Thơ Hay

Trọn bộ chùm thơ Dâng đặc sắc của nhà thơ Tagore Rabindranath phần 2

Những bài thơ Dâng của nhà thơ Tagore Rabindranath được đánh giá cao trên các văn đàn bởi ngòi bút tinh tế cùng những ý nghĩa sắc sảo để lại dấu ấn trong lòng bạn đọc. Những bài thơ của ông giàu tinh thần nhân loại, là chiếc gạch nối giữa những truyền thống văn hoá Ấn Độ và văn hoá hiện đại phương Tây. Nào, mời các bạn cùng đón xem nhé!

Nội Dung

Đã đến giờ phải đẩy thuyền ra khơi. Trên bờ cát thời gian uể oải trôi qua. Ôi, thương cho tôi làm sao!

Mùa xuân nở hoa xong rồi và đã tạm biệt ra đi. Bây giờ, ôm những cánh hoa tàn phai vô ích, tôi chờ đợi, trần trừ.

Sóng triều mỗi lúc thêm ồn ào; phía bên kia bờ sông, trong lối mòn rợp bóng, lá vàng rung rinh rụng rơi.

Đang ngắm rỗng không nào đầy hỡi ta! Cảm thấy chăng ta qua làn không khí nguồn rung động mang âm hưởng bài ca xa xưa đang bồng bềnh từ bờ bên kia trôi lại?

Trong bóng tối thâm sâu tháng bảy sập sùi, anh bí mật bước đi, thầm lặng như màn đêm, lẩn thoát mọi cặp mắt ngắm nhìn.
Hôm nay ban mai đã khép mắt ngủ, chẳng buồn để ý tiếng gió đông nằn nì réo gọi; trời xanh thao thức giăng kín đầy mây.
Rừng cây đã ngừng ca hát, và nhà nào nhà ấy đã cửa đóng then cài. Anh là lữ khách cô đơn trên đường này hiu quạnh. Ôi! Người bạn tâm tình duy nhất, tôi quý thương hết lòng, cổng nhà tôi mở sẵn – đừng đi qua như giấc mộng lành.

Đêm này mưa bão, anh có phiêu du đi tìm tình yêu không anh? Bầu trời rên rỉ như một người đang thất vọng.
Đêm nay tôi không ngủ. Chốc chốc lại mở cửa nhìn ra ngoài bóng tối, anh ơi!
Tôi chẳng nhìn thấy gì trước mặt. Lòng nhủ lòng tôi hỏi đường anh đi ở phương nao?
Đang bấm bước lại thăm tôi, phải không anh bạn trên bờ sông nào lờ mờ nước đen như mực, bên ven rừng nào cau có xa xôi, qua bóng tối nào thăm thẳm thâm u?

Nếu ngày đã qua, chim thôi không hót, mệt mỏi gió ngừng cơn, thì xin kéo màn đêm tối phủ lên tôi như khi người đem giấc ngủ bao trùm trái đất và dịu dàng khép bông sen rũ cánh lúc hoàng hôn.
Xin đừng để lữ khách túng nghèo, tủi hổ, túi đồ ăn rỗng không mà cuộc hành trình chưa dứt, áo quần lấm bụi, tả tơi, sức nhoài lực kiệt; nhưng xin làm cho đời lữ khách mới tươi như bông hoa dưới màn đêm hiền hậu của người.

Trong đêm tối mệt mỏi, xin để tôi lặng lẽ ngủ yên và trao người trọn vẹn niềm tin.
Đừng bắt tôi ép buộc tinh thần mệt nhược sửa soạn khóa lễ đơn sơ để cúng dâng người.
Người đã kéo màn đêm phủ che những cặp mắt mỏi mệt của ngày để khi thức dậy ánh nhìn của ngày thêm mát dịu vui tươi.

Người đến ngồi bên cạnh, nhưng tôi không thức dậy. Giấc ngủ ấy mới đáng ghét làm sao! Thương cho tôi thay!
Người đến lúc đêm đang im lìm, tay ôm cây đàn; tiếng nhạc ngân vang ru tôi triền miên trong mộng.
Than ôi, cớ sao đêm tối của tôi lại cứ mất hoài như thế? Ồ, tại sao người mà hơi thở đã vuốt ve tôi ngủ thiếp lại cứ lẩn thoát khỏi mắt tôi nhìn?

Ánh sáng, ồ ánh sáng đâu rồi? Hãy lấy lửa thèm muốn nhóm ánh sáng lên nào!
Này đèn đây, nhưng sao chẳng một lần rung rinh đốm lửa! Lòng ta hỡi, phải chăng số phận ngươi là thế? Ừ đúng vậy, với ngươi chết là may mắn lắm rồi!
Thống khổ đến gõ cửa nhà ngươi, nhắn lời rằng chủ ngươi đang thức và chờ ngươi tới nơi hẹn hò tình tự qua bóng tối màn đêm.
Bầu trời vần vũ, mưa tuôn không ngừng. Ta chẳng rõ cái này là chi đã khuấy động lòng ta- ta không biết nó nghĩa là gì.
Chớp chợt sáng kéo màn âm u xuống thấp che kín mắt ta, tim ta lần lối tìm đường tới nơi nhạc đêm đang réo gọi.
Ánh sáng, ồ ánh sáng đâu rồi? Hãy lấy lửa thèm muốn nhóm ánh sáng lên nào! Sấm rền, gió cuốn rít kêu khắp bầu trời rỗng không. Đêm tối như là tảng đá đen. Đừng để thời gian trôi đi trong bóng tối. Hãy thắp sáng đèn tình yêu bằng cuộc sống của ngươi.

Chướng ngại trong tối thường dai dẳng, nhưng khi rắp tâm đập tan tôi lại thấy lòng dạ nhói đau.
Tôi chỉ thèm có tự do giải thoát, nhưng lại thấy hổ thẹn khi mong đợi ngóng chờ.
Tôi chắc kho tàng vô giá ấy ở trong anh và anh là người bạn thân tôi nhất, song tôi nào dám quét khỏi phòng mình lớp ngân tuyến phủ che.
Vải liệm bao thân tôi à khăn liệm bụi bậm và chết chóc; tôi ghét vô cùng, ấy thế mà vẫn cứ yêu thương ôm vào lòng.
Tôi nợ nần nhiều lắm, tôi thất bại lớn lao, tôi xấu hổ âm thầm và ê chề sạn mặt, tuy nhiên khi tới hỏi xin lạc phúc, tôi lại run rẩy sợ lo, những e lời nguyện cầu được chấp nhận.

Tên tôi là một nhà tù, nơi người tôi giam đang than đang khóc. Mải mê xây tường bao vây tất cả, và dần dần khi tường đã vươn cao, trong bóng tối âm u, tôi không còn nhìn thấy con người thực của mình đâu nữa.

Tôi hãnh diện vì bức tường cao ngất; lấy cát bụi, tôi chát kín tường đi, những sợ nếu còn lỗ nhỏ tên gọi này sẽ lọt vào trong. Vì cẩn thận chi li, tôi không còn nhìn thấy con người thực của mình đâu nữa.

Tôi đi một mình tới nơi hò hẹn. Nhưng ai đó đang rõi bước theo sau trong bóng tối im lìm?
Tôi sẽ sang bên, tránh mặt người ấy, nhưng không thoát được.
Dáng hư trương, phách tẩu, người ấy hất tung bụi đường và nói to hơn từng lời tôi nói.
Người ấy là cái tôi đáng thương của tôi; hắn chẳng biết xấu hổ là gì; nhưng khi cùng đi với hắn tới cửa nhà người, tôi lại thấy hổ thẹn, người ạ.

Tù nhân ơi, nói cho tôi biết, ai đã xích anh thế này?
Chủ tôi đấy chứ còn ai. Những tưởng có thể hơn người trên thế gian tiền của cùng quyền thế, nên tôi đã nhặt thu đem vào kho riêng tiền bạc phải nộp đức Vua. Khi buồn ngủ, tôi lên giường dành cho chủ nằm nghỉ; và lúc thức dậy, tôi thấy mình là tù nhân trong chính kho riêng.
Tù nhân ơi, vậy kể cho tôi hay, ai đã chế xích này bền chắc thế?
Chính tôi chứ còn ai đã rèn xích này vô cùng cẩn thận. Những tưởng sức mạnh vô song mình có sẽ giam cầm thế giới để riêng mình thanh thản, tự do. Cứ thế ngày đêm hì hục tôi nung tôi đốt, hăm hở, nện rèn chế tạo xích này. Rồi khi công việc xong xuôi, mắt xích hoàn hảo, chắc bền ai ngờ chính xích mình làm ra đã cùm mình lại.

Bằng đủ cách, những người yêu tôi trên thế gian này đã cố giữ cho tôi bình yên. Nhưng thực ra chính bằng tình yêu của người, lớn lao hơn tình yêu của họ, người đã giữ cho tôi tự do.
Những sợ tôi lãng quên, chẳng bao giờ họ dám để tôi ở một mình. Nhưng ngày lại ngày nào thấy bóng người đâu.
Dù trong lời nguyện cầu, tôi không gọi tên người; dù trong tim riêng, tôi không giữ hình người, nhưng tình yêu người dành cho tôi vẫn chờ đợi tình tôi.

Mới sáng họ đã tới và nói với tôi. Xin cho chúng tôi một phòng rất nhỏ nơi này mà thôi.
Họ nói: Chúng tôi sẽ giúp khi anh làm lễ nguyện cầu Thượng Đế của anh và chỉ nhận phần ân phúc người ban riêng cho chúng tôi mà thôi. Nói rồi họ ngoan ngoãn vào ngồi một xó, im lặng đợi chờ.
Nhưng đêm khuya, tôi thấy họ lẻn vào giáo thất linh thiêng, táo bạo, hãn hung, với lòng tham phàm tục, vét hết lễ dâng trên bàn thờ Thượng Đế.

Chỉ mong tôi chẳng còn gì, nhờ thế gọi được người là tất cả của tôi.
Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì, nhờ thế cảm thấy người ở mọi chốn, mọi nơi, đến với người trong mọi thứ mọi điều và dâng người tình tôi lúc nào cũng được.
Chỉ mong tôi chẳng còn gì nhờ thế không bao giờ lẩn tránh được người.
Chỉ mong giàng buộc trong tôi chẳng còn gì, nhờ thế trói buộc được thân mình vào ý người muốn, và nhờ thế thực hiện ý người trong suốt đời tôi – ý ấy là tình yêu người giàng buộc thân tôi.

Where the mind is without fear and the head is held high;
Where knowledge is free;
Where the world has not been broken up into fragments by narrow domestic walls;
Where words come out from the depth of truth;
Where tireless striving stretches its arms towards perfection;
Where the clear stream of reason has not lost its way into the dreary desert sand of
dead habit;
Where the mind is led forward by thee into ever-widening thought and action
Into that heaven of freedom, my Father, let my country awake.

This is my prayer to thee, my lord strike, strike at the root of penury in my heart.
Give me the strength lightly to bear my joys and sorrows.
Give me the strength to make my love fruitful in service.
Give me the strength never to disown the poor or bend my knees before insolent might.
Give me the strength to raise my mind high above daily trifles.
And give me the strength to surrender my strength to thy will with love.

Dịch

Thượng Đế, đây lời tôi cầu nguyện: Xin tận diệt, tận diệt trong tim tôi mọi biển lận tầm thường.
Xin cho tôi sức mạnh thản nhiên để gánh chịu mọi buồn vui.
Xin cho tôi sức mạnh hiên ngang để đem tình yêu gánh vác việc đời.
Xin cho tôi sức mạnh ngoan cường để chẳng bao giờ khinh rẻ người nghèo khó hay cúi đầu khuất phục ngạo mạn, đầy quyền uy.
Xin cho tôi sức mạnh dẻo dai để nâng tâm hồn vươn lên khỏi ti tiện hằng ngày
Và cho tôi sức mạnh tràn trề để âu yếm dâng mình theo ý người muốn.

Cứ tưởng cuộc hành trình tôi đi đã chấm dứt sau bao cố gắng cuối cùng – cứ tưởng con đường trước mặt không còn nữa, lương ăn cạn rồi, và đã đến lúc dừng chân trong bóng tối im lìm.
Nhưng, tôi thấy ý người muốn lại không chấm dứt trong tôi. Và khi lời xưa chết lịm trên đầu lưỡi, điệu mới du dương từ tim trào dâng; nơi mà lối cũ không còn nữa, xứ mới hiện ra rất diệu kỳ

Để tim anh nhắc lại nhắc lại không ngừng – anh muốn em, và chỉ riêng em!
Những thèm muốn ngày đêm lôi cuốn anh đều hoàn toàn giả tạo, rỗng không.
Vì đêm tối giữ kín trong lòng bóng tối lời ánh sáng cầu xin, thế cho nên từ vô thức thăm thẳm trong anh vẫn vang lên tiếng kêu – anh muốn em, và chỉ riêng em!
Vì dù cho rắp tâm vùi dập thanh bình, phong ba cuối cùng vẫn muốn tìm về nghỉ ngơi trong đó, thế cho nên lúc lòng anh nổi loạn đập nát tình em, tiếng kêu ấy vẫn là – anh muốn em, và chỉ riêng em!

Khi tim tôi đã chai lỳ và khô cứng, xin mang cho tôi mưa thương xót từ bi.
Khi cuộc đời không còn ân phúc, xin đến với tôi trong tiếng hát lời ca.
Khi công việc ồn ào ầm vang mọi nẻo, cách ngăn tôi khỏi cõi xa xăm, ôi Thượng Đế trầm thinh, xin đem cho tôi ngơi nghỉ, thanh bình.
Khi trái tim hành khất của tôi ủ rũ ngồi khép mình trong một xó, Hoàng Thượng ơi, xin mở cửa bước vào với nghi thức một quân vương.
Khi ước muốn làm mù tâm trí tôi bằng bụi bậm cùng ảo ảnh, hỡi đấng thiêng liêng độc nhất, người tỉnh táo tinh tường, xin hãy đến với sấm rền và ánh sáng.

Ôi, Thượng Đế, đã bao ngày bao ngày mưa không rơi trong tim tôi khô cứng. Chân trời trần trụi khủng khiếp – không một lớp mây mỏng nhẹ, không một dấu hiệu mơ hồ của mưa rào mát lạnh xa xa.
Nếu người muốn, xin gửi đi phong ba giận dữ, đen ngòm đầy chết chóc; và với tia chớp sáng loé, hãy làm bầu trời hoảng hốt hết phương này tới phương kia.
Nhưng xin gọi lại, người ơi, gọi lại hơi nóng dữ dằn, im lìm, bén nhậy, đang lặng lẽ thấm nhập đốt cháy tim tôi, và làm khô héo mọi hy vọng còn trong đó.
Xin để mây ân phúc từ cao buông thấp xuống như ánh mắt mẹ hiền mờ lệ vào hôm cha giận dữ không thương.

Tagore Rabindranath sở hữu một kho tàng thơ lớn, bên cạnh đó những bài thơ Dâng luôn được bạn đọc để tâm và tìm kiếm. Chúng tôi đã tiếp nối bài viết Trọn bộ chùm thơ Dâng đặc sắc của nhà thơ Tagore Rabindranath phần 1 để dành tặng bạn những thi phẩm hay nhất. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!

Related posts

Bài Thơ: KHÚC TIỄN THU (Tác giả: Phú Sĩ)

admin

Côn Sơn ca – Bài ca Côn Sơn (Nguyễn Trãi) – Tình yêu thiên nhiên mãnh liệt của người thi sĩ

admin

Đoàn Thuyền Đánh Cá (Huy Cận) – Bài thơ ca ngợi cuộc sống của người lao động

admin

Leave a Comment