Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Thu Nguyệt và trọn bộ tập thơ Ngộ ấn tượng nhất phần 1

Thu Nguyệt là một nữ thi sĩ tài hoa với một phong cách thơ độc đáo mang đậm những cảm xúc và suy tưởng độc đáo. Những tuyệt phẩm của bà được nhiều bạn đọc yêu mến và đánh giá cao. Ngộ là một tập thơ thành công nhất của bà trên chặng đường sự nghiệp, góp phần không nhỏ đưa tên tuổi của bà lại gần hơn với công chúng. Hãy cùng nhau theo dõi nhé!

Nội Dung

Me mồ côi
Điếng lòng nghe con hỏi:
-Sao con không có bà ngoại?
Nát lòng mẹ từ thời thơ bé
Nước mắt mồ côi ướt một bên đời
Niềm đau bây giờ lại nhân đôi
Khi thấu con mình không có bà ngoại.
Vườn cổ tích hoang tàn cây trái
Nắng chiều quê nhàn nhạt vô thần
Nếu được một điều ước với thần linh
Không dám van xin cho mình còn mẹ
Chỉ cầu cho con trẻ
Có được bàn tay ngoại vuốt ve.
Chị em ơi dẫu cuộc đời khắc khe
Nước mắt nụ cười bập bênh số phận
Mẹ sinh ra ta cho nhiều hơn nhận
Thôi thì
Ta hãy tặng cho đời
một người bà cho con của con ta!

Em không làm bến
Xin chẳng bình yên làm kiếp đợi chờ
Bão tố cuộc đời vốn bất ngờ
Anh luôn giành phần hứng chịu.
Xin được làm chiếc neo
Xuôi ngược bên anh giữa biển đời sâu rộng
Sẵn sàng vì anh lao vào gió sóng
Làm bến bờ ngầm quen thuộc lúc gieo neo…

Có một lần trở lại bến sông xưa
Hoa lá cũ chẳng nhận ra ta nữa
Nhưng gốc rễ ngày xưa ta ngồi đó
Chắc vẫn còn mang máng bước chân quen.
Bến sông này bao mùa nước xuống lên
Bông tràm nở chẳng thưa hơn trong lũ
Sao ta chẳng thể nào như cũ
Trước nắng mưa sương gió thản nhiên đùa.
Dẫu nơi này không còn chiếc cầu xưa
Nhưng con cá nhỏ cắn chân ta ngày trước
Vẫn quanh quẩn đâu đây giữa mênh mông đồng nước
Đợi ta về khỏa nước …động hoàng hôn.

Quê mình không bể không dâu
Sông sâu nước chảy thành câu lở bồi.
Nước trôi mang đất đi rồi
Phù sa vun bón đắp bồi nơi đâu
Để lại đây tiếng ví dầu
Ầu ơ sào ngắn sông sâu khó dò.
Xa thêm hai bến con đò
Không còn lối cũ in mờ dấu chân
Đến thiêng như miếu thổ thần
Khói hương cũng đã hòa thân giữa dòng
Rộng bao nhiêu vẫn là sông
Biển khơi chớ có đèo bòng hóa thân
Thị thành dù giáp dấu chân
Nằm mơ vẫn mớ lời dân miệt đồng.
Ta về nơi cũ sang sông
Đò xưa bến mới phập phồng sóng xô
Người xưa vắng tự bao giờ
Lối xưa giờ lục bình hờ hững trôi.
Bến xưa lỡ mất đi rồi…

Một lần con bước đi xa
Hành trang từ đất quê nhà: Tiếng ru
Con bươm bướm, ngọn mù u
Cầu tre lắc lẻo phập phù bước chân.
Phồn hoa, ừ … cũng đôi lần
Rụt rè chân xúi bàn chân thử liều
Đêm nằm nghe thạch sùng kêu
Ngỡ mình nói mớ cái điều sau tim.
Lời ru từ đó chao nghiêng
Quê nhà từ đó ngỡ miền xa xăm
Sông dài cá lội biệt tăm
Rừng cao lá rụng biết nằm cội ai!
Bước đi là bỏ lại rồi
Hành trang khéo giữ một thời cũng phai
Thạch sùng nát lưỡi ru ai:
Muốn về chốn cũ phải quay lại mình.

Tôi là con bé nhà quê
Đôi khi nhấp chút bùa mê thị thành
Chút văn minh, chút lanh chanh
Chút trăn trở…thế là thành nhà thơ.
Nhà quê tôi đứng ngẩn ngơ
Lắng tai nghe tiếng nhà thơ trở mình
Nhà thơ tôi đứng làm thinh
Xem nhà quê lấy tim mình bón thơ.
Nhà nào rồi cũng vu vơ
Xin dại xin khờ chọn lấy…“nhà tôi”.

Có ai về miệt văn chương
Quá giang theo một đỗi đường thăm con.
Kể từ gót đỏ như son
Nó đi mất bóng không còn dấu chân
Đường văn chương biết đâu lần
Mắt tai đã kém lại thân quê mùa…
Ba tôi xách dép lên chùa
Thắp nhang khẩn nguyện cho mùa vu lan
Con phun châu nhả ngọc vàng
Cha già rút ruột mua nhang cầu trời
Qua mùa ngọc rớt vàng rơi
Văn chương lả tả con ngoi về nhà
Pha trà vá dép cho ba
Mới hay cỏ dại đời ta xanh rờn!…

Mái tóc đã từng in dấu tay anh
Em không dám cắt đi
sợ mất dấu tình in trên ấy
Tóc dài mấy, dấu tay còn nguyên đấy
Nằng nặng như đời, nhè nhẹ như mơ…
Tóc vô tư cứ dài thờ ơ
Nuôi lớn dấu tình, nhắc hoài lời dịu ngọt
Rồi tóc xưa bạc dần rơi xuống
Dấu tay gầy, nhẹ theo tháng năm.
Một chiều sương khói xa xăm
Ngồi chải tóc lơ mơ em hát
Vẫn còn đây trên từng sợi bạc
Mơ hồ, thấp thoáng dấu tay xanh…

Trời với đất hình như không khoảng cách
Chỉ có ta thừa thãi giữa vô thường
Đá ngủ mơ lời nhẹ nhàng sương khói
Hang hổ buồn lạnh lẽo thấy mà thương.
Đêm ở núi muốn cất lời khe khẽ
Hát vu vơ khúc nhạc phàm trần
Bỗng cảm thấy mình vô duyên quá thể
Thấy tầm phào những triết học, cao nhân…
Đêm ở núi khác gì đêm ở phố
Mà khiến so đo ray rức lẽ đời
Đêm ở núi chẳng khác gì đêm phố
Vắng mặt trời là có đêm thôi.

“Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng” (TCS).
Đôi chân hoang đàng về in dấu loạn
Trên lối bụi mờ mẹ dắt ta xưa
Lối bụi giờ đây không còn bụi nữa
Dấu chân tự đi hờ hững nghi ngờ.
Vườn cây độ lượng chìa ra trái
Dòng sông độ lượng nước dâng đầy
Cánh cò độ lượng viền khung cũ
Tiếng gà độ lượng giấc trưa say.
Duy chỉ ta là không độ lượng
Khói bụi nhân gian ám đặc đời
Nước mắt nụ cười sềnh sệch quánh
Mực đen son đỏ rõ ràng rồi.
Ta về để tiễn ta đi nữa
Mỏi mệt loanh quanh ám lại đời
Độ lượng chiều nay sương gió ấm
Dịu dàng hóa thạch dấu chân trôi…

Hồn nhiên mình hát với con
Những bài ca thuở mình còn bé xưa.
“Một vầng trăng tỏ” nên thơ
Cây đa chú cuội bơ vơ nẻo trời
“Bắc kim thang” bí rợ cười
Le le bìm bịp học đòi nhạc công
Thương đời con sít lội sông
Lang thang một kiếp tang bồng héo hon.
Hồn nhiên mình hát với con
Nghe thời niên thiếu như còn đâu đây
Lời ca như bát nước đầy
Đời mình như chén mẻ, tay run cầm
Ghé tai con trẻ nhắc thầm
Này con chớ có hát nhầm lời ca
Tuổi thơ gần, tuổi thơ xa
Hát cùng con để lời ca nhắc mình.

Năm xưa mình đến nơi này
Dấu chân anh vẫn còn đây gọi thầm.
Ví dầu tình bậu xa xăm
Màu hoa tím cứ trong tầm với tay.
Dại khờ hoa nở không may
Cho người hái lén trao ai dại khờ
Bây giờ mơ vẫn là mơ
Đá vẫn là đá ven bờ suối trong
Bây giờ hoa héo tay không
Bây giờ chỉ dấu chân cùng tìm nhau.
Hoa xưa vẫn tím bên cầu
Bước chân xưa đã về đâu giữa đời?
Đã đành hoa tím không rơi…

Cây xương rồng khẳng khiu
Cây xương rồng gai góc
Không chọn nơi đầu đình để mọc
Sao được khen xinh?
Không hoa trúc chọn đầu đình
Xương rồng hoang mạc một mình trổ hoa.

Có một lần em nằm mơ thấy biển
Lùi ra xa nhường bãi cát ta ngồi
Anh biến mất bất ngờ như lúc đến
Bãi cát mịt mù giọt nước mắt em rơi.
Hai chú dã tràng trên cát nhỏ nhoi
Cứ xe cát theo hình giọt lệ
Biển ào ạt mênh mông đến thế
Vẫn không quên một viên cát nhỏ mềm.
Rủ sạch mình, em bước qua đêm
Vo viên giấc mơ ném vào ngọn sóng
Nhón gót đi giữa biển đời sâu rộng
Xe cát hai hàng giọt nước mắt sau chân.

Mảnh gương cũ bỏ quên bờ son trẻ
Soi lại mình trong câu nói người quen
Thử sức vòng đua chen
Ướm lưỡi lời nói dối
Một vì sao rơi cuối đường mệt mỏi
Giấc ngủ hồng hoang lời mẹ vắt bên rèm.
Rồi chỉ còn có em
(Rồi chỉ còn mình ta)
Ngập ngừng đưa tay vuốt tóc
Lạ lẫm, ngu ngơ ngồi khóc.
Hốt hoảng nhận ra giọt nước mắt của mình
đã hết trong veo

Đốt một nén hương khấn vào truyền thuyết
Nàng Mỵ Nương leo núi ngẩn ngơ buồn
Sóng Thủy Tinh phía sau và đá Sơn Tinh phía trước
Tình yêu đứng phía nào cho đỡ cô đơn?
Có ai người yêu thực sự Mỵ Nương
Lòng háo thắng lấy tình yêu làm bệ
Kẻ sóng gió đã đành không ân huệ
Người núi rừng được thế liệu thành tâm?
Khói hương buồn bay về xa xăm
Người truyền thuyết nối cầu trao số phận.

Ta già như thể trăng sao
Thì thôi còn quấy quả nhau làm gì!
Suốt thời tuổi trẻ qua đi
Mà bao gian khó vẫn lì trên vai
Em không để nổi tóc dài
Anh không ca nổi một bài hát xưa
Hết còn hờn nắng giận mưa
Bão giông như thể gió lùa lạnh lưng.
Thôi thì vui nghĩa muối gừng
Gừng cay muối mặn người dưng ấm lòng.

Ngày mẹ mất bông cà na rụng trắng
Hoa như mưa nhòe nhoẹt rối tơi bời
Trong nắm đất con lấp từ biệt mẹ
Có rất nhiều những cánh hoa rơi.
Hoa cũng như đời mẹ, mẹ ơi!
Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ
Cô đơn nào hơn những người mẹ trẻ
Con chưa đủ lớn khôn để chia sẻ vui buồn.
Giọng ru buồn len lén hoàng hôn
Ba mươi năm sau đời con mới hiểu
Nỗi cô đơn mẹ âm thầm gánh chịu
Nhiều như bông cỏ dại quê mình.
Giờ con cười bên những đứa con xinh
Nghe nước mắt chảy vào trong lặng lẽ
Bông cà na vẫn trắng tinh như thế
Nỗi cô đơn vùi xuống đất muôn đời.
Ngắm con khờ con thầm gọi mẹ ơi
Mưa tí tách ngoài thềm như tiếng vọng
Nhìn lên vách con khóc cùng với bóng
Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.

Khi một mình ta khẽ hát ta nghe
Những lới ca vu vơ số phận.
Khi một mình giữa thiên nhiên
Ta cảm thấy mình có một vương quốc, một hành tinh…
Và một cuộc đời của chính mình.
Ta tha hồ lãng phí thời gian
Gia tài lớn nhất mà ta có
Tích tắc tiếng đồng hồ nho nhỏ
Lay lay màu tóc đen.
Ta soi gương lờ mờ nhận ra mình
Chính xác!

Quen tay cắm hoa cúc hoa hồng
Chiều cuối năm cắm cành vạn thọ
Chắp tay run lời khấn nhỏ
Ông bà nội ngoại ngủ yên.
Vạn thọ màu thiêng liêng
Hương thơm kính cẩn
Tượng Quan Thế Âm nụ cười bí ẩn
Nhân gian biển cả vô thường.
Tổ tiên hiền lương bất lương
Ngồi cùng nhau bên làn hương tưởng niệm
Thoang thoảng mùi thơm khói bếp
Giật mình củi lửa trần gian.
Mới hay địa ngục, thiên đàng
Chẳng xa chẳng gần lẩn quẩn
Mỗi lần chắp tay thành khẩn
Hai vai thiện ác bập bềnh.
Chiều cuối năm thiêng liêng
Khói hương và mùi vạn thọ
Bất ngờ làm ta ngộ…

Những trang thơ của Thu Nguyệt được đông đảo bạn đọc đánh giá cao. Vần thơ da diết thu hút làm xao xuyến trái tim bạn đọc sâu sắc. Qua đó ta thêm yêu và ngưỡng mộ ngòi bút tài hoa của bà. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày không xa nhé!

Related posts

BST Những Bài Thơ Ấn Tượng Của Bùi Xương Tự

admin

Bùi Minh Trí – Chùm Thơ Nổi Tiếng Đi Cùng Năm Tháng (Phần 1)

admin

Nhà thơ Nguyễn Duy và tập thơ Mẹ và Em (1987) phần 1

admin

Leave a Comment