Nhà Thơ Nổi Tiếng

Trọn bộ những bài thơ hay nhất của nhà thơ Yến Lan phần 6

Với sự học hỏi và sáng tạo trong thơ ca mà những bài thơ của Yến Lan luôn thu hút sự chú ý của bạn đọc sâu sắc. Tình cảm sâu đậm Yến Lan thể hiện trong thơ ca cũng gần gũi với chất đời sống của ông đối với gia đình, với bạn bè thi sĩ và quê hương. Với những cảm xúc sâu sắc những bài thơ của ông luôn chạm đến trái tim bạn đọc. Cùng nhau khám phá ngay bây giờ nhé!

Nội Dung

Nhà dù kê chiếc bàn
Và vài đôi ghế tựa
Giường đặt ở góc sàn
Kệ sách ken vào giữa
Thừa dăm thước mặt bằng
Ta lựa chiều dàn trải
May vá và dọn ăn
Tiện đâu thì để đấy
Lấy chồng mà con đi
Nhà hẳn rộng hơn nữa
Nhưng nghĩ đến chia ly
Lòng già đành không nỡ
Nên con rể dọn về
Nhà thêm ngăn thêm xó
Chàng rể thêm chiếc xe
Con gái thêm làn, gió
Thêm cháu bé ra đời
Chậu thùng và tã lót
Thêm chỗ đặt vành nôi
Thêm chỗ pha đường bột
Giờ cháu đã bi bô
Cháu vịn tường đứng dậy
Biết hóng ông ngâm thơ
Biết quấy bà rửa ráy
Mai này cháu biết đi
Ngựa gỗ và xe nhựa
Cháu sắp hàng lính chì
Chồng hộp lên nhà cửa
Nghĩ: rộng thêm chỗ cháu
Xem có hẹp đời ông
Nới chân trời yêu dấu
Lòng ông càng mênh mông

Thế mà mười tám năm rồi đó
Xa ngái mùi hương của tuổi thơ
Dù giữa chiều nay ngang buổi chợ
Vàng hươm mùa thị tiếng chào mua.
Thị của đời tôi, thị ở đâu,
Chát lòng sao nhớ tháng ngày lâu ?
Gặp đây: vàng đậm, thơm màu trái,
Vẫn thiếu mùi hương tự buổi đầu.
Ôi thị, thay phần mẹ dưỡng nuôi;
Nhành khô thường sưởi tuổi mồ côi,
Quả, ra chợ đổi lành thân áo,
Bóng phủ rèm trưa, lá: chiếu ngồi.
Mưa đông tí tách, nhà tranh dột
Thị nới cành che nửa mái ngoài
Sáng dậy nghe chim run tiếng hót,
Mới hay cây lạnh cả đêm dài.
Cô đơn chớm nhuốm tập thơ đầu,
Hương thị bay lồng quanh mỗi câu:
Quả thị chao ngang trời cổ tích,
Lòng tôi sáng lại với ca dao.
Thị ơi, những tưởng mãi không xa
Ta tựa nương nhau đến tuổi già.
Nếu chẳng thêm hương cho mảnh đất,
Còn mong giúp đậu đủ mùa hoa.
Cái hẹn hai năm, gấp chín rồi.
Biết cây còn ngóng mãi không thôi;
Thường khi trên nẻo rừng xao xác
Động quả gì rơi, ngỡ thị rơi.
Góc thành quê cũ chặt xiềng gông,
Cây nám cành theo khói đạn ruồng,
Quả thị con thơm, không có chợ,
Mẹ cần chi đến trái ni-lông!
Còn chút hương thầm vương ngõ ngách.
Bà ru, cháu hóng chuyện đời xưa.
Mặc đang soi mói trên vườn thị
Từng đóm đèn loe úa cánh dù.
Hôm nay ngào ngạt mùi hương cũ
Từ giữa tờ tin chợt giở xem :
Trong ấy xóm làng đang nổi dậy.
Rộng vùng giải phóng mỗi ngày đêm.
Ơi thị, đẩy trăng vụt hiện ra:
Oủa vàng cành biếc gió đung đưa
Rung rinh đầu gậy tay già vẫy:
“Có rụng thì xin, rụng bị bà…”
Và tự trong lòng quà, bước ra
Từng cô Tấm trẻ thắm như hoa
Vây đoàn giải phóng quân tươi khoẻ
Như những ông Hoàng trong khúc ca.
Điệu hò ấm lại nước sông Côn
Vục uống nao nao cả ngọn nguồn.
Từ thuở bà ru từng đã thấm
Vào sâu rễ thị, vị yêu thương

Tiếng quạ kêu – tiếng quạ kêu
Khô khét, nôn nao một góc trời chiều
Dòng Chu đừa nắng loá
Bến khuất thuyền neo
Đường len lỏi theo mùi rơm rạ
Xe tôi vòng quanh bóng tre pheo.
Quạ, quạ… quạ, quạ, quạ
Tiếng roi như ném đá
Va vào nhau, cộc lốc, ngổn ngang
Tưởng hốt lên nhìn thấy cả đường gân.
Có làm sao ?
Quán Lào
Mùa bông vải gánh bông đi nghẽn lối
Hàm răng trắng cắn ngon lành vị chua bên quán ổi
Vén mành tre trạm bưu điện bán tem
Một toán xe thồ chuẩn bị đi đêm.
Có làm sao ?
Cầu phao
Cây tre chắn đầu bờ đã cất
Là xuống Kiểu, mây lòng bóng khói nung lò gạch
Bệnh xá nằm nghe đọc báo dưới lùm cây
Bên Sét rào rào lúa đổ cối xay.
Có làm sao ?
Ửng đỏ những nông trường
Vụ cà phê chờ hái
Phần phật lá che xe phân vận tải
Quanh đường hào trẻ ơi ới gọi trâu
Có làm sao ?
A, có có.
Sáng hôm nay pháo ta lại nổ
Thêm hai “ma” phản lực Mỹ đi đời.
Tiếng quạ kêu, tiếng quạ kêu rộn rã
Xe tôi lăn giữa một chiều Thanh Hoá
Mùi ổi thơm quán nhỏ quyến bay theo.

Rồi một chiều trong cái lặng im bao trùm thôn cát
Bỗng xuất hiện một người lạ mặt
Hỏi bãi bờ, anh tìm đến quả thuỷ lôi
BIỂN
Hỏi làm chi giống của giết người
Kìa sấm sét đang chờ ngày dập xuống
BÃI CÁT
Nó đến cắm vào ngay trong tuỷ sụn
Đừng ai đến gần, tiếng nổ tan thây
THÔN DÂN
Trên con đường mũi trở, lái day
Nó nằm đó vướng tay chèo chống
BÀ MẸ
Nó nằm đó mà trần trên tao võng
Tiếng bà ru thảng thốt, cháu không nghe
NGƯỜI LẠ
Rồi ngày mai nó sẽ bị tróc đi
Quân giới đang cần thuốc nổ
Tôi tình nguyện tìm về tháo mở
GIÓ ĐỒNG
Đừng, đừng, anh có hiểu gì đâu
Cả tuổi thơ anh chỉ ở chăn trâu
BÃI CÁT
Đừng liều lĩnh, người ơi, dừng lại
Thịt anh sẽ nát thành cám vãi
BIỂN
Để nó nằm yên chờ cát lấp dần
Đừng đến gần, rào giậu đã ngăn
NGƯỜI LẠ
Dù tấm bé chưa từng được học
Nhưng nhiều khó khăn tôi đều đã vượt
GIÓ ĐỒNG
Sách vở không, kinh nghiệm càng không.
Anh chỉ sành nghề cắt cỏ, lội sông
THÔN DÂN
Anh chỉ có một cái kềm kẹp lửa
Và bác thợ rèn nào cho anh mượn búa
BÀ MẸ
Đừng con ơi, dù mẹ chẳng sinh ra
Nhưng xương thịt con nào khác thịt xương ta.
NGƯỜI LẠ
Cảm ơn mẹ, con không thể chết
Mà có chết cũng không chết thiệt
Mất một thân này cả bãi được quang
Rộng đường cho thôn xóm làm ăn
BÃI CÁT
Lòng ta ánh lên theo lời nghĩa khí
Nhưng đâu muốn sẽ vun một nấm mồ liệt sĩ
THÔN DÂN
Mây trời kia, xin gió hãy thổi quang
Cho mắt ta đừng thấy gợn màu tang.
BÀ MẸ
Mẹ quỳ xuống đây, cầu tai ương sớm thoát
BÃI CÁT
Kìa anh bước, đôi chân thoăn thoắt
GIÓ ĐỒNG
Anh đã lại gần, anh đến sát thuỷ lôi
BIỂN
Tay sờ quanh, ánh mắt sáng ngời
BÀ MẸ
Con trai hỡi, con có nghe tiếng mẹ
Hãy cẩn thận, hãy lần tay nhè nhẹ
BÃI CÁT
Anh sờ lên vành nắp khẳn mùn han
BIỂN
Anh đang xoay cái ốc đầu tiên
BÃI CÁT
Vặn trở lại, anh vừa vặn ngược
GIÓ ĐỒNG
Đời đói khổ, anh chưa được học
BIỂN
Nắp đã dỡ rồi, nâng nhè nhẹ nghe anh
Bao sợi dây chằng chịt phía trong thành
BÃI CÁT
Sao tay anh bỗng nhiên bỡ ngỡ
Và lồng ngực dập dồn hơi thở
BIỀN
Phải khoá ngay cái cơ bấm ở đầu đây
BÀ MẸ
Nhẹ bàn tay, con hỡi, nhẹ bàn tay
BIỂN
Lòng cái giết người chứa bao rắc rối
GIÓ ĐỒNG
Đừng động mạnh, sẽ phụt nhanh làn khóì.
BÃI CÁT
Và thịt xương anh sẽ thành bụi tung lên
BIỂN
A, anh lại chui đầu vào cái lỗ hông đen
BÀ MẸ
Hãy cẩn thận con oi, vì đất nước
BÃI CÁT
Kìa, một bộ phận gì anh vừa lôi được
BIỂN
Anh lại ấn vai vào thành quả thuỷ lôi
Muốn lắc, muốn quày, muốn đảo ngược, lăn xuôi
GIÓ ĐỒNG
Nghe công việc như hoàn thành tốt đẹp
BÀ MẸ
Ai nói gì trong con mê, mẹ thiếp
Tiếng nổ tan thây ám ảnh xóm làng
Quân thù xa đang đợi nó rền vang
THÔN DÂN
Và chài lưới hãy còn thảng thốt
NGƯỜI LẠ
Mời mẹ thân yêu, mời bà con tiến bước
Giờ con xin nhờ tập thể trăm tay
Ta nạo ra cả buồng thuốc nổ này
Quân giới đang cần nhồi vào bộc phá…

Người hoạ sĩ vô danh đã mất
Để lại tấm lòng
trong tranh
tĩnh vật
Đã bao lâu thầm kín sống trong tôi
Với một chút trời
vài song cửa
góc tường vôi
Ánh sáng len vào trăng lên đĩa qủa
Nhưng bao nhiêu mật hương mùa hạ
Lắng vào đây
xây dựng một lâu đài
Trong màu vàng nghe rõ tiếng ong bay
Như những con người
kề nhau môi má
Những lứa quả tuy xa cành khác lá
Ôm chất tươi
nhìn
muốn vắt ra ly
Hai quả roi trong trắng
mơm mởm nét xuân thì
Đêm mơ mộng vừa qua
tưởng còn cầm hạnh phúc
He hé bàn tay cho trăng tràn lên ngực
Dưa hiền lương da lốm đốm vàng
Ai bổ vào lòng đôi nhát dở dang
Ngấn đau khổ đã đọng thành lựu ngọc
Mưa xế nắng chìều còn ngân tiếng khóc
Ổi
ngây thơ
lăn lóc đôi nơi
Lạc vào đây làm những trẻ mồ côi
Tai còn lắng tiếng quê hương ly tán
Và quả táo nghiêng nghiêng trầm lặng
Mãi kê đầu nằm ngẫm nghĩ nơi đây
Hình ảnh nhà triết học mê say
Quầng lý tưởng
hồng lên vành đĩa
Mỗi nét
Mỗi màu
tương tư tình nghĩa
Những phút lặng thinh
Những giọt tâm tình
Tưởng chực vỡ
thành nụ cười
nước mắt
Dưới bụi thời gian sáng lên từng hạt
Loang dần ra
điệu nhạc
làn hương
Thức dậy trong người
thời thơ ấu
tuổi yêu đương
Vị gian khổ lẫn mùi hạnh phúc
Khiến mong mỏi
Những bàn tay vuốt trôi mệt nhọc
Nhũng giọt đường pha dịu chua cay
Những bình men rịn bốc rượu say
Những cánh quạt xua tan tủi hổ
Lòng mỗi lúc giá băng
áp vào tranh
thấy lửa
Gần nửa cuộc đời

Những người lưới rạng
Từ đêm khuya vắng
Khua sáu mái chèo,
Rạch con đường sáng,
Ra ngoài con nước ba mươi*
Thả neo, khêu lửa hơ người,
Dõi cá đớp sao nghe triền sóng vỗ.
Quê ở miền Trong, có người mãi nhớ
Bãi sú trưa hè, ngụm nước dừa non,
Có người khi gọi cá nhớ tên con,
Có kẻ nhìn mây thương một màu rêu đảo cũ,
Cũng nhiều kẻ ruộng trâu đồng cỏ,
Thấy biển hiền lành, chưa biết biển hung hăng.
Gồng gánh về đây, từ cái vó, cái đăng
Lên một con thuyền, rồi năm dãy trại.
Nhen củi cành dương nám đầu bánh lái,
Chiều đất liền, đêm lộng gió khơi.
Nhìn quê hương bên trái chân trời,
Nghe tiếng chim khuya, thức choàng gọi bạn,
Nuôi đóm lửa con tiếp trời sao sáng,
Người bát chèo qua mặt sông nhấp nhô,
Dưới kia là hang hốc, san hô
Như những vườn hoa về gặp cá.
Lưới bủa xuống chì khua rang đá,
Tiếng âm vang lên đầu mỗi ngón tay
Chuyền vô lòng như một thứ men sayư
Nghe sóng sánh những cước vàng, vảy bạc.
Từ phút ấy người cất lên tiếng hát,
Và con thuyền trôi lạnh dưới sương sa,
Cho đến khi chóp đảo sao tà,
Lái trở, khoang đầy, biển vừa hé sáng.
Và tiếng hát của đoàn lưới rạng,
Và ánh lửa vàng qua ánh sương lu,
Mang nối ân tình hay đến làng ngư
Làm thức dậy những ngọn đèn chờ đợi,
Rồi khắp bãi ngang thêm nghề lưới mới,
Xóm chài thêm những đêm vui:
Những thuyền câu ngại ngió sập mui
Cũng dướn theo buồm ra khơi tìm bạn.
Rộn rã mái chèo khua trời khuya vắng,
Trai làng chia tổ, ghép đôi.
Những mâm cơm dọn dưới sao trời,
Những lều lưới đặc mùi khói thuốc.
Rào rạt tay em sợi gai ngồi tước,
Giã sim chày chị nhịp đều;
Từng quãng dương dài quên cả tiếng gà kêu,
Nhà cửa làng ngư suốt đêm bừng sáng.
Những người lưới rạng
Lùm dương bãi cát nên quê;
Đem dạ yêu con, yêu biển, yêu nghề,
Lòng yêu vợ buộc theo lèo theo lái.
Vào lộng ra khơi đời thêm vững chãi,
Sóng trùng dương cùng hơi thở nhịp chung.
Mỗi gió nam nồm đón cả quê hương
Lại nhắc đến Sa Huỳnh, Châu Ổ;
Cù lao Yến, Đề gi lộng gió;
Khách Thử, Xuân Đài sóng nhẹ nước trong,
Học nhắc về Mũi Né, Tơ Bông,
Họ nhắc cả những đầu gành, mé núi,
Những bãi nhỏ không quên tên tuổi,
Thoáng qua lòng như một cảnh trong mơ;
Rồi họ nhắc sang những con mắt đợi chờ
Cũng xao xuyến như biển mùa gió dạn.
Những người lưới rạng
Da lên màu nắng,
Khua sáu mái chèo,
Tuôn làn gió mặn;
Giữ vững dây lèo,
Vượt ngày đuổi tháng,
Tưởng chừng thu gọn biển khơi.
Biển có cạn thuyền mới vơi
Sấy con cá nhỏ, niềm vui chưa tròn.

Gió thổi tàn ánh nắng
Cây thu bóng ven bờ,
Mỗi phút ngày thêm ngắn,
Triền sông nước cứ to.
Vượt qua phà Phả Lại
Quanh theo đê Lục Đầu
Chỗ thấp xe dừng lại
Mắt so tầm chỗ cao.
Hợp tác mới dựng nên…
Mạ đuôi gà vắt vẻo…
Đồng chí tỉnh uỷ viên
Mối lo lòng nặng trĩu.
Nhìn hai trang sổ tay
Chữ đồn lên như sóng.
Thêm một hàng mới ghi:
“Sổ hai lại báo động”.
Bàn cứu hạn huyện ngoài.
Chống úng vào huyện giữa.
Chương trình họp ngày mai.
Huyện trong phòng đê vỡ.
Mơ đang giờ hội nghị
Vạch ra từng khó khăn,
Chạm vai anh tài xế.
Bàn tay rút vội vàng.
Hai nụ cười thông cảm
Xóc theo đường ổ gà.
Hương cau vườn tháng tám
Đâu nhẹ nhàng thoảng qua.
Xe ngoặc vào huyện lỵ
Đường thôn rịn ánh đèn
Màu áo nâu đồng chí
Cất tiếng chào đông quen.
Tin phát động vụ mùa,
Ao trăng bèo nhấp nháy
Tàn canh cánh quạt xua
Thao thức anh tỉnh uỷ.

Lên bến sông Đà bên này Bất Bạt
Đò rập rềnh con nước vào thu
Rừng đang lộc, thông ngưng đàn hát
Cành ghếch cành mường tượng bãi san hô.
Tưởng gió biển thổi về phía trước
Ba Vì đang ngẫm ý cù lao
Ta nhớ cảnh Sơn Tinh trị nước
Câu hát “giang” em hát năm nào.
Sóng bước hoa ngâu ngược vào hương núi
Đường rãi phấn đào nâng gót nhau đi
Đây lối rẽ đưa mình qua suối
Nắng mười năm còn ửng rặng hồng bì
Chái sân này xưa mẹ ngồi dệt vải
Ấm chè “xan”, bố hãm bên đèn
Tiếng mõ giục mùa săn Ba Trại
Đõ ong tràn mật thấm cột hiên.
Xa buổi ấy cành phong lan đỏ
Trên ngọn vàng tâm còn nở đó chăng
Nơi cô Mán bí thư chi bộ
Kể chuyện chống càn diệt Pháp, phá “tăng”
Trở lại Ba Vì trán xanh màu núi
Mùi quế lừng thêm một dáng hoa
Tằm quanh bàn đang kỳ ăn rỗi
Lá sắn lay vườn, hương nếp sa.
Ơi! Dâu đồi, lan cao, toả rộng
Phải đâu từ sông Đáy về đây ?
Tà áo lục vắt qua hốc dựng
Chiếu đậm thêm màu bồ nước Suối Hai.
Cành phong lan – cành phong lan đỏ
Cây vàng tâm – phản lực Mỹ cháy rơi nhằm
Nhưng dòng điện từ một con suối nhỏ
Đang nở xoè những quầng sáng da cam.
Lên “mốc bốn trăm” nhìn qua Khê-thượng
Thương nhà thơ lớp trước mãi cô đơn
“Không quen biết” thư lạc người tám hướng”
Càng nặng chút tình “rau sắng chùa Hương”
Tay muốn vin mây sa về Tùng Thiện
Vạch cành xanh nghe nhịp thở nông trường
Càng lặng lẽ màu mái hồng bệnh viện
Bên bò đàn rải dọc suối Bơn
Vọng tiếng còi tàu Hạc Trì – Vũ Ẻn
Thu ngoài kia đổ ráng xuống sông Đà
Xuân ỏ trong này quây tròn nong kén
Cỏ non tràn trâu mộng nối đuôi qua.

Đọc thư con gửi về
Có màu rêu đá khe
Có mùi hăng nhựa lá
Mưa đèo xối xả
Thấm nhoè mỗi câu.
Cha ngồi như chiêm bao
Nhớ mình trong bóng trẻ
Từ nay về quê mẹ
Đang thu dần bước con
Bấm lần theo Trường Sơn
Bằng chân con rắn chắc
Bằng lòng cha son sắt
Ta đưa nhau cùng về
Dường như ta vừa nghe
Tiếng rừng dừa lộng gió
Mùa gòn đang tách vỏ
Rợp tháp Chàm, bóng đa…
Con chưa nói rõ ra
Nỗi dọc đường gian khổ
Trận lũ bùn nhão đỏ
Bóng tối mắt như bưng
Cái đắng canh rau rừng
Cơn nghẹn cơm thiếu muối
Tiếng con ho trong gió núi
Đá còn chuyền âm vang.
Cha dõi con trên ngàn
Khói cơm lồng hoa chuối
Võng con treo đầu suối
Bóng trải về cuối thôn.
Đường trường là của con
Cha khó hình dung được
Nhưng sâu vào phía trước
Con hoá gần bên cha.
Như cha chưa ra đi
Hay như cha mới về
Lòng con cha náo nức
Tình cha, con say mê
Quân thù đang rút bỏ
Xóm xưa đâu thế này ?
Nhưng nhớ điều cha nhớ
Con đứng nhìn ngất ngây
Đọc thư con, đọc mãi
Năng thơm lên hoa xoài..

Lại gặp sóng đồi
Rung rinh nắng cỏ
Đường cong muốn ngỏ
Ý gì trong mơ

Trung du – trung du
Nhu cam vừa bổ
Mật ứa sông Đà
Bò đàn mượt sữa.

Như rượu mới pha
Nóng tràn men núi
Dâu leo dốc duỗi
Quế lừng hương qua.

Như tranh mới tỏ
Ngàn thông nảy lộc
Nghiêng xuống gương hồ
Tăm loang cá đớp.

Lại ngạc tiếng gà
Gáy ran trưa xóm
Chày trâm gãi cốm
Tay nâng búp chè
Lạc lên hoa – bướm
Cỏ quầng chân bê
Khói lò sấy lượn
Vàng sân thuốc về.

Ô cành mai nở
Nhà đồi chái cong
Rêu lên tường ngõ
Xanh lồng đá ong.

Trung du – trung du
Chiều tròn báp úp
Sóng đất mấp mô
Ngựa trì xe lắt

Lại gặp đôi vai
Gánh gồng quê mới
Đồng dài lên với
Đồng vươn mở bờ.

Nong tằm em rải
Óng màu kén tơ
Đàn ong em dạy
Chao nghiêng cánh vù.

Máy cày em lái
Đường cày đỏ hây
Tuốc-bin em chạy
Ri làm trạm xay.

Em xây chuồng trại
Nóc luồn giũa mây
Trung du – trung du
Lại nâng bước dài
Giữa màu trăng vây
Long lanh đương sỏi
Hút vào lá mới
Tầng tầng nhánh lay
Tầng tầng nhựa nối
Xanh vào xứ mây

Cuộc đời quên tuổi
Lòng hoà bóng sậy
Nhìn lên vòi vọi
Bóng Người ươm cây
Da tròn tán ô
Ấy tay Bác Hồ
Chia đều bóng mát
Ấy Lòng Bác Hồ
Toả xa hương ngát
Trung du – trung du

Trưa đầy vườn ngõ
Mùa hè quê em
Nghe khe khẽ cành xoan hoa mở
Vị tương cà trong vại sây men
Bóng tăm cá vỡ
Mùi rạ quanh thềm
Nồi cháo lợn riu riu bếp lửa.
Bà bên giường nheo mắt luồn kim.
Trưa hiện rõ từng luống cày đang thở
Con châu chấu bám rung đầu ngọn đỗ.
Nón mẹ tròn trở thóc trên sân.
Nắng đọng dày nên chầm chậm tiếng trang.
Bóng cha bên chái
Gài vào nan tre
Con gà trống vừa lên tiếng gáy
Chợt thắm hoa dong một góc hè
Xe anh chủ nhiệm
Vòng vèo mặt đê
Chắc ôm những ước mơ từ huyện
Nên nhẹ đôi chân đạp phóng về
Cả em đấy nữa
Vở thi học kỳ
Lao xao nét chữ
Bên tay chấm bài
Nỗi xao xuyến từ đôi bầu sữa
Vừa vắt cho con đã ắp đầy
Lim dim – lim dim
Cái ngoan, cái ngủ
Tờ lịch không nhìn bé nữa
lắng cột kèo vọng lên tiếng chim
Dài, xa giáp núi
Nắng loang bồi hồi
Cái im ắng bọc đầy tiếng nói
Trưa thì thầm, trưa trong sinh sôi.

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ ấn tượng nhất của nhà thơ Yến Lan. Với tài hoa và một phong cách thơ đầy lãng mạn hướng về đất nước và tình cảm bà cháu của mình mà những trang thơ của ông luôn chân thành. Đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết ấn tượng nhất nhé các bạn!

Xem Thêm: Trọn bộ những bài thơ hay nhất của nhà thơ Yến Lan phần 5

Related posts

Ngồi quán (Thơ Vũ Hoàng Chương) phần Nhị thập bát tú

admin

Nhà thơ Nguyễn Duy và tập thơ Cát trắng (1995) hay nổi tiếng phần 2

admin

BST Kho Tàng Thơ Đặc Sắc Của Cao Bá Quát Phần 2

admin

Leave a Comment