Thơ Hay

Rung động trước những bài thơ đêm buồn nhớ mẹ sâu sắc chạm đến trái tim bạn đọc

Những bài thơ đêm buồn nhớ mẹ đầy cảm xúc khiến cho biết bao trái tim bạn đọc phải rung động mạnh mẽ. Mẹ là người sinh ra và nuôi dạy chúng ta nên người, là người dành trọn cho ta những tình yêu thương vô bờ bến. Tình mẹ thiêng liêng và cao cả, là điểm tựa cho ta mỗi khi ta vấp ngã nhưng một khi mẹ mất để lại cho ta những nỗi nhớ mong và hụt hẫng vô cùng. Đêm đêm những nỗi buồn ấy lại trỗi dậy, nhớ mẹ, nhớ những kỉ niệm đầy ngọt ngào ầu ơ. Cùng nhau đắm chìm vào những vần thơ ngắn đêm buồn để vơi đi những tâm sự nhé!

Những bài thơ đêm buồn nhớ mẹ luôn chứa đựng những tình cảm và dòng cảm xúc khiến cho bất cứ ai đọc được cũng đều phải rơi lệ. Bạn nhớ mẹ da diết nhưng mẹ đã chẳng còn, không ai ở bên cạnh bạn mỗi lúc bạn khó khăn vấp ngã nữa. Đó chính là những dòng cảm xúc chân thành và thấm đẫm nước mắt trong những bài thơ ngắn đêm buồn. Hãy cùng nhau đón xem và cảm nhận nhé!

– Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

– Đêm nay nhớ mẹ biết bao
Mẹ yêu mẹ ở nơi nào mẹ ơi
Xa xôi cách trở trần đời
Còn đây mãi mãi những lời yêu thương
Tim đau nhói lòng con quặn thắt
Nhớ mẹ hiền nước mắt dài tuôn
Nỗi đau mất mẹ con buồn
Tình thương mẹ mãi vẫn luôn trong lòng
Mẹ ơi con ước con mong
Được mẹ yên ấp trong vòng tay yêu
Quẩn quanh bên mẹ sớm chiều
Nghe mẹ dăn dạy những điều phải hay
Luôn luôn được nói lời này
“Con yêu mẹ lắm” hằng ngày mẹ ơi
Được tâm sự thủ thỉ lời
Nhọc nhằn chia sẻ cho vơi lỗi lòng
Lệ tràn miệng đắng mắt cay
Quạnh hiu vắng Mẹ tháng ngày dài thêm
Lá vàng rụng giữa trời đêm
Mẹ còn đâu nữa Mẹ hiền con ơi…

– Thui thủi mình con giữa chợ đời
Chiều nay nhớ Mẹ quá đi thôi
Hải hà công đức như sông biển
Thiên địa thương yêu tựa đất trời
Suốt kiếp chỉ lo con trượt ngã
Một đời quên mất Mẹ thân côi
Bao người Lễ Mẹ mừng vui chúc
Thơ thẩn con ngồi khóc Mẹ thôi

– Phụ mẫu xa rồi nghĩ xót thân
Giờ đây cách biệt tủi dương trần
Con khờ tối lại mong đầu ngõ
Cháu dại chiều qua đợi trước sân
Tiếng dạy hôm nào nay vẫn nhớ
Lời khuyên bữa nọ mãi luôn cần
Hoa cài trắng ngực hương trầm tỏa
Nấc nghẹn âm thầm lễ báo ân

– Trăng khuya ngời sáng ánh Vu Lan
Quê cũ trùng khơi biệt ngút ngàn
Khắc khoải lòng con hoài nhớ mẹ
Cao vời tuổi hạc lắm gian nan
Bông hồng cài áo tủi lòng con
Lạc lõng tha hương dạ héo hon
Người ta mất mẹ cài hoa trắng
Tôi phận đơn côi – Mẹ vẫn còn
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau”
Trớ trêu cho cảnh thương đau
Biển Đông sóng vỗ dạt dào tình thâm
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Mơ ngày mẹ sống bên ta
Cúc vàng dâng mẹ làm quà Vu Lan
Mẹ ơi mẹ có biết không?
Đời con vắng mẹ như còng mất ngoe!

– Năm xưa tôi còn bé
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là hết khổ đi rồi
Chuông chùa lạnh rơi rơi
Hoàng hôn phủ quanh mồ
Tôi thấy tôi mất mẹ
Như mất cả bầu trời

– Hoa trắng con cài mất mẹ rồi
Chạnh lòng nhớ mẹ dạ khôn nguôi
Lời ru một thuở đâu còn nữa
Đau khổ muôn trùng lệ mãi rơi
Lần lựa thời gian cứ đẩy đưa
Tình con thương mẹ biết sao vừa
Mẫu từ hiền dịu đâu còn nữa
Khó thể tìm ra được thủa xưa
Mẹ đã cho con những ước mơ
Tình thâm mẫu tử đến vô bờ
Chiều tàn bóng mẹ mờ hư ảo
Chuối chín trên cây rụng bất ngờ
Con mất mẹ rồi sống vất vơ
Đường đời gian khổ đến bơ phờ
Trong mơ cứ nghĩ là còn mẹ
Tỉnh giấc giật mình dạ ngẩn ngơ
Mỗi lần nhớ mẹ lệ rơi tuôn
Đau xót tim con nhũng nỗi buồn
Kỷ niệm ngày xưa còn nhớ mãi
Thương con mẹ khổ đến ngập hồn
Một đời của mẹ đẫm phong sương
Sinh tử biệt ly chuyện khó lường
Duyên nghiệp tự lòng nào biết trước
Con mất mẹ rồi mất yêu thương
Hoa trắng con cài lên ngực này
Con tim nức nở nhận niềm đau
Công ơn của mẹ chưa đền đáp
Mẹ đã đi rồi con khóc đây
Nguyện cầu hồn mẹ ngủ nồng say
Tỉnh tọa thiên thu đất PHẬT này
Con trẻ trần gian buồn vĩnh biệt
Một thân Côi cút sống lưu đày

– Sao con gọi Mẹ không ơi?
Lòng con buồn lắm một trời xót xa!
Sáng nay Mẹ nói rằng là:
“Chiều về Mẹ sẽ mua quà cho con…”
Và rồi con đợi mỏi mòn
Mẹ về đất lạnh bỏ con nơi này!
Lệ lòng sao quá đắng cay
Trời ơi sao nỡ sắp bày biệt ly
Mẹ ơi! Về với con đi…
Đừng xa con nhé đừng đi một mình!
Mẹ nằm yên đó lặng thinh
Để con ở lại chỉ mình con thôi
Giờ con mất Mẹ thật rồi!
Từ nay con sống mồ côi nơi này!
Mẹ về với gió ngàn mây…
Con tìm đâu được tháng ngày xa xưa

– Cơn mưa lớn cho bùn non ngập nước
Mẹ khom người trên mảnh lúa tươi xanh
Cưu mang con vừa thôi tuổi tròn trăng
Giấc ngủ thiếu miếng cơm ăn dè dặt.
Con đường xình lầy mẹ rút chân từng bước
Miếng vải dày cột bụng đỡ con lên
Đường trơn lắm con ơi mẹ trượt ngã mấy lần
Thân non nớt, tuổi đời còn non nớt.
Có những đêm cơn mưa dài không ngớt
Vài ánh đèn leo lét kẻ đi qua
Một thân một mình mẹ lắm lo xa
Ngồi dựa lưng vào vách tre để ngủ.
Con giẫy trong lòng trưa hè nắng lửa
Mảnh áo trên mình không đủ mát cho con
Biết làm sao đây chiếc nón lá lại mòn
Mẹ xoay người đưa lưng về phía trước.
Trái bí non mẹ luộc lên lấy nước
Làm canh chan nuôi con lớn từng ngày
Sanh con ra mẹ hơ hổng đôi tay
Con đã mất mẹ chết niềm mong ước.
Bao năm rồi con vẫn theo từng bước
Thương nhớ về con mãi mãi một hình hài
Nhỏ bé lắm con ơi ! Nhưng vẫn nối dài…

– Nhớ mẹ lắm khi thu về se lạnh
Mắt mẹ buồn lo lắng nỗi xa xăm
Mẹ nhìn con với nỗi nhớ âm thầm
Biết mai này mẹ xa con mãi mãi
Con đau đớn biết mẹ không khỏe lại
Dáng hao gầy mẹ mệt mỏi dường bao
Rồi tháng ngày hốc hác lại xanh xao
Mang trọng bệnh mẹ chỉ nằm thiêm thiếp
Thương mẹ lắm chẳng biết làm chi hết
Biết làm sao để cứu mẹ bây giờ
Mỗi phút giây con hồi hộp đợi chờ
Mong cho mẹ sớm được mau bình phục
Con cố gắng đút mẹ từng hớp sữa
Mà nghe tim đau nhói cứ giăng đầy
Mẹ nằm đó với thân xác hao gầy
Con đau lắm biết mẹ buồn rưng lệ
Mẹ cố gắng hớp từng thìa sữa nhẹ
Chỉ mong rằng mẹ khỏe lại cùng con
Nhưng bệnh tình mỗi lúc lại nặng hơn
Mẹ ra đi – bỏ con thơ – vĩnh viễn…
Nỗi buồn nào hơn nỗi mất mẹ đây
Con đau lắm – nghe tim mình – vụn vỡ
Con ôm mẹ mà lòng rưng rưng lệ
Mùa thu về con nhớ mẹ, mẹ ơi…
Rồi từ đây con mãi mãi đơn côi
Nơi xa xứ một mình ôm gối lệ
Để đêm về riêng lòng con than thở
Nỗi đau nào hơn mất mẹ người ơi…

– Từ đây con mất mẹ rồi
Hương lòng một nén nghìn đời cách xa
Người ta có mẹ có cha
Mà sao con mẹ bỗng là mồ côi
Mẹ đi về chốn xa xôi
Đau lòng con lắm mẹ ơi sớm chiều
Còn ai hết dạ thương yêu
Còn ai dạy bảo những điều phải ngay
Mẹ về bên Chúa với ngài
Để con ở lại đêm ngày nhớ thương
Vòng tay cung kính nén hương
Thương cho đời mẹ vì con tảo tần
Đời mẹ là cả gian truân
Nuôi đàn con dại chẳng màng tấm thân
Một đời khổ cực tháng năm
Chỉ mong con được muôn phần ấm no
Hiếu tình con vẫn chưa lo
Chén cơm bát nước cho người mẹ thương
Giọt mưa chảy ngược trong lòng
Vẫn nghe tiếng mẹ như còn đâu đây

Những bài thơ nhớ mẹ đã khuất luôn mang những cảm xúc vô cùng chân thành và đầy xúc động như đánh thức trái tim của bạn đọc. Chắc có lẽ trên cuộc đời này sẽ chẳng có gì đáng buồn hơn khi bạn mất đi người thân bên cạnh mình và đặc biệt nhất đó chính là người mẹ luôn sát cánh bên ta. Mẹ mất, để cho ta những nỗi cô đơn và hụt hẫng trên cuộc đời này, nhớ mẹ thật nhiều nhưng biết tìm mẹ nơi đâu. Cùng nhau cảm nhận những bài thơ ngắn đêm buồn ngay bây giờ nhé!

+ Chiều nay bỗng nghe lòng trống trải
Mưa về gợi nhớ nỗi xa xăm
Có người con vọng về quê cũ
Trải nỗi sầu trong những trở trăn.
Mười mấy năm xa rồi Mẹ nhỉ !!!
Đời chia đôi ngả. Mẹ và con
bao nhiêu thương nhớ còn chưa thoả
Mẫu tử tình thâm vẫn chưa tròn.
Thuở ấu thơ, ngày con mới lớn
Bên mẹ hiền sớm tối buồn vui
cùng những khi sóng gió dập vùi
vẫn ấm êm trong vòng tay mẹ.
Mẹ yêu ơi! Con còn nhớ lắm
nhớ những ngày khổ cực cam go
nhớ lời khuyên bảo, Mẹ dặn dò:
“Con hãy sống nên Người con nhé!”
Ôi! Nỗi nhớ xưa vẫn còn đây
Lời mẹ yêu vẫn cứ đong đầy
Con về xin góp lời tâm niệm
đốt tháng ngày, sưởi nỗi nhớ mong.
Mười mấy năm rồi đó mẹ ơi!
Chiều nay có một áng mây trôi
chiều nay có một người xa mẹ
gói nỗi niềm trong những vần thơ.

+ Vắng mẹ rồi giọt nắng cũng hanh hao
Buồn xơ xác bao cành cây ngọn cỏ
Hiu hắt mây thẫn thờ lên làn gió
Vắng mẹ rồi khó tìm thấy niềm vui.
Vắng mẹ rồi ai chia sẻ ngọt bùi
Ai động viên nguôi ngoai niềm cay đắng
Vắng mẹ rồi ai sớt chia gánh nặng
Ai lặng nhìn con trẻ trọn giấc say.
Vắng mẹ rồi con thiếu một vòng tay
Thiếu bóng mẹ đêm ngày ngồi tựa cửa
Vắng mẹ rồi con có còn đâu nữa
Bữa cơm chiều đầy ấm áp yêu thương.
Vắng mẹ rồi vất vả cuộc sống thường
Một mình con phải đương đầu gánh chịu
Vắng mẹ rồi lòng con đây mới hiểu

+ Như vòng quay bánh xe lăn hoài mãi
Cuốn trôi theo mòn mỏi cả cuộc đời
Mới hôm nào người khỏe mạnh tươi vui
Mà hôm nay héo mòn thân tàn tạ
Con thương lắm cả đời cha vất vả
Vì vợ con người quên cả bản thân
Cố vươn lên thoát khỏi cảnh cô bần
Nay vẹn toàn thì tử thần tìm đến
Vẫn biết rằng cũng tới ngày số tận
Cõi trần gian sống tạm thác gửi nhờ
Trên giường bệnh người vẫn nhắc nhở
Xin hóa thành tro phủ ánh lửa tàn
Con nhớ mãi lời cha thường bảo ban
Sống thương yêu anh em hãy kết đoàn
Đùm bọc nhau mỗi khi gặp hoạn nạn
Kiêu hãnh lên ta hơn chán vạn người
Số đã hết ông trời đang gõ cửa
Mời người đi đến trước cửa Nam Tào
Người thiêm thiếp như vẫn còn chiêm bao
Hồn lơ lửng như lạc vào cõi mộng
Ôi mong manh sự sống chỉ tấc gang
Thân còm cõi sức tàn nào chống nổi
Đau đớn thay lời người thường trăng trối
Cuộc đời cha trôi nổi kiếp phong trần.

+ Lâu lắm rồi tôi chẳng dám yêu ai
Cũng không hề có bờ vai tựa ngã
Nên cõi lòng dường như thành băng giá
Chỉ một mình buồn bã với cô đơn
Lâu lắm rồi quên cảm giác bâng khuâng
Chuyện thiệt hơn cũng không màng đến nữa
Bởi tâm cang còn in hằn vết cứa
Sống âm thầm kín kép cửa con tim
Lâu lắm rồi môi câm nín lặng im
Để đậy che những niềm đau nhức nhói
Khi dòng đời lấn chen nhiều gian dối
Sợ chân trần bước lại lối chông gai
Lâu lắm rồi sao vẫn mãi chưa phai
Những vết thương cứ kéo dài không dứt
Để cho tôi trở về cùng hiện thực
Giá như rằng tất cả chỉ là mơ
Lâu lắm rồi mang kiếp sống bơ vơ
Niềm vui đến hững hờ không đón lấy
Vì kí ức như tại tồn đâu đấy
Sợ thêm lần tuôn chảy giọt lệ cay
Lâu lắm rồi tôi chẳng dám yêu ai.

+ Khăn tang trắng phủ một màu
Hoa cài di ảnh úa màu dương gian
Nỗi đau cứ mãi ngập tràn
Lệ dâng tuôn chảy mênh mang cõi lòng
Người đi trời đất ngóng trông
Rời xa nhân thế rực hồng chốn mơ
Người về cõi lạc hư vô
Để lại thương tiếc vô bờ cháu con.

+ Cha đi về với mây trời
Bỏ con ở lại giữa đời tiếc thương
Từ nay cách biệt âm dương
Lệ rơi nhòa nhạt khói hương tạ từ
Mai này con trẻ bơ vơ
Hiếu thân oằn nặng bao giờ trả xong?
Xót xa cào xé cõi lòng
Đường đời hun hút mênh mông nỗi sầu
Thâm ân nay đã về đâu
Mà đường tử biệt bóng câu qua thềm
Tiễn cha hoang lạnh trời đêm
Gió mưa than thở nỗi niềm bi ai
Tâm tư nặng nỗi u hoài
Tìm trong ký ức vòng tay cha già
Bây giờ mỗi bước một xa
Bây giờ nước mắt như là mưa tuôn

+ Một trăm ngày kể từ lúc cha đi
Mái nhà xưa còn ôm ghì nổi nhớ
Bóng dáng cha từng chiều trên lối nhỏ
Tiếng gậy tre từng nhịp gõ trên đường.
Cha đi rồi hoang vắng một trời thương
Đêm mộng mị trong đoạn trường nước mắt
Nghe chơi vơi với niềm đau quặn thắt
Ảo ảnh buồn làm ngơ ngác lòng con.
Cha đi rồi ngày tháng cũng héo hon
Bao hối tiếc làm mỏi mòn ký ức
Con chông chênh với nỗi niềm day dứt
Chữ thâm tình chia cắt nẻo trần gian.
Cha đi rồi theo mây khói dần tan
Con ở lại với muôn vàn thương nhớ
Đường âm dương câu hiếu thân đành lỡ
Cha đi rồi từng mảnh vỡ hồn đau.

+ Rồi cũng đến khoảng thời gian nào đó
Tôi âm thầm rời bỏ chốn nơi đây
Khi nỗi buồn theo năm tháng phôi phai
Mà bấy lâu đã đọa đày thân xác
Rồi cũng đến một ngày tôi sẽ khác
Khoé mi gầy thôi lác đát mưa rơi
Quay trở về nơi thực tại với đời
Biết ai còn nhớ đến người bạn ảo
Rồi cũng đến ngày trời ngưng mưa bão
Khi nắng hồng nhô nhấp tỏa lên cao
Rọi tâm hồn khô hết những niềm đau
Là thời khắc tôi vẫy chào tất cả
Rồi cũng đến lúc nói lời từ tạ
Với bạn bè từng đã rất yêu thương
Cùng sẻ san những cay đắng vui buồn
Ngày tạm biệt chắc vấn vương nhiều lắm
Rồi cũng đến ngày tận cùng sâu thẳm
Nơi trái tim không còn đẫm giọt sầu
Cảm ơn nhiều những người bạn bấy lâu
Đã giúp tôi xua nỗi đau tan biến.

+ Vì anh chỉ là chàng trai nghèo khó
Không tiền tài cũng chẳng có công danh
Thứ duy nhất theo chân bước song hành
Đó chính là tấm chân tình tha thiết
Đời gian truân gánh chịu nhiều thua thiệt
Kiếp cơ hàn cứ mãi miết dẳng dai
Thì lấy gì đảm bảo một tương lai
Để cho em được tháng ngày hạnh phúc
Có những đêm năm canh anh trằn trọc
Khoé mi gầy không khóc lệ vẫn tuôn
Bởi tâm tư tràn ngập nỗi u buồn
Khi nghĩ đến con đường nơi phía trước
Dù trái tim vẫn luôn hằn mong ước
Cả cuộc đời được sánh bước bên em
Nhưng giấc mơ một hạnh phúc êm đềm
Đối với anh mãi là niềm vong viễn
Anh chỉ là một chàng trai thực tiễn
Trên đường đời khập khiễng lắm gai chông
Nên đành thôi gom gọn mối tơ lòng
Đem chôn giấu vào sâu trong mắt đỏ
Vì anh chỉ là chàng trai nghèo khó.

Trên đây chúng tôi đã dành tặng đến các bạn những bài thơ đêm buồn nhớ mẹ hay và đầy ấn tượng nhưng chứa chan những nỗi niềm và tình cảm chân thành nhất. Có lẽ sẽ chẳng có những vần thơ ngắn đêm buồn nào mà lại đau đớn nhưng đầy thiêng liêng như những bài thơ này. Đọc những bài thơ trên, hy vọng các bạn còn cha, còn mẹ có thể trân trọng họ khi còn có thể đừng để mất đi rồi hối hận muộn màng. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Related posts

Bài thơ chúc mừng sinh nhật chồng ngọt ngào của nhà thơ Thụy Anh

admin

Bài thơ Đường Chiều Có Nhớ – Nhà thơ Phú Sĩ

admin

Bài thơ Thu vàng – Nhà thơ Mạc Phương

admin

Leave a Comment