Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 1

Nồng Nàn Phố tên thật là Phạm Thiên Ý, sinh năm 1988 tại Nghệ An, quê ở Bình Dương, hiện làm báo ở TP Hồ Chí Minh. Cô đi lên từ blog Yahoo, rồi qua Facebook. Năm 2014 chị được bàn tán nhiều, cả trên mạng lẫn trên báo chí truyền thông , khi cho ra mắt tập thơ đầu tay Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng. Năm 2015, chị cho ra mắt tập thơ thứ hai, Yêu lần nào cũng đau. Với những trang thơ mang đậm tình cảm đặc sắc, thơ của chị luôn đánh thức tâm hồn của bạn đọc sâu sắc nhất. Ngay dưới đây, chúng tôi sẽ dành tặng bạn những bài thơ hấp dẫn được yêu thích nhất của chị. Đón xem nhé!

Nội Dung

(Tặng cho Ngã ba Đồng Lộc xanh)
Chẳng còn ngày tám tháng ba nào cho em
Dẫu trước mộ phần ngạt ngào hoa thắm
Có thêm những bóng người đi ngang rất đậm
Hối hả quên
Di ảnh năm xưa đôi mắt em hiền
Nụ cười hồn nhiên đến lạ
Giấc mơ đêm chỉ là ngả mình lên lá
Ngắm hoà bình xanh
Ông trời thả ngàn vạn gió thanh
Vu vi kể chuyện quê hương, mẹ cha, cùng anh trai quê vẫn tưới đời bằng nước mắt
Ngày đêm không giám cười, không giám vui, không giám nói to hơn, nhiều hơn phần mình được nói. U uất
Sợ làm đau em
Ngày tám tháng ba van đừng giỗi hờn
Ai cũng biết em là con gái
Việt Nam lớn lên nhờ mỏng manh hoa dại
Chưa kịp nở mùa đã hoá bụi ngàn năm
Ở chỗ mô đất em nằm
Lại mọc thêm mười hai bông hoa dại
Mãi mãi
Rực màu con gái trắng trinh

Biết nói gì hôm hay tin anh lại bắt đầu yêu
Có quyền gì nữa đâu khi để tình yêu trôi qua tóc
Đàn bà tụi em yêu thương khó nhọc
Mặn nhạt hay không phụ thuộc vào anh và cả năm tháng tuổi xuân thì
Có người diễm phúc nhận về người đàn ông bình yên nên chẳng bao giờ ướt mi
Có người vì nhớ thương đợi chờ mà khô lệ
Chúng mình gặp nhau quá trễ
Khi chân chim em bão táp ập về
Khi anh vẫn cuồng chân như ngựa non ngủ mê
Muốn ôm cả trời đất giai nhân vào cơn mộng
Chỉ là đàn bà thôi làm sao giữ chân anh trước ngàn bọt sóng
Thoáng thấy mênh mông đã tha thiết tung vó mất rồi
Chỉ là đàn bà với trăm ngàn lo âu nhỏ nhặt thường tình thôi
Nào có mưu chước tinh tường gì để dám bày trò gông cùm giam hãm
Khi tình yêu chết yểu hiên nhà xưa ắt là chỗ tạm
Trú chân đủ rồi thì cứ ra đi
Em đã rực rỡ lần cuối trong đời như đoá dã quỳ
Vì yêu mà mang bao sắc hương ban phát hết
Ừ…xưa nay cũng là người thường thôi mà em không biết
Tưởng mình hoá thần thánh khi yêu
Nào phải đâu em vẫn là em với khổ đau quá nhiều
Tham lam yêu anh để gia tài đa đoan lớn lên gấp bội
Người thường thôi mà đòi dốc lòng si mê bối rối
Phơi khô bao nước mắt vẫn nghĩ mình dư giả, sang giàu
Cứ tin lời hứa bền lâu
Để quên mất đời mình có tuổi
…Em xin lỗi! Em sai!
Biết làm gì khi anh lại gieo rắc bi hài
Bằng chính ngọt ngon từng đưa em rồi lấy lại
Giờ em đã tin chẳng có người đàn ông nào mãi mãi
Thương nhớ duy nhất một người
Chỉ có đàn bà ảo tưởng được yêu trọn vẹn thôi
Nực cười quá trời anh nhỉ?
Tưởng ngày yêu em đã chín chắn và kì vĩ
Mà anh chỉ là con trẻ tầm thường
Em thương
Sai người nên em thua thiệt!

(Tặng cuộc thi thơ Lời tỏ tình đầu tiên)
Anh ạ!
Mẹ đã sống mà không cần lời tỏ tình đầu tiên
Nó đồng nghĩa với việc chẳng bao giờ mẹ nhận được lời tỏ tình cuối cùng cả
Vì thời của mẹ người ta yêu bằng tất cả
Bằng tim chứ không phải bằng mồm
Anh ạ
Mẹ đã hạnh phúc mà không cần lời tỏ tình và những cánh hoa thơm
Những cánh hoa được gói trong giấy kiếng
Những cánh hoa được ướp bằng hương lúng liếng
Những cánh hoa chẳng thật bao giờ
Thời của mẹ hoa dại hoá thành thơ
Hoạ dại tết lên tóc người con gái
Hoa dại vành vạnh ngón áp út đến là ngại
Người con trai ngượng ngùng… siết hoa dại đến thương
Anh ạ
Mẹ đã nắm chặt tay cha trên vạn nẻo đường
Dựa lưng đếm những vì sao bên đống rơm nhà hàng xóm
Có lung linh gì đâu những ngày mưa đom đóm
Bay như ma trơi, bay như quen hơi, bay như chơi vơi như tiếc nuối như cầu hồn những siêu linh
Anh ạ
Mẹ đã yêu và cũng đã lặng thinh
Cũng giận dỗi vì vài ba trò con nít
Bấu nát ngón tay mà vách liếp đan bằng lạt nứa nhà người ta vẫn im thin thít
Vẫn khúc khích cười vì… “ai bảo không nghe”
Anh ạ
Mẹ đã đi qua thời con gái trong những đêm đông và cả chiều hè
Đan tấm áo màu tím than để tỏ lòng chung thuỷ
Bứt một nhành phưỡng vĩ
Bỏ vào nón lá… nheo mắt cười như thể đồng ý tối hôn nhau
Anh ạ
Không phải chỉ có mỗi nụ cười đâu
Thời của mẹ, đàn bà ai cũng khóc
Mẹ nhiều lần rưng rức lệ như là quy luật hiển nhiên thôi, quy luật cứ đàn bà là phải khóc
Đàn ông gồng gân, căng cơ hằn học…
Quắc mắt nhìn và để vai nghiêng
Cho giọt nước mắt thiêng
Có chỗ dựa vào để chảy

Mẹ và cha đã yêu nhau như vậy
Chẳng có lời tỏ tình đầu tiên như thể bây giờ
Nên anh đừng nói vu vơ
Rằng sao em không bắt anh tỏ tình bằng hoa, quà và đủ thứ mà đứa con gái nào cũng muốn, thèm và nguầy nguậy đòi anh nhé
Em chỉ muốn một lần nào đó anh hỏi mẹ
“Khi yêu nhau thật lòng rồi có cần nói tỏ tình để hạnh phúc hơn không?”
Anh ạ!
Em sẽ nhận lời lấy anh làm chồng
Để anh gồng gân nghiêng vai thinh im cho em gục nỗi buồn và niềm vui lên khóc
Nước mắt và nụ cười lăn lóc
Tõm!
Tõm!
Vào tim cho đầy đáy vô cùng….
Này! Yêu ơi ôm lấy em để nhìn lên không trung
Ở trên đó… có những lời tỏ tình ngày xưa cha không nói
Anh háy ném lời tỏ tình lên mái ngói
Để mai mặt trời lên rực đỏ một mùa yêu
…Đến bây giờ anh đã hiểu rằng khi em yêu nhiều
Cuồng nhiệt và đê mê thì chẳng cần lời tỏ tình nào phải thốt
Nhột
Có một niềm hạnh phúc đang cấu véo eo em!!

Con đi xa khi tóc vừa dài chấm gót
Gió lào táp bỏng da còn để lại nám nâu tròn
Dấu chân cũ đã chẳng nhận ra con
Khi ngày trở về con ướm chân mình vào rất khẽ
Con đi xa cha
Con đi xa mẹ
Đi xa gốc tre có ụ mối trước vườn
Dưới ao bùn cạn nước có con lươn
Mắt ti hí nhìn trời rất dẹt
Mùa đốt đồng chuột sém da cháy khét
Lũ trẻ nô nhau vấp gốc rạ gầy
Chiếc xe bò ì ạch chở đụn mây
Về tận đầu làng rồi trút đầy lên ao cá
Tháng mười đa rụng lá
Vào nón rộng vành bà đội để chờ ông
Trên đê có con nghé bỏm bẻm mồm nghếch mắt ngắm gái chưa chồng
Đang giặt chiếu để phơi ngày kịp nắng
Khoai lang củ tím, củ vàng, củ trắng
Lăn từ đỉnh vồng lăn xuống rãnh sâu
Bông xấu hổ nở tím màu
Nở tròn veo như mắt cô bé vừa biết khóc
Con đi xa cơn gió thốc
Vào mái tranh sắp đổ sau nhà
Bóng nhúm rau sam quyện bóng của bà
Tím cả một trời miền Trung rất tím
Chiều nay nghe tin bão hành ngoài quê mà lòng con ngất lịm
Lòng con như tứa máu để buồn
Ông trời không có mắt hay sao mà cứ bắt lệ tuôn
Trên mắt mẹ, mắt cha, mắt bà, mắt những cô gái vì nghèo không đeo nhẫn cưới
Chiều nay con bật, con tắt radio mà lòng buồn rười rượi
Miền Trung cắt máu mấy lần
Miền Trung tứa máu mấy lần
Miền Trung oằn đôi thân ra gánh bão
Con đi xa quê tránh bão
Mà chiều nay con tự đổ bão lòng mình
Tự đổ bão đời mình
Gào khóc

Tặng ai bị bỏ rơi
Nếu ở cạnh ta mà vẫn cứ cuồng chân
Thì ý nghĩa gì tình yêu giam hãm
Đã yêu là phải dám
Lắc đầu buông để ngày cũ bớt đau lòng
Nếu sát kề bên mà vẫn thấy mênh mông
Thì chắc chắn rồi chân thành trong tâm nhỏ hẹp
Ý nghĩa gì khi mở mồm yêu mà tim gồng gang thép
…Cố làm một con chim ngoan khi khát cháy vung trời
Thì cứ bay đi chim ơi
Bởi chẳng có tình nào mang tên ràng buộc
Và chẳng đôi lứa nào có tài lường trước
Ngày trong mắt người kia thấy cánh vỗ lưng đồi
Loài chim nào cũng đủ hai cánh để bay thôi
Nhưng vì thương yêu có những người tự chặt chân mình thề không đi nữa
Ở lại làm vôi làm vữa
Xây những điều cao sang…
Nếu biết thế mà vẫn bàng hoàng
Thì giản đơn thôi người đã nuôi lòng phản trác
Tình yêu chấp nhận người ta đi lạc
Để tìm thấy nhau
Chứ không dung thứ cho những trái tim đau
Khi vẫn khăng khăng song đôi là hạnh phúc
Cửa mở rồi
Hãy đi và không cần nhìn ta như tên cai ngục
Chúng ta cùng có chìa khoá để vào ngày đó phải không?
Chỉ là người tự dựng lồng
Giam chính mình và huyễn hoặc ta ác bạc
…Đi đi ngoài kia là mênh mông cũng là ghềnh thác
Cứ bạo tàn như phút chia ly người sẽ thắng cả mà
Tình yêu đi qua
Chẳng sót lại gì ngoài hai người vỡ nát
Chỉ khác là người sẽ ca sẽ hát
Còn ta sẽ nhạt nhẽo bước qua đời
Ý nghĩa gì khi tình phai phôi
Mà ta gật đầu cho phai phôi cùng kiệt
Ta biết
Cánh sau lưng ta không muốn vỗ bao giờ
Chỉ sợ người sẽ bay trong bơ vơ
Vì nghiệt nào cũng phải một lần trả giá
…Ý nghĩa gì khi tình đã
Thành điềm chiêm bao!

Tặng chị Ngọc Linh – giáo viên trường THPT chuyên Thái Bình
Biết nói gì với con khi bão tố đang cuộn trào
Mẹ chẳng còn nhiều thời gian ngắm nhìn tình yêu bé bỏng
Thương hai tay nhỏ xinh với mắt hồ thu rộng
Khóc chưa rõ câu dang tay ôm chưa khít vòng
Tha thứ cho mẹ khi bỏ máu mủ lại giữa mênh mông
Thanh xuân trôi trên vai đàn bà nhanh như chớp mắt
Làm sao giải thích cho con biết sự thật
Rằng mẹ sắp phải đi…
Giá đời này chỉ có sum vầy không có chia ly
Những người yêu thương nhau sẽ chẳng bao giờ cách biệt
Chẳng có vực sâu chẳng tồn tại cái chết
Mẹ con mình ắt sẽ bình yên…
Nhưng bởi đời này ngoài niềm vui ắt có ưu phiền
Cạnh hạnh phúc có khổ đau, sau chông gai là bình minh lấp lánh
Nên mẹ không thể ở cạnh
Cũng là điều dĩ nhiên
Bé con ơi! ở lại mạnh mẽ ngoan hiền
Sống giùm chặng đường mẹ chưa kịp bước
Trái ngang hay thênh thang đều tin con làm được
Những điều mẹ thầm ước mong
Phải cười thật tươi như một đoá hồng
Tử tế với cả những người mang cho con bất hạnh
Ôm thật chặt người cạnh bên cả khi ấm áp hay khi giá lạnh
Con sẽ thấy yêu thương dâng kín đường đời
Hãy sống ngoan nhé bé bỏng ơi
Đừng bao giờ tủi thân khi nghĩ về mẹ
Bởi con mãi là chim sẻ
Bú mớm mẹ đủ nhiều ắt sẽ tự dang cánh bay cao
Mẹ sẽ trở về khi cơn gió thì thào
Nên yêu ơi đừng khóc!

Biết anh về hôm tối
Mà lòng chẳng buồn chào
Qua bao mùa ly biệt
Mắt ta giờ hư hao
Tình đi qua bao tuổi
Ta qua trăm đợi chờ
Ngỡ xa rồi sẽ nhớ
Vậy mà rồi bơ vơ
Ngày anh quay về lại
Ta trễ đợt xuân thì
Khói thuốc vàng mấy độ
Tóc ngắn dài đa nghi
Ừ tình giờ bao tuổi
Đau vì yêu mấy lần
Tận trong lòng thèm nhớ
Mà môi buồn phân vân
Anh về đợt này khác
Sum vầy như chia lìa
Đau nốt thêm cữ nữa
Mai ta gào ta nghe…
Biết anh về hôm tối
Mà ta không vội vàng
Lặng im làm rối tóc
Ngực gầy đến mênh mang

Em soi bóng mình, tôi soi bóng tôi
Cả một đời nuôi nguyên vẹn nụ cười
Để một ngày hoá thành đá cuội
Nước mắt người có đủ lớn vỡ đôi?
Em soi bóng mình, tôi soi bóng tôi
Dịu dàng lắm tà áo xanh mướt nắng
Cả một đời em nhìn tôi câm lặng
Tôi nhìn em nuốt đắng ngược vào lòng
Em không thực sự mở hồn đón mùa đông
Nên rét cô đơn rét làm tê môi mỏng
Rét u sầu rét làm tóc rúng động
Khô, gầy, bết, xoắn, quăn
Em vẫn cười quẳng trả vạn nếp nhăn
Em vẫn hát xúi dục đời bão tố
Em đi hoang chôn chặt tôi ở chỗ
Loáng lênh đau
Em soi bóng người, bóng tôi ở đâu?
Em hạnh phúc tôi kiếm tìm dĩ vãng
Bóng em đen, bóng tôi bạc trắng
Cọng tóc nào cướp mất bóng trong tôi
Em soi bóng người
Tôi dâng bóng tôi
Hoá đá cuội những ngày mưa không nước
Hoá đá cuội những ngày chân mỏi bước
Những ngày tôi… tìm tôi

Viết cho ngày của Cha
Mọi si hận trên đời đã qua hết từ lâu
Con gái bố giờ đủ lớn để ngăn lòng không được khóc
Chẳng ai đủ sức hoá giải hiểu lầm nên lòng người nặng nhọc
Nỗi buồn trong tâm đeo đẳng mãi không lời
Chúng ta sinh ra chỉ có duy nhất một người cha thôi
Khờ dại tuổi thơ khao khát mang bố đổi cho nhà hàng xóm
Cũng là một mái nhà và nồi cơm lửa đượm
Mà sao gia đình người ta an vui?
Bao nhiêu lần ngồi một mình trên đỉnh đồi
Thiệt thòi trẻ con cấu nát hàng trăm chiếc lá
Tình cha con nhẽ ra bình yên mà chết chưa… bố con ta xa lạ
Hình như cách bố thương con sai hoặc cách con nhớ bố không đúng chút nào
Cô bạn cùng trường ví cha như bầu trời còn con gái như những vì sao
Bầu trời rộng mênh mông ôm vào lòng vì sao lấp lánh
Con đẩy mênh mông đi thật xa để vì sao nằm cạnh
Bầu trời của cô bạn khác được không?
Tuổi thơ buồn chỉ dám chia sớt với xanh dòng
Nhìn sông trôi sợ đời mình buồn hơn gợn sóng
Thèm là cơn bão ngang tàng ngoài khơi để ầm ào gió lộng
Có thể chạy thật nhanh khi roi vọt tung hoành
Có thể trốn thật im khi ánh mắt trừng nổi gân xanh
Cõ thể tan vào dịu êm khi lòng thèm nghe tiếng mẹ

Khi thèm trèo lên cây khế
Cắn trái chua mà thê thiết yêu đời
Tuổi thơ buồn chắc chỉ có thêm bố biết thôi
Làm người lớn chắc sẽ tỏ tường lòng con trẻ
Con gái bố khóc ướt nhoè vai mẹ
…Thì làm sao an vui?
Mọi si hận trên đời giờ đã qua rồi
Con trở về ngồi khều than trong ngôi nhà gió lạnh
Cơn bão trong đêm giờ mong manh như sẻ non gãy cánh
Vẽ mênh mông ngay dưới chân mình
…Bầu trời của con xanh xanh
Bầu trời
của con
xanh
xanh!

(Tặng sáng 9/3 đầy nắng nhưng riêng lòng em chẳng đầy đặn nữa đâu)
Để yên tóc đen
Cho đẹp mùa bồ kết
Không tri kỷ nhau cho đến chết
Nên bồ kết bạc lòng nhuộm trắng tóc đen
Trọn vẹn ánh mắt hiền
Nhìn đời bằng sự trong veo của tuổi thơ nhảy dây, đá cầu, trốn tìm, nghịch sóng
Ai dè đời người trống rỗng
Mắt hư hao khô
Em của ngày hôm nay, ngày mai xắt xô
Sống khù khờ như kỉ niệm
Vì chỉ có kỉ niệm mới dám lấp liếm
Những tội lỗi, dại dột của hiện tại và tương lai
Em tựa mỏng manh con gái vào nửa nghiêng vai
Những tưởng đời sẽ để yên thế, vì ít nhất đời cũng nên thiên vị cho đàn bà với chứ
Đàn bà đâu đủ sức để làm khổ nhau, đàn bà chỉ giỏi thứ tha, tha thứ
Chỉ giỏi gom nỗi buồn và nhả kén bình yên
Cho đàn ông đủ quyền
Gieo ác!
Mùa thu cong môi nhặt xác
Những chiếc lá hết nhiệm mầu nên rụng tơi rụng tả
Em quay ngoắt 360 độ để buông thả
Nhưng nào có buông thả nổi đâu
Sầu đâu
Lại tím thêm một mùa ly biệt
Anh ác liệt
Dìm chết em
Như lá đêm, trở mình rụng sau một đêm đầy nhục dục với gió
Anh tráo trở
Lấy đi của em sự buông thả cuối cùng…
Em vẫn thơ ngây lòng để ôm nét bao dung
Để tóc đen dầu có trắng như cước vẫn không nỡ rụng xuống
Để mắt có ráo hoảnh đi cũng không kịp úng
Để ngày hôm nay không chết nốt phần của những ngày mai
Bờ vai

Sẽ thôi không còn nghiêng nữa
Em sắp sửa
Dựa đời mình vào gốc sầu đâu
Để tự đau
Và tự khóc!

Tặng cho những ai may mắn có Cha
Xin lỗi vì hiếm hoi lắm con mới nói yêu cha
Ngồi kể cha nghe về đoạn đường một mình con bước
Nhân gian rộng mênh mông có khi vấp trượt
Lên chỗ cô đơn chẳng giống nhà mình
Thương giọng nói khản đặc mái đầu phai xanh
Đôi bàn tay chi chít gân vì tháng năm gồng mình chắn gió
Cả một đời thăng trầm ngược xuôi lo cho con cho vợ
Mặc giông bão trĩu trên vai mệt mỏi nặng ánh nhìn
Âm thầm dõi theo hành trình vững tin
Giọt máu cha ươm đủ khiêm nhường làm người nhân nghĩa
Con có kiên cường của cha hiền ngoan của mẹ
Có tử tế của quê hương có đức hạnh của gia đình
Bởi yêu thương vô bờ nên đủ lòng tin
Vào trái tim thiện lương cha đã dành cả đời chăm bẵm
Phố thị đông người nhiều lần đơn độc lê chậm
Nghe tiếng dép ai khua ngỡ dáng cha hé cửa đứng chờ
Nhớ da diết hôm con cảm hàn ú ớ ngủ mơ
Cha không dám trở mình sợ cơn mơ con hốt hoảng
Xin lỗi vì mải miết ôm người yêu gục đầu lên vai bè bạn
Trau chuốt nhớ thương dành dụm thương nhớ cho đời
Tưởng cha mạnh mẽ cứng cỏi nên chỉ cần qua quýt vậy thôi
Lâu lâu giật mình nhớ nhà gọi về dạ vâng với mẹ tin vậy là đã đủ
…Chẳng biết có nhiều đêm cha trằn trọc không ngủ
Rít điếu thuốc sau hiên lén lút giấu mẹ nhắn con về
Nổi nóng vào ra mắng bữa nay ngày dài lê thê
Đến ngọn gió quen đầu hồi cũng bực dọc cáu bẳn
Xin lỗi vì dư thời gian thiết đãi người dưng bầu bạn
Mà chẳng đủ phút giây nói hai tiếng: nhớ nhà
Bao ngọt ngào, nũng nịu, hiếu đạo chẳng bày tỏ cùng cha
Con nâng niu đặt vào lòng tay đàn bà của mẹ
Tưởng cha vô cùng mạnh mẽ
Mà trời ơi đàn ông vốn yếu dạ mềm lòng
Cả một đời thầm lặng long đong
Rít thuốc sau hiên đốt ngầu khoé mắt
…Trời ơi! Thì ra đàn ông thương con thật
Mà giả vờ không thương

Cha kể con nghe về những ngày xưa
Cổ tích rừng sâu hoàng tử cưỡi ngựa đi tìm công chúa
Cổ tích của cha… là khi cầm lấy bàn tay be bé
Nghe tiếng trống vỗ con con thúc lồng ngực mỉm cười
Chẳng cần con là vĩ nhân đâu… cha chỉ cần con là con thôi
Biết chập chững gọi cha, biết bi bô đòi mẹ
Biết khóc khi khổ đau biết cười giòn tan khi mạnh mẽ
Biết xúc cơm ăn biết lấy nước uống khi khát miệng thôi mà
Con chỉ cần là người đàn ông bình thường của cha
Những mơ ước cao sang, những vọng cuồng kệ đời hết thảy
Chiều nay nằm ôm con sốt con ho… cha chẳng dám cựa mình sợ bé nhỏ tỉnh dậy
Sợ đánh thức giấc mộng hoàng tử cưỡi bạch mã trong rừng
Cố gắng lên cha thương
Đường con đi gập ghềnh hay bằng an đều có cha bên cạnh
Xin lỗi chàng trai của ta… bởi ta không phải là thần thánh
Xoá bớt cho con những đau khổ phận người
Cha chỉ biết gồng lưng lên ôm con thôi
Mong rồi che chắn được một phần giông gió
Cha con mình sẽ cùng hùng dũng cùng hoảng sợ
Cùng thoi thóp vỗ trống vang vang cùng mơ ước hoàng tử cưỡi bạch mã kiêu hãnh vô vàn
Mỉm cười lên mọi đau đớn sẽ tan
Nhẹ nhàng trước bão giông dành ngây thơ sống trọn cuộc đời hoàng tử
Mặc kệ tham tàn, ác độc, sân si cho người dành giữ
Con của cha chỉ có ân nghĩa chân thành
Báu vật ơi! Thương con mong manh
Ngủ đi chiều nay giông bão về cha đã khoá chặt then cửa
Canh cho giấc mộng vẹn tròn… ừ! Cha sợ
Làm sao dai dẳng cùng con đến hết kiếp người
Chỉ cần con là người bình thường thôi
Xin đánh đổi tất cả những gì cha có

Viết cho ai trong tâm bão
Biết nói gì với em khi chị đã hiểu anh ấy quá rõ mất rồi
Tường tận cả phút giây bình yên lẫn ngày mệt mỏi
Thấu đáo bữa ồn ào và cả chiều vời vợi
Bởi từng một thời chị sống chết cho anh
Chẳng thể báo trước rằng khơi xa không có nổi yên lành
Cánh buồm nát vì bão giông sao còn sức ngăn thuyền manh nô lòng căng gió
Nghênh chiến đi… ngoài kia ngọt ngào hay đáng sợ
Ngày úp mặt vào tay em sẽ hiểu cả thôi mà
Trải đủ một đời chân thành thiết tha
Tin rồi em cũng kiệt cùng dốc lòng ra yêu thương, hờn ghen, nhung nhớ
Đàn bà một khi đã thương sẽ như đuốc lửa
Tự thiêu thân thành tro vẫn sung sướng vui cười
Đàn bà một khi đã tin là huyễn hoặc cả đất cả trời
Sẽ dấu nước mắt đi để tự dối lòng không lầm lỗi
…Đàn bà khi yêu đều mang tội
Tự giết chết mình!
Em cứ yêu và mơ ước bình minh
Hân hoan trong viễn cảnh một mai vườn đơm chồi kết nhuỵ
Tình yêu nào lúc tinh sương cũng bao la, kỳ vỹ
Mặc sức em tưới chăm, vun vén, xanh ngần
Chẳng biết nói gì khi chị đã làm kẻ lún lầy dưới chân
Quá khứ đi qua bài học nhận về là trăm đường chân chim còn sót lại
Biết em ra khơi trên boong tàu không người lái
…Chị thương đến xé lòng
Thì ra những người đàn bà cùng yêu một người đàn ông
Nỗi dại khờ mang theo và đắng cay nhận về không khác
Chị đến trước với nỗi lầm lạc
Em ôm mộng vinh hoa dẫm lên vết xe đổ vui cười
Thì ra ai cũng khổ đau khi làm người
Vốn dĩ đàn bà đau gấp ngàn lần hơn thế
Chỉ cầu cho em đủ hoài nghi và mạnh mẽ
Để rõ lầy dưới chân mà kiên quyết rũ tâm mình
Nhiều khi chua xót và hoa vinh
Chỉ cách nhau gang tấc
Chẳng biết nói gì ngoài rất nhiều sự thật
Cho em làm hành trang đi lấp kín chỗ ngày trước chị ngồi
Hãy cứ son trẻ và đầy kiêu hãnh nhé gái ơi!
Cho giống hình ảnh chị ngày xưa đã cũ
Tình là thác lũ
Cuốn ai… cũng vầy thôi
Đến lượt em rồi
Thì đi đi gái hỡi
Chị bình thản chờ đợi
Em trở về với buồm gió còn căng!
Em trở về khi đã đủ sức đạp bằng
Dối gian đàn ông trùng trùng điệp điệp
Chúng ta chỉ là tấm liếp
Che chắn gió sương khi anh ấy mỏi lòng
Em ngờ vực chị nhiều không?
Hãy nhìn ngực gầy đây mà tỉnh táo
Đàn bà tụi mình yêu như thằng mộng du đắc đạo
Đi chân không lên dây mà hão chuyện thăng bằng

Ngoài khơi mưa giăng
Em đã kịp mang gì che chưa gái hỡi?

Tặng cho anh…
Các con thân yêu!
Đừng tủi hờn khi cha quyết định tìm hạnh phúc lần nữa cho mình
Sau tháng năm đời người đi sai đường dừng lại muôn lần dang dở
Đàn ông một lần tan vỡ
Nước mắt cạn vào trong chua chát dấu trong lòng
Sau này lớn lên làm vợ làm chồng
Con sẽ hiểu vì sao mẹ quay lưng đi và chẳng bao giờ trở lại
Người ta vì tình yêu mà vinh hoa cũng vì nhớ thương gieo mầm ngang trái
Cha mẹ đều thiệt thua nhiều như nhau
Vui vì mẹ đã bình yên với người đến sau
Và hãy thương cho trái tim gã đàn ông sau ba mươi khát thèm cời thêm ngọn lửa
Hi vọng bùng lên để xoá đi lầm lỡ
…Đáng mà! Phải không con?
Vẫn thương vẫn yêu máu mủ của cha bằng lồng ngực căng đôi mắt héo mòn
Dang tay ôm các con vào lòng chở che như quãng đời đã trải
Chúng ta lại tập nhịn nhường, sớt chia ngọt bùi, buồn đau, sợ hãi
Thêm một ngọn nến bên cha toả sáng chặng đường dài
Nuôi tin ngày mai… trời sẽ sáng!
Mở lòng đón giùm người đàn bà vì cha chẳng lường hoạn nạn
Khó khăn ngay trong tay vẫn khao khát xanh ngàn
Chấp nhận đi chung trên chặng đường gian nan
Nào phải ai cũng dám?
Chẳng khó đâu con, mở lòng ra ôm như ôm một người bạn
Cười như một người thân con sẽ thấy lòng mình bao la rộng mở
Đời người chóng tan tiếc gì chút thương chút nhớ
Chia sớt được cho ai là tự ban phát hạnh phúc cho mình
Xin lỗi con vì năm tháng thiếu thốn bình minh
Cha mẹ sai đường để bước chân thơ ngây phải khổ
Nhưng hãy tin bình yên sẵn có
Cho những người thực sự biết yêu thương
Thêm một nụ cười, trái tim ba chúng ta sẽ thêm kiên cường
Giông bão ngoài khơi tan đi mở ra cho mình khung trời mới
Chung tay xây một tổ ấm diệu vợi
Có đủ tiếng cha, mẹ và con ắt sẽ ngọt lành
Đừng trách cứ một khu rừng xanh
Nuôi lòng trẩy lá!
Tình yêu kỳ lạ
Và màu nhiệm con ơi…

(Tặng chênh vênh buồn)
Sáng nay em níu tơ trời
Quàng vào cơn ho tối qua vì nhớ anh mà nghiêng ngả
Sao những gì em lấy được từ đời và anh đều đắt giá
Đều bớt từ em tất thảy bận vui cười
Sáng nay em xé tơ trời
Cho mảnh mai đôi bàn tay vì chờ anh nên gầy quắt gầy queo thấy tội
Anh đi thôi mà, đâu chết đâu mà quẳng lời trăn trối
Cuối cùng chỉ em khóc than
Sáng nay em bật Radio nhỏ hết cỡ như con gàn
Sặc sụa cười bảo em cố luyện cho tai mình tỏ tường để nghe trọn hết những ngày chủ nhật
Những ngày chủ nhật anh cười, anh thở, anh hì hục chơi trò mèo vờn chuột với người ta
…Đừng trách em ngoắt ngoa
Vì đàn bà ai chẳng ghen, hờn, ngồi co mình trong phòng tối trả thù anh và quá khứ bằng ánh mắt chết
Em tắt Radio vì thấy… trời ơi mệt
Em chẳng nghe thấy gì ngoài nỗi đau em
Sáng nay
Em ngồi chải tóc bên thềm
Mấp máy hát bài “Người đàn bà chải tóc”
Khóc
Cười
Em thấy mình giống những cọng tóc sâu
Đang cố sần mình, cứng cáp và giả vờ khoẻ lắm
Em chấm
Những sợi buồn lên tay
Mắt cay
Vì chẳng hiểu nổi em trong sáng vô hồn
Em đang chon von
Đi về miền không anh như đứa trẻ giam hồn mình vào ô màu tự kỉ
Em nâng anh lên vị trí
Của mặt trời và của bóng đêm
Trưa nay, chiều nay, tối nay em sẽ cùng em
Chuẩn bị cơn ho vì nhớ anh để sáng mai thức giấc chải tóc
Em nhặt tóc
Em buộc tóc
Em vò tóc
Cho thoả mãn kiếp đàn bà đa đoan!!
Tơ trời hoang mang
Vì sáng mai chẳng có tay gầy ai làm tội
Em chết vào chập choạng trăng, chẳng nhả đủ lời trăn trối
“Em yêu anh nhiều… cho thoả mãn kiếp…”

Nằm cạnh bên nghe em rầu rĩ thở than
Hôm qua chỗ làm đồng nghiệp ganh đua vài điều quá cũ
Đứa bạn thân hiểu lầm nên bỏ về giận dữ
Nắng tan nhanh mưa trút xuống bất ngờ
Xoa hai lòng tay muộn phiền cho em ngủ mơ
Nặng nề bấy lâu ném ra ngoài song cửa
Hôn thêm lên tóc cho ngày mai đỡ nhớ
Xiết vào lòng chặt hơn cho đỡ nhớ nữa ngày mai
Đừng nhắc lại chuyện cũ ai đúng ai sai
Trong tình yêu không có thắng thua được mất
Chỉ có thương, thương và thương chân thật
Phải không anh?
Xuống bếp pha cho anh ly cafe còn em tách trà xanh
Lắng im nghe tiếng chim gù ngoài hiên đầy gió
Trời tạnh mưa và nắng rọi đỏ
Long lanh trên môi… đã qua ngày nữa trong đời
Em cắn đắng tháng này chi tiêu nhiều quá anh ơi
Anh chán chường công ty giảm thêm biên chế
Bao năm gia đình mình chẳng về thăm cha mẹ
Chắc ông bà lo nên giận dỗi chẳng gọi nhiều
Thế mà gối đầu lên tay anh lòng ngập tràn thương yêu
Tất bất bon chen ngày thường tan nhanh chớp mắt
Ngày chủ nhật của vợ chồng mình ngọt ngào như mật
Quẳng gánh lo qua bên hai đứa đón an bình
Mặc kệ phố phường đầy rẫy lo âu đi anh
Gia đình chúng ta nhẹ nhàng thêm một ngày bình lặng
Cần gì vinh hoa bạc tiền… hai đứa tay trắng
Chỉ cần có trong tim đầy ứ yêu nhớ đủ rồi!
Đời chẳng cần gì nhỉ cần yêu

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng quý độc giả những thi phẩm xuất sắc của nữ thi sĩ Nồng Nàn Phố. Những trang thơ chứa đựng cảm xúc chắc chắn sẽ hấp dẫn và đánh thức tâm hồn của bạn. Mời các bạn đón xem phần 2 với những tuyệt phẩm được đánh giá cao nhất. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Related posts

Nhà Thơ Tôn Nữ Hỷ Khương Cùng Chùm Thơ Đi Cùng Năm Tháng

admin

Nhà thơ La Fontaine và trọn bộ trang thơ ấn tượng nhất phần 13

admin

BST Những Bài Thơ Ấn Tượng Của Cao Quảng Văn Phần 2

admin

Leave a Comment