Thơ Hay

Thơ về số phận con người hay nhất, ý nghĩa nhất bạn chia sẻ

tho-ve-so-phan-con-nguoi-1

Thơ về số phận con người hay nhất, ý nghĩa nhất sau đây sẽ mang đến cho bạn cái nhìn đúng đắn hơn về cuộc sống, về con người. Mọi người thường nói, con người sinh ra sướng hay khổ là do số phận đưa đẩy. Chính số phận quyết định tất cả.

Tôi thì không nghĩ thế, con người gặp vận may sẽ đưa đến nhiều cái thành công. Nhưng số phận không quyết định tất cả. Ngược lại, chính bản thân ta mới quyết định số phận của mình. Số phận nằm trong tay mỗi người, không nằm đâu xa.

Nội Dung

Vì cuộc sống mỗi người là một cuốn sách, kết thúc tốt hay xấu là do chính bạn viết nên, vì thế khi cố gắng thì mỗi ngày là một trang sách mới, một thử thách mới dành cho bạn, và hãy cố gắng viết lên những gì đẹp nhất trong trang sách ngày hôm đó nhé. Hãy cùng đọc và cảm nhận số phận của mình và những người ngoài kia qua những bài thơ về số phận con người hay, ý nghĩa nhất dưới đây nhé.

tho-ve-so-phan-con-nguoi-1

Tác Giả: ‎Mộng Cầm

Số Phận nghiệp duyên mỗi con người
Trả vay nhân quả ấy mà thôi
Kiếp xưa chắc gây nhiều tội lỗi
Kiếp nầy nhận lấy vội trách ai

Biển đời nhân quả có trả vay
Thì thôi vui vẻ ta nhận lấy
Sám hối ăn năn ngjiêp ta gây
Chay trường niệm phật đã bao ngày

Ta quên tiếng gọi trong tim dậy
Ta tự dỗ lòng mỗi sớm mai
Nghiệp duyên đã hết không luyến ái
Ơn trời lạy phật vững tâm này

Tác Giả: ‎Hoàng Lý

Đừng hỏi nữa khi nào ta hết khổ
Số phận kia có biết trả lời đâu
Sống đang vui nó bỗng gieo sầu
Dù ta giận hay cận cầu cũng thế

Lòng đã buồn trời còn đổ cơn mưa
Từng giọt rơi vỡ oà trên đường vắng
Mỗi hạt mưa là một niềm cay đắng
Thật vô tình lặng lẽ buồn rơi

tho-ve-so-phan-con-nguoi-2

Tác Giả: Tuan Nguyen‎

Sanh nhầm thế kỷ phận lao đao
Cuộc sống gian nan lắm nghẹn ngào
Sóng gió đau thương đầy xương máu.
Ghập ghềnh sỏi đá đời chênh chao

Âm thầm lặng hụp vượt giông bảo
Bện gót chân chàm bước xanh xao
Viển cảnh thân tàn nhưng chẳng đão..
Đi tìm góp nhặt thú nghêu ngao…

Tác Giả: ‎Lê Giáp

Tôi bán nổi buồn có ai mua…?
Cho vay thương nhớ có ai cần…?
Niền đau chất ngất lòng chôn kín !
Chua xót cuộc đời biết nói ai…?

Biết bao đêm thức trắng canh dài…
Nằm im than thở phận không may…?
Có lẽ là do nơi số phận !
Nên đời cứ lận đận mãi trên vai…?

Tác Giả: Huy Huyền

Giấc mơ-cuộc sống,khác xa vời
Đạt được hay không, chỉ ý trời
Số phận con người đành nhận lấy
Cam lòng chờ đợi…kiếp sau thôi

tho-ve-so-phan-con-nguoi-3

Tác Giả: ‎Kim Nguyễn‎

Số phận đa đoan phủ bụi trần
Sao dời vật đổi mãi gian truân
Chiều qua rực rỡ đài sen thắm
Sáng lại mai tàn cạn nghĩa ân

Lúc vẫn còn xuân bao kẻ đợi
Thu vàng lỡ vận chẳng người thân
Vòng xoay tạo hóa này đưa đẫy
Một kiếp phù sinh khó vạn lần

Tác Giả: ‎Ai Tran

Cuộc sống ngắn lắm em ơi!
Anh đâu dám nối phận đời cùng em
Mong sao trong ấm, ngoài êm
Nắng mưa thời tiết đêm thâu tới cùng

Đấu lưng hai mảnh đời thường
Hai ta tối, sớm có cùng bên nhau
Giữ phần còn lại mai sau
Chan hoà số phận ốm đau có mình!

‎Tác Giả: Thúy Nguyễn

Cuộc đời số phận rủi may
Nào ai có muốn đọa đày xác thân
Sinh ra ở cõi dương trần
Nhưng sao bất hạnh lại phần cho tôi

Đời như nước chảy bèo trôi
Lang thang khổ cực bao lời đắng cay
Xin ăn từng bữa qua ngày
Xót xa số kiếp đời này hẩm hiu…!!!

tho-ve-so-phan-con-nguoi-3

Tác Giả: ‎Yen Ho

Vòng quay số phận mãi quay vòng
Trong đục ai nào biết đục trong
Dõi kẻ xưa thề quên kẻ dõi
Mong người thuở hứa phụ người mong

Trí cao ẩn chứa niềm cao trí
Lòng cạn bày phơi nỗi cạn lòng
Mộng gởi tằm dâu đời gởi mộng
Không tình níu lại cũng tình không.

Tác Giả: ‎Gởi Nhớ Về Đâu‎

Đời tôi buồn muôn kiếp vậy sao ?
Thương đau còn đó mãi không nhòa
Sống đời thăng trầm bao buồn tủi
Lòng người ai biết tựa mưa xa

Đôi khi giả tạo lại hạnh phúc
Chân tình quá mức là cái tội
Thương người quá là một cái ngu
Đời buồn thầm khóc lệ rơi tuôn

Thôi cứ đành vậy theo dòng cuốn
Lặng lẽ trôi đi một kiếp người !!!!

Tác Giả: Le Giang

Số phận này con ơi gánh chịu
Con thuyền rồng đón mẹ bên kia
Dẫu biết rằng tình con mẫu tử
Số Phận trời mẫu tử Chia Ly,,,,

Phận người phụ nữ cũng giống như một canh bạc vậy, nếu may mắn thì lấy được người chồng tốt, gia đình hạnh phúc, và ngược lại, nếu hạnh phúc dang dở, họ phải gánh chịu không chỉ là điều tiếng mà còn nhiều hệ lụy khác nữa. Vậy nhưng họ vẫn phải mạnh mẽ, giấu nước mắt vào trong để nở nụ cười, trong sâu thẳm họ cũng khát khao và mơ ước nhiều lắm chứ !

Sẽ chẳng có ngòi bút nào có thể nói hết được nỗi lòng của người đàn bà cũng như phận của họ. Thế nên mỗi tác giả, mỗi bài thơ là một sự khai thác về người đàn bà và phận đàn bà khác nhau. Những bài thơ hay về duyên phận người đàn bà, người phụ nữ sau đây đã nói lên điều đó.

tho-ve-so-phan-con-nguoi-4

Thơ: Diệp Ly
Người đàn bà tìm kiếm những giấc mơ
Quên ngày tháng hững hờ qua song cửa
Đêm trầm mặc nghe linh hồn mục rữa
Khẽ thở dài trăn trở giọt tình loang.

Người đàn bà mang tâm sự đa đoan
Chôn vào tim dở dang ngàn ước vọng
Cố níu kéo cho riêng mình ảo mộng
Vớt bóng trăng lay đọng giữa sông sầu.

Người đàn bà ngụp lặn đáy bể dâu
Tìm ngơ ngác buổi đầu bao hẹn ước
Những mùa yêu như thuyền trôi ngược nước
Để trọn đời day dứt nỗi niềm riêng.

Người đàn bà lạc lối lỡ tơ duyên
Đêm ưu tư muộn phiền dâng chất ngất
Co người lại nép mình trong góc khuất
Trốn nỗi buồn thao thức giữa trời thu.

Một mối tình trọn vẹn biết tìm đâu
Khi chiều xuống bạc màu từng tia nắng
Mong bình yên yên bình trong khoảng lặng
Như ráng chiều tỏa rạng cuối trời xa

Người đàn bà lại tìm những giấc mơ…

Thơ: Trần Hữu
Nếu mà không có đàn bà!
Hỏi rằng thế giới sẽ ra thế nào?
Long lanh đôi mắt đẹp sao
Môi hồng, da trắng in vào tâm ai?

Tóc đen dáng Ngọc trang đài
Đôi gò bồng đảo hương mai nồng nàn
Đẹp thay nét đẹp trời ban
Dịu dàng, duyên dáng ngắm nàng thướt tha

Hương yêu nồng ấm thật thà
Thủy chung son sắt mặn mà người ơi!
Đa đoan số phận do trời
Cũng là số nhỏ của đời mà thôi

Đàn bà nay khác xưa rồi
Thương trường ngang dọc một thời lừng danh
Chính trường đẹp tựa bức tranh
Ghi vào trang sử tên anh, tên nàng

Đêm thanh dưới ánh trăng vàng
Nâng ly rượu đỏ ngắm nàng kiêu sa
Họa bình thi phú mượt mà
Không thể thiếu được đàn bà người ơi!

tho-ve-so-phan-con-nguoi-5

Thơ: Tùng Nguyễn
Người đàn bà .. sau vất vả lo toan
Không so sánh hay vội vàng luyến tiếc
Trước bổn phận họ luôn chỉ có biết
Vì người thân mọi việc chẳng nề hà..

Người đàn bà .. cùng cảm xúc như ta
Cũng lúc vui hay mắt nhòa đẫm lệ
Chỉ có khác luôn thấy mình yếu thế
Nên đành lòng chấp nhận để ấm êm..

Người đàn bà.. cũng trống vắng về đêm
Cũng thao thức yếu mềm khi bất chợt
Mong ai đó luôn sẻ bùi chia ngọt
Biết lắng nghe góc khuất để nguôi lòng..

Người đàn bà .. nhiều điểm khác đàn ông
Họ luôn nghĩ vợ chồng là vĩnh cửu
Nhưng đôi lúc trong lòng vẫn cam chịu
Bởi vì con …. sợ thiếu đi một phần..

Người đàn bà .. rất hay dễ tủi thân
Nhiều lúc giận nhưng ân cần lại hết
Dù vẫn biết .. nhưng nhiều khi mải việc
Thường bị quên chẳng nhớ đến mỗi ngày.

Thơ: Vũ Xuân Hòa
Phận đàn bà mười hai bến mong manh
Gặp bến trong giấc an lành mộng đẹp
Gắn bó trọn đời như một đôi dép
Vượt cả gập ghềnh nhỏ hẹp quanh co

Phận đàn bà nhiều lắm những nỗi lo
Nghiêng chòng chành trước sóng to gió lớn
Chuyện chồng con cũng đôi khi xô gợn
Miệng lưỡi đời cà chớn ưỡn ẹo trêu

Bởi vậy mà có lúc thấy thật kiêu
Người đời gọi cô bé liều đanh đá
Lại có khi em lạnh lùng băng giá
Phải chăng vì xa quá một niềm thương

Cõi tạm này còn nhiều lắm nhiễu nhương
Cứ thực tâm với con đường em chọn
Đừng bận lòng với những lời đưa đón
Người rộng lòng… kẻ nhỏ mọn tức ghen

Phận đàn bà cay đắng cũng từng quen
Bao khốn khó chất chồng lên vai nhỏ
Đem yêu thương trút chân tình trao ngỏ
Đêm cô phòng vàng võ cảnh đợi trông

Ta muốn em tươi thắm tựa nụ hồng
Cứ mỉm cười bão giông đời mặc kệ
Sống vô tư vươn lên đầy mạnh mẽ
Đúng nghĩa đời… phái đẹp nhé là em…

tho-ve-so-phan-con-nguoi-6

Thơ : Thanh Tâm
Em – Người đàn bà luôn có những khát khao
Khi đam mê thì rất khó từ bỏ
Đường tới đích gặp vô vàn gian khó
Đôi chân này em sẽ cố vượt qua

Em – Người đàn bà không mơ ước xa hoa
Chỉ bình dị như con người mình vốn có
Những lúc cần nhẹ nhàng như cơn gió
Nhưng khi cần cũng đanh đá chua ngoa

Em – Người đàn bà tỉ mỉ và sâu xa
Luôn tự tay cất đồ dù cũ kỹ
Đặt lên môi những nụ cười hoan hỉ
Dù trong lòng còn nặng những nỗi đau

Em – Người đàn bà mặc nước mắt rơi mau
Như cơn mưa giữa ngày ngâu tháng bảy
Em xót xa trước cảnh đời ngang trái
Đồng cảm với người vơi bớt buồn thương

Em – Người đàn bà đặt bút viết vần thơ
Em cứ viết về điều luôn tồn tại
Như đốm lửa âm ỉ luôn cháy mãi
Dù tâm hồn còn đó những chênh vênh

Em – Người đàn bà thả nỗi buồn vào tim
Sợ vô tình làm cho ai cay mắt
Nên một mình em chăm chỉ góp nhật
Tạo niềm tin cho chính bản thân mình.

Thơ: Đức Trung
Người đàn bà có gương mặt xót xa
Bởi cuộc sống nhiều phong ba bão tố
Bão tố của lòng mình với biết bao trăn trở
Bão tố của tình yêu khi dang dở cách xa…

Thu đã về mang lại những hương hoa
Làm dịu tâm hồn người đàn bà son trẻ
Gió mùa thu mơn man nhè nhẹ
Xoa vết thương lòng và làm dịu vết đau.

Người đàn bà có mái tóc đen nâu
Có đôi mắt thẳm sâu chứa nỗi sầu vô tận
Trước gian lao vẫn vượt lên số phận
Và mỉm cười… dù lận đận cô đơn.

Người đàn bà ngồi ngắm ánh hoàng hôn
Ngắm biển xanh thả tâm hồn tĩnh tại
Biết quên đi những lỗi lầm vụng dại
Tự răn mình…xây dựng lại tương lai.

tho-ve-so-phan-con-nguoi-7

Thơ: Đức Trung
Em trải qua bao thăng trầm cuộc sống
Giữa dòng đời đầy sóng dữ phong ba
Đã bao phen khoé mắt lệ nhạt nhoà
Lòng khắc khoải nỗi xót xa vô tận.

Chuyện tình duyên kiếp này sao lận đận?
Khóc cuộc tình…đánh mất tuổi thanh xuân
Rong ruổi, bon chen kiếp sống phong trần
Như gánh nặng ngàn cân trên vai nhỏ.

Em muốn chôn cuộc tình đầy bão tố
Dưới mộ sâu phủ trắng chiếc khăn tang
Để từ nay em phải chịu lỡ làng
Mãi trở thành NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ!

Bao canh dài em trở trăn không ngủ
Hạnh phúc nào ấp ủ trái tim côi?
Em hãy vui lên kiêu hãnh với đời
Qua đêm tối ngày mai trời hừng sáng.

Thơ: Tùng Trần
Người đàn bà qua nửa tuổi thanh xuân
Lắm khổ đau nhưng chưa từng hạnh phúc
Đời gian nan với vô vàn khó nhọc
Giam nỗi niềm nơi góc khuất con tim

Chỉ muốn rằng được một chốn bình yên
Nào mộng mơ hảo huyền điều xa xỉ
Sống giản đơn cùng tháng ngày bình dị
Có đuợc người tri kỉ để sẻ san

Nửa cuộc đời theo dòng chảy đa đoan
Như cánh hoa dần hao mòn hương sắc
Có những khi giữa đêm trường heo hắt
Khép mi gầy mà nước mắt lăn rơi

Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Cũng giống như bao người đều mong muốn
Được bước đi trên con đường lựa chọn
Mĩm môi cười ôm trọn nửa yêu thương.

tho-ve-so-phan-con-nguoi-7

Thơ: Thạch Thảo
Đã lâu rồi nụ cười ấy chẳng tươi
Chỉ nhếch mép giữa trần đời ô trọc
Ai thấu hiểu một nỗi lòng cô độc
Giấu lặng thầm giọt nước mắt trong tim…

Đã lâu rồi ánh mắt ấy im lìm
Chẳng thay đổi với vui buồn, ai oán
Vẫn nhìn đời hai mảng màu tối sáng
Mà tâm hồn luôn gào thét
Phía sau…

Đã lâu rồi quen mất với nỗi đau
Làm bạn với bóng đêm nghe đời lầm lỡ
Ngày tháng nhiều lên chất chồng thêm tan vỡ
Nếm trãi nỗi đau đời nên ta mãi
Trần gian..

Đôi lúc chạnh lòng…
Bỗng thấy…
hoang mang…

Tác giả: Đồng Kế

Tác giả: Cẩm Chi Châu

Tác giả: Sen Hồng

Related posts

The road not taken – Bài thơ đi cùng năm tháng của nhà thơ Robert Frost

admin

Nón Lá (Nguyễn Lãm Thắng) – Bài thơ về nón lá quê hương đầy trữ tình

admin

Bài thơ Lối cũ ta về – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Leave a Comment