Nhà Thơ Nổi Tiếng

Trần Vàng Sao cùng những trang thơ hay nhất mọi thời đại phần 4

Nhắc đến nhà thơ Trần Vàng Sao chúng ta không quên nhớ đến những tuyệt phẩm vang danh của ông. Chặng đường sự nghiệp dù không nhiều thi phẩm nhưng những bài thơ ấy lại được bạn đọc đánh giá cao và yêu mến bởi những ý nghĩa sâu sắc. Những vần thơ giản dị nhưng lại chứa đựng trong đó nhiều tình cảm sâu sắc khiến bạn đọc thổn thức. Nào! Còn chần chờ gì mà không theo dõi bài viết này cơ chứ!

Nội Dung

tôi tuổi tỵ
năm nay bốn mươi ba tuổi
thường không có một đồng trong túi
buổi sáng buổi chiều
thứ hai thứ ba thứ bảy chủ nhật
trong nhà ngoài sân với hai đứa con
cây cà cây ớt
con chó con mèo
cái đầu gãy cái tay gãy của con búp bê
cọng cỏ ngọn lá vú sữa khô
thúng mủng chai chén sách vở quần áo mũ nón cuốc rựa trên ghế dưới bàn
hai ba ngày một tuần một tháng có khi không đi đâu hết
một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa
miếng nước trà mốc nguội có mùi bông lài rát cổ
cũng không có chi phiền
vấn một điếu thuốc hút
hai ba lần tắt đỏrồi nửa chừng rách giấy
bạn bè gặp nhau
cho uống một ly cà phê
một lần
qua hai lần phải tránh
không phải ai cũng nghĩ như mình
nhiều đứa vui gặp nhau cho năm ba đồng một chục
đưa tay cầm lấy
miệng nói không được
tôi thấy tôi như người tù được thả rông
lang thang giữa đường giữa phố
nhìn hết mọi người
xem mình lâu ngày mặt mũi có khác người không
tôi đi lui
tôi đi tới
phố phường đông chật
tiếng cười tiếng la tiếng nói tiếng xe cộ
chẳng có ai quen thử nói chào tôi một tiếng
tôi đưa hai tay lên đầu vuốt tóc
lấy chân hất một hòn đá
cúi xuống nhìn mấy bao thuốc không bên lề đường
rồi đi về
qua cầu dép sút một quai
tôi không muốn nhớ gì hết
tôi ngồi trên hòn đá trước nhà
buổi chiều không có một con chim đậu trên cây
đám trẻ con chia phe bắn nhau cười la ngoài sân
đứa sống đứa chết cãi nhau ăn gian chưởi thề
những người đi bán về nói chuyện tiếng to
hai đứa nhỏ nhà bên cạnh cầm đèn che miếng lá chuối qua xin lửa hỏi tôi chưa nấu cơm tôi cười lắc đầu muốn đi ngủ
trong gió có mùi rơm cháy
tôi không biết làm gì hết
tôi bỏ hai chân ra khỏi dép cho mát
đám trẻ con bỏ chơi chạy theo phá đàn trâu bò đi qua
tôi bước vào nhà mở rộng hai cánh cửa lớn thắp một cây đèn để lên bàn thờ
hai đứa con ra ngoài đường chờ mẹ chưa về
rời còn lâu mới tối
tôi đi gánh một đôi nước uống
tôi sống yên ổn với những việc làm hàng ngày ở nhà của mình
không định được ngày mai
có một đồng để mua cho con nửa cái bánh tráng hay hai cái kẹo gừng
có hai đồng cất dưới chân đèn trên bàn thờ lỡ khi hết dầu thắp tới bữa thiếu ruốc hết bột ngọt
mả cha cuộc đời quá vô hậu
cơm không có mà ăn
ngó lui ngó tới không biết thù ai
những thằng có thịt ăn thì chẳng bao giờ ỉa vất
lâu ngày tôi thấy quen đi
như quen thân thể của mình
tiếng ho gà nửa đêm của những đứa bé chưa đầy hai tuổi buổi chiều không có cơm ăn
những con ruồi ăn nước mũi khô trên má những đứa đau quan sát
những con chuột chết lòi ruột ở bến xe đò
những tiếng cha mẹ vợ chồng anh em con cái chưởi bới la hét trong bữa ăn
người điên ở trần đứng làm thinh giữa trời mưa ngoài chợ
những ngày hết gạo hết tiền hết củi muối sống không còn một hột của tôi
những trách canh rau khoai tháng năm không có bột ngọt
hai mắt tôi mở to
đầu tôi cúi thấp
miệng tôi há ra
những lá khoai nhám và rít mắc vài hột cơm dồn cứng chật cuống họng
nói thật lúc này tôi muốn được say rượu
hoạ may thấy một đồng thành ba bốn đồng
nhiều khi tôi quá chán
chân tay rã rời
đầu óc đau nhức
không muốn làm gì hết
mấy đứa nhỏ chơi buôn bán bỏ đi đâu không biết để đất đá lá cây đầy nhà
tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ
dụi mắt nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác
nói chi tới những đứa đã chết trên rừng giữa phố
bạn bè có đứa giàu có đứa nghèo
đứa nguỵ đứa cách mạng
đứa tiền của ăn tiêu mấy không hết
đứa không có được một cái áo lành
đứa đi kinh tế mới ba bốn bảy tám năm trở về xách một cái bị lác
mặt cắt không có hột máu
đứa đạp xe thồ ngồi vắt chân ăn củ sắn chờ khách ở bến xe
đứa vô tích sự ở nhà không có việc chi làm
có đứa râu tóc dài che kín mặt
có đứa tàn không nhớ mình tên chi
có đứa chịu không nổi dắt vợ con vào nam ăn chợ ngủ đường
mỗi lần gặp nhau mở to mắt cười hút một điếu thuốc lắc đầu
hết chuyện nói
hai đứa con đi chơi về cười nói
đứa nhỏ bắt tôi đánh trống cho nó làm ông địa múa thiên cẩu
cái trống lon mặt ni lông và hai chiếc đũa tre
tôi đánh
múa đi các con
này đây cái nón gãy vành làm đầu thiên cẩu
và sợi dây chuối treo ngọn lá làm tiền
múa đi các con
cái bụng ông địa to tròn giơ lỗ rún gài nút áo không được
ông địa chống tay vỗ bụng ngửa mặt lên trời cười ha ha
tôi vỗ tay hoan hô
và không biết mình có nhớ ra được cái mặt ông địa không

ngày xưa
có anh Trương Chi
mặt thì rất xấu
hát thì rất hay
(ca dao)
người mất trí
tôi lang thang ngoài đường hát ca tôi
kẻ mất trí buồn
tôi không làm mất lòng người khác
như người mù ngả nón ra trước mặt
đợi nghe tiếng đồng xu rớt
mỗi ngày tôi còn gặp được mọi người
ở đây
những người quen những người lạ
tôi kính cẩn chào tất cả
nơi đống rác thối này
tôi ăn những hạt cơm đổ và liếm những cái lá bánh ruồi bu kiến đậu
rồi tôi sẽ chết vô tích sự
như những điều tôi nói ra
không mất lòng mọi người bây giờ
tôi cũng không xin ai một tờ giấy đắp mặt
hai con mắt tôi còn mở to
tôi không có điều gì vui tôi không có điều gì buồn
tôi còn lại thân thể này của cha mẹ tôi sinh ra
hai con mắt tôi nhìn thấy đường đi
miệng tôi hát ca
xin mọi người đừng vỗ tay và cho tiền
tôi hát về tôi
như chiếc đò cũ nát không có chèo một đêm mưa gió nước sông cuốn trôi đi
còn lại người chèo đò rách rưới nằm trên cát
tôi lạnh
tôi úp mặt vào hai bàn tay
ngồi bó gối ngó tôi dưới nước
có phải mặt mày tôi đó không
mắt mũi râu tóc này đây là của tôi
tôi nhúng hai bàn tay xuống bùn
rồi cào mười ngón tay lên mặt
tôi nói một mình
máu của tôi
những người đàn bà đi ngang qua đứng lại nhìn tôi
thân thể này của tôi cha mẹ sinh ra
tôi cười to và không nhớ gì hết
mặt trời đốt nóng những hạt cát trên da thịt tôi
một người đi qua đường ngó tôi nói
này kẻ thất tình đổ điên
mầy hãy kể chuyện con nhện dăng tơ
xin kính chào người
tôi không phải là người thấy nàng một lần rồi đứng chờ để thấy nàng lần thứ hai
nhện ơi nhện hỡi
tôi xin cảm ơn mọi người
bây giờ mọi người đều yên ổn và lành lặn
chiến tranh đã bỏ sót các người
và chúng ta đau ốm
như ngọn giáo gỉ đào được ở góc nhà
lưỡi gươm cùn con trẻ cầm chơi
còn các đức vua thì cứ thay nhau được thờ lạy
tôi là kẻ dân
trên đầu có mặt trời
tôi thành thật kính chào các người
tôi cảm ơn hột cơm hột muối
và ngọn gió mát thổi qua đầu sông mỗi đêm tôi thả thuyền hát
ơi ơi các cô gái
tôi đã đi khắp phố phường này
chưa hết mưa gió mùa đông
bông cỏ nở thơm đường đi
tôi sẽ hái một cành liễu đầu sông
và mặt mày ủ rũ tôi trao cho nàng
nàng cười to và che mặt đi lên lầu
những đứa con gái theo hầu chỉ ngón tay vào tôi chế giễu
tôi làm kẻ dại cầm cành liễu trên tay đứng đợi nàng
ơi ơi các cô gái
tôi hát ca các nàng như tháng giêng bông trái tốt lành
mặt trời rất hiền trên thân thể các nàng trong suốt
vẻ ngọc thơm tho
ái tình các nàng sẽ cho tôi những buổi mai trong giọt sương lá liễu
tôi hát ca các nàng tinh sạch
ơi ơi các cô gái
tôi làm con chim tha cọng rơm trên tóc nàng làm tổ mùa đông
đám rước vừa mới đi qua
mọi người bỏ tôi ở ngã ba đường
tôi chống gậy trúc đội nón mê rách rưới
còn lại tiếng cười vang và tiếng kèn thổi vui
đám trẻ nhìn tôi hò hét xua đuổi
ơi ơi ông ơi ông hãy đi đầu xuống đất và hát
tôi cười ha hả nhắm hai mắt lại
rồi bỏ đi ra ngoài bờ sông cho rộng gió
có tiếng gọi tôi ở bên kia
nắn không qua được tới bên này
tiếng hát
con sông này bắt đầu ở đâu
nửa đêm nghe gió thổi mặn người thuyền chài nhớ biển
mùa mưa nước to xơ xác nhà cửa
bãi cát ngày nắng buổi chiều đám trẻ con đốt lửa
mùa nước chậm thuyền ngược dòng dò ngầm đá
vỏ hàu vỏ hến bày ra bên bờ
con sông này bắt đầu ở đâu
không có ai kể lại sự tích
người thuyền chài chết chôn trên đất
(có khi sông nhận chìm mất xác)
miếu thờ trên ngọn cây chĩa ba đầu khúc những xoáy
con sông này mỗi ngày người thuyền chài thấy mình trong nước
da đen tóc cháy
những cô gái chân rỗ dấu hà ăn
đầu mũi thuyền ngược gió nói tiếng to
ngọn rong xanh tôm cá ở mát
con sông này nửa đêm trăng mọc người thuyền chài gõ mạn thuyền hát kể
chuyện những người đời xưa nhân đức gặp nạn
bỏ nhà cửa vợ con đi biệt xứ
sau chết hoá thành thú dữ
ăn cỏ cây đón đưa người lạc bước giữa rừng và xé xác bọn giàu sang độc ác
tiếng buồn tiếng oán tiếng giận tiếng vui
tiếng những giọt mưa to đầu tiên trên mặt nước
tiếng bọt củi sôi trong bếp
hai con mắt người già nhắm lại
tiếng gõ mạn thuyền lanh canh
thuyền trôi trong những giọt nước mắt bẫm máu
người mất trí
tôi hát hay người khác hát
có ai gọi tên tôi Trương Chi
tôi không nhớ ra tôi nữa
ngọn chằm chống xuống đất tôi làm kẻ lang thang ngoài đường
a ha a ha
kẻ nào nói tôi dại khờ
cả một đời tôi có biết làm hề
cha mẹ bỏ tôi nửa chừng nửa đổi
a ha a ha
kẻ nào nói tôi mất trí
tình yêu là ngọn nước đầu nguồn chảy qua vách đá mắc trên lá cây
tôi không biết uống những giọt nước đó
người nào gọi tôi ơi Trương Chi
có phải nàng mị nương đã chết
và tôi thì làm người buồn suốt đời
nửa đêm tôi sẽ đến bên mộ nàng hát ca
cho trái tim nàng thành ngọc
tôi sẽ làm con chim tha viên ngọc đó bay khắp thế gian
cho nàng khỏi cấm cung
a ha a ha
này hỡi tuổi nhỏ
đừng ném đá sau áo người xấu xí
tôi không làm trò cho các em cười vui
hãy đi theo đám rước và vỗ tay
này ơi ông Trương Chi
nàng mỵ nương ở chốn lầu tây đang đi kiệu đến
ông đứng dậy mà gặp nàng
a ha
này hỡi tuổi nhỏ
củ khoai nhồi bột bộ ngồi bột khóc
đừng cười tôi không có giọt nước mắt nào khi nàng chết
tôi cứ hát ca như con chim hát lúc mặt trời mọc
như sông này sóng nước lao xao
nãy hỡi tuổi nhỏ
cuộc đời này có là bóng mây
áo xanh áo đỏ buổi sáng buổi chiều các em vui
tiếng hát
chàng ngậm trong miệng một ngọn cỏ may đi ngược dòng sông
áo và tóc nàng bay trong gió
nàng giặt lụa bên bờ hát bài hai con chim phượng ăn xoài trên cây đợi chàng
chàng đến
và tiếng nói thì thầm
chàng thả cọng cỏ may rớt trên tóc nàng
nàng nhìn xuống nước và đưa tay nhặt cọng cỏ may cắn trong miệng cười
người mất trí
rồi chàng
ngọn chèo quay ngang đỡ giáo giặc
chàng bỏ thuyền đi không trở về
gió thổi lăn những cọng cỏ may khô trên cát
con sông đầy máu
không còn ai nhớ chàng
tôi không hát cho nàng nghe khúc kết
nàng đã thả rèm xuống khi thấy mặt tôi
a ha
tiếng khóc ở sau lưng
tôi đi không ngó lại
còn chàng thì cất mặt đi trên bờ cát
ngọn chèo chống nước chàng ra giữa sông
chàng không còn thấy trời đất là đâu nữa
giọng hát chàng đứt đoạn
nước sông lai láng
đêm khuya thắp đĩa dầu đầy
hôm sau không ai thấy mặt chàng đâu nữa
xin mọi người đừng hỏi thêm gì tôi
tôi muốn được yên ổn
làm kẻ mất trí
một mình trên đời
tôi không xin mọi người cơm bánh
như tôi không xin mọi người thương tôi dại
tôi cứ hát chơi không ai cấm được
như không ai cấm được tôi điên tàn
điên tàn vì nàng mỵ nương
nàng mỵ nương đã chết
tôi còn tiếng hát của tôi
tôi rong chơi bốn cửa thành hát ca
và đám trẻ theo tôi chọc ghẹo
tôi xin chúc mọi người sung sướng
những bữa ăn thật nhiều thịt nhiều cơm
và không ai hầu hạ ai
không ai nhòm ngó ai
tôi xin chúc người già được nghỉ ngơi
buổi sáng mùa hè lên núi hái thuốc
buổi chiều mùa đông đốt lửa kể chuyện đời xưa cho con cháu nghe
tôi xin chúc mừng những người đàn bà sắp đẻ
mẹ tòn con vuông
tôi xin mừng các em có ăn và mau lớn
a ha a ha
mọi người đừng nhìn tôi thế
không phải tôi không phải là người
tôi ở đây trên bến sông này ngày ngày chèo thuyền
có xấu xí chi tôi không như các người
tôi đen tôi rách rưới
tôi hát tôi cười tôi buồn tôi khóc
tôi nói lời kẻ điên lảm nhảm
tôi la hét giận dữ
như con cuốn chiếu tôi cuốn tròn tôi lại
tôi chạy đuổi bắt tôi suốt ngày trên đồng trống
mặt trời trước mặt mặt trời sau lưng
đừng tưởng tôi hành hạ tôi đây cho bõ thù bõ ghét nàng
nàng như ngọn gió thổi qua sông tôi không lấy tay che mặt được
a ha a ha
tôi là vỏ ốc vỏ sò con trẻ dành dụm làm đồ chơi buôn bán
tiếng hát
bài hát vui này tôi hát cho các con trẻ thuyền chài
mặt trời của con trẻ
buổi sớm mai mọc ở đầu sông dưới nước
buổi chiều tối vùi kín trong cát
buổi trưa cháy đen trên những lưng trần dang náng
nơi những vỏ sò vỏ ốc mặt trời xoáy tròn màu ngũ sắc
nơi hột cát mặt trời chảy và khô cứng lại
mặt trời sáng những tia nhọn trong mảnh chai mảnh đá trong nước
mặt trời thổi mù sa mưa bất ngoài bãi
biển động mặt trời đen không ngày không đêm
mặt trời chết lạnh
mùa đông
mùa thu mặt trời ướt trong lá cây
mùa hè mặt trời cháy đỏ treo trong những mắt lưới phơi trên sào
mùa xuân đọng trong giọt nước trong lá sen
mặt trời như đồ chơi với con trẻ thuyền chài
những đứa trẻ khố rách và hôi nắng
mắt đỏ nước bùn
cơm hẩm không đầy bát
trời sinh ra cha mẹ bỏ giữa sông giữa cát
sống giữa nước nên khóc không ra nước mắt
mỗi ngày thấy mặt trời to rộng
còn cuộc đời như hạt cát trôi sông
những bà tiên buồn bã không về với mặt trăng trên mạn thuyền
người già đã thả lưới
đừng hát nữa
hãy chống thuyền ra sông
và gõ đều tiếng lanh canh
cá mỗi ngày mỗi to
thơm thịt thơm máu người thuyền chài
người mất trí
này các em
thuở nhỏ nửa đêm mỗi lần qua sông tôi hát
vỗ tay cười ngửa mặt nhìn trời sáng đêm
cá nhảy trong lưới
như mưa ướt mặt
tôi hát bài con cá rô thia núp dưới bụi rong cho các cô giáo cười chê mai sao tôi dại dột
ngọn đèn chài tắt đỏ dưới sông
thôi thôi nữa các em
cha chài mẹ lưới con câu
rồi ai cũng có lúc qua sông ngược gió
a ha a ha
người nào lại gọi tên tôi
a
những người cắp gươm cắp giáo
chiến tranh chưa tới để các người đứng buồn giữ cửa hầu quan
cơm ăn đủ bữa áo mặc đủ mùa
xanh đỏ xênh xang
hãy vỗ lên một hồi ngũ liên
này đây bài hát lính
ba năm năm năm mười năm trấn thủ lưu đồn
vợ con không thấy
thấy có cá trong vũng nước trong vẫy vùng
các người ơi
cuộc đời vui sao lại không hát
tội tình chi mà che mặt khóc
giả điên giả tàn mấy đời có hơn ai mà thêm ngu
a ha các người bắt tôi làm thinh để hơi theo gươm theo giáo của các người lên hát chúc thọ quan lớn
tôi không là con hát
nên không biết hát thuê
các người cắp gươm giáo đi đi
tôi còn ở đây còn ngồi ở đây
cho đến khi mặt trời lặn cho đến khi mặt trời mọc
a hãy thả tôi ra thả tôi ra
tôi không phải là Trương Chi
tôi không biết hát
các người bắt tôi đi à
nàng mỵ nương đã chết
nàng mỵ nương đã chết
sao nghe tôi nói mặt các người buồn thế
con cá cấn chết khô trong ngọn rong trên bờ có kể chi với con trẻ thuyền chài
tiếng hát
tôi xin hát kể chuyện chàng
chàng hát
mỗi đêm chàng qua sông hết mùa thu gió lạnh chưa về
chàng hát
tiếng nín trong ngực tấm tức
tiếng quặn thắt trong ruột cay đắng
chàng qua sông tóc dựng
tiếng ngược gió thổi phù hai mắt
tiếng vui lao xao bọt nước trôi
khúc sông đằm nước chảy quanh bờ cát
tiếng nước vỗ ngầm đá nặng nề
tiếng nước xoáy hút gió ngày mưa bão
thuyền đi nước động mái chèo
chàng hát
nàng ở trên lầu cao
ôm mặt lại
chàng thì như bóng ma nổi trôi trên sông không nhớ đường về
tiếng hát im
sông vắng tạnh
gió và sương sa
nàng buồn
mỗi đêm trên lầu cao nhìn ra dòng sông
rồi tiếng hát lại chập chờn trong gió
bóng ma của chàng thấp thoáng trên mặt sông đen
nàng chập chờn thấy chàng cúi đầu ngồi hát bên cạnh nàng
rồi tiếng hát im
sông lạnh mù gió thổi
nàng gầy mòn sầu thảm
tiếng hát lại đứt đoạn trong tiếng sóng
nàng tỉnh lại nhìn ra dòng sông
sông lạnh mù xa
rồi lính tráng gươm giáo đến dẫn chàng lên lầu cao
nàng đau đớn thả rèm xuống úp mặt vào hai bàn tay
trời sinh chàng xấu xi không như tiếng hát của chàng
rồi mỗi đêm tiếng hát lại chập chờn trên sóng và gió
tiếng hát buồn và chậm
nàng trên lầu cao khô héo
tiếng hát tắt nghĩn
nàng lạnh tê đứt hơi
tiếng hát khóc
tan đi trong gió theo hồn nàng bay vào cõi xa
người mất trí
a ha
a ha
tôi khóc cũng được à
tôi có giấu tôi làm chi
tôi khóc tôi hay tôi khóc nàng mỵ nương
nàng mỵ nương con quan lớn ở chốn lầu tây ngày rày cấm cung
bởi nghe chàng Trương Chi hát
nên hao gầy khô xác
nàng chết đi cho chàng Trương Chi sầu bi mất hết trí
người khác đừng thương tôi tội nghiệp
đứa thuyền chài điên dại lang thang trên đất
mà tôi đâu bỏ tôi đi được
tôi còn tôi còn tôi ở cuộc đời này
tôi hát tôi chơi
mặc kệ người vỗ tay la cười
hỡi các em nhỏ không có cơm ăn áo mặc
đứng đầy đường đầy chợ ngả tay xin
người xua đuổi tanh hôi gớm guốc
đứng khóc to không ai thương
cứ kiếm được chi thì ăn nấy
sống qua hết cuộc đời này vô vị
chết đi không được
còn tôi như cây lá vu vơ
a những người cắp gươm cắp giáo
đám đông vây quanh góc phố đầu chợ
này tôi đây không biết chữ
mọi người xin đọc tôi nghe tờ giấy viết gì
a hãy đuổi kẻ mất trí ra khỏi đây
vì nó hát mà con ta chết
a ha
ở đời này mấy kẻ mất trí
tôi còn tôi tôi còn hát
tôi còn sống ở đời này ai cấm
nên tôi hát ca tôi
tôi hát ca mọi người
nàng mỵ nương đã chết
nàng chết và tôi hát
này con tôm con cá
bây giờ hãy nghe tôi hát bài thả lưới đêm khuya
tiếng hát
người xô cây mai thì cây mai trúc
ai ngờ bồn còn rộng thì cây cúc bò sang
chàng đã chống thuyền ra sông
chàng rách rưới tồi tàn
chàng hát
chàng hát chàng vui
chàng hát chàng buồn
chàng la cười chàng khóc
như mặt chàng đen khô mưa gió và bụi
tôi là Trương Chi
chưa chết được
bởi còn thương nàng Mỵ Nương

Những điều hôm nay có khi bỏ qua không nhớ
Như ăn miếng cơm có hột sạn nhả ra trên bàn tay nhìn một lúc hắt xuống đất
Rồi và miếng khác
Như mặc trái cái quần cột dây lưng
Sáng sớm đi ra vườn con sâu rớt trên áo
Nắng buổi trưa một nửa trên tàu lá chuối
Cái đuôi con thằn lằn rớt giữa nhà
Đầu hôm chó sủa lảng ngoài cửa ngõ
Những mảnh chai mảnh chén trên vạt đất mới cuốc lật
Con mèo ngồi trên cái ghế đẩu dưới tấm cửa chống
Tiếng chuột đuổi nhau nửa đêm trên mái nhà
Có ai ở nhà bên cạnh kêu tên
Cây cỏ lùng mọc dưới nước chết khô
Những cọng rơm rớt vãi giữa đường
Hai con trâu nằm nhai cỏ đầu ngã ba sợi dây dắt mũi chảy nước
Con nhện sa trước mặt
Tiếng trẻ con ru em buổi trưa trời nắng
Những điều đó bỏ đi có khi tình cờ thấy lại
Không kể năm
Không kể tháng
Không kể ngày
Những bãi phân trâu trời mưa nước đọng vũng ở giữa
Chiếc chiếu rách phơi ngoài hàng rào
Cái lưng ướt mồ hôi của đứa con gái đi qua trước mặt
Tôi đứng yên một lúc
Những miếng vá làm cho hai ống quần của tôi dày thêm và cứng lại
Có chín mười giờ rồi
Đèn hết dầu
Tôi lấy chai ra đường kêu cửa mua chịu
Người bán hàng dim mắt ngó tôi đứng ngoài tối
Mấy đứa bán bánh về gặp tôi giữa đường hỏi tôi đi chơi
Trời mưa chưa to
Đường đi có tiếng người
Không biết ở nhà người khác về tôi có bỏ quên gì không
Tôi cứ nhìn phía trước
Gặp người quen chào đi khỏi một lúc lâu mới nhớ
Tôi bỏ hai bàn tay vào túi quần xóc xóc đồng bạc kên
Không biết mua cái gì cho con
Con chuồn chuồn hết đạp nước rồi đậu trên dây thép gai
Con bò kéo xe chở gạch bước lách cách
Người đánh xe đội chụp cái mũ levis ngồi dựa ngửa hút thuốc
Buổi chiều nước sông không có mặt trời
Tôi xoa hai đồng bạc kên trên mấy đầu ngón tay
Năm năm
Mười năm
Hai ba mươi năm
Những nồi canh chuối cau trộn bột sắn khô đang nóng húp vội vàng
Chảy mồ hôi nước mắt
Ăn rồi ra đứng dựa cửa nhìn người đi qua đi lại
Bạn bè gặp nhau cứ nói chuyện trên trời
Miếng vá nơi quần lâu ngày chỉ đứt không biết
Tôi tưởng tôi dại và quá tội
Những điều bỏ qua khi không nhớ lại
Con kiến cắn ở sau lưng
Tay không với tới được
Cuộc đời kể cũng vui

tôi hãy tưởng tượng một hôm tôi được ăn thịt
tôi vui vẻ nói cười
miếng thịt có khúc mỡ dày
chảy tuột qua cuống họng tôi
hai mắt tôi mở to
tôi ngồi dưới đất và
đĩa thịt rất nhiều trước mặt
những lá hành dài nổi
trong nước mỡ
tay tôi cầm đũa và miệng tôi nhai
mặt trời chói trong lá cây
buổi trưa mùa hè không có gió
tôi ngủ dậy đưa tay cào cổ
nước sông mặn
tôi ra ngoài cửa ngõ đứng hút thuốc
rồi nói to một mình
đến chiều trời sẽ mưa dông rất mát

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những trang thơ đầy ấn tượng của nhà thơ Trần Vàng Sao. Hãy cùng nhau đón xem và cảm nhận ngay bây giờ để hiểu thêm về phong cách sáng tác của nhà thơ tài hoa này các bạn nhé! Thân Ái!

Xem Thêm: Trần Vàng Sao cùng những trang thơ hay nhất mọi thời đại phần 3

Related posts

Nhà thơ Hồng Thanh Quang và trọn bộ những trang thơ ấn tượng phần 9

admin

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch tác giả khác phần 2

admin

Nhà thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm và tập Bạch Vân gia huấn Phần đầu

admin

Leave a Comment