Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Phan Huyền Thư và những bài thơ đi cùng năm tháng

Nhà thơ Phan Huyền Thư là một trong những nhà thơ tài năng của làng văn học hiện đại Việt nam. Nhà thơ Phan thị Huyền Thư hiện là là chuyên gia tư vấn tâm sự gia đình, trả lời câu hỏi trực tuyến về Tình yêu hôn nhân, biên kịch hãng phim Tài liệu và Khoa học Trung ương.

Với những ai yêu quý thơ Phan Huyền Thư thì hãy cùng theo dõi bài viết này, để được cập nhật và cảm nhận những bài thơ hay nhất của nữ nhà thơ nổi tiếng này nhé.

Nội Dung

Nhà thơ Phan Huyền Thư tên đầy đủ là Phan Thị Huyền Thư, sinh năm 1972 tại Hà Nội, là con gái đầu của nhạc sĩ Phan Lạc Hoa và NSND Thanh Hoa. Chị tốt nghiệp đại học Tổng hợp khoa Văn năm 1993.

Hiện là là chuyên gia tư vấn tâm sự gia đình, trả lời câu hỏi trực tuyến về Tình yêu hôn nhân, biên kịch hãng phim Tài liệu và Khoa học Trung ương.

Các tập thơ nổi tiếng:

Giải thưởng:

Nhặt trên gối sợi tóc
ngắt lại kỷ niệm một nhánh đen

Giường chiếu thênh thang

Tiếng chim gì không rõ
thưa thớt trong mưa
Feeling Blues
nghe chật quá

Chẳng thấy mặt trời
Nhiều khi đơn độc
muốn thức dậy ở một cõi khác
hình dung một nụ cười
đưa sợi tóc lên ngậm miệng
cũng đỡ nhớ niềm vui

12.6.1997

Đừng ai gọi
hãy coi tôi như vắng
căn phòng ngổn ngang
mạng nhện không người

Đừng nhắc tôi
để nhớ chính mình.
Sự thủy chung ồn ào
hay đổi thay lặng lẽ ?

Đừng nghĩ đến
bằng nén hương lòng
mịt mù kỷ niệm
không thoáng nổi mùi trầm

Tôi muốn tự mình
lồng ảnh vào khung
“Đóng vào không
tìm nơi treo trang trọng ?”

Như đã qua đời

23-7-1997

Anh có mũi tẹt tóc đen da vàng
sao anh không lý lịch
đồng bào của tôi “liên bang – hiệp chủng”

Bốn biển và năm châu
anh chị ở đâu
các cháu con tôi ở đâu
ai Hồng ai Lạc

Đồng bào của tôi
đồng bào dị mộng
lọt sàng lòng có xuống nia…

Đồng sàng
(Mộng sẵn sàng
sợ nia không sẵn)

Đồng bào của tôi
tha hương chữ “S”
dị bào đầu tư
tình kiến thiết quê

Ba hồn bảy vía
đồng bào di mộng
ở đâu thì về…

thì về…
thì về..

19-8-1998

Đàn ông những năm bốn mươi
da cam
màu lửa
khủng hoảng giữa đời

Đàn ông những năm bốn mươi
tự dưng hối hả
Đến rồi đi

Lũ con gái mười lăm
đêm nằm
khóc

11-1997

Dằn nỗi vô ơn không khoái thác
em thèm miết ngón tay
không vị mặn
của anh

Mắt
môi
lưỡi
răng
nha phiến

Anh ở đâu sót lại trong vết xước
em cào ngực rách ra những vì sao

Điệp khúc: “Sáng mùa đông
thoa kem vào chân gác lên bậu cửa
thoa kem vào chân gác lên bồn rửa
vào trong ra ngoài trơn tru
vào trong ra ngoài êm ru”

Vết xước đang lên da non
vảy huyết tim đen
em cào ngực
không có anh trong da thịt

Anh ở trong mồ hôi chân
gác trên bồn tắm
đã thoa kem
hát rằng: “Sáng mùa đông…

19-1-1999

Có những ngày
em rực rỡ một mình
tựa vai nắng chiều ngày khác.

Sa lầy kỷ niệm
mặt trời lặn vu vơ

Buồn rất trong
lấm tấm mồ hôi gương mặt hoài niệm
bệnh cúm mùa thu đỏng đảnh
em cốm mềm ủa lá sen khô

Người say về bến sông
đưa nàng gió hồi xuân tìm chồng
chắc buồn
rót một câu vào hang dế
trí nhớ hình chiếc kim khâu giầy
lũ dế ngộ độc than thở

Người xén cỏ
nhặt lên chiếc khuy ngà
không ngăn được gió
ngực hoàng hôn ùa ra

Hà Nội 12-11-2001

Bài số 1

Đoạn tuyệt ngày hôm qua
Đầu giường sằng sặc giấc mơ mới

Đông cứng nỗi buồn
Ngọ nguậy trong đầu con mọt nghiến răng
Thèm ý mới

Đôi bầu vú thông minh
Không cứu nổi cặp đùi dài ngu ngốc

Chảy vào nhau
Tình chảy vào sâu tràn trề lênh láng
Mặt đất quá buồn

Mưa gõ mõ cầu siêu
Hồn phiêu diêu đèn nhang cửa ngỏ

Buồn tập tễnh
Về ăn giỗ mình

11-09-01

Bài số 2

Nhà hàng Thiên đường hôm nay nghỉ sớm
Độc ẩm quán Âm phủ trọ hết phòng
Cáo thị Phù vân tên bỏ ngỏ
Tựa vào rất gầy
Ảnh không

Thêm chút hơi ấm
Em sẽ được hong
Sưng nằng nặng dìu nhau ngã ba Tiền Đường
Chìa tay đi anh, cho em nắm

Ngày chợ phiên mua đôi hình nhân trắng
Giăng mắc ngọn thảo phương

Nhảy múa ánh mắt lư hưng
Mềm môi thiếu đam mê, tình nhẹ
Cốt tro mất thiêng dưới lửa

Em về phía dòng sông

Rất nhiều hoa đăng trầm hồn bình yên
Yếu đuối
Lập lờ trôi theo tiếng cầm hải

Bập bùng
chập chùng
khơi.

01.10.01

Bầy chim trốn rét đã về
em không tới
hoa gạo đỏ đau nắng đợi
chim chiều gọi đôi

Hè lỗi hẹn
em gái đã có chồng
thơ anh lang thang internet

Bầy chim trốn rét đã về
ngậm tơ vàng óng
nhưng hè lỗi hẹn
bỏ đi

4-1999

Áp má lên vách đá
tiếng cựa mầm tuyệt vọng của tôi
mùi tanh của lớp bùn non
trong vũng nước nông choèn đang rung rinh
những trăng và sao lấp lánh
Lấp lánh

Hốc đá nhỏ xíu cũng trăng sao
lấp lánh
cho tôi nhìn những con bọ gậy tung tăng

Tôi biết
sáng mai thức dậy
con bọ – gậy – đổ – vỡ của tôi đã thành muỗi bay đi

Vách đá tôi nằm
còn chỉ hốc rêu cong

Đợi mưa xuống

Biết đâu
những con muỗi nọ lại chẳng tìm về.

11-8-1997

Những con ve tâm thần gào xước mặt trưa
hè đồng tính lang thang
giấc ngủ bóng đè
u mê gió.

Rồi hạt mưa hồi xuân
thất thểu tìm chồi đâm lạc.

Nắng chín dần đều
quả lỡ làng cầu mong tu hú.

Giấc em thánh địa cỏ
bóng anh đè tim lệch tiết điệu mùa.

Chích chòe lửa ngửa cổ thơ
thơ không lửa
đốt giọng thành kẻ khác.

Râm ran đỉnh trưa
vòm sầu ve stress

Hè bất đắc kỳ tử khi đang truy phong.

18-5-1999

Những con chữ, ký hiệu của tôi
chen chúc trong đầu sần sùi da thịt và tắc nghẽn mạch máu

Có lúc
thiếu anh
tôi cũng nhồi vào một khoảng trống
như con thú nhồi bông mắt nhựa ngô nghê

Có lúc
chữ nghĩa
tôi cũng nhai nát trong miệng
cùng với nước miếng

Rịt vào vết thương người làm tôi đau
Có lúc
người đánh tôi bằng lưỡi
đánh tôi bằng hoa hồng
đánh tôi bằng cái nhìn âu yếm
bằng hạnh phúc gia đinh
đánh tôi bằng lòng tốt
người còn đánh tôi bằng cả sự cô đơn

Có lúc
tôi đau

Có lúc
buồn
tôi nhai như trầu
nước đỏ chảy như máu
chữ nghĩa của tôi ký hiệu của tôi
cũng có màu, dù sao…

Xin đừng làm chữ của tôi đau!

22-04-1989

Những cánh hoa ngái ngủ
rừng cánh nhè nhẹ bọn côn trùng
tìm đường bỏ trốn

Cùng lao nhanh
đường hầm chật chội
mắt nói
những vô ngôn

Bình yên
một cái chớp mi
lũ hoa bệ rạc kia giật mình thảng thốt

Em tự cười chính em
thói lăng loàn của con tim ưa ve vãn
sự hiểu anh và những luống cuống
ngớ ngẩn

Tỉnh dậy thôi
trở về mình
nhẹ như tiếng vỗ cánh
hèn mạt con bướm đêm thoát hiểm
rong chơi rừng mưa

Đã hết giờ
lãng mạn giải lao

22-05-2001

Rút khỏi đầu tấm voan ảm đạm
vắt nỗi buồn mẹ lên cành trăng non
Lập Duy
vỗ cánh

Gót chân hồng lanh canh
tiếng cười bi ve ôm mặt trời nhồi bông
mơ mẹ

Bên kia bến ngủ
ngượng ngùng giấu con
khát vọng mẹ
thanh xuân thao thức

Nước mắt này hai bầu tinh khiết
nguyên vẹn cho con

Cạn hai bầu vú
con bay

Ngày mai
điềm tĩnh lại
mẹ sẽ tập đi bằng ánh sáng Lập Duy
trong bóng tối câm lặng của lời

18-2-2001

Trong quán bia
tôi ngồi ăn lạc
cúi đầu nghe các bạn đọc thơ
đôi khi họ cũng hát lên những bài xuyên tạc
và bịa thêm để pha trò
(thì tôi cười hòa đồng tán thưởng)

Trong hàng phở
tôi ngồi góc khuất
(vì sợ người đến sau sẽ thiếu chỗ ngồi)
ở rạp hát tôi không hút thuốc
rạp xem phim tôi tắt máy di động
và trong cuộc họp tôi rất ít khi ho
khi người ta hôn nhau tôi tảng lờ
bị tình phụ tôi rút lui lặng lẽ…

(Thì tôi là người lịch sự
Thật mà!)

Nhưng thỉnh thoảng
đi đôi giày chẳng giống ai
tôi mặc quần áo trông thật tức mắt
vượt đèn đỏ giữa ngã tư dù chẳng vội
khi công an huýt còi ghi giấy phạt
tôi ngoan ngoãn nộp tiền và đi chậm

Lại lịch sự
như mọi khi

1-12-2000

Men theo mùa hạ
Trăng non cong nỗi thượng tuần
Lòe loẹt a – dua
hoa đại học đòi ven ray ga xép
Trên nóc toa tàu bỏ quên
Mùi nắng ngủ mê mệt

Vì lý tưởng du dương bất tử
con dế thất tình vấp phải giọt sương
Chiến binh Thạch sùng tặc lưỡi uống đêm
mơ giấc mơ mỏng tang cánh muỗi
Giăng mắc niềm tin con nhện cái
ôm bọc trứng bão hòa

Uống nhầm phải giấc mơ
Thạch Sùng gỗ của tôi đêm qua nức nở
Tự dắt mình men theo mùa hạ
Tìm một lối đi thu.

Vẽ chân dung chữ
những nhà thơ ảnh viện
váy áo phấn son vô hồn
Bàn tay bỏ quên túi áo
mân mê cây bút chì
(không có mẩu bánh mì)
tìm nghĩa của từ
chẳng thấy
Giấy
thèm nỗi đau ngòi bút
Những vần thơ ảnh viện
khóc vui buồn không màu
cười những nụ cười giống nhau

Tìm thấy mẩu bánh mì
đánh mất mẩu bút chì
bàn tay vẫn bỏ quên túi áo
tôi đi khỏi ảnh viện
để thơ.

11-8-1998

Đoạn tuyệt ngày hôm qua
đầu giường sằng sặc giấc mơ mới

đông cứng nỗi buồn
ngọ nguậy trong đầu con mọt nghiến răng
thèm ý mới

đôi bầu vú thông minh
không cứu nỗi cặp đùi dài ngu ngốc

chảy vào nhau
tình chảy vào sâu tràn trề lênh láng
mặt đất buồn

mưa gõ mõ cầu siêu
hồn phiêu diêu đèn nhang cửa ngỏ

buồn tập tễnh
về ăn giỗ mình.

Sài Gòn 11-09-2001

Nằm nghiêng ở trần thương kiếp nàng Bân
ngón tay rỉ máu. Nằm nghiêng
khe cửa ùa ra một dòng ấm
cô đơn. Nằm nghiêng
cùng sương triền đê đôi bờ
ỡm ờ nước lũ.

Nằm nghiêng lạnh
hơi lạnh cũ. Ngoài đường khô tiếng ngáy.
Nằm nghiêng. Mùa đông
nằm nghiêng trên thảm gió mùa. Nằm nghiêng
nứt nẻ khóe môi
đã lâu không vồ vập răng lưỡi.

Nằm nghiêng
xứ sở bốn mùa nhiệt đới, tự dưng nhói đau
sau lần áo lót có đệm mút dầy
nằm nghiêng
về đây.

14-12-2000

Nhặt cánh đào tàn đêm Ba mươi
cất rượu
ảo giác yếm thắm.
Thủy mặc mộng mị
anh cứ say đời nhi bất hoặc
tri thiên mệnh
Xuân bất tận
cổ lai hi

Về thôi
giao thừa thừa tôi
đi nhặt
xác pháo khan

Tháng giêng lá dong
bóc dính bánh chưng
xanh thịt mỡ
đỏ dưa hành
bạch vế đối lẳng…

Khi giao linh
mưa xuân sinh hạ
hài nhi thơ
bay

Giả say
rượu đào bất tận hưởng
lộc thơ
bất trùng xuân

Giao thừa
thừa tôi
nằm vạ tháng giêng.

12-1999, với nhà thơ LĐ

Buổi chiều đi qua mùa hạ
cái liếc định lượng gái quá lứa
nụ cười da cam lóa nắng
lời đa tình bông lơn
Có vẻ không thành thật hơn
vườn quả trả tiền trước khi chín
Dạo quanh vườn yên ắng
vắng tiếng chim và tiếng cười trẻ thơ
Mặt trời vội vã
vừa bị phát giác
ăn trộm thời gian

Anh hái được nụ hôn trên nhánh tình xanh
em chiết nắng

Thực ra chiều nay
cầm tay nhau đâu thấy gì khác biệt
Mới chỉ thoát không xa khỏi thành phố
đầy cửa sổ mặt nhà

6-1997

Như ngựa non tập phi nước đại
em hí lên hân hoan trong vũ điệu
thảo nguyên
gió liếm vào gáy đêm một mùi cỏ thơm
của sương âm thầm làm giọt

Em là con ngựa đau chẳng khiến tàu thèm bỏ cỏ
bờm rối tung vó ức chăng đầy trong màu đêm
côn trùng rên rỉ ngất
ngây ngựa non em cứ liếm mãi
vết thù trên lưng nhỏ giọt

Thảo nguyên mênh mông những cây thông ghen tuông
nước mắt ứa ra mùi hăng hắc
một con ngựa điên vì không biết khóc
đang nín thở nghe tiếng anh tới mênh mang
trong nhịp vó đằng lưng.

1996

Đằng sau nụ cười anh.Im lặng
là khu rừng luôn thiếu
một tiếng vọng của loài
chim mơ mộng biết
quyên sinh.

Sau những quyến rũ áo quần
em mặc sự ngượng ngùng
Xin lỗi vì đã nhầm.

Không dám cúi mình
xuống đầm lầy làm sao có thể
chết khi ngửa mặt tự mình làm
đám cưới với mây bay.

Lời xin lỗi mỏng manh
như da thịt em.
Đằng sau lớp áo quần
Nỗi buồn không mặc nổi.

Niềm kiêu hãnh phản bội.
Mắt sáng chẳng khiến em lộng lẫy hơn
sự chung thuỷ vờ vịt.
Không mặc underwear.

Cỗ máy sinh học sản xuất
những dục vọng đồ hộp.
Anh hèn chị tham và chị ảo vọng
những thợ xây xuất sắc
hì hục thi công lô cốt
nghĩa tình.

Thôi thì muộn màng
còn hơn lanh chanh
quá khứ đằng nào cũng lòng thành
hơn hiện tại.

Nghĩa tình thì nghĩa tình!

Thôi thì quảng đại
sẽ được
từ
bi.

Vụng dại
nghĩa ở lại
tình đi.

Nhớ bão

Quăng qua cửa sổ
xác những phù du
cánh mỏng bão hoàng hôn
tôi ngồi đống ván nát.

Con dơi đập cánh
không ẩn nấp cùng lũ chuột chù.

Nhớ mùa nào hoa cúc
hộc lên vàng mắt bão
ăn năn thuyền giấy đưa đám
áo quan lót một cỗ lá ướt
vết chuồn chuồn yêu nhau trước cơn mưa

Chiếc cặp tăm gài héo hoàng lan
dưới rãnh
Em bảo: cho tóc thôi đãi gió
Cả đời ươm tìm…

Cơn bão mùa cũ đi không tan
mùi hoàng lan và vết chuồn cắn lá
rãnh nước cạn rúc rích khe cửa
mảnh ván hoèn niêm ướt gỉ đinh.

26-11-1998

Không còn trăng để tặng
anh muốn em tin những sao trời

Câu thơ không xanh lửa
không giận tím
không nhòe nhoẹt nước mưa
giờ giải khát có ga
lắc lư nhịp bình dân
nhạc Pop thét gào
ai hô khẩu hiệu

Phiên bản tình yêu
không phải tấm da lừa
ròng ròng máu
Phiên bản vừa bắn được
bảo tàng người đi săn

Bầu trời của riêng em
đương nhiên
đau vùng sao sáng

Và trăng
cũng có
một phương câm nín
mây lòa

20-4-1999

Nhà hàng Thiên Đường hôm nay nghỉ sớm
độc ẩm quán Âm Phủ trọ hết phòng
cáo thị Phù Vân tên bỏ ngỏ
tựa vào rất gầy
ảnh không

Thêm chút hơi ấm
em sẽ được hong
sương nằng nặc dìu nhau ngã ba Tiền Đường
chìa tay đi anh, cho em nắm

Ngày chợ phiên mua đôi hình nhân trắng
giăng mắc cọng thảo phương

Nhảy múa ánh mắt lư hương
mềm môi thiếu đam mê, tình nhẹ
cốt tro mất thiêng dưới lửa

Em về phía dòng sông

Rất nhiều hoa đăng trầm hồn bình yên
yếu đuối
lập lờ trôi theo tiếng cầm hải

bập bùng
chập chùng
khơi.

Huế 1-10-2001

Mỗi sáng
anh đi lại trong ý nghĩ của em

Khăn tắm trùm đầu
bất đồng ướt nhẹt.

Em khóc câm bạch lạp
Không nhận được anh

Mỗi sáng
Người đi mưa bay
đàn ông vung tay
mặc cảm
lồng ngực lép
đàn bà lắc lư mông
xương chậu hẹp
che đậy ganh đua

Mỗi sáng
anh dao động ý nghĩ em
mỗi sáng
nhạt – dần – đều kí ức đêm

Mỗi sáng
yêu
một thất vọng tạm thời

11-1999

Này chị em ơi!
Nhớ ai gầm gào trong cổ họng
rồi cười nưa rúc mặt đám đông
xanh thì đỏ
tím thì vàng
váy ngắn thì chân phải cong
một mình: đạo đức-cười thầm: sang trọng

Này chị em ơi!
Thích ai nói ngọng thành khinh
thằng này đểu con kia kinh
con này cởi áo quần nhanh lắm
không phải bạ ai cũng vén miệng tụt lời

Này chị em ơi!
Yêu đương thì phải giữ gìn
vào sau cửa buồng vần vũ mười lăm phút
ra đường đoan trang chớp mắt thướt tha
yêu không được đánh mất mình
chỉ ăn cắp người ta…

Đấy chị em ơi!

06-1997

Những cô nàng chân cong váy ngắn
loé xoé tiếng địa phương
những nàng nhâm nhi văn chương
khen nhau cố hớp giọng thị thành

Tôi đi trên đường đầy rơm
đồng quê đang cựa quậy
thôn nữ quần jean giày da
làm sao để cầy cấy
trai làng ngày đêm vỉa hè đợi việc
chầu chực một tương lai đô thị hoá nông thôn
xe dream phóng thẳng vào thế kỷ
hai mốt

Tôi đi
hàng cây xanh
những nhà thơ uống bia và chửi tục
chị lao công người Hà Nội gốc
lăng lẽ quét đường

Tôi đi
tiếng còi hú dẹp đường
xe đi họp lao như tia chớp
để lại đằng sau phố xá nườm nượp
người người chẳng hiểu mình sẽ về đâu

Tôi đi
những thằng bé lau nhau
chạy long đường bán vé số
đánh giày, “tử vi” và “kết quả”
thành phố của tôi
mọi người sống và biết kết quả từng ngày

“Kết quả đây!”
một nghìn đồng một mẩu giấy
Mua đi kết quả
để sống tiếp ngày mai…

vTôi nhường em phản xạ yêu đương
câu thơ gỡ nút áo

Tôi nhường chị sáng sớm bên chồng
cạ mình dụi nách những đêm đông

Cái liếm môi qui hoạch
tôi nhường đàn ông

Cao cả nghĩa hiệp
tôi nhường bè bạn

Truất yêu đương-phế ghen tuông-giáng thù hận
tôi nhường tôi cho anh

Tôi nhường tôi
cái cúi đầu về không
bước quay lưng hối hả

Nhợt nhạt rong chơi
quệt ngang dòng nhựa
dính ngày vào đêm

Ô hay ! nhịp cầu mong lũ

Tôi nhường tôi
giường chiếu cũ

Có chiến binh già
hát câu ca
không bao giờ chia sẻ

Tay em không vươn tới những năm hai nghìn
không chạm được người đàn ông gần nhất

Tay em
níu đám mây lang bạt
đòi bắt một hạt mưa
Cũ và thừa
Tay em
lúc quấn quít thành giường
lúc mỏi mòn ngậm miệng
Anh biết không
em vẫn chìa tay

Thế kỷ sau
biết đâu có một ngày

20-4-1999

Viết
buồn thành mưa
trút vào giếng đầy lên lắng xuống

đôi khi giữa lòng giếng cạn
xác ếch khô con vẳng lại
ngây ngô tiếng đứt đuôi
nòng nọc dậy thì

Giếng hình giọt lệ
nước chẳng là mâm đồng
để vãi chữ lanh tanh, vãi ngọc
huyền cầm nào ảm hơn tiếng mưa đông

Viết
buồn thành gió
lang thang cánh đồng
con trâu già ức chế luống cuối cùng
đường trách nhiệm lên mặt cày nhăn nhở

cũng có lúc buông thả
dìu dặt sáo diều
cô đơn nào hơn gió chiều hoang vắng

Viết
nỗi buồn của tôi thành tình yêu của anh
tình yêu vô sinh
nỗi buồn thụ tinh ý nghĩ

Viết
viết
viết đi, chữ không còn là chữ
viết chỉ như ý nghĩ
lách qua khe cửa hẹp trong đầu
vội vã ùa về với biển sâu
âm u lòng mẹ

khao khát được ngủ yên như thế
không phải ra đời

Viết
nỗi sống buồn của tôi

29-6-2001

Phan Huyền Thư là một nữ nhà thơ tài năng, là một con người có cá tính sáng tạo. Phan Huyền Thư được đông đảo khán giả cả nước biết đến khi xuất hiện trên sóng truyền hình với tư cách là 1 trong 3 vị giám khảo của Sao Mai điểm hẹn 2012. Vào đầu tháng 10/2015, tập thơ Sẹo độc lập của Phan Huyền Thư được đoạt Giải thưởng Văn học 2015 của Hội Nhà văn Hà Nội cho hạng mục Thơ. Tuy nhiên một thời gian ngắn sau khi nhận giải, 2 trong số các tác phẩm của Sẹo độc lập bị tố là đạo thơ.

Related posts

Trọn bộ những bài thơ hay nhất của nhà thơ Yến Lan phần 4

admin

Tập thơ: Tôi yêu – Anh Chi ( Lê Văn Sen)

admin

Nhà thơ Tế Hanh cùng tập thơ Nghẹn Ngào đặc sắc đi cùng năm tháng phần 1

admin

Leave a Comment