Thơ Hay

Tập thơ: Mạnh Hơn Tuyệt Vọng – Anh Ngọc ( Nguyễn Đức Ngọc)

Tập thơ Mạnh Hơn Tuyệt Vọng của nhà thơ Anh Ngọc được sáng tác vào những năm 2000 – 2001. Tập thơ với lối viết mộc mạc, giản dị chia sẻ những buồn vui về quê hương đất nước, những bài thơ của Anh Ngọc nhận được sự đồng cảm sâu sắc của độc giả. Tập thơ ” Mạnh hơn tuyệt vọng” gồm 20 bài thơ. Hãy cùng chúng tôi theo dõi ngay nhé!

Nội Dung

Anh còn gì ngoài một trái tim yêu
Bạn bè quay lưng, người tình quay mặt
Đến chiếc bóng theo anh trên mặt đất
Cũng mờ đi khi vội tắt nắng chiều

Anh còn gì ngoài một trái tim yêu
Đập run rẩy bên trời như chiếc lá
Mong manh thế, chẳng cần cho ai cả
Quả bóng màu treo trong những giấc mơ

Anh còn gì ngoài những câu thơ
Những câu thơ cũng như người bất lực
Ngôn từ đẹp nhưng không ăn được
Người đói cơm, người đã bỏ đi rồi…

(2000)

Em đã đập tan rồi
Chiếc bình anh quý nhất
Anh gìn giữ đêm ngày
Nâng niu như báu vật

Ôi chiếc bình, chiếc bình
Với anh là tất cả
Hy vọng với niềm tin
Tình yêu cùng phép lạ

Anh gửi ở trong bình
Máu hồng và nhịp thở
Hạnh phúc của đời anh
Mong manh và đễ vỡ…

Em đã đập tan rồi
Chiếc bình anh quý nhất
Bởi đơn giản với em
Bình chỉ là cục đất

Em đập chẳng run tay
Em đập không nhíu mày

Chiếc bình đã vỡ rồi
Không bao giờ lành lại
Trái tim anh như bình
Cũng vỡ rồi, mãi mãi…

(2001)

Tôi đã chạy như một thằng hoá dại
Tôi chạy trốn dưới gầm trời, chạy mãi

Tôi chạy trốn cái gì ?
Và tôi chạy trốn ai ?

Tôi chạy trốn hôm qua, tôi chạy trốn ngày mai
Tôi chạy trốn cả những ngày đang sống
Tôi chạy trốn cái thiên la địa võng
Bủa vây tôi những ánh mắt, nụ cười
Những ánh mắt rủ rê
Những ánh mắt chào mời
Những ánh mắt vô hồn như cõi chết
Những ánh mắt đổi thay theo thời tiết
Em đấy ư, con mèo nhỏ hiền lành
Bỗng bất ngờ em nhe chiếc răng nanh
Trò cũ mèm
Sao tôi còn sợ hãi

Chạy
Chạy nữa
Và chạy
Chạy mãi

Chạy trong đêm, tôi chạy dưới mặt trời
Chạy trốn khóc than, chạy trốn tiếng cười
Chạy trốn thuỷ chung
Chạy trốn luôn phản bội
Trên đời này thuỷ chung là một điều chẳng mới
Nhưng phản bội thực tình cũng chẳng mới gì hơn
Chạy trốn bầy đàn, chạy trốn cô đơn
Chạy trốn ngọt ngào, chạy trốn niềm cay đắng
Bầu trời thì cao, đất đai thì rộng
Tôi chạy đi đâu ?
Tôi chạy tới bao giờ ?

Chạy trong đời, tôi chạy cả trong mơ
Chạy khi thức, tôi chạy luôn lúc ngủ

Có ai kia đang chờ tôi ở đó ?
Một bờ vai, mái tóc, một làn môi…
Tôi đâu ngờ trái tim đã lừa tôi
Vừa chạy trốn vừa âm thầm vẫy gọi
Rắc lông ngỗng cho kẻ thù biết lối…
Lông ngỗng bay
Lông ngỗng bay trắng xoá cả gầm trời
Tôi chạy hoài
Không trốn được chính tôi.

(2001)

Có lẽ nào anh lại sợ tình yêu
Như sợ hãi lòng người quay quắt
Sợ sáng nắng chiều mưa
Sợ có rồi lại mất
Sợ nước chảy hoa trôi trơ lại bọt bèo

Có lẽ nào anh lại sợ tình yêu
Như sợ cảnh xây nhà trên cát
Sợ bắt tép nuôi cò
Khi cò lớn cò dò bay mất
Khổ thân ai công cốc dã tràng

Ôi tình yêu ngươi là thứ vết thương
Phủ đầy gấm vóc
Lời ân ái với ngươi là thuốc độc
Giấu gươm dao sau đường mật ngọt ngào

Có lẽ nào anh lại sợ tình yêu
Cái vẻ đẹp làm bằng đau đớn
Anh như kẻ sợ ma nên hết lớn:
Sợ gì ma, ta chỉ sợ con người.

(2001)

Anh phải cảm ơn em
Thực lòng không nói dối
Chính nhờ em phản bội
Anh mới có thơ tình

Phản bội thì quá nhanh
Thơ tình còn mãi đó
Phản bội mình anh khổ
Thơ tình dành muôn người

Buồn vui sẽ qua thôi
Sướng khổ dần quên hết
Người trẻ rồi người gài
Người già rồi người chết
Chỉ tình yêu không hìa
Chỉ tình yêu bất diệt
Bất diệt với thơ tình

Anh phải cảm ơn em
Tưởng mất mà hoá được
Ở đời ai biết trước
Rủi may là thế nào
Ở đời ai biết được
Dại khôn ra làm sao…

(2001)

Em đã đi về phía cuốl trời chiều
Anh đã mất em rồi
Anh đã mất…

Nhưng cỏ vẫn còn đây tràn trề trên mặt đất
Mặt hồ xưa trăng nước vẫn dâng đầy
Mây lưng trời, heo hút cánh chim bay
Lối ta đi loài hoa vàng vẫn mọc

Anh mất em
Nhưng tình yêu không mất
Lá trên cây và gió thổi trong cành
Tình yêu còn trong hơi thở của anh
Tình yêu còn trong trái tim đang đập
Như sóng vỗ cồn cào sau lồng ngực
Tình yêu còn trong nỗi nhớ khôn nguôi
Trong nỗi đau không thể thốt nên lời…

Dù anh đã mất em trong cuộc sống
Thì anh vẫn còn em trong cõi mộng
Mộng mới là xứ sở của tình yêu
Em đã đi về phía cuối trời chiều.

(2000)

Em đã trao anh những đêm dài không ngủ
Những giấc mộng luôn có anh trong đó
Những đợi chờ và những khát khao
Và em nghĩ mình đang trao cả tình yêu

Em đứng đó tái xanh như tàu lá
Chân run rẩy, toàn thân như sắp ngã
Ngọn lửa nào đang hừng hực đốt thiêu
Và em nghĩ mình đang trao cả tình yêu

Em đã trao anh rất nhiều, rất nhiều
Nhưng rất nhiều vẫn không phải tình yêu

Bởi vẫn thiếu một chút thôi em ạ
Một chút thôi để làm nên tất cả:
Một chút dịu dàng, một chút bao dung
Một chút bền lòng, một chút thuỷ chung…

Để trước em anh như người có lỗi
Biết lấy gì dỗ dành người đang đói
Một đoá hồng hay là một câu thơ ?
Em có cần chăng tới một giấc mơ ?

Và tất cả đã tan thành bèo bọt
Và em đã quay đi không thương xót

Phải, em đã trao anh rất nhiều, rất nhiều
Nhưng rất nhiều vẫn không phải tình yêu!

(22–2-2001)

Nhớ xưa em bảo cùng anh:
Nếu mai hai đứa chúng mình chán nhau
Thì đời buồn biết bao nhiêu…
Vô tư anh chẳng nghĩ điều ấy đâu

Ngày vui thấm thoắt qua mau
Bây giờ mình đã xa nhau thật rồi
Người xưa đã vắng bên trời
Lời xưa đã hoá thành lời tiên tri
Tình yêu đến, tình yêu đi
Biết chăng thì cũng làm gì được đâu

Giá ngày ấy chẳng gặp nhau
Chẳng trao ánh mắt, chẳng trao nụ cười
Thản nhiên hai cái mặt người
Dửng dưng đi giữa cuộc đời dửng dưng
Rồi ra mỗi đứa một đường
Không xao xuyến, chẳng vấn vương trong lòng
Chẳng buồn, chẳng nhớ, chẳng mong
Đêm không mộng mị, ngày không đợi chờ…

Giá như hai đứa… ngày xưa
Chán nhau ngay lúc mới vừa gặp nhau…

(27-1-2007)

Anh khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì
(Xuân Diệu)

Là nhà thơ anh chỉ biết yêu thôi
Bị dối lừa anh cũng không oán giận
Bị phản bội anh cũng không thù hận
Người khôn ngoan, người cứ việc giễu cười.

Là nhà thơ anh chỉ biết thương người
Ăn mày giả cũng như ăn mày thật
Đã ngửa tay là anh cho tất
Anh chỉ vui khi được đem cho.

Là nhà thơ nên hay nghĩ hay lo
Người chưa khổ thì anh đã khổ
Tim mang nặng những sầu thương vạn cổ
Anh khóc than ngay trước cổng Thiên đường.

Là nhà thơ nên rất dễ tổn thương
Hành hạ anh, em chỉ cần quay mặt
Chỉ cần nói một lời lạnh nhạt
Một lời thôi cũng đủ giết anh rồi…

(2000)

Trước mặt là sông
Sau lưng là núi
Bên này là suối
Bên kia là đèo

Còn biết đi đâu
Đành đứng lắc đầu

Lắc đầu nhìn sông
Sông sâu khó lội
Lắc đầu nhìn núi
Núi cao khó trèo

Lắc đầu nhìn đèo
Mây giăng kín lối
Lắc đầu nhìn suối
Thác ghềnh cheo leo

Lắc đầu nhìn theo
Ngàn trùng xa khuất
Đất về cuối đất
Trời đã cùng trời

Thở dài hỏi gió
Gió còn rong chơi
Thở dài hỏi nắng
Nắng không trả lời
Thở dài hỏi nước
Nước đầy lại vơi
Thở dài hỏi người
Người không đáp lại
Thở dài hỏi mãi
Người đã quên người…

Lắc đầu mà thôi
Thở dài mà thôi.

(2001)

(Thương yêu tặng P. và L.)

Mặt trời đã lặn ở trên cánh đồng
Nắng chiều đã tắt trên trời mênh mông
Chỉ còn sót lại
Vài tia nắng quái

Tình yêu đã mất trong lòng rỗng không
Vài tia nắng quái còn lại cuối cùng
Ấm như tình bạn
Dịu dàng thuỷ chung

Nắng như mắt người xa rồi ngoái lại
Bông hoa đã tàn
Hương còn thơm mãi
Thuyền đã dong buồm
Sóng còn dội lại…

Vài tia nắng quái chống với mùa đông
Chống cùng giá lạnh
Tái tê trong lòng
Chống cùng bóng tối
Ngập trời mênh mông

Nắng ơi buồn không ?
Người ơi buồn không ??

(2000)

(Tặng Trịnh Công Sơn)

Rơi xuống từ trời những sắc lá vàng phai
Giọt nước mắt của mùa đông lạnh lẽo
Chiều đã xuống trên mặt người khô héo
Thế gian đẹp và buồn

Ngân lên từ những sợi dây đàn
Tiếng run rẩy mười ngón tay gầy guộc
Tiếng im lặng cặp kính tròn ngơ ngác
Trái tim yêu và đau

Người đến từ đâu
Và sẽ đi về đâu
Người làm lụng trên cánh đồng mệt mỏi
Giữa hoang vu người cất lên tiếng gọi
Sỏi đá trăm năm dội tiếng con người

Người đứng cao hơn mọi thành kiến trên đời
Giữa đồng loại như một người xa lạ
Ôm cây đàn như vác cây thánh giá
Người lạc loài ngay chính giữa quê hương

Từ chối hận thù người hát tiếng yêu thương
Chạy trốn bơ vơ người tìm vàogiấc mộng
Người học cách sống chung cùng tuyệt vọng
Người vỗ về từng ngọn cỏ xót xa

Ngủ đi, ngủ đi những dục vọng mù loà
Ngủ đi, ngủ đi những lọc lừa, phản trắc
Ngủ đi, ngủ đi những trái tim tan nát
Ngủ đi, ngủ đi tàn tạ những hình hài…

Người hát rong của thế kỷ hai mươi
Giờ đã hết, năm đã cùng, tháng tận
Mắt đã mở, máu trong tim đã cạn
Tay đã buông, gối đã mỏi, chân rời

Người vẫn còn hát mãi không thôi
Yêu và đau, trái tim dường nức nở
Đẹp và buồn thế gian còn nặng nợ
Người là tôi
Hay tôi cũng là người

Người hát rong
Người hát rong ơi…

(15–11–2000)

(Kính tặng anh hồn nhạc sĩ Trịnh Công Sơn)

Trong những ngày tuyệt vọng nhất đời tôi
Tôi sống được nhờ thơ và nhạc Trịnh

Anh hát giùm tôi
Anh khóc giùm tôi
Hát hay khóc với anh thì cũng thế
Khóc rưng rưng
Và hát thì rơi lệ
Và lệ rơi thì như thể máu đang rơi

Ai ham vui tìm chỗ khác mà vui
Ai mạnh khoẻ tìm nơi mà khoe sức
Ai yếu đuối và ai bất lực
Ai lẻ loi xin hãy đến cùng anh

Anh thuộc phía tuổi hờn, anh thuộc phía mong manh
Anh thuộc phía những con người bé nhỏ
Người an ủi những linh hồn đau khổ
Bằng nỗi buồn tên gọi Trịnh Công Sơn

Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn
Dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng
Nhìn cái chết như một phần sự sống
Cát bụi là anh
Cát bụi là tôi
Cát bụi là ta nên cát bụi tuyệt vời

Nhạc Trịnh buồn
Nhạc Trịnh của tôi ơi
Bao yêu thương không cứu nổi con người

Gã tình nhân bị người tình phản bội
Vị giáo chủ bị con chiên lừa dối
Họ vừa nghe anh với vẻ mặt buồn rầu
Vừa phản bội anh và lừa dối lẫn nhau…

Nhạc Trịnh buồn
Lặng lẽ bỏ đi đâu
Chỉ còn lại cây ghi ta bằng gỗ
Những nốt nhạc vẫn ngủ vùi trong đó
Như tình yêu giờ đã ngủ trong tim
Và trái tim trong đất ngủ im lìm.

(3–5-2001)

Dù đến rồi đi
Tôi cũng xin tạ ơn người
Tạ ơn đời
Tạ ơn ai
Đã cho tôi tình sáng ngời
Như sao xuống từ trời

I.
Tạ ơn người đã nhìn tôi
Trao tôi ánh mắt một đời tôi mong
Người như trăng mọc giữa rằm
Tôi như bóng tối âm thầm cuối đêm
Ai xui tôi ngước nhìn lên
Gặp đôi mắt ấy từ trên đỉnh trời
Bao nhiêu cặp mắt trên đời
Sao mắt tôi với mắt người tìm nhau
Mắt như tia sét trên đầu
Xé mây dội xuống tim đau không cùng
Biết còn chi nữa mà trông
Tôi dơ hai cánh tay không đỡ trời…

II.
Tạ ơn người đã yêu tôi
Thật lòng chăng, chỉ có người mới hay
Tôi như con thú bị vây
Trong sương mù của Hồ Tây mịt mùng
Chập chờn một giấc mơ chung
Tỉnh ra tóc xoã một vùng tả tơi
Tôi chạy trốn dưới gầm trời
Chạy đâu cho thoát những lời ái ân
Đành như một cánh thiêu thân
Trước sau thì cũng một lần cháy lên
Đành bay như một mũi tên
Từ nơi xa thẳm tới miền xa khơi…

III.
Tạ ơn người đã quên tôi
Hư vô hạt bụi bên đời buồn tênh
Đến rồi đi, chuyện thường tình
Trời cao đất thấp một mình mình hay
Sương tan phơi mặt Hồ Tây
Xưa bèo bọt lại vẫn nay bọt bèo
Tôi cầm một trái tim yêu
Gọi tên ai suốt những chiều khói sương
Vượt lên ngàn nỗi bi thương
Vượt lên ngàn nỗi tầm thường thế gian
Bông hoa chưa nở đã tàn
Giấc mơ hoá giọt mưa tan giữa trời…

IV.
Tạ ơn người đã giết tôi
Không gươm giáo, chỉ một lời lạnh tanh
Một lời như gió qua nhanh
Chuyện hôm nay đã hoá thành chuyện xưa
Lạ gì sáng nắng chiều mưa
Thói đời đen bạc có chừa riêng ai
Thức lâu chẳng biết đêm dài
Nào ai dạy được cho ai chữ ngờ
Còn duyên chín đợi mười chờ
Hết duyên quay mặt làm ngơ với người
Bao nhiêu từ ngữ cạn rồi
Trong tim còn lại một lời: Tạ ơn…

(2000)

Tâm hồn anh là một buổi chiều đông
Buông chầm chậm ở ngoài khung cửa sổ
Lạnh và xám như mặt hồ nước ngủ
Như góc tường rêu phủ đã ngàn năm

Anh vẫn nghe ngọn gió của thời gian
Thổi hun hút trong hồn anh lặng lẽ
Thổi lơ đãng qua đền đài hoang phế
Thổi âm u trên gương mặt con người

Tâm hồn anh theo dòng nước trôi xuôi
Làm con đò bập bềnh trên khói sóng
Ngoài bãi vắng con vạc gầy bất động
Tâm hồn anh hoá đá tự bao giờ

Những ngả đường lầy lội khuất trong mưa
Về đâu đó những bước chân vô định
Quay bốn phía chỉ gặp toàn hiu quạnh
Anh một mình lạc lối giữa mênh mông

Tâm hồn anh là một buổi chiều đông.

(2000)

(Tặng tôi)

Thế kỷ già nua, thiên kỷ cũng mốc meo
Năm với tháng rủ nhau đi hết
Linh cảm nói rằng tôi đã chết
Vào phút giây thời khắc điểm 2000

Trên con tàu Titanic – Thời gian
Tôi chầm chậm chìm dần vào đáy nước
Không còn ai, không còn gì phía trước
Đợi chờ tôi, ngoài thăm thẳm màn đêm…

Nhưng từ đâu, em đột ngột hiện lên
Trước mát tôi như Chúa ngày sáng thế
Trên chiếc ngai vàng kết bằng tuổi trẻ
Và trên đầu vòng nguyệt quế của tình yêu
Chìa bàn tay như thể một chiếc phao
Em cuối xuống trên đầu người sắp chết

Và tất cả bỗng sáng bừng lên hết
Cả thế kỷ già nua, cả thiên kỷ mốc meo

Tôi nhìn trời, trời bỗng trong veo
Tôi nhìn đất, đất đầy hoa trái
Tôi nhìn đời, đời như trẻ lại
Những mắt người trong suốt tựa pha lê
Nhữngc tiếng cười, giọng hát si mê
Và chim hót, như lần đầu chim hót
Và gió thổi trên đồng xanh rào rạt
Và mùa xuân như một suối hoa đào
Soi mặt người rạng rỡ giữa chiêm bao…

Nhưng tôi biết, trời ơi, tôi biết
Rằng tất cả chỉ là ảo giác
Cái ốc đảo hoang đường trên sa mạc
Ánh cầu vồng hư ảo dưới cơn mưa
Người lừa tôi và tôi tự đánh lừa
Khi chầm chậm chìm dần vào đáy nước
Không còn ai, không còn gì cứu được
Con tàu tôi sóng đánh đã tan tành

Dẫu cho em đến kịp để hồi sinh
Hồi sinh rồi lại đem đi giết

Năm với tháng rủ nhau đi hết
Thế kỷ già nua, thiên kỷ cũng mốc meo

Thời gian ngừng, yêu dấu cũng tàn theo…

(2001)

Tôi đang sống như một nàng chinh phụ
Trong không gian bất động từ lâu rồi
Và thời gian chỉ còn là quá khứ
Như dòng sông cạn nước, đã ngừng trôi

Tôi đang sống như một người sắp chết
Thân hư hao đã gần đất xa trời
Nhìn tất cả qua một màn sương khói
Thấy cuộc đời mất hút phía xa khơi

Tôi một kẻ tù nhân tự nguyện
Tống giam mình trong bảy mét vuông thôi
Từ chối hết mây trời và gió biển
Để chuyện trò cùng bốn bức tường vôi

Tôi đang sống như một người tu sĩ
Lánh trần duyên và xa cách loài người

Tôi đang sống như một con đà điểu
Nhắm mắt vào mặc kệ những buồn vui

Tôi đang sống như một người mất trí
Để một ngày quên lãng chính thân tôi.

(2001)

Em ơi tuyệt vọng màu gì
Màu đen, màu trắng, lại khi màu hồng
Nắng vàng màu của nhớ nhung
Chiều dâng ngập lối người không trở về
Hoa còn nở tím triền đê
Áo ai nhuộm sắc tái tê giữa hồn
Chim bay về phía hoàng hôn
Vầng trăng treo nỗi cô đơn cuối trời
Âm u màu của mắt người
Bao nhiêu giọt lệ nói lời đắng cay
Quạnh hiu màu đám mây bay
Đêm đen màu của những ngày mất nhau
Em ơi tuyệt vọng từ lâu
Có trong tất cả sắc màu trần gian.

(2001)

Yêu nhau đầu Euro
Bỏ nhau cuối Euro
Tình yêu như bóng đá
Người khóc, kẻ reo hò

Bóng đá như tình yêu
Trận này rồi trận khác
Như sau Ý – Hà Lan
Là tiếp liền Ý – Pháp

Trận nào lưới cẫn sạch
Trận nào thủng mấy bàn
Tránh tóc dài Davids
Gặp hói đầu Zidane

Tình yêu như bóng đá
Thắng thắng với thua thua
Cúp vàng rồi cúp bạc
Trứng thối cùng cà chua

Tình yêu như bóng đá
Bí ẩn và giản đơn
Sân bãi dàn trận mạc
Cỏ vẫn mọc xanh rờn
Dường như sau trận đấu
Cỏ càng mọc xanh hơn

Tình yêu như bóng đá
Tỉnh táo lẫn điên rồ
Cuộc đời thành sân cỏ
Giật mình, gào: dô, dô…

Yêu nhau đầu Euro
Bỏ nhau cuối Euro…

(2001)

Nỗi đau vô hạn nâng ta diệu kỳ.
(Alfred de Musset)

Em đến rồi em đi
Không bao giờ trở lại
Anh ngơ ngẩn nhìn theo
Con đường nhỏ gió chiều xao xác mãi

Với nỗi đau này anh tồn tại
Tâm hồn anh là một cánh đồng hoang
Cánh đồng hoang mọc đầy cỏ dại
Không gieo trồng
Và không gặt hái

Với nỗi đau này anh tồn tại

Trái tim anh như một quả chuông
Một quả chuông ròng ròng máu chảy
Và mỗi lần ngọn gió thổi qua
Chuông rung khẽ những tiếng thầm tê tái

Với nỗi đau này anh tồn tại

Với nỗi đau này anh lặng lẽ hồi sinh
Mất tình yêu
Anh lại được thơ tình
Những câu thơ sẽ thay người sống mãi
Anh chỉ cần em thôi
Và em đã đi rồi, không trở lại

Với nỗi đau này anh tồn tại.

(2001)

Anh Ngọc là một trong những nhà thơ Việt Nam nổi tiếng trong giai đoạn chống Mỹ. Ngoài việc sử dụng ngòi bút sắc sảo của mình để chống lại giặc ông còn là chiến sĩ cầm súng trực tiếp. Là nhà thơ, nhà văn yêu nước được nhận nhiều giải thưởng văn Học lớn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé! 

Related posts

” Con sông dùng dằng con sông không chảy” – Câu thơ nổi bật của Thu Bồn

admin

Bài thơ Tạm biệt quê nhà – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Ai Gọi Đò – Nhà thơ Dương Hoàng

admin

Leave a Comment