Nhà Thơ Nổi Tiếng

Tập Thơ “Sau Điêu Tàn” Của Chế Lan Viên Sống Mãi Với Thời Gian (P2)

Chế Lan Viên tên thật Phan Ngọc Hoan, sinh ngày 14/1/1920 ở Cam Lộ, Quảng Trị. Lên 7 tuổi, ông đã bắt đầu viết và đã có nhiều tác phẩm kiệt xuất. Tiếp nối mạch cảm xúc của phần 1, ngay dưới đây, chúng tôi xin gửi đến bạn phần 2 tập thơ “Sau Điêu Tàn” của ông nhé. Đây là tập thơ có giá trị và lưu truyền đến ngày nay, được nhiều người yêu thích.

Mời các bạn theo dõi và cảm nhận được lời thơ và điều nhắn nhủ của tác giả nhé!

Nội Dung

Trăng treo lặng đầu cành tre ủ rũ
Gió phì phào, thoi thóp thở trong cây
Cả đồi vắng đêm nay sầu ủ rũ
Tháp Điêu tàn than thở suốt canh chầy

Không gian thắm phớt vàng như ngọc biếc
Đá thành mây trôi ngập dải Ngân hà
Ta vẳng nghe xạc xào trên khoảng biếc
Cánh đôi nàng Chiêm nữ lướt trời mơ

Gạch Tháp đã rụng dần theo sao lạnh
Đồi cỏ xanh rùng rợn, sóng sầu lan
Ta tưởng như dưới đồi cao vắng lạnh
Muôn ma Hời nhọc mệt trở thân tàn

Thuyền hồn đã ngừng trôi trên bể mộng
Người trong mơ phút chốc biến theo đêm
Của Thái dương dạt dào muôn lớp sóng
Đem trần gian ra khỏi khói hương êm

Ta cũng là người trong giấc mộng
Mà cuộc đời là một tối mơ dài
Của Hóa Công, cũng lênh đênh trên sóng
Nhưng cơn mơ, dào dạt bể trần ai

Nghìn năm trước đền đài bùng lửa cháy
Họa binh đao lay chuyển nước non Chàm
Nghìn năm trước tiếng reo hò vang dậy
Chốn bình sa máu đỏ chảy mênh mang

Dòng máu ấy trôi qua bao thế kỷ
Dưới màn quên ảm đạm, dưới sương mờ
Một chiều kia, một chiều kia vắng vẻ
Máu đào tuôn tràn ngập cả lòng ta

Một chiều kia máu đào dâng lênh láng
Theo bút cùn huyết thắm nhẹ nhàng tuôn
Đấy những cảnh u huyền hay xán lạn
Mà chiều kia người thấy ở ĐIÊU TÀN

Qua đây ta lại nhớ mình
Gió trăng chẳng nói hết tình ta đau
Ngọn riêng gió thổi sầu lau
Mắt xa em có sáng màu nhớ nhung?
Thời gian chảy khuất bên lòng
Nhỏ to mạch gối đôi dòng xót thương

I
Giọt mưa rơi nước mắt
Mây khuất bóng người qua
Ở đây rừng nhân ảnh
Trăng lên rồi trăng tà

II
Ở đây không phải Đào Nguyên
Ngón son không trỏ lối thuyền lãng du
Lưu lang ví có thăm dò
Rặng cây nước mắt che mờ màu hoa
Ngõ xưa năm tháng trăng tà
Khuất cây thương nhớ ấy là lãng quên

Ở đây không phải Đào Nguyên
Khóm đau tre trúc xanh phiền thế gian
Bóng tiên dù gặp Lưu lang
Bướm kia đã chết, dặm đàng đã xa
Mộng tan theo một tiếng gà
Tỉnh đôi mắt khóc đâu Đào Nguyên?

Khi đến cùng ta bày cuộc Sắc
Ra đi đề lại cánh hoa Không
Rừng Xuân mộng lá thay chim bướm
Hư ảo còn hơn phấn bụi lòng

Rất nhiệm màu, ôi Đấng Cả Mâu Ni!
Xin từng thác từng nguồn mau rộng mở
Lòng thương cao xuống lòng con đau khổ
Dẫu chỉ trong một phút, hãy cho xem
Trời Tây phương thất bảo chói trang nghiêm
Con sẽ đến cắn vào tay vàng ngọc
Cho chảy máu tay thiêng, cho tiếng khóc
Bật vụt lên khí huyết xuống hầu khô
Lạy muôn trên đây một kẻ măng tơ
Của tôn giáo chìm trong thuốc độc!
***
Nàng hỡi nàng! Chiều ta trong phút chốc
Réo lòng ta sắc máu của môi ngươi
Da lạnh như bóng lá rợp hồn người
Hơn bánh thánh, rung tim ta đôi má
Ta sẽ vít đầu em như vít quả
Và đôi môi gắn chặt để đôi nguồn
Khoái trá kia trào xuống giữa lòng thương
Cả một mùa ái ân đang chín tới

Trên thân em tưng bừng lời kêu gọi
Ta đến đây xin gặt cả trời yêu
Từng ngực đầy đong lấy suối thương nhiều
Từng ôm rộng cắt dần đồng khoái lạc
Đo bằng hồn những hư vô hương sắc
Ta gặt chiều nay, ta gặt chiều mai
Muốn một lần trút hết của muôn đời
Mà không cạn, hồn chìm trong tuyệt vọng
***
Ôi tôn giáo, ôi ái tình to rộng
Ôi rượu nồng, á phiện của lòng tin
Như giết người hương độc của vườn tin
Cây cảm giác trong hồn ta bỏ ngỏ
Của say sưa đang mải chờ sức gió

Ôi chao ôi! Ai chết ở trong hồn
Một huyệt sâu vừa sụp xuống cô đơn
Ta sẽ đọc một lời ca ai oán
Tiếng chìm thấp như một trời mây nặng
Có ai đưa thánh giá đến lòng không?

Hồ phách, lưu ly, xích châu, mã não
Cả một trời, Như Lai ơi, thất bảo
Tưởng cũng không sao xuyên nổi lòng con
Giã từ lâu mười tám tuổi tơ non
Tình ái chết và hồn con băng giá
Chán ngán hết rồi, khinh khi tất cả
Tre còng đầu bởi khát xuồng ven hồ
Những thân cây trong Đói quặn mình khô
Kìa lá rụng điên lên trong gió thốc
Kìa hỗn loạn bụi mù theo gió lốc!

Như Lai ơi! Con góp hết lòng tin
Xin quỳ đây nô lệ trước chân thiêng
Hãy nắm lấy tay con, hãy ôm con vào ngực
Hãy để trong lòng cao, lòng thơ con thổn thức
Hãy cho con chuốc rượu đảo linh hồn
Những thú khát cành tre giờ đói lả
Của mình cây, những dây điên của lá
Những phút cuồng quay lộn bụi mù bay
Điên! điên! điên! và say nữa, xin say!
Điên đến chết và say cho đến khóc
Say thêm nữa! Phút yêu say vàng ngọc
Đắt bao nhiêu xin cũng cứ mua cho
Trả bằng hồn, bằng máu cũng không từ!

Đây noi dấu của muôn nghìn bộ lạc
Dốc máu buồng tim, giết hồn lấy xác
Dâng cao lên, tế lễ Đấng Thiêng liêng
Nhạc đâu rồi? Lễ vật sắp đưa lên
Xin mau nói cho hồn tôi rúng động!

Sống! Sống! Sống! Tôi chết đi vì sống!

Xuân căng vú tròn cương đôi quả mật
Mạch kín vẹn: sắt chưa vào thịt đất
Sắc màu tươi đang rỡn trí hư vô
Đây buổi nguyên sơ, đời tĩnh như hồ

Ôi, xôn xao bốn phương nghe dậy nổi
Sóng gió đổ trong vực trời khát đói
Không gian say con thịt gái măng tơ
Lần đầu tiên chợt thấy hố sâu chờ

Trong uy nghiêm, Jéhovah sực tỉnh
Vóc cả bỗng nghiêm, mắt thần bỗng định
Gió xa xôi vẫn dấy bụi ngang trời
Mịt mù thay trần thế buổi sơ khai

Ngày vàng đã năm phen dong nắng lướt
Đất đã tịnh. Mây đã buồn mây nước
Cô liêu thay trong những mỏ chưa khai
Vàng cao sang sớm tưởng mộng lâu đài

Nhưng cung ngự vẫn riêng sầu mặt Chúa
Đời thiếp mê ly bên lòng cháy đỏ
Jéhovah thầm hỏi: Ta là ai?
Lê minh nay: cuồng phong loạn kim giai

Lời ngọc phán: Ôi! không gian lầm lạc
Một đời sống đang lên trong bụi cát
Hãy nghiêng đây, chờ nhận chút linh hồn
Vườn Eden hoa cỏ biết bao thom

– Lạy muôn trên, sợ khi im cánh lại
Nửa kiếp quay cuồng, vài ba dấu bụi
Không gian cao gay gắt ờ muôn nơi
Tưởng nên chăng đổi lấy một thân người

– Thôi đắn đo chi, đời run hoan lạc
Nay gió cát, mai lại về gió cát
Phách hồn đây lốc dậy một hình hài
Vẽ dùm ta trong sóng bão tim ngươi!

Đã triệu đời qua, Chúa còn soi bóng
Narcisse muôn năm, trên lòng giếng rộng
Đáy Hư Vô, Người ngửa mặt trông trời
Ta là ai? Người thấy đó là ai?

Và những hồn, và những tim, và những phách
Và những Ta ràn rụa đã tuôn trào
Ngày mai rồi phô phang trên cổ sách
Rồi chán chường trong sóng mắt xôn xao

Quăng bút xuống, xé tan ngay mảnh giấy
Riết lấy đầu giữ chặt chút hồn thơ
Cho Thanh Cao ôm chặt những niềm mơ
Cho ý tưởng nằm im trong Trinh Tiết

Như hồn ma lịm đi trong cõi Chết

Rồi cả một thời xưa tan tác đổ
Dấu oai linh hùng vĩ thấy gì đâu?
Thời gian chảy, đá mòn, sông núi lở
Lòng ta luôn còn mãi vết thương đau!

Vẻ rực rỡ đã tàn bao năm trước
Bao năm sau còn dội tiếng kêu thương
Sầu hận cũ tim ta ai biết được?
Người vui tươi, ta mãi mãi căm hờn

Ta đã khóc, ta vẫn còn phải khóc
Cả thời xưa cho đến cả thời nay
Ngày phải tàn, ánh duơng rồi phải tắt
Vỡ tan đi, đến cả quả cầu đây

Mà thân ta phải nào không tiêu diệt
Ở trần gian và ở trí muôn người?
Trong những lúc còn xa xôi cõi chết
Cứ khóc đi những cảnh ở chân trời

Lệ ta nay muôn năm sau còn an ủi
Linh hồn ta ở tận đáy mồ sâu
Người thuở khác biết ai còn tưởng tới
Mà thầm giao cho những đoá hoa sầu

Thu sang chơi! Vườn nghe có thu sang
Với cũ hoa phai, với cũ lá vàng
Ngày chừng buồn! Đêm chừng lên vội lắm
Cửa một lần – hơn ngàn phương phẳng lặng

Bỗng mang buồn đến khắp trước song thưa
Bỗng rộng trời thêm. Thu bỗng mờ mờ
Không còn nghe! Đàn tơ run màu sắc
Thanh âm tươi: đìu hiu trời cung bậc

Vì qua đây, cất dậy, giữa xanh chiều
Đôi linh hồn đóng lạnh phím cô liêu

Sương đã xuống, bụi chừng lên trong nhạc
Líu gặp lại, cống mòn đi, gầy rạc
Điệu hò trầm: không gian hiện nên người
Lung linh về, chực khóc ở bên tai…

Mặt trời nở trong ô cây thếp bạc
Trên ngàn xanh nhí nhảnh ánh vàng lay
Muôn chim non cùng ngây thơ ca hát
Lũ bướm vàng quên lạnh, thẩn thơ bay

Bụi cúc vàng lẳng lơ khoe sắc thắm
Hàng ngô xanh gieo lá đắp hồ thu
Đôi quả dại tự tình trong bụi rậm
Đàn núi xa, sợ lạnh, quấn sương mù

Cả muôn vật, muôn cây cùng hớn hở
Cả muôn người náo nức đón thu sang
Ai có biết bên đồi xanh nức nở
Bên đồi xanh nức nở Tháp Điêu tàn?

Ai tưởng đến Tháp Chàm kia trơ trọi
Tháng ngày luôn rộng cửa đợi Ma Hời
Ai nhìn đến làn thương rêu lở lói
Trên thịt hồng nứt nẻ gạch Chàm tươi!

Ai nhìn đến những vách kia mòn héo
Vì trông mong nhớ tiếc những ngày qua
Ai nhìn đến trong sương chiều lạnh lẽo
Gạch Chàm luôn thất vọng nặng nề sa

Ai tưởng tới! Còn ai đâu tưởng tới
Tháp Điêu Tàn trong lúc gió thu về
Vì than ôi! Than ôi bao tiếng gọi
Của trăng hoa đã vội quyến muôn người đi

Trưa quanh vườn. Và võng gió an lành
Ngang phòng trưa, ru hồn nhẹ cây xanh
Trưa quanh gốc. Và mộng hiền của bóng
Bỗng run theo… Lá run theo nhịp võng…
Trưa lên trời. Và xanh thẳm bầu trời
Bỗng mê ly, nằm thấy trắng mây trôi
Trưa! Một ít trưa, lạc vào lăng tẩm
Nhập làm hồn những tượng xưa u thảm
Trưa, theo tàu bước xuống những sân ga
Dựng buồn lên xa gửi đến Muôn Xa
Đây trưa hiện hình trong căn trường nhỏ
Đưa tay lên thoa những hàng kính vỡ
Trưa gọi kêu, nâng ngực gió lên trời
Bên vú trái tròn, lá bỗng run môi

Ánh đèn ngủ mê man trên mặt đất
Bỗng giật mình run rẩy vỡ tan tành
Một quả trứng thằn lằn từ mái gác
Vừa rơi trên đất rắn, giữa đêm thanh

Làn vỏ mảnh thanh cao và trong trắng
Đã vỡ tan như những mảnh đầu rơi
Trong không khí trĩu đầy hơi yên lặng
Phảng phất mùi thịt huyết quá tanh hôi

Khối yêu đương ôm ấp ở trong hồn
Trong những cõi tiết trinh và băng giá
Ai có biết ngày kia rồi tan rã
Dưới dục tình rồ dại, thịt ngông cuồng
Những linh hồn cứ theo nhau sa ngã
Trong tanh hôi ô trọc của dơ bùn

Buổi chiều đó nằm dài trên nước thẳm
Gió vô tình lay động nắng mong manh
Dòng sông Tuyên như suối ngọc long lanh
Chầm chậm cuốn những mảnh trời lơ biếc
Trên đồi cao lặng trong màu nắng huyết
Tháp điêu tàn mong đợi bóng đêm lan
Ta nằm dài trên cỏ áy mênh mang
Đợi những kẻ ở chân trời mù mịt…

Mặt trời đã lăn trên sườn núi thẳm
Từ không trung rơi xuống cõi trần gian
Một đêm mờ. Bóng tối nhẹ nhàng lan
Ban lặng lẽ linh hồn cho muôn vật
Giã địa cầu, bao nhiêu người đã khuất
Chôn non sông trong một giấc mơ dài
Ta lặng ngồi lắng tiếng thở muôn loài

Ngắm hiện tại tan dần ra dĩ vãng
Như ánh chiều tan dần trong bóng thẳm
Lòng âu sầu nhớ tiếc cảnh xa xôi
Lòng hỏi lòng: Ta rơi xuống cõi đời
Từ cầu nào? Từ thời nào trong vũ trụ?
Để làm gì? Nếu không là than thở
Những nước non dân tộc đã tan rồi…

Sông thì rộng, nước thì sâu
Non giăng những chớp xanh sầu đến em
Nhớ thương ruột yếu tơ mềm
Ngút tuôn ngọn nước, nỗi niềm buông theo
Lên cao với đỉnh mây đèo
Dăm ba bóng khói, ít nhiều tình thương

Như vậy, cùng với bài Tập Thơ “Sau Điêu Tàn” Của Chế Lan Viên Sống Mãi Với Thời Gian (P1), chúng tôi đã gửi đến bạn trọn bộ tập thơ này. Uct.edu.vn luôn chia sẻ những tác phẩm xuất sắc của các tác gia nổi tiếng trên cả nước. Bạn là người yêu thơ? Đừng bỏ qua trang web và những thông tin hữu ích này nhé!

Related posts

Nhà Thơ Bùi Kim Anh Và Tập Thơ Lối Mưa (1999) Nổi Tiếng

admin

Tuyển tập thơ Bùi Huy Bích hay và nổi tiếng nhất (Phần 1)

admin

Tập Thơ Gửi Lời Cho Gió Mang Đi (1997) Của Bùi Nguyễn Trường Kiên

admin

Leave a Comment