Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Hồng Thanh Quang và trọn bộ những trang thơ ấn tượng phần 6

Những trang thơ của Hồng Thanh Quang được đông đảo bạn đọc yêu thích và biết đến. Anh sở hữu một tâm hồn lãng mạn cùng sự tài hoa nên những thi phẩm của anh mang đến cho độc giả sự chân thành nhất. Với vần thơ trữ tình cùng những cung bậc tình yêu cháy bỏng thiêu đốt trái tim người đọc. Nào! Ngay bây giờ mình hãy cùng nhau cảm nhận những giá trị trong thơ anh nhé!

Nội Dung

Ập xuống đêm, anh lại một mình, giữa căn phòng – mê lộ tuyền thơ. Khoảng trống này muốn dâng em vĩnh viến, xin đừng ai xâm phạm bao giờ!
Rồi sẽ cũ những vần kỷ niệm, ảnh em cười, tiếng hát em đau. Em xa quá, biết còn giữ nổi, những nỗi niềm ta khắc trong nhau. Đêm mất ngủ, anh nằm nghe tiếng dế, vọng từ đâu giao hưởng ban đầu. Ai chép lại nốt nhạc nào đã khóc, cơn mưa rào trắng xác hoa cau.
Những trang thư bắc dài qua biển, ôi, nhịp cầu dưới sóng có chìm chăng. Em xa quá, biết còn giữ nổi, giai điệu mình có được nhờ trăng?
Nửa đời trai mới gặp một người,
Nửa đời trai mới biết mình có nghĩa.
Sóng gắng cuốn anh về phương ký ức,
Trái tim buồn có thể nào chia.
Em xa quá, biết còn giữ nổi?
Em xa quá, bóng đêm thì vây bủa, nỗi nhớ không chép được thành lời. Rồi sẽ cũ những vần kỷ niệm, kéo anh về vẫn chỉ em thôi…

Chẳng có màu xanh đứng lẻ loi
Xanh cây hoà lẫn với xanh trời
Giữa tuổi hai mươi cùng thế hệ
Áo người đồng đội biếc bên tôi

Anh nào có chọn em cho hạnh phúc,
Số phận buồn xô em tới cùng anh.
Những cuồng nộ chẳng do đâu cả,
Em làm anh tan nát trái tim lành.
Đã đau đớn bởi bao nhiêu ngang trái,
Anh bơ vơ trong tủi phận riêng mình.
Sao em nỡ làm anh bật khóc
Trong đắng cay như thể chẳng chung tình…
Chỉ còn lại khúc hát thời trai trẻ,
Anh lặng thầm soạn nhạc với tương lai,
Cho đôi mắt nồng nàn như đốt,
Thôi đừng hun sự mất ngủ đêm dài,
Thôi đừng trách anh thật thà thẳng thắn
Coi em như giọt lửa thiêu đời,
Em đã có những phút giây cháy bỏng,
Trách anh chi theo tuổi tác tan rời…
Thì em cứ ra đi không luyến tiếc
Những thanh âm run rẩy bước chân gầy,
Anh ở lại vẽ dáng em trong gió
Trống không nào cũng nhuốm hình mây
Trôi nổi tới cuối đường anh kiệt sức
Gắng ngân lên điệp khúc du hành.
Anh nào có chọn em cho hạnh phúc,
May rủi gì cũng lệ vòng quanh…

Mất lợi là mất ít,
Mất danh là mất nhiều.
Sẽ là mất tất cả
Khi không còn biết yêu…

Đoạn trường mấy chặng đời son
Với con dẫu khuyết hay tròn vẫn gương.
Bớt câu giận, thêm lời thương
Mà trong thanh thuỷ, mà hường ban mai.
Mặc con thoả sức làm trai
Lên voi xuống ngựa đến hai ba lần
Bàn tay tần tảo ân cần
Gom cho con đủ phúc gần lộc xa
Bao nhiêu chỗ lội con qua,
Bao nhiêu lối rậm con sa chân vào,
Đắng cay hơn cả ngọt ngào,
Hồn thơ vô tiếng nguyện cầu ai ai,
Vô tình mực cũ dần phai,
Quên rằng tuổi mẹ hoa nhài trắng hương…
Mẹ ơi, sắp cuối con đường,

Men theo phía bên kia ánh sáng
anh thấy em đi giữa cánh đồng hoa
mắt em nhìn ấm và trong như nắng
tiếng em cười gió quyến ngân nga
cháy ngăn ngắt dưới chân em là cỏ
trời cao thấp thoáng trải mây vàng
em bối rối giữa ngàn làn hương lạ
bước ngập ngừng nhưng rất âm vang
như sống lại thời chưa tính tuổi
mơ tình yêu với tiếng hát song hành
cho tới phút cuối cùng em vẫn hỏi
thế nào sao không phải là anh
giờ đã muộn như một đời lỗi nhịp
như câu thơ với nhạc lạc hồn nhau
men theo phía bên kia ánh sáng
giống thiên đàng sao anh thấy mà đau?

năm cô
váy đỏ
đội nỗi buồn
về tự suối đêm mơ
nỗi buồn
lóa
như bờ vai trinh nữ
để trần ra
chỉ gió mơn qua
trăng thẹn thò
lu mờ ký ức
một tiếng gì vô thức
bật vào tai
rồi sẽ đến ban mai
gà tía
váy phồng ra
như những mặt trời
em dậy sớm
nhặt lời
nhắn nhủ
ước đầm đìa
đám cỏ
vọng về Thu…

(Gửi Trường Việt-Đức và Thanh)
Mỗi khi nghĩ về em, ta lại nhớ
Sân trường đêm cô độc gốc si già.
Gió tung lá, những dấu vàng trên lối
Em hững hờ bóng lẫn vào khuya…
Mỗi khi nghĩ về em, ta lại nhớ
Những câu thơ đã tưởng như thừa
“Mọi thứ quanh em đều thành tuyệt diệu
Trong mắt ta nhìn, dưới bút ta đưa…”
Mỗi khi nghĩ về em ta lại nhớ
Quãng thời gian không trở lại trong đời…
Gió tung lá, những giọt vàng trên lối
Em ra đi, ríu rít bên người…
Ta yêu em, chẳng bao giờ em biết
Chẳng bao giờ ta hết yêu em.
Tình chưa có là tình không thể mất
Với sân trường và lá. Gió và đêm…

Mỗi lần tôi chợt nhớ em
Lại nghe tiếng sóng trong tim dội về.
ảnh hình cũ đã chìm đi,
Niềm vui cũ cũng còn gì nữa đâu.
Ai xui ta tới cùng nhau
Bâng quơ mà biển bạc đầu ngàn năm.
Anh đi lại kiếp con tằm
Uổng công giăng nỗi ước thầm nối duyên.
Biết rằng tốt nhất là quên
Cố quen như thể chưa quen bao giờ.
Đại dương, rồi cũng va bờ,
Hết rằm, trăng lại phận mờ giữa mây.
Em ơi, còn sót bao ngày
Mắt buồn khép dưới bàn tay dịu dàng…
Ta như kẻ lạc thiên đàng
Mỗi lần chợt nhớ nhỡ nhàng với em…

Trong giấc mơ đêm qua
có mẹ tôi vợ tôi đứa con trai năm tuổi của tôi
và đôi ba người đàn bà đẹp lạ mặt
lạ hơn là họ rất thân mật chuyện trò với vợ tôi về những chủ đề phụ nữ
về cả thói quen của tôi thích cắm hoa loa kèn bên bàn làm việc
họ khen tôi hiền làm thơ mà lại biết kiếm tiền và ngỏ ý tị với vợ tôi có được người chồng tử tế
tôi buột miệng nói đùa lấy nhà thơ làm chồng thì khó có thể yên thân
họ đưa ra rất nhiều câu phản bác vừa nói vừa nhìn thẳng mặt vợ tôi
vợ tôi im lặng thả nụ cười lơ lửng hiểu buồn thành buồn hiểu vui thành vui
hai tay ôm cái bụng lùm lùm như đang ấp ủ một số phận mới
mẹ tôi trông con trai tôi
thằng bé thật nghịch ngợm
không phút nào ngồi yên một chỗ
mẹ tôi đã khổ vì tôi giờ lại lao đao vì nó
rồi bỗng trời đổ mưa
những người đàn bà ấy kéo vợ tôi đi theo hướng cầu vồng
tôi gọi mấy họ cũng không ngoái đầu trở lại
tôi như bị dồn ra ngoài lề cơn mơ
đứng từ xa tôi thấy
con trai tôi bất chợt chạy ngang đường đầy xe qua lại
mẹ tôi hô thất thanh
cẩn thận
tôi cuống cuồng đến tê dại
choàng mở mắt
kinh hãi
con trai tôi đang nằm gác chân lên cổ tôi
vợ tôi ở giường bên mơ màng ôm đứa con gái mới sinh
trên võng mẹ tôi khe khẽ thở
tôi đã thức tới sáng
bâng khuâng
rờn rợn
chúa ơi tôi không muốn thêm một cuộc sống nào khác nữa
hãy cho tôi chỉ sống kiếp này thôi…

Gánh hàng hoa bụi đường e ấp
Cuối ngày chưa có ai mua.
Anh dúi tiền cho người bán dạo
Lấy hồng dù biết em xa.
Cắm cả bó vào bình xiêu vẹo,
Tay đàn ông đã lạ hương hồng.
Những bông nhỏ như chùm mắt đỏ
Đêm trong…
Nhưng anh biết, tất cả là vô ích,
Ga đã qua, đã lạc tuyến đời.
Dịu dàng cũ, ai cần đến nữa,
Bóc dần thời khắc mà rơi…

mùa hạ lại ngập tràn đỏ phượng
đôi mắt em vẫn cháy lửa chân trời
mái tóc đã điểm sương con tim đà mệt mỏi
ran ran tiếng ve anh mãi chẳng nao lòng

còn chuyến đi nào ríu rít với ta không
quên những ưu tư những muộn phiền danh lợi
sông cuộn chảy thời gian nào có đợi
con cá vàng chìm khuất khơi xa

ao ước nữa mà chi những cuộc tình trái phá
ta khiến đời mình giông bão mắt quầng thâm
những giọt ăn năn như mưa dầm đất thấm
vườn yêu hoa trái rụng quên mùa

không thể nào quay ngược tới ngày xưa
ta bái vọng tương lai thấy rất nhiều thân thuộc
thôi trằn trọc những lẽ đời mất được
đôi mắt em lại cháy lửa chân trời …

Mùa hè của anh sẽ chạy theo em
đám lá tối trời bến nước
ai hẹn nhau kiếp này ai lạc nhau kiếp trước
tiếng chim bìm bịp dệt thành đêm
những viên sỏi mài thời gian lặng lẽ
cát trôi đi như nỗi đau thầm
con cá đớp trăng suông mỏi bóng
mãi ngàn năm vẫn một ước mơ lầm
anh thân sậy đứng bao ngày trong nắng
không thành tro nổi giọng nâu sồng
dẫu vắng gió cứ rú lời đêm trắng
thiếu thiên duyên chẳng được làm chồng
em bồng bế tương lai lên núi
suối trong xanh cây rợp che đời
mùa hạ anh chạy theo em lầm lũi
bỏ lại sau lưng đám lá tối trời…

Này người không của trần gian
Tình yêu chẳng phải chuyện lành đâu em
Ngày mà tối, sáng mà đêm,
Hai ta chập chững giữa miền giao linh.
Đã gần ở cõi mông mênh,
Lại xa khi chỉ còn mình với ta.
Vui gì nước mắt trào ra,
Phần em chắc mỗi khúc ca để đời…
Trọn lòng em đã thương tôi,
Thương cặp mắt cận, thương đôi tay gầy,
Thương lời tỉnh tỉnh say say,
Bàn chân về gió đi mây chập chờn…
Để tôi như kẻ vô hồn
Nhận tranh người khác cái hôn mặn mòi.
Lỡ rồi, chuyến ấy đò xuôi,
Tôi nay đã khác với tôi thuở nào.
Ảo mờ dưới đáy hồ sâu
Chỉ là phản chiếu xanh cao của giời.
Xin ai thứ lỗi cho người
Đã không giúp được em cười vì yêu…

Nếu lại phải tiễn em vào quá khứ,
Hoa lan tiêu có bớt lưả đêm hè?
Ta ngửa mặt ngắm những vì sao cũ
Gặp nỗi buồn mới hết nghĩ mình mê.
Tưởng vẫn đó bàn tay gượng nhẹ
Nâng câu thơ về với mối duyên đầu.
Ta không hứa nhưng ta đã ngỡ
Yêu lần này là vĩnh viễn cùng nhau.
Những mơ ước ấm áp như tấm áo
Chẳng bao giờ em đan nữa cho ta,
Ta sẽ khoác lên những ngày đơn chiếc
Khi em gần, cả lúc em xa…
Nếu lại phải tiễn em vào quá khứ
Ai thương ta khi ta chẳng thương mình?
Những trang sách chỉ còn tuyền câu chữ
Giữa người dưng, ánh mắt vô tình…

Nếu sẽ có một ngày mai thực khác,
Chắc chắn em sẽ chỉ của mình anh,
Không chỉ giữa những sướng vui tựu tác,
Mà thẳm sâu trong duyên nợ không thành…
Em đâu thiết những bình an rạng rỡ,
Bao vinh hoa xin nhường hết cho người.
Nhưng ta sẽ gìn giữ nhau như thể
Dưới đáy sâu vẫn cặp trái tim ngời.
Anh hãi lắm, anh chỉ là thi sĩ,
Những câu thơ luôn như khỏa thân hồn.
Nào ai biết, cũng đâu cần ai biết,
Sống không em, anh như kẻ nuôi buồn…

Một ngày như một đời,
Ngỡ thể nào cũng chết.
Được và mất em rồi,
Sao đời còn chưa hết?

Nghe trộm trái tim mình ta chỉ thấy
vọng lại tiếng cơn mưa từ thuở thiếu thời
tình cờ chạm vai em sũng ướt
tia chớp đầu đời xạc lửa vào tim
em bây giờ còn đau hơn kỷ niệm
ta bây giờ như đã chẳng còn ta
cây lá trong đêm hồn nhiên đón gió
ta lại mơ hồ với những ưu tư
sống hoá ra là đi ngược lại
với những gì đã viết ngày xưa
nghe trộm trái tim mình ta chỉ thấy
nỗi buồn như mục đồng thổi sáo vào khuya
có ai ru nhau bằng giai điệu
ánh sao băng đang rụng âm thầm
có ai nghe có ai mất ngủ
dõi nhìn trời như tấm áo sồi thâm…

Ngồi buồn ta nhớ con ta
Chưa gần đã vội cách xa nghìn trùng.
Ngồi buồn ta hát lung tung,
Câu riêng thì trách, câu chung thì hờn.
Đêm này em vẫn cô đơn,
Đêm này nước mắt vẫn tuôn một mình
Hỡi ai sớm bỏ sân đình,
Để ta lỡ chẳng chung tình với ai…
Cũng đành phí một thời trai
Hôm nay. Rồi cả ngày mai cũng đành?

nhắm mắt vào tôi nhìn rất rõ
chiếu vàng dệt sợi trăng suông
đĩa trầu còn chỏng chơ hai lá
héo khô như ký ức không chồng
đâu yếm thắm căng phồng
đâu lưỡi dao ánh mắt
sân chùa táo chua gay gắt
ai tìm ai nghiêng ngả phật đài
nghìn năm rồi màu môi không phai
răng tới giờ vẫn đen nhưng nhức
biết nơi xa có người thao thức
nghìn năm một điệu kinh cầu
đã đành gặp nhau chắc gì hợp phận nhau
đã đành nhớ nhau chắc gì duyên tiền kiếp
nhưng xa nhau chắc gì đã hết
những gam màu câm lặng gào lên
nhắm mắt vào tôi nhìn
thấy em thật rõ
ngực trăng gầy bỡ ngỡ
bước vào tranh…

Những vần thơ của Hồng Thanh Quan luôn thu hút đông đảo sự chú ý của bạn đọc yêu thơ. Với ngòi bút tài hoa, tinh tế anh đã để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng những độc giả yêu thơ. Đồng hành cùng uct.edu.vn hứa hẹn sẽ mang đến những trang viết đặc sắc nhất nhé! Thân Ái!

Xem Thêm: Nhà thơ Hồng Thanh Quang và trọn bộ những trang thơ ấn tượng phần 5

Related posts

Bùi Minh Trí – Chùm Thơ Nổi Tiếng Đi Cùng Năm Tháng (Phần 4)

admin

Thi sĩ Trần Huyền Trân cùng những trang thơ hấp dẫn được yêu thích nhất

admin

Tuyển tập thơ Bùi Huy Bích hay và nổi tiếng nhất (Phần 1)

admin

Leave a Comment