Thơ Hay

Trọn Bộ Những Bài Thơ Đưa Tiễn Người Đã Khuất Xúc Động

Ngoài những bài thơ về gia đình ngọt ngào da diết thì bên cạnh đó những bài thơ đưa tiễn người đã khuất lại vô cùng bồi hồi, đau buồn nhất là khi người thân của mình ra đi. Trên đời này không còn nỗi đau, nỗi mất mát nào có thể so sánh được. Người thân mất đi không còn những bữa cơm đầm ấm, vui vẻ cũng không còn người bảo ban, dạy dỗ mình… đó là sự hụt hẫng không nguôi.

” Mất đi thứ gì đó, vĩnh viễn sẽ không thấy nó, vĩnh viễn không tìm lại được. Nhưng mà, vẫn còn người và vật trước mắt, nên tích cực tranh thủ, hết sức quý trọng. Có lẽ, cuộc đời chính là như thế, mất đi, chấm dứt, bắt đầu, tiếp tục, lại chấm dứt, rồi biến mất… Cho dù thế nào, chúng ta đều muốn gánh hết tai nạn và hạnh phúc của riêng mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.”

Những ai con người thân hãy trân trọng họ khi bản thân mình còn có thể, đừng để những lời yêu thương thốt ra khi mọi chuyện đã quá muộn màng. Sau đây chúng tôi xin dành tặng bạn những bài thơ đưa tiễn người đã khuất xoa dịu đi nỗi đau, sự tổn thương của bạn khi mất đi người tha và muốn nhắn nhủ với bạn rằng họ dù đã ra đi nhưng vẫn luôn hướng về bạn, hãy sống thật tốt nhé!

Mời các bạn theo dõi bài viết của chúng tôi và cảm nhận ý nghĩa của những bài thơ đem lại nhé!

Nội Dung

Những bài thơ người đã khuất lấy đi không ít nước mắt của những vị độc giả bởi những lời lẽ đầy bi ai chạm đáy nỗi đau của những người con mất đi người thân khi chưa kịp báo hiếu. Chúng ta cứ mãi chạy theo những thứ hư vô mà quên đi thứ quý giá nhất vẫn chính là gia đình mình. Để rồi một ngày chúng ta đột ngột mất đi thì đó chính là một sự mất mát và dằn vặt không ngòi bút nào có thể diễn tả hết được.

” Con người phải đến lúc mất đi mới hiểu được mình nên trân trọng cái gì”

Chúng ta bây giờ đau khổ, hối hận như thế nào vẫn không thể tránh khỏi quy luật của cuộc sống. Chúng tôi muốn gửi gắm đến các bạn hãy luôn tin rằng ở phương xa những người thân của bạn vẫn luôn dõi theo bạn, mong muốn cho bạn có một cuộc sống thật tốt đẹp.

Đây cũng là bài học quý giá cho những ai may mắn còn người thân bên cạnh, hãy trân trọng, báo hiếu họ khi còn có thể. Uct.edu.vn xin gửi tặng bạn chùm thơ về gia đình đặc sắc, hãy theo dõi và cảm nhận nhé!

Vắng mẹ rồi giọt nắng cũng hanh hao
Buồn xơ xác bao cành cây ngọn cỏ
Hiu hắt mây thẫn thờ lên làn gió
Vắng mẹ rồi khó tìm thấy niềm vui.

Vắng mẹ rồi ai chia sẻ ngọt bùi
Ai động viên nguôi ngoai niềm cay đắng
Vắng mẹ rồi ai sớt chia gánh nặng
Ai lặng nhìn con trẻ trọn giấc say.

Vắng mẹ rồi con thiếu một vòng tay
Thiếu bóng mẹ đêm ngày ngồi tựa cửa
Vắng mẹ rồi con có còn đâu nữa
Bữa cơm chiều đầy ấm áp yêu thương.

Vắng mẹ rồi vất vả cuộc sống thường
Một mình con phải đương đầu gánh chịu
Vắng mẹ rồi lòng con đây mới hiểu
Mẹ kề bên hạnh phúc nhất trên đời.

Như vòng quay bánh xe lăn hoài mãi
Cuốn trôi theo mòn mỏi cả cuộc đời
Mới hôm nào người khỏe mạnh tươi vui
Mà hôm nay héo mòn thân tàn tạ

Con thương lắm cả đời cha vất vả
Vì vợ con người quên cả bản thân
Cố vươn lên thoát khỏi cảnh cô bần
Nay vẹn toàn thì tử thần tìm đến

Vẫn biết rằng cũng tới ngày số tận
Cõi trần gian sống tạm thác gửi nhờ
Trên giường bệnh người vẫn nhắc nhở
Xin hóa thành tro phủ ánh lửa tàn

Con nhớ mãi lời cha thường bảo ban
Sống thương yêu anh em hãy kết đoàn
Đùm bọc nhau mỗi khi gặp hoạn nạn
Kiêu hãnh lên ta hơn chán vạn người

Số đã hết ông trời đang gõ cửa
Mời người đi đến trước cửa Nam Tào
Người thiêm thiếp như vẫn còn chiêm bao
Hồn lơ lửng như lạc vào cõi mộng

Ôi mong manh sự sống chỉ tấc gang
Thân còm cõi sức tàn nào chống nổi
Đau đớn thay lời người thường trăng trối
Cuộc đời cha trôi nổi kiếp phong trần.

hình ảnh cảnh hoàng hôn

Khăn tang trắng phủ một màu
Hoa cài di ảnh úa màu dương gian
Nỗi đau cứ mãi ngập tràn
Lệ dâng tuôn chảy mênh mang cõi lòng

Người đi trời đất ngóng trông
Rời xa nhân thế rực hồng chốn mơ
Người về cõi lạc hư vô
Để lại thương tiếc vô bờ cháu con.

Cha đi về với mây trời
Bỏ con ở lại giữa đời tiếc thương
Từ nay cách biệt âm dương
Lệ rơi nhòa nhạt khói hương tạ từ

Mai này con trẻ bơ vơ
Hiếu thân oằn nặng bao giờ trả xong?
Xót xa cào xé cõi lòng
Đường đời hun hút mênh mông nỗi sầu

Thâm ân nay đã về đâu
Mà đường tử biệt bóng câu qua thềm
Tiễn cha hoang lạnh trời đêm
Gió mưa than thở nỗi niềm bi ai

Tâm tư nặng nỗi u hoài
Tìm trong ký ức vòng tay cha già
Bây giờ mỗi bước một xa
Bây giờ nước mắt như là mưa tuôn

Bây giờ ôm nỗi đoạn trường
Bây giờ tiễn biệt tình thương trọn đời.

Một trăm ngày kể từ lúc cha đi
Mái nhà xưa còn ôm ghì nổi nhớ
Bóng dáng cha từng chiều trên lối nhỏ
Tiếng gậy tre từng nhịp gõ trên đường.

Cha đi rồi hoang vắng một trời thương
Đêm mộng mị trong đoạn trường nước mắt
Nghe chơi vơi với niềm đau quặn thắt
Ảo ảnh buồn làm ngơ ngác lòng con.

Cha đi rồi ngày tháng cũng héo hon
Bao hối tiếc làm mỏi mòn ký ức
Con chông chênh với nỗi niềm day dứt
Chữ thâm tình chia cắt nẻo trần gian.

Cha đi rồi theo mây khói dần tan
Con ở lại với muôn vàn thương nhớ
Đường âm dương câu hiếu thân đành lỡ
Cha đi rồi từng mảnh vỡ hồn đau.

Lòng cha mẹ..bao la như biển cả
Suốt cuộc đời..những vất vả lo toan
Đã bao năm..cuộc sống ấy cơ hàn
Nhưng cha mẹ..không thở than kêu khổ

Nay mẹ yếu..cha thành người thiên cổ
Âu cũng là..kiếp số phải chia ly
Ơn sinh thành..chưa đền đáp được gì
Mà cha đã..ra đi mình một cõi

Nơi xa ấy..cha ơi cho con hỏi
Lúc lạnh lòng..ai khăn gói cho cha
Có phải chăng..nơi ấy lạnh lắm mà
Không thể giúp..xin cha lời xin lỗi

Nhớ cha lắm..mong thời gian đánh đổi
Quay ngược về..để sớm tối bên nhau
Có mẹ cha..cùng con cháu cháo rau
Sống đầm ấm trên con tàu cha lái.

Nghẹn ngào giây phút viếng cha
Khói hương nghi ngút lệ nhoà mắt cay
Cha đi đã mấy Thu rày
Âm dương cách biệt bao ngày nhớ thương

Hàng cây xào xạc bên đường
Cha nằm yên nghỉ hàng dương ru hời
Nhớ ngày con bé cha ơi
Lời cha ấm áp bên nôi quê nhà

Hôm nay ngày giỗ của cha
Tâm hương con thắp lệ nhoà tim đau
Cha ơi con khấn nguyện cầu
Mong cha siêu thoát thẳm sâu trong lòng.

Tạm biệt quê nghèo ra đi kiếm sống
Chốn quê người không bóng một người thân
Nhớ buổi con đi mẹ cứ tần ngần
Mắt đẫm lệ tiễn dần con ra cổng

Chốn bon chen con gắng lòng chịu đựng
Ngày trở về cho mẹ ấm buồng tim
Cho mẹ con ta cuộc sống êm đềm
Trên mảnh đất ngọt mềm tình nhân ái

Mẹ kính yêu! hãy gắng lòng nán đợi
Con sẽ về bên mẹ sớm mẹ ơi!
Nhưng trớ trêu số phận một kiếp người
Con đau đớn trách trời sao lại thế

Con đau đớn trách trời sao quá tệ
Để lúc này con máu lệ trào tuôn
Khi sáng nay con nhận được tin buồn
Tin sét đánh mẹ hiền vừa tạ thế

Kể từ nay ai là người chia sẻ
Bao nỗi buồn vui, lẽ sống trên đời
Kể từ nay con chẳng được bàn tay
Mẹ vuốt ve trong đêm dài vắng lạnh

Máy bay ơi! hãy nhanh dùm hạ cánh
Để tôi kịp về với mẹ chiều nay
Gió hãy xua tan những đám mây dày
Cho tôi được ấm lòng bên xác mẹ

Nhạc công ơi! hãy nhẹ nhàng,khe khẽ
Nốt nhạc buồn ru tiễn mẹ tôi đi
Nén tâm nhang con bất hiếu lạy qùy
Đưa tiễn mẹ đi về nơi âm giới

Nơi xa ấy mong mẹ hiền thứ lỗi
Con mẹ dại khờ tội lắm mẹ ơi!

thơ nhớ thương Mẹ đã mất

Hồi ức ngày nào con nhớ mãi chẳng quên
Ngày Mẹ ra đi bỏ đàn con nheo nhóc
Ông trời buồn nên ông trời cũng khóc
Nước mắt ngập cánh đồng ngập cả đám lúa non

Ngoài bờ đê con đứng khóc một mình
Nghe tiếng Ngoại trong nhà cũng nấc lên thương tiếc
Mỗi người đều mang tâm trạng buồn da diết
Người đến tiễn đưa chật kín trước hiên nhà

Mẹ nằm yên trên một chiếc băng ca
Đàn con dại vây quanh gào thét gọi
Cha thờ thẫn mắt vô hồn đau nhói
Không khí phủ trùm một màu tối tang thương

Người ta đem quà đến dành dỗ chúng con
Cám cảnh, xót xa nên lòng người trĩu nặng
Mưa trút nước ngoài hiên, trời một màu ảm đạm
Hương khói vô tình chạm khóe mắt cay cay.

Làm người khổ lắm ai ơi
Khi nhìn Cha Mẹ…lìa đời ra đi
Giờ thương cũng chẳng ích gì
Chỉ còn câu nói khắc ghi trong lòng.

Từng dòng nước mắt long đong
Khói hương nghi ngút theo dòng đời trôi
Trần gian khi giả biệt rồi
Thì thân xác cũng nằm phơi núi rừng.

Dù cho vai gánh tay bưng
Cao lương mỹ vị cũng chừng ấy thôi
Nhớ thương than thở đứng ngồi
Dương gian âm cảnh ngăn đôi chẳng còn.

Công Cha lặn biển trèo non
Nghĩa Mẹ tần tảo héo mòn ngày đêm
Chỉ mong con sống êm đềm
Công thành danh toại ấm êm tình nhà.

Suốt đời yêu mến thiết tha
Nhớ công dưỡng dục mới là hiền ngoan
Đời luôn cay đắng bẽ bàng
Không Cha thiếu Mẹ…lòng tan nát lòng.

Vắng bóng Cha đã hai chục năm tròn
Mười một tuổi đầu con vành tang trắng
Tình phụ tử khiến lòng luôn mang nặng
Tuổi dại khờ nức nở giữa hoàng hôn

Cha hỡi Cha ! Giờ con đã lớn khôn
Luôn trăn trở kiếm tìm trong giấc mộng
Đấng sinh thành đã cho con sự sống
Nhưng mịt mờ lồng lộng bóng nơi đâu?

Cuộc đời Cha trọn một kiếp dãi dầu
Vì con trẻ mong đâu ngày đền đáp
Lời Cha dạy …ghi lòng con ấm áp
Sao chia lìa… cho mắt lệ tuôn rơi

Con lẻ loi trên muôn nẻo đường đời
Bao trắc trở đôi lần con muốn ngã
Người đi rồi mẹ hiền thêm vất vả
Trĩu đôi vai chuyện cơm áo gạo tiền

Ngày lại ngày con qua tuổi hồn nhiên
Nhìn kỷ vật nhớ Cha hiền da diết
Chốn cửu tuyền xa xăm Cha có biết?
Nỗi lòng con thổn thức mỗi Xuân về..!

Mẹ đi con tuổi còn thơ
Từng đêm nhớ mẹ bơ vơ một mình
Còn đây chỉ bóng với hình
Thắt lòng con trẻ phải ghìm lệ rơi

Lớn lên xa biệt phương trời
Long đong giữa chốn chợ đời nổi trôi
Đắng cay cực khổ mẹ ơi !
Hướng về nơi ấy tìm lời ủi an

Biết rằng sông núi cách ngăn.
Âm dương ly biệt bao năm mỏi mòn
Nụ cười dấu nỗi héo hon
Ước rằng có mẹ cho tròn niềm vui

Đông về nuốt những ngậm ngùi
Thương cho cánh nhạn dập vùi gió sương
Trong giấc mơ đẹp lạ thường
Thấy hình bóng mẹ dặm đường bên con.

Lời ru ngày ấy vẫn còn
Mùa Vu Lan đến núi non điệp trùng
Vần thơ gửi trọn nhớ nhung
Nén nhang dâng mẹ cầu mong an bình.

Màn đêm xuống.. mang giọt sầu cô quạnh
Ánh trăng vàng vẽ thêm cảnh thê lương
Hỏi trời xanh sao ông chẳng tỏ tường
Gieo lên cái cảnh âm dương cách biệt

Ngàn tâm sự.. nay ngồi đây tôi viết
Kể chuyện đời khốc liệt của Mẹ Cha
Để nuôi con không quản đâu là nhà
Vai nặng gánh tìm bôn ba khắp chốn

Tôi sinh ra.. giữa cuộc đời bận rộn
Miền quê nghèo nơi bốn biển vây quanh
Đất quai đê lấn biển đắp lên thành
Ngôi nhà nhỏ cùng mái tranh che nắng

Bởi thương con.. đói lòng lên chẳng đặng
Cha âm thầm với gánh lặng trên vai
Vượt cả trăm ngàn vạn quãng đường dài
Hi sinh cả..đời trai vì..con cái

Một ngày kia.. Cha vĩnh viễn…nằm lại
Trên đồng hoang đầy cỏ dại mình Cha
Không người thân bởi xa cách quê nhà
Không kèn trống chẳng vòng hoa đưa tiễn

Cha mất đi.. tôi nào đâu nhận diện
Bởi mới tròn một tuổi biết được chi
Mẹ thay Cha no tất cả những gì
Từ manh áo đến bước đi con nhỏ

Thời gian trôi.. thoảng như là cơn gió
Mẹ âm thầm rồi cũng bỏ theo Cha
Nay ngồi đây nước mắt chảy nhạt nhòa
Viết đôi dòng tỏ công Cha nghĩa Mẹ.

Chùm thơ tiễn biệt người thân là điểm đến của những người con nhớ về cha mẹ đã khuất. Với những tình cảm sâu nặng, nỗi đau thương vô bờ mà những bài thơ này được nhiều người biết đến. Sẽ chẳng ai quên được giây phút bản thân mình mất đi tất cả, mất đi người mình yêu thương. Một nỗi đau giằng xé bóp nghẹn trái tim và là sự tổn thương thiệt thòi của mai sau.

Còn đâu những lời yêu thương quan tâm, còn đâu những bữa cơm ấm cúng, còn đâu những lần trách mắng của cha mẹ mỗi khi mình đi chơi về muộn…. Đã xa quá rồi kỉ niệm ơi! Giờ đây chỉ còn căn nhà, một mình lủi thủi gặm nhấm nỗi đau thương

Để chia sẻ nỗi đau buồn của bạn, uct.edu.vn xin dành tặng bạn chùm thơ về gia đình đặc sắc giúp bạn vơi đi những thiệt thòi, nỗi đau của bạn. Đừng bỏ lỡ nhé!

Một lần nữa mưa tàn trên phố thị
Nắng chơ vơ thềm lá đổ mịt mùng
Theo gió thoảng cha về đâu xa vắng
Đã hai mùa ôm phiền não lao lung
Con ngồi đây trên góc đời phiêu lãng
Thao thức nhiều đêm trắng mắt thâm cung
Vẫn nhớ cha trong mảnh hồn ly tán
Mùa Xuân xưa cha xiêu lạc muôn trùng
Tìm về đâu trong đất trời ngao ngán
Cõi âm buồn không một nén hương xông

Bước con đi vào nẽo đời vô định
Bụi đường hoen hong đỏ mắt bơ phờ
Thèm một giấc chiêm bao vào cõi đó
Cho con nhìn gương mặt phụ thân xưa…

Mai sớm đào trưa luống thẫn thờ,
Hoa cười nụ nín gió đu đưa.
Phòng thư hiu hắt bình hương cũ,
Nghiên bút ơ hờ chiếc bóng xưa.
Phảng phất tiếng cười tan với nắng,
Mơ hồ giọng nói rã trong mưa.
Vườn sau ngõ trước hương còn đượm,
Như thể người đi mới trở về.
(Mai Trắng)

Bốn tháng Cha rời bán thập* qua
Âm dương cách biệt nhớ Cha già
Thân Cha lão yếu, da sương trộn
Mắt nguyệt Cha mờ, tóc tuyết pha
Dạ thắt khi Cha hình bóng biệt
Tim đau lúc thể xác Cha xa
Cầu mong Cực Lạc hồn Cha đến
Phật dẫn Cha đi khỏi ta bà

Gối mộng đêm thâu sầu đẫm lệ
Chập chờn ẩn hiện thấy Cha về
Đèn trăng héo hắt len song vắng
Soi chốn tình xưa giấc tỉnh, mê

Thôn xóm thanh bình rộn tiếng ca
Vui xuân an lạc khắp nhà nhà
Bỗng đâu chinh chiến gây tang tóc
Mẹ gánh gồng con, Cha cõng Bà

Bỏ xứ, rời quê từ dạo ấy
Đầm đìa không ngớt lệ xót xa
Một sáng mùa đông không thức nữa
Bà đi, Cha vỡ tiếng khóc òa

Rồi chiến tranh tàn, năm tháng qua
Ngỡ đâu sum hợp, hóa chia lìa
Quê nhà mãi ngóng nơi biên tái
Mòn mỏi thương con, chiếc bóng già

Lại thấy quay về dưới mái hiên
Nhà xưa quạnh quẽ vắng Cha hiền
Con khóc trong mơ vang tiếng vọng
Im lìm nắng xế xót tình riêng

Rượu rót, cờ bày đợi Bác Hương
Hoành xa tiếp giá đậu bên đường
Tháng ngày biệt dạng không tin Nhạn
Vườn cũ vướng sầu cỏ mọc hoang

Cha hỡi ngàn thu cách biệt rồi
Từ nay con biết gặp Cha đâu?
Hoàng hôn buông phủ sầu riêng lẻ
Thương nhớ tìm trong ngấn lệ sầu

Thương Cha tình khắc thâm sâu
Biết tìm đâu gặp…. bạc đầu Cha ơi!!

Ngày mai là ngày lễ Cha
Lòng con đau thắt như là kim châm
Tình cha xa cách bao năm
Nhưng mà kỷ niệm mãi nằm trong tim

Với cha mãi là cánh chim
“Thiên Nga bé bỏng”… chẳng quên bao giờ
Xa rồi… xa lắc… xa lơ…
Bóng cha nay đã mịt mờ tăm hơi

Bỏ con bên cạnh cuộc đời
Bơ vơ với một kiếp người trầm luân
Cha là cả một trời Xuân
Chừ cha vắng bóng tình thân chẳng còn

Nhân ngày lễ cha xin con
Nén tâm hương thắp tỏ lòng nhớ cha

Ngày đầu tuần mà tầm tã những cơn mưa
Đông về chưa sao nghe lòng băng giá?
Nhớ về ba nơi thiên đường xa lạ
Gốc mộ sầu hương cỏ đã xanh rêu.

Một đời ba luôn tần tảo chắc chiu
Nắng sớm đồng trưa những buổi chiều bên mái rạ
Nụ cười của ba hòa vào lời ca của má
Đất nảy mầm – Một lũ trẻ lớn khôn!

Gió thoảng hương đưa bông lúa bồn chồn
Trăng cúi mặt nhớ về người đã khuất
Thấp nén nhang con khấn nguyện một điều duy nhất
Ba hãy yên lòng con hiểu rõ mình sai.

Tuổi trẻ một thời bồng bột nay đổi thay
Nhờ những trận đòn roi ngày xưa con hờn trách
Con làm ba rồi mới hiểu rõ ràng câu chức trách
Hy sinh một đời ba chẳng đòi lại nghĩa ơn.

Cha tôi an nghỉ trên đồi
Hoa Bằng Lăng tím rụng rơi quanh mồ
Trên đầu con chít khăn sô
Cha nằm dưới mồ lẳng lặng sao Cha!

“Còn Cha gót đỏ như son
Đến khi Cha mất gót con lấm bùn”
Lấm bùn chẳng ngại Cha ơi!
Lấm lem cuộc đời thật khổ thân con

Lấy chồng từ độ trăng tròn
Hai mươi bốn tuổi ôm con đợi chồng
Chàng theo tiếng gọi núi sông
Cháu Lạc con Hồng ghi chép sử sanh

Không ngờ trang sử lật nhanh
Nên con phải đành làm kiếp vọng phu
Thời gian thăm thẳm mịt mù
Mười thu rồi cũng có dư một vài

Nỗi niềm con quá chua cay
Giấc ngủ đêm dài Cha hiện trong mơ
Nhớ lại những chuỗi ngày thơ
Mỗi lần vấp ngã con chờ Cha khuyên

Bây giờ vấp ngã triền miên
Cha không còn nữa, lời khuyên không còn
Dù cho Biển cạn non mòn
Lòng con mãi mãi vẫn còn nhớ Cha…
(Hồng Sang)

Cha là bóng mát đời con
Nuôi con khôn lớn đến khi cha già
Cha già biết dựa vào ai
Con là cái gậy để dài bước chân…

Cha đi biền biệt ngày xa
Trông bao năm tháng biết cha còn về
Hôm nay nhẹ bước đường quê
Cha ơi! cố nhớ bay về với con…

Con theo mải miết chốn thơ Đường
Triết lý cương thường những tấm gương
Vọng cổ lời Cha ngâm văng vẳng:
“Thề non…” “Rau xắng…” đẫm văn chương*
Đường thi chắp cánh bay không mỏi
Nghĩa bạn thâm sâu bớt đoạn trường
Ai nhắc Tản Đà khơi nỗi nhớ
Hồn Cha bóng hạc quyện trầm hương!

Đêm nay là mấy đêm rồi?
Nhà trên bếp dưới vắng người cha yêu
Chị ngồi gói ghém quạnh hiu
Gấp từng manh áo buồn thiu một mình

Cha về tiên cảnh hữu tình
Hay chăng lòng chị một mình bơ vơ
Nhớ người khóc cả trong mơ
Thương mẹ già tóc bạc phơ ngậm ngùi

Còn đâu mái ấm niềm vui
Còn đâu bóng dáng nụ cười của cha
Còn đâu đôi tiếng rầy la
Tiếng gần gũi ấy thế mà xa xôi

Khi không đời bỗng mồ côi
Vắng cha, vắng cả bầu trời khoan dung
Bao la như gió muôn trùng
Cảnh ngoài kia cũng mịt mùng bão giông

Ngày xưa cha ẳm, cha bồng
Ngày nay buông gánh nhẹ lòng cha đi
Chị ngồi mắt đỏ hoen mi
Cha về cực lạc từ bi niết bàng

Gọi tên cha giữa mơ màng
Đâu hay cha vượt mây ngàn về thăm!
(Trường Phi Bão)

Hơn bốn năm rồi cách biệt cha
Lòng con thương nhớ bóng cha già
Tóc xanh điểm bạc cùng đôi mắt
Râu trắng hoa râm lẫn nước da
Cực Lạc rạng ngời xin bước đến
Tây Phương soi sáng nhớ đi qua
Nguyện cầu Đức Phật mong siêu thoát
Chữ hiếu chưa tròn cha đã xa …!
(Hoàng Nghi)

Xuân nay vắng bóng cha rồi
Lòng con nức nở, bồi hồi nhớ thương
Tình cha con vẫn vấn vương
Giờ cha đi mãi muôn phương không về
Xuân xưa cha vẫn gần kề
Bao nhiêu ký ức ùa về với con
Giờ thì nước mắt con rời
Nằm mơ vẫn gọi: “Cha ơi, xuân rồi”
(Lam Điền)

Đêm về thấy ảnh Mẹ Cha
Lung linh ngọn nến trong nhà rọi soi
Người đi khuất bóng muôn đời…
Mang mang sầu biết một trời nhớ thương

Thân ta ở cõi vô thường
Sinh sinh tử tử quê hương tìm về
Vào biển giác thoát sông mê
Cùng nhau sum họp bốn bề tổ tiên

Quên đi cuộc sống ưu phiền
Quên đi con cháu luân liên nơi trần!?
Có còn nghĩ nhớ người thân?
Không còn khó nhọc dương gian ngày nào

Tình thương như bể dạt dào
Nuôi con mến cháu khi nào thảnh thơi ?
Trùng dương muôn dặm biển khơi
Có ai thấu được cảnh đời mẹ cha?

Song thân lận đận bôn ba
Long đong tứ xứ sơn hà là đây
Thắp hương có chút lòng này
Cháu con tưởng đến tình hai Ông Bà !

Những bài thơ vĩnh biệt người thân đầy đau đớn luôn khiến cho trái tim chúng ta thổn thức. Chắc trên đời này sẽ không gì có thể bù đắp được những mất mát khi mất đi những nguwoif yêu thương gắn bó với mình. Hãy để chúng tôi chia sẻ những đau thương đó qua bài viết này nhé!

Một dòng tên bất chợt níu chân
Trên nấm mộ vừa mới lên nhang khói
Phan Lạc Tân, 34-Nguyễn Du, Hà Nội…
Vẫn nằm lại đây, một mảnh đất xa xôi…

Xuân đã về biết mấy mùa rồi…
Ở nơi ấy có còn ai chờ đợi?
Người tiễn anh phút lên đường lòng ngập đầy bối rối
Giờ lạc về đâu?

Có mẹ già nào giọt nước mắt thương đau
Khóc cho đến phút làm người thiên cổ?
Có chăng những đứa con không biết mặt người quá cố
Vĩnh viễn không trở về cho một lần được hôn nhau…

Nấm mộ buồn hay người dưới mộ u sầu?
Không biết nữa! Lòng cứ day dứt mãi…
Bao lần lướt qua, chỉ sáng nay tình cờ ghé lại
Khói hương này có vợi nỗi đơn côi?

Xuân đã về rồi, anh cũng về thôi…
Chàng trai Hà Thành một thời hào hoa
Một thời tuổi trẻ!
Ra đi giữa tuổi xuân – buổi đất trời rớm lệ
Ôi mảnh hình hài từng hội tụ yêu, thương!

Sáng xuân này anh gửi những vấn vương
Phả man mác buồn vào bầu trời Huế
Chỉ một dòng tên sao gợi nhiều nỗi thế?
Thắp thêm nén nhang lòng xin gởi chút niềm xuân…

(Viết cho một bạn SV Ấn Độ bị bọn đầu trọc Nga giết hại ở Saint Petersburg ngày 24/9/2006)

Tôi xin được thắp lên đây một nén hương
Khóc thương người đã khuất
Một mảnh đời dẫu có nhỏ nhoi trên trái đất
Vẫn cần lắm một cuộc đời
Để sống và yêu thương!

Tôi oán ghét và căm giận thói bạo hành!
Những cái đầu nóng mà tâm hồn tăm tối,
Chúng đang hả hê bôi đen cả lương tri nhân loại?
Chỉ tìm chút cuồng điên, chút vui?!

Xin được sớt chia niềm đau của mọi người
Xin gửi đến bên sông Hằng xa dịu vợi…
Nơi có người mẹ trong nỗi đau tức tưởi!
Nén hương lòng
Như một chút niềm chung…

Tôi mới gửi một lời cầu xin những an lành
Sáng nay
Cho bạn bè tôi
Những người yêu mến…
Vậy mà giữa chiều hung tin đến
Một người đã ra đi…

Nghẹn lòng thương xót nỗi chia ly
Dáng Tiểu Kiều từ nay đành khuất lấp
Cỏ mộ chắc chưa kịp lên xanh?
Nơi ấy, người bạn đời đã mất
Lạnh lùng
Đâu nữa?
Ấm tay anh…

Lời sẻ chia tôi thốt, nửa không thành
Nửa nghẹn đắng
Biết nói sao cho nhẹ?
Người phận bạc đã đành ra thế
Chim lẻ bầy lảo đảo, hướng nào bay?

Cuộc đời này người hạnh phúc đủ đầy
Người trầm luân với muôn vàn khổ nạn
Trong càn khôn có chi không hữu hạn?
Ta, người… tất thảy quá mong manh!

Xin Chúa thương tình xoa dịu nhẹ vết thương
Chút tâm an cho người ở lại
Giáng sinh năm nay bớt lạnh lùng tê tái
Người nhớ người tìm một kiếp trùng lai…

Em bé Syria nằm
Trên nền cỏ xanh vừa bị xéo nát
Không phải em đang ngủ trong giấc yên lành
Trên da thịt em-những vết cháy đen loang lổ
Đằng kia, cách không xa em là khói lửa
Trùm lên những tiếng kêu khóc bi thương

Em nằm đó, tấm thân nhỏ bé
Đôi bàn tay thỏng buông
Linh hồn đã về đâu?
Nỗi đau vừa lịm tắt!
Em nằm đó, úp mặt
Cả thế giới buồn, bật khóc
Trong tột cùng đớn đau…

Là trẻ thơ, em có tội gì đâu
Chiến tranh, đạn bom và hận thù dân tộc…
Những con thú đội lốt người tàn độc
Chúng nhân danh cho điều gì mà giết chóc
Cướp đi lẽ sống hàng triệu em thơ?

Thế giới này đến khi nào mới tẩy hết những vết nhơ
Vấy bẩn trên lương tri nhân loại
Bao giờ bầy tanh hôi khát máu người dừng lại
Thôi những điên khùng gieo sợ hãi, tang thương?

Cho triệu triệu em thơ không rời bỏ quê hương
Gục chết bên vệ đường vì đạn bom, đói khát
Không bị vùi chôn trong hoang tàn, đổ nát
Ngơ ngác nơi xứ người, lạc mẹ mất cha

Em bé Syria nằm chết trên bờ biển chưa xa
Em bé Syria nằm úp mặt hôm qua…

Thêm một người đi xa mãi
Vui, buồn vậy là đã qua
Thiên thu, mở hay khép lại?
Mai hẳn khói sương nhạt nhòa?!

Có một vì sao đã tắt
Chút long lanh cũng không còn
Có một đường tơ vừa dứt
Tan rồi một tấm lòng son!

Thiên thu dẫu là vẫn đó
Chỉ người xa khuất nghìn trùng
Có chăng chút tình ghi lại
Nhang lòng muôn nén ghi tâm…

Tôi khóc trên những đổ nát hoang tàn
Dù tôi chẳng có ai quen ở đó
Lòng đau như chính mình trong thống khổ
Như đất dân quê mình trong bão tố điêu linh!

Trái đất này đang nổi giận, khùng điên
Lật tung tóe bao cuộc đời, số phận
Sóng cuồng nộ tràn qua, chẳng còn gì ngăn chận
Bao phố phường, làng mạc ngả nghiêng

Đau thương này sẽ còn mãi triền miên
Những mất mát không thể nào quên được
Nỗi khủng khiếp gieo rắc từ sóng nước
Đến bao giờ mới có thể nguôi ngoai?

Nơi đâu trên hành tinh này không có thiên tai?
Nơi đâu bình yên cho trọn kiếp con người?
Có lẽ chỉ là điều không tưởng
Khi thượng đế cợt cười ngồi vẽ những cuộc chơi!

Đêm qua tôi gặp một hồn ma…
Tóc xõa liêu trai, mặt nhạt nhòa
Áo trắng sương pha, hài lãng đãng
Trăng suông nép bóng, lẩn bên hoa…

Đêm qua tôi gặp một hồn ma
Không rõ buồn-vui, chỉ biết là
Có khối u tình không tan rữa
Dương trần một cõi, mấy thiết tha…

Đêm qua, cô ấy ngỏ cùng tôi
Một khúc thê lương, nát giữa lời
Giá mỗi nỗi đau là lệ ngọc
Đủ kết thành mây… đỏ ráng trời!

Cô ấy muốn quên mà không thể
Hồn đắm biển sầu chẳng nguôi vơi
Nhờ tôi viết hộ câu thơ kể
Chuyện của hồn ma gửi một người…

Năm năm, mười năm, hai mươi năm…
Sẽ còn vơ vẩn những đêm trăng
Còn men theo dấu, còn tìm lại
Chút nợ tình xưa ai nỡ giăng…

Đêm qua tôi thức với hồn ma
Nước mắt rơi thầm trong xót xa
Nếu có bao giờ cần tâm sự
Nhớ cứ tìm tôi, chớ ngại mà…

Trên đây, uct.edu.vn đã chia sẻ đến cho các bạn những bài thơ đưa tiễn người đã khuất đầy xúc động, lấy đi hàng triệu nước mắt của độc giả. Hy vọng bài viết này sẽ giúp bạn vơi đi phần nào nỗi đau và cũng là bài học đắt giá cho những ai còn người thân bên cạnh. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi! 

Related posts

Trần Phong – Chùm thơ Khổng Tử được bạn đọc đánh giá cao nhất

admin

Trọn bộ những bài thơ lục bát về tình bạn có lượt share khủng nhất

admin

Bà còng đi chợ trời mưa – Câu chuyện vui vẻ với ý nghĩa giáo dục sâu sắc

admin

Leave a Comment