Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Baba Tahir

Thái Bá Tân cũng khá nổi tiếng với các tác phẩm dịch nhà thơ Baba Tahir. Baba Tahir là một nhà thơ nổi tiếng của Trung á. Ông sinh ra ở Iran và là nhà thơ của giáo phái thần bí Ba Tư và rất nổi tiếng với thể thơ rubáiáyt. Đây là một thể thơ lạ và khá độc đáo. Ở các bài thơ này ta có thể cảm nhận được khao khát đế với Thượng đế và chân lý cuối cùng. Để có thể nắm được nội dung của các bài thơ hãy cùng chúng tôi tìm hiểu các bài thơ dịch của Thái Bá Tân bạn nhé!

Nội Dung

Anh đã sống ra sao, anh chẳng nhớ
Cũng có thể có đôi ngày rực rỡ
Nhưng cái gánh tình em quá nặng, và đời anh
Anh cứ tưởng toàn đau buồn, lo sợ

Đêm mùa đông đen, đêm của tôi đen hơn
Ngày mùa đông buồn, ngày của tôi buồn hơn
Nhưng xuân đến, ngày và đêm đều sáng
Chỉ riêng tâm hồn tôi không sáng hơn

Đúng, hạnh phúc là ngủ yên trong mộ
Nhưng chật chội, cựa làm sao dưới đó?
Khi kiến cắn anh, anh biết chống cách nào?
Và rắn nữa, ôi trốn đâu? Rất khó!

Đuôi tóc em là dây đàn trong anh
Khóc chờ ngày em sẽ đến cùng anh
Nhưng không yêu, ban ngày em chẳng đến
Sao em đến trong giấc mơ của anh?

Em sinh ra là bông hồng kiêu hãnh
Anh – trên cát, lang thang trong gió lạnh
Nhưng anh đi giữa sa mạc lần nào
Cũng thấy em trước anh, như ảo ảnh

Hoa đẹp mắt chỉ một tuần, không hơn
Hương ngây ngất chỉ một tuần, không hơn
Và yêu chỉ là mơ, xin hãy quý từng ngày
Mơ lâu nhất chỉ một tuần, không hơn!

Không cửa nhà, không bè bạn, Takhi biết đi đâu?
Chỉ một mình với buồn chán, Takhi biết đi đâu?
Lên trời ư? Trời nghe nói tốt hơn
Nhưng nếu không và sẽ phản, Takhi biết đi đâu?

Một kẻ lang thang, đói nghèo, chân đất – Đó là tôi
Người số phận phũ phàng luôn đuổi bắt – Đó là tôi
Người cái buồn, cái khổ bám ngày đêm
Mong cái chết như niềm vui lớn nhất – Đó là tôi

Nếu trong vườn, cây trái nhiều, chín đỏ
Và chủ nó phải thức lo giữ nó
Thì cả khi cây mọc quả kim cương
Cũng phải chặt ngay đi cho đỡ khổ

Như cây sậy, anh đau yếu và gầy
Tiếng anh khóc làm màn đêm lung lay
Cứ thế thời gian, thời gian trôi buồn bã
Em không nghe, vì em đang ngủ say

Như lạc đà còng lưng lê chân đi chật vật
Tôi còng lưng gánh gánh đời đầy đau thương, nước mắt
Ôi cái kiếp đáng buồn, nhưng buồn nhất vẫn là khi
Anh bị thắng vào xe cho thằng ngu nó dắt

Nỗi khổ tình yêu xua anh vào sa mạc
Và đời anh, than ôi, bị chôn vùi trong cát
Nhưng gắng chịu, em khuyên. Anh nhẫn nhục nghe em
Dù nhẫn nhục, anh tin, chỉ vùi anh trong cát

Ôi người yêu của anh, anh gọi em
Em không thưa – Anh đâu dám trách em
Vì trong vườn nhà em, người như anh không ít
Không ít người như anh, mà em, chỉ mình em!

Sao trời bắt ta tham lam, bần tiện?
Tự nuôi béo để làm mồi cho kiến?
Và cứ thế, chúng ta không hiểu được ý trời
Sống vô vị rồi xuống mồ vĩnh viễn

Tim đừng sợ đường đời không dễ
Đã bước đi, muốn về, không thể
Vì tim ơi, đừng sợ, dưới mồ
Tim được nghỉ lần đầu, có lẽ

Tình yêu bắt tôi lang thang trên cát trắng – Hết ngày đến đêm
Buốt lạnh, cô đơn giữa bốn bề im lặng – Hết ngày đến đêm
Tôi không ốm đau gì, nhưng chẳng biết vì sao
Cái buồn, cái đau cứ khắc sâu trên trán – Hết ngày đến đêm

Tôi có ba cái đau buồn một lúc:
Người yêu bỏ, sống xa quê, chịu nhục
Chịu nhục, xa quê còn kham nổi – người yêu
Người yêu bỏ, tôi tìm đâu hạnh phúc?

Tôi đã quen với buồn đau, ôi thượng đế
Tôi chờ ngài, chờ từ lâu, ôi thượng đế
Từ đời này phù du và xa lạ, bây giờ
Tôi gọi ngài, ngài ở đâu, ôi thượng đế

Tôi già yếu, còn đâu, ôi những ngày xưa ấy
Khi tuổi trẻ trào sôi, trong như dòng suối chảy
Người ta nói: Takhi, sao không hái hoa hồng?
Ồ, sao ư? Vì mắt tôi không thấy!

Tôi là người phải lang thang đây đó, nhưng vì sao?
Đã từ lâu tôi chịu nhiều đau khổ, nhưng vì sao?
Mọi người ai cũng biết cách cứu mình
Tôi thì chịu bó tay mà than thở, nhưng vì sao?

Tôi nghèo tiền nên rất giàu lo sợ
Trời đầu độc cuộc đời tôi vô cớ
Và bắt tôi mãn kiếp phải đau buồn
Tôi chẳng hiểu vì sao mà than thở

Trên nghĩa địa một chiều hè êm ả
Tôi dạo chơi, bỗng nghe từ dưới đá
Hai bộ xương tam sự: cuộc đời này
Không đáng giá một cọng rơm, cuống rạ!

Ôi làm sao bắt tim em tực cháy-
Có lửa nào làm đá kia nóng chảy!
Anh định sưởi tình em, và anh khóc đêm ngày
Nhưng nước mắt, than ôi, không thể cháy.

Cứ để mi anh luôn thấm đầy nước mắt…
Anh chẳng cầu xin như những thằng hành khuất,
Dù lửa tình yêu thiêu anh cháy bây giờ,
Và xác thành tro, theo gió đời bay mất.

Tình yêu bắt tôi lang thang trên cát trắng-
Hết ngày đến đêm.
Buốt lạnh, cô dơn giữa bốn bề yên lặng-
Hết ngày đến đêm.
Tôi không ốm dau gì, nhưng chẳng biết vì sao,
Cái buồn, cái đau cứ khắc sâu trên trán-
Hết ngày đến đêm.

Dù tình yêu đêm ngày bắt ta buồn, khổ nhục,
Nhưng tình yêu mê say vẫn là niềm hạnh phúc.
Trên ngọn lửa tình yêu, ai không dám thiêu mình,
Cứ để hắn chết thui trên giàn thiêu địa ngục.

Ôi tim ta, có bao giờ, bao giờ, bao giờ thôi máu chảy.
Có bao giờ, bao giờ thôi đauvì tình yêu nồng cháy.
Kìa, hái đi!-tim khẩn khoản nói, nói cùng ta,
Khi mỗi lần, mỗi lần, mỗi lần bông hoa hồng tìm thấy.

Tim ai chỉ quen mùi hạnh phúc
Sẽ không biết giá buồn đau, khổ nhục
Từ xưa thế lâu rồi, anh đâu dám trách em-
Người tự do không thương người trong ngục.

Ư thì em không yêu, sao làm anh đau thế?
Anh gặp em làm gì để mà rồi nhỏ lệ?
Em không chữa tim anh đang rỉ máu đêm ngày,
Sao còn nỡ, than ôi, rắc muối vào như thế?

Cháy, rực cháy, tâm hồn anh là vậy.
Anh sung sướng khi tim anh máu chảy.
Em không đốt lòng em trên ngọn lửa tình,
Sao hiểu được người vì em đã cháy!

Trên đây là các bài thơ dịch của nhà thơ Thái Bá Tân mà chúng tôi đã tìm hiểu và muốn chia sẻ với bạn. Thông qua các bài thơ này bạn sẽ hiểu được phong cách sáng tác của Baba Taher. Cũng như khả năng sử dụng ngôn ngữ văn chương độc đáo của nhà thơ này. Đừng quên đón đọc các bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!

Related posts

Nhà thơ Vũ Hoàng Chương và tập Bút nở hoa đàm phần thứ ba (1)

admin

Bài Thơ Đặc Sắc, Ấn Tượng Của Châu Thượng Vân

admin

Nhà thơ La Fontaine và trọn bộ trang thơ ấn tượng nhất phần 1

admin

Leave a Comment