Thơ Hay

Từ Yêu Đến Thương – Tập Thơ Đặc Sắc Của Nhà Thơ Nguyễn Phong Việt

Từ Yêu Đến Thương là tập thơ đặc sắc nhất của nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Ông nổi tiếng là một nhà thơ đậm chất trữ tình. Cùng những lời thơ ngọt ngào đan xen những suy tư, nỗi niềm trong cuộc sống và tình yêu mà những bài thơ của ông luôn gần gũi với bạn đọc

Nổi bật nhất chính là những bài thơ trong tập Từ Yêu Đến Thương. Những ca từ ngọt ngào làm xao xuyến biết bao trái tim của những bạn yêu thơ

Ngay bây giờ mình cùng nhau cảm nhận ngòi bút của ông nhé! Đừng bỏ lỡ !

Nội Dung

Sau tất cả những gì chúng ta mong chờ
sao phía cuối con đường không là một cành hoa?

Sao phía cuối con đường không là một cơn mưa
để những yêu thương bỗng chốc thành vô nghĩa
để những đớn đau không còn trái tim làm chỗ dựa
để những buồn vui không biết bắt đầu như thế nào trong nỗi nhớ
để những nụ hôn sau một quãng đời vẫn bỡ ngỡ
như chỉ mới bắt đầu…

Chúng ta sẽ ngồi ở đó, cuối con đường và nhìn nhau thật lâu
rồi mỉm cười từ trong ánh mắt
có bao nhiêu điều cần nói nhưng trong lòng đã quên hết
thấy mình thật thà như một đứa con nít
muốn khóc mà sợ người kia khóc cùng!

Chúng ta ngồi ở đó, cuối con đường và hỏi giữa chúng ta có điểm gì chung
ngoài quãng đời đã từng được sống
thức dậy với bình yên rồi đêm về nằm mơ trên khó nhọc
bàn tay nắm lấy bàn tay, còn đôi chân mỗi ngày đều đi về phía nhau trong vô thức
cuộc đời đó có bình thường?

Ở cuối con đường, chúng ta ngồi xuống mà thật ra trong lòng chỉ muốn đứng lên
để được nhìn thấy mình đã từng mạnh mẽ
để được nhìn thấy mình bao lần muốn chết đi, bao lần quỵ ngã
để được nhìn thấy mình chưa bao giờ muốn được trả giá
để được nhìn thấy mình đã sống một cuộc đời không vì mình nhiều quá
để được nhìn thấy mình nói lời cảm ơn thật lòng với bản thân…
Phía cuối con đường, chúng ta không chờ đợi điều gì nên cũng chẳng phân vân
đã có quá nhiều ước mơ nên giờ chỉ còn một ước mơ nhỏ bé
cho giây phút này được hỏi người mình yêu thương
– chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé!
bắt đầu lại từ đâu của một yêu thương…

Phía cuối con đường, chúng ta đã không còn gì cần che giấu bên ngoài trái tim
và người này, người kia tựa vào nhau thinh lặng
hôn nhau thêm một lần mới biết vì sao mình phải cảm ơn những tháng ngày cay đắng
hạnh phúc nào cũng ở trong nước mắt
cho mỗi lần đứng lên….

Sau tất cả những gì chúng ta mong chờ
phía cuối con đường sẽ luôn là một giấc mơ!

Như là một cái ôm thật chặt
giữa những ngày nắng gắt

Như là một lần ta từ chối cúi mặt
giữa những ngày mờ mịt mưa bay

Như là một lần ta được nắm giữ bởi một bàn tay…

Sao lòng vẫn không vui vì điều đó
sao lòng vẫn muốn nhiều hơn thứ mà ta đang có
sao lòng vẫn chỉ lặng im trong khi cần bày tỏ
sao lòng vẫn như một ngôi nhà trong những đêm nhiều gió
lạnh mà không biết nói với ai?

Có những con đường chúng ta đang đi mà mí mắt không thể sụp xuống sau một ngày dài
lo sợ cho mình nhiều hơn cho người khác
trả giá cho yêu thương muôn đời chẳng bao giờ là đơn giản
ngay cả khi chấp nhận rồi vẫn thấy cuộc đời này quá đáng
cứ bắt con người ngày ngày phải bao dung

Một ai đó nắm tay ta hay ta nắm tay một ai đó trong khốn cùng
cảm giác có khác gì nhau nhưng sao lòng vẫn đầy than oán
như thể ban ơn cho mọi người rồi quên đi mình đã từng đau đớn
từng rất cần một lời ủi an trên hành trình chạy trốn
khỏi một quãng đời không nghĩ là đắng cay!

Thương cho mình nhiều hơn là đúng hay sai
đã tự hỏi lòng trong những ngày vui và buồn dai dẳng
đã tự hỏi lòng lần cầm lên một cái nhìn mất mát
đã tự hỏi lòng khi khoanh tay nghe tim mình thanh thản
đã tự hỏi lòng lúc phải đi chân trần trên cát
nhìn đâu cũng thấy bóng mình…

Quá nửa cuộc đời này chúng ta đã sống với niềm tin
rồi tháng ngày còn lại cặm cụi đi chứng minh những niềm tin kia là giả dối
yêu thương rốt cuộc cũng chỉ là một hành trình cô đơn và nông nổi
tự mình chọn ra và tự mình chối từ lúc không còn yếu đuối
dù biết không thể không bắt đầu!

Như một ngàn lần vẫn chỉ là
học cách bao bọc yêu thương trong đớn đau…

Chỉ là nấu cho nhau một bữa ăn, một bữa ăn bình thường
là đã đủ cho những gì mình vẫn gọi tên nhau- yêu thương

Khi người này choàng tay ôm lấy người kia từ phía sau trong căn bếp vẫn hình dung
cọ sát vành tai để biết cuộc đời này ước mơ giờ chỉ cần là thế…
một nụ hôn dài nói được nhiều hơn cả một quãng đời thương nhớ
những ngón tay đan xen vào nhau nhiều hơn không biết bao nhiêu lời hứa
về cạnh bên!

Trong căn bếp đó chúng ta sẽ bắt đầu một hành trình
học cách chăm sóc người này từ những món ăn đơn giản
thêm một chút ớt cay hay nêm cho vừa từng hạt muối mặn
chúng ta hiểu về bình yên nên không còn sợ những chát đắng
nếu lỡ tay đôi lần…

Trong căn bếp đó người này sẽ rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn
để thấy những giấc mơ chẳng quá xa xôi như đã từng lầm tưởng
để thấy một niềm tin sẽ kéo dài hơn định mệnh
để thấy những tiếng cười thật sự là tiếng cười chân thật
để thấy mình cuối cùng cũng đi qua được thử thách
để được bắt đầu…

Khi người kia gắp cho người này một đũa thức ăn từ chén của nhau
yêu thương đó không thể tính bằng ngày bằng tháng
để ngồi cạnh nhau bên một chiếc bàn, lòng mình đã từng bão giông vô hạn
từ bỏ một chọn lựa ngày nào và yên tâm với một chọn lựa khác
một chọn lựa xứng đáng
vì trái tim…

Ở ngoài kia, cuộc đời có bình lặng hay vẫn đau đáu những niềm riêng
ở ngoài kia, cuộc đời có trách chúng ta sống vì những thương yêu ích kỷ
ở ngoài kia, cuộc đời có từ chối chúng ta như thể chúng ta cạn nghĩ
ở ngoài kia, cuộc đời có xem thường hay bao dung thì cứ tự quyết định lấy
chúng ta không cần…

Vì trong căn bếp này chúng ta đang nấu những bữa ăn
những bữa ăn mà có khi cả đời người chẳng mấy ai ăn được
chỉ là một tô canh, một đĩa rau, một phần cá thịt
ăn vì niềm vui được nhìn thấy nhau qua từng nét mặt
ăn vì yêu thương…

Chỉ đơn giản là, người kia nấu cho người này những bữa ăn bình thường
và người này rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn…

Khi một người đi ra khỏi cuộc đời một người
có một người sẽ vui…

Có một người đã ngồi nơi đấy đợi trong bóng tối lâu lắm rồi
có một người đã nhiều đêm mơ giấc mơ dưới mái nhà người khác
có một người đã lấy tay mình tựa dưới đầu để ngăn giọt nước mắt
có một người đã ước ao mình không phải là mình trong từng cay đắng
có một người đã biết trước mình sẽ mất mát
ngay từ lúc bắt đầu…

Khi một người đi ra khỏi cuộc đời một người
có một người nhắm mắt lại thật lâu…

Tưởng tượng lại một quãng đời mình đã sống
nhìn hạnh phúc của một người mà trong lòng chỉ muốn khóc
nhìn nụ cười của một người mà cắn răng trong cô độc
nhìn bình yên của một người mà bão giông suốt tháng ngày hằn học
mình sống để làm gì?

Khi một người đi ra khỏi cuộc đời một người
có một người muốn nằm xuống dù chẳng biết để làm chi…

Có quá nhiều niềm tin cần tin nhau nhưng sao chỉ một mình mình được biết
có quá nhiều thương yêu nhưng sao chỉ một mình mình nuối tiếc
có quá nhiều âu lo nhưng sao chỉ một mình mình cần cay nghiệt
có quá nhiều… quá nhiều chờ mong… nhưng sao chỉ một mình mình nhận hết
dù mình cũng xứng đáng được yêu thương?

Khi một người đi ra khỏi cuộc đời một người
có một người không biết có thể bắt đầu với một người nữa không…

Sau những đêm hằng tin vào ngày mai sẽ thấy một người chờ mình bên ngoài cánh cửa
sau những đêm hằng tin vào ngày mai sẽ thấy mình thuộc về một người mình cần bày tỏ
sau những đêm hằng tin vào ngày mai sẽ thấy một người dặn mình đừng tin vào ai nữa
sau những đêm hằng tin vào ngày mai sẽ thấy mình không cần phải nguyện cầu cho một thương yêu đổ vỡ
mình đã quá nhẫn tâm…

Khi một người đi ra khỏi cuộc đời một người
có một người đứng nhìn trong lặng câm…

Khi một người đi ra khỏi cuộc đời một người
lần đầu tiên có một người biết trái tim mình đã chết cho một quãng đời mình không cần…

Khi lòng đã không còn chờ mong bất cứ điều gì
thì hãy chạy đi…

Vẫn còn kịp để sống cuộc đời mà mình từng hoài nghi
vẫn còn kịp dang tay ra và lòng mở rộng
vẫn còn kịp khóc đến tận cùng rồi cười trên hi vọng
vẫn còn kịp lau mồ hôi cho trái tim đã mệt nhọc
sau những ngày khốn cùng…

Là chết đi sẽ quá dễ cho một quãng đời lạnh căm
không biết mình đã uống gì, ăn gì ngoài nước mắt
cứ cầu mong cho tất cả bóng đêm đều là ánh sáng
mỗi con đường đi qua đều dẫn về sa mạc
đau đớn đến từng phút giây!

Chạy đi…
đừng nhìn lại dù cho đó là một ngày ấm áp lên từng kẽ tay

Hãy để bàn chân sống cuộc đời từng là đứa trẻ
hãy để yêu thương sang một bên và đối đầu với nghiệt ngã
hãy để những cô đơn có thể nhìn thấy mình đâu đó trên vai người xa lạ
hãy để mình có cơ hội nhìn thấy đời mình khi mất đi tất cả
và học cách bắt đầu…

Mỗi con người sinh ra đâu chỉ có giá trị cho một lần đau
sao cứ nghĩ mình chẳng bao giờ muốn cười vui thêm nữa?
bão giông là của bầu trời chứ không chỉ dành riêng cho những con người đổ vỡ
đời chỉ là một phép tính của từng ngày, từng ngày duyên- nợ
nên cần chạy đi…

Có thể mình sẽ còn chán ghét bản thân mình khi chấp nhận đổi thay
từng yêu một con người và giờ cần quên lãng
từng hứa bằng cả trái tim và giờ câu trả lời vùi sâu trong đất cát
từng ôm chặt vào lòng và giờ vội vàng gỡ ra những ngón tay lem đầy mất mát
từng từ bỏ thế giới xung quanh và cũng từng sống vì một niềm tin duy nhất
từng cố chấp sai lầm…

Nhưng yêu thương chết đi ở nơi này sẽ về một nơi khác náu thân
thắp cho mình một ngọn đèn để biết chở che không bao giờ là đơn giản
hết những đêm này vẫn còn đó những đêm dài vô hạn
một ngàn lần đớn đau để được một lần loé sáng
như bình minh đầu tiên của nước mắt
chắc chắn sẽ đẹp long lanh!

Chạy đi…
Yêu thương vẫn còn rất nhiều trên những bước chạy trong cuộc đời mình!

Trong những giấc mơ đủ dài
người ta có còn mong nhìn thấy ban mai?

Có còn mong được nhìn thấy mình ở bên kia quãng đời nhiều đắng cay
có còn mong yêu thương ngày nào sẽ lành lặn
có còn mong hoa hồng vàng nở nhiều hơn dưới nắng
có còn mong vai áo đừng thấm nhiều hơn nữa nước mắt
của một người…

Không mây gió nào đủ niềm tin rong ruổi hết cả bầu trời
nên sẽ là tội tình khi muốn mình chết đi để người kia luyến tiếc
một đôi tay làm sao đủ chặt với con người sinh ra cần đi về phía trước
lòng tham bao giờ cũng nhiều hơn những gì thuộc về định mệnh
nói rồi có được đâu?

Để mỗi đêm như một thước phim quay chậm từ gót chân lên đến đỉnh đầu
dồn nén mình trong từng nỗi nhớ
không thể khóc hết một lần, không thể quên hết một lần… sau đổ vỡ
mình tự làm cho cuộc đời mình mắc nợ
tự mình trả vay…

Mà đâu biết người kia đã đi đến tận cuối trời chân mây
đâu biết người kia vẫn nhoẻn miệng cười vì được sống
đâu biết người kia háo hức như thế nào với phố phường lạ lẫm
đâu biết người kia chỉ sợ mình không còn có thể thức giấc
sau những giấc ngủ vùi!

Rồi sẽ đau hết một lần, rồi sẽ thấy mình có gì để lẻ loi
khi đêm qua đêm, ngày qua ngày và ngoài kia vẫn thế
từ chối bản thân mình rồi cuối cũng vẫn chỉ có mình làm chỗ dựa
chỉ bình yên mới có thể
đối đầu với giông bão ở trong tim…

Trong những giấc mơ đủ dài
hãy ngủ để cho mình còn thức dậy với yêu thương trên vai!

Đã không thể sớm hơn nhưng cũng chẳng muộn hơn
ngày một người tìm thấy một con người
sẽ không bao giờ còn có thể là một ngày bình thường…

Sẽ không bao giờ còn có thể là một ngày mà ở đó những nụ hôn
được hôn theo cách mà cả triệu nụ hôn trên thế giới này tiếp nhận
có cả những hờn ghen, những đợi chờ và nước mắt
có cả những niềm vui và tận cùng của cay đắng
có cả những hoài nghi và duyên may lận đận
vì đã tìm thấy nhau…

Ngày một người tìm thấy một con người
mưa nắng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa đâu
những ngón tay xoè ra đã có những ngón tay đan vào vừa khít
thức dậy mỗi buổi sớm mai và biết cảm giác bình yên là như thế nào trong ánh mắt
khi gối đầu lên cánh tay hay những lần choàng tay ngang ngực
cuộc đời đâu chỉ đẹp trong những giấc mơ…

Tìm thấy một con người không chỉ là tìm thấy một bờ vai, một điểm tựa mong chờ
không chỉ là tìm thấy một không gian lắng nghe, một thanh âm chia sẻ
không chỉ là tìm thấy một cái nắm tay, một cái ôm từ phía sau lặng lẽ
không chỉ là tìm thấy một tiếng cười, một giọng người ấm như hơi thở
không chỉ là tìm thấy một trái tim để thương nhớ
mà tìm thấy một niềm tin…

Mà tìm thấy ý nghĩa cuộc đời mình trên một hành trình
được nhìn thấy dấu chân của nhau khi đi ngang trước biển
được bình yên trên những chuyến xe xuyên đêm dù gió lạnh ngoài kia mải miết
được lang thang suốt dọc vỉa hè những khuya về im tiếng
được nói những điều mà thế giới này không ai hiểu được hết
được bất chấp…
vì yêu thương!

Ngày một người tìm thấy một con người
đã có thêm một vì sao sáng lên trong bầu trời đêm
biết những hoang mang từ nay được ân cần xếp lại
chỗ của cô đơn giờ sẽ nhường cho sum vầy nhìn thấy
(và trước khi có điều gì đó mãi mãi
đã có điều gì đó được bắt đầu…)

Ngày một người tìm thấy một con người
sẽ là ngày hai con người cùng từ chối một nỗi đau!

Không buông tay ra nữa đâu
khi yêu thương ấy đã bắt đầu…

Khi định mệnh đã xây trong trái tim của chúng ta một chiếc cầu!

Đừng sợ nữa những vực sâu bên dưới
đừng sợ nữa những hoang mang mà cuộc đời mang tới
đừng sợ nữa những con đường dù có đi trong mịt mùng khuya tối
đừng sợ nữa những giật mình trong giấc mơ nào đau nhói
vì đã có một bàn tay…

Giữa hàng triệu con người
chúng ta đã thương nhớ trước cả khi nhìn thấy nhau trong cuộc đời này
không cần tìm kiếm nhau nhưng vẫn thấy nhau như cần phải thế
một nụ hôn đã xác tín trong lòng nhau là duyên nợ
một cái choàng tay từ phía sau bình yên như thân quen hơi thở
(bởi yêu thương đã ở đó
chỉ đợi chúng ta để bắt đầu…)

Không buông tay ra nữa vì chúng ta hiểu giá trị của nỗi đau
nếu đánh mất sẽ không bao giờ có cơ hội tìm lại được
ngủ thật ngoan trong vòng tay của một con người
là thứ cảm giác không phải ai cũng một lần trong đời nhận biết
của niềm tin, sẻ chia và bình tan tận cùng trong vô thức
một bàn tay choàng lấy một bàn tay ngang ngực
còn ý nghĩa nào hơn?

Không buông tay nữa vì chúng ta muốn níu giữ những ân cần
những điều giản đơn như nắm tay nhau khi về trên hè phố
những điều giản đơn như lắng nghe trong đêm một hơi thở
những điều giản đơn như nhìn thấy nhau khi bình minh ở ngoài cánh cửa
những điều giản đơn như một cái căng vai khi biết mình có điểm tựa
chỉ vậy thôi…

Có những khó khăn thuộc về lẽ bình thường của cuộc đời
như một cơn mưa, một ngày nắng đi qua rồi sẽ trở lại
không ai có thể biết hết dù có bao nhiêu lần từng trải
muộn phiền như một phần của bình yên khi cần đau nhói
điều gì cũng cần phải đánh đổi
có khác được đâu?

Nhưng sẽ khác khi chúng ta nhìn thấy yêu thương đó bắt đầu
nhưng sẽ khác khi chúng ta biết không có gì là trọn vẹn
nhưng sẽ khác khi chúng ta hình dung ra được những giới hạn
nhưng sẽ khác khi chúng ta cầm tay và xiết chặt
để cùng vượt qua…

Không buông tay nữa đâu
khi yêu thương ấy được đặt ấm áp trong ước mơ về một mái nhà…

Người ở đâu trước ngày chúng ta gặp nhau
trước khi giây phút ấy bắt đầu…

Người đã ở đâu
từng năm từng tháng chúng ta đã ở vùng đất nào
đã đi những đâu với niềm cô độc
đã bao lần cười bao nhiêu lần khóc
đã được yêu thương từ trái tim ai nhiều nhất
trong suốt những quãng đời…

Người đã ở đâu
vào mùa đông lạnh nhất ở trên môi
đã làm những gì lúc kề bên tuyệt vọng
đã nắm tay ai để bớt hoang mang vào cuộc sống
đã đau đến mức nào vào những ngày cố chấp
không cần đến ai…

Người ở đâu
lúc chúng ta quỳ gối gào thét với mất mát đầu đời
lúc chúng ta tin chỉ cần đôi chân mình là đủ
lúc chúng ta muốn chết đi thật nhanh trong giấc ngủ
lúc chúng ta chỉ còn có thể sống bằng những giờ phút xưa cũ
cả trong những giấc mơ…

Người ở đâu
lúc chúng ta tự hỏi còn có ai đáng để mong chờ
lúc chúng ta đứng trong mưa giông mà thấy mình tạnh ráo
lúc chúng ta nhẫn tâm nhìn yêu thương khô héo
lúc chúng ta cắn răng đến tươm máu
rồi khóc oà…

Người đã ở đâu
khi chiếc xích đu ấy được treo dưới một dàn hoa
khi ánh trăng khuya đi qua từng đêm tối
khi cô đơn trong mệt mỏi
khi ngày ngày đều tập cho trái tim mình nói dối
– mình sẽ không sao…

Người đã ở đâu trước ngày chúng ta gặp nhau
trước khi nụ hôn ấy bắt đầu…

Người ở đâu trước ngày chúng ta gặp nhau
trước khi yêu thương ấy bắt đầu…

Người đã ở đâu
mà không nhìn thấy chúng ta lạc lõng đến mức nào
mà không nhìn thấy chúng ta loay hoay tìm một cái nhìn bấu víu
mà không nhìn thấy chúng ta mỉm cười vì chẳng có ai thấu hiểu
mà không nhìn thấy chúng ta gục đầu sau cơn bão
chờ một cái lay vai…

Người đã ở đâu
trong giây phút người tin mình chỉ còn duy nhất một buổi sớm mai
rồi sẽ không bao giờ còn thức dậy nữa
đến với cuộc đời như niềm vui nhưng lại rời đi nhanh như một hơi thở
có bao người còn nhớ
được tên mình?

Người đã ở đâu
người của độc ác và vô tình
sao không đến sớm hơn từ trong kiếp trước
sao không chắp tay cho duyên may bước nhanh ra khỏi tiềm thức
sao không ngoảnh nhìn đôi lần thay vì lầm lũi bước
có khi đã nhìn thấy nhau…

Người đã ở đâu
ngày chúng ta giơ tay che nắng ở trên đầu
mà ước ao được đứng dưới một chiếc dù xa lạ
thoáng bình yên ấy có khi khiến nhiều người trong chúng ta bất chấp để trả giá
bao nhiêu đớn đau cũng không cần mặc cả
vì một giây phút được yêu thương…

Người đã ở đâu
trong quãng đời người sống như mọi người bình thường
không ước mơ, không cười vui cũng không hề rơi nước mắt
nhiều đêm soi gương chỉ vì sợ gương mặt mình đến mình còn quên lãng
và trong giấc mơ thấy mình làm một hạt cát
trong tay người…

Người đã ở đâu trước ngày chúng ta gặp nhau
trước khi yêu thương ấy nhiệm màu…

Có những điều trong đời chỉ riêng mình biết nếu phải bắt đầu lại cũng không thể nào khác
khi yêu thương nào cũng có giới hạn
bên trong một tầm tay…

Ngày người này làm đám cưới trong cuộc đời lần thứ hai…

Ánh mắt đã không còn trào niềm vui như đã từng như thế
cánh tay đưa ra và lòng cũng chỉ đủ vừa rộng mở
quyết định yêu thương một con người đôi khi chỉ đến trước và sau một hơi thở
lẳng lặng gật đầu!

Ngày một con người làm đám cưới- ai cũng tin mình sẽ đi qua hết bể dâu
tin mình sẽ sống một cuộc đời chưa từng phải sống
tin mình sẽ không còn hoài nghi dù có phải rơi nước mắt
tin mình sẽ cười hồn nhiên trong những lần cay đắng
tin mình sẽ nhường cuộc đời mình cho người khác
người mà mình yêu thương…

Nhưng cuộc đời đâu chỉ là một ngày đám cưới bình yên
để tháng ngày về sau nhiều lạnh lùng, cay nghiệt
nắm tay nhau một lần đâu có nghĩa là không còn hối tiếc
với bao nhiêu hoang mang và lầm tưởng
người dần đi khỏi đời nhau…

Để ngày hôm nay, ngày người này đám cưới và bắt đầu
với niềm tin như đã từng tin như thế
với một yêu thương như đã từng chọn lựa
với một vòng tay tưởng sẽ không bao giờ có kẽ hở
với một cơn đau đã chết đi cho quãng đời thương nhớ
với một thứ duyên nợ
của cuộc đời!

Đứng bên cạnh nhau và tựa vào nhau từng tiếng cười
người sẽ luôn thấy mình đáng sống
ít ra là với người mà hôm nay mình nắm tay và thề ước
đốt một que diêm không phải chỉ tạo ra một tia sáng
mà để cô đơn trong lòng mình có bạn
giữa bóng đêm?

Ngày người này làm đám cưới, người kia úp mặt vào tay mình để lãng quên
hết giận hờn, hết yêu thương và nhìn lại
hạnh phúc của người này ước gì là bình yên của một người đã đi xa mãi
giữa niềm vui bao giờ cũng có một phút giây trống trải
ở trong lòng của những người đã đi qua nhau…

Có những đám cưới trong cuộc đời này
không đến từ hạnh phúc mà người ta ngỡ là tìm thấy trong những lần nguyện cầu!

Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải sống tiếp cuộc đời mình
một cuộc đời của chỉ riêng mình mà không là ai khác
một cuộc đời duy nhất
vì vẫn còn ai đó ngoài kia…

Vì vẫn còn ngày mai đứng đợi ở bên thềm nhà
vì vẫn còn những yêu thương chưa hình dung trọn vẹn
vì vẫn còn một ước mơ thấy mình mỉm cười trong tận cùng của giới hạn
vì vẫn còn quỵ ngã mà cứ tin vào trái tim người chân thật
hơn tất cả những sinh mệnh cuộc đời…

Ngày một người nào đó làm đám cưới cũng chỉ là một ngày… vậy thôi
có chắc gì nếu là mình thì mình sẽ dừng lại
yêu hay không yêu một con người luôn kèm theo nỗi sợ hãi
sợ sẽ còn gặp một người hiểu mình hơn tất thảy
hơn cả người đứng trước mặt hôm nay…

thế giới này cô đơn, nhưng con người chỉ mong muốn sum vầy
còn cách nào khác hơn những nụ cười trên môi ngày đám cưới
thử cúi mặt đi sẽ nhận lại cả ngàn vạn câu hỏi
trong khi chỉ cần thản nhiên, cầm tay một người và nói…
là cuộc đời sẽ bình yên?

Ngày một người nào đó làm đám cưới, mình còn có thể làm được gì khác hơn
đâu thể ước giá như mình đừng yêu nhiều như thế
đâu thể ước giá như mình mà là người đó…
đâu thể ước giá như mình nhẫn tâm với trí nhớ
đâu thể ước giá như mình đừng sống thêm nữa
trước khi một người nào đó làm đám cưới với ai…

Cuộc đời mình, chỉ có mình hiểu, nhưng sao ai cũng mong vì ai đó đổi thay
làm sao sống bao dung khi nhận về nhiều hơn những nghiệt ngã
trước cả yêu thương bắt đầu mình đã trả giá cho cô đơn,
và giờ là trả giá cho hạnh phúc của một người cần xa lạ…
biết phải làm sao?

Ngày một người nào đó làm đám cưới
hãy dặn trái tim mình ít nhất cũng nên nói một lời chào!

Nếu như cuộc đời này phải cưới một người mà ta không thể nào ngăn lại được nữa
phải làm một điều dù có là không thể
thì phải làm sao…

Đã có bao nhiêu con người trong ngày hạnh phúc nhất
được cầm trên tay một nỗi đau?

Để những tiếng vỗ tay vang lên không còn là giai điệu
để những bước chân đi về cùng một phía nhưng vẫn chưa thấu hiểu
để những cái nhìn hoang mang cố tìm ra nơi bấu víu
để những ngón tay vẫn lóng ngóng vì đâu đó còn thiếu
một khoảng không lấp đầy?

Ngày làm đám cưới với một người, sao như thấy trái tim mình không hay
bao nhiêu ước mơ có còn cần để mơ ước
sống một cuộc đời của riêng mình ngỡ là bình thường mà nào có được
phải khóc bao nhiêu lần mới đủ cho một dòng nước
rồi tự mình cuốn mình đi…

Rồi biết làm gì hơn khi chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón tay
biết làm gì hơn khi phải mỉm cười nghe một câu nói
biết làm gì hơn khi con người đó không hề có lỗi
biết làm gì hơn khi mình đã đứng đây, đã lặng yên, đã không hề phản đối…
khi người đó ôm vào lòng!

Ngày làm đám cưới với một người, mới hiểu hết ý nghĩa của mùa đông
là lạnh ở ngoài kia chỉ là lạnh của sương gió
là lạnh ở ngoài kia chỉ là lạnh của cuộc đời khốn khó
là lạnh ở ngoài kia chỉ là lạnh của thịt da, hơi thở
là lạnh ở ngoài kia chỉ là lạnh của thét gào đau khổ
ai cũng lạnh như thế một lần…

Nhưng ở trong tim, là lạnh của người biết yêu thương ấy mình không cần
vẫn đành phải dang tay như tìm một hơi ấm
cúi xuống hay nhìn lên đều dễ dàng để khuất lấp
mà tháng ngày về sau vẫn còn nhiều… nhiều lắm
biết sẽ nhìn vào đâu?

Ngày làm đám cưới với một người, đã nghĩ mình sẽ tựa vào vai mình thật lâu
yếu đuối với chính mình vẫn tốt hơn là không có
yêu thương ít đi nhưng vẫn cần phải chia thêm cho người đó
người đã mang mình về bên trong một ngôi nhà nhỏ
sau hôm nay…

Đã có bao nhiêu con người trong ngày đám cưới
được cầm hạnh phúc của cuộc đời mình trên tay?

Chỉ là chúng ta đã không thể trở lại từ đầu
năm tháng đó đã mang theo quá nhiều mơ ước
chúng ta trở về với một niềm tin ở trong lòng vừa gieo xuống
không có gì là không thể đổi thay…

Chúng ta trở về với đôi vai giờ buốt lạnh xương gầy
biết là nỗi đau nhưng vẫn giữ trong lòng vì cố chấp
biết là yêu thương không dành cho mình nhưng vẫn từng ngày vun đắp
biết là cô đơn nhưng vẫn tin cuộc đời luôn là một ngọn nến thắp
rồi sẽ có một phần đời mình được sáng lên!

Mỗi bước chân rời đi đều phải tranh đấu với một hành trình
có những khi biết trước ngày mai mình sẽ làm người độc ác
xiết chặt bàn tay và dặn lòng hãy để bao dung vào một lúc khác
thương cho sự bình yên của mình nghĩa là nhường cho mọi người ít nhiều cay đắng
ai cũng có nước mắt
sao cứ phải để mình khóc quá nhiều?

Khi đêm về khuya tối mới nhận ra mình cần lắm những giấc chiêm bao
nơi được sống một cuộc đời cần sống
nơi được hoang mang trong chừng ấy phút giây rồi thức giấc
nơi được thấy bình minh và hoàng hôn cùng một lúc
nơi chỉ có mình tin mọi thứ là thật
kể cả bản thân mình?

Chúng ta trở về và ngôi nhà vẫn ở đấy như chưa bao giờ lớn lên
dù năm tháng đã đi qua bao nhiêu tiếng cười, giọng nói…
muốn rũ bỏ một lần rồi quỳ trên trái tim mình yếu đuối
cho cuộc đời một lần xưng tội
và mình sẽ thứ tha…

Sẽ còn rất nhiều nữa những mùa đông hay mùa hạ đi qua
để chúng ta trở về, ra đi, và lại trở về như phải thế
những con đường, khoảnh sân, khung cửa…
và một phần trí nhớ…
làm sao giữ lại được tất cả những điều này?

Khi chúng ta trở về với hình hài cùng trái tim đã đổi thay
khi chúng ta trở về mà không còn lại gì của chúng ta thơ ấu
khi chúng ta trở về mà bầu trời vẫn dửng dưng với hàng triệu vì sao nương náu
khi chúng ta trở về mà không dám dạ, thưa… với những yêu dấu
chúng ta sẽ tựa vào đâu?

Để những đêm về khuya tối
chúng ta cứ như đứa trẻ con chắp tay để tìm kiếm một phép màu…

Khi loay hoay phía nào cũng là nỗi nhớ
mới thấy trái tim mình đáng sợ
như một tim đèn vừa được châm thêm dầu nữa
muốn tắt nhưng lại rực sáng hằng đêm…

Những bàn tay đã từng nối với nhau bằng những hình ảnh thân quen
những tiếng cười đã từng vun đầy trong lồng ngực ấm áp
những nụ hôn đã từng bình yên trong tháng ngày dài xa tắp
những yêu thương đã từng không tin vào mất mát
dù là lúc khốn cùng…

Những khi hằng đêm phải loay hoay mới thấy sợ những bao dung
thà mình cay nghiệt như bao con người khác
ghét một người thì đau và yêu một người thì mỉm cười đơn giản
đừng lặng im bên ngoài rồi để bên trong trái tim gào thét
đừng sợ nước mắt
nếu đáng để khóc cho mình…

Giá như cuộc đời này chỉ vừa vặn đúng một hành trình
hạnh phúc rồi khổ đau rồi hạnh phúc…
có thể sinh ra rồi chết đi để sống với một điều mình tin chắc
là một hành trình không may mắn
sao không cho mình được chết đi để lại được bắt đầu…

Khi loay hoay phía nào cũng là nỗi nhớ, đêm có còn là đêm nữa đâu
không thể ngủ, không thể quên, không thể dù nhắm mắt
đưa bàn tay mình ra và rụt về trong một khoảng không thinh lặng
rồi tự hỏi, cũng trong đêm, người kia có đưa tay ra và chờ một khoảnh khắc
linh cảm dành cho người mình yêu thương nhất
đúng đến bao nhiêu lần…

Còn bao nhiêu đêm nữa để mình thấy mình phân vân
thấy mình nằm xuống, đứng lên và ngồi trong bóng tối
cười với chính mình cho bớt đi một chút đau nhói
mà có khi tiếng cười cũng không thể cất lên nổi
đành cười trong lặng thinh…

Đành để mình nhìn thấy nỗi nhớ từ chiếc bóng của mình
đành để mình đợi bình minh từ màn hình điện thoại bật sáng
đành để mình nghĩ rằng một người vẫn tốt hơn là hai người cùng lau nước mắt
đành để mình làm người tệ hại nhất
trong yêu thương này

Một tim đèn
vẫn sáng lên hằng đêm dù không còn châm dầu từ lần cuối cùng giữ ấm trong tay!

Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa
hãy nằm xuống và lắng nghe…

Dưới mỗi bước chân của mình là những dấu vết đã qua
những yêu thương mà mình không biết cách gìn giữ
những lạnh lùng mà mình trao đi như một liều thuốc thử
những tháng ngày mình sống như loài thú dữ
đầy rẫy bất an…

Nằm xuống thật chậm và vòng tay ôm lấy chân
để biết mình cũng từng làm tổn thương bao nhiêu người khác
ích kỷ với bản thân trong những lần chối từ gánh vác
mình đã lùi sâu hơn khỏi vùng ánh sáng
nơi từng muốn lao vào…

Mạnh mẽ bao nhiêu lần rồi cũng bộc lộ một lần đau
phơi bày hết con người thật từng lặng im che giấu
chỉ là đứa trẻ con luôn cần tìm nơi nương náu
thấy phía nào bình yên cũng cười, cũng giơ tay níu kéo
sợ mình bị bỏ rơi…

Sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại gió trời
sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại nước mắt
sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại không gian im vắng
sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại mình ngơ ngác
gọi tên những yêu thương…

Nằm xuống đi, nằm xuống một lần sẽ dễ dàng hơn
cho ngày sau đừng huyễn hoặc thêm nữa
làm một người bình thường cho ngoài kia bớt đi những đổ vỡ
tin vào cái nắm tay đã đong đầy thương nhớ
của duyên may…

Vì đã đến rồi cũng sẽ đi khỏi cuộc đời này
vì không ai muốn cô đơn là định mệnh
vì mở lòng ra có thể sẽ thêm vết thương nhưng có thể sẽ lành lặn
vì thà đắng cay còn hơn là hối hận
đã không nắm chặt tay…

Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa
hãy nằm xuống cho yêu thương đó biết mình đang hao gầy!

Khóc thét lên cho nỗi đau của người mình thương nhớ
nhưng vẫn không thể
mang người đó trở về

Dù có mắng chửi cuộc đời cả trong những giấc mơ…

Đã không còn có thể nắm lấy bàn tay để tìm lại hơi ấm ngày xưa
không còn có thể choàng vai mà mặc kệ cuộc đời khốn khó
không còn có thể hỏi han nhau trong những bữa cơm sum vầy nhiều bày tỏ
không còn có thể thức cạnh nhau trong những đêm nhiều gió
dưới một mái nhà…

Làm thế nào biết mất mát khi mọi thứ vẫn bình thường trong từng ngày qua
thậm chí đôi khi tự nhủ rằng yêu thương ấy là mãi mãi
lo toan cho những giận hờn chung quanh mà quên mình trẻ dại
cuộc đời ai cũng có lỗi
ngoại trừ bản thân…

Cho đến lúc nhận ra mình chưa bao giờ đơn độc để phân vân
thì phía sau lưng đã là một khoảng không đầy ám ảnh
khóc cho đến bao nhiêu lần người cũng đã không còn về và đứng bên cạnh
mong gì đến một cái dang tay dù trời không trở lạnh
mong gì được bao dung…

Mình đã sống qua từng ngày bằng quá nhiều những vô tâm
dù trong tiềm thức vẫn mơ làm đứa trẻ
biết vẫn còn gia đình sao cứ đi hoài như người xa lạ
bất chấp cả những đắng cay lẫn nghiệt ngã
chỉ cố nghĩ cho mình…

Đâu biết rằng được dõi theo từ mỗi sớm bình minh
được dõi theo bằng từng lời cầu nguyện
được dõi theo như ngọn gió trên sa mạc
được dõi theo như thể cả đời mình đi lạc
ngay từ lúc bắt đầu…

Trở về đi, cho dù người có đang ở nơi đâu
hãy để thiên đường cho một ngày nào đó
bao nhiêu lời cần nói với nhau, cần như hơi thở
làm ơn đừng mỉm cười, đừng bao dung như là phải thế
đừng thứ tha…

Sẽ phải xin lỗi bao nhiêu lần
khi quỳ gối dưới mái nhà…

Đã có những buổi chiều như thế
trong lòng không còn một chút gì của mạnh mẽ
ngoài …cô đơn!

Chúng ta ngồi như thế mà trong lòng trống rỗng những nỗi buồn
những yêu thương, giận hờn cũng không còn chỗ cất giữ
cảm giác như mình đã sống quá đủ
ước mơ của cả cuộc đời giờ gói gọn trong một cơn thèm ngủ
để mà quên…

Có một giây phút thôi, thấy mình muốn được khóc thật lặng im
cứ để những giọt nước mắt lăn dài không thành tiếng
không muốn đưa tay lau, không cần ngăn mình hối tiếc
cả thế giới bỗng chốc chỉ còn mình, chỉ riêng mình nhận biết
mình đã đổi thay…

Đã có những buổi chiều như thế
chúng ta ngồi và nhìn xuống lòng bàn tay
những đường kẻ đã dẫn dắt mình đi theo một số mệnh
những hoài nghi mình có thể sống cuộc đời mình hay chỉ được quyền tiếp nhận
những phân vân mình có được là mình nếu chỉ toàn là chân thật
mình sẽ ra sao?

Đã có những buổi chiều, chúng ta ngồi đó giữa ngày tháng ồn ào
bỗng sợ trong tim mình tắt đi một ánh lửa
bỗng sợ người mình đang yêu thương từ chối làm điểm tựa
bỗng sợ bước chân đã không còn thuộc về mình nữa
bỗng sợ mình thấy bình thường khi mình nghiệt ngã
như bao người?

Chúng ta ngồi đó, giữa những buổi chiều, tìm kiếm một niềm vui
khi không biết trong lòng hình hài của niềm vui giờ đã như thế nào để giữ lấy
mất mát thật nhiều hay hạnh phúc thật nhiều đều làm con người ta sợ hãi
sợ cuộc đời quá nhẫn tâm hay ưu ái
mình sẽ không thể bình yên?

Đã có những buổi chiều như thế
chúng ta chỉ đủ trí nhớ để biết mình đang ở đâu giữa những con đường…

Nơi ấy là khung cửa mở ra phía một giàn hoa
nơi ấy là những đoá hồng vàng nở bốn mùa dưới nắng
nơi ấy là một trời sao trong những đêm tĩnh lặng
nơi ấy là một vòng tay nép sau những ngày mỏi mệt
của một người…

Nơi ấy có một trái tim luôn biết mình an vui
như giọt sương mỗi ngày dù chết đi vẫn hạnh phúc
cảm giác sống thật sự một cuộc đời sau bao nhiêu là nước mắt
không còn muốn từ nay mình phải làm gì nữa để giữ chặt
mọi thứ ngoài yêu thương…

Nơi ấy chỉ còn đủ niềm tin cho một con đường
có thể đi khi nào muốn đi, ngồi khi nào muốn ngồi trong bóng mát
lấy tiếng cười để làm thước đo cho năm tháng
những giấc mơ được lãng quên qua từng bữa sáng
mỗi ngày…

Nơi ấy là hơi ấm trong những chiều mưa ướt trên vành tai
nơi ấy là một tách choco trong những ngày gió bấc
nơi ấy là một mùi hương không bao giờ biến mất
nơi ấy là một dòng sông không cần đầu nguồn để sợ mình khô cạn
nếu không chịu ngoái nhìn…

Nơi ấy bình thường với những bề bộn khi thức giấc trong bình minh
tiếng chuông gió ngày nào cũng như thế
những thân quen càng muốn được thân quen hơn nữa
bản năng từ đó có thêm cách chối từ nỗi sợ
của cuộc đời…

Nơi ấy là nhà
chỉ vậy thôi!

Cho một lần được xắn tay áo, rất bình thường
nhưng mình hiểu trong lòng mình đó là yêu thương

Nhưng mình hiểu ra rằng đã thôi không còn cô đơn

Dù ngoài trời có bao nhiêu gió lạnh đổ về cùng
dù ngoài trời mùa đông có dài thêm một mùa nữa
dù ngoài trời có lặng im mình cũng không run sợ
dù ngoài trời có nhiều hơn bão giông và đổ vỡ
vẫn thấy ấm ở bàn tay…

Chỉ một lần được xắn tay áo mà cuộc đời đổi thay
từng nếp gấp cuộn lên trên tay áo
duỗi cánh tay ra để những ngón tay được về nương náu
nhịp tim bình yên và hiểu thấu
trong cả hai con người!

Có những điều cứ nghĩ là giản đơn nhất cuộc đời
như khi người này để cho người kia xắn tay áo
điều mà mình đã tự làm bao tháng ngày không hoài nghi hay đau đáu
giờ có một người khác mỉm cười và bảo
-đừng âu lo…

Vì đã có một người nhớ xắn giùm tay áo vào mỗi buổi sáng bước chân ra khỏi nhà
vì đã có một người choàng tay từ phía sau mà khúc khích
vì đã có một người giành lấy mình khỏi những bất cần, cố chấp
vì đã có một người dạy cho mình về hạnh phúc
là không thể buông tay…

Chúng ta đã từng mơ ước về những điều không có thật trong cuộc đời này
để làm niềm tin cho những ngày mịt mùng khuya tối
mỗi ngày đều phải chọn lựa bình yên hay nông nổi
cho đến khi được một người cầm tay, vuốt phẳng vai áo và nói
-cuộc đời là giản đơn…

Như khi một người lần đầu tiên trong đời được một người xắn tay áo
mới biết mình được sinh ra không chỉ một lần…

Dù người sẽ đi đâu vào những ngày tháng này
thì vẫn luôn có một vì sao nhìn thấy rõ những dấu vân tay

Để mỗi bước chân người bớt đi những loay hoay
để mỗi lần run vai biết lòng mình không hề lạnh
để mỗi lần đứng im vẫn thấy quanh mình một hơi ấm thân thuộc
để mỗi lần chùng lòng đều tin có một người hiểu được
mình mệt mỏi ra sao…

Sẽ có những đoạn đường người phải một mình lầm lũi vẫy chào
quen với bóng đêm như quen từng hơi thở
những gì mang theo đều xem là một món nợ
đã vay của người mình yêu bao nhiêu lần thương nhớ
cũng đáng để nặng vai…

Dù người sẽ đi đâu, cũng đừng sợ nắng rát hay mưa bay
ở chốn nào cũng đừng sợ làm khách lạ
đôi chân của mình, trái tim của mình… đừng sợ vấp ngã
mình đau một lần, người cũng không ít hơn thế
đêm rồi sẽ là ngày…

Rồi cuộc đời sẽ đến lúc mình gặp lại một bàn tay
rồi mình khóc như chưa bao giờ biết khóc
rồi cắn thật lâu, rồi ghì thật chặt…
rồi hỏi – đã đau đủ chưa để yêu thương lành lặn
cho hạnh phúc bắt đầu…

Luôn có một vì sao không chỉ sáng trong đêm thâu
luôn có một vì sao nhìn thấy người trong giấc ngủ
luôn có một vì sao ở trên những đầu ngón tay làm dấu chỉ
luôn có một vì sao ở cùng người trong những suy nghĩ
cuộc đời sẽ bình yên…

Luôn có một vì sao, vì người mà nhận hết ưu phiền!

Liệu một ngày nào đó giữa cuộc đời mịt mùng
có một người dừng lại và hỏi
chúng ta có thể đi chung?

Chúng ta có thể cùng đi để mỗi người bớt một chút lạnh lùng
chúng ta có thể trông chừng nhau khi người kia thiếp ngủ
chúng ta có thể hỏi han cho mình cũng được quan tâm đầy đủ
chúng ta có thể xốc người kia lên trong những ngày ủ rũ
vì sẽ chẳng còn ai…

Khi cô đơn là một thứ gì đó không rõ hình hài
nhưng mỗi ngày chúng ta đều nắm tay để cười nói
biết phải làm sao nếu trái tim đã quen với những cơn đói
thêm một yêu thương hay bớt một yêu thương cũng không có gì thay đổi
chúng ta quá tàn nhẫn với mình…

Liệu một ngày nào đó, một người dừng lại và hỏi
liệu chúng ta có thể chia sẻ một chút niềm tin?

Chúng ta có thể đừng hoài nghi để giấc mơ tìm lại chút yên bình
chúng ta có thể mỉm cười rồi gật đầu như vốn đã…
chúng ta có thể choàng vai mà quên đi từng xa lạ
chúng ta có thể lặng im vì cuối cùng sau tất cả
cũng có một con người…

Cũng có một duyên may tồn tại dưới bầu trời
cho nước mắt hiểu vì sao mình sinh ra để rơi xuống
hạnh phúc đôi khi có thể khiến con người ta chạy trốn
sợ một ngày ấm êm rồi ngàn ngày giá buốt
thà là không…

Liệu một ngày nào đó, có một người dừng lại và hỏi:
chúng ta có thể đã được sinh ra để đi cùng

Chúng ta đã được sinh ra để nhìn thấy nhau dù cuộc đời có mịt mùng!

Đừng lặng im nữa dù trong lòng không vui
đừng chỉ làm một bóng mây qua trời…

Không ai sinh ra để hoàn hảo với một con người
sẽ có lúc phải làm người kia đau đớn
nắm cho chặt bao nhiêu bàn tay cũng chỉ là năm ngón
càng dè sẻn giận hờn thì càng nhiều giấc mơ chạy trốn
khỏi những ngày âu lo…

Những ngày mà muốn làm một điều gì đó cũng đắn đo
cứ loay hoay mình có sai với trái tim mong ước
ai cũng biết sẽ xót xa nếu nước mắt rơi xuống
và nụ cười không còn tựa vai vào hạnh phúc
để bình yên…

Đừng lặng im nữa nếu trong lòng là ưu phiền
yêu thương sinh ra vì cần lấp đầy những khoảng trống
nói bất cứ điều gì kể cả cần phải khóc
đừng lặng im, đừng quay mặt…
đừng xua tay…

Mỗi một con người đều có cho riêng mình một ký ức đã lỡ vay
không thể biết khi nào sẽ thôi ám ảnh
nên cứ để cuộc đời lo toan những đêm trời trở lạnh
mình sẽ gối đầu lên cánh tay người mình yêu thương thật chậm
rồi ngủ vùi…

Rồi bình minh sẽ là nụ hôn từ một con người
rồi biết rằng đau là trưởng thành thêm nữa
rồi bữa ăn sẽ ăn thật lâu cho người kia chờ đi rửa
rồi không thèm ôm để được ôm từ phía sau cho thoả thương nhớ
từ một trái tim…

Đừng lặng im nữa nếu đó là người mà cuộc đời bắt mình phải đi tìm!

Dù chỉ là một khoảnh khắc hay một quãng đời
vẫn muốn giữ lại để biết lòng mình từng vui
Bao nhiêu lâu mới được gặp một con người
sau những ngày chỉ đi mà không cần nhìn rõ
đôi lúc ngại một cơn mưa hay một ngày nhiều gió
chỉ vì biết sẽ phải tự mình che chở
dù có lạnh hay không…

Gặp một con người để không còn sợ ký ức mình sẽ mênh mông
có sắp xếp, có gọn gàng, có ngăn nắp
thứ cảm xúc chưa bao giờ gọi tên giờ mỗi ngày đều tập đọc
cảm ơn những nhịp tim đã chậm lại một giây để ngăn mình không khóc
vì được yêu thương…

Được nắm lấy bàn tay để còn biết dỗi hờn
được tô son vì biết mình cần hơi ấm
được nhớ ra ai cũng vui khi một ai đó chăm sóc
được bình yên dù có phải nhắm mắt
bởi có người cạnh bên…

Dù chỉ là một khoảnh khắc vẫn muốn không bao giờ quên
dẫu cuộc đời đã quá nhiều cố chấp
phải cô đơn bao nhiêu ngày mới hiểu giá trị của một người đến bên và chải tóc
và thì thầm- đừng đánh mất
những gì thuộc về nhau…

Dù chỉ là một quãng đời cũng quá đủ ý nghĩa kể cả cho nỗi đau
mỗi lần chạm vào đều biết mình từng hạnh phúc
đã cười vui cho một lần được sống
cho một người nhận ra cần một người đến mức
chẳng gì hơn…

Để một lần được thấy mình hơn thế
mình của một con người mạnh mẽ
giữa giá lạnh đầy trời…
dù mùa Giáng sinh đang thắp đầy những ngọn đèn ấm áp trên vai!

Vì đã một lần đau từ trong xương thịt này
một lần đau đến quên mất mình có thể khóc
một lần đau mà cả triệu người nhìn không ai nhận ra mình cô độc
một lần đau để ước gì mình đừng phải sống
kể cả thêm một giây…

Trong giá lạnh rồi mình sẽ quen với những ồn ào quanh đây
khi phố xá không chỉ dành cho người người hạnh phúc
không ai buột khăn len mùa đông nơi lồng ngực
và cài nút áo cho những giọt nước mắt
nên phải chấp nhận thôi!

Những tiếng chuông không phải là thứ âm thanh duy nhất của cuộc đời
nên đừng nghĩ nữa khi biết mình tuyệt vọng
đừng nghĩ nữa khi đời mình đã có bao giờ được sống…
đừng nghĩ nữa khi niềm vui như cây non đã chết
đừng nghĩ nữa khi mình có thể nhắm mắt
ngủ một giấc cho riêng mình…

Hãy uống ly nước cam mà mình đã vắt với niềm tin
cho một buổi sáng mai nụ cười kia thức dậy
không cần thiết phải quên những yêu thương từng trải
đớn đau, oán hờn… vẫn cứ giữ ở đấy
rồi sẽ kiệt sức, rồi sẽ gượng dậy

Rồi sẽ tự nhiên như một dòng chảy
rẽ nhánh và bắt đầu…

Mùa Giáng sinh nào cũng có đầy những giá lạnh
để mình biết cách giữ hơi ấm cho ngày sau!

Đôi khi chỉ một lần trong đời làm chiếc chuông gió cho ai đó
rung lên những tiếng rất nhỏ
chỉ đủ để một người lắng nghe…

Tiếng chuông gió nhắc nhở về những bình yên của ngày nào đó dưới mái nhà
những sẻ chia chỉ một người thấu hiểu
những cười vui mà quãng đời nào mình luôn thiếu
những lặng im nhưng trôi qua trong dễ chịu
vì không cần nói gì hơn…

Làm một chiếc chuông gió trong cuộc đời người mình yêu thương
không cần nhìn vẫn biết là đang nghe thấy
lạc đến đâu cũng có một chổ dựa để không còn sợ hãi
như một chiếc bóng đi cùng mình đi mãi
bóng đổ về phía sau…

Có những người sống một đời chỉ để hỏi hạnh phúc ở nơi đâu
nên chỉ là một chiếc chuông gió thôi cũng nhiều hơn tất cả
không quan tâm nắng mưa hay bão giông gió ngã
cứ vang lên leng keng không một lần vội vã
như một thứ định mệnh đã an bài…

Như một người chìa tay ra và biết sẽ có một bàn tay
như hết đêm sẽ là ngày dù đêm có là đêm trắng
như mình yêu cô đơn cho đến ngày thấy cô đơn chỉ toàn là vị đắng
mà cuộc đời còn chua, cay, ngọt, mặn
cuộc đời còn những giấc mơ…

Là một chiếc chuông gió treo lên trước hiên nhà
là một chiếc chuông gió treo bên ngoài cửa sổ
là một chiếc chuông gió treo quanh căn bếp nhỏ
là một chiếc chuông gió treo trong từng thương nhớ
của một người…

Đôi khi chỉ cần làm một chiếc chuông gió
cho một cuộc đời!

Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng bạn những bài thơ ngọt ngào trong tập thơ Từ Yêu Đến Thương của nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Những bài thơ như đang chạm vào trái tim của chúng ta. Những lời thơ chân thành, xao xuyến để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng độc giả. Hi vọng bài viết này của chúng tôi sẽ làm hài lòng các bạn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi! 

Related posts

Bài thơ Hãy Quên Đi (Ngạo Nhiên): Để cuộc đời…sống mãi với niềm vui

admin

Tập thơ hài hước, thơ chế vui cười không ngậm được miệng

admin

Bài thơ Cửa Phật linh thiêng – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Leave a Comment