Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Đinh Hùng và trọn bộ những trang thơ ấn tượng nhất

Đinh Hùng sinh ngày 3 tháng 7 năm 1920, mất ngày 24 tháng 8 năm 1967, người làng Phượng Dực, tỉnh Hà Đông cũ, nay là xã Phượng Dực, huyện Phú Xuyên, Hà Nội. Với ngòi bút tài hoa những trang thơ của ông luôn thu hút sự quan tâm mạnh mẽ từ dư luận cũng như bạn đọc. Nếu bạn yêu thích nhà thơ này thì hãy cùng uct.edu.vn theo dõi nhé!

Nội Dung

Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay,
Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ?
Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ,
Nửa như hoài vọng, nửa như say.
Em đến như mây, chẳng đợi kỳ,
Hương ngàn gió núi động hàng mi.
Tâm tư khép mở đôi tà áo,
Hò hẹn lâu rồi – Em nói đi.
Em muốn đôi ta mộng chốn nào ?
Ước nguyền đã có gác trăng sao.
Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý,
Còn lối bâng khuâng: ngõ trúc đào.
Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ.
Nắng trong hoa, với gió bên hồ,
Dành riêng em đấy. Khi tình tự,
Ta sẽ đi về những cảnh xưa.
Rồi buổi ưu sầu em với tôi
Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời.
Vai kề một mái thơ phong nguyệt,
Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười.

Ôi phím đàn ngọc lan ngón tay
Mưa nhòa cung bậc trắng mây bay
Em ban hạnh phúc trầm giai điệu
Khi gió nghiêng mình đến ngủ say.
Mười ngón tay buồn chưa ráo lệ
Một cung bạch ngọc náo trường canh
Tay run điệu múa hương rừng thắm
Biển vọng hồi âm ngẩn mắt xanh.
Bát ngát không gian ngọc nối lòng
Chập chùng nhạc uốn nét mi cong
Xin em thắp ngón hương kỳ ảo
Ve vuốt từng hơi thở mặn nồng.
Anh nắm bàn tay nhạt sương chìm
Bàn tay dạ nhạc mướt nhung êm
Tiếng vang tiềm thức dài âm hưởng
Cánh mộng hồn anh nhập bóng em.
Ngào ngạt hương tay một vĩ đàn
Bàn tay hoa nở trắng không gian
Bước chân người tám thu hò hẹn
Ôi đóa hồn say phím ngọc lan.
Xin em đưa nhạc lên trời xanh
Ý đẹp tay thơm kết mộng lành
Anh gục đầu lên trang sách ước
Chờ nghe máu chuyển một dư thanh.

Hôm ta từ núi cao đi xuống
Trời phủ sương mê lạnh nhạt hồn
Đá vách ngún mây kiêu bạc hống
Nhập nhòa tiếng ngâm bặt tang thương.
Trắng phếu sườn non ngày mới chớm
Một đóa trăng tàn lẩn lút bay
Mùa hiu hắt thổi hoang vu quyện
Lòng ta tạnh vắng như cỏ cây.
Dưới ngọn đèo xa lóe nắng xưa
Phiêu bạt rừng già dìu dặt mưa
Triền lũng dựng xanh cuốn gió đáy
Mang mang giọng điệu trí câm mù
Ta nhớ sau lưng núi thanh thản
Biếc ngây như lệ của đêm điên
Ta nhớ rằng ta không nhớ nữa
Như cây trơ trụi mùa hưu miên
Như phiến gỗ nặng thả theo nước
Bập bềnh trôi nổi ta về xuôi
Như lau lách mọc chen bờ bãi
Phất phơ tóc bạc lá theo trời.

Trời đất lìa nhau tự lúc này,
Tiễn em về tận xứ mây bay.
Anh nghe băng giá vào da thịt,
Sương tuyết đông dần nhịp máu say.
Gió cuốn sang thu gót độc hành,
Lòng tay còn đọng nửa trời xanh.
Hàng mi thức giấc thương ngàn dặm,
Hơi thở em chìm tiếng gọi anh.
Lời nguyện trôi theo mái tóc dài,
Cầu cho hoa lá thoát phàm thai.
Hôn lên vầng trán mây kềm tỏa,
Hình tượng nào đây? Thể xác ai?
Còn mảnh hồn thương dạt bến nào?
Vành môi vực thẳm máu dâng cao.
Mùa trăng thủy thảo hoa đầy gối,
Ánh mắt không lời đọng biển sao.
Anh đón từng tinh thể lạc loài,
Ngọn đèn hợp cẩn bóng chia hai.
Chiều hoang lửa quỷ bừng cơn sốt,
Ma lực bàn tay lạnh buốt vai.
Cúi mặt vô tình rợn phiến gương,
Vòng lưng đầy thảo mộc hoang đường.
Nhòa hương nấm độc da hồng tuyết,
Nghe thủy triều dâng mỗi đốt xương.
Giọt máu Sao trời lọt kẽ tay,
Vầng trăng Sử Nữ úa đôi mày.
Lạ vùng khí quyển, thân khô mộc,
Nước mắt, thôi rồi, cạn ý say!
Một nửa thịt xương hòa biển khơi,
Tiếng anh bừng lửa cháy mây trời.
Em còn ngủ thiếp nghìn năm mộng,
Một ánh sao tan, một kiếp người.

Đã lắng vào đêm hơi thở say,
Trời xanh hạ thấp xuống vai này.
Ôi bờ vai nhỏ xuân vừa dậy!
Ngọc ẩm hoa quỳnh ý ngón tay.
Anh hỏi ngàn sao trong mắt em,
Hàng mi trinh nữ vội buông rèm.
Hồn đau lưu lạc đêm rừng tóc
Sương khói biên thuỳ hay trái tim.
Nguyệt thẹn hàm răng nét ngọc kiều,
Kề môi nghe biển rộng cô liêu
Mây vương mười ngón tay mê ngủ
Cung bậc làn da, lụa thuỷ triều.
Động giấc hoa đêm, lẩn dáng người
Nghìn xưa vầng trán ấy sao rơi
Mưa sương ánh mắt khung trời lạ
Nửa mặt huyền vi sáng nụ cười.
Chớp mắt xuân thu động gót giày,
Vành mây còn rộng lối hương bay,
Bàn chân thôi cũng tan thành bướm
Xô lệch không gian một nét mày.
Tay nhỏ thu hình cả giấc mê
Anh xoay chiều núi đón em về
Rừng trầm biển động hơi em thở
Huyền hoặc thời gian một nét mi.
Tiếng hát pha sương chìm mặt ngọc
Điệu buồn áo tím, mưa đêm xanh.
Nhớ nhau mây trắng bay đầy gối
Em có là mây? Em của anh.

Ôi phút huyền vi môi sát môi!
Truyền hơi nghe tiếng vọng luân hồi.
Mê hương tà áo xanh tiền kiếp,
Trăn xuống kề vai, núi chuyển dời.
Em khóc, nghìn xưa bỗng nghẹn ngào,
Những cầm tấu khúc vút lên sao.
Nửa bàn tay thẹn hoa trinh nữ,
Nhạc uốn mình như dải lụa đào.
Em hãy nhìn qua nét nhạc gầy,
Vành môi kỷ niệm, phím mưa bay.
Con thuyền mái tóc, lời ca biển,
Cuộn thuỷ triều lên bộ ngực say.
Giấc ngủ trăng soi rợn ảnh hình,
Vòng tay ảo tưởng níu hư linh.
Hàng mi rụng ánh sao thần thoại,
Ngọc sáng hồn hương, phách thuỷ tinh.
Em hãy nhìn qua dĩ vãng anh,
Tìm nghe hơi thở những hành tinh.
Bài thơ lướt cánh chim huyền sử,
Có bóng em mơ suốt lộ trình.
Mưa sa ánh mắt đêm huyền bí,
Cách biển nhìn nhau, lạ nét mày.
Em đến như hương rừng tuyệt sắc,
Đoá môi kỳ diệu khói sương vây.
Điệu nhạc nghiêng mình anh sẽ nghe,
Nghìn xưa âm hưởng bước em về.
Bông hoa áo tím trôi vào mộng,
Anh sẽ tìm em nhập giấc mê.

Em, biết đến bao giờ em tới?
Có theo chim hoàng đưa lối
Cây mùa xuân nối vòng tay
Ôi gió nào hôn khẽ làn tóc
Tóc nào anh quấn vai này?
Trăng nào tô chuốt đôi mày?
Em gót chân yêu kiều in dấu
Cánh chim phiêu bồng về đâu
Sông nào in bóng hình nhau?
Ôi núi còn dung nhan mười sáu?
Mây đoàn viên lướt ngang đầu
Đưa hồn lên những tinh cầu
Ngàn đời còn thương ai thương nhớ phút sánh vai
Lời thề cùng tương lai ghi gió nước ra khơi
Hỡi em hoa trang đài
Sao sáng đôi vai gầy
Lời nguyền anh chép vào mây
Em giấc xuân đêm nào lưu luyến
Có nghe cung đàn kỳ duyên
Đưa tình sang bến thuyền quyên
Ôi phút kề môi trong tiền kiếp
Tay cầm tay đón nghê thường
Cho trần gian hoá thiên đường.

Từ châu thổ tóc xanh về hải đảo
Em mang theo quyền phép tuổi hai mươi
Xin khoảng cách nối vòng tay quỹ đạo
Cho không gian hoài niệm giữa làn môi
Nụ hôn đó anh để dành trọn kiếp
Ướp hương thầm tẩm liệm thịt da say
Mỗi nhịp máu chuyển một lời đồng thiếp
Mỗi nét cười rung một cánh chim bay
Và rừng núi từ tế bào thức giấc
Đưa nỗi buồn mây trắng xuống bình nguyên
Và mưa gió thở dài qua địa lục
Trên sông mê, nước mắt chở bằng thuyền
Em huyễn hoặc, nửa hồn xuân áo tím
Tuổi phượng hồng hư thực, hỡi dung nhan!
Hãy cảm tạ những chiêm bao huyền nhiệm
Làm đường dài trong giấc ngủ nhân gian
Những cuồng vọng trên mùi hương mái tóc
Anh giữ làm di sản chẳng niêm phong
Những hạt lệ kết tràng hoa tuổi ngọc
Còn lung linh hình tượng má em hồng
Xin mười ngón tay đũa thần nhóm lửa
Trên thi hài quá khứ áo xuân phai
Ôi tà áo có tiên kiều dệt lụa
Và hồn đàn trời đất dựng âm giai
Em tóc xoã như vần thơ trinh bạch
Hai bàn tay thác lũ dậy thanh âm
Đêm vũ khúc lượn gót chân từ thạch
Đọng tinh vân trên cánh trắng dương cầm
Và nhịp thở tim em làm khí quyển
Ngăn hồn anh bay lạc nẻo hư linh
Giông bão nổi trước tia nhìn quang tuyến
Khép tương lai trong đáy mắt vong tình
Ôi tia mắt hoả sơn bừng nhật nguyệt
Ánh sao hờn dâng nhịp thuỷ triều đau
Lồng ngực ấy có khơi thành địa huyệt
Cho rừng thiên ẩn ngữ nở hoa sầu
Mây biến sắc quấn vòng chân ảo thuật
Anh nguyện cầu về phía mặt trời xanh
Từ vô thức, từng bóng người đi mất
Như nghìn xưa trái đất mới du hành
Anh thầm nhủ: niềm tin này mặc khải
Gương mặt này trở giấc bỗng sơ khai
Chúng ta khóc: nhìn núi non trẻ lại
Xuân hoang vu xâm chiếm khắp hình hài
Xin giấc ngủ mi xanh vào yến tiệc
Khi mùa trăng công chúa mộng hoang đường
Cơn địa chấn giữa vòng tay cỏ biếc
Nghe xa vời như một vết tâm thương

Em ước nguyện gì trong giấc ngủ,
Khi hồn cẩm thạch chớm sang thu.
Niềm đau không tuổi sâu tròng mắt,
Cỏ dại sương phong xác ngục tù.
Bụi đỏ bờ vai, lưới nhện sa,
Đường chiều mây loạn bóng hai ta.
Trăng lên vầng trán thành hoang địa,
Đáy mắt xanh rờn ánh lửa ma.
Em có là em riêng của anh?
Cầm tay, thương khúc điệu chưa thành.
Bài ca chuốt lụa vừa rung cánh,
Đã nghẹn hoà âm tắt vọng thanh.
Khuôn mặt thu xưa, kích thước nào?
Cỏ hoa gầy vóc dáng chiêm bao.
Nhớ nhau mê hoảng ba chiều núi,
Rừng lạc đường chim, biển gọi sao.
Anh nguyện cầu trong ánh mắt em,
Cho tiêu xác bướm, lịm hồn chim.
Non xanh biến dạng sau tà áo,
Cuồng vọng mây trao, bọt sóng chìm.
Địa chấn phương nào, bão táp xưa,
Còn dâng trong huyết quản sa mù.
Kề vai mưa gió nhoà hoang đảo,
Tình chết dần sau mỗi giấc mơ.
Thể xác ngày mai dứt hạn kỳ,
Lìa thân gỗ mục lửa cuồng si.
Hồn mê vọng tiếng sao tiền định,
Nhập kiếp mây rừng anh sẽ đi.
Da thịt lên màu trăng dã thú,
Em về phơi phới gió hàng mi.
Vầng trăng khuyết sử tròn bao kiếp?
Hơi thở đầu tiên ước hẹn gì?
Tiếng hát đưa em vào thái hư,
Niềm say vừa cạn hết ngôn từ.
Càn khôn nếp trán mưa vần điệu,
Nét chữ còn nguyên vóc khổ tu.
Khép chặt vòng tay, kỷ niệm ơi!
Bàn tay hoang phế lạ nhau rồi.
Mắt sầu lửa bốc vai thần tượng,
Vầng trán rêu xanh rụng mặt trời.

Em hết là em riêng của anh
Mà quên không nỡ, giận không đành
Hờn chưa giải thoát, ghen thành bệnh
Sảng sốt từng cơn nhớ bạo hành.
Nhớ bàn tay thẹn, mê từng ngón
Môi nhớ làn môi, vai nhớ vai
Hơi thở gọi nhau, hồn nhớ xác
Nhớ như thần phách lạc hình hài
Vang bóng từ chăn gối hiện hình
Dài tay bạch tuộc mắt hồ tinh
Vòng ôm giam lỏng thân tù phạm
Mê hoặc lời yêu nói một mình.
Anh chắp tay van dáng tượng sầu
Người em mây tỏa gót chân đau
Xin cho da thịt là sương khói
Quyền phép đôi ta vẫn nhiệm mầu.
Em vẫn là trăng xa rất xa
Là sao Thiên Trúc, cát Hằng Hà
Dáng em thu nhỏ trong lời nguyện
Phơ phất hồn thiêng cánh bướm ma
Gót nhỏ lên thuyền một kiếp xưa
Em về trăng mọc bến chân như
Người em hơi thở say mùi huệ
Mây trắng vương buồn mắt thái sơ
Tia mắt nhìn nhau buốt thịt da
Niềm đau nhập thế vút bay xa
Em không hình sắc, anh vô thể
Bốn cánh tay vươn khúc độc xà.
Anh trốn sao đêm, lẩn mặt trời
Ghê từng ý gió, sợ hoa rơi
Chao ôi! Mỗi cánh sương run rẩy
Nghe cũng vang âm giọng nói Người.
Anh vẫn là anh xưa của em
Lắng sâu chiều máu hạt sao chìm
Hồi âm mỗi huyết cầu gieo lửa
Thể chất còn rung khối hợp kim
Cả xác thân anh giữa kiếp này
Thoát đi từng phút chết từng giây
Và em thân xác tràn yêu mị
Tỏa chiết hồn anh gãy cánh bay
Và thể xác anh giữa cuộc đời
Tiêu ma vào thạch động làn môi
Vì trong cấm địa hàm răng ấy
Huyệt lạnh kề bên mỗi nụ cười
Hãy áp môi trên phiến đá mòn
Loài hoa mộ chí cánh thoa son
Vầng trăng đáy huyệt xanh trong mắt
Nghe biển mưa sao, gió gọi hồn.
Em vẫn là em mây núi xanh
Màu hoa sắc đá dệt nên hình
Nửa hàm răng: Một phương trời sáng
Áo kết tinh vân một nửa mình
Một nửa mình xuân vẫn lạc loài
Thương em chưa tận nhập phàm thai
Hỡi ơi gương mặt từ vô cực
Máu chửa tô hồng, lệ đã phai
Ta đã mê tìm suối tử quang
Từ trong hứa địa trái tim nàng
Mắt em lẩn những tia hồng ngoại
Ký hiệu vùi sâu đáy cẩm nang
Em đến cùng trăng đi với sao
Chuôi sao tinh đẩu lặn phương nào
Ngược chiều quỹ đạo thương đài trán
Thành quách hư vô lạc lối vào
Em đến cùng hoa, đi với hương
Mùi hương đoạt mệnh, gió quên đường
Nét đau huyền bí ngời da thịt
Linh dược bàn tay liệm vết thương
Nghìn lẻ một đêm mộng thắp đèn
Hồn đi vào giấc ngủ hoa sen
Nền mây bích họa sương vờn bóng
Điên đảo trời sao mắt lượn thuyền
Sóng mắt trôi dòng nhạc khởi nguyên
Em từ bao kiếp dựng lời nguyền?
Màu xanh ý niệm chưa thành bướm,
Nhịp bước em vào tiết điệu Quên
Mê nửa trái tim, say nửa hồn
Nào ngờ phép lạ phút trao hôn
Quyền uy ma lực hàng mi khép
Cuồng tín anh quỳ xuống tạ ơn
Xin tạ ơn khí hậu nhập thần
Chan hòa đôi cánh mộng tình nhân
Tạ ơn những ngón tay tiền định
Mười phím thăng hoa lặng ghép vần
Xin tạ ơn thời khắc dị thường
Đưa tình thương tới gặp tình thương
Trăng sao kết hợp thành ngôn ngữ
Cung bậc vàng gieo một thoáng sương
Cuồng loạn âm giai má hải đường
Gọi nhau say chết giữa mùi hương
Tên em nửa lắng vào vô thức,
Nửa đọng trên vành môi xót thương
Thương quá chừng thương, nhớ lạ đời
Từ mùi xiêm thoảng đến làn hơi
Nhớ in vóc dáng, bừng gương mặt
Hằn nét mày chau, rợn nét cười
Thương tột cùng thương, nhớ tuyệt vời
Tự ngoài muôn kiếp tới xa khơi
Thầm hôn dáng mộng, thương không nói
Ghì chặt không gian, nhớ vóc người
Thương tuyệt trần thương, nhớ lạ lùng
Mới kề khuôn ngực, hẫng vòng lưng
Khi ăn, niệm bóng sang ngồi cạnh
Lúc ngủ, chiêu hồn tới ngủ chung
Nước mắt thương nhau tưởng cạn nguồn
Nào ngờ biển lạ dấy từng cơn
Ngày dâng địa chần, đêm hồng thủy
Khát vọng cuồng lưu tiếp hỏa sơn
Từ trái tim em, huyết mạch anh
Vết thương mặc khải vẫn chưa lành
Cách nhau lưu vực hai dòng máu
Lửa hết thiêng rồi, ngọc hết xanh
Người em tóc xõa liên hành tinh
Bắc Đẩu nghiêng vai áo tự tình
Dòng lệ thủy cầu lau chẳng ráo,
Gục đầu, mây đỏ gót băng trinh
Thương em áo mỏng xuân mười chín
Tàn kiếp thiêu thân: Xác ấu trùng
Cánh lửa đêm xanh hồn ác điểu
Nhìn nhau hình tướng bỗng hư không
Từ tế bào anh, huyết mạch em
Đại dương cuồng nộ, thái dương chìm,
Mây bay cháy thảo nguyên vầng tóc
Và mắt tinh cầu loạn bóng đêm
Hài cốt lung linh gấm phủ hồn
Lìa vai tinh thể khóc cô đơn
Gợn màu lăng kính trăng kinh dị
Chắn nẻo luân hồi cánh cửa son
Anh sẽ hồi sinh, em tái sinh
Hòa đôi thể chất một thân hình
Giác quan biển động mưa đồng thiếp
Trên thịt da đau núi quặn mình
Thế hệ đầu tiên của chúng ta,
Mắt em sao rụng sáng thiên hà
Tình sầu khoác áo xuân Đông Hải
Khép mở càn khôn nửa mặt hoa
Ôi nét mi trầm, mắt ngọc châu!
Vành môi tôn nữ đóa hôn đầu
Nụ hôn quận chúa nồng hương xạ
Bỗng nét môi hờn vĩnh biệt nhau
Em vẫn là em xưa của anh
Dù xa hải đảo, cách trường thành
Của anh, vẫn trái tim hồng ngọc
Lửa sáng huyền cơ mắt phượng xanh
Anh sẽ quên, và anh vẫn thương
Dù sa địa ngục, mất thiên đường
Tiếng ca này mọc dần xương thịt
Lồng ngực thanh tuyền lưới nhện vương

Trên đây, uct.edu.vn đã chia sẻ đến quý độc giả những trang thơ ấn tượng nhất của nhà thơ Đinh Hùng. Ông có một phong cách thơ đầy ấn tượng với những vần thơ đậm chất trữ tình mộc mạc đan xen tình cảm và nỗi niềm chân thành cuốn hút bạn đọc. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Related posts

Nhà thơ Tào Tuyết Cần và những kiệt tác trong tập thơ Tiết Bảo Cầm thập thủ hoài cổ thi

admin

Thu Bồn cùng tập thơ Một Trăm Bài Thơ Tình Nhờ Em Đặt Tên phần 1

admin

Thơ Anh Ngọc – Lý tưởng sống cho nhiều thế hệ khoác ba lô ra trận

admin

Leave a Comment