Thơ Hay

Tập Thơ Đi Qua Thương Nhớ (Nguyễn Phong Việt) Phần 1

Đi Qua Thương Nhớ là một tập thơ nổi tiếng của nhà thơ kiệt xuất Nguyễn Phong Việt. Anh là một nhà thơ nổi bật trong nền văn học Việt Nam cùng với những bài thơ đi cùng năm tháng được bạn đọc yêu thích. Những bài thơ mang tâm sự và nỗi niềm của anh về tình yêu và cuộc đời luôn chạm đến trái tim của bạn đọc

Hôm nay uct.edu.vn sẽ dành tặng bạn tập thơ Đi Qua Thương Nhớ của nhà thơ tài hoa này nhé! Đừng bỏ lỡ!

Nội Dung

Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mát
là khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảm
dù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu…

Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêu
bởi vết thương nào trong tim người cũng không đáy
có người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dại
nhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi
(như ta đang bạc tóc mỗi ngày…)

Bên kia là nắng ấm…
sao mưa gió còn siết chặt trên vai
khi người trở về với cuộc đời người từng sống
khi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độc
khi người giang tay ra mà trái tim khép chặt
khi người đau mà không thể khóc…
ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt!
(Lạy trời còn biết phải làm sao?)

Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâu
ta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấm
giữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sống
mà không cần mặt trời qua đây…

Bên kia là nắng ấm
nhưng ta biết trong lòng người chỉ có mưa bay…
(Vì có những tình yêu trong cuộc đời này không đến lần thứ hai!)

Bởi vì không thể quên
nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian
đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình!

Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường
nấu cho nhau một bữa ăn
mua một viên thuốc khi người kia đau ốm
hay vuốt giùm sợi tóc bay ngang tầm mắt…
nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được
chẳng dễ gì có thể sẻ chia…

Đã bao giờ người muốn gọi tên ta
muốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấc
muốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhất
muốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khác
muốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời…

Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người
khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
xót xa nào hơn…

Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình
cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa
không phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đó
với một vòng tay bao dung!

Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chung
yêu một người và lấy một người khác…
rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnh
tự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi???

Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời
nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng
người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt…
dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn…

Bởi vì không thể quên
nên (không chỉ riêng) ta không thể tự tha thứ được cho chính mình!

Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được
và ta buông tay
là vĩnh viễn…

Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vực
chẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thóp
chẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc…
từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?

Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn
cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc
cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng
cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác
giữa bóng đêm…

Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm
mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng
những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc
nhớ những hoàng hôn ngoài kia
và ghét những ngày ẩm thấp
biết bao nhiêu…

Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đau
ta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phố
ta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏ
ta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạ
ta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lả
để thấy mình bớt lạc lõng với mọi người

Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đời
vào giây phút thấy thương mình như đứa trẻ
chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngã
nhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá
đến tận cùng…

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn!

Vì ngày mai vẫn chưa thể bắt đầu
vì mình khóc cho mình trong cuộc đời này dường như vẫn chưa đủ lâu?

Thà một lần chết đi để rồi từ đó về sau
gặp lại một con người đã không còn trong ký ức
gặp lại một nỗi đau mà vẫn vui như chưa bao giờ biết được
gặp lại một tiếng cười mà trong lòng không cần phải cay đắng
dù có phải đối diện nhau…

Đến sống như một người bình thường mà cũng thành ước mơ thì phải hỏi làm sao
những điều giản đơn cuối cùng cũng cần mặc cả
chọn lặng im hay chọn ồn ào đều là cách lựa chọn trả giá
không đi tiếp được thì cách tốt nhất là quị ngã
chỉ vậy thôi…

Chỉ ngồi một mình rồi cắn răng để nước mắt chảy thành lời
đừng cố sức cho những điều mình không thể
đừng viển vông tin vào yêu thương có thể làm cho con người ta mạnh mẽ
đừng cố thở khi hơi thở chỉ khiến cho con người ta vật vã
đừng ngoan cố tìm ra thiên đường lúc trong tim mình toàn là đổ vỡ
chấp nhận đi…

Nhìn ra con người thật của mình để trả lại hết những hoài nghi
có mấy ai mang trên vai mình sứ mệnh của may mắn
mình cũng giống cả triệu người oán hờn cuộc sống
oán hờn nơi sinh ra, oán hờn nơi lần đầu tiên nhận ra… hạnh phúc
rồi day dứt cả một đời…

Có thể chết đi cũng là một niềm vui với những ai không thể tồn tại theo cách của một con người
không chấp nhận đớn đau làm cho trái tim mình yếu ớt
không chấp nhận sự bình yên chỉ kéo dài đúng một quãng đời rồi tạo ra vực thẳm
không chấp nhận những người mình yêu thương lại từ chối mình như một người lạ lẫm
không chấp nhận bản thân mình thật ra đâu tốt gì hơn những người đã làm mình khóc
mình cũng giống như ai…

Cũng cần một viên kẹo ngậm để cay đắng tan trên đầu môi
cần một khoảnh khắc được thấy mình hồn nhiên như ngày chào đời ngơ ngác
cần một niềm tin đến từ một người chưa hề biết trước
cần một chiếc áo, một chiếc quần… mặc vào để mình được là mình nhất
cần một cái nhìn công bằng với số phận
vì mình đã đi qua được lẻ loi…

Khi mua một viên kẹo cho ai đó
hãy nhớ hỏi họ có cần thêm một tiếng cười…!

Nếu được sinh ra thêm lần nữa…
Người sẽ chọn niềm vui hay đau khổ?

Sẽ chọn thương yêu trong cô đơn hay từ bỏ
Sẽ chọn vẫn bước đi hay đứng lại chờ một ai đó
Sẽ chọn khóc một mình hay cần người than thở
Sẽ chọn trở về hay dấn thân dù đã từng lầm lỡ…
Khi cuộc đời không thể đổi thay?

Người chọn không gặp nhau trong quãng đời này
để mỗi người thuộc về một con đường xa lắc
Lỡ có gặp nhau cũng sẽ cười vui mà không bao giờ rơi nước mắt
Lỡ có không thấy nhau thì chẳng ai cần ai đưa tiễn…
Trái tim tự nó đã bình yên?

Người sẽ chọn gặp nhau để ray rứt nhiều hơn
Biết cảm giác của một người đi nhầm đường đầy hối tiếc
Biết cảm giác đứng giữa trời mưa chợt vỡ òa khi thấy một tia nắng
Biết cảm giác mình không dám buông tay vì đó là hạnh phúc
Biết cảm giác của miệng cười trên môi mà khổ đau co thắt trong lồng ngực…
lúc phải ngoái nhìn?

Người chọn không gặp nhau để – chẳng – có – gì – nhớ – để mà quên
sống bình thường như mọi người cần sống
Không quá ít niềm vui nhưng cũng đừng nhiều tuyệt vọng
Như mỗi buổi sáng soi mình vào gương và đêm về thấy thương mình còn biết khóc
Cảm ơn bản thân đã không quá lạnh lùng?

Người sẽ chọn gặp nhau để nhận ra yêu thương có thể là nhẫn tâm
Chấp nhận một viên đá tan trong tách cà phê cũng là mất mát
Chấp nhận một tiếng cười không hề quí giá hơn một giọt nước mắt
Chấp nhận một ngôi sao không thể mãi vĩnh hằng vì cần giây phút tắt
để một ngôi sao khác sáng lên?

Người chọn không gặp nhau để mỗi người đều biết lặng thinh
hay chọn gặp nhau để mỗi người biết rằng cần chia sẻ?
Người chọn không gặp nhau để mỗi người ít đi những duyên nợ
hay chọn gặp nhau để mỗi người biết không thể thiếu nhau?
*
Nếu được sinh ra thêm lần nữa…
Người chắc chọn niềm vui hơn là đau khổ?

Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…

Ta đã có tháng ngày sống như hạt sương
hạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắm
những nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấm
mỗi ngày là một giấc mơ…

Chưa một lần chúng ta ngã giá với cuộc đời ngoài kia
yêu thương với những gì mình có được
chỉ ao ước lo toan cho một tình yêu giản dị nhất
được khóc, được cười…cùng nhau!

Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đau
ngoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúng
ngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngực
ngoài kia chỉ toàn là mất mát…
cho những ai muốn sống đến tận cùng…

Người bước qua ngưỡng cửa và nói lời cảm ơn
– Cảm ơn một lần gặp nhau dù không thể bước cạnh nhau mãi mãi
– Cảm ơn một cái nắm tay mà hơi ấm kia sẽ không bao giờ trở lại
– Cảm ơn nụ hôn mà lần duy nhất trong đời được tìm thấy chính mình nơi đấy
– Cảm ơn những giọt nước mắt được khóc vì niềm vui…

Người mang theo hết những hi vọng còn sót lại trong cuộc đời
tiếng Cảm ơn ấy giản đơn mà như từng vết cứa
ta đâu cần Cảm ơn vì tình yêu đó chưa bao giờ là chọn lựa
khi chúng ta sống là để cho nhau…

Có biết bao cuộc đời cần hạnh phúc để thấu hiểu khổ đau
nhưng tại sao người lại sống cho điều ngược lại
tại sao lại bất chấp bản thân mình cho quãng đời còn xa mãi
khi người biết không ai thay thế được chúng ta!

Người buông tay để chấp nhận những xót xa
thử hỏi làm sao thấy cuộc sống còn ý nghĩa
thử hỏi làm sao ta mỉm cười dù ngàn lần muốn thế
cho những lần gặp lại nhau trong đời…

Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…
(ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi!)

Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này!

Những buổi sáng lại nghe về những người ra đi
như những cơn gió thầm thì
như những cánh chim thiên di
dù chưa đến mùa đông rét mướt…

Những buổi sáng lại nghe tim mình đau đớn
khi ngồi đọc bản tin thời tiết
chỉ thấy toàn bão giông đổ xuống suốt chiều dài những cuộc đưa tiễn
không có bàn tay nào ở lại với ngày sau

Lần ngoảnh mặt này là lần ta sợ nhất phải nhìn thấy nhau
bởi có những thứ suốt đời chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớ
có những thứ ta muốn mang đi nhưng phải để lại đó
có những thứ ta biết chắc là yêu thương nhưng không dám bày tỏ
khi chúng ta thuộc về hai con đường!

Lối rẽ này không phải là một chọn lựa giản đơn
ta đã bắt đầu biết sợ những cái nhìn ấm áp
biết sợ những ngày nắng mà trong lòng giăng mây u ám
biết sợ những giọt nuớc mắt của người khác mà buộc ta phải kìm nén
biết sợ chính bản thân ta đang dần phai nhạt
từ chối để lại những dấu chân…

Những buổi sáng ta ngồi đây và nhìn cuộc sống quá chừng cô đơn
một lần mình đứng lên là thêm một lần được khóc
cho phép mình thét gào nỗi đau đến từng chân tóc
cho phép mình gọi tên từng người yêu thương như một bài tập đọc
của một đứa trẻ mới vào đời…

Ta có thể đã không còn hiểu được giá trị của một bờ vai
nhìn đâu cũng thấy sự hoài nghi đỏ mặt
chỉ ước đôi khi mình như một cây xương rồng giữa sa mạc
sống vì cần phải sống chứ không vì điều gì khác
mặc yêu thương có những nghĩa lý gì?

Những buổi sáng lại nghe tin về những người ra đi
mà trái tim vẫn ở lại chốn này!

Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời…

Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm
thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách
chỉ như thế đã là hạnh phúc…

Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng
chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát
chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết
để chờ một bàn tay đến mở ra…

Chiếc xích đu được làm cạnh một dàn hoa
chiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mát
chiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắng
chiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chổ để yêu thương một ai khác
ngoài một con người…

Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đời
tự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộn
nhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốn
của một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắt
cho đến khi bắt gặp một tình yêu…

Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau
như chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy
như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối
như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi
bất cứ điều gì cũng cam tâm!

Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim
những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ
những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ
những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ
những ngày dài thật dài…

Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai
người có khi không phải thấy hối tiếc
người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết
người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?

Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách…

Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời
của những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?

Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầu trời
không ai đánh cắp của ai một lời hứa
đi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõ
khi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏ
không chút đắn đo những ước mơ

Một ngôi nhà với nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở về
ngồi nhìn nhau với cái nhìn hạnh phúc
một tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngực
một tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sức
một câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếng
chúng ta biết chờ đợi để thương yêu…

Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau…
đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đến
khép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệt
chúng ta giờ nhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ

Chúng ta giờ nhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuya
nhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thức
nhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấm
nhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩn
mà không dám lau đi gương mặt mình…

Chúng ta vẫn đứng yên ở đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiên
sao lời hứa chẳng còn ai đến chứng kiến
sao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếc
sao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biết
hạnh phúc có còn ở nơi đây?

Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mây
chỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng mát
họ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúc
và những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánh
để suốt đời chỉ có thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánh
mà ai biết được đâu?

Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhau
mỗi người tự trách mình đang lừa dối
mỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhói
để yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏi
những điều giản dị ngày xưa…

Trong một cuộc đời bình thường
sao chúng ta chỉ bằng lòng trả giá cho những điều không thuộc về ước mơ?

Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác…

Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sáng
để biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đến
để biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trước
để biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm được
ngày hạnh phúc bỏ rơi…

Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đời
nên nếu muốn khóc thì đừng khóc
nên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn học
nên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sáng
thì cứ tin qua từng đêm trắng…
(rồi sẽ tìm thấy điều mình cần…)

Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quên
cho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúc
cho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớn
cho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cát
để sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!

Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cười
đến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sống
đến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắt
đến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ức
có lẽ người sẽ vui…?

Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đời
phó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễn
phó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốn
phó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buột
phó mặc những ngày nóng sốt
nằm và nhớ một đôi tay…

Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
còn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay…
chúng ta đi qua nhau như những người xa lạ
người quay đi để ngăn trái tim mình hóa đá
ta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể…
không ai giống như ai?

Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?

Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời… luôn có nhiều ngã rẽ!

Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?

Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương…

Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên
sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay…

Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên…

Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…

Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng
cửa sổ, lối đi…phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
và người bước đi…

Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…

Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?

Đã từng…
Một lần ta nhận nụ hôn đó rồi chết theo cảm xúc trong trái tim
không bao giờ trở lại
chiếc chìa khoá mang theo vào cuộc đời của một người đi mãi
vẫn chưa biết đến bao giờ dừng chân…

Đã từng…
có nhiều tháng năm ta chỉ yêu bản thân mình với sự cô đơn
như một ngôi nhà khoá trái cửa
bất cần cuộc đời với những chọn lựa
miễn sao được thấy lòng bình yên

Chưa bao giờ ta biết quí một nỗi đau riêng
một nụ cười ai đó dành cho mình cũng không thèm nhớ
một cái ôm xiết nhau mà ta vùng vằng như chạm phải lửa
một đôi lần hạnh phúc chìa tay ra nhưng ta cứ mãi nhìn về đâu đó
không chút gì đắn đo…

Để rồi ta nhận được nụ hôn đánh đổi cả quãng đời không một ước mơ
thấy một ánh nhìn thôi lòng cũng rúng động
biết bao nhiêu con người đi qua ta nhưng chỉ một người biết cách làm ta khóc
đau đớn mà vui…

Người chỉ một lần mở cánh cửa ra và dạy ta biết cách cười
biết ôm một con người như thế nào là chặt
biết hôn như thế nào để người kia hạnh phúc
và biết yêu như thế nào để không bao giờ chia cách
(rồi người lại khoá trái cửa và mang theo chiếc chìa khoá ra đi!)

Người (nhẫn tâm) sưởi ấm một trái tim bằng đôi tay
bằng những vỗ về, tha thiết…
sao lại còn ném nó trở về với những bông tuyết
đưa thân nhiệt một con người trở về nhiệt độ âm…

Ngôi nhà từ đó đi qua suốt bốn mùa với cảm giác mùa đông
đợi một bàn chân quay trở lại…
trên ổ khoá cảnh cửa với nét son môi còn hằn lên mãi mãi
treo tấm bảng nhỏ nguệch ngoạc những nét phấn mờ thôi
“Đã từng…
biết yêu thương một con người!”.

Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hết
tiếng cười chưa dứt
đêm chưa về sáng…

Nơi này còn cần một người để lau nước mắt
cần một tiếng thở dài đồng cảm
cần một cái lay vai thức tỉnh…

Nơi này còn những ngày thật ngắn
còn những đêm thật dài
còn những bình minh một người chưa thức giấc
những hoàng hôn một người đã chợp mắt…

Nơi này còn cần một giọng nói tha thiết
còn cần một tấm lòng thành thật
còn cần những ước mơ viển vông…

Nơi này còn một giấc ngủ bình yên
còn một cơn gió về thật nhẹ
còn một ánh trăng qua cửa…

Ở lại đi.
nơi này còn cần tất cả!

Một ngày tình yêu gõ cửa
của ngôi nhà có hoa hồng vàng nở suốt bốn mùa đón gió
người con gái cười xinh
bình yên.

Nhưng cuộc đời luôn có những lý lẽ riêng
sáng nắng, chiều mưa, và đêm về trong bão
hoa hồng vàng thay những cánh hoa đầu tiên dần héo
người con gái cười quên
buồn tênh.

Có những ngày thời gian ngưng đọng trong một giấc chiêm bao
hoa hồng vàng chết lặng…
tiếng chim hót ngoài kia cũng hoá thành từng giọt nước mắt
người con gái cười ngẩn ngơ
bơ vơ.

Chẳng có ai hiểu hết nỗi đau của sự đợi chờ
không có ai tin tình yêu lại mang đến niềm tuyệt vọng
hoa hồng vàng bỏ rơi mình phía bên kia đời sống…
người con gái cười thiết tha
xót xa.

Có người trách tình yêu đừng gõ cửa ngôi nhà
thì hoa hồng vàng vẫn vàng tươi như từng có năm tháng…
thì người con gái cứ vô tư mà vui sống…
thì nắng, mưa, bão cũng chỉ như một mặt hồ thoáng xao động…
thì tiếng cười vẫn trong veo dù có lẫn nước mắt
hồn nhiên.

Rồi đôi lần trốn chạy khỏi ngôi nhà đã không còn bình yên
quặn lòng nhìn đến bao lần những tình nhân về qua phố
hoa hồng vàng rũ mình chào mùa gió
người con gái cười mịt mờ
xác xơ.

Và cuộc ra đi khi nắng chưa về trên thềm nhà
hoa hồng vàng ở lại…
tình yêu ở lại…
người con gái cười nói
ơ hờ.

Để thời gian đi hết bốn mùa
ngày người con gái trở lại…
hoa hồng vàng nơi ngôi nhà bỗng một sớm mai thức dậy
người con gái cười quen
cô đơn.

Những trang nhật kí được viết ra nhiều hơn
có buồn vui, có ray rứt…
hoa hồng vàng rũ những hạt sương và nhìn thấy nắng
người con gái cười khúc khích
bình yên?

Một ngày tình yêu lại gõ cửa
của ngôi nhà có hoa hồng vàng nở đã nhiều tháng năm
người con gái cười nghi ngại
chờ đợi.

Nào phải đâu hoa hồng vàng có lỗi
Nào phải đâu tình yêu làm trái tim con người đau nhói
Nào phải đâu những thiên thần bỏ mặc ngày người con gái tuyệt vọng trong mệt mỏi
Nào phải đâu cuộc đời
Nào phải đâu gian dối…
Nào phải đâu tất cả những điều đó
ngày người con gái biết yêu trở lại!

Có những năm tháng của chúng ta
rơi theo mùa lá trước hiên nhà
rơi không chạm đất
để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật
thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?
Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yên
giữa thành phố xa lạ
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đất
hay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gió
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta rơi về đâu
những chiếc lá vừa xanh non đã lìa cành
những chiếc lá sống đến úa vàng rồi rơi chạm đất
những chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mát
những chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc…
có ai biết?
Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mình
ngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếc
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm một chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏ
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta rơi thật mau
không kịp nhớ mình đã sống
những chiếc lá chưa bao giờ mọc ra
làm sao biết cảm giác chạm đất
những chiếc lá chưa bao giờ đi qua những ngày mưa
làm sao biết cảm giác của một tia nắng
những chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vàng
làm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn một đời lá…) không hề là cay đắng…
làm sao biết cảm giác của tất cả những điều này?
Lúc nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con đường đang bước đi
ngay khi hình dung về đích đến
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm một chiếc lá đúng nghĩa một chiếc lá hay một chiếc lá không có gì để nhớ
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà
Nhìn- đẹp- biết- bao…
(còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đất
có lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….)?

Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!…

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi…

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình…

Nếu không muốn đi hết con đường…
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…)
làm ơn đi mà!…

Làm ơn đi…
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng…

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà…
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm

Những ngày bình thường
người con gái ấy ghé ngang và gào lên:
– ………… mở cửa!

Bẵng đi nhiều ngày giận hờn vội vã,
người con gái ấy ghé ngang và đưa tay
tần ngần…
nhịp gõ…

Đến một ngày không thể nhớ,
người con gái ấy ghé ngang
và lặng lẽ…
quay đi sau nhiều giây.

Cánh cửa từ đó,
mở ra trong trí nhớ một người
mỗi ngày…

Từng có ngày như thế
một người con gái mỉm cười lặng lẽ
“V. không phải là người xứng đáng với tôi!”
tôi chết lặng như cây non vừa nảy lá đã bật rễ

Không còn tin nước chảy – đá mòn dưới sông sâu
không còn tin đã bắt đầu thì cần thêm kết thúc
không còn tin thiên thần là phải có đôi cánh…

Từng có ngày như thế
một người con gái gào lên hăm hở
“V. không đủ sức mang lại hạnh phúc cho tôi!”
tôi chết lặng như đứa trẻ đánh rơi tờ tiền ăn sáng duy nhất ngày đó

Không còn tin qua bão giông đến trời nắng đổ
qua đêm lạnh dài sẽ thấy đốm lửa
qua cơn đau nụ cười lại nở…

Từng có ngày như thế
một người con gái cầm tay tôi rất khẽ
“V. không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!”
tôi chết lặng như người lữ hành giữa sa mạc rực rỡ
cuối cùng rồi cũng chạm tay vào dòng nước ngọt
và…trút hơi thở…

Đã hết tin trái tim còn đập trong lồng ngực mình nữa
hết tin mùa hoa cúc sẽ còn vàng trước mảnh sân nhỏ
hết tin tiếng chim hót trong những ban mai mát mẻ…

Từng có ngày như thế
một người con gái lay vai tôi xa lạ
“V. không phải là người tốt để tôi nương tựa!”
tôi chết lặng như đoá bồ công anh gục trước đầu ngọn gió
chẳng còn tin ai quanh mình cả
chẳng còn tin khái niệm tình yêu mà thiên hạ bảo nhau như kinh kệ
chẳng còn tin ai có cứu rỗi được ai như phép lạ…

Từng có ngày như thế…
Từng có nhiều ngày như thế…
Tôi không còn tin – Đã hết tin và cũng chẳng còn tin mình có thể làm người tốt được nữa…
(“V. không phải là người xứng đáng với tôi!”
“V. không đủ sức mang lại hạnh phúc cho tôi!”
“V. không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!”
“V. không phải là người tốt để tôi nương tựa!”

Tôi – Đúng – Là – Một – Người – Quá – Tệ…)

Nói điều gì đó đi…
khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài giông bão
rồi chết đi trong cuộc mưu sinh cơm áo
mà nào có hay…

Những ngày tuyệt vọng
đến nỗi đau cũng để lại dấu vân tay
khi chúng ta chạm vào nhau và thế gian ngoảnh mặt
tại sao không thể đánh đổi cả cuộc đời để yêu một người được
tại sao không?

Nói điều gì đó đi…
khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài bão giông
rồi lạc lối ngay trong thiên đường đã tạo dựng
mà nào đâu biết…

Những ngày hạnh phúc
đến niềm vui cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm mai
còn thức dậy và thấy đời mưa nắng
tại sao không thể yêu một người trong tim đến bất diệt
tại sao không?

Chúng ta đã gặp nhau một lần, cùng đi một quãng đường, và yêu nhau đến chừng ấy tháng năm
bấy nhiêu đó đã đủ?
(nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cuộc đời ta hóa thành tượng đá mất ngủ chỉ một lần yêu!)

Ngoài giông bão
mọi người có thể đi mà không cần thiết nhìn lại phía sau
bởi ai cũng cần phải sống
nhưng ta không thể nào không ngoảnh mặt
không thể bước đi khi trái tim đã sống bằng nhịp đập trong lồng ngực của một người khác
không thể bước đi khi biết người kia phải đi con đường khác
không thể bước đi khi ý nghĩa cuộc đời ta đã đánh mất
không thể bước đi khi biết rằng ta sống mà hạnh phúc không hơn là được cùng nhau chết
tại sao không thể nắm tay nhau đi trọn một con đường?

Nói điều gì đó đi…
Khi lát nữa ta sẽ thở hơi thở cuối cùng…
Ngoài giông bão
Liệu có bầu trời nào còn dành cho chúng ta không?

Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng bạn những bài thơ đặc sắc của nhà thơ Nguyễn Phong Việt trong tập thơ Đi Qua Thương Nhớ. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày không xa nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi! 

Related posts

Bài thơ Giản dị tình em – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Nắng hấp dẫn nhất của nhà thơ Mai Văn Hai

admin

Bài thơ Phượng Chờ – Nhà thơ Phú Sĩ

admin

Leave a Comment