Nhà Thơ Nổi Tiếng

Trọn Bộ Tập Thơ “Ánh Sáng Và Phù Sa” – Chế Lan Viên (P4)

Sau bài trọn bộ tập thơ “Ánh Sáng Và Phù Sa”- Chế Lan Viên (Phần 3), uct.edu.vn xin gửi tặng bạn phần 4. Đến với tập thơ này, ta phát hiện một nhà thơ với một phong cách mới, một quan niệm tư tưởng mới về cuộc sống. Ông luôn mang lại cho người đọc những chiêm nghiệm, những lời nhắn nhủ hay thông qua những vần thơ.

Nội Dung

Bạn đến quê tôi trời bỗng thu
Gió mây chiều đãi khách Liên Xô
Năm sau tôi đến thăm quê bạn
Trời chắc chiều tôi sẽ rét vừa

Thuở ấu thơ cha chẳng có trung thu
Ông bà chẳng chơi trăng đời đói khổ
Tự có nước bác Hồ yêu cháu nhỏ
Thấy trăng tròn cha mới nhớ trung thu

Trong đá hoa trắng ngời bia liệt sĩ
Hồn anh nhìn thành phố hồng hồng nằm ngủ dưới chân
Những vành hoa đến nghiêng mình trong đá
Nhắn: sau anh, đời đã bắt đầu xuân

Chỉ thấy núi thấy cây thấy suối
Nào biết đâu biên giới là đâu
Giật mình, nghe một tiếng chào
Đất mình vừa vượt, đất Lào vừa sang

Nhớ xuôi, trông mãi mảnh tin nhà
Nay được phong thư nước suối nhòa
Chẳng dám giận nhiều con thác lũ
Thương tình chú ngựa khổ đường xa

Tiếng cu xa gáy đến phòng em
Bóng nhãn theo vào với tiếng chim
Bệnh yếu, em chưa về hái quả
Thương em, mùa lại đến đây tìm

Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc
Khi lòng ta đã hoá những con tàu
Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu

Con tàu này lên Tây Bắc, anh đi chăng?
Bạn bè đi xa, anh giữ trời Hà Nội
Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi
Ngoài cửa ô? Tàu đói những vành trăng

Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp
Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi?
Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia

Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc
Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng
Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất
Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân

Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa
Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đường
Con đã đi nhưng con cần vượt nữa
Cho con về gặp lại mẹ yêu thương

Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa
Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa

Con nhớ anh con, người anh du kích
Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách
Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con

Con nhớ em con, thằng em liên lạc
Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ
Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc
Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư

Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
Năm con đau, mế thức một mùa dài
Con với mế không phải hòn máu cắt
Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi

Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
Khi ta ở, chi là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!

Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương

Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày không có lịch
Bữa xôi đầu còn toả nhớ mùi hương

Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi?
Tình em đang mong, tình mẹ đang chờ
Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội
Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga

Mắt ta nhớ mặt người, tai ta nhớ tiếng
Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào
Rẽ người mà đi, vịn tay mà đến
Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao

Nhựa nóng mười năm nhân dân máu đổ
Tây Bắc ơi, người là mẹ của hồn thơ
Mười năm chiến tranh, vàng ta đau trong lửa
Nay trở về, ta lấy lại vàng ta

Lấy cả những cơn mơ! Ai bảo con tàu không mộng tưởng?
Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng
Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống
Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân

Ngô thuốc độc nói:
Thuốc độc này tốt lắm!
Dân ăn vào là chết ngay!
Lương tâm Ngô, Ngô đã giết!
Hoan hô các ông quan thầy!

Thuốc độc Nhật thì thua của Mỹ!
Của Mỹ lại cừ hơn của Tây!
Ngô thờ ba triều thuốc độc
Nên cờ Ngô là cờ ba quay!
Lương tâm vứt rồi
Quay đi đâu mà chả được?
Lương tâm Ngô, chó ăn vào là chết ngay!
Người dẫm vào cũng chết!
Ngô tẩm thuốc độc vào răng Tổng thống
Cắn vào dân, là dân chết ngay!
Thuốc độc này tốt lắm!
Cần lao nhân vị đây!
Ai-xen-hao cũng tốt bằng ông Đa-lét!
Cảm ơn các ông quan thày!

Thuốc độc Mỹ nhiều thứ lắm!
Cho thuộc cách dùng cũng gay!
Trẻ con dùng một nửa!
Người lớn, liều gấp hai!
Đàn bà uống tuyệt giống
Có mang thì bật thai!
Trộn cơm gạo trắng gạo đỏ đều dùng được!
Không có cơm, thì pha nước sôi!
Bài thi tiến sĩ như thế đấy!
Giết lương tâm rồi, Ngô nhớ dai!

Thuốc độc này tốt lắm!
Máu đỏ pha thành đen ngay
Thầy Mỹ dạy Ngô thế
Hoan hô các ông quan thày

Dân chả cần phải bắn!
Cứ chọn lấy mười thằng tay sai
Cho nó tiền và qua Mỹ học nghề tra tấn
Hô: “Lương tâm chúng mày! Quay đằng sau, quay!”
Huấn luyện xong rồi dùng dễ lắm!
Giết người, cứ là như say!
Nhưng phải kín, phải bò như con chó!
Như con rắn, con lươn không quản lấm đầu thì mới hay
Lặng lờ như nước cống ở trong lỗ cống
Chớ đeo nặng lương tâm mà khó xoay
Vục đầu xuống ở trong cứt bẩn
Chớ ngóc lên, dân thấy mà chết toi!

Thuốc độc này quý lắm!
Cần lao nhân vị đây!
Thế giới tự do sống nhờ nó đấy!
Hoan hô các ông quan thầy!

Ai bảo Tổ quốc ta, Ngô không nỡ giết?
Mỹ cho tiền, Ngô giết ngay
Ai bảo cứ Tổ quốc là Ngô không nỡ giết?
Không giết được mà Ngô cắt đôi?
Ngô đánh thuốc độc cả núi
Ngô đánh thuốc độc cả cây.
Giá Ngô giết được bể!
Giết cả trời xanh cho chết mày
Quan thày bảo thì Ngô làm tất
Ở giới tuyến Ngô tẩm thuốc độc vào dây thép gai
Ngô muốn cho nước chết vì chia cắt
Này cứ cho Ngô tiền là Ngô làm tất…
Đứa Chúa Trời mà xuống đây
Giê-su-ma, Ngô chỉ cho một giọt!
Một gam thôi, việc gì phải đóng đinh cho khó xoay!

Tiếng nhân dân:
Bắt cổ thằng điên trong dinh Độc Lập
Bắt cổ thằng điên trong dinh thuốc độc!
Phải quan hệ bình thường và thống nhất
Thằng Mỹ cút về nước ngay!

Ngô thuốc độc:
Ngô vừa giết xong một nghìn người thứ nhất
Nào, quan thầy bảo sang ngay nghìn thứ hai!
Còn bốn nghìn người chưa giết đấy
Giết người, hừm! cũng gay!
Người Mỹ bảo: Ngô cũng là yêu nước đấy
Giết xong, Mỹ cho xà-phòng mà rửa tay
Rửa nước chứ rửa máu đâu mà sợ đỏ?
Ô hay, máu nào đỏ hai bàn tay? Máu nào đỏ hai bàn tay?

Tiếng nhân dân:
Bắt lấy thằng điên trong dinh Độc Lập!
Bắt lấy thằng điên trong dinh thuốc độc!
Chúng ta nghìn người Phú Lợi về đây
Bắt thằng Diệm! Thằng Mỹ mày cút ngay!

Ngô thuốc độc:
Ai? Ai từ Phú Lợi về đây?
Chết rồi mà, ai cho sống dậy?
Bắn trật à? Run tay à? Bắn lại!
Bắn nhào đi, đừng có run! “Tay sai!”
Quan thầy ơi, cho thêm thuốc độc!
Họ chết rồi, nhưng cứ giết thêm lần thứ hai!

Tiếng nhân dân:
Bắt lấy con chó điên trong dinh Độc Lập!
Bắt lấy con thú điên trong dinh độc lập!
Bắt cả tớ thầy treo lên cành cây
Thằng Diệm chết. Thằng Mỹ thì cút ngay!

Ngô thuốc độc:
Ai! Ai từ Phú Lợi về đây?
Năm nghìn à? Một vạn? Một triệu?
Hai triệu à? Ba triệu? Tám, chín, mười, hai mươi triệu?
Giê-su-ma, lạy Chúa tôi! Lạy Chúa tôi!
Lạy nhân dân, tôi không phải là người, tôi là thú
Tha cho tôi! Tha cho tôi! Tha cho tôi!
Không tha ư? Thuốc độc đâu rồi! Cho tôi một liều thuốc độc!
Đừng đổ vào trong cơm! Đổ vào trong cứt!
Tôi không ăn, thì treo tôi lên cành cây!

Tiếng nhân dân:
Này chúng ta xáp lại
Này chúng ta bủa vây
Thằng Mỹ tống về nước
Thằng Diệm treo nó lên cành cây
Ta là nhân dân tiêu diệt loài bán nước
Lấy nghìn sông rửa tội ác nơi này
Ta là nhân dân đem về tự do thống nhất
Rải hoa lên mộ các anh hùng cho đến suốt tương lai

Em đi, như chiều đi
Gọi chim vườn bay hết

Em về, tựa mai về
Rừng non xanh lộc biếc

Em ở, trời trưa ở
Nắng sáng màu xanh che

Tình em như sao khuya
Rải hạt vàng chi chít

Sợ gì chim bay đi
Mang bóng chiều bay hết

Tình ta như lộc biếc
Gọi ban mai lại về

Dù nắng trưa không ở
Ta vẫn còn sao khuya

Hạnh phúc trên đầu ta
Mọc sao vàng chi chít

Mai, hoa em lại về…

Nỗi vui mùa lúa chín
Cộng với rừng chim ca
Đã nhân lòng ta dậy
Chia đều trăm trang thơ

Giữa hai cây, lại đôi mắt em nhìn
Anh đến suối, mặt em cười dưới suối
Lòng anh chạy cho lòng em theo đuổi
Đêm ái tình đâu cũng mặt trăng em

1
Chuối nhà ai phất cười
Xanh nụ cười xóm mạc
Võng nhà ai ru hát
Đời ở đây vẫn tươi

Không hái được theo hành trang
Vẫn bay phấn theo lòng người một buổi
Ôi xóm nhà dân giữa núi
Như chùm hoa, ta qua còn để lại
Vẫn dõi theo người trên cuối dải Trường Sơn

2
Đi một ngày nào đó trên Trường Sơn
Ngã xuống đây đất rừng thành nấm mộ
Đường thôi qua đấy nữa
Nấm mồ nằm cô đơn

Đồng bằng ngút xa tiếng gà tiếng chó
Bóng vợ bóng con bóng dáng nhà dáng cửa
Chỉ mỗi năm một lần chi bộ
Cho người lên Trường Sơn
Không có hoa, mùa xuân không có cỏ
Lấy gì ngày thanh minh?
Đắp thêm vài ụ đá
Ôi nấm mồ cán bộ
Chết rồi còn hy sinh

Quan hệ bình thường chưa lập được
Khỏi đau, trông một mảnh tin nhà
Tự lúc ăn đùm cơm mẹ tiễn
Tính năm, nay đã chẵn mười ba!

Trưa nay em đến ngủ phòng anh
Thăm thẳm trời cao thăm thẳm xanh
Anh trút tình thương trong sắc biếc
Ru cho em ngủ giấc trưa lành

Từ xa rừng bản quê em
Bữa ăn lắm muối lại thèm mùi măng
Gần nhà nhớ mái tình dân
Nhớ khi hạt muối giữa rừng cắn đôi

Gánh vàng đi đổ sông Ngô
Đêm nằm thơ thẩn đi mò sông Tương

Dĩ vàng buồn thương mang lá cờ đen
Đến làm giặc giữa lòng ta. Ta bắn chết
Đời rực rỡ phù sa, ta kiến thiết
Những phố phường da thịt ửng hồng lên

Xưa ở sông Ngô ta đánh mất vàng
Đánh mất tâm hồn ta. Nhưng hiện tại
Như sông Tương đã trả vàng ta lại
Khắp đôi bờ tư tưởng chói hào quang

Đất đổi màu hồng trời thay sắc biếc
Lòng đau từng thớ thịt đường gân
Ai đi qua biên thùy Tồ quốc
Không thấy mình đang từ giã mặt mùa xuân

Giặc bắt thôn ta vào “tố cộng”
Nửa đêm mẹ dậy ngắm hình con
Mười năm ảnh dẫu phai màu thuốc
Đôi mắt còn thiêu sạch trại đồn

Xóm cũ, em đi, anh chẳng lại
Nơi yêu, ai dám đến hai lần
Công tác nay về nơi xóm cũ
Không em, nhưng đã có tình dân…

Giữa rừng hoang, trúc chỉ mọc nên buồn
Nay trúc vượt trùng dương đi đổi máy
Hãy yên tâm! Rừng măng dù nhỏ dại
Vắng trúc rồi, rừng sẽ mọc cao hơn

Đêm hôm qua xuân nói những gì?
Mà sáng nay hoa hồng đều chớm nở
Những cành đào mở môi trong gió
Cúc ngả tròn bên lối nhỏ xuân đi

Tháng giêng hai xanh mượt cỏ đồi
Tháng giêng hai vút trời bay cánh én
Tháng giêng hai tôi nằm trong bệnh viện
Nhớ về Tổ quốc, tháng giêng hai

TôI đổi năm đau lấy những ngày lành
Như đuổi giặc lấy từng tấc đất
Từng tấc tự do trông vời mỏi mắt
Đuổi mây dài cướp những quãng trời xanh

Đây tôi sống những ngày nhân hậu nhất
Mỗi mai hồng áo trắng đến thăm tôi
Nghiêng những đài sen, nghiêng tiếng hát
Che nỗi đau trong bóng nụ hoa cười

Gió tối mưa trưa sao vẫn nhớ về
Nhớ một cánh hồng mình đi để vắng
Nhớ nửa trang thơ xum vầy bóng bạn
Nhớ cuộc đời từng có tiếng xe đi…

Hỡi chim xưa từng bay lối chiến hào
Nay tựa mái tranh nghèo dân chúng
Chim hãy hát những trời xanh khát vọng
Cho miền Nam – trong ấy có xuân đâu!

Miền Nam ơi! quê hương ta là ngọc
Quân thù về! vỡ ngọc quê hương ta
Đêm xa nước, lòng tôi đâu dám khóc
Máu kêu đau trong thịt những bài ca

Tổ quốc thân yêu như quả tim thầm
Ở giữa lòng ta nào ta có biết
Trong xa cách bỗng à ơi giọng Việt
Ru lòng tôi qua nghìn dặm quê xuân

Như vậy, chúng tôi đã gửi đến bạn trọn bộ tập thơ “ánh sáng và phù sa” của Chế Lan Viên. Đây là tập thơ được nhiều người tìm đọc và mê tít với chất thơ, vần thơ và hình ảnh trong đó.Uct.edu.vn luôn đồng hành cùng bạn, chia sẻ với bạn những bài thơ hay của tác gia nổi tiếng, mời các bạn tham khảo, đọc và cảm nhận nhé!

Related posts

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Gamzatovich Gamzatov

admin

Nguyễn Phi Khanh cùng tuyển tập những thi phẩm đặc sắc nhất phần 7

admin

Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 5

admin

Leave a Comment