Nhà Thơ Nổi Tiếng

Tập Thơ Nhặt Lời Cho Bóng Lá (Phần I) Độc Đáo Của Bùi Kim Anh

Thơ Bùi Kim Anh là nỗi niềm của một người bị nhiều điều phụ bạc mà không oán hận, chỉ tự trách mình. Đó chính là tâm hồn thật là trong trẻo, thật là cao đẹp và bao dung. Cũng có thể đó chỉ là những phút “giận dỗi và nghi ngại” của một tâm hồn yếu đuối, thiếu tự tin. Dưới đây, chúng tôi xin gửi đến bạn phần I (sợ rằng lục bát đã nhàu) để quý độc giả yêu thơ hiểu thêm về con người của bà cũng như lối thơ tự do, không dấu câu này nhé!

Tập thơ đã đạt được nhiều giải thưởng quý giá của hội văn học. Đây là một tên tuổi quá quen thuộc trong nền văn học Việt Nam hiện nay.

Nội Dung

sợ cũ như miếng trầu cay
sợ mòn như thể lối ngày đã qua
sợ người bảo ta đã già
như câu lục bát ngâm nga chuyện đời

đụng đâu cũng sợ mất rồi
thương mình cũng sợ người cười kẻ chê
tìm đâu trăng gió mà thề
tình xưa lối cũ đi về có nhau

sợ rằng lục bát đã nhàu
cỏ hoa cũng đã thay màu đổi hương
câu thơ lầm lụi nẻo đường
gieo vần sáu tám người thương xa rồi

xin đừng trách nữa người ơi…

tìm lặng yên giữa chốn thiền
lòng thơ nhẹ bớt ưu phiền được chăng

tìm nơi đây sự vĩnh hằng
tôi nghe đủng đỉnh mảnh trăng thượng tuần

lâng lâng trong tiếng chuông ngân
lời kinh nhẹ tiếng bước chân thoảng về

một đời thực vọng cơn mê
thoát ra khỏi những ủ ê cõi người

có mây gió lạc khoảng trời
nghe không tiếng gọi chơi vơi ơ kìa

người ơi bỏ phố cho ai
cửa thiền có tiếng thở dài chiều hôm

nhịp buông nghe chậm chậm buồn
gót hiên nghe tiếng gió luồn vào mây

cõi riêng giữa chốn thực này
vô thường mặc kẻ đoạ đày với thơ

cõi riêng là mộng hay mơ
là quên hay nhớ bến bờ vô vi

người ơi bỏ phố làm chi
quay lưng bỏ mặc những gì đớn đau

quay lưng bỏ vui lẫn sầu
nam mô thoát chốn bể dâu mặc đời

về đi thơ về đi người
về trong bao chuyện khóc cười với nhau

quên rồi hôm ấy hẹn người
quên rồi đông đã nói lời heo may
gió buồn thả rét lên cây
cài vào đâu hẹn lắt lay đi tìm

một lời hẹn lúc sớm mai
bây giờ chiều đã trượt dài lối đi
nơi người vàng đoá cúc quỳ
chớm đông Hà Nội hoa ly trắng ngần

trách mình cứ nhớ cứ quên
bao lời hẹn lỡ giữ nguyên một lời
lên Hồ Tây ngóng gió trời
nhặt câu thơ bị bỏ rơi năm nào

đã quen mất nết đi rồi
quen câu buồn tựa quen hơi thở dài
mặc lời te tát sớm mai
ta theo gió tạt ngõ ngoài đường trong

mang tâm tư đến nhọc lòng
mang câu thơ cũ ra hong bụi đời
gửi cho mình chỉ mình thôi
ngoài kia đông vẫn lạnh nơi xuân về

một câu lục bát ủ ê
ta người xưa lại quen lề thói xưa
tình đong vơi thơ đổ thừa
hết một năm biết có chừa sang năm

gánh buồn đi đổ xuống sông
gặp người ngả gánh giữa dòng lại thương
gặp người đỡ một đoạn đường
ghé bờ vai mỏng vấn vương dặm dài

gánh buồn nỡ xẻ cho ai
đem về chất chật buồng ngoài ngõ trong
chợ phiên quẩy gánh thong dong
bán đi mua sợi tơ lòng về giăng

bán đi mua một mảnh trăng
cho riêng mình khỏi lăng quăng sự đời
gánh buồn đem bán chợ vui
những tưởng ế lại lời ơi là lời

biết mình nay đã già rồi
biết mình nay đã là người hôm xưa

dở hay cơn gió cuối mùa
mặc sương mặc nắng mặc mưa mặc đời

rong chơi vui thú rong chơi
cưỡi lên ngọn gió mà cười với trăng

đuổi theo lãng đãng nói rằng
thực hư đôi cõi lăng quăng thôi mà

có đâu gần có đâu xa
nắm quàng vơ vội lẫn ma lẫn hồn

niềm vui rơi rớt nỗi buồn
xách tay lên cánh chuồn chuồn là bay

thả ra một nắm gió giời
góp gom rồi để cho người dửng dưng

thả ra mua rượu ngâm gừng
ngỡ là tối đỡ đau lưng một ngày

người đi qua ngõ bán cây
mần chưa mọc lá rụng đầy lối đi

dở hơi ngồi xếp tứ thi
tình tang giá chợ mua chi bây giờ

thiếu tiền lại đi in thơ
ngoài kia mưa gió biết dờ dẫm đâu

trời mưa nước chảy qua cầu…
mặc lã chã mặc dãi dầu mặc ai

muộn màng rơi tiếng ngãi nhân
đính kèm đâu ánh trăng ngân bây giờ

buộc thơ vào với tình thơ
cởi câu trăng gió để mơ một mình

chẳng còn là cây trúc xinh
chẳng còn mấy gã si tình quẩn quanh

cuộn chiều hôm đón gió lành
cởi lời âu yếm để dành từ xưa

chát chua trái quả cuối mùa
tự sửa sang để tự vừa tấm thân

muốn viết một lời cỏ cây
mà sao buồn nẫu thế này chiều ơi
buông lời tình tứ để rồi
ý thơ hết đứng lại ngồi vào đêm

vẫn ta nghiêng ngửa chén say
chếnh choang men gió đẩy ngày vào đêm
vẫn ta chẳng giấc êm đềm
giăng tơ chăng khắp nẻo miền chiêm bao

lần chần đêm ngả gối đầu
tự gian dối để tự đau một mình
lần chần đêm lật giở tình
nhấp nháy bóng nhấp nháy hình kìa ai

thức đâu tỉnh giấc ngủ dài
khổ cho thơ đợi sớm mai trả lời
khổ cho một kiếp phận người
kéo đêm bằng sợi dây phơi nỗi niềm

năm canh thức đủ năm canh
con kiến leo đến ngọn ngành làm chi
tươi như một nụ xuân thì
vò đêm giấc mộng còn gì là đêm

có người đàn bà lãng quên
nét duyên bỏ lại bên thềm chẳng mang
bỏ yêu quên hết dở dang
câu thơ viết đế lang thang cõi đời

có người đàn bà dở hơi
hằng đêm thức để tìm lời cho thơ
lãng quên bỏ nét bơ phờ
lãng quên mặc gió đứng chờ ngoài mưa

rủ ai quên lãng ngày xưa
quên buồn vui mới chỉ vừa hôm qua

thôi thì ta dại ta ngu
bóng ta nhỏ vẫn là dù chở che

giấc mơ ngắn giữa trưa hè
đủ ta thoát khỏi ngáo nghê nỗi đời

buông tay rơi hạt nỗi niềm
buông tay chạm gió ưu phiền nhẹ tan
lang thang rủ chốn lang thang
chạm thiên hạ lại đa mang câu buồn

rằng quê thời ở làng Trình
mái gianh chẳng biết mái đình chẳng hay
sông quê lòng nước vơi đầy
bến phà Tân Đệ bóng gầy mẹ qua

rằng quê nào có bao xa
chỉ còn nấm mộ để mà nhớ thương
hoang vu cỏ nhào nhạt đường
nén hương thắp khói có vương lối về

tôi lại về với tôi thôi
với câu lục bát một đời dở dang
lỡ rơi nhịp khúc mơ màng
ngọt ngào rơi bởi ngổn ngang gió lùa

tôi về gay gắt nắng trưa
hỏi mình nghe cả lời thưa của mình
xin cho một nắm vô tình
gói vào lá để mang hình mùa xuân

Trên đây chính là phần I của tập thơ “Nhặt Lời Cho Bóng Lá”, đây là chùm thơ với cấu tứ hay, độc đáo, mới mẻ. Mời bạn cùng tham khảo tiếp phần II (Người ở trong ta) với những chủ yếu tăng niềm hứng thú đối với độc giả nhé. Hãy chia sẻ với mọi người để cảm thụ những tư tưởng và thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm nhé!

Related posts

Thơ Anh Ngọc – Lý tưởng sống cho nhiều thế hệ khoác ba lô ra trận

admin

Nguyễn Trọng Tạo Cùng Tập Thơ Sóng Thủy Tinh Đặc Sắc

admin

Nhà thơ La Fontaine và trọn bộ trang thơ ấn tượng nhất phần 4

admin

Leave a Comment