Nhà Thơ Nổi Tiếng

“Tượng Của Tôi”-Tiếng Lòng Của Nhà Thơ Chim Trắng – Hồ Văn Ba (P2)

Tiếp theo mạch cảm xúc bài viết “Tượng Của Tôi”-Tiếng Lòng Của Nhà Thơ Chim Trắng – Hồ Văn Ba (P1), ngay dưới đây, chúng tôi xin trích tiếp phần 2 gửi tặng quý vị độc giả đam mê thi ca nhé. Những vần thơ được gieo lên luôn vang vọng trong tâm khảm của mỗi người. Hy vọng bạn sẽ có những trải nghiệm thú vị khi đọc những kiệt tác của ông nhé!

Nội Dung

Hạ về không rớt một tiếng ve
(Ô kia áo đỏ!)
Vạt nắng buông lả tả thắp nền hè

Bắt đầu lạc vào chúm chím môi rất lạ
Những đôi mắt lạnh lùng, đôi mắt thản nhiên qua
Bắt đầu lạc vào chùm hoa tím nhỏ
Chú chim câu đứng, nghĩ
Suy tư gì trước cung điện triều Yi
Chớ dẫn ta vào chiến trận Imjin

Nán lại một ngày thêm một ngày mới nữa
Lạc vào sâu thẳm nhau đi
Lạc vào nắng lạc vào mưa bất ngờ xối xả
Ngó núi bên kia lạc lối phía bên này
Sông Hàn trắng làm ta xa xót

Những con đường trên trái đất này dẫn ta vào mê trận
Nhưng có con đường ta không thể nào quên
(Ô kia áo đỏ!)
Chuyến bay lên nào ta cũng đáp xuống quê hương.

Mặt trời rực đỏ lăn trên biển
Tôi bấm máy cùng lúc buổi sáng bất ngờ sương
Mặt trời tôi không nguyên vẹn
Chợt đem lòng nuối tiếc một mùa xuân

Tình yêu tôi cũng vậy
Rực rỡ đâu đâu ngỡ rực rỡ quanh mình
Bất cần bất trắc
Bước chân trần nhẹ tênh

Dẫu sao tôi cũng giữ lại bức ảnh mặt trời khuyết tật
Giữ lại một tình yêu khuyết nữa bên tình
Để có lúc buồn vui đôi khi ca hát

Có thể suốt đời tôi luôn gặp gỡ tình yêu
dị dạng ẩn nấp tận đáy tim mình – cháy
đến tận cùng tàn lụi cứ như không
Và tôi hạnh phúc
Ngắm lại tro than thắm thía biết bao điều.

Cắm bó nhang trước tượng đài
Người họa sĩ già đứng im tưởng niệm
Đôi vai gầy run lên
Trường Sơn ù ù gió thổi.

Thi sĩ đến từ Đông Á Thái Bình Dương
Thắp nén nhang xá ba xá
Cúi đầu suy tưởng
Đôi mắt xanh lơ chuyển màu.

Bầy trẻ giành giựt trái cúng trước đền
La ó, hò hét, đùa giỡn
Quá khứ chật cứng dưới chân người.

Tôi châm một điếu thuốc, đặt lên chiếc đĩa trống không những điều còn lại.

Bật lửa!
Khói nhang nghi ngút
Gió giật phừng phực
Dư âm tiếng kèn xung trận xa lằng lặc
Dư âm quá khư ôm chặt những xác chết.

Đứng trước lỗ thủng hình hài Tổ quốc đã thành sẹo không khóc không cười.
Tôi chong máy ảnh lên bầu trời xanh ngắn ngắt bấm bấm bấm…
Mây trắng cuồn cuộn trôi đi.

Nếu không ra biển
Biển vẫn mênh mông lặng im như thế
Lấp lánh như thế …

Tại vầng trăng muộn phía vô vờ đêm ấy
Cánh hải âu uể oãi phía chân trời ấy
Tôi đã lao ra biển bằng con thuyền độc mộc của mình
Bốn bề gió, sóng bốn bề – tôi

Không có nỗi buồn nào phải sắc màu của biển
Đôi khi muốn trở lại nỗi buồn mình
Không thể
Biển vẫn lấp lánh mênh mông như thế
Nếu không ra biển
Cách gì em hiểu nỗi cuộc đời tôi.

Ta cầm tinh con hổ dữ dằn
Gặp gỡ và ta run sợ
Muốn làm cuộc chia tay trước lúc đau lòng
Biển sừng sỏ bảo ta đứng lại
Ôi biển mặn mà một sắc da ngâm.

Nghĩa là ta phải làm cuộc chạy đua nước rút ngược chiều em

Tình yêu không nơi nương tựa
Như giọt nước mắt ta trong ngọn lửa em bùng.

Thôi đã trắng một mùa yêu dấu cũ
Cứ yêu đi như mới một lần yêu.

Tôi trồng cây bưởi ba năm
Bốn năm và cũng năm năm qua rồi
Tôi trồng em xuống đời tôi
Những mong kết trái cho vui cội cành
Trồng cây hoá cá biệt tăm
Trồng người hoá bóng mãi lầm lũi đi
Sân tôi loạn cỏ xanh rì
Nhìn chim sẻ múa tôi lì lợm yêu.

Có con tàu đang tăng tốc độ phía khơi xa
Đã đến ngày ta làm phận cũi
Cháy lần cuối cùng ra giữa bao la

Dẫu em có là con tàu kia như mũi tên lao
Sẽ không bao giờ trúng đích
Có là biển bao dung kia cũng chẳng kịp ru ta

Chẳng có cuộc biệt ly nào ở phía sau ta
Không gặp gỡ nào đón chờ ta phía trước
Im lặng làm người hạnh phúc
Gặp gỡ chia ly lóe chớp phía bên trời

Biển thinh lặng như không hề có biển
Nên có điều gì phải nói cùng em
Chính là điều tôi nói với con tàu kia như một nỗi niềm.

Rượu sủi tăm
Ở Đất Phương Nam tôi bắt đầu buồn
Bắt đầu nối sợi dây buồn không nơi chôn cất
vào một chốn không góc rễ không nguồn cội nào.
Mộng du từ Trịnh Hoài Đức đến Lê Lợi vào ngồi một góc cũ Mai Hương (*)
Em đối diện tôi, cười tím áo.
Khoanh khói thuốc thành một vòng trắng
số không trước cái vòng trắng của
Duật (**) từ lâu lắm.
Nhẹ nắm bàn tay năm ngón thon dài
nắm phải đóa hồng nhung mọc từ chiếc lọ thuỷ tinh
Tôi chảy máu!

Bây giờ con đường Lê Lợi không còn Kem-Cà phê nào mang tên Mai Hương.
Bạch Đằng kem bây giờ không có ai tên Nhài ngồi đợi.
Năm mươi năm khô khóc nói cho mềm là nửa thế kỷ.
Bom và mìn lửa và khói – máu và nước mắt trung thành và phản trắc nói cho cùng là những vết thương. Đợi sao nổi!
Nhưng có một chàng trai –già chợt nhìn rượu sủi tăm bắt đầu mộng du, mơ màng chút hương nếp Bắc, đến Mai Hương gọi một ly đen-nóng.
Ông hâm lại mối tình đầu không nơi nương tựa của mình.
Mỉm cười với mình.

Trở lại em đường Tigôn lặng tím trên đầu
Thầm đếm từng chiếc lá dưới chân tôi
Lật xấp ngữa xem từng số phận

Con đường vẫn như xưa
Dòng sông vẫn như xưa
Đời người không ngớt sóng

Tôi đi, bỏ lại những chiếc lá như tôi vừa bỏ
tôi ở lại phía sau mình, không thương yêu,
hận thù, không buồn vui hạnh phúc

Con đường lại lung lạc bước chân tôi
Bờ kia em đứng đợi.

Phóng đời bằng một cây lao
Đứng không đúng thế ta nhào xuống ta
Đời dâng cây trái và hoa
Có gan thì hãy phóng qua tim mình

Rừng đang xanh ta lá đỏ
Không tiếng bìm bịp kêu con nước lớn vẫn qua lòng
Những khi biển vẫn róc rách trong ta con suối cũ
Yêu trên núi đồi đau điếng một dòng sông.

Rừng đang gió và ta đã biển
Biển thét gào ta đã vô biên
Yêu bây giờ yêu xanh ngọc bích
Hay đâu lá đỏ đã bên thềm.

Nếu có điều gì phải nói cùng em
Phút giây này ta thực sự bình yên.

Tháng Tư thổi bay mùa hạ
Cà Mau kinh nguyệt rơi vải những giọt máu phượng
Con đường Hồ Thị Kỷ vô thanh
Tiếng đế giày cọc cọc dội ngược lên ngực
Giấy bạc pô-li-me làm xiếc rơi xuống bàn tay lật ngửa đúng một trăm triệu (*)
Nhớ mùa U-Minh-hạ vuốt mặt xác muỗi đỏ máu mình
Nhớ Kỳ Nam thời dậy thì
Nhớ năm mười sáu tuổi lông tơ ria mép
Hòn đá bạc nhô vú lên bầu trời đêm thách thức
Rễ đước làm tình với sóng
Tôi ân ái mình
Bắt đầu cô đơn từ đường Hồ Thị Kỷ Cà Mau
Kết thúc ở Sài Gòn bằng một tiếng rên đêm

Tôi độc thoại em độc thoại
Dưới đáy sâu kia sông hát những gì?
Dòng sông độc thoại.
Giữa đôi bờ đêm nay.

Ngước lên trăng trăng vàng võ bên lòng
Cúi nhìn sông dòng sông nín lặng
Cúi nhìn mình mình giữa mênh mông
Hình như nỗi xót xa chưa định dạng.

Lại làm một cuộc chơi trắng
Một mình thôi trắng xoá bên đời.

Chim thì kêu rất nhỏ ở trong cây
Những nụ cười núp ở bờ vai
Xe chở người yêu đi nước chảy
Chỉ có hàng me và tôi đứng lại
Ngẩn ngơ nhìn

Con đường xanh thẳm tán dù che
Ai líu ríu dưới vòn cây – hạnh phúc!
Nghe như thể cành xanh cũng hát
Với lòng đường loang loáng bánh xe quay
Nhịp nhàng tiếng dép cũng song đôi

Chiều đi rồi tôi biết đến cùng ai
Đường sẽ lặng như dòng sông nín thở
Chưa kịp nghĩ chưa kịp nghe lòng lạnh lẽo
Chợt tiếng chim kêu trong lá dày
Chợt như là hơi ấm vào tay

Đời bây giờ chuyên chở tình yêu
Thành phố trẻ con người nào cũng trẻ
Tôi chọn đường Nguyễn Du đi và kể
Như một lời thỏ thẻ với tình yêu.

Mùa hè một – chín – bảy –tám Sài Gòn
Mình playmo định hướng Tây Nam (*)
Lan rừng chưa thành kỷ niệm
Chim sẻ chưa về
Mẫu đơn chưa nở
Tiếng guốc gõ đòn chưa rõ âm thanh.

Điều gì cũng chưa chưa cả
Người đàn ông ấy nghĩ mình hạnh phúc.

Năm bán nhà đi – hành lang không bán.
Hồn nhà hồn cửa mang theo
Giữ lại sau mình một màu hoa huyết dụ
Mẫu đơn tàn.

Lủng lẳng nhành lan trước ngực
Người đàn ông bôi xóa một cuộc tình khai man!

Chim sẻ về khiêu vũ
Chim sẻ về rụng xuống bay lên
Lủng lẳng lan rừng trước ngực
Người đàn ông đi thẳng đến vô cùng
Tìm gì ở chặng cuối mùa đông?

Chợt muốn tưởng niệm mẹ Việt Nam Anh hùng bí danh Nam Nhứt ở xã Tam Phước, Châu Thành, Bến Tre

Cua thì đi ngang qua bờ mẫu cánh đồng
Tôi cũng có thời đi ngang như cua chui vào hầm vách đôi của Mẹ
Thế đi ngang của con không bao giờ oai vệ
Nhìn mắt mẹ tôi kiêu hãnh đi ngang không hề run sợ.

Thưa mẹ,
Bây giờ con đi thẳng
Thế đi ngang của con lâu ngày con quên hẳn
Xin mẹ đừng buồn
Con đi thẳng trên mảnh đất đầy vết sẹo này
dù quanh con, không có một căn hầm nào
một mũi súng, một lưỡi lê nào.

Hầm mẹ, một thời đã qua
Mẹ cũng ngủ yên rồi,
Xin mẹ thứ lỗi
Con được đi thẳng sau khi nhìn sâu vào đôi đồng tử rưng rưng bao nỗi niềm của mẹ.
– Con đi thẳng.

Thường ngày ngủ sớm theo gà
Mai – Cà Mau thức trắng

Không mong gặp ai chẳng nghĩ gặp ai ở đó
Bạn bè tứ tán
Tình cũ chẳng có – để nhớ – buồn chơi!

2 giờ sáng tự ru bằng “Ne me quitte pas” (*)

3 giờ sáng
Chợt nhớ Cà Mau còn có một họa sĩ già tài hoa khó tính
Còn một nhà văn trẻ không hề thân có thể ghé qua.

Chợp mắt vài giây giật mình nghe sóng vỗ
Ở Năm Căn còn có ông Ba nhớ
Tiệc sắp tàn còn gọi “con Út mót một can coi!”

Ne me quitte pas
Không ai yêu tôi vừa bỏ tôi, đi
Cớ sao buồn vô phương ngủ
Mai – Cà Mau rồi – Thức trắng với Cà Mau

Tưởng chơi vui ở đất Lào
Chợt hoa ban trắng chợt nao núng mình
Tiệc vui rượu đổ linh đình
Tiệc ta ta rót cho mình một ly.

Mười ngón tay dài rung phím tơ
Am ba đồng vọng đến bây giờ
Người ơi còn khóc bao nhiêu nữa
Qua tiếng tơ đầy qua tiếng thơ?

Người trỗi làm chi “khúc nhạc buồn”
Tóc dài khuê các cũng đau thương
Gục đầu nghe “tiếng đàn trôi” rụng
Môi dại còn di vị chán chường.

Người bảo này em “… …danuble”
Vừa chưa lòng em hay chưa vừa!
Môi nào mím chặt cay mi mắt?
Đàn bỏ lâu rồi bặt tiếng thơ!

Mới đó mà như tự thuở nào
Đàn xưa còn gợi ý thơ sầu?
Bình minh giờ đây trong lòng chớ
Mười ngón tay dài có gợn đau?

Ngủ đi em
Nắng đã chiều
Cây trái ấy và Pấ(*)

Hát đi em
Quả đã vàng
Cây trái ấy và Pấ
Ô-xơ-Rây xà-ới-ây(**)

Có một mùa xoài đỏ dạ trong tôi
Có một cuộc chia tay buồn như lá đổ
Sẽ có một mùa quên chưa biết vị mùi…?

Ô-xơ-Rây
Hoài hoài nhớ bàn tay em vẫy
Em là bức tượng đồng mang tên chia tay
Mãi mãi của tôi

Pấ đã xa rồi
Em cũng ngủ yên rồi.

Ngó đời ngã bảy ngã ba
Ta đi thanh thản như là chân không
Ngó tình khi có khi không
Ta đi thẳng tới mà không niết bàn
Trước em ta quá ngỡ ngàng
Bước đi nữa bước đã hoang mang đời
Lỡ mà ta chuốc đắm say
Trái tim sẽ nát sẽ ngầy ngật xuân
Ôi tình yêu quá ân cần
Thì xem chỉ mới một lần đau thôi.

Nếu lúa nở ra kim cương
Sau đó tự hủy mình
Đàng nào cũng đói
Tôi không chọn cả hai

Nếu lúa nở ra hoa quỳnh
Sau đó lúa tự hủy
Tôi chọn quỳnh hoa chút hương

Nếu lúa nở ra thơ
Sau đó lúa tồn tại
Tôi chọn lúa và thi sĩ

Nếu lúa nở ra em
Sau đó lúa tồn tại
Tôi chọn em
Nhưng em phải là phụ nữ

Nếu lúa nở ra tên đồ tể
Sau đó tự hủy hay tồn tại
Tôi từ chối cả hai

Nếu lúa nở ra tên cơ hội
Sau đó lúa tự hủy
Tôi chọn tên cơ hội
Một giây thôi
Tôi hủy hắn.

Như vậy, chúng tôi đã trích dẫn nguyên 43 bài thơ của tập thơ “Tượng Của Tôi” Của Nhà Thơ Chim Trắng – Hồ Văn Ba nhé. Đây là tập thơ nổi tiếng, nhẹ nhàng đi vào tâm hồn mỗi con người. Cùng nhau đọc và tìm hiểu thêm về thi sĩ này thông qua những tập thơ tiếp theo nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết trên!

Related posts

Đời vắng em rồi say với ai (Thơ Vũ Hoàng Chương) phần Từ đấy về sau (2)

admin

Nhà thơ Vũ Hoàng Chương và tập Bút nở hoa đàm phần thứ nhất

admin

Chọn Lọc Những Bài Thơ Hay Của Bùi Minh Quốc (Phần 1)

admin

Leave a Comment