Nhà Thơ Nổi Tiếng

Rớt Nước Mắt Với Tập Thơ “Khoảng Trời Thương Nhớ” Của Bùi Sĩ Vui

Bùi Sĩ Vui (1948-) là nhà văn, nhà thơ, Trung tướng quân đội nhân dân Việt Nam (2004). 14 bài thơ trong tập “Khoảng trời thương nhớ”, ông đã tái hiện được cuộc sống thời kỳ bom đạn năm nào và những cuộc viếng thăm chiến trường và những đồng đội cũ. Với giọng thơ hào hùng xen kẽ sự man mác buồn, thơ ông đi vào độc giả nhẹ nhàng nhưng bi tráng, khiến người đọc phải rưng rưng nước mắt.

Ngay dưới đây, chúng tôi xin trích nguyên vẹn chùm tập thơ này nhé. Hy vọng bạn sẽ cảm nhận được nỗi lòng của ông, cũng như khó khăn trong những năm chiến đấu ấy.

Nội Dung

Tháng năm
Chúng tôi vào Phước Long tìm mộ
Lá phạc hoọc rải dày đường cũ
Gió gọi tên đồng đội khắp rừng

Nghĩa trang xây trên đồi
Các anh nằm, bóng khộp già che mát
Chúng tôi thắp hương
Vẫn như ngày xưa cơm nắm chiến trường

Rừng núi trập trùng nghe vọng thác mơ
Như tiếng các anh chào gọi
Chúng tôi đến thăm các anh bằng hương khói
Bằng tình đồng đội thủy chung

Trận đánh năm xưa bị thương vào ngực
Ngất đi bên bụi sim già
Ngàn ánh chớp vây quanh khét lẹt
Núi kéo tôi ra phía chiến hào

Hoà bình rồi tôi đi tìm Núi
Qua những cánh đồng dòng suối quê anh
“Xóm Ít” chúng tôi ôm nhau khóc
Kỷ niệm ùa về năm tháng chiến tranh

Hai con đường giao nhau
Đánh dấu hình chữ thập
Nhưng hôm nay còn đâu
Đạn bom cày xới đất

Chỉ còn đây không mất
Là ba hầm chữ A
Vẫn nằm im lầm lỳ
Bắn từng viên đạn một

Quân thù rất hoảng hốt
Chúng ngã gục từng tên
Trước cái trụ bằng thép
Của tổ Bùi Đức Ườn

Các anh đến từ lâu
Những ngày đêm chiến dịch
Điểm chốt nơi đây nóng bỏng
Quân thù lấn chiếm ngày đêm

Mảnh đất này cũng bằng như mọi nơi
Ai cũng gọi đó là cao điểm
Bởi các anh vẫn ngày đêm đứng vững
Chặn đứng quân thù cho đồng đội tấn công

Đồng đội gặp nhau
Rưng rưng nước mắt
Lời chào thân thiết
Rượu quê rót tràn

Rượu nếp nương vàng
Tron như nước suối
Những ngày gian khổ
Thấm vào tâm can

Chuyện cứ râm ran
Sài Gòn Gia Định
Bom chùm trận địa
Chúng mình ôm nhau

Rượu say, tình say
Cùng nhau ôn lại
Ba mươi tháng tư
Nhớ về đồng đội

Đồng đội
Người đã bạc đầu, người còn rất trẻ
Hoà thành dòng sông
Con sông chảy suốt đời tôi không nghỉ
Chảy trong chiến tranh, chảy trong hoà bình

Dòng sông mang theo kỷ niệm chiến trường
Lá bép củ nho không thể nào quên được
Rau dớn đắng ngon như cải bắp
Uống nước hố bom đồng đội mang về

Áo rách tả tơi ôm nhau cho ấm
Cứ vui đùa cứ chuyện quê hương
Ngày giải phóng đứa còn đứa mất
Dòng sồn cuộc đời chảy xiết yêu thương

Xót đau bố đã đi rồi
Đồng cây si đã vang lời biệt ly

Gió bấc tràn về ruột đau như cắt
Cánh đồng chiêm phảng phất sương mờ
Tiếng cò tiếng vạc ngày xưa
Chơi vơi một mảnh trăng khuya cuối trời

Nhớ những ngày cháo rau qua bữa
Bố ngồi làm quạt, vót nan
Nhớ những đêm trăng sáng gió nồm
Bố nằm không ngủ lo con học hành

Nhớ bố đi dân công tiếp vận
Rừng thiêng nước độc sốt miên man
Kẽo kẹt đôi bồ ra mặt trận
Góp sức diệt thù cho non nước bình an

Đồng đội của con khắp mọi miền Tổ quốc
Đã về đây thắp nén hương trầm
Kính viếng bố một đời cơ cực
Nuôi các con khôn lớn thành người

Công ơn bố xem bằng trời biển
Để đời con đi suốt cuộc trường chinh
Những năm tháng trong chiến trường gian khổ
Nhớ thương Người giấc ngủ không yên

Ba chén rượu tay cầm tay rót
Mâm cỗ xoàng quả chín quả xanh
Của bà con thôn xóm dân lành
Đến kính viếng và quây quần bên linh cữu

Chuông chùa, chuông nhà thờ đã điểm
Mong bố trở về cưỡi hạc lên xe
Để chúng con được gặp được nghe
Ấm lời bố suốt một đời khuya sớm

Sư đoàn của tôi “không còn tên gọi nữa”
Nhưng vẫn còn đây đồng đội năm xưa
Chiến công đã đi vào lịch sử
Ta có tên chung Bộ đội Cụ Hồ

Trong thử thách mấy ngàn ngày đánh Mỹ
Ta hiểu ra cái lẽ mất còn
Hạnh phúc được giành từ giữa đạn bom
Đen trắng bạn thù rõ mặt

Đất nước hoà bình lo chuyện làm ăn
Bóng tối chen cùng ánh sáng
Người lính năm xưa vượt qua bom đạn
Nay vượt lên trong cơ chế thị trường

Đồng đội của tôi vẫn còn đây tất cả
Quây quần kể chuyện năm xưa
Tim trong sáng, tấm lòng son sắt
Vẫn như ngày xưa dép lốp mũ tai bèo

Sư đoàn của tôi không còn tên gọi nữa
Như người chiến sĩ vô danh
Plây Me vẫn còn đây điểm tựa
Tượng đài cao sừng sững giữa trời xanh

Tôi đến thăm chính uỷ Nguyễn Viên
Mắt ông đã mờ, chân ông đã chậm
Sau chút ngỡ ngàng, ông ôm tôi xúc động
Kỷ niệm xưa ùa về…

Người chính uỷ trong căn nhà hẹp
Tất cả đơn sơ bình dị đến vô cùng
Giữa cuộc sống đời thường dân dã
Vẫn sáng ngời hình ảnh tháng năm xưa

Tôi về thăm địa đạo Củ Chi
Nỗi nhớ miền Đông ấm nồng, rạo rực
Nhớ đồng đội một thời trận mạc
Nhớ lá bứa chua, củ chụp bùi

Nhớ khi ăn ngọn rau rừng
Nhớ ngày uống nước hố bom diệt thù
Nhớ Bình Giã, nhớ Đồng Xoài
Nhớ rừng xanh cứ vang hoài Ta Lư

Tôi trở về đơn vị của tôi
Đồng đội năm xưa không còn ai cả
Nhà tưởng niệm tên các anh khắc đá
Thắp nén nhang nhớ đồng đội anh hùng

Có thể nào quên được các anh
Ia Đrăng trận đầu đánh Mỹ
Các anh tuốt lê kẻ thù khiếp sợ
Chúng lùi dần ra phía trảng xa

Đồng đội của tôi đánh giáp lá cà
Bom Mỹ giội cả ta và địch
Các anh ngã xuống vì tự do độc lập
Tượng đài hôm nay sừng sững giữa trời xanh

Mùa rét đậm thương em ngoài Bắc
Mái tranh nghèo xơ xác hàng cau
Thương em nắng dãi mưa dầu
Một mình vò võ canh thâu một mình

Chồng đi xa mãi chiến trường
Tuổi xuân má đỏ tóc xanh đâu còn
Tình thương dành cả cho con
Tiếng cười giấu hết nỗi buồn vào trong

Hoà bình em vẫn cứ mong
Anh đi giữ đất mãi trong xa mờ
Con còn nhỏ dại, mẹ già
Thương yêu lợp ấm mái nhà tranh tre

Tiến về Sài Gòn qua làn bom đạn
Đi trên phố phường ta tưởng trong mơ
Trời Sài Gòn xanh như mắt trẻ thơ
Nắng lung linh tơ vàng rơi xuống phố

Dào dạt cờ hoa mắt ta đẫm lệ
Thằng Hải, thằng Toàn không về được nữa
Ngã xuống hôm qua trước ngõ Sài Gòn
Tim thắt đau, miệng gọi chúng mày luôn

Sài Gòn ơi! Ta đã về đây
Vượt mọi gian lao để giành chiến thắng
Từ chấp nhận hy sinh cay đắng
Đến nước mắt rơi vui sướng nghẹn ngào

Hôm nay chúng con về Đại hội
Mười bảy năm rồi, ơi mẹ quê hương
Bấm đốt ngón tay, tính ngày gian khổ
Thức với mặt trời, thức với sao đêm

Đường hành quân chúng con đi đánh giặc
Có mẹ Châu Thành đùm bọc cưu mang
Có tiếng hát em trên dòng sông Vàm Cỏ
Mái chèo khua lấp lánh ánh sao trời

Hôm nay về đây với người đồng chí
Tay bắt mặt mừng sau những chiến công
Quê hương mùa gặt vàng bông lúa
Lấp lánh công trình màu ngói đỏ tươi

Chúng con đứng trên biên cương hùng vĩ
Có tình hậu phương son sắt mặn mà
Chân thêm luyện sắt hồn pha thép
Ngẩng cao đầu xin giữ đất quê hương

Tôi trở về Ia Đrăng
Tháng Sáu mưa đầu mùa chợt đến
Thắp nén nhang nhớ thương đồng đội
Sương núi hoà khói hương mênh mông

Dải rừng năm xưa vẫn còn nguyên vẹn
Dòng Ia Mơ chảy hiền hoà
Sông có biết nơi nào người ngã xuống
Xin chỉ giùm cho đồng đội đến thăm

Về với chiến trường xưa, về với con đường cũ, cảnh vật cũ, ông Bùi Sĩ Vui không khỏi bồi hồi xúc động nhớ về một thời đã qua. Tập thơ chính là sự đúc kết từ những gì tinh túy nhất đời. Uct.edu.vn luôn chia sẻ với bạn những vần thơ hay của các tác giả nổi tiếng trên cả nước, mời các bạn đón đọc nhé!

Related posts

Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 4

admin

Nguyễn Quang Thiều Cùng Những Tác Phẩm Dịch Nổi Tiếng Phần 1

admin

Nhà thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm và phần Bản quốc ngữ Hoàng Xuân (Sấm ký)

admin

Leave a Comment