Nhà Thơ Nổi Tiếng

Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 1

Phan Thị Thanh Nhàn là một nhà thơ được nhiều người biết đến với một kho tàng thơ đặc sắc. Thơ bà với lời lẽ da diết chứa đựng tình cảm nên được nhiều quý độc giả yêu mến. Với ngòi bút tài hoa, tinh tế của mình mà nhẹ nhàng đi vào tiềm thức của những người yêu thơ. Bà được tặng giải thưởng nhà nước về văn học nghệ thuật. Những bài thơ của bà vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày nay

Bây giờ mời các bạn cùng uct.edu.vn tìm hiểu về nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn và những bài thơ đặc sắc của bà nhé! Đừng bỏ lỡ!

Nội Dung

– Phan Thị Thanh Nhàn sinh năm 1943 tại Tứ Liên, quận Tây Hồ, Hà Nội.

– Bà làm thơ từ sớm, đầu những năm 1960 đã có thơ đăng báo.

– Năm 1969, bài thơ Hương thầm của bà đoạt giải nhì cuộc thi thơ của báo Văn nghệ.

– Bà là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Uỷ viên Ban chấp hành hội trong giai đoạn 2001-2005.

– Ngoài làm thơ, bà còn viết báo, truyện ngắn, truyện cho thiếu nhi.

– Phan Thị Thanh Nhàn kết hôn với nhà thơ Thi Nhị và người bạn đời của bà đã mất năm 1979, hiện bà đang sống cùng con gái duy nhất tại Hà Nội.

– Phan Thị Thanh Nhàn được tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật năm 2007.

+ Tác phẩm:

– Tháng giêng hai (thơ, 1969)

– Hương thầm (thơ, 1973)

– Chân dung người chiến thắng (thơ, 1977)

– Xóm đê ngày ấy (truyện thiếu nhi, 1977)

– Hoa mặt trời (1978)

– Ánh sáng của anh (1978)

– Tuổi trăng rằm (truyện thiếu nhi, 1982)

– Bông hoa không tặng (thơ, 1987)

– Nghiêng về anh (thơ, 1992)

– Bỏ trốn (truyện thiếu nhi, 1995)

– Con muốn mặc áo đỏ đi chơi (thơ, 2016)

Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn được mọi người biết đến là một nhà thơ đa tài. Với ngòi bút tài hoa mà bà đã sáng tác được nhiều bài thơ nổi tiếng, đi sâu vào lòng độc giả. Thơ của bà luôn được mọi người đón nhận và tìm kiếm. Những bài thơ của bà đậm chất trữ tình ngọt ngào để lại ấn tượng sâu sắc cho người đọc.

Bạn là một người yêu thơ chắc chắn sẽ không thể bỏ lỡ kho tàng thơ đặc sắc của Phan Thị Thanh Nhàn đúng không? Hãy cùng uct.edu.vn cảm nhận sự khác biệt trong thơ của bà nhé!

Gặp biển trong sách đọc
Lại gần trong mắt nhìn
Đã từng nghe tiếng sóng
Giục giã bờ không yên

Mà hôm nay biển lạ
Giấu bao nhiêu bất ngờ
Biển gió vì cá gúng
Biển êm vì cá thu

Cá moi mầu đỏ đậm
Cá trích – làn sóng thơm
Cá kiếm ngời trong nắng
Cá chuồn bay như tên

Lưới rê rồi mành rút
Đèn dắt và lưới quây
Bắt bao nhiêu tấn cá
Biển vẫn mênh mông đầy

Ai người không cảm động
Trước tình biển bao la
Những vùng sâu bãi cạn
Gió táp rồi mưa sa

Biển ơi con sóng thức
Đã bao mùa bão giông
Để hôm nay kéo lưới
Khoang tàu nghiêng, cá đằm

Biển gìn giữ ngàn năm
Cái mặn mòi vị cá
Biển bao giờ cũng lạ
Cho hoài mà không vơi…

Em ra biển tìm quên
Chẳng may trời mưa suốt
Sóng không người tắm mát
Cát không người dạo chơi

Gió lạnh đến tê người
Sóng như là chạy trốn
Biển mịt mù vắng tanh
Không cánh buồm không bến

Em chìa tay hứng mưa
Nghe lòng mình mặn chát
Biết nhớ ai bây giờ?
Anh đã cùng người khác!

Muốn quên mà không được
Mưa khóc hoài tên anh…

Hẹn gặp anh trước Tết
Mang theo một đoá hồng
Bao nhiêu lời chúc đẹp
Định nhờ hoa nói giùm

Chuyện trò bâng quơ mãi
Mẹ già thêm tuổi trời
Những hàng cây Hà Nội
Việc đang làm nay mai…

Biết đời anh từng trải
Công với việc ngập đầu
Vẫn tấm lòng ưu ái
Đôi mắt nhìn xa sâu

Tay cầm hoa bỗng ngượng
Ý nghĩ mình trẻ con
Anh sẽ cười nếu tặng
Hoa hồng nhung chóng tàn!

Đem hoa về thôi nhé
Đoá hồng vô duyên ơi
Hoa đâu còn ý nghĩa
Khi ở bên một người…

Ai sẽ đọc thơ tôi
Với tấm lòng trân trọng
Ai có cảm thương tôi
Suốt một đời lận đận

Mà tôi chưa rõ mặt
Mà tôi chưa thuộc tên
Hay tôi từng quen biết
Mối sơ giao êm đềm

Lặng im trong lặng im
Có nghe lời cảm tạ…?

Sớm sớm anh dậy trước
Lẹ làng như con ong
Thổi cơm rồi đun nước
Cho em nằm ngủ thêm

Anh đong gạo mua dầu
Việc nặng dành làm cả
Mỗi chiều đi làm về
Thương dáng anh tất tả

Em pha trà cho anh
Hai đứa mình cùng uống
Em có bài thơ nào
Anh là người đọc trước

Anh thật quá nghiêm khắc
Biết chê em thật nhiều
Cũng có khi em dỗi
Thế là mình giận nhau

Căn phòng có dáng anh
Tất cả thành thân thiết
Căn phòng có tiếng anh
Mỗi ngày là ngày Tết

Em giận hờn không nói
Anh pha trò là thôi
Tiếng cười còn vang mãi
Dù khi anh xa rồi…

Cửa nhà tôi giản dị
Một cánh phên khép hờ
Tán bàng trùm âu yếm
Mái nghèo nghe lá ru

Cầm tay anh lần ấy
Tôi xấu hổ cúi đầu
Cửa đừng nghe trộm ấy
Tôi chả bằng lòng đâu…

– Nếu anh thực yêu em
Sao anh không tặng hoa?

– Nếu anh thực yêu em
Sao anh không giúp đỡ?

– Nếu anh thực yêu em
Sao anh không bỏ vợ?

Nàng hỏi. Chàng lặng im
Rồi rụt rè bào chữa:

– Đến với nhau dã khó
Anh thực lòng yêu thương…

Nàng cúi đầu nức nở
Chàng dịu dàng nhẹ ôm

Ôi mối tình trắc trở
Bao nhiêu là đa đoan!

Dù thế nào đi nữa
Vẫn đang là mùa xuân

Không còn ai lừa gạt
Mới thực là cô đơn.

Đâu những ngày xưa cũ
Hai đứa mình thân nhau
Bây giờ xa xôi quá
Nhi ơi mày ra sao?

“Vầng trăng như ô cửa”
Câu thơ nào lung linh
Ngày chồng ta mất sớm
Nhi hôm nào cũng thăm.

Đạp xe đi Văn Điển
Nhiều bận Nhi đi cùng
Có chuyện gì cũng nói
Những khóc cười bâng khuâng.

Thế rồi xa biền biệt
Nhi đã lên chức bà
Tất cả như lắng lại
Tuổi trẻ mình đã xa

Tháng ngày qua nhàn nhạt
Còn gì để nói đâu
Chỉ lòng ta thắt lại
Mỗi lần mình nhớ nhau.

Ôi những ngày xưa cũ
Thơm hoài như hương cau…

Bàn tay em để trần
Ngón đan vào năm tháng
Dẫu đêm đông buốt tê
Hay trưa hè cháy nắng.

Bàn tay như ánh mắt
Nói chiều sâu tâm tư
Cũng dịu dàng mở khép
Đón nhận và đưa cho

Bàn tay em âu lo
Khi đắp đê mùa lũ
Lại bàn tay cần cù
Cơm nước rồi may vá

Hè tay làm làn gió
Quạt cho anh giấc nồng
Đông – ngón như tia nắng
Tay nhen lên bếp hồng

Và khi em ngồi viết
Tay như có tâm hồn
Lúc ngập ngừng suy nghĩ
Khi lướt như sóng dồn

Chỉ mỗi lần đặt nhẹ
Trên vầng trán của anh
Bàn tay em yên nghỉ
Sau bao nhiêu nhọc nhằn

Con đường như dải lụa
Đưa tôi về vùng dâu
Lần đầu thăm Bảo Lộc
Sợi tơ nào vương nhau…

Đồi trải dài như áo
Nhấp nhô màu cốm non
Nõn dâu vừa hé nụ
Hứa một mùa lá ngon

Kén tằm như tuyết trắng
Xinh xinh trứng chim câu
Máy rào rào xe chỉ
Mỏng manh mà bền lâu

Anh bảo đây cẩm tú
Tôi nghe lòng bâng khuâng
Kìa tằm đang vo kén
Nén tơ vào mùa xuân.

Bất ngờ ai bỗng gọi “em’’
Cho tôi bối rối lặng im mỉm cười
Bất ngờ ở tuổi bốn mươi
Băn khoăn bỡ ngỡ như hồi mười lăm
Bất ngờ từng bữa cơm ăn
Tiếng cười đầm ấm nếp nhăn bỗng nhoà
Bất ngờ bề bộn cửa nhà
Áo đàn ông giặt sao mà thương thương
Muốn quăng trăm việc đời thường
Một mình thôi, với yêu thương bất ngờ

Lúa đồng đang gặt rộ
Cau chín ngang mái nhà
Gió heo may gọi rét
Cây rơm vàng như hoa

Chú rể là bộ đội
Về phép rồi đi xa
Cô dâu bằng lòng cưới
Má ửng lên thẹn thò

Thóc vun thành luống cao
Máy tuốt lúa ngừng reo
Loáng cái, sân hợp tác
Ðã hoa dăng đèn treo

Nước chè tươi sóng sánh
Làm say ông trăng tròn
Bọn trẻ say tiếng hát
Miệng cứ hò reo luôn

Các cụ ông say thuốc
Các cụ bà say trầu
Còn con trai con gái
Chỉ nhìn mà say nhau.

Lần đầu tiên dạo chơi cùng người ấy
Tôi thấy sao trời lấp lánh như mơ.

Lần đầu tiên cầm tay người ấy
Tôi thấy tim run nhịp bất ngờ.

Người ấy là tượng thần tôi ngưỡng mộ
Đã cho tôi hạnh phúc vô bờ.

Đàn ông cao quý thiêng liêng quá
Mỗi ngày qua đẹp đến sững sờ.

Và bây giờ người ấy đã ra đi
Tôi bỗng thấy đàn ông xa lạ quá.

Hình như họ có chút gì hoang dã
Có chút gì tàn nhẫn vô tâm.

Vậy mà tôi vẫn cứ âm thầm
Yêu đắng đót người đàn ông hư ảo.

Rồi sẽ có một ngày. Như trái táo
Người dịu dàng rụng xuống giữa tay tôi.

Em tôi đi bộ đội
Năm nó tròn hai mươi
Chứ một ngày gặp lại
Em đã hi sinh rồi

Nó ngã xuống chiến trường
Giữa những ngày ác liệt
Đồng đội chưa tìm ra
Nơi tạm chôn hài cốt

Mẹ khóc khô nước mắt
Tôi tìm hỏi nhiều nơi
Nhưng vẫn chưa biết được
Nấm mộ nào em tôi

Thế rồi kỳ lạ quá
Trong tất bật tháng ngày
Tôi mấy lần sửng sốt
Chợt gọi thầm khải ơi!

Có phải chính em tôi
Vai tựa vào chiếc nạng
Ánh mắt nhìn điềm đạm
Trong đêm mừng chiến công?

Rồi khu kinh tế mới
Chính em đang mải làm
Chợt dừng tay vẫy gọi
Khi xe tôi qua đường.

Hôm tôi thăm Côn Đảo
Tàu cặp bến đã khuya
Chính em ùa ra đón
Quân hàm sao binh nhì

“Em chứ thể về nhà
Em còn nhiều việc bận
Chị có hiểu em không
Mẹ ơi xin đừng giận’’

Với mọi người, em tôi
Không còn tên còn tuổi
Đài liệt sĩ vô danh
Nấm mồ chung cỏ xanh

Nhưng riêng tôi vẫn gặp
Giưa biển xa đèo cao
Trên bao gương mặt trẻ
Đứa em trai thuở nào

Nó sống cùng đồng đội
Vĩnh viễn tuổi hai mươi
Tôi gọi tên em mãi
Giữa núi sông ngàn đời.

Nhớ sao một tối mùa đông
Cùng anh nói những chuyện…không đầu đề
Mưa rơi ướt cả liếp tre
Giữ chân anh chẳng cho về hộ em

Thế rồi thành chuyện ngẫu nhiên
Thơ riêng em bỗng hoá nên cuộc đời.

Từ trong xa lạ cách vời
Đã cùng chung những niềm vui nỗi buồn
Cùng đi chung một con đường
Cùng mang chung một tâm hồn hai ta

Tiếng mưa nghe cũng mặn mà
Bâng khuâng: mới gặp hay là đã thân?..

Lâu lắm rồi mới ra đường buổi tối
Hà Nội vào thu quá dịu êm
Gió rất nhẹ làm ánh đèn xao động
Và như xao động cả màn đêm

Đường phố vẫn đông người qua lại
Những đôi lứa nắm nhẹ tay nhau
Từng tốp em trai và em gái
Dạo trên đường ríu rít bên nhau

Một vài quán nước ánh đèn xanh
Kê ghế ra hiên đón gió lành
Vài bác về hưu ngồi đàm đạo
Thoáng nhìn như cảnh ở trong tranh

Như chẳng hề suốt ngày bận rộn
Những công trường xưởng máy lò hơi
Như chẳng hề suốt ngày tất bật
Trong bụi đường áo lấm mồ hôi

Buổi tối mùa thu êm dịu quá
Hoa sữa thơm ngào ngạt khắp đường
Đã bao mùa đến rồi đi mất
Vẫn ngỡ ngàng mùa thu quê hương.

Thăm chợ hoa ngày Tết
Hoa nào thu hút em?
Cẩm tú cầu, cúc gấm
Mi mô da, hồng đen…

Kìa phong lan muôn sắc
Hoa dơn hồng toả hương
Bao loài hoa rực rỡ
Dắt em vào vườn thơm.

Có một bông hoa nhỏ
Nở quên trong góc vườn
Như một loài hoa dại
Sao anh cầm tặng em?

Anh chỉ cười không nói
Em hững hờ bỏ quên
Mấy ngày sau chợt thấy
Hoa vẫn còn tươi nguyên.

Chợ hoa rồi sẽ hết
Bao loài hoa sẽ tàn
Chỉ bông hoa anh tặng
Tươi mãi cùng thời gian.

Em cầm bông hoa lạ
Bỗng bàng hoàng không yên
Có điều chi bất tử
Hoa anh cầm trao em?…

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi

Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông…

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy…
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài?

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy…
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô – những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào.

Em ho… làm nũng đấy
Việc gì mà anh lo

Ánh mắt nhìn xa xót
Em muốn đưa vào thơ

Để mai sau nếu ốm
Không thuốc gì chữa lành
Trang giấy xưa giở lại
Ánh mắt nhìn của anh.

Như chớp mắt như chiêm bao
Vừa thơ ngây đã chớm vào già nua
Mắt đeo kính, tóc rụng thưa
Gặp người yêu cũ muốn vờ rằng quên

Thôi rồi cái thuở anh em
Thôi rồi một thoáng êm đềm ngày xưa
Thôi rồi bím tóc đung đưa
Thôi rồi nũng nịu câu đùa trẻ con

Xin đừng bước lại gần hơn
Xin đừng gửi kẹo cho con ở nhà
Xin đừng trò chuyện gần xa
Xin đừng điện thoại, đừng qua trước thềm

Ôi người yêu thuở hoa niên
Đâu còn cái tuổi mắt nhìn toàn hoa
Trẻ trung thuở ấy đã xa
Cuộc đời thực với dưa cà cần lao
Với bao đau đớn ngọt ngào
Đẹp hơn mọi giấc chiêm bao giã từ…

Em cắm hoa cho nhà sáng đẹp
Em tắm gội cho người thảnh thơi
Em làm việc say mê
Em học hành chăm chỉ
Em muốn mình tốt hơn đẹp hơn

Tất cả vì anh đấy
Vì trên đời còn có một người đang yêu

Nhưng mà anh sẽ chẳng biết đâu
Bởi vì em sẽ chẳng bao giờ nói
Em hiểu lắm – tình yêu thường nông nổi
Thương nhau rồi có thể lại là không

Nên em lặng im yêu vụng thương thầm
Yêu một phía – hy vọng là vĩnh viễn…

Anh – người tuyên bố dịu dàng sẽ yêu em mãi
Mặc người này người nọ yêu em
Lời nói ấy đã chôn cùng với đất
Anh về trời để em sống lem nhem

Em cặp với người này, lấy người kia – rồi bỏ
Em đâu còn là em của anh xưa
Vậy mà em cứ tin mình còn chỗ dựa
Tin có người yêu em và vẫn đợi chờ.

Ôi tình yêu mù quáng như cõi chết
Mà kẻ sống là em cứ mãi ngu ngơ…

Như chớp mắt như chiêm bao
Vừa ngây thơ đã chớm vào già nua
Mắt đeo kính, tóc rụng thưa
Gặp người yêu cũ muốn vờ rằng quên

Thôi rồi cái thưở anh – em
Thôi rồi một thoáng êm đềm ngày xưa
Thôi rồi bím tóc ngây thơ
Thôi rồi nũng nịu câu đùa trẻ con

Xin đừng bước lại gần hơn
Xin đừng gửi kẹo cho con ở nhà
Xin đừng hỏi chuyện gần xa
Xin đừng điện thoại, đừng qua trước thềm

Ôi người yêu thưở hoa niên
Đâu còn cái tuổi mắt nhìn toàn hoa
Trẻ trung thưở ấy đã xa
Cuộc đời thực với dưa cà cần lao
Với bao đau đớn ngọt ngào
Đẹp hơn mọi giấc chiêm bao. Giã từ…

Như chưa hề nghe bom rơi
Làng quê vẫn tự bao đời bình yên

Khói cơm chiều nhẹ bay lên
Đường thôn vương vít mùi thơm ngọt ngào
Hoa xoan thả tím mặt ao
Hoa ngâu hoa bưởi lẫn vào hoa chanh
Rơm phơi quấn quít bàn chân
Lại mùi đất ải lẫn cùng cỏ tươi

Cánh đồng vẫn lúa vẫn khoai
Bàn chân đất vệt tay chai cần cù
Dẫu bom đạn của quân thù
Qua mưa lụt đến hanh khô xé đồng
Hết hè thu lại chiêm xuân
Vẫn nuôi cả nước tảo tần – làng quê

Thế mà nép dưới chân đê
Rì rào ao cá bờ tre dịu hiền
Ầu ơ ru cháu ru em
Cái nôi nhân ái làm nên cuộc đời

Làng quê – gốc của tình người
Sáng trong sâu nặng như lời mẹ ru.

Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng bạn bài viết Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 1 với những bài thơ đầy cảm xúc. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày không xa. Hy vọng với những bài thơ tuyệt vời này sẽ làm các bạn yêu thích bài viết của chúng tôi. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết mới nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi ! 

Related posts

Nhà thơ Lê Đạt cùng tập thơ Ngỏ Lời được yêu thích nhất phần 6

admin

Tế Hanh cùng những thi phẩm dịch của József Attila phần 1

admin

Tuyển Tập 4 Bài Thơ Giàu Hình Ảnh Của Bùi Văn Dị

admin

Leave a Comment