Nhà Thơ Nổi Tiếng

Trọn Bộ Tập Thơ “Ánh Sáng Và Phù Sa” – Chế Lan Viên (P2)

Tiếp nối mạch thơ ở phần 1, mời các tiếp tục theo dõi phần 2 của tập thơ “ánh sáng và phù sa” của Chế Lan Viên nhé. Tập thơ này mang hơi thở của hiện đại, của niềm hy vọng, sáng ngời. Là một người yêu thơ, chắc chắn bạn sẽ không bỏ qua chùm thơ độc đáo với giọng thơ mềm mượt, cấu tứ rõ ràng, hình ảnh giàu sức gợi nhé!

Nội Dung

Suốt một đời ăn hạt gạo nhân dân
Lần thứ nhất nhà văn đi học cấy
Bỗng hối tiếc nghìn câu thơ nước chảy
Chửa “vì người” bằng một bữa cơm ăn

Năm ngoái mặt trăng gầm bóng hổ
Năm nay tiếng máy dội vành trăng
Rừng ơi, khép suối cho trăng ngủ
Thủy điện Tà Sa dù sáng rừng

Suốt mười năm tôi biếng đọc Nguyễn Du
Quân thù ném bom xuống những làng quê ta đẹp nhất
Kiều bó tròn trong những gói tản cư
Bà ru cháu bằng ca dao sản xuất

Thấy trăng lên tôi sợ ánh trăng ngời
Tôi muốn luyện lòng tôi thành lửa sắt
Không tiếc gì vừng trăng xẻ làm đôi
Sợ bộ đội hành quân đi gặp giặc

Mười năm qua, nay trở lại hòa bình
Trăng ly biệt lại đoàn viên trước cửa
Cảo thơm đặt trước đèn, tôi dở
Mỗi trang Kiều rung một bóng trăng thanh

Trạnh thương cô Kiều như đời dân tộc
Sắc tài sao mà lại lắm truân chuyên
Cành xuân phải trao tay khi nước mất
Cỏ bên trời xanh một sắc Đạm Tiên

Bỗng quý cô Kiều như đời dân tộc
Chữ kiên trinh vượt trăm sóng Tiền Đường
Chàng Kim đã đến tìm, lau giọt khóc
Và lò trầm đêm ấy tỏa bay hương

Tôi hiểu sao trong xà lim án chém
Lý Tự Trọng trưa nao còn đọc trang Kiều
Đảng dạy ta không thể đưa lòng đi theo Đảng
Lại xa những gì dân tộc thương yêu

Giá đem lòng tôi tôi đọc Nguyễn Du
Có phải đã hiểu nhân dân mình thêm chút nữa?
Hiểu giá khổ đau để thêm bừng ngọn lửa
Nước mắt ta đem đổi máu quân thù

Thôi vui lên! Hạnh phúc đến đây rồi
Dẫu sống lại, cô Kiều không khổ nữa
Cả nhân loại sắp đến ngày hội ngộ
Nguyễn Du viết lại Kiều chắc sẽ có văn vui

Ta cách xa nhau một tiếng nấc; một thôi đường
Xưa Nguyễn khóc – thì nay ta đã hát
Nhưng Truyện Kiều cứ để yên, không cần lau nước mắt
Đời đang vui, đời sẽ viết thêm chương

Nước cộng hòa gắn huân chương
Lên áo chàm anh rách nát
Dưới áo rách có trái tim đang hát
Trong trái tim như có đính sao vàng

Đau thương trên lòng ta
Đau thương trên lòng Tổ quốc
Tiếng máu, đã nghe rồi
Tự miền Nam xa khuất

“Đồng bào ơi! Chúng giết tôi bằng thuốc độc!”
“Đồng bào ơi!” Tiếng máu gọi kêu ai?
Cả miền Bắc chúng ta lên tiếng khóc
Tiếng máu đau thương thức tỉnh từng người

Tiếng máu như triều đập nát lòng tôi
Như giọt mưa đêm mà trời không tắt
Như lòng mẹ kêu gào. (Ôi Tổ quốc
Xót xa thay, ngày đất nước chia đôi!)

Thủ Dầu Một năm nào ta qua đấy
Ai quan tâm chi lá cỏ, cây rừng
Ai biết trước nơi này thành máu chảy
Đất yên lành nay hoá huyệt chôn chung

Cho lòng tôi, cho lòng tôi về đất cũ
Làm một nhành cây ôm lấy mặt người
Làm mặt đất con nâng dòng máu nhỏ
Một mảnh tường che đạn các anh tôi

Cho tôi nghe tiếng kêu gào thấu ruột
Tiếng đau thương người dở mái kêu trời
Tiếng đồng chí gọi nhân dân. Tiếng thét.
Tiếng trẻ con cào chảy máu cả vành nôi

Cho lửa cháy lòng tôi! cho đao cắt!
Tôi xin đau thương đến suốt một đời
Thơ ơi thơ! Nhớ lấy ngày thảm sát
Mặc quân thù ngươi phải nhớ, thơ ơi!

Đất Bắc, vạn lần ta yêu đất Bắc
Ôi! Tôi yêu đất Bắc bởi miền Nam
Bởi cháy ruột trông một ngày thồng nhất
Thấy quân thù đền tội trước nhân dân

Anh yêu em nhưng chẳng gần em được
Tình ái cũng cắt chia theo đất nước
Anh yêu em trời Bắc cách trời Nam
Nỗi đau lâu có thể hoá mưa dầm
Làm ướt bước anh đi
Nhưng tiếng hát
Như cỏ dậy mùa xuân, trăm liềm không thể cắt
Trên cả lòng ta còn lòng Tổ quốc
Cả cuộc đời mỗi lúc gọi ta lên
Như đêm hè mỗi lúc mọc sao thêm
Như ngày hè mỗi lúc mỗi bay chim
Anh đã biến đau thương thành sức mạnh
Biến cái cúi đầu thành trận đánh
Nỗi lặng im thành sóng vỗ muôn trùng
Biến cái rụng rơi thành sự vun trồng
Anh trồng cho em một nhành cây nơi tạm biệt
Nơi cách mặt nhưng lòng luôn nối tiếp
Trong đắng cay, ta phải thấy trước ngọt ngào
Đối diện với lòng, anh gieo hạt mùa sau…
Ngày hôm nay chúng ta trồng cây cho Tổ quốc
Cho những vết thương chiến tranh xưa liền da kín mặt

Những làng xa cây sẽ nối nên gần
Trái chín hồng con trẻ đến tìm ăn
Ta trồng cho cả những lợi quyền gần gũi nhất
Gỗ ta dùng và bóng mát quanh sân
Bóng ngày nay che lên đầu ngày mai hạnh phúc
Như một trận vui dài, như một tiếng chuông ngân

Cuộc sống bao la dung cả những lòng đang riêng lẻ
Có những người trồng cây vì chiếu lệ
Vì một mối tình đầu, một chú nhỏ mới khai sinh
Vì một gốc cam đã quen hương từ thuở bé
Vì một tên yêu trùng với một tên nhành
Anh trồng cho em một nhành cây nước mắt
Có cành lá không Nam không Bắc
Anh trồng cho em trong đất ấm ngã ba đường
Lấy cái vui của cuộc đời, đánh bạt mọi đau thương

Nhưng kỳ diệu là đất lành Tổ quốc
Như tình mẹ nuôi con và ủ ấp
Sữa tốt tươi chia cho mọi cây trồng
Khiến xanh xao cũng hoá thịt da hồng
Cây ta lẫn giữa bao nhiêu cây đồng đội
Như những cặp tình nhân cùng lứa tuổi
Em có đi qua cũng quên dĩ vãng lúc ban đầu
Lịch sử cây ta đất đã thay màu
Chỉ còn máu sông Hồng trong quả ngọt
Con chim ăn thấy vị phù sa trong tiếng hót
Chỉ còn nắng trời kết sáp nhuỵ hoa ngon
Ong tìm hoa đôi cánh thấy bồn chồn
Chỉ còn cây… cây… Chỉ còn cuộc sống
Một mặt trận – mùa xuân đang náo động…

Xuân bốn bề. Tình ái lại đưa thoi
Dệt cây ta vào với tấm vui đời
Dưới bóng cây ta những cặp tình nhân về tựa ngủ
Tóc họ xoã còn bay mùi nhựa gỗ
Tay họ thơm mùi đất họ vun trồng
Những nhãn, cam, chanh, những táo, lê, hồng
Đôi ta lại hồi sinh trong tuổi họ
Lòng vui quá nên chẳng cần nhớ nữa
Chỉ thấy đời bát ngát bóng cây rung
Thấy muôn cành trĩu trịt trái vui chung

Gốc nhãn vườn xưa cao, khó hái
Tám mươi, nay mẹ hẳn lưng còng
Chắp đường Nam Bắc con thăm mẹ
Hái một chùm ngon, dâng mẹ ăn

“Ta là ai?”, như ngọn gió siêu hình
Câu hỏi hư vô thổi nghìn nến tắt
“Ta vì ai?” khẽ xoay chiều ngọn bấc
Bàn tay người thắp lại triệu chồi xanh

Rặng đào trước ngõ em qua
Sáng nay bỗng ướm cành hoa vào mùa
Đầy vườn lộc biếc cây tơ
Năm đi chưa hết, đã ngờ xuân đâu
Bỗng dưng một đóa hoa đầu
Nghe như đất lạ năm nào gặp em
Phải rằng xê xích thời gian
Vầng dương bên ấy mọc sang bên này?
Nắng hoe. Bướm trở mình bay
Cánh non nở vội kịp ngày chào hoa

Tôi ngỡ anh chẳng bao giờ khóc nữa
Tự khóc con anh chết ở chiến trường
Bài thơ chín trăm câu còn cháy dở!
Đau khổ chừng đau khổ nào hơn?

Ôi, sáng nay anh khóc oà như con trẻ
Mái tóc bạc phau trắng giữa hoa hồng
Cả bệnh viện dạt dào. Người bác sĩ
Không nén lòng nức nở, phải quay lưng

Đóa hồng rung rinh, đóa hồng thấm ướt
Chị Lý ơi, khi chọn những hoa hồng
Đầu bạc phơ một đêm dài thức suốt
Nước mắt già đọng lại ở từng bông

Sáu mươi hai tuổi rồi! Bốn mươi tác phẩm
Có bao giờ đau xót như hôm nay!
Mùa xuân, mùa xuân, hai lần bị bắn
Vết thương xưa nhỏ máu vết thương này!

Chị Lý đã cười! Anh ơi, chớ khóc!
Nhợt nhạt da non, chị Lý bỗng cười
Đây là đâu? Miền Nam ư? – Không! Đất Bắc
Tù ngục khuất rồi, chị mến thương ơi!

Bọn giặc chó miền Nam, bay đã uổng!
Cắt thịt da ta, không cắt nổi nụ cười!
Cả chế độ miền Nam bay sụp xuống
Khi thành đồng đã đến lúc vươn vai

Hoa hồng rung rinh! Hoa hồng diễm lệ
Ửng ửng da xanh mặt chị lại hồng
Hoa hồng thấm mùa xuân lên mặt chị
Bóng tối qua rồi! Ánh sáng hừng đông

An-tô-kôn-sky ơi! Mở bừng đôi cánh cửa
Mở to thêm, cho nắng sáng trưng giường
Cho tù ngục phương Nam nhìn thấy rõ
Những hoa hồng chói toả mặt vinh quang

Giã mẹ ra đi kháng chiến bốn phương trời
Kết nạp Đảng, bỗng quay về quê mẹ!
Có phải quê hương gọi ta về đấy nhỉ?
Dặn dò ta, khuyên nhủ ta thêm
Trong buổi đầu, ta theo Đảng đi lên

Ngày vào Đảng đất trời như đổi khác
Những vật vô tri cũng làm rưng nước mắt
Đá sỏi cây cằn, sao bỗng thấy thiêng liêng?
Giọng nói quen nghe, màu đất quen nhìn
Bỗng chan chứa trăm điều chưa nói hết!
Tôi cúi đầu nghe, dặt dìu, tha thiết
Cây cỏ trời mây, kẻ mất người còn
Trong mơ hồ, trăm tiếng của quê hương

Tiếng mẹ bảo bên tai: “Con hãy nhớ
Bà con quê ta đói nghèo lam lũ
cuộc sống xưa như nước chảy mất dòng
Không ai thương như cỏ nội giữa đồng
Con chim bỏ trời quê ta đi xứ khác
Đất chẳng nuôi người, người không nuôi nổi đất
Chiếc khăn xanh mẹ bịt ở trên đầu
Đã từng che hai thứ tóc buồn đau
Mẹ trông ở đời con… Con hãy gắng
Con đi đi… Từ nay con có Đảng”
Tôi nhìn ra thấy máu thịt quê hương
Như đang dâng thành núi lại thành cồn
Ôi gió Lào ơi! ngươi đừng thổi nữa
Những ruộng đói mùa, những đồng đói cỏ
Những đồi sim không đủ quả nuôi người
Cuộc sống gian lao ít tiếng nói cười
Chỉ tiếng gió mù trời chen tiếng súng
Của đồn giặc mấy năm trời chiếm đóng

Đảng kính yêu! Tôi tìm Đảng giữa nơi này
Như chờ vang tiếng sét xé trời mây…

Tôi đứng trước Đảng kỳ, rưng mắt lệ
Phút mơ ước, sao thiếu hình bóng mẹ?
Giặc bao vây ngăn lối chặn đường
Thiếu cả gia đình ngay giữa đất quê hương!
Mẹ ơi! mẹ không là đồng chí
Nhưng Đảng kỳ đây chính là của mẹ
Đời khổ đau mẹ đứng dưới cờ này
Mẹ đói nghèo, hàng ngũ bên con đây
Mẹ xem, con mặc áo nâu sồng xưa mẹ mặc
Mai con hát khúc bình dân xưa mẹ hát
Đảng mến yêu, có phải mẹ giới thiệu con vào?
Từ buổi dạy con lòng thương ghét ban đầu
Tự quê mẹ nghèo, tự đời mẹ khổ
Tự giọt lệ khóc tù đi biệt xứ
Tự nắm cơm khô đưa cán bộ thoát làng
Từ tiếng thét căm thù vì giặc giã, vua quan
Tưởng như cả quê hương giới thiệu tôi vào Đảng
Rẫy bắp, vườn tiêu, bờ tre, bãi sắn
Những đồi tranh ăn độc gió Lào
Cả trại tù Lao Bảo chốn rừng sâu
Ôi tiếng đầu tiên gọi ta “đồng chí”
Là tíeng quê hương ấm lành Quảng Trị
Những đảng viên đầu tiên đứng sát bên tôi
Là bạn thuở nhi đồng áo vá cơm khoai

Tôi đứng dưới cờ, đưa tay tuyên thệ
Trên đất quê hương mang hình bóng mẹ
Ngỡ chừng như vừa sinh lại lần đầu

Đảng trở thành nơi cắt rốn chôn rau

Người dưới vực sâu vẫn cứu kẻ trên bờ
Nếu dưới vực sâu còn dũng khí
Tôi trong đau vẫn làm viên muối bể
Để mặn lòng những kẻ muốn vô tư

Khi đã có hướng rồi, gậy tầm vông trở thành giết giặc
Các anh tôi xưa lấy răng cắn nát thịt quân thù
Lá truyền đơn xốc dậy phong trào một huyện
Chân lấm tay bùn, ta đạp đổ cả triều vua

Khi đã có hướng rồi, mỗi buổi sáng buổi chiều ngỡ như vô vị
Đều đúc thành chiến lũy chở che tôi
Trong thung lũng đau thương vẫn tìm ra vũ khí
Phá cô đơn – “ta” hòa hợp với “người”

Có gì mất đi đâu
Khi cuộc đời rõ hướng
Nếp rêu con cũng chói lòa ánh sáng
Khi mặt trời tư tưởng rọi hang sâu

Ôi một cánh hoa dù hái vô tình
Cũng là vì yêu cuộc đời quá đẹp
Nói chi lời thơ viết trong nước mắt
Chính là mang hạnh phúc đến lòng anh

Mỗi câu thơ che một trận tuyến tâm tình
Một Phan Đình Giót, một Bế Văn Đàn “lấp những lỗ châu mai tàn phá”
Khi có hướng rồi, đừng sợ đời hết lửa
Khi đã có gió rồi, cuộc sống tự nhiên lên

Hành quân giữa buổi giêng hai…
Thương ta lá đã phủ dài đường quang
Thay bao lần lá ngụy trang
Con đường ra trận lá vàng lại tươi…

Bạn sợ lạ nhà không ngủ được
Quá khuya, còn đến đắp chăn thêm
Từ buổi nhà đi kháng chiến
Nhà nào nhà ngủ lại không quen

Nghe nói miền Nam lâm nạn đói
Quê nhà cha mẹ sống ra sao
Ngoài này con được ăn lương mới
Biết gửi làm sao ngân phiếu vào

Mặc dù trong đêm
Mặc đù trong tối
Vẫn không nhầm ai
Ta nhận ra
Mặt người là mặt người
Chó sói là chó sói
– Ai đó?
– Đồng bào đây!
Cánh cửa mở ra
– Ai đó?
– Các quan đây!
Cửa vẫn mở ra. Nhưng rút dây thòng lọng lại
– Ai đó?
– Hòa bình thống nhất đây!
Cánh cửa mở ra
– Ai đó?
– Luật 10-59 đây!
Cho nó một dao
Bồi thêm cho một gậy
Không còn là đêm
Nhưng chưa phải là ngày
Chưa đốt hết
Vì chưa muốn cháy
Không còn là đêm
Nhưng chưa hẳnn là ngày
Phải đâu cứ vậy!
Đâu cần thẳng tay thì ta thẳng tay
Ngài Ngô, đợi nhé!
Ngô ra ngô và khoai ra khoai

Nhân dân đâu?
– Có ngay!
Toàn dân đứng dậy
– Quân thù đâu?
– Chúng đây!
– Tóm lại!
Các ngài thèm thức gì?
Côn Lôn hay Phú Lợi?
Máy chém kiểu cũ hay là kiểu mới?
Sẵn cả đấy rồi
Có ngay

Sạch bóng đêm
Chói lọi ban ngày
Sạch loài cướp nước và bán nước
USA và chân tay
Trơ cả những thằng
Lá mặt và lá trái
Phất cờ bên đông và bên tây
Những thằng
Bắt ba thứ cá Tây – Nhật – Mỹ
Bằng ba lòng
Và ba bàn tay

Chúng ta đắp lại mộ các anh hùng
Gạch nhà giam đem xây trường học mới
Nuôi thêm bò lợn dê gà
Nhổ hết răng bầy chó sói
Rồi còn đi dựng xây…

Tổ quốc hai miền làm một
Hòa bình
Thống nhất
Xã hội chủ nghĩa như vườn đào bất tận
Nuôi người
Cho đến suốt tương lai

Nơi hỏa tiễn ghé hôn vào mặt trăng
Cháy bùng lên ngọn lửa
Sự sống khép nghìn năm
Bỗng cựa mình sinh nở
Một khoảng tuyết tan
Một mảnh đất bày
Một nhành hoa nở
Một làn hương bay
Ôi cành hoa thứ nhất
Như giọt sữa đem mùa xuân làm nóng ngực
Như buổi đợi chờ, tiếng nói động đầu dây
Như nóng lòng mẹ, tiếng đầu tiên trẻ khóc
Ngo ngoe sự sống hồng đôi tay

Hoa chuyển động trăm bánh xe màu sắc
Vành trắng đuổi vành hồng
Hoa tàn hoa lại mọc
Bắt đầu sinh tháng ngày…
Nghe mùa hạ mùa xuân về chớp mắt
Nghe thời gian như gió, cây chuyền cây
Nghe như có tâm hồn và ý thức
Mùì hương nào phảng phất
Nghe như… người đâu đây
Hai năm sau, nhà bác học Liên Xô
Lên trăng
Tìm lại quốc huy và máy móc
Bỗng giật mình kinh ngạc
Thấy sắc màu đong đưa
Như áo như cờ, tình yêu và tiếng hát
Những màu hoa in hệt màu hoa nơi mặt đất
Còn nóng hổi dấu hôn và nước mắt
Mới giã từ hôm qua

Quay trở nhìn trái đất
Vin cành hoa áp ngực
Thấy hồn thơm sững sờ
Thơm
Thơm
Thơm
Một mùi hương quen thuộc
(Ngỡ như là đã mất)
Hái ngày nào xa xa
Một mùi hoa êm ái
Tan đi rồi đọng lại
Trên một cành hoa dại
Ngoài ngoại ô
Thành phố Mạc-tư-khoa

Hôn một cành hoa, thấy lại phố phường Tổ quốc
Hôn lên hòm máy móc
Đã đến ngày ra hoa
Nhà bác học có ngờ đâu
Ở bên đường hiện thực
Anh lại tìm ra mơ
Sực nhớ giấc mộng xưa kia muốn làm thi sĩ
Cười, thấy mình đang đứng giữa một trời thơ

Xa mẹ mười năm đi khắp nước
Trăm quê chưa dễ thực quê nhà
Sáng nay mới thực về quê nhỉ
Bóng mẹ già ai giống mẹ ta?

Chúng tra anh em đồng chí
Chị không khai
Tra chị
Chị không khai
Tra mẹ chị
Chị nghĩ đến nghìn người
Tra con chị
Chị rú lên chị cười
Chết ngất
Máu tím bầm trên môi

Giặc chưa hả
Còn đem bắn chị
Chị chết rồi
Chết thực rồi
Đêm đêm lũ quỷ
Cơn mơ mướt mồ hôi
Còn nghe tiếng chị
Cười
Chúng tỉnh dậy
Tâm hồn bị quất
Nghìn roi

Chúng ta chôn chị rồi
Dưới chân Thành đồng Tổ quốc
Chờ một ngày Thống nhất
Lũ giết người đền tội ác
Không còn rú tiếng chị cười
Chị nở đôi môi
Bát ngát
Một ngày Thống nhất- ngày mai

Xưa phù du mà nay đã phù sa
Xưa bay đi mà nay không trôi mất
Cho đến được… lúa vàng đất mật
Phải trên lòng bao trận gió mưa qua
(Thư gửi Tế Hanh)

Anh còn gì để tặng cho em?
Còn, anh còn tất cả!

Như đất nước sau mười năm tàn phá
Như dòng sông sau mùa mất phù sa
Như ái tình khi ngày đã tan hoa
Như ổ mật khi hè vừa trút hết
Lại vẫn còn:
một trời xanh rất biếc
Một trung châu đất mật lúa vàng
Một mùa dâu mang lụa đến cho tằm
Một mặt đất ngày xuân như máu rót
Anh mới vừa qua một thời đau xót
Có hề chi: cuộc sống đã tuần hoàn
Trái tim nghiêng như thần tượng lở dần
Đã đứng dậy đẩy vành xe lên trước
Đất nước chia đôi có ngày thống nhất
Sức khỏe tiêu tan có lúc phục hồi
Mất mát riêng tây: anh vẫn còn Đời
Thơ chửa xong ư? Bạn bè nối tiếp
Cái sống vinh quang đang giết dần cái chết
Anh còn 99% cuộc sống tặng cho em
Rạo rực khắp trời ánh sáng đi lên
Anh đã mất gì? Đã mất bóng đêm

Sau câu thơ hồi hộp những tâm tình
Những vui buồn đời ký thác cho anh
Câu thơ đập như quả tim còn trẻ
Mừng vui quá bỗng rưng rưng giọt lệ
Nhưng sáng mai xuân mà sương ướt trên cành

Tôi viết cho ai? cho cả mọi người
Nhưng, rất gần, cho những đứa em tôi
Ngày đau khổ khép tay trong tủi cực
Nay mở tay ra, bến rộng sông dài
Cho ai cũ, thơ tôi làm ướt áo
Nay họ về sưởi dưới nắng thơ tôi

Ngoảnh lại mùa đông thương bạn cũ
Bao người chưa thoát khỏi mùa đông
Em đến về sau xuân dẫu chậm
Đón em còn vạn đóa hoa hồng

Kẻ thù của anh đi rồi
Gió lạnh ngày đông đi khuất
Hôm nay giã từ bệnh tật
Em đưa anh trở ra ngoài

Chiêm hay mùa đó, em ơi!
Ngày tháng dần quên với lịch!
Cuộc sống ngỡ vùi lấp đất
Giờ về cuộc sống nhân đôi
Hạnh phúc anh nhìn loá mắt
Đêm mau, những muốn ngày dài
Anh làm con chim đẹp nhất
Chiều hôm cho đến sao mai
Hát lên những dòng suối mát
Trái tim chia sẻ cho người
Bay đến rừng cây non lộc
Ăn hạt lúa lành dưới đất
Tháng ngày không vãi không rơi…

Nhìn mắt tạnh màu nước mắt
Nhìn tay gân xanh bay mất
Nhìn chân bắp thịt căng rồi
Nhìn mặt đỏ hồng da mặt
Soi gương hồng cả gương soi
Đứng, đã với cành cao ngất
Đi, mơ bước những bước dài
Ơi những dặm đường công tác
Ba lô trìu ấp đôi vai
Sáng đến công trường xa lạ
Khuya theo máy ngủ sao trời
Hay đến bản nào sương phủ
Lửa sàn, củ sắn chia đôi
Đâu chẳng đất lành Tổ quốc
Chẳng tình Đảng dạy dân nuôi

Bờ ao xanh tròn bóng nhãn
Nắng hè giục trắng hoa roi
Cây phượng thay màu cây gạo
Chói chang tà áo son ngời
Tơ hồng nhà ai giục chín
Như sợi tháng ngày hong kén
Sợi vàng dệt lụa lòng tôi
Đã ngọt hồng bì như rượu
Đã tròn trái vải đôi môi
Chim chíp là con chim sẻ
Cúc cù cu gáy từng đôi
Chim chớ làm ta nóng ruột
Cái con tu hú liên hồi
Ta ôm cuộc đời sao xuể
Thôi đừng gọi nữa chim ơi!

Đó là những vần thơ hay, là một suy nghĩ tích cực hơn của Chế Lan Viên. Trọn bộ tập thơ “ánh sáng và phù sơ” – Chế Lan Viên (P1) để tham khảo thêm về những vần thơ hay của ông nhé. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng tôi. Chúc quý vị độc giả luôn vui vẻ và mạnh khỏe nhé!

Related posts

Lưu Quang Vũ với tập thơ Bầy ong trong đêm sâu (1993) Phần 2

admin

Bế Kiến Quốc – Cây bút đa tài của nền văn học Việt Nam

admin

Nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu và tập Ngư tiều y thuật vấn đáp phần 6

admin

Leave a Comment