Thơ Hay

Tập Thơ Đi Qua Thương Nhớ (Nguyễn Phong Việt) Phần 3

Đi Qua Thương Nhớ được bạn đọc biết đến với những bài thơ thắm đượm những nỗi niềm của nhà thơ Nguyễn Phong Việt về tình yêu và cuộc sống. Những bài thơ như chạm đến tâm hồn của nhiều bạn đọc yêu thơ. Anh là một ngòi bút tài hoa và nổi tiếng góp một kho tàng thơ ca lớn cho nền văn học nước nhà

Nối tiếp bài viết trước, uct.edu.vn mời các bạn đón xem phần 3 cùng những bài thơ còn lại trong tập thơ ngay bây giờ. Đừng bỏ lỡ nhé!

Nội Dung

Là ngày mà nhìn tiếng cười chỉ biết nói thương nhau
là ngày những cái ôm từ phía sau cũng đủ vừa ấm áp
là ngày bàn tay này mở ra để đan xen một bàn tay kia lạ lẫm
là ngày ở lại vì một mùi hương!

ngày nào sẽ là ngày chúng ta chỉ muốn sống với năm tháng bình thường
đưa đón nhau về lòng vui như câu hát
chăm chút từng yêu thương để không yêu thương nào là phai nhạt
và chỉ sợ nhất là khi cuộc đời bắt gặp
những vết dấu tổn thương…

Chúng ta có khi tìm thấy ước mơ trong cái nhìn giản đơn
một bữa cơm đong đầy những lần liếc mắt
bao lần đi qua là bao lần trái tim được thấu suốt
để những niềm vui phủ kín lên mặt người mà không hề báo trước
đến bao giờ mới cạn niềm tin

Sẽ có xót xa đến vào những lúc yên bình
sẽ có những tội tình vì một đôi lần câm nín
sẽ có thêm những cơn đau trong một ngày ngã bệnh
sẽ có hoang mang chen vào cơn ác mộng
sẽ có những ngày chán ghét nhiêu khê!

nhưng cuộc đời nào rồi cũng như cơn mưa
thấy lạnh run trước khi lòng tạnh ráo
sống cả cuộc đời đâu thể chỉ đứng hoài trong tâm bão
đứng im lìm và nằm khô héo
và chết thản nhiên

Có chông chênh để biết chúng ta còn cần
như nắm tay nhau đi trong lòng phố xá
như che lên chiếc dù cho ngày mưa bớt xa lạ
như ngồi lặng yên mỉm cười với vội vã
như đầy bao dung…

Là ngày mà tóc ướt sẽ hỏi có chải đầu dùm không
rồi chờ đợi thấy mình được nhỏ bé
co từng ngón chân vào yêu thương riêng lẻ
mà xâu chuỗi những quãng đường…

Chúng ta sẽ sống như ngày nào cũng là ngày vừa bỏ mặc cô đơn!

Tôi đứng đâu trong cuộc đời này
khi ngày nào dông bão cũng bủa vây
ngày nào tiếng thở dài cũng trở về như những đám mây
ngày nào trái tim cũng hỏi một câu hỏi – bao giờ hết đắng cay?

Tôi đã nhìn thấy người từ nơi chốn đây…

Để đớn đau bắt đầu hành trình của nó
người nhìn thấy yêu thương và chúng ta phải yêu thương theo cách đó
người lặng im và chúng ta phải lặng im như chưa bao giờ biết thở
người bảo quên đi và chúng ta phải quên đi mà không cần hỏi rõ
vì cần quên nghĩa là đã nhớ thêm một lần!

Chúng ta gặp nhau lúc một trong hai người không dám đánh mất bản thân
sự rụt rè của nụ hôn cũng nói lên điều cần nói
một bước chân là một lần đánh đổi
nhưng trái tim vẫn muốn giữ lại những bình yên tránh xa những tình cờ đau nhói
những vô tâm biết làm tình làm tội
của thế giới xung quanh…

Người đã đi con đường bước lên theo bậc thang
có điểm tựa của quãng đời phía trước
tôi đã đi con đường thấp dần không đoán được
bước hụt chân là buông mình chìm xuống
thấy bóng tối cuối đời…

Lẽ ra chúng ta không cần thiết phải cười
cho từng dấu răng biết đâu là nghiệt ngã
mỗi giấc ngủ đều muốn mình chết đi trong thiên hà nào đó xa lạ
không nặng nợ đời ai và cũng không bám víu vào ai mặc cả
sao vẫn không mua được lẻ loi?

Sao vẫn không mua được cuộc đời của chính mình đấy thôi
không mua được những nỗi đau đang nhìn thấy
không mua được những yêu thương mong manh để dành lại
không mua được dù chỉ một lần cho một câu nói
– chúng ta thử sống vì nhau?

Bỏ mặc hết từ mơ ước cho đến niềm đau
đi một chuyến hành trình chẳng cần đích đến
đôi chân trần chạm vào cô đơn của hai con người lãng quên định mệnh
chấp cả những vì sao sáng trên trời mỏi mệt
đã còn sợ gì ngoài kia…

Tôi muốn cảm ơn mình có đứng trong diông bão thì vẫn khóc
như ngày chưa biết yêu bao giờ…

Nếu gột rửa hết những gì xót xa
chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà…?

Chúng ta sẽ bước bằng bước chân nào để những khốn khó thôi làm phiền những ngón chân kia?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một cơn mưa
cho người này nhìn người kia mà lòng ngơ ngác
sao phải đánh đổi cả cuộc đời mới được bình yên đứng cạnh nhau giữa trời đất?
một phút giây tự nhủ thôi không còn tin vào mất mát
chúng ta khóc bằng cả một trời mưa…

Cho người này xâu vào tóc người kia một viên đá lạnh lấy từ tách café
rồi nhìn viên đá tan đi như đang ngày gió bấc
cho người kia sửa cổ áo cho người này mà không hề biết
trái tim mình đập nhịp trên đầu những ngón tay

Chúng ta bước ngang con phố và ngồi xuống với vỉa hè này
rồi lại đứng lên và ngồi ở một góc vỉa hè khác
những người vô gia cư sẽ hỏi chúng ta đang yêu hay luyến tiếc?
đang tìm kiếm niềm vui hay trối trăn những mất mát?
đang cô đơn hay tất bật
nắm giữ một ngày dài…?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một vệt nắng ấm đeo vào vành tai
cho người này lấy tay che dùm người kia sợ thêm da mồi tóc bạc
ăn một ly chè đầy để thấy mình chẳng thèm cay đắng
một tiếng cười vui thấm buốt tận sâu trong đuôi mắt
còn được mấy khi…

Có những cái nắm tay cuối đời không biết nói lên được điều gì
lúc người kia lãng quên và người này còn nhớ
một người nắm tay mình bước đi, vậy thôi, chẳng cần hỏi rõ
quen hay lạ thì cái nắm tay cũng đã là một điểm tựa
nhắc nhở mình cần nhau…

Buổi chiều đó có thể là một ngày mùa đông rét buốt trên đầu
cho người này hôn người kia qua vệt môi chung trên tách choco nóng
buổi chiều đó có thể là một ngày mùa hè mệt nhọc
cho người kia thấm giọt mồ hôi của người này bằng một giọt mồ hôi khác
cùng rơi…

Trong những buổi chiều tà chúng ta sẽ đi mà không cần biết đường chân trời…

Làm sao biết trong lòng người hạnh phúc
Khi cái nắm tay quan trọng nhất đời người có khi đã không được nắm thật chặt?

Không có tiếng pháo nào thay thế được nhịp tim
dẫu là rộn ràng hay ngừng lại trong khoảnh khắc
Một câu nói mang lại niềm vui cho người này
nhưng lại khiến một con người khác chết lặng
– Đồng ý hay không trao số mệnh cho một ngón tay?

Người đã đứng đó và đưa ra quyết định chỉ trong một phần ngàn giây
Để từ đây cuộc đời mình phải sống khác
Để từ đây mình không được quyền khổ đau dù chỉ trong ánh mắt
Để từ đây chỉ được phép yêu thương một con người duy nhất
Mặc trong lòng có muốn hay không?

Người có niềm tin vào cái nắm tay sẽ xoá hết bão giông
xem như mình được sinh ra lần nữa
học lại từng nụ cười yêu thương, từng cái ôm chia sẻ…
và tự hứa mình đã không còn mắc nợ
ngoài một người đứng trước mặt hôm nay?…

Ký ức của một con người có thể đã như một đám mây
Sẽ lãng quên như chưa hề gặp mặt
Sẽ vô tâm như khi gặp một người lạ không cần thiết
Sẽ hỏi chúng ta quen nhau à sao mình không được biết
Sẽ bật cười khi ai đó nhắc về một quãng đời đã chết
Nhớ để làm gì?

Mỗi bước chân lại mang người đi xa khỏi những gì cho là đắng cay
nhưng gần lại những gì mình mong ước
ít nhất trong giây phút này người nắm được bàn tay của một người khác
và gọi tên nó bằng định mệnh
với quãng đời sau cuối ngoài kia…

Không cần biết một ai đó câm lặng trong sương sớm hay trời khuya
Không cần biết một trái tim cũng biết đổ bóng nắng
Không cần biết một bàn tay đã cô đơn vĩnh viễn
Không cần biết những thanh âm cuối cùng của đời sống vừa vẫy tay tạm biệt
Trên đôi tai, trong ánh mắt… một con người!

Người nắm chặt bàn tay và không hề muốn đánh rơi
thứ cảm giác đã một lần khiến người tuyệt vọng
Đối diện với con người mình phải yêu thương mà sao ứa nước mắt
khi nghĩ về một bàn tay ở đâu đó lẻ loi…

Cái nắm tay quan trọng nhất trong cuộc đời
Có khi nào đã không được nắm thật chặt?

Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay
ta mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum vầy!

Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hoá ra chỉ là một con người
vào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khác
có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết
vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta…

Có một người trao cho ta chiếc chìa khoá mở cánh cửa một ngôi nhà
có một người trao cho ta chiếc nhẫn để đo niềm tin của lòng chung thuỷ
có một người trao cho ta nụ hôn và duy nhất một ý nghĩ
– đừng yêu ai khác nữa được không?

Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng
đừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳng
đừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn
đừng cô đơn và đừng khóc mướt
dù dông gió có nhiều đến bao nhiêu?

Rồi sẽ đến một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu
là bước đi bên cạnh nhau mặc gió mưa đầy ắp
một người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khóc
giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sống
mang chuỗi ngày dài thứ tha…

Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa
nhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ám
đắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nháp
bình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đất
mỗi ngày nhận về những giọt sương…

Khi ta chọn dừng lại để biết như thế nào là sự chia sẻ nhớ nhung
có người đợi ta cùng ăn những bữa cơm đã nguội
có người chỉ ngủ yên khi cánh tay ta nằm yên dưới làn tóc rối
có người đặt đôi tai vào ngực trái ta rồi nói
– đừng để ai khác chạm vào nữa được không?

Đôi khi một vì sao sáng lên là bởi vì cần chúng ta nhìn thấy như một chứng nhân
một cơn mưa đi qua là bởi vì chúng ta vừa ra phố
một chiếc xích đu được làm ra là bởi vì chúng ta sẽ đến và ngồi xuống đó
một quãng đời không chút niềm tin nào nhờ vả
là bởi vì quãng đời ấy chưa có được nhau!

Ngày chúng ta sinh ra
phải chăng cũng là ngày yêu thương kia bắt đầu?

Bằng cách nào mới biết giọt nước mắt là của đớn đau hay hạnh phúc
khi yêu thương ngày xưa khác xa với những gì chúng ta đang nắm chặt?

Vì một niềm tin mà người dở sống dở chết
vì một niềm tin mà người không thể quay lưng giữa trời đầy tuyết
vì một niềm tin mà phải gập người để trái tim đừng thảng thốt
vì một niềm tin mà câm lặng bấu tay vào mắt mình ngăn đừng khóc
ngày đám cưới của một người…

Không phải là mất mát giản đơn như một cơn gió qua bầu trời
lúc ta đứng nơi này và nghe người cười với niềm hạnh phúc nơi khác
đã biết mình cũng từng nắm giữ hơi ấm mà giờ kẽ tay lấp đầy từng vết nức
trái tim vui một lần rồi buốt tận tâm can của quãng đời dài chưa đoán trước
trách cứ được gì thì còn nói chi?

Người có thể đám cưới một lần rồi thêm một lần nữa với ước mơ sẽ đong đầy
những khoảng trống mà chúng ta từng nghĩ có thể bù đắp nổi
cố giữ gìn vẫn cô đơn, rồi buông ra cho cô đơn kia tăng lên gấp bội
ai cũng giành về mình phần không có lỗi
giá như chúng ta đừng bắt đầu…

Thì người có thể đám cưới và trao nhẫn với người đã tin nhau
chẳng cần phải đắn đo liệu mình có nhầm đây là người sau cuối
chẳng cần phải đắn đo rằng cuộc đời đang bắt mình gian dối
chẳng cần phải đắn đo mình sẽ hôn cùng một nụ hôn với hai con người cho cùng một câu nói
sẽ mãi đi cạnh bên?

Chúng ta đã tìm thấy được nhau trên một đoạn đường rồi phải quên
và người lại nhận ra mình cần một ai khác cho đoạn đường kế tiếp
tuyết có thể chỉ rơi trong mùa đông nhưng nơi lòng người thì vĩnh viễn
cũng như chiếc nhẫn đã đeo vào thì cả đời vẫn là một tì vết
dù người muốn hay không…

Ta có ngồi bên thềm nhà với bàn tay ôm lấy mặt để chờ mong?
có đắp chăn lên mắt xin cho mình tách ra khỏi thế giới?
có đi rửa sạch tay, lau bờ mi và thay áo mới?
có cuộn tròn mình như phút giây xưng tội?
cũng chỉ dằn vặt thêm một lần…

Người sẽ hạnh phúc trong một đám cưới không còn những phân vân
yêu thêm nữa hay không yêu thêm nữa?
chấp nhận một cuộc đời còn niềm tin là dư thừa đổ vỡ
mà thương lấy đời mình!

Ngày một người nào đó trên thế gian này đám cưới
có một người từ chối thức dậy trong bình minh…

Cuối cùng tình yêu đó cũng có giá trị sau những năm tháng chối bỏ đời mình
vào một ngày chúng ta làm đám cưới…

Vào một ngày người này hỏi người kia một câu hỏi
– Đừng bao giờ nhớ về người ấy nữa được không?

Quãng đời mà người kia đi qua đã có đổ vỡ một lần
đã có một cái nắm tay nhưng cái nắm tay ấy không thật chặt
đã có một lời hứa nhưng những lo toan đã làm con người ta quên mất
đã có một nỗi đau mà không thể chia cho ai gánh vác được
đã có một lần muốn chết đi…

Duyên phận của cuộc đời được tạo ra từ những hoài nghi
biết bao nhiêu lần không muốn tin vào một người đã thề mang đến cho ai đó hạnh phúc
rồi từng ngày từng ngày góp nhặt những châm chước
những ân cần mà chỉ có mình mới nhìn ra được
để mình vui!

Ngày chúng ta làm đám cưới… biết chắc phải làm đau một người
biết chắc thế gian này sẽ thiếu đi một lời chúc phúc
biết chắc tình yêu nào cũng có những vết thương đến từ tháng ngày trước
biết chắc mình có thể gặp mùa đông mà tuyết rơi ra từ khoé mắt
biết chắc mình sẽ sống một cuộc đời không thanh thản
nhưng vẫn phải đi…

Chiếc nhẫn của người này được người kia đeo vào để bắt đầu một cuộc thiên di
cư trú mãi trong trái tim một con người và không bao giờ trở lại…
mình sẽ sống cho hạnh phúc của cả mình và người ấy
hạnh phúc của một người mới bắt đầu sự từng trải
của yêu thương…

Ngày chúng ta làm đám cưới có thể với những người khác chỉ là một ngày bình thường
một ngày có thể nhiều nắng, ít mây… nhưng trong lòng đầy gợn sóng

để được giây phút đối diện nhau chúng ta đã phải mỉm cười trên đau đớn
biết là phải tin nhau mà vẫn đưa tay lên ngực
dặn trái tim mình phải cố gắng bình yên…

Ngày tháng về sau cứ để cuộc đời lo liệu những vui buồn
sẽ không ai biết trước mình có giống mình của ngày hôm nay không nữa
không ai biết người này có còn là người này vị tha và bỡ ngỡ
người kia có còn là người kia sống giản đơn và hiểu rõ
mà nương tựa vào nhau!

Ngày người này và người kia làm đám cưới…
chỉ xin không phải là ngày đầu tiên mới biết yêu thương vừa bắt đầu.

Đau lòng mà nói đó là niềm vui
đó là vì sao duy nhất ta muốn giành lấy khỏi bầu trời…

Một chút niềm tin trong chúng ta giờ cũng đã được giữ bởi cuộc đời
khi không có tình yêu nào ta chạm vào trọn vẹn
những ngón tay dẫu dài thêm ra cũng không chắp nối được vào số phận
vì có những người gặp nhau để lạc mất nhau!

Là con đường đó không đủ rộng để hai đôi bàn chân bước lại từ đầu
là những mùa đông đó giờ đã lạnh hơn trong mất mát
là chỗ ngồi quen đó giờ được ngồi bởi những người khác
là kí ức đó đã buộc chúng ta phải gượng cười chấp nhận
dù có ra sao…

Chỉ duy nhất một bầu trời nhưng có đến hàng triệu đêm thâu
chúng ta đã hứa mà nào đâu biết trước
đừng quên niềm vui của giây phút không cần gì đến cuộc sống
hạnh phúc của những cái ôm vừa tròn một vòng tay ấm
làm đau những khoảng trống lẻ loi

Chúng ta là vì sao nhưng chúng ta không phải là bầu trời
những ngày mưa sẽ mang muộn phiền đến sớm
ngăn lòng mình bằng một niềm tin vẫn còn chút nắng
vẫn còn chút ơn lành cân bằng với mất mát
vẫn còn chút thương yêu nghĩ rằng bền chặt
rồi buốt người lặng im…

Làm một vì sao đâu phải lúc nào cũng sáng lên
khi người buông tay và nhìn xuống
một nửa thế gian này biết vỡ òa lúc tình yêu không còn trong mắt
một nửa còn lại biết rõ trái tim mình đã từ chối lên tiếng
bất chấp những quãng đời buồn…

Không phải là vì sao ấy sẽ suốt đời cô đơn
bởi bầu trời nào cũng cần những đêm thắp sáng!

Không phải là vì sao ấy sẽ suốt đời lỗi hẹn
bởi bầu trời nào cũng cần những bao dung!

Chúng ta gặp nhau nhưng đó chưa bao giờ là điểm dừng
mỗi duyên số tạo ra để nhận về những oán trách
người ta chết đi một lần chỉ mong tìm thấy một cuộc đời khác
yêu một người mà trái tim luôn tham lam ray rứt
sao không tựa vào đời nhau sớm hơn?

Nếu giành lấy một vì sao khỏi bầu trời đêm
chúng ta có đủ giấc mơ cho vũ trụ đó yên bình?

Ở đâu đó trong tháng ngày mệt mỏi
chúng ta trở về trên những con đường đã quen đến từng viên sỏi
mà thấy như người lạ qua đây!

Không còn biết ta có muốn trở về ngôi nhà chờ ta nằm xuống với giấc ngủ say
một bếp quen chờ những tay người đánh thức
lần nào đó ta bày biện ra một mâm cơm đầy ắp
rồi tự mình gắp cho mình
tự mình chia sớt…
mà không biết phải chia sớt điều gì?

Không còn biết ta có muốn trở về với cảm giác chỉ toàn là đắng cay
hay cảm giác của một người hân hoan hạnh phúc
tay ôm lấy chân và đầu gối co lên tận ngực
như hình hài của ngày chưa chào đời!

Ta đi trên con đường mà nhiều lúc chỉ muốn nằm xuống như một dòng sông trôi
không thèm bám víu vào những gì thân thuộc
với cảm giác cuộc đời chưa bao giờ yêu thương ta đúng lúc
rồi nuôi dưỡng những lời oán trách
ta không phải là người tốt trong thế giới này?

Có lúc nào đó trong đêm ta trở về và nhìn ngôi nhà chưa bao giờ đổi thay
– Nhưng Chúa ơi!… Mình đã không còn là mình nữa?
đến trái tim cũng lắc đầu buồn bã
đến bàn tay cũng không dám chạm vào gương mặt mà nó mắc nợ
biết nói gì hơn…

Chúng ta trở về trên những con đường với một tiềm thức giấu sẵn nỗi cô đơn
những cơn mưa đêm giăng kín
những cơn gió mùa lạnh buốt…
và ngôi nhà thì vẫn luôn chong đèn chờ sáng
như thói quen mỗi ngày

Có lúc nào đó chúng ta không muốn trở về mà chỉ muốn ra đi
đi khỏi ngôi nhà và những con đường quen lối
những đêm về khuya tối…

Chỉ là trở về như phải trở về sau một ngày nắng tắt
đếm từng bước chân như ngày đầu tập đi trước cuộc đời ngơ ngác
mà nào đâu hay…

Ký ức rộng hơn nhưng yêu thương đã không còn nhiều như những ngôi sao trên bầu trời
những dấu vân tay mờ đi sau mỗi lần chia cách
giữ được điều này thì mất điều kia như chẳng thể nào khác
đi qua những ngọn đèn đường để gặp những khoảng tối đầy trong mắt
cười không còn nhiều và khóc cũng ít đi…

Là trở về mà lòng nhắc mãi những hoài nghi
nơi chốn sinh ra có phải là nơi cuối đời mình muốn ở
chúng ta bước đi với niềm ưu tư không có ai làm chổ dựa
không cô đơn và không buồn bã
không cần nhiều ước mơ…

Có những niềm riêng chỉ đủ một tiếng thở dài dành cho chính chúng ta
sống một cuộc đời bình thường đã là trọn vẹn
tim có mềm hơn sau mỗi lần mọc da non đầy đau đớn
vai có gầy đi cũng chỉ là điều hiển nhiên ta biết trước
như sáng mở mắt ra và đêm tối cười không cần thao thức
ngủ cho mình bình yên!

Chúng ta trở về đứng trước ngôi nhà để nói lời cảm ơn
quì xuống trước bậc thềm vì thấy mình còn sống tốt
chắp tay cho gối chăn giữ ấm đời mình khỏi những ngày đau ốm
nằm lên chiếc giường đã nuôi từ ấu thơ cho đến ngày nhận ra mình không thể sống đúng cuộc đời như mong muốn
chỉ có ngôi nhà là không hề đổi thay…

Chỉ có con đường là quãng đời nào cũng sum vầy
chỉ có tình tình yêu là được rồi mất mát
chỉ có nỗi đau được nhân lên và lòng người chai sạn
chỉ có mình mới biết yêu mình như thế nào là tốt nhất
sao cứ phải tìm kiếm nơi đâu?

Chúng ta trở về trên con đường mà biết không cách nào đi lại từ đầu
những buồn đau phải thả xuống bên ngoài cánh cửa
yêu thương nào cũng phải cân bằng trên những chọn lựa
như chiếc chìa khóa mang theo bên người có khác gì niềm tin khi chúng ta mở ổ khóa và bước vào ngôi nhà nhỏ
ngoài kia chẳng có gì là ấm êm…

Những đêm về khuya tối
chúng ta thường không nhìn thấy rõ những yêu dấu đang còn lại trong đời mình…

Chúng ta sinh ra với mong muốn làm người bình thường
nhưng tình yêu bắt ai đó trở thành kẻ vô ơn!

Bắt đầu của nỗi đau bao giờ cũng là những yêu thương…
những dịu dàng không bao giờ đếm được
những ân cần được thắp lên ngay cả trong những mùa gió ngược
những thứ tha chưa một lần chợp mắt
những ngày không bao giờ muốn đi qua…

Là lựa chọn đó dẫn đắt chúng ta đi khỏi những xót xa
nhưng một ngày dài, một tháng dài… cũng đến lúc dừng lại
không mất ngủ đêm này thì cũng là một đêm nào đấy
để ngồi nói chuyện với chính trái tim mình

Để ngồi lại và hỏi – còn gì là niềm tin?
còn gì là gió mưa nếu chiếc dù kia phải tự mình giương lên mà đi ra phố?
còn gì là sáng mai khi trong đêm mình đau vật vã?
còn gì là tiếng cười khi son môi khô như một vệt nước trong tủ đá?
còn gì là thương nhớ nhau?

Là lựa chọn đó xây nên trong chúng ta một chiếc cầu
nhưng đi từ hướng nào thì cũng không bao giờ đến đích
bước một bước chân là tự cho mình cái quyền liều lĩnh
chấp nhận một phút giây bình yên để chối bỏ những gì thuộc về định mệnh
chúng ta sống với những gì chúng ta muốn nghĩ ra

Chúng ta sống với những gì chúng ta không còn thiết tha…
mà chẳng hề đắn đo vì chỉ cần phút giây hiện tại
hạnh phúc trong buổi sáng rồi mặc kệ chiều hôm có mệt mỏi
tự nhủ với lòng bản thân cuộc đời đã là lầm lỗi
đã có yêu thương thì phải chấp nhận tiếc nuối
sao vẫn không dễ dàng…

Sao vẫn không ngủ được khi mí mắt cuối cùng cũng chịu lãng quên
nhưng trái tim lại mở ra thêm một ngày ngột ngạt
chắp hết mười đầu ngón tay vào nhau mà không thể nào chạm được
từng ngón tay giờ đã cô đơn theo một cách khác
biết làm sao?

Chúng ta có thể nào nói được hết về nỗi đau
nói được hết những muộn phiền đang có
nói được hết người này nghĩ về người kia để biết thế nào là mưa là gió
nói được hết như sợi tim đèn đã khô dầu mỉm cười và từ chối ánh lửa
nói được hết ước mơ…?

Là lựa chọn đó sẽ khổ đau
mà không ai trong chúng ta dám nghi ngờ!

Ngày con sinh ra đời
là ngày mà thế gian này có thêm những muộn phiền biết cảm giác lẻ loi…

Con sinh ra với giọt nước mắt bình yên trên cuộc đời con người
con sinh ra trong phút giây nỗi đau mong manh nhất
con sinh ra từ yêu thương và cả hờn giận
con sinh ra vào ngày cha thề trên đầu ngón tay của mẹ một ước vọng
con là cuộc đời thứ hai…

Những ước mơ được xếp ngay ngắn lại để từ bỏ những chuyến đi dài
khi có con trên vai làm hành trang để sống
tiếng khóc giữa đêm hay nụ cười vào buổi bình mình đầu tiên lạ lẫm
chỉ có con mới có thể làm cho niềm vui hay nỗi buồn bỗng tràn đầy hi vọng
mà không cần nói nên lời!

Ngày con sinh ra
sự dịu dàng đặt lên đôi tay cha sứ mệnh của một người mẹ tuyệt vời
ôm con vào lòng mà không dám ôm chặt
vỗ về con mà không dám lắc đầu hay nhăn mặt
những yêu thương được đo bằng số lần con chớp mắt
và số lần cha thức nhìn con?

Ngày con sinh ra
sự dũng cảm đặt vào trong tim mẹ sứ mệnh của một người hùng
bảo vệ từng giọt nước mắt bằng đôi bàn tay yếu đuối
chỉ trở mình phía nào có con nằm để từ bỏ đi nỗi sợ hãi chưa thể cất thành tiếng nói
những ác mộng của con, mẹ phải là người nhìn thấy đầu tiên…

Ngày con sinh ra và đến trong cuộc đời này một cách thản nhiên
chấp nhận vui buồn mà không cần báo trước
giọt nước mắt đánh dấu cho cơn đau và tiếng cười đại diện cho niềm hạnh phúc
con thể hiện cuộc đời con trên gương mặt
điều mà chúng ta đã lãng quên

Sẽ có những ngày cha từ chối làm người bao dung
để cho con thấy những điều con muốn có thể làm tổn thương người khác
sẽ có những ngày mẹ cộc cằn, cáu gắt..
chỉ để cho con thấy bình yên không phải là thứ dễ kiếm tìm

Sẽ có những ngày con không muốn bất kì ai chạm đến con
sẽ có những ngày con thấy ghét cả cha lẫn mẹ
sẽ có những ngày con muốn gào lên vì không ai chịu hiểu con như con vẫn thế
sẽ có những ngày con chỉ muốn trở về nhà…

Ngày con sinh ra đời
cũng là ngày con nhìn thấy mình trở thành chiếc chuông gió trong cuộc đời mẹ cha!

Cảm ơn con đã đến trong bầu trời
cảm ơn những ngày dài lẫn đêm vui

lần đầu tiên cha biết quên mình đi trong cuộc đời
lần đầu tiên cha biết khóc mà không cần phải xấu hổ
lần đầu tiên cha hiểu yêu thương cũng đo được theo chiều dài nhịp thở
lần đầu tiên cha tin vào một điểm tựa
từ con…

Là hạnh phúc mà mẹ chưa bao giờ có thể hình dung
được nâng niu những tiếng cười bên lồng ngực trái
xoè bàn tay ra để con đặt tay vào cho lòng yên tâm vững chãi
ngạc nhiên nhận về mình những bao dung khi ngủ cùng con trong bóng tối
đợi bình mình ngoài kia len lén hỏi
– Con thức dậy chưa?

Mang con đến trong cuộc đời với bao nhiêu hồi hộp, âu lo
nhưng được nhìn thấy mình lớn lên trong con từng ngày thì có điều gì hơn thế
nhưng được hiểu tấm lòng của những người sinh thành mới biết mình từng chối bỏ
nhưng được cảm nhận một cái vuốt ve của con chứa đầy những bình yên cần bày tỏ
quá dễ để khóc cười…

Có thể con sẽ biết ơn vì được dạy dỗ để nên người
tập bước từng bước chân trên những quãng đời xa tít tắp
tựa đầu vào giấc mơ và mỉm cười trong bao lần va vấp
con sẽ còn rất nhiều lần sai lầm với bản thân nên đừng lạ lẫm
khi đối diện nỗi đau!

Mẹ và cha mang con đến trong cuộc đời nhưng không thể đi với con dài lâu
rồi đến lúc con đủ lớn ôm mẹ cha vào lòng để bước tiếp
rồi đến lúc con phải chọn núi cao hay vực thẳm
rồi đến lúc con yêu thương theo cách của con hay cách của mọi người hi vọng
rồi đến lúc con tự mình cô đơn mà chẳng thể nào giải thích được
con sẽ sống vì con…

Mỗi ngày trên thế gian chỉ có một hoàng hôn
có người thấy và nhiều người không thấy

Mỗi một cuộc đời chỉ có một mẹ cha để yêu thương và giận dỗi
có người giữ lại và nhiều người thả bay

– Cảm ơn con
đã đến trong cuộc đời này…

Nói cho hết một lần
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những phân vân…

Chúng ta chưa bao giờ lừa dối nhau mà chỉ lừa dối chính bản thân mình
nghĩ đó là niềm vui thì đó là niềm vui mà không hề toan tính
nghĩ đó là cô đơn thì chọn một người sẻ chia và gán cho nó hai từ định mệnh
để rồi vất vả với nỗi đau.

Khi đó là tình yêu thì những ngày mưa cũng thấy hạnh phúc như mùi hương tóc trên đầu
lặng lẽ cười lúc nhớ về ấm áp
chỉ thấy mình có đủ niềm tin để chịu đựng bất cứ điều gì không phải người ấy mang đến
mà quên mất cuộc đời đầy nhẫn tâm…

Là một giấc mơ cũng khiến cho người ta xót xa đến lạnh căm
là một con đường thôi nhưng không bao giờ dám đi qua lần nữa
là một thoáng nhận ra cũng làm cho bản thân run sợ
biết nói điều gì để bỏ lại hết yêu thương.

Biết nói điều gì lúc nhận ra con người đó bình thường
có hàng triệu thứ để nói nhưng cũng không có gì để nói
buông tay một lần để biết thật ra mình đâu cần phải yếu đuối
không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui!

Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đời
thì mình tự kéo chăn mỗi khi trời trở lạnh
thì tự mình nhìn vào gương và thấy đời mình quá chừng hạnh phúc
có thể bước trong cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào ai
Có thể bước đi vì vẫn còn mọi thứ thuộc về ngày mai
yêu thương một con người là thứ yêu thương nhiều mất mát
không ai tự nghĩ ra nỗi đau để nếm thử cuộc đời mình có bao nhiêu là chua chát
bao nhiêu lần được vui và bao nhiêu lần khóc chỉ riêng mình được biết
sống đâu thể bao dung như được sống lần đầu!

Để những yêu thương có giá trị của yêu thương khi đi qua bể dâu
sao cho phép mình tước mất tiếng cười lúc đi ra phố
sao cho phép mình chắp tay trong khi trái tim cần rộng mở
sao cho phép mình chết đi lúc vẫn còn một con người nào đó
đang bước về phía này…

Nói cho hết một lần…
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay!

Mùa đông đó bắt đầu bằng một tiếng cười
của một người lấy nỗi đau làm niềm vui…
(Của một người bật điện thoại giữa khuya để tin rằng không đến nỗi thiếu một vì sao dành cho mình trong cuộc đời…)

Để lần nào bước đi cũng muốn cúi mặt cho khác với mọi người
để lần nào cũng chỉ tin có mỗi mình thấy tuyết
để lần nào đưa tay ra cũng nhận về lạnh buốt
mà đâu chỉ là trong giấc mơ…

Là mùa đông nhưng không phải ai cũng hiểu được cảm giác được nhìn thấy mình bơ vơ
được nhìn thấy mình tự đưa tự đón
được nhìn thấy mình buộc khăn len và choàng áo ấm
được nhìn thấy mình đánh rơi nước mắt ở trong gương

Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là yêu thương
một người kề sát tim một người và trả lời – Không biết!
có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là hối tiếc
một người nắm lấy tay một người và trả lời – Đừng bước đi!

Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là chia tay?

Và mùa đông ấy trở thành mùa đông ấm nhất…
vì tuyết rơi đầy trời mà trái tim một người đã không còn cảm giác
vì cần gập người hằng đêm bởi không còn sức để nằm xuống
vì cô đơn đã trở thành một thứ giống như là nước uống
cần để sống mỗi ngày…

Cần để sống để nhìn thấy mình cũng biết cách đổi thay
biết cười trên nỗi đau và khóc khi thấy mình hạnh phúc
biết chấp nhận nếu mình muốn yêu thương thì trước tiên phải quên đi thói quen oán trách
biết giữ vị ngọt lại trong lòng cho những ngày chát đắng
biết ngoài kia còn có hàng triệu nỗi đau không cần đến nước mắt
vẫn khiến trái tim mình đứng im…

Có một mùa đông nào đó
một người mang cuộc đời mình ra và bỏ lại ở ngoài hiên
rồi những khuya không biết tựa vào đâu ngoài màn hình điện thoại bật sáng
tự nhủ bao gió, tuyết… có nhiều thêm cũng chỉ đù sức chạm vào da thịt
còn tâm hồn vẫn nhóm lửa hằng đêm!

Mùa đông đó bắt đầu bằng một tiếng cười
của một người nhận ra mình có thể làm một vì sao sáng từ trong tối tăm..

Không cần tuyết trắng mới biết là mùa đông
không cần những cây thông mới biết chúng ta vẫn khát khao nhận những món quà trong cuộc sống
không cần những tiếng chuông vang lên mới biết trái tim kia vẫn còn đập
không cần tháng 12 trở về mới biết mình đã từng đánh mất
những mùa Giáng Sinh… (*)

Sẽ có con đường nào đó mang chúng ta trở về trong kí ức theo một cách riêng
khi bàn tay mình cần nắm đã chối từ trong rét lạnh
mỉm cười cho một lần mình đau đến mức không thể khóc
hay khóc cho một lần mình cười mà trái tim chẳng thể giang tay vì kiệt sức
cũng có khác gì nhau?

Là yêu thương đó đã phủ nhận chúng ta ngay từ lúc bắt đầu
những cố gắng đánh đổi niềm vui bằng nhiều ngày cay đắng
chấp nhận một lần vì tin rằng cả triệu lần sau sẽ bình thường đơn giản
nhưng không ai trong đời quen với số phận mình sống mà bị định đoạt trước
để rồi cần vùng vẫy thoát đi…

Để rồi nghe một tiếng chuông nhà thờ cũng thấy mình lòng đầy hoài nghi
để rồi những ấm áp của Giáng Sinh chỉ được nghe kể trong tưởng tượng
để rồi biết rằng hạnh phúc không bao giờ đến từ những lời cầu nguyện
để rồi tự mình cứu lấy mình mà vẫn không thể được
để rồi muốn từ chối sống một lần…

Có những câu nói cần được nói ra để trừng phạt bản thân
những giấc mơ thấy mình đi mãi
thậm chí tự van xin đừng bao giờ dừng lại
đừng suy nghĩ
về quãng đời mình đã cùng buồn vui!

Cũng chỉ là quà, là giá rét, là cây thông… và những gương mặt người
nhưng mỗi mùa Giáng Sinh đã khiến cho chúng ta luôn tự hỏi
điều ấm áp nhất là khi trái tim bình yên và không còn yếu đuối
hay khi mình đi cạnh một con người mà biết rằng chỉ muốn nói
– không còn gì để đáng ước mơ!

Đã không còn gì để nghĩ cho nhau như những ngày xưa
không còn gì để thấy mình tiếc nuối
không còn gì để gượng cười hay đau nhói
không còn gì để phải nói một lời xin lỗi
cho một lần yêu…

Khi một người biết cách đứng trong mùa Giáng Sinh
là yêu thương vẫn còn đâu đó để len vào…

(Cuộc đời chúng ta vốn dĩ rất bình thường
và người may mắn không cần tìm cũng thấy nỗi cô đơn!)

Có những tháng ngày qua chúng ta đã sống ở giới hạn tận cùng
vì ngỡ cả thế gian này không ai muốn mình còn có thể đi chung

Phủ nhận một con người bao giờ cũng dễ hơn là yêu thương
nhất là khi từng gọi tên nhau bằng hạnh phúc
tập nhường nhịn nhau, tập can ngăn đừng khóc
tập vui vẻ lúc đau và tập thản nhiên trong đôi lần cô độc
để không chỉ thương mình…

Khi cuộc đời hứa hẹn sống phải có niềm tin
nhưng chúng ta không đủ sức để tin hoài tin mãi
không đủ sức ngồi một mình rồi đến lúc đứng lên vẫn là cảm giác trống trải
không đủ sức nấu một bữa ăn mà người cần ăn đã trốn chạy
không đủ sức mở cửa sổ trong đêm khuya và ngăn mình đừng ngủ lại
vì đã sắp bình mình…

Vì ngày mai vẫn phải bắt đầu tiếp một hành trình
những gì đã đau chắc chắn rồi sẽ hết
những gì phải cưu mang trong trái tim rồi sẽ lành lặn
những gì đã buông tay rồi sẽ mỉm cười thôi không còn ân hận
những gì đã oán hờn rồi sẽ bình yên khi đối mặt
ngoái lại làm chi khi ai cũng đã có một con đường…

Trên những dấu vân tay của chúng ta số phận vẽ lên đó những nỗi buồn
còn niềm vui chúng ta phải tự tìm kiếm lấy
làm sao có thể giữ bên mình một thứ gì đó mãi mãi
nhất là khi yêu thương chỉ thể hiện hình hài qua những câu nói
mà chúng ta không dưới một lần đã đánh đổi
tiếc làm chi?

Ngẩng mặt lên cho nụ cười xua hết những hoài nghi
ta sẽ nhìn thấy thôi một con người khác
một con người khiến cho ta gặp lại trong lòng mình thứ cảm giác…
một con người khiến cho ta bình yên ngay khi cả khi buồn đau cho riêng mình nhiều nhất
một con người khiến cho ta hiểu sự tồn tại của mình là cần thiết
một con người thành thật
để yêu thương…

Không mấy ai đủ thông minh để nhìn thấy hết gian khó trên một con đường
cứ đi vì cần phải đi cho mình còn được sống
có bao người mất mát yêu thương cả cuộc đời đâu mà sợ chẳng tìm ra hạnh phúc
sẽ là diệu kì khi có lại niềm vui lúc tình yêu khô hạn
và một giọt nước mắt
cũng có ý nghĩa của sự hồi sinh…

Trên những dấu vân tay của chúng ta
yêu thương thường được nhìn thấy bởi những trái tim cùng nhịp đập vô hình!

Dù những đớn đau có giá trị đến như thế nào ở trong lòng
thì cứ hãy để cuộc đời giữ lấy giùm mình
có được không?

Đừng bao giờ từ chối mình ngay cả khi thế gian này không còn ai đó để yêu thương
biết nhận ra trong trái tim vẫn vun đầy những điều cần chia sẻ
mang ơn một cái ôm trên đôi tay cũng đủ ý nghĩa với người đã sinh ra ta từ một tình yêu không cần phải kể
tự làm đau mình bằng cách giữ lấy bão dông và nhường phần bình yên nhỏ bé
cho những người mình yêu thương lặng lẽ
rồi có được gì đâu?

Rồi có được gì khi một mình mình chống chọi với đêm thâu
rồi có được gì khi trên hai vai ngày nhiều thêm vết xước
rồi có được gì khi mỉm cười mà trong lòng chất đầy đau đớn
rồi có được gì khi chìa tay ra mà trái tim hoàn toàn biết trước
mình sẽ thua…

Bỏ xuống đi
cuộc đời của chúng ta đâu thể giống như một câu chuyện đùa
kể cho người này, người kia nghe để mua vui lòng thương hại
mình hiểu rõ yêu thương thẳm sâu nhất là yêu thương của những con người từng trải
một cái xiết tay, một cái tựa vai… có thể khiến con người ta cam tâm đánh đổi
cả một cuộc đời tính từ lúc lớn khôn!

Mang một thứ gì đó trên vai có thể làm cho con người ta hạnh phúc vô cùng
như được chia sẻ và bao dung mà ít ai làm được
cảm giác của một người thấy mình chịu đau giỏi hơn người khác
cảm giác của một người thấy mình ngồi trong bóng đêm mà tình yêu tỏa sáng
cảm giác của một người đứng im mà thấy mình nhìn ra cả một thế giới rộng lớn
nào có biết được đâu?

Có biết được chúng ta đang tin vào một thứ giống nước chảy dưới chân cầu
tin vào một thứ được nắm giữ bởi một người mà ta không thể giữ
tin vào một tình yêu mà ngay cả ta cũng không chắc chắn là đầy đủ
tin vào số phận đã dạy cho ta cách biết ơn một con người làm cho ta mất ngủ
với nước mắt suốt chiều dài của đêm…

Sống vì mình với nhiều người có thể là một cuộc sống nhẫn tâm
nhưng sống vì người chẳng lẽ là một cuộc đời đáng sống?
làm sao người có thể hiểu mình hơn những gì bản thân mình kì vọng
lúc buồn vui cũng chỉ có riêng mình nhận ra đâu là khó nhọc
trước khi ai đó kịp nhận ra?

Cứ đặt nỗi đau xuống cho cuộc đời giữ lấy giùm ta
sự bao dung của con người chắc chắn có giới hạn
một bầu trời phải cần đến cả triệu vì sao đâu phải để thắp lên những điều lãng mạn
khi bóng tối bao giờ cũng nhiều hơn ánh sáng
những ánh sáng nhỏ nhoi…

Hãy để cho cuộc đời giữ lấy giùm ta mọi thứ ngoài niềm vui!

(Có được không?
khi có quá nhiều thứ không đáng để giữ lại trong lòng?)

Đã đặt cược với số phận một lần
đã từng mang hết nỗi đau buộc chặt dưới gót chân…
nên đừng nói nữa, được không?

Đừng nói nữa về những lỗi lầm
đừng nói nữa về chuyện ai phải cần tha thứ
đừng nói nữa về một quãng đời chia sớt cùng nhau cả buồn vui lẫn giận dữ
đừng nói nữa về sự chịu đựng của mỗi người đã là quá đủ
ngoại trừ yêu thương…

Những gì đã hứa với nhau thật ra không thuộc sở hữu của một cuộc đời bình thường
chúng ta chỉ nói với niềm vui mà bỏ quên nước mắt
xây lên một ngôi nhà với toàn là bình yên và hạnh phúc
như một giấc mơ đẹp mà không cần ai lay vai tỉnh giấc
những ảo tưởng triền miên…

Cay đắng của mỗi người đều được giữ theo một cách riêng
khi người này khóc, người này chờ người kia đi ngủ
khi người kia đau, người kia xiết tay người này như một trò chơi thuở nhỏ
người nào thua phải tự mình nín thở
tự mình giúp cho mình được chết đi!

Tự mình giúp cho mình tránh xa những hoài nghi
tự mình tạo ra một cuộc đời – sống – không – vì – mình – ở nơi đó
tự mình chải tóc, tô son đợi mỉm cười vào một ngày chắc chắn sẽ đổ vỡ
tự mình bước lùi trên một con đường mà đích đến chỉ nằm trong những câu chuyện kể
những lần tự kể cho nhau nghe…

Nếu có thế sống thì hãy sống mạnh mẽ trên những kí ức của xót xa
không có giọt nước mắt nào của con người là vô nghĩa
tàn nhẫn với bản thân còn hơn là để trái tim phải quị ngã
mình chết cho một con người chưa bao giờ thấy mình là – một – trong – tất – cả
có đáng không?

Đừng nói nữa, khi hạnh phúc ấy đã từng hiện diện ở trong lòng
đã từng hiện diện trên những ngón tay trong nhiều sớm khuya cùng thức dậy
đã từng hiện diện trong vô vàn lần người này hay người kia giận dỗi
đã từng hiện diện ngay cả trong ý nghĩ mà không cần phải nói vào lần cuối …
– làm ơn, đừng bao giờ sống cuộc đời giống chúng ta!

Làm ơn, đừng nói nữa?
vì những tháng ngày chỉ vừa mới đi qua…

Ở bài viết trước Tập Thơ Đi Qua Thương Nhớ (Nguyễn Phong Việt) Phần 2 chúng tôi đã nhận được những ý kiến tích cực từ quý độc giả. Hôm nay uct.edu.vn đã dành tặng các bạn phần 3 cùng những bài thơ tuyệt vời của nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi! 

Related posts

Bài thơ Một thời máu và hoa – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Ký ức của ông – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Cảm nhận sự kiên định thông qua ca dao Dù ai nói đông nói tây

admin

Leave a Comment