Thơ Hay

Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 2

Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn là một tập thơ thành công của nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Anh là một nhà thơ tài hoa cùng một phong cách thơ trữ tình độc đáo nổi bật.Những trang thơ của anh luôn chạm đến trái tim của bạn đọc mạnh mẽ. Cùng nhau theo dõi ngay bây giờ các bạn nhé!

Nội Dung

Những ngày tháng này
chúng ta không có gì ở trong tay
Từng có những ước mơ nhưng đã để vuột như những quả bong bóng bay
rồi hoài mong như một đứa trẻ con chỉ cần nhắm mắt rồi mở ra sẽ tìm thấy
mong niềm vui là một chiếc giếng sâu không cạn đáy
chỉ cần gieo nỗi buồn vào và sớm mai thức dậy
mặt nước lại trong veo…
Những ngày tháng này
chúng ta không cần ai dõi theo
để tập quen một mình trong giông bão
có thể gào lên thật to dù trái tim từ lâu đã khô héo
từng cử chỉ yêu thương…
Hàng triệu lần chúng ta mỏi mòn với mơ ước làm người bình thường
sẽ tự nấu ăn trong những ngày bình yên nhất
nghe nhạc trong đêm khuya và trào dâng nước mắt
ai đó hát về cuộc đời nhưng như đang hát cho mình từ một nơi xa vắng
ở ngoài kia…
Giá như mọi đớn đau đều có thể hẹn giờ
chúng ta sẽ nằm trong chăn gối này cho đến khi nào biết mình đủ mạnh mẽ
để có thể đương đầu với một ngày, một tháng, một năm hay thậm chí là nhiều hơn nữa
dang tay ra với niềm tin mình chỉ cần một hơi thở
vẫn bước đi…
Trong số phận này chúng ta chấp nhận mình phải đi vay
vì không thể biết lúc nào là gục ngã
không cầu xin ai không có nghĩa không cần cầu xin mình sau tất cả
nếu con đường xa quá
hãy học cách lặng im…
Chúng ta chỉ muốn sau kiếp này được làm một cánh chim!

Rồi người sẽ còn khóc, rồi sẽ còn đau
vì như thế cuộc đời mới có phép màu…
Lặn lội trong tim để hi vọng quay trở lại nơi bắt đầu
để thấy mình từng hạnh phúc bao nhiêu cho lựa chọn
cố chấp đã có lúc là thứ niềm vui không sao ngăn lại được
là con người, là vị ngọt…
ai có thể từ chối được đâu?
Người sẽ còn bỏ rơi mình trong những đêm ôm chặt tay mà không biết mình phải quay về phía nào
lặng lẽ tìm từng que diêm đốt lên làm nến
đến lúc chẳng còn gì người mới tin cho đi không bao giờ là hết
yêu thương không đồng nghĩa là một con đường vắng dấu chân mỏi mệt
chỉ là ít đi…
Chỉ là sau những bình yên vẫn còn những tiếng nói thầm thì
những tiếng nói không cần ai thấu hiểu
người ở đâu lúc nụ cười ở trên môi hoàn hảo
khi cả thế giới đều tưởng rằng người bình yên trong lớp áo
thì người ở rất xa…
Không ai chạm đến được giây phút trước khi giọt nước mắt vỡ oà
nên người cứ an tâm giữ mình trong vỏ bọc
chìa tay thản nhiên hay vô tâm vuốt tóc
người giống người và tim giống tim đều là nhịp đập
đừng cố khác đi…
Sau bao nhiêu lâu người mới có thể mạnh mẽ lên vì
những câu nói từng khiến người chết lặng
những yêu thương nay trở thành ân hận
những niềm tin đã nhiều hơn vị mặn
của cuộc đời…
Rồi người sẽ phải còn tự tay lau dọn những niềm vui!

Là người ở đâu trong những tháng ngày này
không bình lặng cũng không ồn ào như đang giữa cơn say
Phải sống đến bao nhiêu năm mới đủ sức nhìn vào lòng bàn tay
biết có những điều không thể vượt ngoài số phận
giữ lấy một niềm vui mà cúi đầu trước trăm ngàn hờn giận
để những đêm nào đó trời trở lạnh
người mới đau nhói nhận ra…
Quen với cô đơn nên nước mắt cũng biết cách thật thà
chỉ rơi khi người chìm vào giấc ngủ
tự ướt tự khô trong chiều dài của quãng đời xưa cũ
vì người không còn là người đã từng vui với một phép thử
bất chấp cả bão giông…
Người đang ở đâu trong cuộc đời người mong mỏi được gieo trồng
những luống hoa nở không vì bình minh hay đêm tối
một ai đấy sẽ đến trên thềm nhà và hỏi
-người có muốn làm điều gì đó lúc vẫn còn nông nổi
để biết ơn những giây phút cuồng điên?
Sống và chết trong cuộc đời này đều có những lý lẽ riêng
nhưng ở giữa đó là năm tháng dài vô tận
người trôi về phía nào, phía đó lại nhiều hơn những thù hận
yêu thương mà chỉ đòi quyền tiếp nhận
không một chút cho đi…
Là người đang ở đâu và người còn có ý nghĩa gì?

Cuộc đời ấy không có gì đặc biệt
rất nhiều nỗi đau và niềm hối tiếc
như bao người…
Cuộc đời ấy đã bắt đầu bằng một tiếng khóc để chào đón niềm vui
rồi sau đó là chuỗi ngày tìm kiếm
ước mơ rong chơi được đánh đổi bằng những ngày nhìn đâu cũng thấy biển
cô đơn cả trong một lời đưa tiễn
tự mình đi xa…
Một cuộc đời mà nhìn nắng hay mưa đều nghĩ rồi sẽ qua
không tha thiết gì hơn một bữa cơm đầm ấm
nhưng để được như thế là cả một quãng đường dài tự tay mình quệt nước mắt
yêu thương đến cuối cùng cũng chỉ là một vết cắt
càng lúc càng cắt thật sâu…
Không có gì đặc biệt ở cuộc đời ấy để ảo tưởng giá như có thể quay trở lại từ đầu
vì cũng sẽ không khác hơn với cùng một con đường đã bước
lúc nào bàn tay cũng co lại chẳng cho ai nhìn ra đau đớn
bản năng con người không giống như dòng nước
sao có thể thả trôi đi…
Cuộc đời ấy như một tiếng nói không mong ai đó nghe và hiểu là đang nói gì
cứ nói thầm thì trong những ngày nhiều gió
hạnh phúc hay lẻ loi đến sau một lần bày tỏ
đều phải níu giữ bằng những gì thuộc về nỗi nhớ
có khác gì nhau…
thôi thì hãy để cuộc đời ấy bình lặng như đã không được quyền lựa chọn cách bắt đầu
giấc mơ nào cũng cần một phần liều lĩnh
người đã đi một phần quãng đời dài mới nhận ra mình đã chết
từ trong cảm giác
của một trái tim…
Cuộc đời ấy không có gì đặc biệt để người cần một ai đó hiểu mình!

Cho người một lý do để từ bỏ cuộc đời này
một lý do để tin rằng nỗi đau không có đôi cánh để bay
Tất cả những niềm vui sao có thể rơi rụng như một mùa lá sau đêm nay
lặng lẽ bỏ đi khỏi tháng ngày xanh thẳm
một mùa lá mà người ngỡ là sẽ còn xa xôi lắm
mới đến mùa đông và rụng xuống
bên thềm nhà…
Cho người một lý do để không phải cầu nguyện mình bước qua
vì khoảnh khắc này sẽ dừng lại mãi mãi
có bao nhiêu vết thương cũng an lành trở lại
người sẽ nằm xuống như một dòng chảy
khỏi cuộc đời…
Những mùi hương có thể hoá kiếp thành tiếng cười
để được nhìn thay vì được nhớ
hình hài của con người có thể không bao giờ đổ vỡ
nhưng một mùi hương sẽ như cánh cửa
gió qua từng tháng năm…
Cho người một lý do ngay cả khi người không cần
cuộc đời đã không vui hơn hay buồn hơn dù người có đến
một trái tim cũng chỉ là một cảm giác
yêu hay không yêu đều thuộc về duy nhất
một con người…
Rồi hết đêm những vì sao sẽ trả lại nắng cho bầu trời
căn phòng này còn hay không còn người nữa
vẫn là bình minh tiếp tục bắt đầu cho một thế giới bên ngoài ô cửa
một thế giới chưa bao giờ ngừng thương nhớ
dù kết cuộc vẫn lẻ loi…
Cho người một lý do để vẫn muốn làm người!

Những ngọn đèn vàng ở trên khắp thành phố này
đã có bao nhiêu lần nhìn thấy được một cái nắm tay…
Những ngọn đèn vàng ở trên khắp thành phố này
đã có bao nhiêu lần nhìn thấy được một cái nắm tay…
Một cái nắm tay dưới mưa khuya ướt lạnh vai gầy
lòng chùng xuống khi biết rằng người kia thấu hiểu
đã đi đến bao xa mới biết rằng trái tim mình còn thiếu
một cái nhìn để nương náu
hằng đêm…
Cuộc đời sợ nhất là mỗi ngày thức dậy và nhìn thấy mình không còn tin
mình có thể sống cuộc đời mà mình đã nhìn thấy
có thể cười thật vui nhưng phía sau chỉ là hoang mang trống trải
mình đang sống đây nhưng không phải là mình đang ở đấy
từng giây phút, từng ngày…
Dưới đèn vàng, người giữ lại một hơi thở đã có lần muốn thả bay
vì những bình lặng hoá ra chẳng hề bình yên như vẫn tưởng
một hạt mưa cũng làm cho cái nắm tay kia nhận ra mình muốn bao dung hết tháng ngàyđau đớn
sưởi ấm cả cái lạnh thuộc về cảm giác
thứ mà mình từng không muốn thế giới nhận ra…
Trong mưa khuya, người đứng yên lặng nhìn quãng đời mình đã đi qua
sau cái nắm tay biết rằng đời mình còn ý nghĩa
có thể đau thật đau hay vui thật vui đều xứng đáng cho trí nhớ
sao không thể biến đời mình thành cơn gió
sợ gì những hoang vu…
Những ngọn đèn vàng trên khắp thành phố này
đã có bao nhiêu lần nhìn thấy một cái nắm tay che chắn hết tất cả những mịt mù!

Những chỉ dấu trên đầu ngón tay
là yêu thương để người đi hết cuộc đời này
Khi không biết nên tiếp tục hay đứng im với tháng ngày
người sẽ lùi sâu như đôi bàn tay đau co lại
ở trong lòng là đại dương nhưng trên gương mặt là núi cao trống trải
có được bao nhiêu điều mà thế gian kia nhìn thấy
hả thế gian?
Những chỉ dấu sẽ giúp người mỉm cười với gian nan
không ai sinh ra để làm người độc ác
người vì học cách bao dung mà phải ứa nước mắt
ai cũng nghĩ cho mình chỉ có người nghĩ cho người khác
mặc kệ xót xa…
Hành trang của người là những hoang mang trên con đường đã đi qua
hiểu được đúng sai song chưa bao giờ là chắc chắn
quyết định cho cuộc đời mình thì dễ nhưng còn bao nhiêu con người khác
bao nhiêu ân tình đã phải mang vác
chẳng thể nói buông là buông…
Những chỉ dấu trên đầu ngón tay giúp người nhìn thấy ánh sáng trong bóng đêm
được lắng nghe dù không cần lên tiếng
đối diện một cơn đau người đã thôi gào thét
chỉ có lời ủi an mình rồi sẽ qua hết
như bao nhiêu thứ đã qua…
Trên đầu ngón tay ấy người được làm chỉ dấu trong ý nghĩ thật thà
mà không cần hỏi vì sao là như thế
có những niềm tin cần sẻ chia để nối liền đổ vỡ
người chỉ sống một cuộc đời và không có lần nào nữa
người nên biết làm sao…
Những chỉ dấu trên đầu ngón tay ấy
là thứ ấm áp cho ngày tháng về sau người muốn tựa vào!

Một chỗ ngồi bên ô cửa sổ có tuyết rơi
một mình với cuộc đời
Không nói gì nữa ngoài hơi thở đang giữ lại hơi ấm cho nụ cười
tách café vẫn bình thường như bao ngày tháng
nhưng những yêu thương đâu thể mãi đẹp như tiếng hát
rơi ra từ một chiếc đĩa cũ và trầy xước
từ ký ức nào…
Một chỗ ngồi giữa bình yên của riêng mình với quán xá ồn ào
để nhớ ra cô đơn đã là một phần không thể thiếu
lẳng lặng đớn đau vì cố kiếm tìm một người chịu hiểu
cuộc đời mình là một cơn bão
từng phút giây…
Sẽ dành tất cả những lặng im vào một chỗ ngồi này
như lãng quên ngoài kia còn bao nhiêu khốn khó
được mấy khi biết được mình chẳng là gì trong tất cả
một hình hài khác với hình dung xa lạ
giữa bao người…
Một chỗ ngồi bên ô cửa sổ vào một ngày tuyết rơi
rồi khăn choàng, rồi hít hà… những hơi lạnh
mặc kệ trong lòng còn giữ lại được bao nhiêu bất hạnh
chỉ cần mình lành lặn
rồi sẽ không sao…
Nhắm mắt lại một lần vì ký ức cần nói một lời chào
với những gì làm cho mình không thể cười như đứa trẻ
chỉ cần tin mình và không cần tin ai nữa
chấp nhận mình đã là một mảnh vỡ
của thiệt thòi…
Một chỗ ngồi bên ô cửa sổ
và nhìn thấy đời mình như tuyết rơi!

Giá như cuộc đời cho phép chúng ta làm điều đó
một bàn tay để nắm một thương nhớ?
Chỉ cần một bàn tay để nắm những yêu thương mà mình đã hiểu rõ
chỉ cần một bàn tay đã đủ niềm tin vào duyên nợ
chỉ cần một bàn tay cho ấm áp len vừa những kẽ hở
chỉ cần một bàn tay che chắn cho nhau một hơi thở
lúc khốn cùng…
Chỉ cần một bàn tay, nhưng sao đủ cho lòng bao dung
những niềm riêng trở mình khi nửa đêm về sáng
muốn được tự ôm mình sao vẫn thấy không bằng được ôm bởi người khác
cũng là một vòng tay mà nơi thì được vỗ về nơi thì đầy nước mắt
biết phải làm sao?
Khi mình tưởng là bình yên thì sóng gió đã bắt đầu
không lo toan nào có thể chứa trong lòng hạnh phúc
đi bên cạnh nhau với niềm vui mình không bao giờ bỏ cuộc
cố chấp thêm một lần đau và cho là trái tim sáng suốt
như một dòng chảy ngược
sinh ra để cô đơn!
Bất cứ cuộc đời nào đều cần thấy mình đầy đủ yêu thương
mới nhận ra rằng đang dần mất mát
để cho mình khóc hay cười trên những giới hạn
rồi quay đi phía nào còn ánh sáng
như mọi người…
Chỉ là phải tự nhủ mình sống không vì bản thân mình vui
phải tự nhủ có bao nhiêu người được như mình đang thế
phải tự nhủ cho đi mới là tất cả…
phải tự nhủ đời mình chưa bao giờ là chiếc lá
rơi xuống để làm gì?
Mỗi ngày thức dậy rồi bước đi
vì ngoài kia vẫn còn trăm ngàn khoảng trống
không có mình thì cuộc đời này vẫn rộng
có thêm mình thì cuộc đời này cũng chẳng chật hẹp
trong những nhịp tim…
Giá như cuộc đời cho phép chúng ta nắm một thương nhớ
trong một bàn tay vẫn kiếm tìm?

Nắm lấy bàn tay này để học cách giữ chặt một con người
rồi trái tim sẽ cùng mỉm cười…

Cuộc đời vốn dĩ không phải cứ cố gắng từng ngày sẽ không còn thấy mình thiệt thòi
biết bao nhiêu ngã cũng cần cho mình một ngã rẽ
cô đơn đến một ngày bỗng trở thành xa lạ
khi một ai đó đưa tay lúc người tưởng hạnh phúc chỉ là một chuyến tàu đông và vội vã
không cho ai được mua vé thêm!

Nắm lấy tay một con người vào ngày đám cưới mà còn không dám tin vào mình
quyết định tin vào một giấc mơ dù chưa biết giấc mơ ấy có thật
những nỗi buồn mang theo chỉ mong chưa một lần bám chặt
để có thể gội đầu, hong khô từng giọt nước mắt
như tất cả là dỗi hờn…

Ngày đám cưới chỉ là điểm khởi đầu cho một con đường
người phải đi dù có hay không những hình dung phía trước
bao nhiêu lâu và bao nhiêu xa làm sao biết được
những ngày mưa hay tháng nắng đều cần đưa tay lên ngực
hi vọng nhịp tim mình đã không bỏ rơi…

Sẽ hứa với nhau bằng những nụ cười
nếu có nỗi đau thì cùng nhau gánh sớt
đơn độc đến đâu cũng có một người vì mình mà lên tiếng
vì mình mà tin rằng không có gì trên trái đất
xứng đáng được lẻ loi!

Nắm một bàn tay để mong đó chính là cuối đất cùng trời
không đi đâu nữa và không chờ gì hơn thế nữa
số phận chỉ cần dừng ở đây, bên trong ngôi nhà có nhiều cánh cửa
hãy cho hai con người này sống cùng một hơi thở
chỉ vậy thôi!

Chỉ vậy thôi, đã là quá đủ với hai con người!

Như một giấc mơ chúng ta sẽ bắt đầu
một đám cưới chỉ cần có trăng sao…
Giữa bầu trời và mặt đất này chúng ta đã may mắn tìm thấy nhau
sau một đoạn đường dài rất dài lưu lạc
mỗi người đều đã có những chọn lựa sai lầm và đầy nước mắt
không thể quay lại với năm tháng đó để ân hận
những trải nghiệm xót xa…
Ngày chúng ta làm đám cưới chỉ có hai chúng ta
nắm tay nhau bằng cả linh hồn và cảm giác
những ngọn gió này lặng im vì lắng nghe được hai trái tim lên tiếng
cuộc đời đã quá nhiều đớn đau nên chỉ một giây hạnh phúc
cũng đáng để nguyện cầu…
Những trăng và sao này có thể sẽ không còn lặp lại vào một đêm nào đó về sau
nơi chúng ta đứng đây có thể ngày mai sẽ khác
nhưng hơi thở này, niềm tin này tuyệt đối đơn giản
niềm tin đến sau cả triệu lần mất mát
nên không cần phải nói ra…
Như một giấc mơ, chúng ta sẽ không cần phải đi quá xa
biết rõ những dấu chân mình phải ở đâu trong tháng ngày mưa bão
sợ thiếu bình yên chứ không sợ nỗi lo cơm áo
chúng ta có đủ chỗ cho những khó khăn nương náu
để vui cùng…
Mỗi một con người được sinh ra đều có một người thấu hiểu sẽ đi cùng
có thể đến sớm hơn có thể đến muộn hơn không ai biết
và chúng ta đã ở đây để ngăn cuộc đời mình hối tiếc
ngăn cản mình đánh rơi một lẽ sống quan trọng nhất
với con người…
Như một giấc mơ, chúng ta sẽ bắt đầu một chuyến đi của niềm vui!

Chỉ là không biết tuổi thanh xuân này rồi sẽ trôi về đâu
nếu ngày đám cưới đó bắt đầu…
Đã đi cạnh một người với tất cả những năm tháng lo âu
những đăng đẳng buồn vui tưởng là trọn vẹn
cứ nghĩ như thế là bình yên và không bao giờ hối hận
ngày nào cũng sẽ lành lặn
từng yêu thương…
Cho đến một ngày người ngồi giấu mình trong một cơn mưa đêm
biết tuổi thanh xuân không hề có nước mắt
yêu một người bằng những hồn nhiên có sẵn
chưa bao giờ tin một lúc nào đó trong trái tim nhìn ra cay đắng
dù có đôi lần…
Nên nếu ngày đám cưới đó bắt đầu, người biết thế nào lòng mình cũng phân vân
nắm một bàn tay mà thiết tha giờ chỉ còn là trách nhiệm
nụ cười của suốt bao nhiêu năm bỗng lại phải đi tìm kiếm
người ước gì mình có thể oà vui trong hạnh phúc
để lấp liếm những nhạt nhoà…
Ngày đám cưới của người ta là ánh nến và hoa
là những cái tựa vai, những lời chúc phúc
nhưng người tin ngày đám cưới của mình sẽ không có gì
ngoài một bàn tay đưa lên chạm ngực
và đau rát
vì yêu thương ấy đã không ở cạnh đến tận cùng…
Chỉ là không biết tuổi thanh xuân này sẽ trôi về đâu
nếu người bước vào đám cưới của mình
mà những ngón tay không thể hướng về người mình cần…

Chúng ta từng mơ về một ngày nào đó
một ngày bình yên với những cơn gió
được đứng cạnh nhau…
Một ngày mà ánh mắt khoả lấp được hết tất cả những niềm đau
nói ra bao nhiêu lời vẫn không bằng từng phút giây ý nghĩa
yêu thương cuối cùng cũng trở thành một lời hứa
người đã ở đây và người đã ở đó
rồi sẽ dìu dắt đi…
Hạnh phúc nào hơn khi được một người nắm chặt lấy bàn tay
để tiếng cười thật sự là tiếng cười trọn vẹn
không có con đường nào với bình yên dọn sẵn
chúng ta cần chông gai cho lòng mình chai sạn
với những chia cắt cuộc đời…
Nhưng không phải giấc mơ nào cũng đến đúng chỗ của niềm vui
có lẽ đám cưới là thứ dành riêng cho ai đó khác
đến một quãng đời người chỉ còn tin vào mất mát
không còn điều gì là tuyệt đối đơn giản
kể cả trái tim mình…
Nên không cần đám cưới để chúng ta phải chứng minh
cho thế giới về một yêu thương đầy đủ
con người sinh ra sao cứ mong mình trở nên hoàn hảo
trong mắt của những người chưa bao giờ thấu hiểu
chỉ muốn ai cũng giống như ai…
Những váy áo và hoa xin không dành cho yêu thương này
bình thản đi qua từng tháng năm tiếp nối
người chối từ một ngày đám cưới với bàn tay dẫn lối
sợ rằng sẽ loay hoay trong muôn vàn câu hỏi
chân thành được bao lâu?
Chúng ta không tin vào một ngày nào đó
một ngày đám cưới rồi hạnh phúc ấy đi đến lúc bạc đầu!

Nếu ai cũng có thể trồng một cái cây trong cuộc đời
thì nỗi cô đơn chỉ còn là đứa trẻ của niềm vui…
Mỗi ngày đi qua xin chút mưa nắng để cho lá đâm chồi
thấy mình biết vui với trái tim thiếu thốn
đồng cỏ ngoài kia có xanh bao nhiêu với hàng đàn chim hót
vẫn mỉm cười nơi vườn nhà dẫu khô cằn, bụi bám
vì đã ngồi xuống đây…
Vì chấp nhận mình có quá nhiều duyên nợ với đắng cay
nên cứ thản nhiên trong mỗi lần tự hỏi
không ai yêu thương mình không có nghĩa là mình cần đau nhói
tự gây ra vết thương còn đáng sợ hơn gấp bội
vết thương đến từ người…
Trồng một cái cây để che chắn lại một phần bầu trời
trong những ngày biết trước sẽ toàn u ám
tán lá này nhỏ nhoi nhưng vẫn hơn một khu rừng rậm rạp
chỉ toàn là bão táp
trong hình hài những giọt sương…
Mình sẽ thật lặng yên khi trú ngụ dưới một cuộc đời bình thường
đừng ai chú ý để bớt đi nước mắt
sẽ vun xới từng khoảng không gió mát
chăm bón nỗi đau bằng đôi lần cười nhạt
như bao người!
Không thể đo đếm những câu nói vô nghĩa đã nói vào những ngày không vui
những lạnh lùng để dành cho người khác
một lần mình đau là một triệu lần trả thù vào thế giới đang ngơ ngác
chỉ có duy nhất mình tin là mình không mất mát
chỉ có duy nhất mình tin…
Trồng một cái cây trong cuộc đời không chỉ đơn giản là để biết yêu thương mình!

Người thức dậy trong những buổi sáng bình thường
và nhìn thấy nỗi cô đơn ở trong gương…
Không biết bao lâu rồi nắng hay mưa đều không làm người có thể vui hơn
mỉm cười với mình như thói quen còn sót lại
người đã không dám nghĩ đây là cái giá của tháng ngày từng trải
con đường vẫn còn dài và người chưa muốn dừng lại
nhưng biết phải làm sao bây giờ…
Ở đâu đó trong trái tim người đã dựng lên một giấc mơ
rồi khóc oà như trẻ con khi biết mình đánh mất
người vẫn muốn bao dung nhưng những ngón tay cứ cào lên từng vết xước
chẳng ai muốn tự mình làm đau sao người vẫn luôn cố chấp
với niềm tin…
Người thức dậy và đôi khi không còn muốn nhớ ra mình
ký ức có thể rửa trôi trên gương mặt vào mỗi buổi sáng
lãng quên là thứ mà cuộc đời này làm giỏi nhất
xếp sau đó là nhẫn tâm và ngơ ngác
như chưa từng lấy nước mắt của ai…
Sau một đêm, người biết nối tiếp sẽ là một ngày dài
lại mang mình ra với phố phường ngoài kia để sống
vẽ cho mình một hình hài không quá nhiều hy vọng
một hình hài mà mọi người trông ngóng
như bao người…
Người thức dậy trong những buổi sáng
và tự hỏi điều gì là niềm vui?

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ hay trong tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn đầy tâm trạng của Nguyễn Phong Việt. Những bài thơ này luôn được độc giả yêu mến và săn đón trong thời gian gần đây. Mời các bạn đón xem phần 3 cùng những bài thơ còn lại nhé! Thân Ái!

Xem Thêm: Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 1

Related posts

Ra Trận – Tập thơ đặc sắc được yêu thích nhất của Tố Hữu phần đầu

admin

Trọn Bộ Những Bài Thơ 5 Chữ Về Thầy Cô Ý Nghĩa Nhất

admin

Bài thơ Yêu xa – Nhà thơ Dương Bích Hạnh

admin

Leave a Comment