Thơ Hay

Tập Làm Thơ 8 Chữ Về Thầy Cô, Mái Trường Mến Yêu

Tập làm thơ 8 chữ sẽ đem đến cho các bạn những bài thơ đặc sắc thắm đượm tình cảm thầy trò thân thương, mái trường tin yêu mình từng gắn bó. Với những ý nghĩa sâu sắc mà những bài thơ 8 chữ rất được lòng các vị độc giả khó tính nhất. Là một người yêu thích thơ chắc chắn các bạn sẽ không thể bỏ lỡ được những bài thơ mộc mạc mà sâu sắc như vậy được. Nào! Không để các bạn phải chờ lâu, chúng tôi xin dành tặng cho bạn chùm thơ hay nhất về thầy cô, mái trường niềm tin ngay bây giờ. Đừng bỏ lỡ nhé!

Nội Dung

Tập làm thơ 8 chữ về thầy cô sẽ đưa bạn trở về với những hoài niệm xưa. Nhớ về quãng thời gian ngày ngày đến trường, nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô là những ” người lái đò” tận tụy hy sinh vì chúng ta. Họ tuy không phải sinh ra ta nhưng luôn yêu thương và dạy bảo ta những điều hay lẽ phải. Thầy cô luôn bao dung trước những lần chúng ta ngỗ nghịch

Những bài thơ về thầy cô luôn khiến chúng ta bồi hồi xúc động khi nhớ về quãng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường. Gợi lại những kỉ niệm của một thời để nhớ đầy thân thương, luôn muốn được đắm chìm vào tuổi thơ một lần nữa. Tất cả cũng chỉ gói gọn trong một câu ” chúng ta đã từng ”

Những ai đang nhớ nhung ” người lái đò năm ấy” thì hãy xem những bài thơ 8 chữ của chúng tôi để cảm nhận và vơi bớt đi phần nào nỗi nhớ và luyến tiếc

Dẫu thời gian cứ dần trôi chảy mãi
Bóng hình thầy vẫn đọng lại trong tôi
Bao tháng ngày đâu nói đặng nên lời
Giờ điểm lại tình nào vơi tiềm thức
Trang vở cũ dường như chưa ráo mực
Tiếng của thầy nào đâu dứt lời vang
Đây trường xưa vẫn đậm nét vôi vàng
Đã hiện hữu những hành trang ngày cũ
Trường xưa đó bạch đàn nay im ngủ
Dáng thầy đây tóc đã rủ màu sương
Bao nếp nhăn của ngày tháng yêu thương
Mãi tô đậm hằn in gương mặt ấy
Và hôm nay thầy vẫn vui tay vẫy
Học trò xưa ai nấy đã toại danh
Về thăm lại với tất cả lòng thành
Kính tặng thầy ước mơ xanh dạo trước
Bao chuyến đò ngày xưa như quay ngược
Đàn trẻ thơ giờ đã bước vinh quang
Mang trên mình đầy ánh sáng huy hoàng
Thầy mãn nguyện ngập tràn niềm sung sướng.

Thầy cô giáo, người lái đò thầm lặng
Ươm ước mơ để hiến tặng cho đời
Chẳng quản gì…chắt từng giọt mồ hôi
Đem con chữ để trao dồi kiến thức
Lòng nhiệt huyết đó chính là hạnh phúc
Bắt nhịp cầu duy nhất…sáng tương lai
Những đêm thâu trang giáo án miệt mài
Với lý tưởng trồng người đầy hăng hái
Sống cống hiến , đắp bồi tình nhân ái
Lòng nhiệt thành theo mãi với thời gian
Quyết “đưa đò” thì sá kể gian nan
Cầu tri thức sẽ vô vàn lối mở…
“Ngày Nhà Giáo” như âm thầm nhắc nhở
Công ơn này ghi khắc ở trong tâm
Hướng lòng thành xây cuộc sống nghĩa nhân
Mong bù đắp đôi phần “Tiên Học Lễ”

Bao năm rồi chưa về lại trường xưa
Mái ngói hồng giờ nắng mưa phai nhạt
Tóc của thầy chắc cũng thêm sợi bạc
Mắt hoen mờ nhòa nhạt dấu thời gian.
Cả cuộc đời thầm lặng kiếp đò ngang
Thắp ngọn lửa cho trăm ngàn mơ ước
Bao lứa trò đã ra đi lần lượt
Như con thuyền theo sóng nước muôn phương.
Đò của thầy đầy nặng những yêu thương
Chắp đôi cánh từ cổng trường quen thuộc
Thêm niềm tin vững vàng bao nhịp bước
Cho chim trời vui lả lướt tung bay.
Đò của thầy vẫn lặng lẽ nơi đây
Dù mưa nắng bao ngày không mệt mỏi
Đem tri thức trải dài qua muôn lối
Tặng cho đời nguồn sáng mới tương lai.
Thèm một lần về nhặt cánh phượng rơi
Sống lại tuổi thơ ngây nhiều mong ước
Thương đò thầy trong nắng mưa bao lượt
Gieo xanh mầm trên đất nước quê hương.

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Tình chúng ta như hai hàng đẳng thức
Sống bên nhau như hai vế phương trình
Giận hờn nhau như vô vàn định lý
Gặp nhau rồi ta lại cùng chứng minh

Cầm bút lên định viết một bài thơ

Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo

Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo

Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ

Đâu là cha, là mẹ, là thầy…

Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…

Biết bao giờ con lớn được,

Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”

Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…

Những con chữ đều đều xếp thẳng

Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.

Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu

Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh

Cửa sổ xe ù ù gió mạnh

Con đường trôi về phía chẳng là nhà…

Mơ màng nghe tiếng cũ ê a

Thầy gần lại thành bóng hình rất thực

Có những điều vô cùng giản dị

Sao mãi giờ con mới nhận ra.

Thầy chính là những vì sao thắp sáng

Là đèn đường soi rạng lối em đi

Còn Cô là người mẹ hiền phú quí

Mà trời dành để dậy dỗ chúng em

Mỗi năm chỉ có một lần

Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy – Cô

Học trò bao nét điểm tô

Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng

Trời thu nắng đẹp tưng bừng

Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh

Tung tăng biểu lộ ân tình

Bao ngày mệt nhọc Thầy – Cô dỗ dành

Bây giờ vài phút mỏng manh

Chúng em họp lại, kính Cô, kính Thầy

Ngày vui nhà giáo sum vầy

Mong thầy – cô khỏe, trồng người tiếp sau

Giáo dục một con người, khó lắm không ?

Cho em hỏi ai trả lời em được

Tiên lễ hậu văn, bao đời đi trước

Giờ ở đâu và còn có hay không ?

Nhớ thưở ngày xưa mẹ bế cha bồng

Câu hát ví, con ơi xin tạc dạ

Đáp nghĩa thầy cô, bạc vàng vô giá

Toại công danh như đáp trả công ơn.

Xã hội bây giờ phát triển cao hơn

Nền giáo dục hình như là chạy xuống

Những cái ngày xưa gọi là thần tượng

Hình ảnh cô thầy nay ở nơi đâu ?.

Giáo dục ngày xưa lễ phép đứng đầu

Thầy cô nói trò dơ tay xin đáp

Giáo dục ngày nay, cùng trò bàn bạc

Chẳng răn đe, bắt phạt kiểu côn đồ.

Giáo dục ngày nào trò sợ thầy cô

Chẳng dám nói nếu mà chưa được phép

Hình ảnh ngày xưa thầy cô thật đẹp

Nhưng giờ đây ôi thật đáng thương.

Bạo lực xảy ra ngay giữa mái trường

Vẫn tiếp diễn và ngày thêm trầm trọng

Hỏi lỗi tại ai, để trò buông lỏng

Chẳng răn đe hư hỏng tại ai đây.

Chẳng lẽ nhà trường lại chịu bó tay

Không biện pháp và không hay không biết

Học nữa học đi, học gì cho mệt

Khi cái lương tâm, mất hết chẳng còn.

Tập làm thơ 8 chữ về mùa xuân đem đến cho chúng ta những bài thơ đặc sắc. Những bài thơ khắc họa cho chúng ta thấy một bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ giữa thời khắc cả thiên nhiên thay áo mới. Mùa xuân là mùa của niềm tin, niềm hi vọng vào một năm mới bình an và thịnh vượng. Mùa xuân khoác lên mình một vẻ đẹp thướt tha, diễm lệ không kém phần lãng mạn ngọt ngào

Những bài thơ 8 chữ ca ngợi vẻ đẹp của mùa xuân và cảm xúc hận hoan chào năm mới tốt đẹp. Hãy cùng chúng tôi cảm nhận những bài thơ tuyệt vời này nhé!

Bừng tỉnh giấc, đất trời yên ả quá!
Gió mơn man rắc nhẹ hạt mưa xuân
Qua đêm lạnh, cành non khoe lộc mới
Mạn Hồ Tây trong trẻo tiếng chuông ngân

Phố xá chưa nguôi những tuần nắng lửa
Mây vẫn bộn bề che khuất vòm xanh
Tưởng hương sắc đã tan vào giông tố
Để mặc cây khô, rụng lá, trơ cành

Hà Nội đón xuân về, ta gặp lại
Rất nhiều hoa, dịu ngọt tiếng yêu thương
Bồi hồi nghe nhịp tim mình say đắm
Gửi nỗi niềm chia sẻ với muôn phương

Em đã đến ôi mùa xuân đẹp quá,
Áo lụa là hoa lá cũng hờn ghen.
Nụ cười xinh nồng thắm đượm hơi men,
Anh chìm vào trong mùa xuân đắm đuối…

Thiếu vắng em tình trong anh tắt nguội
Em dịu dàng như mặt nước hồ trong.
Khiến cho anh dậy sóng ở trong lòng,
Anh ao ước được chìm trong biển mộng!

Em mùa xuân, làm bức tranh sống động,
Đưa anh vào những điệp khúc mê say.
Cứ ngân nga bản tình ca ngày ngày,
Làm dịu mát cơn oi nồng mùa hạ.

Mùa xuân đến tô màu muôn cành lá,
Tiếng chim ca rộn rã đón xuân về.
Gió nhẹ nhàng hôn mái tóc thoả thuê
Tình ta đó bềnh bồng như mây trắng.

Mùa xuân đến anh không còn trống vắng,
Mà ngọt ngào, như nắng toả dịu êm.
Được bên em trong cảm giác êm đềm,
Anh yêu lắm, Em mùa xuân yêu dấu!

Xuân đang về trên khắp nẻo quê hương
Em cũng đã theo đường yêu tiến bước
Mây với gió ôm thương bay xuôi ngược
Hạnh phúc về nhẹ lướt khắp buồng tim.

Bao nhớ nhung đang chiếm gọn im lìm
Trong đáy mắt ru tình…thiêm thiếp ngủ
Em ghét anh trách hờn thương chưa đủ
Nhưng trong em chẳng biết phụ bao giờ.

Nắng chiều tàn ngơ ngẩn nhớ vần thơ
Ngày hai đứa thẩn thờ… gieo lắm mộng
Thơ em viết nửa dòng luôn đứng ngóng
Đôi mắt buồn lắng đọng… ghép vần yêu.

Anh biết không tình thiếu nhớ nhau nhiều
Lòng vẫn mãi chắt chiu gồng gánh đợi
Giờ bên nhau thảnh thơi vui Xuân mới
Mình không xa…vì bởi…quá thương rồi.

Nếu có giận chờ xuân qua anh nhé
Bởi xuân về nhiều hoa lá thơm hương
Có nắng vàng, có gió khẽ vấn vương
Mái tóc bay, môi hường cùng má thắm

Đừng giận nhé khi xuân về buồn lắm
Nếu một mình chìm đắm giữa không gian
Đơn bóng ư? Xuân rực rỡ nắng vàng
Chẳng thú vị khi lang thang đếm bước

Anh biết không bao niềm vui có được
Lúc xuân về ao ước trọn giấc mơ
Bởi lạnh đông sương giá rét hững hờ
Làm tê tái giấc mơ em chờ đợi

Được không anh? Đừng mắt buồn vời vợi
Xuân đến rồi xuân cũng vội ra đi
Đừng u buồn sương rơi vướng hàng mi
Lời yêu thương mãi thầm thì anh nhé!

Kìa dáng xuân yêu kiều trên nhân thế
Và mùa yêu đang lặng lẽ ươm mầm
Rơi bên hiên tiếng mưa xuân nhè nhẹ
Phải chăng là tiếng vọng của dư âm?

Gió mơn man mùa về xuân thao thức
Cành mai đêm hé nụ, mỉm môi cười
Chồi lộc biếc trở mình trong nao nức
Cánh mai vàng chen nõn lá non tươi.

Lòng rộn rã ngắm nụ hồng chớm nở
Mắt long lanh giọt sương đọng mơ huyền
Hương mùa xuân thắm tình trong mắt biếc
Trên môi hồng ẩn giấu nụ cười duyên

Sáng xuân nay, hương tràn thơm sắc nắng
Nón nghiêng nghiêng, nàng thơ mắt đưa tình
Vòm trời xuân bỗng nhớ người xa vắng
Giọt xuân nồng ngơ ngẩn gặp môi xinh.

Xuân đến rồi chẳng muốn dấu điều chi
Khao khát đêm về nghĩ suy nhung nhớ
Ta lạc vào nhau cùng chung nhịp thở
Cơn mưa chiều…bỡ ngỡ mộng nẻo yêu

Hai kẻ sầu bi đời còn bao nhiêu
Đã hiểu nhau…thương nhau thì nhặt nắng
Gom ấm nồng …hong khô bao cay đắng
Cho nhau ngày trống vắng…bớt quạnh hiu

Xuân đến rồi …em vì muốn chắt chiu
Chút tình cuối cho lời ca vang mãi
Cho cả hai sẽ không còn tê tái
Má ửng hồng….môi mọng lại vẻ xuân

Thềm năm mới…thoảng đôi chút tần ngần
Đếm hoa rụng trong phân vân xa xót
Và em biết…anh là miền dịu ngọt
Là men nồng chót vót cung thanh

Là dịu êm trầm mặc luỹ tre xanh
Bao bọc tim em…làng quê nho nhỏ
Khung trời mới cho giấc mơ bày tỏ
Xin nói lời: «yêu dấu…cảm ơn anh»

Em ngồi đợi anh về theo ước hẹn
Tóc ngang vai cũng bẽn lẽn mong chờ
Xuân đến gần nào đâu phải giấc mơ
Đông lạnh giá đang thẫn thờ dần khuất

Nghe xao xuyến khúc giao mùa trời đất
Trăm hoa tươi khoe sắc rất rạng ngời
Én bay về nhiều lắm lắm, anh ơi!
Xuân đang đến vui bên đời ta đó

Em chờ đợi bước chân anh chạm ngõ
Tim em run nhịp cứ gõ liên hồi
Áng mây chiều phấp phỏng chẳng chịu trôi
Cơn gió lạnh cứ nán ngồi an ủi

Anh về tới xoá tan bao buồn tủi
Ngọt môi hôn tình như núi chất chồng
Bờ vai anh che chắn gió ngày đông
Niềm hạnh phúc dâng ngập lòng, xuân đến!

Mùa Xuân đến tình yêu ươm mật ngọt
Gió dịu dàng bên tiếng hót vành khuyên
Anh bên em vơi bao nỗi ưu phiền
Bao cách trở âm thầm trôi qua hết

Mùa xuân đến cho tình thêm tha thiết
Phút diệu huyền lộc biếc chợt đơm bông
Xua tan mau ngọn gió rét lạnh lùng
Ta âu yếm bên nhau cùng mê đắm

Giấc mộng nào cho xuân thêm đằm thắm
Yêu thật nhiều quên tù hãm trái tim
Rộn rã thay trao từng ánh mắt nhìn
Trang thơ yêu ngày càng thêm khởi sắc

Quên lo âu cho rạng ngời môi mắt
Ánh mặt trời vừa thức giấc đâu đây
Đời thênh thang ngại chi tháng cùng ngày
Bên nhau để đắp xây cuộc đời mới.

Xuân đến rồi khui niềm nhớ chứa chan
Nhìn hoa thắm ngỡ làn môi xao động
Góc tim nhỏ thấy bồi hồi khoảng trống
Bởi xa người nên lối mộng lắt lay

Một ước ao mong có em nơi này
Đón xuân mới trong vòng tay hẹn ước
Cùng háo hức trong niềm vui có được
Thắm men tình say hưởng phút dành trao

Muốn cùng em xuống phố ngắm hoa đào
Cho cảm giác xuyến xao không xa vợi
Trao ước nguyện khi mùa xuân mang tới
Xóa bao ngày nhớ đợi vẫn trong tim

Bỏ sầu đông …dâng hạnh phúc kiếm tìm
Cùng náo nức như bầy chim làm tổ
Tia nắng ấm dâng tràn đầy trước ngõ
Tô má hồng say tỏ phút trong nhau.

Em nơi này ân tình mãi chứa chan
Mong xuân đến lấp dần miền trống vắng
Một góc nhỏ nơi tim hồng rung động
Vì xa nhau nên mong ngóng bao ngày

Xuân đã về mang nỗi nhớ đắm say
Lòng bất chợt chứa đầy bao niềm ước
Cũng háo hức trong dòng người xuôi ngược
Mang ân tình ướp thương nhớ gửi trao

Cuối đông rồi cơn gió cũng hanh hao
Bờ môi thắm xuyến xao khi chờ đợi
Mong anh đến mang theo mùa xuân tới
Thêm ngọt ngào nỗi nhớ mãi trong tim

Mình cùng say trong hạnh phúc kiểm tìm
Khi hai đứa đắm chìm chung nhịp thở
Cho khao khát dâng trào xua nỗi nhớ
Thắm tình nồng khi được ở bên nhau.

Tập làm thơ 8 chữ về mái trường thân yêu chia sẻ cho chúng ta những bài thơ vô cùng ý nghĩa. Những bài thơ 8 chữ gợi cho chúng ta những kí ức tươi đẹp của một thời cắp sách đến trường. Nơi có bạn bè và thầy cô bên cạnh., những kỉ niệm không thể nào quên đi.

Sao quên đường những lúc đi học muộn phải trèo hàng rào trốn vào trường? Sao mà quên được những hoạt động ngoại khóa bổ ích? Để giờ đây khi ra trường rồi những kí ức ấy chợt dâng lên. Niềm khao khát được trở về ngày xưa, trở về trường cũ.

Nào! uct.edu.vn sẽ tặng bạn những bài thơ thật ý nghĩa giúp bạn thỏa được nỗi lòng nhớ mong của mình. Đừng bỏ lỡ nhé!

Giờ náo nức của một thời trẻ dại
Hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gương
Những chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Rương nhỏ nhỏ với linh hồn bằng ngọc.

Sắp hạnh phúc như chương trình lớp học
Buổi chiều đầu, họ tìm bạn kết duyên
Trong sân trường hướng dạo giữa Đào viên
Quần áo trắng đẹp như lòng mới mẻ.

Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹ
Tim run run trăm tình cảm rụt rè
Tuổi mười lăm gấp sách lại, đứng nghe
Lòng mới mở giữa tay đời ấm áp.

Tựu trường đó, lòng tôi vừa bắt gặp
Nỗi xôn xao thầm lặng ở trong rương
Của chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Mắt tin cậy và tóc vừa dưỡng rẽ

Người bạn nhỏ! Cho lòng tôi theo ghé
Không nỗi gì có thể vuốt ve hơn
Đêm tựu trường mùi cửa sổ mới sơn
Tủ mới đánh và lòng trai thơm ngát

Khi các em ùa ra như đàn bướm
Bao anh chàng đứng dựa dưới hàng cây
Tôi ngoài cuộc – đứng bên – và thấy hết
Nhiều thư tình vội vã lén trao tay

Tôi cũng có một phong thư muốn gửi
Suốt mười năm lỡ thất lạc số nhà
Nào các em hãy nhắn giùm tôi với
Cũng cổng trường này, cô gái ấy đi ra

Cô gái ấy đi ra… mười năm không thấy lại
Chỉ các em cứ lũ lượt tan trường
Phong thư cũ niêm mối tình thơ dại
Tay tôi cầm muốn gỡ ngại tơ vương

Nên cứ mỗi buổi chiều tan lớp học
Khi các em đang rối rít hẹn hò
Mắt lơ đễnh thoáng ngạc nhiên bắt gặp
Có một người đãng trí đứng buồn xo

Ở nơi ấy có một mùa thu cũ
Lá phong bay vàng rực Polizu
Lớp học nhỏ trong một toà nhà nhỏ
Cùng sẻ chia những năm tháng diệu kỳ

Khi đông về lung linh bông tuyết trắng
Má em hồng như những đoá tầm xuân
Tuổi đôi mươi buồn vui như gió cuốn
Bao nỗi niềm tựa sương khói rưng rưng

Lúc hạ sang muôn sắc mầu chộn rộn
Mọi nẻo đường thơm ngát vạn hương hoa
Ai đã gửi lời yêu theo cánh gió
Mà lối về thương nhớ mãi thiết tha

Ở nơi ấy có mùa xuân chờ đợi
Dưới tuyết tan vạn chồi biếc non tơ
Chỉ mong ngóng tia nắng mới vàng mơ
Là trỗi dậy dâng đời muôn sắc thắm

Ở nơi ấy bốn mùa luôn chào đón
Có sắc hoa rực rỡ đến nôn nao
Có lòng người hiền hoà và nhận hậu
Với một tôi cứ ước biết khi nào….

Từ nhịp tay vỗ dắt con đi
Con lớn dậy men dần theo tiếng trống
Âm thanh mát lành, âm thanh nóng bỏng
Từ nhịp trống tròn lấp loáng mảnh sân vuông

Tuổi thơ chập chững bước vô trường
Nghe trống điểm để đời ta bật khóc
Để ta biết oà reo sau tiết học
Nhận ra mình trong nhịp trống trang nghiêm.

Cái âm thanh dữ dội lại rất hiền
Ta ngơ ngác trước điều chưa hiểu hết
Có niềm vui bài văn vừa kịp hết
Có nỗi buồn bài toán giải chưa xong.

Cái âm thanh bé nhỏ lại mênh mông
Qui tụ cả hai sắc đầu xanh bạc
Sau nhịp trống thấy mình luôn đổi khác
Một dáng hình đang đợi phía xa xăm …

Lớn khôn rồi rời mái lớp bâng khuâng
Ta mãi bước theo tiếng đời giục giã
Khi đứng trước một niềm đau vấp ngã
Lại nghe dồn tiếng trống những ngày qua…

Biết tuổi thơ có trở lại hai lần?
Để tiếng trống chiều nay thêm thương nhớ
Tôi như chiếc lá bàng sau bão gió
Đợi âm thầm hình bóng tuổi xưa yêu.

Tôi nhớ từng viên ngói phủ mờ rêu
Lũ chim sẻ ê a ngoài cửa sổ
Những hàm số ngổn ngang trên trang vở
Bài viết nào xộc xệch mấy câu văn.

Quả bàng non ấp ủ những tháng năm
Tôi đợi hoài ước mơ chưa chín nổi
Cái đáo, hòn bi, tiếng chim vồi vội
Trốn tìm nhau ngang dọc tiếng nói cười.

Nắng nghịch ngầm giấu nét chữ xinh tươi
Mưa hờn dỗi tìm mấy ngày chẳng thấy
Cái bím tóc đuôi gà hoe hoe ấy
Còn cong môi ngúng nguẩy nữa hay không!…

Đâu bài thơ tôi viết mãi chưa xong
Thời gian lấp kín dần bao trang vở
Hoa bàng trắng rồi đến mùa phượng đỏ
Và tóc thầy bụi phấn cứ trắng hơn.

Giữa cuộc đời bè bạn vắng nhau luôn
Để mỗi bận hoa cúc vàng trước ngõ
Tiếng trống xui nhớ nôn nao trường cũ
Thơ gieo vần bát ngát sắc vàng thu…

Về lại Huế anh ghé thăm trường cũ
Ngôi trường xưa lấp lánh nắng ban mai
Anh dừng lại nhìn trẻ thơ ngồi học
Thoáng thấy em thanh thản đứng giảng bài

Về lại Huế anh ghé thăm trường cũ
Mái trường xưa hàng phượng lá xanh mơ
Anh lạc lõng như thú hoang xa núi
Giữa sân trường tiếc nuối chuỗi ngày thơ

Trường em dạy xưa kia anh đã học
Giấc mơ đời rạo rực lửa phương Đông
Sách vở thơm áo trắng cũng như lòng
Cánh diều nhỏ bay giữa trời ước vọng

Vài em nhỏ ngỡ ngàng nhìn anh đến
Áo trắng hiền vấy mực đẹp ngây ngô
Đôi mắt nai ôm cặp dáng thiên thần
Anh nhìn lại ô hay mình đáng tội

Về lại Huế anh ghé thăm trường cũ
Gió sân trường thơm bụi nước bên sông
Anh bỡ ngỡ giữa trăm ngàn tiếng động
Vì từ lâu bút mực đã cạn dòng

Bởi xa lắm tuổi thanh xuân cao ngạo
Anh trở về kỷ niệm cũng phôi pha
Bàn ghế xưa không còn dịp được ngồi
Thử cầm bút tô xanh đời mình lại

Anh trở lại mong được ngồi cuối lớp
Đôi tay vòng theo bạn nhỏ trông lên
Trước bảng lớp tay em nhịp thước đều
Ấm lòng anh kẻ lang bạt tìm về

Anh xin làm người tình si trước ngõ
Theo em về qua những ngõ phố xưa
Có bướm hoa có tiếng đàn vọng về
Gợi lại giấc mơ đậm hương bốn mùa

Về lại Huế anh ghé thăm trường cũ
Mái trường xưa hàng phượng lá xanh mơ

Bốn vạn căn phòng – bọng ong bằng đá
lành lạnh quạnh hiu hang động học đường
ở đó có một xó buồn để nhớ
có một người em nhỏ để ta thương

Và ở đó có một chiều Hạ trắng
có rau dền rau muối quê nhà
cuống lá ướt mách ngón tay vừa hái
đất ướt mách rằng em ta vừa đi qua

Em nhỏng nhảnh đi qua thời ảo ảnh
ta uể oải đi qua vườn địa đàng
và mây trắng đi qua vòm lá biếc
để lại trên trời dấu chân trần gian..

Đã bốn năm học dưới mái trường này,
Bồi hồi sao nghĩ tới phút chia tay.
Quá khứ ơi sao bỗng ùa trở lại,
Để lòng tôi xao xuyến tận ngày nay.

Tôi nhớ mãi những buổi học lý thú,
Cùng bạn bè hăng hài lúc giơ tay.
Tôi nhớ mãi lúc làm bài chăm chú,
Thầy cô nghiêm nhưng học trò cứ “quay”.

Tôi nhớ cả “tiếng khóc vài bạn nữ”
Bị bạn trêu nên “mít ướt” ấy mà
Và tôi nhớ lúc các bạn giận dữ,
Toàn đứng lên, chửi bới và kêu la

Tôi nhớ cả thầy Ý dạy môn Toán,
Đầu ít tóc nhưng trí óc tuyệt vời
Chuyên làm thơ trêu trọc mọi người
Làm chúng tôi sảng khoái trong tiết học

Và tôi nhớ: cô Hạnh “đầy khó nhọc”
Dạy cho tôi Văn học của đời người
Bảo chúng tôi nên học đừng có lười
Mong chúng tôi đỗ trường Chuyên danh giá

Bao kỉ niệm như ùa về trong tôi,
Quá khứ này lòng tôi luôn tưởng nhớ,
Nhớ thầy cô, bạn bè, những buổi học
Nhớ ngôi trường, Lương Thế Vinh mến yêu

Giữa lối nhỏ tôi về thăm trường cũ
Ve kêu ran phượng cũng đã rơi đầy
Tôi ngước mắt nhìn lên phòng học cũ
Những kỉ niệm như lấp ló đâu đây

Tuổi học trò rồi cũng sẽ qua đi
Xin giữ lại tháng năm trong lưu bút
Tạm biệt nhé sân trường đầy hoa phượng
Những kỉ niệm vương vấn với thời gian

Ve sầu ơi kêu chi mà kêu mãi
Khúc nhạc buồn hay khúc nhạc chia ly
Tôi tự nhủ nếu thời gian có thể
Xin cho tôi giữ lại tuổi học trò

Tôi trở về thăm lại mái trường xưa
Bao kỉ niệm như vừa hôm qua ấy
Đời áo trắng sao mà yêu đến vậy
Ngẫm càng vui rực cháy cả tim hồng.

Chú phượng già ưỡn ngực đợi gió đông
Bằng lăng tím hoa xếp vòng bẽn lẽn
Mười giờ nở trên luống còn e thẹn
Tán bàng xanh nhớ hẹn đợi tôi về.

Hít sâu vào vùng kí ức no nê
Chân nhẹ bước bên lề vuông lớp nhỏ
Trên bục giảng dáng Thầy yêu còn đó
Soạn hành trang mở ngõ trẻ vào đời.

Tóc trắng nhiều vì bụi phấn rơi rơi
Giọng say đắm rót từng lời quý báu
Ôi! Cao cả thiêng liêng nghề nhà giáo
Đò đời đưa mấy dạo.. khách nhớ gì ?

Hết tiết rồi.. Thầy ơi! Chậm bước đi
Em bước đến nhẹ ghì ôm Thầy lại
“Thầy có nhớ đứa học trò ngây dại ?”
Đoá hoa tươi vừa hái kính dâng Thầy.

Vui chuyện trò đến giờ phút chia tay
Thầy trìu mến chúc tương lai rạng rỡ
Ơn trời biển khắc vào tim ghi nhớ
Hẹn ngày gần …em trở lại.. Thầy ơi!

Thêm một lần ta đặt bút làm thơ
Thả câu chữ theo lá bàng rơi thoảng
Tặng riêng ta làm hành trang năm tháng
Góc sân trường thơ thẫn cánh chim bay.

Ngày qua ngày nghe riết cũng hay hay
Tiếng trống trường, những nô đùa, bài giảng
Có đôi khi… bóng áo dài xa – thoáng
Nghe mênh mang …tuổi hạ thuở – xa – nào.

Cũng có ngày trời đất chẳng ra sao
Nắng hâm hấp mưa xồn xồn quái lạ
Bãi xe ta cũng cựa mình rôm rả
Chú, anh ơi dắt hộ chiếc xe…hì.(cười)

Mùa hạ về ngheve hát lâm li
Ngắm phượng hồng xênh xang khoe áo mới
Ta nghe ta … một thời lưu bút gợi
Cũng bâng khuâng khi từng lớp ra trường.

Mùa theo mùa tâm trạng xếp theo chương
Có phần ghi: Trách cuộc đời đau đáu
Phần to hơn: Cảm ơn thầy đã tạo
Cho thằng ta cơm, áo sống qua ngày.

Ngẫm lại: Cười những sự kiện không may
Thôi chết rồi chú ơi! con …mất vé
Mặt nữ sinh đỏ hồng, khe mắt lệ
Bất chợt lòng nghe xao xuyến thương thay.

Và cứ thế ngày cứ lại qua ngày
Ta thuộc làu những tay thon, xe máy
Cả cái TÊN cũng từ lâu quên khuấy
Miệng thầm cười tên mới… “CHÚ XE ƠI”.

Trên đây là những bài thơ 8 chữ đặc sắc về thầy cô, mái trường và mùa xuân yêu thương. Hy vọng các bạn sẽ cảm nhận được những ý nghĩa mà các bài thơ đem lại. Hãy luôn đồng hành cùng uct.edu.vn để có thể cập nhật những bài thơ hay nhất nhé. Xin chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết! 

Related posts

Nhà Tôi ( Yên Thao ) – Bài Thơ Lãng Mạn Chiến Tranh Hấp Dẫn

admin

Bài thơ Điều ước giản đơn – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Buồn – Nhà thơ Mạc Phương

admin

Leave a Comment