Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 7

Đọc thơ của Nồng Nàn Phố chúng ta sẽ nghĩ đến ngay đây chắc hẳn là một cây bút từng trải qua nhiều sóng gió và mất mát của cuộc đời. Nhưng không chị là một thi sĩ trẻ, những thi phẩm của chị là sự cảm thông sâu sắc cho số phận của đàn bà. Đan xen những vần thơ hấp dẫn là những chiêm nghiệm về cuộc đời và tình yêu giá trị được đông đảo bạn đọc yêu thích. Hãy cùng chúng tôi điểm danh những trang thơ của nữ thi sĩ tài năng này nhé!

Nội Dung

Viết cho người đàn bà tôi thương
Qua tuổi bốn mươi mới biết mình già
Không trẻ nữa để cho phép lòng nông nổi
Không thể vứt hết tất cả chỉ vì một tiếng gọi
Từ thẳm sâu lòng buồn
Nào phải vô tâm đâu mà nước mắt chẳng còn nữa để tuôn
Lúc tột cùng đớn đau đành lặng im nín khổ
Biết mình đang da diết thương và da diết nhớ
Vậy mà đành bấm lòng… trời ơi vui!
Đêm tỉnh giấc mới hiểu thế nào là đơn côi
Muốn dựa vào vai ai gào một tiếng thôi mà không thể
Lớn rồi… nào còn con trẻ
Để nương nhờ, dựa dẫm, mộng mơ
Có những lúc thèm trở lại ngày thơ
Gặp lũ bạn từng một thời rong ruổi
Uống chén rượu giả say nhìn sông cười rười rượi
Sông nhìn lại đứa giả say chếnh choáng kiếp người
Qua tuổi bốn mươi mới thấu thế nào là cuộc đời
Thế nào là phận người – thì ra khổ đau hay hạnh phúc cũng chỉ là chốc lát
Quay cuồng theo nhân gian mà tụng ca, hò hét
Đến phút ngắt thanh âm nuốt nhạt nhẽo vào lòng
…ôi một đời người hốt toàn hư không
Vậy mà rồi tự dối mình dư giả
Qua tuổi bốn mươi chẳng còn gì trong tay cả
Ngoài những đường phận duyên đứt đoạn khóc cười
Ngoài những nếp chân chim cuối mắt đầu môi
Ngoài phía chân trời đứa giả say nhìn thấy
Không ngờ qua tuổi bốn mươi ta buồn đến vậy
Ta ơi!

Rồi nỗi nhớ sẽ nguôi ngoai tổn thương sẽ lành lặn qua ngày
Kết thúc một cuộc tình mới biết mình nhận về ít quá
Tất cả tình yêu đều đẹp chỉ có loài người man trá
Nhẫn tâm chia ly nên thương nhớ mới rỏ máu một đời
Tưởng gặp được người vừa lòng ắt bên nhau mãi thôi
Chẳng cần phân bua hờn ghen cắn đắn gì thêm nữa
Thế mà! Chết rồi… chẳng cần cãi vã tình yêu cũng tan vỡ
Không ngờ thương nhớ dễ tan!
Đoạn đường người đi thênh thang còn ta khúc khuỷu non ngàn
Dĩ vãng trong tim dâng đầy theo năm tháng
Ngỡ màu nhiệm trường tồn mà nào đâu kiếp nạn
Không bao giờ bớt nhói đau
Chẳng thể chôn vùi ký ức thuở ban đầu
Cũng chẳng thể kéo dài ngọn đèn leo lét gió
Nhưng giá mà chúng mình thêm một chút duyên thêm một chút nợ
Thì… đường về ắt bớt chênh chao
Lúc đến ồn ào mà lúc ly tan chẳng thốt nổi lời nào
Nói thêm gì cũng sợ xát lòng muối mặn
Ừ thì… non cao còn có lúc lận đận
Thì sợ gì đau đớn không nguôi
Đứng trước biển không còn thấy mênh mông nữa rồi
Nghĩa là đã đến lúc lòng trở về bình thản
Nghĩ về người từng thề non hẹn biển mà trời ơi chai sạn
Thì còn gì để thương nhớ luyến lưu thêm!
Rồi cũng đến lúc mình học được thế nào lãng quên
Thế nào là chấm dứt quãng đời son trẻ…

Nếu một hôm nào mặt trời làm tổn thương anh
Em sẽ xé váy lăng loàn gói gém lại tia ngày
Để cho mỗi phút, mỗi giây
Nắng chỉ giám đốt đùi non em đến rát
Nếu một bữa nào chích choè tức anh mà không hát
Em sẽ nhổ tóc mình thắt cổ véo von
Để cho trong lòng tay xinh em chỉ còn
Máu và tội ác
Nếu một đêm nào Cuội há mồm khạc
Nhổ toàn lá đa non
Em sẽ nhồi, nặn mình cho đến méo, đến tròn
Đến đắng cay và nghiệt ngã
Nếu một lần nào đó… anh ạ!
Anh không còn muốn trở về
Em xin thề
Sẽ phơi xác mình dưới mặt trời bỏng rát
Khi đó Cuội, Hằng và chích choè nghêu ngao hát
Khi đó có một điều rất xót xa, rất bỏng rát
… Điều đó chính là em đã chết ngạt trong chính váy ngoan em
Em tự xé xác mình trong đêm
Để cho anh thấy mặt trời, mặt trăng, chim chóc, lá hoa trên đời này dễ thương như vốn dĩ
Mai sau anh đừng chửi đàn bà ngoa, điếm, thoã, đĩ
Mà hãy học cách câm mồm trước những bình yên…
Đời đàn bà chẳng thể vẹn nguyên
Dù là chiếc váy mỏng tang
Dù là sợi tóc ngang tàng
Dù là… một chút khạo khờ con gái!
Em sắp trở lại
Làm một con đàn bà điên
Nhưng khác anh duy nhất một điều
Điên nhưng em biết yêu bằng cả đời mình anh ạ!
Rồi anh sẽ phải trá giá
Cho một ngày đời không còn em – một người đàn bà rách tim vào ngày còn con gái…

Ngủ đi anh ngày mai thức dậy
Vai mẹ đã bớt oằn, lưng mẹ cũng bớt đau
Cha sẽ trở về miết trơn chỗ nhàu
Những chỗ nhàu mới hôm qua còn tức tưởi
Ngủ đi anh bếp mùa đông bùng sưởi
Bà cời lên sau năm tháng tắt ngầm
Ông ngồi bên thềm đếm vết đồi mồi thâm
Đồi mồi không thâm đẻ ra đời thống khổ
Ngủ đi anh con gái đầu lòng vẫn nằm yên ở chỗ
Chẳng giám khóc nửa lời vì sợ lắm chiêm bao
Chiếc võng nâu vướng víu gốc đào
Còng lưng nhìn trăng lấm lét
Ngủ ơi ngoan! Kệ thằng đời bỗng dưng lăn đùng ra chết
Những cái bỗng dưng bao giờ cũng có tội gây đau
Trong cơn điên mơ anh hãy vẽ chốn không màu
Chốn ấy chỉ dung tha em và vạn điều thánh thiện
Ôm tóc đa đoan em chờ ác mộng tan biến
Ác mộng chẳng đủ sức bằm chết tâm tri
Hãy bỏ hết tất thảy đa nghi
Bỏ tất thảy những điều đời bắt ocn người đắn đo, dằn vặt
Đêm nay em sẽ ôm anh, ru anh và yêu thật
Nồng nàn đến cả ngón chân thon
Anh có còn
Không chớp mắt vì lòng mình trống trải
Đêm nay em nhẹ người rướn chân quờ hái
Một vì sao chưa kịp tỏ bày
Chỉ ước ao sao cho anh và đêm say
Bởi trong tay em vì sao đã tắt
Im bặt
Em đang kê đời mình lên cánh tay gân
Thật gần
Và khe khẽ
Nhẹ…
Cho yên giấc kẻ gây đau đớn đớn bà!

Tặng cho những ai không có diễm phúc làm cha làm mẹ
Xin lỗi vì em đã chẳng đủ phúc phần
Sinh cho chúng mình một thiên thần như nguyện ước
Trăm thiếu thốn khổ đau đều gồng gánh hết được
Mà trời ạ! em mềm yếu thương anh!
Tưởng ông trời thấu tận nỗi chân thành
Tình yêu vợ chồng mình đắp bồi qua ngàn khơi giông bão
Vậy mà vừa bình tâm lên bờ đã chao đảo
Bám vào nhau đau đớn tủi hờn
Như kẻ làm vườn nhìn vụ mùa tươi non
Hoang tưởng bội thu mà nghiệt ngã chưa… thất bát
Nuốt miếng cơm mặn đắng vẫn thấy nhạt
Hai đứa mình cực nhọc bên nhau
Người ta ước mãi mãi em lại sợ chuyện bạc đầu
Nhẽ nào giam hãm anh với vườn cây không trái
Nhưng… nhẽ nào anh tàn ác bỏ em ở lại
Hoang mang nhìn lòng tay xanh non
Xin lỗi khi tình yêu chẳng vẹn tròn
Tổ ấm em xây lạnh lẽo mùi con trẻ
Làm đàn bà ai chẳng tha thiết làm mẹ
Còn em dư lời ru thừa dòng sữa căng tràn
Tha lỗi cho chuyện chúng mình gian nan
Tha lỗi cho em vì những điều bất hạnh
Tha lỗi cho nhọc nhằn em đang gánh
Có một phần đau đớn của anh!
Chẳng biết làm sao với chuyện chúng mình…

Tháng ba về
Hai lọn tóc thi nhau cấu thâm cọng thun xanh lè xanh lét
Cô bé cười khúc kha khúc khích dựa lưng vào cây rơm giả đò than mệt
Khiến cậu trai chăn trâu buồn cắn nát cọng cỏ may
Tháng ba về
Bác nông dân ngã lưng lên gốc cà đang đơm hoa ngắm trời trong xanh, ngỡ mình đang say
Quê hương duyên thế kia, non tơ đến thế kia, xanh tươi đến thế kia làm sao không say cho được
Năm bà quẩy gánh đi sau đi trước
Sợ dẫm nhoè bóng của nhau
Tháng ba về
Cuống cà đẻ đau
Rặn một đêm ròng mới rớt ra được hai quả cà non màu tím
Hai vợ chồng nhà sâu ngất lịm
Vì uống phai nước ối chua
Tháng ba về
Hoa gạo nắc nẻ cười như được mùa
Nhóm bếp đỏ rực đỏ rựa nấu vài ba món để mời đôi cu tới nhậu
Ai dè cu đực mê ả châu chấu
Nên hai vợ chồng cu chia tay nhau
Tháng ba về
Em biết nhúi mình vào đâu
Khi mà anh vẫn chưa về, vẫn còn mê đắm mắt ai, môi ai, tóc ai, lưng ai, eo ai, nõn chân ai… đến dại dột
Em giật thột
Thấy ngứa gan bàn chân
Tháng ba về
Em lắng tai nghe khúc sầu ngân
Kệ ngoài kia cuộc đời đang vươn vai uống nắng
Em trong này đong nỗi ưu tư câm lặng
Xé nát mình cho nát nốt chiêm bao
Tháng ba về
Em vĩnh biệt chào
Em- của ngày xưa, ngu khờ, ngốc nghếch
Vĩnh biệt chào
Em- hồn nhiên, ngoan hiền, tinh nghịch
Để cong cớn mình cho hợp với gái hư!
Tháng ba bỏ đi rồi ư?
Chắc tại em hư nên vô hồn không biết

Mẹ đừng buồn khi con lại phải đi xa
Công việc bạn bè níu chân trên hành trình khôn lớn
Làm người lớn thật buồn cười…nhiều khi phải khốn đốn
Với những điều mình từng quyết chọn mẹ ơi!

Cũng như bây giờ hai bàn tay mệt mỏi quá rồi
Chỉ muốn chạy về gác chân lên bậu cửa
Nằm dài đấy lẫy mẹ thôi chẳng thèm lớn nữa
Bao năm qua lớn thế đủ lắm rồi! 

Luộc dăm củ khoai trên bếp lửa sôi
Ăn vụng một miếng cá mẹ kho dành cho bữa tối
Trời đất ơi! Chỉ vì bữa cơm rau dưa mà trời hành tội
Quăng quật thị thành khói bụi phồn hoa

Tha thiết nghe tiếng chim véo von sau hiên nhà
Ước làm sao mình mãi tí hon và mẹ chẳng bao giờ già nữa
Xin đánh đổi tất cả những gì con có
Để cho mẹ thêm một ngày an vui

Xin đừng lo âu khi con lại phải xa nhà nữa rồi
Vuông sân ba bước chân con thề luôn luôn nhớ
Làng mình có nhà bác nhà cậu nhà mợ
Có bóng mẹ cuốc mảnh vườn gieo vồng cải vồng khoai

Rồi con sẽ lại về sau tháng năm dài
Lại gọi Mẹ ơi từ đầu làng lại nằm gác chân nghe chim hót
Cám ơn vì còn có mẹ, có quê, có nhà cậu nhà mợ để con trở về khi mỏi mệt
Khi hoa lệ không đủ yên bình cho con thiện hạnh làm người

Con sẽ lại về ăn vụng như ngày bé thơ thôi
Sơn hào hải vị nào sánh bằng bát canh mẹ nấu
Đừng buồn khi sinh ra lũ chim mải mê bay đi xa mà chẳng quay về đậu
Lên chái nhà giột mưa mẹ thui thủi một mình

Đừng lo khi con trưởng thành thế rồi vẫn cứ mong manh
Dễ khóc dễ hờn khi phải làm người lớn! 
Tại hồi bé con lỡ chọn
Mai mốt lớn rồi sẽ phải đi xa!

Tại con là con của mẹ cha!

Tặng Chinh
Thế giới nói gì về em nào có nghĩa lý gì
Loài người thường vẫn quen sống thay đời kẻ khác
Bài ca là của các em… hãy cứ hồn nhiên hát
Mặc miệng lưỡi chê bai phán xét khinh thường
Hãy là cậu lính chì quả cảm mẹ cha thương
Đời chẳng cần sợ gì ngoài giọt nước mắt của những người yêu dấu
Ngày trở về lại bình yên nằm trước hiên ngó mồng tơi ngoài giậu
Mẹ hái nấu canh cua đãi đứa trẻ anh hùng
Các em vẫn mãi mãi là những chiến binh
Trên chiến trường Thường Châu trắng một trời tuyết lạnh
Ai quên cứ quên, ai vô tâm cứ vô tâm… vẫn còn mẹ cha canh cánh
Máu các em từng rỏ thẫm xứ người!
Thế giới ngoài kia đáng sợ lắm các em ơi…
Người ta có thể giết nhau vì bạc tiền, lợi danh, quyền quý
Người đời vốn bạc ác cả trong suy nghĩ
Họ ngán gì làm đau các em?
Kiên cường lên vì chốn quê nhà còn có mẹ hiền
Dậu cúc tần vẫn ngóng bàn chân em ghi thêm trang sử mới
Dông bão chí làm trai còn ở phía xa chờ các em tới
Thì chấp gì những kẻ giỏi múa mép trên đời
Trận chiến này đâu phải cuối cùng các em ơi
Đừng phung phí sức lực cho những người vô nghĩa
Hát vang bài quốc ca gửi về tặng cha tặng mẹ
Tặng bát canh cua trong vung bếp quê nghèo
Con đường các em đi còn lắm gập ghềnh cheo leo
Hãy cười tươi lên đừng sợ!

Tưởng chẳng bao giờ yêu sau đổ vỡ tình đầu
Như bụi than lụi tàn sau tháng năm dài âm ỉ cháy
Mà ngạc nhiên chưa? Vẫn thèm thương nhiều đến vậy
Khi mở lòng ra yêu!
Chuyện lứa đôi sao phải rêu rao nhiều
Cứ ôm cứ hôn cứ đợi chờ sẽ nhận về hạnh phúc
Tin tưởng sẻ chia hân hoan sẽ sướng vui tột bậc
Mình hết mất thời gian để nghĩ đến đắng đót, u sầu
Biết thế nào để mãi mãi dài lâu
Chắc lẽ chẳng cần nuôi cho nhau quá nhiều hi vọng
Chỉ giản đơn một bữa thấy tột cùng trống rỗng
Tha thiết dựa đầu vào thân quen ngó nắng nhạt cuối hiên nhà
Bao mệt nhoài, bão giông lùi tận ngày xa
Anh và em như đôi hải âu tung cánh bay giữa vung trời mộng nhỏ
Yêu nghĩa là nằm cạnh bên vẫn nhớ
Ngực trên môi vẫn sợ phải chia lìa
Yêu nghĩa là thương từng giấc ngủ mê
Gọi tên người kia vì sợ sau cơn tỉnh giấc
…Người ta nhanh quên đãng trí bỏ rơi mình
Tưởng qua một cuộc đớn đau lòng sẽ lặng thinh
Mặc sóng thét gào gọi mời nô ra trùng trùng sâu thẳm
Vậy mà như chiếc thuyền nan mong manh bất chấp ngày đắm
Ta sắp xếp mỗi thương yêu ngông chiến xanh ngàn
Từ hôm nay bắt đầu chặng đường gian nan
Xin người ôm lấy tổn thương trong tim vỗ về ấp ủ
Kỉ niệm đầu đời trở nên bình thường chẳng cần canh giữ
Xây đắp kỉ niệm cuối cùng ngọt xớt bình yên
Yêu chẳng giản đơn là yêu
Yêu là thương
Là vững bền
Hay lung lay đều làm chúng ta hạnh phúc!
Tình đầu không có nghĩa là tình duy nhất
Phải không?

Tặng cho những ai muốn làm lại ngày xưa
Không biết sau này già rồi có cơ hội gặp lại nhau
Anh có còn thương đôi mắt em ướt mềm hay hờn ưa giận
Em có còn thèm gục vào lòng dỗi dỗi chờ anh đến
Em ồn ã bực dọc: Sao bắt tớ đợi lâu?
Không biết sau này già rồi còn nhớ những buổi đầu
Tập tành thương nên trăm lần làm người kia phật ý
Hôm mệt nhoài thấy trời đất ơi yêu đương kiểu gì mà vô vị
Hổng thèm nhớ nhiều thế nữa đâu nha!
Chẳng đủ phúc phần nợ duyên về chung một nhà
Lời hẹn trăm năm đem đối đãi vài người đến muộn
Mở lời hứa với họ mà lòng đau như nhai lá ngón
Ngày xưa mình rêu rao thế rồi quên!
Già rồi chắc anh sẽ chín chắn hơn
Em thôi nông nổi giếng khơi nụ cười nhiều khi khó hiểu
Nếp nhăn này trên mắt anh là do buồn do rượu
Hay do thương chuyện xưa nên trăn trở quá nhiều
Ánh mắt này của em là do yêu
Hay do giận anh lần đó về rồi chẳng bao giờ qua nữa
Cái cầm tay run run chẳng phải vì sợ
Chắc vì… đang thương
Sau này gặp lại xin đừng nhìn nhau bình thường
Cũng đừng làm như có lỗi
Cũng đừng ngọt ngào làm lồng ngực bối rối
Lỡ đâu… già rồi mà hư!
Già rồi mà làm như
Còn trẻ
Còn khoẻ
Còn đủ sức yêu đắp đổi thiệt thòi
Tình ơi!
Sợ gặp lại chuyện mình đã muộn!

Tặng cho những ai mênh mông
Vợ chồng mình giờ xa lạ bên nhau
Cốc nước để trên bàn trở nên tù tội
Cái gật đầu cũng thành lời nói dối
Nụ cười lúc mênh mông cay đắng đến tột cùng
Hạnh phúc đớn đau chỉ chia sớt với người dưng
Nằm cạnh đấy thôi mà trùng trùng cách biệt
Ngày còn yêu tưởng muốn chia lìa đôi mình chỉ có cái chết
Mà giờ có phải đâu?
Đôi mắt em bão giông anh ngập dự tính trong đầu
Dè chừng cắn đắn bắt bẻ người kia dầu chỉ vì một lần thở dài chua xót
Vẫn là chén canh thường ngày anh tấm tắc gật đầu ngon ngọt
Nay bỏ bê trên mâm chan nước mắt em khẩu chiến nhếch mép cười
Ngỡ đã qua được đoạn đường khó khăn về chung nhà chỉ có thương thôi
Mà ác nghiệt chưa mình dằn vặt nhau nhiều hơn người dưng nước lã
Một tiếng vợ chồng quý báu bao nhiêu giờ khốn cùng gian trá
Tiếng dạ vâng đãi bôi tiếng ầm ự nêm vào
Bình lặng một chút nữa thôi không được sao?
Ngồi tĩnh tâm nghĩ về những ngày hạnh phúc
Chỉ cần em ho em trở mình than đau là cả đêm anh thức
Bận bịu về khuya em nép mé hiên chờ đợi anh về
Tưởng làm vợ làm chồng rồi là chẳng thể u mê
Tỉnh táo nhận ra người mình yêu thương cần gì muốn gì thêm nữa
Bắt đầu đắp bồi mái ấm này bằng chung nhịp đập hơi thở
Bằng nhớ bằng tin bằng thề hứa triệu lần
Mà sao giờ cả gan dám phân vân
Vò nát lòng người kia hỏi mình còn yêu không nữa?
Sao dám cả gan tráo trở
Độc ác rõ trên môi khốn nạn thấm tận lòng
Đời đàn bà vốn đã lắm mênh mông
Sao anh dám cả gan đoạ đày thêm khổ ải
Đừng hút hết mật ngọt rồi vô tâm gieo ngang trái
Như côn trùng ngu si lột xác thay lòng
Gia đình nào chẳng có vài trận gió giông
Chỉ là vì thương nhau và đủ đức tin tình yêu kỳ vĩ
Xin đừng buông tay đi hết đoạn gập ghềnh
Bởi bát nước vô vị
Thì xưa đừng ồn ã húp vào
Tình nghĩa vợ chồng chẳng lẽ nông cạn có bấy nhiêu sao?

Tình nhân thì không buồn giận
Chỉ là kẻ anh chọn mua vui cho phút xao lòng
Phút anh dối lừa vợ con – người sẽ cùng anh đi đến tròn phận số
Chỉ là giọt mưa nhỏ
Lúc nứt nẻ khát thèm anh vùng vẫy ước sinh sôi
Chẳng thể nào ràng buộc cánh chim trời
Mãi không thuộc về em và dĩ nhiên chẳng bao giờ là duy nhất
Vậy thì hà cớ gì phải hứa thề tin tưởng thành thật
Phải không tình nhân?
Hãy bình thường đến cạnh bên lúc thiết tha cần
Và phủi tay thật nhanh khi tráo trở quay về làm thằng đàn ông trách nhiệm
Chuyện chúng mình như vạn điều phù phiếm
Tỉnh mộng ê chề ngàn mũi dao đâm
Chỉ là biển điệp trùng phút đò anh lỡ lầm
Giăng buồm nát ra khơi đòi dối lừa bắt bãi bờ lặng sóng
Bắt cuồng phong nín câm ru êm đềm như sông rộng
Nên đáng được nuông chiều em lại làm
kẻ chạy theo anh
Ôi cái đứa đàn bà yêu quá chân thành
Nên tự khổ thân một đời không hay biết!
Chỉ là trạm dừng chân khi tàu anh mỏi mệt
Mà khăng khăng đòi chết để đợi chờ
Ôi cái đứa yêu anh bằng thứ tình yêu đàn bà ngây thơ
Tưởng sâu sắc già nua mà rồi hứng toàn thua thiệt
Chỉ là cuộc chơi do anh phán quyết
Cả lúc bắt đầu và cả phút chia phôi
Chỉ là trò cười
Mà em tự huyễn hoặc tin yêu muôn đời suốt kiếp
Chẳng có cô nhân tình nào đủ sức gông cùm trói xiết
Người đàn ông dám bỏ vợ con mình để vui thú trăng hoa
Chẳng có con đò nào lấy trùng khơi làm nhà
Để neo đậu phút nghênh ngang sóng cả
Một ngày chán chường cơn gió lạ
Anh lại đáng thương làm một người chồng
…Một kẻ tồn tại bằng lòng sông
Huênh hoang rêu rao mình thương yêu và sống chết ngoài biển cả
Cơn gió lạ
Chiều nay thôi bay!

Không cần ghen với cô gái ấy đâu em
Mối tình đầu ai mà chẳng có
Người yêu cũ của anh cũng bé nhỏ
Như em nên anh thương…
Giờ thì hết rồi, tụi anh chẳng chung một đường
Tình yêu cho đi không thể nào vớt lại
Ngày cũ có trăm điều ngang trái
Em có đủ bao dung xoa dịu tháng năm dài?
Đừng căn vặn hỏi han người con gái ấy là ai
Cô ấy cũng mang khổ đau và bất hạnh đàn bà trong lồng ngực
Cũng mênh mông như con sóng bạc lòng ra thức
Khao khát ôm bờ nên vỡ nát cả trùng khơi
Đừng đi tìm nguyên do tình chia ly em ơi
Duyên phận đưa cô ấy đến bên anh mà rồi tan vỡ
Chắc lẽ muốn son sắt còn phải mắc nợ
Anh và cô ấy cạn nợ lâu rồi
Giờ đời này anh chỉ có mỗi em thôi
Yêu và nắm tay đi hết chiều dài số phận
Chân trời rất xa, bình yên là đích đến
Anh thương em để vùi lấp đau đớn u buồn
Hứa với anh sẽ dựa lên vai khi nhoẻn cười và cả lúc lệ tuôn
Đừng bỏ đi như người đến trước
Bởi gặp được em là ân phước
Đời ban riêng anh
Cảm ơn tình yêu đã cho anh biết thế nào là chân thành
Thế nào là hờn ghen khi quá cuồng si và bao dung khi thương nhớ
Cảm ơn đã đủ duyên và đủ nợ
Cùng anh chia sớt đắng cay
Cô gái hôm qua đã đi để anh được ôm em chặt vầy
Nên xá gì phải ghen với điều quá cũ
Hãy vì anh mà êm đềm ngủ
Giấc mơ anh chỉ có mỗi em cười
Riêng bây giờ anh chỉ có em thôi
Tình ạ

Xin lỗi vì chẳng thể yêu cách khác được nữa rồi
Không còn tân xuân để mang đến em tình yêu son trẻ
…ngày gặp nhau ta đã là thằng đàn ông đến trễ
Với chính hạnh phúc đời mình
Chinh phạt đủ đầy nhục nhã hoa vinh
Gia tài là mớ kí ức bình yên đổ vỡ
Mỗi bận trở trời vẫn quằn lên nhớ
Những mặt người trong cơn chiêm bao lạ lẫm vô cùng
Đoạ đày bao người để gặp em thèm khát được bao dung
Tình yêu đàn ông mặn mòi như biển
Có đớn đau đầu nguồn phù sa và thêm cánh buồm no nê nghênh chiến
Biển nơi ta lặng lẽ bão bùng
Biển nơi ta điệp điệp trùng trùng
Muốn duy nhất yêu em mà sợ mình mang tội đoạ đày thêm lần nữa
Muốn yêu em mà hãi sợ
Buồm ta đa mang rách nát một đời
Phù sa nhạt màu theo chát mặn biển khơi
Không vỗ về lòng em mát dịu
Nên ta già nua ngượng nghịu… thương em!
Có đớn đau nào hơn khi chạm vào xác thân môi đã hết mềm
Ta cằn khô ước ao đời trẻ lại
Thương làm sao cho phải
Thương làm sao cho cam!
Ta cuồng si bằng thứ tình yêu nhọc nhằn
Vuốt mái tóc bạc màu rồi quay quắt nhớ
Xếp nếp chân chim thương chút xuyến xao em có
…thừa thãi một đời người ta trút đổ lên em
Nhặt từng đợt run môi mà huyễn hoặc mình hạnh phúc
Ôi ta thất đức… thật rồi!
Xin lỗi bao lần mới đủ giết chết nổi ta trời ơi
Tình yêu người đàn ông ích kỷ nhỏ nhen đớn hèn trơ trẽn
Ta như đứa cuồng say nuốt ly đầu tiên ngào nghẹn
Nào biết đâu đứa cuồng say chẳng biết nghẹn bao giờ
Thứ tình yêu ta mang cho em không phải là thơ
Không phải phút cầm tay bồi hồi như lần đầu, lần thứ hai… rất nhiều lần ta cầm tay con gái
Không phải siết eo siết lưng mà ái ngại
Không kiêu hãnh sướng vui như thuở xưa rồi
Thứ tình yêu trải qua phai phôi
Khó trôi vào em nhỉ?
Vậy mà em đã đạp bằng lý trí
Đem thanh tân ra pha ngọt điệp trùng
Đem ngây thơ ra nhớ nhớ thương thương
Đem đời con gái đổi chác buồn đau già nua khốn khổ
…em không sợ lỗ hả ngoan ơi?

Đến với thơ Nồng Nàn Phố chúng ta như bước vào một thế giới mới đầy màu sắc mang đậm những cảm xúc và nỗi niềm của nhà thơ. Hãy đón xem những thi phẩm của chị để cảm nhận một phong cách thơ mới lạ và hấp dẫn. Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm: Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 6

Related posts

Tập Thơ “Sau Điêu Tàn” Của Chế Lan Viên Sống Mãi Với Thời Gian (P1)

admin

Trọn bộ những bài thơ hay nhất của nhà thơ Yến Lan phần 7

admin

Châu La Việt – Nhà Thơ Của Những Người Lính Cách Mạng

admin

Leave a Comment