Nhà Thơ Nổi Tiếng

Tổng Hợp 25 Bài Thơ Sâu Sắc Của Bùi Thụy Đào Nguyên

Bùi Thuỵ Đào Nguyên sinh năm 1980, hiện là thợ may màn cửa, sinh sống tại Long Xuyên, An Giang, thi thoảng có thơ, truyện, nghiên cứu đăng trên các báo… Là nhà thơ trẻ tuổi nhưng ông đã có rất nhiều bài thơ, tập thơ hay về nhiều chủ đề cùng mạch cảm xúc khác nhau. Ông không chỉ là nhà thơ mà còn là người bạn chia sẻ tâm tư, tình cảm, nỗi buồn với quý độc giả. Giọng thơ ấm áp, ý tứ sâu sắc trữ tình đã giúp ông giành được nhiều giải thưởng cao quý của hội văn học hiện nay.

Cùng nhau tham khảo một số bài thơ hay của ông đã được in ấn tại các tờ báo lớn nhé!

Nội Dung

Bầy cá bị đưa vào siêu thị
Tôi biết tin khi ngồi nơi cửa hẹp
Đợi em

Em, cô gái với đôi kính đen
Áo pull, quần jean, tóc ngắn…
Ở đấy
Có gì như thắm
Như tươi…
Đêm nay- những ai hôn bờ môi
Vuốt tơ tóc ấy ?

Ơi, bầy cá nhởn nhơ
Theo dòng chảy
Chắc không lường hết phận mình
Có ngày vướng lưới giăng,
Mắc câu thép nhọn…

Ơi, bạc tiền đánh rơi phẩm hạnh
Bán mua bia bọt nói cười
Cớ gì cứ cay mắt tôi ?

Ngẫm cạn cùng
Em phải về thôi
Chuyện áo cơm không thể nhờ son phấn
Nhìn kỹ tay người cần mẫn,
Xét suy
Nên sống thế nào…

Ơi – Những cô gái chốn đèn màu
Bầy cá lúc nãy
Đã chết…

Bên những nấm mồ quạnh vắng
Tôi thầm nghĩ cõi xa kia
Cõi ấy có nhiều mưa nắng,
Có ai mỏi gánh đi về?

Cõi ấy lá vàng có rụng
Ngày xuân hoa trái có hồng
Bướm nhỏ có vờn đêm mộng,
Hay hồn chao giữa mưa giông?

Sao chẳng theo mùa trở lại
Hỡi anh và chúng bạn thân?
Lẽ đâu “mất” là kết thúc,
Tan trong bóng tối vĩnh hằng

Lẽ đâu “đi” là biến đổi
Thay vai, khác cả cảnh đời
Xóa hết những gì thương nhớ,
Quên người bạn diễn buồn vui

Để ai với phông màn cũ
Mở hay khép cũng bẽ bàng
Cơm áo vây đời khốn khổ,
Khóc cười theo ý vua quan…

I.
Sông Hương
Nước chảy hiền hoà,
Mà sao vẫn cuốn cả nhà Nguyễn
trôi…

II.
Rót đầy ly rượu mời hoa
Hỏi nhan sắc cũ, lụa là xưa đâu

Tột cùng sao vội đắm sâu,
Lòng dân chẳng ở bền lâu với mình ?…

III.
Sẩy chân vỡ giấc son vàng,
Cười khan bên những lọng tàn hẩm hiu

Bần thần ngó mảnh sân rêu,
Nghe đâu thuở trước dập dìu công khanh

Dư thừa rượu thịt, yến oanh
Chỉ không thấy tấm lòng dân buổi nào

Phải chăng lúc ấy giặc vào ,
Cân đai nhốn nháo, luỹ hào ngửa nghiêng ?…

Vào chùa hỏi đâu cõi thật,
Cách chi dọn dẹp lòng mình?
Mới hay người nơi cửa Phật,
Cũng thầm giấu lệ trong kinh.

Đọc truyện Liêu Trai ngẫm chuyện đời
Ai ma ? Ai quỷ ? Hỡi con người…?
Ai mưu danh lợi bằng gian trá,
Nhơn nghĩa vì đâu, dở khóc cười ?

Hỏi bóng – buồn sao bóng nín lời
Hỏi người – người khuất nẻo xa xôi
Hỏi trăng – trăng nép miền lau lách,
Như chẳng cùng ai xót đổi dời

Sao chẳng cùng ai nơi quán lạnh
Đêm nào hé cửa đếm mưa rơi
Trót xây sự nghiệp, lầm oan nghiệp
Trót để tình chia, bến lở bồi

Ôi! rượu lưng bầu, lạnh chẳng vơi
Kể từ sao rụng xuống môi tươi
Tàn đêm hoa hé màu trinh trắng,
Ngỡ áo người đi gửi đến người…

Thôi, cố mà quên duyên ước cũ
Hồn về cõi ấy có trăng soi
Có hong tơ tóc ngày mưa lũ
Có dán thơ ma trước cổng trời ?

Có vớt phù dung tàn giữa mộng
Có chờ đưa đón một thuyền côi
Có mơ khi bóng rèm lay động,
Có kể cùng ai chuyện của người ?…

Đã lâu.
tôi vẫn nhớ hoài
chiều ấy,
bầu trời ẫm ướt
màu bằng lăng cuối ngày tím rịm
những cánh hoa mỏng manh buồn nẫu rơi trên tóc,
trên vai,
rơi cả trên tuổi thanh xuân
đã chờ đợi
rồi chóng phai của mình.

Kể lại chuyện
ai cũng trách tôi nhận phần thua thiệt.

Đến tận bây giờ
không hiểu sao
tôi vẫn mãi miết đi tìm
dù “gió” đã xa lắc tận cõi nào…

Nhớ…

Lên non tơ tưởng đất bằng
Thấy mù sương nhớ khói đồng góc quê
Mấy năm xa bởi bộn bề,
Biết cà có đợi dưa về nữa không ?…

Trên đồi thông

Vỗ bầu, vui hát cùng thông
Tưởng như Uy Viễn cảm lòng đến chơi
Để xem cây vẫn biếc đời,
Trước bao rào giậu, ghế ngồi ngã nghiêng.

Bên Hồ Xuân Hương

Bên hồ nghe tiếng ếch kêu
Cao nguyên thêm lạnh, bóng chiều thêm giăng
Thả sợi khói, nhớ về sông
Đò ai biết có qua dòng gió mưa…

Nhớ 2

Tận khuya mới biết hết trà
Lần dò ra gốc phượng già nghiêng nghiêng
Nhớ nhiều, muốn thả khói lên
Ngại không đủ gió lại phiền đến ai
Đành lòng trả lá cho cây,
Cầu mong mắt ấy thôi đầy bóng mưa…

Gặp hoa đào

Theo dòng bất chợt gặp hoa
Từng bông đỏ thắm như là sắc môi
Chỉ buồn cánh mỏng chóng rơi,
Không sao hỏi lối thăm người Tần xưa!

Ghé đồi Cù

Khắp đồi cỏ mượt như nhung
Nhớ xưa én nhạn thoả lòng đến chơi
Giờ đây cũng cỏ, cũng đồi
Khác chăng rào giậu ngăn người vá vai…

Dưa hấu mất giá

Được mùa, xót giá bấp bênh
Tưởng như phận gái lênh đênh giữa dòng
Biết dưa xanh vỏ, đỏ lòng
Sao không đỏ cả người trồng, hở dưa?…

Nhớ Nguyễn Công Trứ

Thấy đồi trơ trụi nhớ ông
Cùng câu thơ cũ: Làm thông giữa trời
Giờ thông bị đốn tơi bời,
Hỏi ông còn muốn ước đời giống ai?…

Một làn khói nhỏ
Trốn chiều bay đi
Khói ơi, nhớ nhé
Ru ai trở về…

Dù ngày đã muộn
Chóng tàn cuộc chơi
Nắng mưa rượt đuổi,
Sắc đào úa phai.

Dù không còn ai
Nhóm hồng bếp cũ
Áo không xanh nữa,
Ước thề lãng quên.

Ơi, cõi mông mênh
Khói về đâu vậy
Có cùng tóc mây
Níu mùa xuân lại?

Có cùng hoa trái
Vọng đến thẳm cùng
Đường em – cạm bẫy
Bốn bề biết không ?…

Rồi ngày gió giông cũng lặng
Trăng xưa lóng lánh ao chùa
Muôn vật chừng như bất động,
Lắng nghe trời đất tan mưa

Sau trúc là sương, là khói
Hay màu son phấn vấn vương
Hay những mảnh đời lầm lỗi,
Hẹn nhau hỏi lẽ vô thường ?

Ni ngồi bên bia mộ cũ
Thấu chi ? Khoé mắt như cười
Như thể từ nơi tan vỡ,
Có người rắc xuống hoa tươi…

Có một chiều tĩnh lặng
Như sau một hồi chuông…

Trên lầu người thiếu phụ
Chừng như phai phấn son
Chừng như trong xuân muộn,
Chơ vơ một cánh buồm

Ai hiểu lòng thiếu phụ
Nghĩ gì khi chiều buông ?
Nghĩ gì khi hoa rụng,
Như trôi vào cõi quên ?

Ai hiểu lòng thiếu phụ ?
Tôi thì không, thì không…
Chỉ thấy đôi mắt tím,
Nép bên rèm phớt xanh

Ai hiểu lòng thiếu phụ ?
Tôi thì không, thì không…
Chỉ thấy chiều bảng lãng,
Hương mùa xuân phai dần

Chỉ thấy chiều tĩnh lặng
Sâu thẳm và cô đơn
Ngồi xoay ly rượu muộn,
Bóng ai như nghiêng buồn.

Như những chiều tĩnh lặng,
Mà lòng tôi thì không.

Tận khuya chim nhỏ
Chợt ghé am thiền
Co ro khua mỏ,
Như tìm góc quen

Một hồi hiu gió
Trăng từ núi lên
Soi đời ở trọ,
Nhỡ mùa ấm êm

Soi người khơi lửa
Nép mình trong đêm
Bấy lâu chuông mõ,
Nỗi lòng có quên?

Một hồi chẳng rõ
Ai mơ ước gì?
Khi sen hồng nở,
Trăng vàng lối đi…

Đâu phải lúc nào tôi cũng mơ
Sắp bày câu chữ kết nên thơ
Chẳng qua ngồi riết đâm ra quẩn,
Đành ngỏ cùng xuân, chút cuối mùa

Đâu phải lúc nào tôi cũng muộn
Tiệc tàn, chạm cốc… với ai đây ?
Với ai ? Để hỏi mình nông cạn,
Hay bởi mùa xuân thắm chẳng đầy

Dâu phải lúc nào tôi cũng tươi
Lâu rồi, xuân có hiểu cho tôi
Cả khi ế ẩm, lòng ngao ngán
Vẫn phải vì ai…chuốt ngót lời

Dâu phải lúc nào tôi cũng sợ…
Ở đâu – chẳng có lúc xuân tàn
Ở đâu – chẳng có vòng duyên nợ,
Lẽ nào như một vết sương tan ?.

1.
Viết. Vốn sống mình như mảng rong rêu
Sợ lập lại những gì đã nói…
Hơn mươi năm
Tôi bị níu nơi ồn ào, bụi khói
Bán buôn ở đó. Làm thơ ở đó
Thi thoảng ngó mong
Chờ gió

Mỗi khi không biết làm gì
Tôi thường ngó lên
Mường tượng không có những cửa sổ
Người ta ngột ngạt thế nào
Có thể, ngột ngạt cả chiêm bao
Cả mùa xuân đã mất…

Mỗi khi không biết làm
Tôi thường dõi theo những khuôn mặt
Lẫn dòng xe cộ ngược xuôi
Thử đoán họ đến đâu,
Cần chi tất bật ?…

2.
Đôi khi. Tôi đang viết bất chợt dừng
Có gì cộm lên trong thân cá hộp
Đôi khi. Muốn mà không thể hát
Cho những điều bấp bênh…

Thôi.
Cứ nghĩ mình
Dòng nhỏ không tên
Len lỏi mát cánh đồng nhọc nhằn của cha, của mẹ
Nơi nẻo khuất có người chị trẻ
Thường về – ế ẩm trái hoa
Nơi bếp chiều người bỏ đi xa
Lấy chồng “ngoại” gấp ba số tuổi
(Nghe đâu của tiền thừa thãi,
Tình riêng như tảng băng chìm…)

*

Tôi biết phải đứng lên
Quét vỉa hè
Vấy bụi…

Ngày ấy
Trả câu thơ. Em đi…

Sự thật đột ngột hiện ra trần trụi
Căn hộ mười hai mét vuông,
Bốn bức tường ám khói
Hôm nào em bảo màu mây

Sự thật ngày ấy tôi mới hay
Tổ tò vò khuất nơi kẽ cửa
Đêm đêm côn trùng cựa mình trăn trở,
Đợi mùa tiết đổi thay

Sự thật
Sau ngày ấy tôi mới hay
Thiếu phụ trong căn hộ bên
Có đôi mắt phiền muộn
Mỗi chiều
Nàng như mặt trời lịm xuống
Thầm che giấu nỗi lòng mình…

Ngày ấy đã đôi năm
Vuông nhà buồn tẻ, lặng thinh
Như tổ tò vò trống huơ
Bám khe cửa hỏng

Chiều nay
Thềm bên thôi quạnh
Bỗng tim nhói một điều gì…

Thiếu hơi
Không thể cất lên trời
Quả bóng nằm lăn lóc
Giữa phố xá thấp cao, ngổn ngang bủa chặt
Người, bụi và xe…

May còn chút gió, chút mây
Chút nắng trên thềm rêu cũ
Đủ cho gã
Thầm mơ căn hộ
Một bờ vai để nhỏ lệ mình

Hình như vẫn còn gì đó thẫm xanh
Luôn thao thức trong trái tim lầm lạc
Kịp hiểu bạc tiền không thể mua hạnh phúc,
Nhìn lên
Trăng khuyết quá vành

Đã lâu
Chẳng ai thèm nói với gã tiếng: yêu anh.
Đành vét túi…những mong chiều đỡ quạnh
– Không còn hoa tươi…
Câu trả lời bỗng như dao nhọn
Cứa tim. Khi bấc chuyển mùa…

Đêm
Bên hoa giả
Có người không trẻ – làm thơ
Bằng nước mắt thật!…

Đã mười năm, chú cá rô rời vũng chân trâu
Lá thu xưa lẩn tầng lá mục
Chỉ còn những trái dâu da lăn lóc
Lấm bụi đường – rồi sẽ đến đâu?

Đến đâu? Tôi lặng lẽ ngắm sao
Hình như chúng cũng hẩm hiu
Như mắt người thiếu phụ
Ánh mắt ấy – đêm nào – chạnh thương câu thơ xa cũ
“Tôi là đứa bé cô đơn
ngay khi ngồi cạnh mẹ mình…”

Đến đâu? Tôi thầm nghĩ hoa cúc xanh
Lặng lẽ nở, lặng lẽ thơm – dù xuân chưa trở lại
“Hạnh phúc có thật” – xưa không kịp hái,
Lúc quá thì, chua xót nhận ra nhau

Mười năm. Thuyền đến đâu? Sóng về đâu?
Cõi ấy – Có kịch? Có thơ? Có còn số phận?
Có oan sai? Có tường ngăn, vách chắn
Chia cản con người san sẻ nỗi đau?

Còn tôi – nên làm gì
Hay cũng cứ nghêu ngao:
“Người đẹp trong tranh chẳng có đâu
Mong gì kỳ ngộ!…”

Nếu một ngày
Quỳnh thức dậy
Thấy mình là giọt nước trong
Trên dòng sóng nổi

Nếu một ngày
Quỳnh thức dậy
Thấy mình là hạt muối
Nằm phơi bờ bãi lặng mênh mông

Có nghe một người
Chèo chống trên sông
Thương về biển mặn…

Có nghe một người
Buông tóc rối
Thả hồn mình ra khơi
Chờ mong ai đó
rất xa
cười…

Điều gì
Day dứt trong tôi?
Như trái khô một lần rơi
Vào nước mắt…
Như bờ môi xưa
Run rẩy bao bí mật
dấu môi đời…
Như một người
Đem hoa tươi
gửi người trăn trở…

“Nếu ngày mai
Em không làm thơ nữa…“
Bao lòng thuyền rạn vỡ như tôi?

Sông. Như đêm nào
Lại mang sợi tóc lẻ loi,
Tìm trái khô
Biết nhỏ
Nước – mắt – người!…

1.
Đôi khi
Bên đường mệt mỏi
Tôi thèm một cốc bia hơi
Thèm ánh mắt vờ hờn dỗi,
Thèm lem lấm chút son môi

Đôi khi
Nghe tiếng người to nhỏ đùa vui
Chợt chán phấn son, ngán tình bia bọt
Bỗng dưng tôi thèm nghe lúa hát,
Nếm dòng sữa ấm hương ngâu…

2.
Ngày ấy, thật buồn
Tôi là kẻ đến sau
Chỉ kịp thấy đoá hồng tươi
Một chiều xuân muộn
Và giọt nước mắt
Gã đàn ông ngu ngơ, đểnh đoảng
Bây giờ
Lầm lạc những đâu ?…

3.
Đôi khi
Nơi lòng như có vực sâu
Thầm bấu víu bóng đêm bí ẩn
Bấu vơ cả lưới tơ rối rắm,
Trót giăng bừa trong mỗi cơn say…

4.
Đôi khi
Quanh mình như chẳng có ai
Đành thắp cho lòng
Giấc mơ dù nhạt
Có lẽ
Hạnh phúc vẫn là điều M. Mong nhất,
Giữ sao,
Lửa ấm cho người!..

Những lúc lòng như ngõ hẹp
Tôi thường mơ tới quê xưa
Với những đồng mênh mông biếc,
Quít hồng trĩu trái đong đưa

Nơi đó – chuông chùa khoan nhặt
Lam chiều vương ngọn cau thưa
Như luyến mảnh đời bấn chật,
Không quen chuốt ngót, dối lừa

Nơi đó – mẹ cha lầm lụi
Lưng cong cho trái sai mùa
Chị vẫn khua đều bước mỏi,
Mắt quầng lấm tấm dấu mưa

Nơi đó – dù đang qui hoạch
Xẻ chia, đào lấp bộn bề.
Có nghĩa những gì cũ rách,
Tha hồ bồng chống nhau đi…

Ngày em lấy chồng
Sóng bủa bên sông
Bằng lăng rưng rưng,
Tím loang nỗi nhớ

Tôi nằm nghe cỏ
Thầm thỉ hỏi nhau
Chuyện cò lao đao,
Chớp đời hụt gió…

Từ xa đò nhỏ
Bỏ đó, bỏ đăng
Chốc đã mười năm,
Trải bao góc chợ
Lắm đêm trăn trở
Lòng nhớ đến ai
Đâu làn tóc mây,
Mà hoa vội tím!

Chiều nao qua bến
Gọi thời tuổi thơ
Bằng lăng tím bờ,
Vin bông thêm nhớ

Gió lùa đồng cỏ,
Đò nhỏ xưa đâu ?
Cò trú phương nào,
Nắng mưa có lạ ?

Tôi ngồi nhặt lá
Thả xuống dòng sâu
Tìm đó dãi dầu,
Thăm đăng gãy vỡ

Trở về góc chợ
Kết lại tình đăng
Hỏi ai, mùa xuân
Đến chưa bên đó ?..

Ngày ấy em hay e thẹn
Tóc thề che khuất môi tươi
Ngày ấy anh thường ngơ ngẩn,
Tóc ba phân cũng rối bời

Có phải tóc xanh là thơ
Cho ta kết lại hẹn hò
Có phải tóc tình là mộng,
Cho ta gửi chút… vu vơ?

*

Mười năm em về làm dâu
Tóc khô búi chặt mái đầu
Một nắng, hai sương dầu dãi
Tóc đời chưa níu đã đau

Ai vẫn phương trời chờ sáng
Có hay nhặt tóc bên đèn
Mớ tóc thuở nào có nhạt
Tóc gầy, có thả để quên?…

Đã bao lần
Tôi tự hỏi đúng, sai
Khi vội vã bỏ truờng, bỏ lớp

Đã bao năm
Lòng chưa thôi day dứt
Giọt lệ Kiều
Nơi Ngưng Bích phấn son…

Đã bao năm, tôi là kẻ cô đơn
Khi nhận ra mặt mình ngày thêm trơ tráo
Để đồng tiền
Sai khiến tim lạnh máu

Đã bao năm, tôi như người lỗi đạo
Nghe trống trường, chạnh nhớ bóng xa
Càng thương thuở mấy đứa cùng vét chảo
Nhỏe miệng cười:
“Mắm muối: bạn hiền ta !…”

Đã bao lần
Thầm ngẫm nghĩ, xót xa
Rổ cá: chú Tư,
Mớ rau đồng: thím Dũng
“Chút quà mọn, cô đừng bỏ bụng …”
Giáo trẻ xa nhà – mắt bỗng dưng cay !

Đã bao lần, tôi tự hỏi đúng, sai
Khi nhớ lại những học trò thân thiết
Các em,
Có một điều chắc không hề biết
Giáo án
Đêm đêm cô vẫn viết
Cho mình !…

Ngày lại ngày
Tôi nơi vỉa hè
Mời gọi bán mua bên dòng tất bật
Trước vô số sắc màu, âm thanh hỗn tạp
Lắm khi lòng rối như tơ

Một hôm
Chợt buồn, chợt muốn làm thơ
Bất chợt nhận ra
Tim mình vẫn chưa khô cạn
Dòng sữa ấm thuở nào
Mẹ chắt chiu từ cội nguồn số phận,
Vẫn thầm ngan ngát hương cau

Bất chợt
Tôi thèm được như cánh én nghiêng chao
Tìm khói hương xưa
Tìm mùa trăng cũ
Dù nơi đó
Không còn ai với chùm hoa nhỏ,
Chẳng còn tôi
Đón nụ hôn đầu…

Bất chợt nhận ra
Chốn phố phường ngột ngạt làm sao
Mới hiểu chồng tôi – vì đâu cáu bẳn
Vì đâu tôi mãi giấu che, ngăn mật đắng
Sơn môi, chuốt giọng nói cười

Mười mấy năm
Tôi quá quen mưa nắng chợ đời.
Quen thói đua chen,
Quen mùi cống rãnh
Sợ một ngày
Sẽ phải quen trước trang giấy trắng,
Vẽ duyên chiếc mặt nạ người!…

Dưới vòm phượng tím

a. Sắc hoa tím một góc trời
Hay chăng cuối phố có người bán rong
Thẫn thờ ngắm cánh hoa tung,
Lâu lâu sực nhớ rao trong bóng chiều…

b. Ở đâu phượng cũng thắm hồng
Riêng đây lại tím khiến lòng băn khoăn
Lẽ nào sau những lấn tranh,
Cây đau bởi thấy phù vân khóc cười…

Viếng chùa Linh Sơn, Đà Lạt

a. Đến chùa chép mấy trang kinh
Săm soi muốn biết mặt mình xưa sau
Thấy chi ? Ngoài bọt sóng trào,
Tay ni vớt cánh hoa đào cuối khe…

b.Đến chùa thỉnh mấy pho kinh
Những mong thấu hiểu xưa mình là ai
Quẩn quanh kinh mất nào hay,
Ngẩn ngơ trước một giỏ đầy ánh trăng…

Hy vọng với chùm thơ trên đây của Bùi Thụy Đào Nguyên, bạn sẽ có niềm cảm hứng hơn trong cuộc sống và có những phút giây thư giãn thoải mái nhé. Chúng tôi luôn đồng hành cùng các bạn, chia sẻ với bạn những chùm thơ hay, những tác giả nổi tiếng hiện nay nhé! Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng tôi nhé!

Related posts

Ở Chỗ Nhân Gian Không Thể Hiểu – Tập thơ vang danh của Du Tử Lê phần 1

admin

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 3

admin

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Gamzatovich Gamzatov

admin

Leave a Comment