Nhà Thơ Nổi Tiếng

Tập thơ Điều Thật hay nhất mọi thời đại của Thu Nguyệt phần cuối

Thu Nguyệt được ví như một ngôi sao sáng trên bầu trời thơ ca Việt Nam. Với một phong cách thơ mới lạ và độc đáo những thi phẩm của bà luôn thu hút sự chú ý mạnh mẽ của độc giả yêu thơ. Nối tiếp phần 1 chúng tôi xin mời các bạn đón xem tiếp những trang thơ tuyệt vời của bà ngay bây giờ nhé!

Nội Dung

Ngày mai em đi xa
Tự đời nào đã nhớ
Ngày mai em đi xa
Mặt trời lên không nỡ.
Có cái gì vội vả
Trong từng cái nhìn trao
Có cái gì hối hả
Trong lời dặn ngọt ngào.
Đã đến ngày mai đâu
Mà đứng ngồi ray rứt
Nào có ai ngủ đâu
Mà tiếng gà báo thức.
Mặt trời nằm trong ngực
Mặt trời đừng bước ra
Để thời gian ở mức:
Ngày mai em đi xa.

Bằng lòng đi em câu ca
Dẫu chưa quen cũng khó mà quay đi.
Có gì đâu? Chẳng có gì!
Điều bâng quơ cũng có khi đốt lòng.
Lý qua cầu hát trên sông
Mái chèo đẫm ướt mùi bông lục bình
Nếu như ai đó vô tình
Thì thôi mình hát cho mình mình nghe
Đệm đàn T’rưng – nhịp cầu tre
Hay chưa kìa khúc đàn nghe lạ kỳ!
Chưa quen càng khó quay đi
Có gì đâu? Chẳng có gì… ngộ hông?!
Lý qua cầu hát trên sông
Bằng lòng hay chẳng bằng lòng cũng… say.

Mình đi qua những yên tĩnh đời người
Đau nhớ bạn bên kia bờ bão dậy…
Thơ mình viết cho đời những câu nhún nhảy
Phần bạn lặng thầm sau trang giấy lãng quên…
Hạnh phúc vo viên
Bạn nhận lấy bóng tròn con số
Đêm nay góc này nho nhỏ
Giọt nước mắt yên bình…
nhớ bạn phía đời quay!

Núi dù lớn em dù bé nhỏ
Nhưng tình em lớn hơn núi vạn lần
Đá dù cứng tim người dù mềm
Nhưng sự thủy chung em vững bền hơn đá.
Chờ đợi anh dăm mùa rừng thay lá
Em khóc quì lạy đá nhận vào em!
Truyền thuyết kể rằng có một đêm
Cô gái ấy đập gương vào vách núi!!!

Thời trẻ con tôi nghịch bùn số một
Mặt mũi lấm lem, tóc cháy hoe vàng
Mẹ tôi mắng suốt ngày như hát:
“Con bé này không thể giàu sang!”
Mẹ mất, tôi học giỏi nhất làng
Ra thành thị, móng chân vàng sơn đỏ
Sang trọng bước qua thời tuổi nhỏ
Nay trở về thăm mộ mẹ… bâng khuâng….
Trẻ con nhà bên xúm đến rần rần
Mặt mũi chúng không khác tôi ngày ấy
Những ánh mắt như thiên thần thơ dại
Tôi nghe mình khét cháy một vùng tim.
Mái tóc vàng hoe giờ biết đâu tìm
Cái mũi lấm lem mần sao tôi làm được?
Mới hay cái giòng đời như nước
Xối sạch mình cả điều muốn và không.

Ngọt ngào lời mẹ ru anh
Đi qua năm tháng kết thành tuổi thơ
Ru anh, em tiếp bây giờ
Tuổi thơ thì đã đi qua mất rồi
Những lời hát cũ xa xôi
Em không như mẹ thức ngồi năm canh.
Những năm tháng chẳng yên lành
Lời ru dịu ngọt hóa thành đắng cay
Em không muốn giấc mơ dài
Của anh vướng dẫu một hai phút buồn.
Thôi thì như lúc trẻ con
Dỗi hờn anh ngủ cho tròn nhớ quên…

ôi là con bé nhà quê
Quanh đâu xa cũng quẩn về bến sông.
Nơi con nước lớn nước ròng
Xuồng ba lá lướt tràn bông lục bình
Trái cà na lúng liếng xanh
Chùm me nước đỏ treo cành đố leo
Đế, nga – mía trẻ nhà nghèo
Bông ô môi rớt trôi theo câu hò.
Nhớ quê ngồi viết bài thơ
Bao nhiêu kỷ niệm mập mờ lãng quên
Giận đời người cũng như tên
Bắn chưa tới đích đã quên đường về!
Tôi là con bé nhà quê
Quanh đâu xa cũng quẩn về bến sông
Nhưng đâu chỉ nước lớn ròng
Thiên tai lũ lụt bến sông ngập rồi
Tôi thầm nuốt tiếng đò ơi
Cầu tre trôi mất, thôi người lại đi…
Buồn không biết nói câu gì
Rứt tàu lá dọc đường đi thả về…

Lại ngày mùng tám tháng ba
Không anh em tự mua hoa tặng mình
Hoa nào cũng đẹp cũng xinh
Mà sao khó chọn một bình một hoa.
Có làm gì tám tháng ba
Để em ngồi ngắm lẻ hoa mà buồn
Nghĩ mình như cái chân hương
Anh – phần đã đốt gió vương mất rồi!
Em chôn chân đứng bên đời
Chờ mưa từ gió thuở người thắp hương…

Nhà tôi bên một dòng sông
Sáng chiều trôi qua từng chùm hoa tím
Lời mẹ ru rơi trên cánh biếc
Tháng ngày hoa tím mang đi…
Bất ngờ nay nhặt tờ lịch cũ
Nao lòng chợt nhớ cánh hoa xưa
Mẹ tôi đã không còn nữa
Tuổi thơ trắng tự bao giờ…
Tôi chờ hoa tím trôi qua
Để gởi theo tờ lịch ấy
Chắc ở nơi xa xôi nào đấy
Thời gian sẽ gặp thời gian…

Thời trăng ngủ lâu rồi
Đêm nay bỗng thức tìm tôi nhắc về.
Chòng chành nửa bước cầu tre
Nửa màu bông phượng tiếng ve nửa chiều
Nửa lời gởi bạn thân yêu
(Cái thời có trọn một điều chi đâu!)
Đêm nay trăng sáng qua đầu
Bóng mình chân giẫm ngỡ cầu tre xưa.
Cái thời hờn nắng giận mưa
Cái thời tay rút rồi đưa rụt rè
Cái thời dịch được tiếng ve
Cái thời áo vướng cành me trốn tìm.
Trăng tròn – dấu chấm vào đêm
Thời trăng cũ – dấu chấm thềm tuổi thơ
Đây trang nhật ký khép hờ
Tôi ngồi đợi bóng trăng nhờ chấm câu.

Trái bằng lăng chua chua chát chát
Thời ấu thơ mình làm tiệc nhà chòi
Trái thì nhỏ bàn tay mình cũng nhỏ
Đủ để cầm chục mười tám trái thôi.
Mười tám mùa hoa rơi
Ta sắp ba mươi tuổi
Qua cái thời nông nổi
Lắng lòng nhớ tuổi thơ xa…
Sao mà dễ rụng thế hoa
Cánh tìm mong manh như tình ta vậy
Đôi tay đựng chục mười tám trái
Giờ gom buồn lên giấy chục vần thơ.
Mái nhà chòi ta cất năm xưa
Chú cuội mượn ngồi gát trăng trần thế
Bữa tiệc xưa giờ tìm đâu dễ
Thì đại yến trong hồn vị chát trái bằng thơ.

Con đường chúng mình đi năm xưa
Gập ghềnh, hoang dại
Giờ không còn nữa
Đã con đường mới, đẹp, thay.
Nhịp cầu chúng mình qua năm xưa
Chông chênh, cũ kỹ…
Giờ không còn nữa
Đã con đường mới, đẹp, thay.
Ngôi sao anh chỉ cho em đêm xưa
Vẫn còn bên trái đất
Khi chúng mình quay lưng
Người đời góp phần xóa đi dấu vết
Chỉ có ngôi sao
Không mới, không đẹp hơn
Sáng cho em điều đã mất…
Con lạy trời..
Biến đi sao ơi!!!

Chị ấy năm xưa chờ chồng
Sợ già hóa đá
Bởi người đàn ông trở về từ biển cả
Lòng dạ biết đâu dò ?!
Em nay chờ anh không có bến bờ
Đứng cheo leo bên thềm qui luật
Ra vào ray rức
Làm sao hóa đá được mà mong.
(Chị ấy năm xưa chờ chồng
Với đứa con tật nguyền bởi mẹ cha chung giòng máu
Con chúng mình láu táu
Hai giòng máu trong người, hóa đá dễ gì xong!)
Dạ thưa con chờ chồng
Lạy bà lạy ông lạy trời lạy Phật
Chỉ xin một điều duy nhất
Tháng ngày hóa đá quanh con.

Cầu tre như sợi dây phơi
Ai giắt lên đấy mảnh trời nhẹ bâng…
Ba nhịp thôi mà chẳng gần
Nếu ai tay vịn hơn chân qua cầu.
Xa quê nào có bao lâu
Mà sao gầy thế hỡi cầu tre ơi!
Xin chầm chậm lục bình trôi
Lỡ em rớt xuống có nơi làm bè
Phận này nương với phận kia
(Phận hoa vốn khó trở về gốc xưa!)
Dây phơi đầy tiếng ầu ơ
Mảnh trời ai vắt gió đưa nhẹ hều
Đôi chân chưa một bước liều
Giờ cầu tre dạy biết điều ấy đây.

Trên đây là những bài thơ đặc sắc trong tập thơ Điều Thật của nhà thơ Thu Nguyệt. Chặng đường thơ ca của bà đã cho ra đời rất nhiều tuyệt phẩm nổi tiếng và được khẳng định bằng nhiều giải thưởng vô cùng quý giá của văn học nghệ thuật được người đời ca ngợi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài thơ này của chúng tôi!

Xem Thêm: Tập thơ Điều Thật hay nhất mọi thời đại của Thu Nguyệt phần đầu

Related posts

Lưu Quang Vũ với tập thơ Bầy ong trong đêm sâu (1993) Phần 2

admin

Nhà thơ Tế Hanh cùng tập thơ Khúc Ca Mới được yêu thích mọi thời đại phần 2

admin

Nguyễn Phi Khanh cùng tuyển tập những thi phẩm đặc sắc nhất phần 6

admin

Leave a Comment