Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Thu Nguyệt và trọn bộ tập thơ Ngộ ấn tượng nhất phần 2

Nối tiếp phần 1 ngay bây giờ uct.edu.vn sẽ dành tặng bạn những thi phẩm còn lại của nhà thơ Thu Nguyệt. Qua đó chúng tôi tin rằng các bạn sẽ cảm nhận được những ý nghĩa sâu sắc cùng một phong cách thơ mới lạ của bà. Nào! Chúng ta hãy cùng nhau đón xem nhé!

Nội Dung

Ta đi nghễu nghến giữa đời
Bỗng dưng một tiếng chuông rơi… giật mình.
Cổng chùa ta đứng lặng thinh
Nghe hoàng hôn với bình minh nhập nhằng.
Nếu ta đến được Niết bàn
Rồi thì sao nữa? Bần thần ngửa tay:
Một, hai, ba, bốn, năm này
Sáu, bảy, tám, chín, mười… ai cũng mười.
Ta đi nghễu ngến giữa đời
Bỗng nghe một tiếng chuông rơi… bực mình.!

Anh chỉ cho em giữa đồng cánh nhạn
Lẻ loi bay như chiếc lá rời cành
Em lặng lẽ soi bóng mình mặt nước
Chỉ bóng mình, dù bên cạnh có anh.
Cánh nhạn chiều bay quẩn bay quanh
Em quanh quẩn lục tìm kỷ niệm
Nhạn bay lẩn vào hoàng hôn tím
Em một mình tựa vào gió lang thang.
Nước dưới chân chảy chẳng vội vàng
Anh bên cạnh mơ màng hư thực
Gió vẫn thổi như ngàn thuở trước
Chiều qua rồi, nhạn khuất…lẻ loi em…
Em lặng thầm soi bóng gương đêm
Nghe mỏng mảnh hơi thở mình nhẹ lắm
Nghe tiếng nhịp trái tim từ sâu thẳm
Vọng lẫn vào tiếng nhạn chập chờn bay.

Bất ngờ tiếng chim rơi cuối phố
Điếng lòng trong trẻo tiếng quê xa
Thành thị ta ngồi nghe nước mắt
Tí tách rơi tuôn nỗi nhớ nhà.
Nơi ấy Ba ta già yếu lắm
Cuối vườn hái trái nhớ con xa
Lá rơi xuống tóc không thèm phủi
Lẩm bẩm buồn vui với chó gà…
Nơi ấy em ta nghèo khó lắm
Suốt ngày chân đất với tay chai
Vất vả sớm hôm bùn bết tóc
Ra ngõ nhìn xa lén khóc hoài.
Nơi ấy cháu ta gầy bé lắm
Lá me, trái sắn… tiệc nhà vua
Cào cào dế nhủi đều đem nướng
Bóng khách đằng xa đã chạy ùa.
Nơi ấy sông đầy bè hoa tím
Theo dòng trôi xuống lại quay lên
Ôi giá cuộc đời hiền như nước
dòng sông quê – ta: kiếp lục bình.

Ti gôn nở giữa núi đồi
Màu hoa quí phái lẻ loi giữa rừng
Bình dân sang trong cầm chừng
Bám vào đá thấy rưng rưng phận mình!
Ngàn đời đá hát lặng thinh
Trăm năm cổ thụ tỏ tình vi vu
Bẻ bàng cái kiếp tiểu thư
Cầm bằng như thế là như thế rồi.
Mang hoa rời khỏi núi đồi
Là anh hay chính là tôi đã lầm
Núi rừng là chốn xa xăm
Thị thành là chốn biệt tăm cội nguồn
Bám nơi nào cũng ti gôn
Cũng bình minh với hoàng hôn lạnh lùng.
Nửa đời ngồi đứng chưa xong
Bóng tôi nguệch ngoạc ngã cùng ti gôn.

Em chăm chút lược và gương
Cầu cho mình chút phấn hương trang đài
Giật mình nghe tiếng bàn tay
Nhắc thầm thuở tóc dính đầy rơm khô
Kiếp bèo còn bị sóng xô
Trách chi em giữa trận đồ nhân gian.

Vẫn dòng sông bình lặng chảy
Lục bình bãng lãng phiêu du
Bông tím bạc màu hơn trước
Vàng khô chùm trái trâm bầu.
Thỉnh thoảng đôi lần trở lại
Cánh cò bay lẻ ngu ngơ
Trời xanh có như cũ
Đường xưa bụi giống bây giờ?
Mẹ ai tưới hàng bông bụp
Đất nồng bốc khói trong trưa
Khom lưng nhặt vài lá rụng
Áo màu giống mẹ tôi xưa
Mái cũ rêu dày xanh mướt
Sân buồn đàn kiến hồi hương
Nửa mảnh gáo dừa đọng nước
Soi gương chú nhện sau vườn.
Bóng xoài ba tôi mắc võng
Sáng chiều hai hướng chờ trông
Con ở thị thành nắng bỏng
Bóng xoài mát đến con không?
Vỡ òa bước chân trẻ dại
Tôi quì khóc với rơm khô
Cổ tích từ rơm kể lại:
-Còn đây một dấu chân cò…

Đợi quỳnh nở giữa đêm sao
Mong mah tiếng lá rơi vào mong manh
Đêm như giọt nước đầu cành
Trong veo như chỉ có mình trong veo
Em ta ngủ giấc nhà nghèo
Lẫn trong mơ tiếng nhái kêu nhọc nhằn
Đêm khuya quỳnh nở băn khoăn
Chỉ mình ta thức nghe nằng nặng đêm.
Trồng quỳnh cho chị, còn em
Chẳng bao giờ thức nỗi đêm ngắm quỳnh.
Bước ra từ cánh hoa xinh
Một thiên thần nhỏ mang hình em ta.

Thạch thảo tím thu ngày ấy
Người ta ngắt đi, chết một mối tình
Ta cắm hoa thạch thảo ngỡ như mình
Dìu đứng dậy một mùa thu ngất lả…
Khiêm tốn hương, nhỏ nhoi cành lá
Mỏng manh hoa đơn giản sắc màu
Một thoáng thu vừa ngoái tìm nhau
Đã vội vả trốn vào kỷ niệm.
Ta vu vơ hát lời xanh tím
Thạch thảo ơi, thu đã cuối thu rồi
Gói hương hoa trả cho trời
Cánh hoa rụng xuống mùa tôi rã buồn.

Mùa hạ đến hằng năm không trễ hẹn
Chỉ có ta lấn bấn cuối xuân thừa
Ép vào vở giúp con cành phượng đỏ
Bỗng ngỡ ngàng nhớ điếng cổng trường xưa.
Xe nước mía bóng me trùm mát rượi
Trái xoài xanh chấm muối đập vô tường
Bài toán học bỏ quên thành cửa sổ
Gió thổi vèo cuốn lịch sử theo luôn!
Rồi tiếng trống cuối cùng năm học cuối
Đánh chúng ta văng tứ tán giữa đời
Quay tất bật giữa bốn mùa sinh kế
Thoáng hạ về nhìn phượng… bỗng xa xôi.
Còn ít phượng thừa ta ép cho tôi
Con bướm nhỏ mất vòi, lệch cánh
Đặt vào ví bên những tờ tiền lạnh
Mùa hạ nát nhàu, bầm đỏ xác thời gian.

Lắc đầu cho lá xưa rơi
Đừng vương tóc nữa cho đời rối thêm.
Cây xưa dù dáng vẫn mềm
Cành cong em sợ tên thêm một lần
Bắn vào phía cuối gian truân
Xin cay nghiệt chớ hai lần đả thương.
Biển xin sống với trùng dương
Em xin sống với bình thường suối sông.

Thôi mình trở lại với quê
Lá cao đến mấy cũng về cội thôi!
Quê nhà ta mến yêu ơi
Đây bờ tre chốn ta ngồi ngêu ngao
Đây trong vắt nước kinh đào
Tấm gưuơng soi chẳng lừa nhau bao giờ.
Ta xin lỗi cỏ gà xưa
Một thời tuổi nhỏ ngắt bừa đá nhau
Bây giờ ta mới biết đau
Biết thương phận cỏ rơi đầu vì xanh
Ta xin lỗi ớt và chanh
Cay chua có mấy xưa mình cứ kêu
Ta xin lỗi nhé cánh diều
Đứt dây ta bỏ quên chiều gió mưa
Chân trần trở lại quê xưa
Mới hay là cỏ đã thưa vì màu
Mới hay là chẳng nơi đâu
Chân ta bước vững như cầu bến ta.

Thật tự do
Ta vung vẩy những vệt màu lên khung sáng
Đồng lúa xanh
Mây chiều lãng đãng
Ta áo bay
Nụ cười khập khễnh
Tuyệt vời!
Ta vẽ mình rong chơi
Đầu non cuối bể
Ta vẽ mình làm vua
Nụ cười ngạo nghễ
Ta vẽ ta biếng lười thõng thượt quờ trăng.
Ta treo ta lên trang trí hoang tàn.
Ta nặn ta
Giơ cao đôi đũa thần gắp gió
Tượng đài ta rác rơm rờ rỡ
Phía trước không có mặt trời,
sau lưng chẳng có hoàng hôn.
Niên đại ghi dưới gót chân mòn
Vũ trụ khóc cười trên mặt đá.

Lời nói đầu
Xin phép ngài Walt Whitman
Viết đôi dòng về cỏ.
I.
Lúc ta chưa có trên có trên mặt đất
Cỏ đã vươn chồi khắp thế gian.
Ông cha vỡ đất khai hoang
Cỏ chết đi một nửa.
II.
Tôi, một thời tuổi nhỏ
chăn trâu.
nửa còn lại trâu ăn một nửa.
Thành phố mọc lên san sát nhà cửa
cỏ không còn chỗ mọc
đành gom về trên mộ ông tôi.
Người ta phát hiện ra rằng có một thời
ông tôi là dũng sĩ.
Phần thưởng truy lãnh cho người cao quí
Ngôi mộ bằng xi măng.
Vậy là không còn đất dung thân
Cỏ!!!
Cuối
Tôi có một ước mơ không nhỏ
Được như người – Whitman:
Chẳng xin bia đá bia vàng
Xin một nấm mộ trần
Để dành cho cỏ mọc.

Em ngồi trang điểm trước gương
Cố che bao nỗi đời thường xốn xang.
Này môi này mắt đoan trang
Mẹ cha sinh tạo mùa màng dưỡng nuôi
Đây nơi nước mắt nụ cười
Cái nhìn dịu ngọt, những lời đắng cay.
Nhẹ nhàng khéo léo bàn tay
Chỉn chu xóa vết tháng ngày nông sâu
Tóc lâm râm bạc trên đầu
Thời gian vó ngựa qua cầu phấn son.
Em ngồi trang điểm trước gương
Cố che bao nỗi đời thường quẩn quanh
Má hồng môi đỏ mong manh…

Thị thành điếc đặc khói xe
Trưa nay ngồi dưới vòm tre quê mình
Quá cưng…chú nhện trên cành
Quá thương…Mắt chú chim rình ngó ta
Chời ơi ngọn gió quê nhà
Mát từ kiếp trước mát qua kiếp này
Nhẹ nhàng lá rụng trên vai
Dịu dàng thanh thản hai tay ắp đầy.
Đi đâu rồi cũng về đây
Dưới vòm tre thấy tháng ngày nhẹ bâng
Không muộn phiền, chẳng băn khoăn
Tóc buông, áo bỏ ngoài quần, chân không.
Nghêu ngao hát với ruộng đồng
Không không, sắc sắc, không không…tắng tằng…!
Nhân gian ơi có biết rằng
Thế gian đâu cũng chẳng bằng nơi đây.

Nếu ngày xưa mình một lần ra biển
Thì chắc không nông nổi lúc sau này
Nếu ngày xưa mình một lần ra biển
Thì chắc tình không bọt sóng trên tay.
Vì sao hở chúng mình không ra biển
Để lắng nghe tiếng gió hú vô thần
Nghe nước mắt hành tinh òa lên má
Và nao lòng nghe cát rã quanh chân.
Vì sao hở chúng mình không ra biển
Để thấy thân chiếc vỏ ốc lạc loài
Để thấy sóng hiền hòa hay dữ dội
Cũng xô vào rồi cũng dạt ra thôi.
Biển mênh mông mà ta nhỏ hẹp đời
Chỉ một thứ có thể so cùng biển
Là tình yêu chúng mình vĩnh viễn
Đã trở thành khoảng trống đời nhau.

Quen ru mình bằng những làn điệu dân ca
hiền hòa dịu ngọt
Vô tình đêm nay nghe các em hát
Dường như trái đất quay vuông
Vũ trụ mênh mông hơn
Thiên hà dễ hiểu
Mọi sắc màu, âm thanh…lạ lẫm hơn
Kỳ diệu!
Nụ cười em vực dậy niềm tin
Tiếng hát em khơi nguồn thác yên bình.
Xin được cười với các em
Những người tạo ra giấc mơ
và khánh thành hiện thực.
Câu dân ca quay một vòng náo nức.
Trái đất này sẽ mãi trẻ trung
Từ các em
Ta chợt hiểu ra ta có một tâm hồn
Lý thú hơn tấm lòng ta hằng có

Ta già như thể trăng sao
Thì thôi còn quấy quả nhau làm gì!
Suốt thời tuổi trẻ qua đi
Mà bao gian khó vẫn lì trên vai
Em không để nổi tóc dài
Anh không ca nổi một bài hát xưa
Hết còn hờn nắng giận mưa
Bão giông như thể gió lùa lạnh lưng.
Thôi thì vui nghĩa muối gừng
Gừng cay muối mặn người dưng ấm lòng.

Ngày mẹ mất bông cà na rụng trắng
Hoa như mưa nhòe nhoẹt rối tơi bời
Trong nắm đất con lấp từ biệt mẹ
Có rất nhiều những cánh hoa rơi.
Hoa cũng như đời mẹ, mẹ ơi!
Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ
Cô đơn nào hơn những người mẹ trẻ
Con chưa đủ lớn khôn để chia sẻ vui buồn.
Giọng ru buồn len lén hoàng hôn
Ba mươi năm sau đời con mới hiểu
Nỗi cô đơn mẹ âm thầm gánh chịu
Nhiều như bông cỏ dại quê mình.
Giờ con cười bên những đứa con xinh
Nghe nước mắt chảy vào trong lặng lẽ
Bông cà na vẫn trắng tinh như thế
Nỗi cô đơn vùi xuống đất muôn đời.
Ngắm con khờ con thầm gọi mẹ ơi
Mưa tí tách ngoài thềm như tiếng vọng
Nhìn lên vách con khóc cùng với bóng
Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.

Khi một mình ta khẽ hát ta nghe
Những lới ca vu vơ số phận.
Khi một mình giữa thiên nhiên
Ta cảm thấy mình có một vương quốc, một hành tinh…
Và một cuộc đời của chính mình.
Ta tha hồ lãng phí thời gian
Gia tài lớn nhất mà ta có
Tích tắc tiếng đồng hồ nho nhỏ
Lay lay màu tóc đen.
Ta soi gương lờ mờ nhận ra mình
Chính xác!

Trên đây là những trang thơ hay và đặc sắc của nhà thơ Thu Nguyệt. Với sự cố gắng không ngừng nghỉ bà đã được đền đáp xứng đáng bằng nhiều giải thưởng văn học lớn và giá trị được nhiều người ngưỡng mộ. Hy vọng các bạn sẽ hài lòng với bài viết của chúng tôi. Đồng hành cùng uct.edu.vn để theo dõi những bài viết đặc sắc nhất nhé!

Xem Thêm: Nhà thơ Thu Nguyệt và trọn bộ tập thơ Ngộ ấn tượng nhất phần 1

Related posts

Chùm Thơ Về Mùa Thu Đặc Sắc Của Cao Tiêu

admin

Tập Thơ Đời – Bùi Nguyễn Trường Kiên (P2) Vang Vọng Với Thời Gian

admin

Tập thơ: Đất sau mưa (1977) – Bằng Việt (Nguyễn Việt Bằng) Tiếp

admin

Leave a Comment