Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà Thơ Hoàng Hưng Cùng Những Tác Phẩm Dịch Nổi Tiếng Phần 2

Hoàng Hưng là một nhà thơ nổi tiếng với ngòi bút tinh tế và tài hoa. Ông luôn khát khao và nhiệt huyết với đam mê nghệ thuật của mình. Chính vì thế mà ông cống hiến một phần không nhỏ cho sự nghiệp văn học nước nhà. Những bài thơ của ông được nhiều thế hệ bạn đọc yêu mến

Tiếp bài viết trước, uct.edu.vn sẽ dành tặng bạn những bài thơ dịch đặc sắc và hấp dẫn. Hãy đón xem nhé!

Nội Dung

Je pense à toi mon Lou ton cœur est ma caserne
Mes sens sont tes chevaux ton souvenir est ma luzerne

Le ciel est plein ce soir de sabres d’éperons
Les canonniers s’en vont dans l’ombre lourds et prompts

Mais près de toi je vois sans cesse ton image
Ta bouche est la blessure ardente du courage

Nos fanfares éclatent dans la nuit comme ta voix
Quand je suis à cheval tu trottes près de moi

Nos 75 sont gracieux comme ton corps
Et tes cheveux sont fauves comme le feu d’un obus
qui éclate au nord

Je t’aime tes mains et mes souvenirs
Font sonner à toute heure une heureuse fanfare
Des soleils tour à tour se prennent à hennir
Nous sommes les bat-flanc sur qui ruent les étoiles

Bản Dịch 

Anh nghĩ đến em Lou ơi tim em là trại lính của anh
Các giác quan của anh là bầy ngựa của em kỷ niệm em là ngọn cỏ linh lăng của anh

Bầu trời chiều nay đầy kiếm và đinh thúc ngựa
Các pháo thủ ra đi trong bóng râm nặng nề và vội vã

Nhưng anh không ngừng trông thấy hình em bên mình
Miệng em là vết thương nóng rực của lòng dũng cảm

Hiệu kèn vỡ trong đêm như thể giọng em
Khi anh trên lưng ngựa em nước kiệu kề bên

Những khẩu 75 duyên dáng như thân thể em
Tóc em vàng hung như lửa đạn nổ
ngoài phương Bắc

Anh yêu em hai bàn tay em và kỷ niệm của anh
Lúc nào cũng gióng lên một điệu kèn hạnh phúc
Những vầng mặt trời lần lượt cất tiếng hý vang
Chúng mình là những ván ngăn chuồng mà bầy sao xô phải

À Paul Léautaud

Et je chantais cette romance
En 1903 sans savoir
Que mon amour à la semblance
Du beau Phénix s’il meurt un soir
Le matin voit sa renaissance.

Un soir de demi-brume à Londres
Un voyou qui ressemblait à
Mon amour vint à ma rencontre
Et le regard qu’il me jeta
Me fit baisser les yeux de honte

Je suivis ce mauvais garçon
Qui sifflotait mains dans les poches
Nous semblions entre les maisons
Onde ouverte de la Mer Rouge
Lui les Hébreux moi Pharaon

Oue tombent ces vagues de briques
Si tu ne fus pas bien aimée
Je suis le souverain d’Égypte
Sa soeur-épouse son armée
Si tu n’es pas l’amour unique

Au tournant d’une rue brûlant
De tous les feux de ses façades
Plaies du brouillard sanguinolent
Où se lamentaient les façades
Une femme lui ressemblant

C’était son regard d’inhumaine
La cicatrice à son cou nu
Sortit saoule d’une taverne
Au moment où je reconnus
La fausseté de l’amour même

Lorsqu’il fut de retour enfin
Dans sa patrie le sage Ulysse
Son vieux chien de lui se souvint
Près d’un tapis de haute lisse
Sa femme attendait qu’il revînt

L’époux royal de Sacontale
Las de vaincre se réjouit
Quand il la retrouva plus pâle
D’attente et d’amour yeux pâlis
Caressant sa gazelle mâle

J’ai pensé à ces rois heureux
Lorsque le faux amour et celle
Dont je suis encore amoureux
Heurtant leurs ombres infidèles
Me rendirent si malheureux

Regrets sur quoi l’enfer se fonde
Qu’un ciel d’oubli s’ouvre à mes voeux
Pour son baiser les rois du monde
Seraient morts les pauvres fameux
Pour elle eussent vendu leur ombre

J’ai hiverné dans mon passé
Revienne le soleil de Pâques
Pour chauffer un coeur plus glacé
Que les quarante de Sébaste
Moins que ma vie martyrisés

Mon beau navire ô ma mémoire
Avons-nous assez navigué
Dans une onde mauvaise à boire
Avons-nous assez divagué
De la belle aube au triste soir

Adieu faux amour confondu
Avec la femme qui s’éloigne
Avec celle que j’ai perdue
L’année dernière en Allemagne
Et que je ne reverrai plus

Voie lactée ô soeur lumineuse
Des blancs ruisseaux de Chanaan
Et des corps blancs des amoureuses
Nageurs morts suivrons-nous d’ahan
Ton cours vers d’autres nébuleuses

Je me souviens d’une autre année
C’était l’aube d’un jour d’avril
J’ai chanté ma joie bien-aimée
Chanté l’amour à voix virile
Au moment d’amour de l’année

Bản Dịch 

Gửi Paul Léautaud

Và tôi hát bản tình ca này
Vào năm 1903 mà không hay
Rằng tình tôi giống như chim phượng
Chết một chiều để sớm mai hồi sinh

Một chiều Luân Đôn hơi mù sương
Một tên vô lại giống người tôi thương
Đến gặp tôi và ánh mắt hắn
Nhìn tôi làm tôi xấu hổ cúi gằm

Tôi đi theo gã trai đểu ấy
Hắn huýt sáo hai tay đút túi
Hai người như ở giữa những ngôi nhà
Giống như nước Hồng Hải rẽ ra
Tôi vua Ai Cập hắn dân Do Thái

Sóng ngói kia hãy đổ xuống đi
Nếu em đã không được yêu mê
Tôi là chúa tể xứ Ai Cập
Là em gái kiêm vợ vua quân đội của vua
Nếu em không phải mối tình duy nhất

Đến chỗ ngoặt một con phố cháy
Rực lên đèn đóm các mặt nhà
Những vết thương của sương đỏ máu
Ở đó than van các mặt nhà
Một người đàn bà giống em bước ra

Đúng ánh mắt vô tình của em
Đúng vết sẹo trên chiếc cổ trần
Say khướt bước ra từ quán rượu
Vào lúc mà tôi chợt nhận chân
Sự giả dối của ngay tình ái

Chuyện ngày xưa người hiền Ulysse
Cuối cùng khi trở lại quê hương
Con chó già còn nhớ đến ông
Bên một tấm thảm dệt tinh xảo
Vợ ông ngồi đó ngóng trông chồng

Ngày ấy chàng phu quân vương giả
Chán chường chiến thắng bỗng hân hoan
Khi gặp lại nàng xanh xao quá
Cì chờ mong tái nhợt vì tình
Tay ve vuốt con linh dương đực

Tôi nghĩ đến các ông vua hạnh phúc
Khi tình yêu giả dối và nàng
Người mà tôi vẫn còn mê đắm
Vấp phải bóng không thủy chung của họ
làm cho tôi bất hạnh quá chừng

Những nuối tiếc là móng nền địa ngục
Một trời quên lãng xin mở cho tôi
Vì cái hôn nàng vua chúa trên đời
Sẽ chết hết những uy danh tội nghiệp
Vì nàng bán hết bóng mình thôi

Tôi đã ngủ đông trong quá khứ mình
Để mặt trời Phục Sinh mau trở lại
Để sưởi ấm con tim tê tái
Còn hơn 40 kẻ tuẫn mình
Đời tôi chịu nhục hình gấp bội

Can tàu đẹp của ta ôi ký ức
Phải chăng mình chạy đủ quá rồi
Trong làn nước uống vào phát lợm
Phải chăng mình lang thang đủ rồi
Từ sớm tươi đẹp đến chiều buồn bã

Xin vĩnh biệt tình yêu giả dối
Đã nhập vào người đàn bà dần xa
Nhập vào nàng mà ta mất
Ở bên nước Đức năm vừa qua
Và ta sẽ không còn gặp lại

Ôi ngân hà người chị rực sáng
Của những dòng suối trắng Chanaan
Của thân thể những gái si tình
Những người chết đang bơi chúng mình hãy theo nhau gắng sức
Dòng chảy nàng tới các tinh vân…

Dans vos viviers, dans vos étangs,
Carpes, que vous vivez longtemps!
Est-ce que la mort vous oublie,
Poissons de la mélancolie.

Bản Dịch 

Ở trong hồ trong ao
Chép mày sống lâu thiệt
Phải chăng là thần chết
Quên hết cá đa sầu?

Sous le pont Mirabeau coule la Seine
Et nos amours
Faut-il qu’il m’en souvienne
La joie venait toujours après la peine

Vienne la nuit sonne l’heure
Les jours s’en vont je demeure

Les mains dans les mains restons face à face
Tandis que sous
Le pont de nos bras passe
Des éternels regards l’onde si lasse

Vienne la nuit sonne l’heure
Les jours s’en vont je demeure

L’amour s’en va comme cette eau courante
L’amour s’en va
Comme la vie est lente
Et comme l’Espérance est violente

Vienne la nuit sonne l’heure
Les jours s’en vont je demeure

Passent les jours et passent les semaines
Ni temps passé
Ni les amours reviennent
Sous le pont Mirabeau coule la Seine

Vienne la nuit sonne l’heure
Les jours s’en vont je demeure.

Bản Dịch 

Dưới cầu Mirabeau trôi dòng Seine
Và tình ta nữa
Chẳng biết anh còn nên nhớ
Niềm vui lại đến sau nỗi ưu phiền

Đêm cứ về giờ cứ điểm
Tháng ngày đi anh vẫn còn đây

Tay trong tay mình cứ đối mặt nhau
Cánh tay mình làm cầu
Dưới cầu qua qua mãi
Làn nước chán chường vì ánh mắt thiên thu

Đêm cứ về giờ cứ điểm
Tháng ngày đi anh vẫn còn đây

Tình yêu ra đi như nước kia tuôn chảy
Tình yêu ra đi
Cuộc đời sao mà chậm rì
Hy vọng sao mà dữ dội

Đêm cứ về giờ cứ điểm
Tháng ngày đi anh vẫn còn đây

Ngày qua rồi lại tuần qua
Mà quá khứ
Và những cuộc tình không trở lại
Dưới cầu Mirabeau trôi mãi dòng Seine

Đêm cứ về giờ cứ điểm
Tháng ngày đi anh vẫn còn đây

Jetant son encre vers les cieux,
Suçant le sang de ce qu’il aime
Et le trouvant délicieux,
Ce monstre inhumain, c’est moi-même

Bản Dịch 

Tung mực lên các tầng trời
Hút máu những vật yêu thích
Và thấy ngon lành tuyệt vời
Quái vật bất nhân ấy chính là tôi

Je souhaite dans ma maison:
Une femme ayant sa raison,
Un chat passant parmi les livres,
Des amis en toute saison
Sans lesquels je ne peux pas vivre.

Bản Dịch 

Cầu cho có được trong nhà
Một người đàn bà biết lẽ phải
Giữa đống sách một chú mèo đi qua
Bè bạn thì bốn mùa
Nếu không làm sao ta sống nổi

Le travail mène à la richesse.
Pauvres poètes, travaillons !
La chenille en peinant sans cesse
Devient le riche papillon.

Bản Dịch 

Lao động đưa tới giàu sang
Các nhà thơ tội nghiệp hãy lam làm!
Con sâu róm không ngừng vất vả
Trở thành chú bướm huy hoàng

A Fernand Fleuret

Ouvrez-moi cette porte où je frappe en pleurant

La vie est variable aussi bien que l’Euripe

Tu regardais un banc de nuages descendre
Avec le paquebot orphelin vers les fièvres futures
Et de tous ces regrets de tous ces repentirs
Te souviens-tu

Vagues poissons arqués fleurs submarines
Une nuit c’était la mer
Et les fleuves s’y répandaient

Je m’en souviens je m’en souviens encore

Un soir je descendis dans une auberge triste
Auprès de Luxembourg
Dans le fond de la salle il s’envolait un Christ
Quelqu’un avait un furet
Un autre un hérisson
L’on jouait aux cartes
Et toi tu m’avais oublié

Te souviens-tu du long orphelinat des gares
Nous traversâmes des villes qui tout le jour tournaient
Et vomissaient la nuit le soleil des journées
O matelots ô femmes sombres et vous mes compagnons
Souvenez-vous-en

Deux matelots qui ne s’étaient jamais quittés
Deux matelots qui ne s’étaient jamais parlé
Le plus jeune en mourant tomba sur le côté

O vous chers compagnons
Sonneries électriques des gares chant des moissonneuses
Traîneau d’un boucher régiment des rues sans nombre
Cavalerie des ponts nuits livides de l’alcool
Les villes que j’ai vues vivaient comme des folles

Te souviens-tu des banlieues et du troupeau plaintif des paysages

Les cyprès projetaient sous la lune leurs ombres
J’écoutais cette nuit au déclin de l’été
Un oiseau langoureux et toujours irrité
Et le bruit éternel d’un fleuve large et sombre

Mais tandis que mourants roulaient vers l’estuaire
Tous les regards tous les regards de tous les yeux
Les bords étaient déserts herbus silencieux
Et la montagne à l’autre rive était très claire

Alors sans bruit sans qu’on pût voir rien de vivant
Contre le mont passèrent des ombres vivaces
De profil ou soudain tournant leurs vagues faces
Et tenant l’ombre de leurs lances en avant

Les ombres contre le mont perpendiculaire
Grandissaient ou parfois s’abaissaient brusquement
Et ces ombres barbues pleuraient humainement
En glissant pas à pas sur la montagne claire

Qui donc reconnais-tu sur ces vieilles photographies
Te souviens-tu du jour où une vieille abeille tomba dans le feu
C’était tu t’en souviens à la fin de l’été
Deux matelots qui ne s’étaient jamais quittés
L’aîné portait au cou une chaîne de fer
Le plus jeune mettait ses cheveux blonds en tresse

Ouvrez-moi cette porte où je frappe en pleurant

La vie est variable aussi bien que l’Euripe

Bản Dịch 

Tặng Fernand Fleuret

Mở cho tôi cửa này tôi khóc mà gõ cửa

Đời đổi thay như eo biển cuộn dòng

Em nhìn một dải mây sa xuống
Theo con tàu mồ côi về những cơn sốt tương lai
Và trong tất cả những tiếc nuối ấy tất cả những ân hận ấy
Em nhớ chăng

Những con sóng những con cá cong mình những bông hoa trên mặt biển
Một đêm đấy là biển
Những dòng sông toả vào

Tôi còn nhớ tôi còn nhớ mãi

Một chiều bước xuống quán trọ buồn
Gần Luxembourg
Ở cuối phòng bay lên Đức Chúa
Ai đó có con chồn
Người khác có con nhím
Người ta chơi bài
Còn em em đã quên tôi

Em nhớ chăng trại mồ côi dài của những nhà ga
Mình đi ngang các thành phố quay cuồng suốt buổi
Và đêm về mửa ra vầng mặt trời ngày
Ôi những thuỷ thủ ôi những đàn bà u tối và các anh những bạn đường của tôi
Các anh hãy nhớ

Hai thuỷ thủ không bao giờ rời nhau
Hai thuỷ thủ không bao giờ nói với nhau
Người trẻ hơn ngã nghiêng mà chết

Ôi các bạn đường của tôi
Chuông điện các nhà ga bài ca các cô thợ gặt
Xe kéo anh mổ bò đạo quân vô vàn phố xá
Đội kỵ binh các cây cầu những đêm tái mét rượu cồn
Những thành phố tôi đã thấy sống như những con điên

Em nhớ chăng những ngoại ô và bầy phong cảnh than van

Những cây bách dưới trăng đổ bóng
Đêm ấy tôi nghe lúc mùa hạ sắp tàn
Một con chim ưu tư và luôn bứt rứt
Và tiếng muôn đời một dòng sông rộng tối

Nhưng trong khi lờ đờ đảo về cửa sông
Mọi cái nhìn mọi cái nhìn của mọi con mắt
Hai bờ hoang vu cỏ rậm im lìm
Và quả núi bờ bên kia rất sáng

Lúc ấy không tiếng động không thể thấy chút gì của sự sống
Trên nền núi diễu qua những cái bóng hoạt động
Những bóng nhìn nghiêng hay đột nhiên quay ra những gương mặt mơ hồ
Tay cầm bóng những chiếc lao chĩa về phía trước

Những cái bóng trên triền núi cao dựng đứng
Lớn lên hay đôi khi thấp xuống thình lình
Và những cái bóng râu xồm khóc y như người
Trong lúc lướt từng bước trên sườn núi sáng

Em có nhận ra ai trên những tấm ảnh cũ này
Em có nhớ ngày một con ong rơi vào lửa
Lúc ấy là cuối mùa hè em nhớ đó

Hai thuỷ thủ không bao giờ rời nhau
Người lớn tuổi hơn cổ đeo dây chuyền sắt
Người trẻ hơn tóc tết bím vàng hoe

Mở cho tôi cửa này tôi khóc mà gõ cửa

Đời đổi thay như eo biển cuộn dòng

Mon verre est plein d’un vin trembleur comme une flamme
Ecoutez la chanson lente d’un batelier
Qui raconte avoir vu sous la lune sept femmes
Tordre leurs cheveux verts et longs jusqu’à leurs pieds

Debout chantez plus haut en dansant une ronde
Que je n’entende plus le chant du batelier
Et mettez près de moi toutes les filles blondes
Au regard immobile aux nattes repliées

Le Rhin le Rhin est ivre où les vignes se mirent
Tout l’or des nuits tombe en tremblant s’y refléter
La voix chante toujours à en râle-mourir
Ces fées aux cheveux verts qui incantent l’été

Mon verre s’est brisé comme un éclat de rire

Bản Dịch 

Cốc ta đầy rượu rung lên như lửa
Hãy lắng nghe bài hát bác chở thuyền
Kể rằng có bảy nàng thiếu nữ dưới trăng đêm
Xoắn những mái tóc xanh dài chấm gót

Hãy đứng lên, hát to lên và nhảy thành vòng
Cho tiếng hát kia ta đừng nghe nữa
Hãy đưa tới bên ta tất cả những cô gái tóc vàng
Ánh mắt im lìm bím tóc gấp lên

Sông Ranh sông Ranh say bóng những vườn nho
Vàng rụng nghìn đêm soi rung mặt nước
Giọng hát mãi rỉ rên khao khao muốn chết
Về những nàng tiên tóc xanh bùa chú mùa hè

Cốc rượu vỡ tan như một ré cười.

Le pré est vénéneux mais joli en automne
Les vaches y paissant
Lentement s’empoisonnent
Le colchique couleur de cerne et de lilas
Y fleurit tes yeux sont comme cette fleur-la
Violatres comme leur cerne et comme cet automne
Et ma vie pour tes yeux lentement s’empoisonne

Les enfants de l’école viennent avec fracas
Vêtus de hoquetons et jouant de l’harmonica
Ils cueillent les colchiques qui sont comme des mères
Filles de leurs filles et sont couleur de tes paupières
Qui battent comme les fleurs battent au vent dément

Le gardien du troupeau chante tout doucement
Tandis que lentes et meuglant les vaches abandonnent
Pour toujours ce grand pré mal fleuri par l’automne

Bản Dịch 

Cánh đồng vào thu độc địa mà xinh tươi
Đàn bò gặm cỏ nơi này
Chậm rãi từng con nhiễm độc
Hoa bả chó màu thâm quầng và màu hoa lila
Nở nơi này mắt em như hoa
Tím nhạt như quầng hoa và như mùa thu ấy
Chầm chậm mắt em thấm độc đời ta

Lũ trẻ tan trường ầm ĩ đi qua
Khoác áo vải thô và thổi ác-mô-ni-ca
Chúng hái hoa những bông hoa giống như người mẹ
Con gái của con gái mẹ hoa màu mi mắt em
Mi mắt đập như hoa đập trước gió điên

Kẻ chăn bò ca khúc ca êm
Trong khi lũ bò chậm chạp rống lên
Vĩnh biệt cánh đồng mùa thu nở độc

A Mademoiselle Marie Laurencin

Frôlée par les ombres des morts
Sur l’herbe où le jour s’exténue
L’arlequine s’est mise nue
Et dans l’étang mire son corps

Un charlatan crépusculaire
Vante les tours que l’on va faire
Le ciel sans teinte est constellé
D’astres pâles comme du lait

Sur les trétaux l’arlequin blême
Salue d’abord les spectateurs
Des sorciers venus de Bohême
Quelques fées et les enchanteurs

Ayant décroché une étoile
Il la manie à bras tendu
Tandis que des pieds un pendu
Sonne en mesure les cymbales

L’aveugle berce un bel enfant
La biche passe avec ses faons
Le nain regarde d’un air triste
Grandir l’arlequin trismégiste

Bản Dịch 

Tặng cô Marie Laurecin

Những bóng ma lướt qua người
Trên cỏ ánh ngày sắp tắt
Cô hề tự khoả thân
Và soi mình trong đầm

Anh bán thuốc dạo hoàng hôn
Khoe khoang những màn sắp diễn
Trời không sắc và đầy sao
Tinh tú nhợt nhạt như sữa

Trên sàn anh hề xanh xao
Trước hết cúi chào khán giả
Những gã phù thuỷ từ Bohême
Vài cô tiên và những kẻ mê hoặc

Tháo ra khỏi móc một ngôi sao
Anh vươn tay múa may với nó
Trong khi một người treo cổ
Đánh chũm choẹ giữ nhịp bằng chân

Người mù ru một thằng bé kháu
Nai mẹ cùng nai con đi qua
Chú lùn buồn bã nhìn đau đáu
Anh hề vụt lớn gấp ba

J’ai cueilli ce brin de bruyère
L’automne est morte souviens-t’en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t’attends.

Anh đã hái nhành hoa thạch thảo
Mùa thu chết rồi, em nhớ cho
Dẫu chúng ta không còn gặp trên đời
Vẫn còn đây hương thời gian thạch thảo
Và em nhớ cho,anhvẫn chờ em

Bản Dịch 

Chùm thạch thảo này anh đã ngắt
Mùa thu chết rồi xin em nhớ cho.
Mình sẽ chẳng gặp nhau trên cõi thế
Hương thời gian đây chùm thạch thảo
Xin nhớ rằng anh vẫn đợi chờ.

Vous y dansiez petite fille
Y danserez-vous mère-grand
C’est la maclotte qui sautille
Toutes les cloches sonneront
Quand donc reviendrez-vous Marie

Les masques sont silencieux
Et la musique est si lointaine
Qu’elle semble venir des cieux
Oui je veux vous aimer mais vous aimer à peine
Et mon mal est délicieux

Les brebis s’en vont dans la neige
Flocons de laine et ceux d’argent
Des soldats passent et que n’ai-je
Un coeur à moi ce coeur changeant
Changeant et puis encor que sais-je

Sais-je où s’en iront tes cheveux
Crépus comme mer qui moutonne
Sais-je où s’en iront tes cheveux
Et tes mains feuilles de l’automne
Que jonchent aussi nos aveux

Je passais au bord de la Seine
Un livre ancien sous le bras
Le fleuve est pareil à ma peine
Il s’écoule et ne tarit pas
Quand donc finira la semaine

Bản Dịch 

Em đã nhảy khi còn bé gái
Thành mẹ già em nhảy nữa chăng
Đó là điệu maclotte tung tăng
Mọi quả chuông sẽ đổ rộn ràng
Marie biết bao giờ em trở lại

Những chiếc mặt nạ lặng im
Và âm nhạc sao xa xăm quá
Hình như đến tự những tầng trời
Phải tôi muốn yêu em nhưng yêu thoang thoảng thôi
Và ngọt ngào là nỗi đau tôi

Những con cừu trong tuyết ra đi
Những cụm len và những cụm bạc
Những người lính đi qua và sao tôi chẳng có
Một con tim của mình con tim đổi thay
Đổi thay và lại nữa tôi nào biết được

Tôi biết được tóc em đi về đâu
Tóc loăn xoăn như biển sóng nhấp nhô
Tôi biết được tóc em đi về đâu
Và bàn tay em lá thu
Ước cũng rụng lời chúng mình thổ lộ

Tôi đi qua bờ sông Seine
Tay cắp một quyển sách cũ
Con sông như nỗi ưu phiền
Cứ chảy đi mà chẳng cạn
Bao giờ mới hết tuần lễ đây

Si je mourais là-bas sur le front de l’armée
Tu pleurerais un jour ô Lou ma bien-aimée
Et puis mon souvenir s’éteindrait comme meurt
Un obus éclatant sur le front de l’armée
Un bel obus semblable aux mimosas en fleur

Et puis ce souvenir éclaté dans l’espace
Couvrirait de mon sang le monde tout entier
La mer les monts les vals et l’étoile qui passe
Les soleils merveilleux mûrissant dans l’espace
Comme font les fruits d’or autour de Baratier

Souvenir oublié vivant dans toutes choses
Je rougirais le bout de tes jolis seins roses
Je rougirais ta bouche et tes cheveux sanglants
Tu ne vieillirais point toutes ces belles choses
Rajeuniraient toujours pour leurs destins galants

Le fatal giclement de mon sang sur le monde
Donnerait au soleil plus de vive clarté
Aux fleurs plus de couleur plus de vitesse à l’onde
Un amour inouï descendrait sur le monde
L’amant serait plus fort dans ton corps écarté

Lou si je meurs là-bas souvenir qu’on oublie
– Souviens-t’en quelquefois aux instants de folie
De jeunesse et d’amour et d’éclatante ardeur –
Mon sang c’est la fontaine ardente du bonheur
Et sois la plus heureuse étant la plus jolie

Ô mon unique amour et ma grande folie

L a nuit descend
O n y pressent
U n long destin de sang

Bản Dịch 

Nếu anh chết ở nơi ấy tiền phương
Em yêu dấu Lou ơi có ngày em sẽ khóc
Và kỷ niệm về anh rồi sẽ tắt
Như quả đạn nổ ngoài tiền phương
Quả đạn đẹp như cây mimosa đơm đầy hoa vàng

Rồi kỷ niệm ấy vỡ trong không gian
Sẽ đem máu anh nhuộm toàn thế giới
Biển núi thung và ngôi sao lướt vội
Những mặt trời kỳ diệu chín giữa không gian
Như quanh vùng de Baratier chín những trái vàng

Kỷ niệm lãng quên vẫn sống trong mọi thứ
Anh sẽ làm đỏ núm vú em hồng
Làm đỏ miệng em và tóc em đẫm máu
Em sẽ chẳng  già đi đâu mọi thứ
Sẽ trẻ lại hoài cho trọn  số đào hoa

Máu anh đổ ra trên thế gian
Sẽ cho mặt trời thêm sức sáng
Cho hoa thêm màu cho nhanh thêm sóng
Một tình yêu phi thường xẽ hạ xuống thế gian
Người tình sẽ mạnh hơn trong thân thể em xa cách

Lou ơi nếu anh chết ở nơi ấy kỷ niệm mà người đời đã lãng quên
Em hãy nhớ đôi lần trong những phút cuồng điên
Của tuổi trẻ tình yêu huy hoàng hừng hực
Máu anh chính là nguồn nóng bỏng của hạnh phúc
Vàem xinh đẹp nhất em hãy là người sung sướng nhất

Ôi tình yêu duy nhất và sự điên cuồng lớn nhất của anh

L đêm xuống
O người ta dự cảm
U dài rất dài một số mệnh đẫm máu

Sais-je, mon cher amour, si tu m’aimes encore ?
Les trompettes du soir gémissent lentement
Ta photo devant moi, chère Lou, je t’adore
Et tu sembles sourire encore à ton amant.

J’ignore tout de toi ! Qu’es-tu donc devenue ?
Es-tu morte, es-tu vive et l’as-tu renié
L’amour que tu promis un jour au canonnier.
Que je voudrais mourir sur la rive inconnue !

Ô Lou, ma grande peine, ô Lou, mon coeur brisé,
Comme un doux son de cor ta voix sonne et résonne,
Ton regard attendri dont je me suis grisé
Je le revois lointain, lointain, et qui s’étonne

Je baise tes cheveux, mon unique trésor,
Et qui de ton amour firent le premier gage
Ta voix, mon souvenir, s’éloigne, ô son du cor.
Ma vie est un beau livre et l’on tourne la page

Adieu mon Lou mes larmes tombent
Je ne te reverrai plus jamais
Entre nous deux se dresse l’Ombre

Et souviens-toi parfois du temps où tu m’aimais
L’heure Pleure Trois Fois.

Bản Dịch 

Em ơi còn có yêu anh
Tiếng kèn rền rĩ âm thanh về chiều
Hình em còn đó em yêu
Vẫn như mím miệng mà trêu cợt người
Biết em còn mất trên đời?
Hay em đã phụ những lới ước xưa
Với người pháo thủ ngẩn ngơ
Ðã từng muốn chết trên bờ sông xa.

Em là nỗi khổ lòng ta,
Em là tim vỡ em là tiếng êm
Mắt em say đắm dịu hiền
Anh nhìn xa quá mắt em ngỡ ngàng

Anh hôn món tóc, ngọc vàng
Của anh đó, tóc em làm của tin
Xa dần kỷ niệm anh tìm
Tiếng em êm dịu tiếng kèn dần xa.

Ðời anh em mở chói loà
Trang đời đẹp ấy lật qua mất rồi
Em anh thôi vĩnh biệt thôi
Thấy đâu hình bóng, lệ rơi mắt nhoà

Bóng đêm chen giữa đôi ta
Mai đây em có bao giờ nhớ chăng?
Xin em thỉnh thoảng nhớ thầm
Cái thời em đã có lần yêu anh
Khắc giờ cũng khóc cho tình.

Au lac de tes yeux très profond
Mon pauvre cœur se noie et fond
Là le défont
Dans l’eau d’amour et de folie
Souvenir et Mélancolie

Bản Dịch 

Trong hồ mắt em sâu thẳm
Trái tim anh chìm đắm
Trong lòng nước của tình yêu và điên cuồng
Trái tim anh quỵ hẳn
Vì Kỷ niệm với U buồn

Tu m’as parlé de vice en ta lettre d’hier
Le vice n’entre pas dans les amours sublimes
Il n’est pas plus qu’un grain de sable dans la mer
Un seul grain descendant dans les glauques abîmes

Nous pouvons faire agir l’imagination
Faire danser nos sens sur les débris du monde
Nous énerver jusqu’à l’exaspération
Ou vautrer nos deux corps dans une fange immonde

Et liés l’un à l’autre en une étreinte unique
Nous pouvons défier la mort et son destin
Quand nos dents claqueront en claquement panique
Nous pouvons appeler soir ce qu’on dit matin

Tu peux déifier ma volonté sauvage
Je peux me prosterner comme vers un autel
Devant ta croupe qu’ensanglantera ma rage
Nos amours resteront pures comme un beau ciel

Qu’importe qu’essoufflés muets bouches ouvertes
Ainsi que deux canons tombés de leur affût
Brisés de trop s’aimer nos corps restent inertes
Notre amour restera bien toujours ce qu’il fut

Ennoblissons mon cœur l’imagination
La pauvre humanité bien souvent n’en a guère
Le vice en tout cela n’est qu’une illusion
Qui ne trompe jamais que les âmes vulgaires

Bản Dịch 

Trong thư hôm qua em đã nói với anh về hư đốn
Hư đốn không bước vào những mối tình cao thượng
Nó không hơn một hạt cát trong biển khơi
Đáy vực xanh chỉ một hạt xuống thôi

Chúng mình có thể huy động trí tưởng tượng
Làm nhảy múa giác quan trên đổ vỡ của thế gian
Làm căng thẳng thần kinh đến cực điểm
Hay đầm hai tấm thân ngập ngụa trong bùn

Và buộc chặt vào nhau trong cái ôm duy nhất
Chúng mình có thể thách tử thần
Khi kinh hoảng răng mình va lập cập
Thì bình minh mình có thể gọi hoàng hôn

Em có thể thần thánh hoá ý chí hoang dại của anh
Anh có thể như hướng về bàn thờ quỳ gối
Trước cặp mông của em mà sự cuồng nhiệt của anh nhuộm máu
Tình ta vẫn sẽ tinh ròng như một trời xanh

Mặc cho hết hơi lặng câm há miệng
Y như hai khẩu pháo lăn kềnh
Kiệt sức vì yêu xác thân bất động
Tình mình thế nào vẫn thế vẹn nguyên

Chúng mình hãy làm cao quý tim anh
Nhân loại đáng thương thật nghèo tưởng tượng
Nên hư đốn chẳng qua chỉ là ảo tưởng
Chỉ lừa được những tâm hồn tầm tầm

ödd till att vara en fjäril
fladdrar min svala låga
på gräsets tunga sammet.
Barnen jaga mig. Solen går ner bakom malvorna och tuvan,
räddar mig till natten.
Månen stiger; den är fjärran, jag är inte rädd,
jag lyssnar till dess strålar.
Mina ögon få hinnor till skydd.
Mina vingar sammanklibbas av dagg.
Jag sitter på nässlan.

Bản Dịch 

Sinh ra là bướm
ngọn lửa lạnh của tôi rung rinh
trên nền nhung nặng của cỏ
Lũ trẻ săn đuổi tôi
Mặt trời lặn bên kia những cây cẩm quỳ và những búi cỏ
Tôi xoay xở chạy trốn vào đêm
Mặt trăng lên xa lắc. Tôi không sợ hãi
Tôi nghe những tia trăng
Để tự bảo vệ, đôi mắt của tôi mờ đi
Sương làm đôi cánh tôi dính chập
Tôi đậu trên cây tầm ma

Varje djup sorg har förlorad glädje till föremål.
Tappa inte bort denna riktning.
Låt inte sorgen glömma sitt ärende.
Sorgen är den djupaste ära som glädjen kan få.

Bản Dịch 

Mỗi nỗi buồn sâu đều đánh mất niềm vui là mục tiêu
Đừng lạc mất hướng này
Đừng để nỗi buồn quên đi đích đến
Nỗi buồn là vinh dự sâu xa nhất mà niềm vui có được

Glupskt hugger svanen
med halsens vita krok,
kapar med skäran lagd på sned i natens skog
borrar med näbbens pryl
i gyttjans ruttna sammet,
lyfter sitt huvud och ser
ormkallt kring drömmens fjärd

Bản Dịch

Con thiên nga phàm ăn
với cần cổ màu trắng cong như cái móc
như cái liềm nghiêng nghiêng
cắt vào khu rừng rong rêu
khoan cái mỏ mũi dùi
vào bùn đặc mượt như nhung và thối
nó vươn đầu lên và lạnh lùng
nhìn về bờ vịnh của giấc mơ, như một con rắn

Qui parle ? ça parle
ça parle dans les canaux rouges
il manque des contients
de hautes fleurs soyeuses
et du silence sachant glisser
sous le feuillage des bambous

contre
nous allons buter de plus en plus contre
puisque j’accepte me voici double
avec des sens contradictoires
des paroles d’une terre qui
et des regrets qui ne savent plus mourir
jetant à l’imprévu de voraces sursauts
buissons d’éclairs sur le pont claques
dans le visqueux sous les couteaux
cabrements appel agonie chaque soir
il manque une eau où l’on glissa

chair ouverte jusqu’au noyau
sanguinolent de la détresse
jours communs peurs
tête baissée des hommes simples.

Bản Dịch 

Ai nói? Cái ấy nói
cái ấy nói trong những con kênh đỏ
thiếu các lục địa
có những bông hoa óng ả trên cao
và thiếu sự lặng im biết trượt
dưới vòm lá tre

vấp phải
chúng ta sẽ ngày càng vấp phải
bởi tôi không chấp nhận thế rằng tôi hai mặt
với những giác quan mâu thuẫn
những lời lẽ của một mảnh đất
và những ân hận không còn biết chết
tuỳ hứng vứt đi những bột phát tham tàn
những tia chớp um tùm trên cầu những cái vỗ
trong chất nhầy dưới những con dao
những cú lồng lên tiếng gọi cơn hấp hối mỗi chiều
thiếu một làn nước cho ta trượt

thịt mở đến tận hạt nhân
vấy máu của khốn cùng
những ngày thường những nỗi sợ
đầu cúi của những con người bình dị

(note théorique)

Chaque poète sait
qu’il est le dernier à parler

Puis il en survient un
autre
qui est encore
le dernier à parler

(à l’accordéon un air de tango)

*

La poésie est éternellement
morte…
et chacun qui vient récupère
le cadavre,
le secoue,
le caresse ou le gifle,
l’enlace ou le pénètre.

Alors celui qui vient
le ressuscite.

(boxer tel un punching-ball
une carcasse de mouton)

Bản Dịch 

Mỗi nhà thơ đều biết
mình là người nói sau cùng

rồi chợt đến một
nhà thơ khác
anh mới là
người nói sau cùng

(phong cầm một điệu tango)

*

Thơ vĩnh viễn
chết…
và mỗi kẻ đến lại thu hồi
cái xác,
lắc,
vuốt ve hay bạt tai
ôm chặt và đâm vào ả

Vậy là kẻ đến
làm thơ sống lại

(đấm như đấm trái banh tập boxe
một cái xác cừu)

Salt, bitter salt
is the sea, and clear and cold.
In the depths much moulders away,
but the sea cleanses all.
Wild, prey-beast wild
is the surf’s glittering leap,
but no human thoughts
are high as the song of the deep.
Strong, eternal and strong
is the waves’ immense train,
and strong with the eternal sea
each wave soft, transient.
Though the sea asks blood of her man,
give your life to the sea.
At last, deep in the depths,
none attains a rest like he.

Bản Dịch 

Mặn, mặn đắng
Là biển, lạnh và trong
Dưới sâu kia nhiều thứ mủn rữa đi
Nhưng biển tẩy sạch tất cả
Hoang dại, hoang dại như con thú bị săn
Là cú nhảy lấp lánh của sóng
Nhưng không có tư tưởng nào của con người
Cao hơn bài ca của lòng biển thẳm
Mạnh mẽ, vĩnh hằng và mạnh mẽ
Là chuỗi sóng bao la
Và mạnh mẽ với biển vĩnh hằng
Mỗi con sóng qua nhanh mềm mại
Dù biển đòi máu của tình lang
Hãy dâng đời anh cho biển
Cuối cùng, nằm sâu trong lòng biển thẳm
Chẳng ai được an nghỉ như anh

The night’s deep violoncello
hurls its dark rejoicing out across the expanses.
The hazy images of things dissolve their form
in floods of cosmic light.
Swells, glowing long,
wash in wave upon wave through night-blue eternity.
You! You! You!
Transfigured weightless matter, rhythm’s blossoming foam,
soaring, dizzying dream of dreams,
blindingly white!
I am a gull, and on resting, outstretched wings
I drink sea-salt bliss
far to the east of all I know,
far to the west of all want,
and brush against the world’s heart –
blindingly white!

Bản Dịch 

Cello sâu trầm ban đêm
La lên niềm vui tăm tối qua không gian mở rộng
Những hình ảnh mơ hồ tan ra trong ánh sáng vũ trụ ngập tràn
Hỡi sóng cồn rực sáng
Hãy cuốn đi lớp lớp qua vĩnh cửu xanh đêm
Ngươi! Ngươi! Ngươi!
Vật chất nhẹ như không rạng rỡ, bọt nở hoa của nhịp điệu
Vút lên cao, giấc mơ váng vất của những giấc mơ,
Trắng đến chói loà!
Ta là một chú hải âu, đứng nghỉ ngơi, hai cánh giang rộng
Ta uống niềm hạnh phúc mặn mòi
Xa tận đàng Đông mọi điều ta biết
Xa tận đàng tây mọi điều ta muốn
Và chạm vào trái tim của thế giới
Trắng đến chói loà!

No breathless summer night sky
reaches so far into eternity,
no lake, when the mists lighten,
mirrors such stillness
as that hour –

when loneliness’s limits are effaced
and the eyes become transparent
and the voices become simple as winds
and there is nothing more to hide.
How can I now be afraid?
I shall never lose you.

Bản Dịch 

Không bầu trời đêm hè nào đẹp đến nghẹn thở
mở được tới vĩnh hằng
không hồ nào khi sương dần hửng
phản chiếu được sự tĩnh lặng
như giờ ấy

khi những giới hạn của cô đơn xoá hết
và mắt trở nên trong trẻo
và giọng nói trở nên giản dị như gió
và chẳng còn gì nữa để giấu che
Giờ đây sao tôi có thể sợ hãi?
Tôi sẽ chẳng bao giờ mất anh

Many things hurt that have no name.
Best to keep silent and accept all the same.

Much is secret, with danger obscure.
Best with respect and caution endure.

Best in the secret to firmly believe
And not to poke at the growing seeds.

‘Here thought never went out searching.
All-mother, guide me with sure exhortation!’

Good to heed one’s Mother’s voice near –
wordless concern receives wordless cheer.

Bản Dịch 

Nhiều cái làm ta đau mà chẳng có tên
Tốt nhất là lặng im mà nhận tất

Rất nhiều bí mật, với hiểm hoạ vô danh
Tốt nhất là cung kính mà chịu đựng

Tốt nhất là tin chắc ở điều bí mật
Và không chọc chỉa những hạt mầm đang lên

“Ở đây tư tưởng chẳng bao giờ bước ra tìm kiếm
Xin tất cả các bà mẹ dẫn đường khích lệ cho con!”

Hãy để ý nghe tiếng mẹ thân gần
sự quan tâm không lời nhận được nỗi hân hoan không tiếng nói

I hope you’re having a rotten time.
I hope you’re lying awake like I am,
and feeling strangely glad and stirred
and dizzy and anxious and very disturbed.

and suddenly you’ll hurry up
to settle down and sleep like a top.
I hope it takes you longer than you think…
I hope you don’t even get a wink!

Bản Dịch 

Em mong anh có một đêm hư hỏng
Em mong anh nằm thức trắng như em
Và cảm thấy vui kích động lạ lùng
Và chóng mặt lo âu cực kỳ điên đảo

Và đột nhiên anh hối hả
Nằm xuống ngủ say như chết rồi
Em mong anh ngủ lâu hơn anh tưởng
Em mong nah không chớp mắt một lần

Du ska få ett
panoramafönster
i barnbidrag.
Stjärnhimlen ska vara
din vardagsrumstapet
och Mozart ska skriva musiken.

Du ska får ett hem
som älskar dig.
Du ska få ett sinne
för humor.
Och Strindbergs
samlade verk.

Och alla mina barnbarn.

Min present till dig
är att du ska tala många
språk och tåla all
slags väderlek.

Du ska få god
markkontakt och
svindlande takhöjd
med stuckaturer.
Du ska få ett liv som
förlåter dig allt.

Klar i tanken ska du vara.
Och stark i känslan.
Du ska få ha roligt.
Allt detta står i
hemförsäkringen.
Du ska få vara ifred.

Mitt underhållsbidrag
till dig är att du aldrig
någonsin kommer att
sluta hoppas.
Du ska få ett modigt hjärta.
Och ett dristigt intellekt.

Och ett gott omdöme.

Den du litar på
släpper inte din hand.
Min julklapp till dig
är att om du faller
så ska medmänniskorna
glädjas åt att
få ta emot dig.

Ett vänligt leende
ska gå genom
hela din resa.
En frisedel ska jag
sända från
min ensamhet.
Du ska inte få
ärva någonting
alls av mig.
Men du ska få
alla pengarna.

Bản Dịch 

Một căn phòng có cửa nhìn ra xa
sẽ là món trợ cấp cho con
Trời sao sẽ là giấy dán tường phòng khách
và Mozart sẽ viết nhạc
Con sẽ có một mái nhà
yêu mến con
Con sẽ có khiếu hài hước
và tập hợp tác phẩm của Strindberg
và tất cả các đứa cháu của mẹ
Quà mẹ cho con sẽ là cho con nói nhiều thứ tiếng
và bao dung mọi loại thời tiết
Con sẽ sống gần gụi thiên nhiên
và có những trần nhà rất cao trang trí thạch cao
Con sẽ có một cuộc sống
tha thứ cho con mọi điều
Con sẽ suy nghĩ rõ ràng
và có những tình cảm mạnh mẽ
và rất vui vẻ
Tất cả những điều này được viết trong
hợp đồng bảo hiểm nhà cửa của con
Con sẽ sống yên bình
Mong ước của mẹ là con sẽ không bao giờ
mất đi niềm hy vọng
Con sẽ có một trái tim dũng cảm
một trí tuệ can đảm
và xét đoán đúng đắn
Người mà con tin tưởng
sẽ không bỏ rơi con
Quà Giáng sinh của mẹ là lời hứa nếu con ngã
thì mọi người sẽ hoan hỷ giúp con
Một nụ cười thân thiện sẽ đi với con trong cả chuyến đời
Mẹ sẽ gửi cho con sự bảo đảm từ nỗi cô đơn của mẹ
Con sẽ không phải thừa kế bất cứ gì mẹ hết
Nhưng con sẽ có tất cả món tiền

Jag behöver tystnad
och ensamhet
och en språkdräkt med god passform.
Jag behöver en hemlighet
och ett slitstarkt verklighetsunderlag.
Min arbetsuppgift just nu
är att försöka ta mig ut
ur mina egna formuleringar.

Det är ett sorgearbete att leva.
Om man inte förstår det
blir man aldrig glad.

Bản Dịch 

Tôi cần sự im lặng
và cô đơn
và một kho từ thật thích hợp
Tôi cần sự bí mật
và ý nghĩa lâu bền của thực tại
Bổn phận của tôi lúc này
là gắng giải thoát chính mình
khỏi những phát biểu rõ ràng của mình

Sống là công việc buồn bã
Nếu không hiểu được điều này
bạn sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc

It is not the moon, I tell you.
It is these flowers
lighting the yard.

I hate them.
I hate them as I hate sex,
the man’s mouth
sealing my mouth, the man’s
paralyzing body–

and the cry that always escapes,
the low, humiliating
premise of union–

In my mind tonight
I hear the question and pursuing answer
fused in one sound
that mounts and mounts and then
is split into the old selves,
the tired antagonisms. Do you see?
We were made fools of.
And the scent of mock orange
drifts through the window.

How can I rest?
How can I be content
while there is still
that odor in the world?

Bản Dịch 

Không phải là trăng, anh biết chứ
Đó là những bông hoa
đang chiếu sáng cả sân nhà

Tôi ghét chúng
Tôi ghét chúng như tôi ghét tình dục
miệng gã đàn ông
bịt chặt miêng tôi, tấm thân
tê cứng của gã đàn ông

và cái tiếng kêu luôn buột ra
cái tiền đề thấp kém, nhục nhã
của sự liền một thịt

Trong tâm trí tôi đêm nay
tôi nghe thấy câu hỏi và câu trả lời tiếp đó
hoà thành một âm thanh
dâng lên dâng lên và rồi
phân thành hai bản ngã cũ kỹ
những đối nghịch mỏi mệt. Anh thấy không?
Chúng ta bị lừa phỉnh
Và cái mùi cam dỏm ấy
trôi giạt qua cửa sổ

Làm sao tôi có thể nghỉ ngơi?
Làm sao tôi có thể vừa lòng?
khi vẫn còn
cái mùi ấy trên đời?

Like any good son, I pull my father out
of the water, drag him by his hair

through white sand, his knuckles carving a trail
the waves rush in to erase. Because the city

beyond the shore is no longer
where we left it. Because the bombed

cathedral is now a cathedral
of trees. I kneel beside him to show how far

I might sink. Do you know who I am,
Ba?
 But the answer never comes. The answer

is the bullet hole in his back, brimming
with seawater. He is so still I think

he could be anyone’s father, found
the way a green bottle might appear

at a boy’s feet containing a year
he has never touched. I touch

his ears. No use. I turn him
over. To face it. The cathedral

in his sea-black eyes. The face
not mine – but one I will wear

to kiss all my lovers good-night:
the way I seal my father’s lips

with my own & begin
the faithful work of drowning.

Bản Dịch 

Giống như mọi đứa con ngoan, tôi kéo cha tôi ra khỏi
nước, nắm tóc mà lôi

qua cát trắng, khuỷu chân ông vạch một lối mòn
mà sóng ào lên xoá. Bởi vì thành phố

bên kia bờ không còn
khi chúng tôi bỏ đi. Bởi vì ngôi nhà thờ bị đánh bom

giờ đây là một nhà thờ
bằng cây cối. Tôi quỳ gối bên ông để xem mình có thể

chìm đến tận đâu. Ba biết con là ai
không hả Ba?
 Nhưng câu trả lời không bao giờ có. Câu trả lời

là lỗ đạn ở lưng ông, đầy
nước biển. Ông nằm bất động đến nỗi tôi tưởng

ông là cha của ai kia, đã được tìm thấy
theo cách một cái chai màu xanh có thể hiện ra

ở chân một thằng bé, chứa cả một năm
mà nó chưa bao giờ đụng tới. Tôi chạm vào

hai tai ông. Vô ích. Tôi lật ông
nằm ngửa. Để đối diện nó. Ngôi nhà thờ

trong hai con mắt màu biển đen. Gương mặt ông
không phải mặt tôi – nhưng là gương mặt tôi sẽ mang

khi hôn chào ngủ ngon mọi người tôi yêu:
cái cách tôi gắn chặt đôi môi cha

với môi mình & bắt đầu
công việc thuỷ chung của mình: chìm xuống

Vous ne m’avez jamais trouvée
Dans vos escales
M’avez-vous bien cherchée

Ô mes matelots
C’est comme si vous étiez
Entièrement façonnés par la mer

Quand vous débarquez n’allez donc pas
Jeter vos pierres dans une eau dormante
Alors que la tempête habite mes rivages

Bản Dịch 

Các anh chẳng bao giờ thấy tôi
Trong những bến dừng
Dù các anh nhọc công tìm kiếm

Hỡi các chàng thuỷ thủ của tôi
Như thể các anh đã
Hoàn toàn bị biển nhào nặn

Khi lên bờ các anh chớ có
Ném đá vào vũng nước yên ngủ
Trong lúc bão bùng trú ngụ bờ tôi

Chẳng nỗi điên nào xa lạ với tôi
Các anh nghĩ rằng tôi không biết trầm mình
Như các anh sao trong tối tăm sóng dữ

Nàng phân phát nụ cười
Cho mọi người trong quán
Nhưng khoé mắt nàng nói
Rằng nàng riêng chỉ yêu tôi

Je ne veux pas chanter le peuple
Car, je ne connais ni son étroite peine
Ni son lent amour, ni ses guerres
Légitimes, illégitimes.
Je ne veux pas chanter les femmes
Car je ne les connais pas
Hors des créatures splendides
Qui ne m’ont pas aimé
Que je n’aurais su aimer.
Je veux être un homme
Ni trop droit ni trop amer
Doucement, longuement mourir
Vivre parfois
Parce que rien d’autre n’est possible.

Bản Dịch 

Tôi không muốn ca ngợi nhân dân
Vì tôi không biết nỗi phiền muộn hẹp hòi của người
Cũng như tình yêu chậm rãi, và những cuộc chiến tranh
Chính đáng hay bất chính của người
Tôi không muốn ngợi ca phụ nữ
Vì tôi không biết họ
Ngoài những tạo vật lộng lẫy
Không yêu tôi
Và tôi không biết yêu
Tôi muốn là một con người
Không quá thẳng thắn cũng không quá đắng cay
Nhè nhẹ, dề dà chết
Sống đôi khi
Bởi chẳng thể nào khác

Trên đây, uct.edu.vn đã nối tiếp bài viết trước Nhà Thơ Hoàng Hưng Cùng Những Tác Phẩm Dịch Nổi Tiếng Phần 1 . Hy vọng các bạn sẽ hài lòng về bài viết của chúng tôi. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để cùng nhau theo dõi những bài viết thật hấp dẫn các bạn nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này! 

Related posts

Mùi Sầu Riêng – Tập thơ ấn tượng nhất của nhà thơ Lê Đạt Phần 3

admin

Bùi Sim Sim: Chùm Thơ Hay Vang Dội Một Thời

admin

Hoàng Trung Thông Cùng Những Tác Phẩm Dịch Đặc Sắc Phần 1

admin

Leave a Comment