Thơ Hay

Tuyển chọn 101 bài thơ hay về mưa sài gòn hay nhất mọi thời đại

Thơ hay về mưa sài gòn đã không còn quá xa lạ với những bạn đọc yêu thơ. Nhìn những cơn mưa khiến lòng ta trở nên yếu đuối đến lạ thường, những nỗi buồn cứ thế trào dâng trong tâm hồn chúng ta. Có những chuyện không phải chúng ta muốn quên đi là được bởi thế nên thay vì một mình gặm nhấm nỗi đau thì chúng ta nên chia sẻ tâm trạng của mình đến những người xung quanh. Mình cùng nhau khám phá những bài thơ hay về mưa nhé!

Những bài thơ hay về mưa sài gòn luôn thu hút sự quan tâm mạnh mẽ từ bạn đọc. Không chỉ hay mà những bài thơ này còn mang những ý nghĩa sâu sắc và có độ lan tỏa mạnh mẽ. Nhiều người xem những bài thơ hay về mưa này như một nơi để thỏa nỗi tâm tư trong lòng. Cùng nhau khám phá nhé!

– Chiều tháng bảy, hạt mưa ngâu rả rích
Quán cafe tĩnh mịch một bóng ngồi
Âm thầm nhìn từng giọt thánh thót rơi
Như ánh mắt của một thời kỷ niệm
Tôi ngồi đó góc mưa chiều phố nhỏ
Nhin hạt rơi đưa vào cõi xa xôi
Nhấm một tí giọt nào nghe cũng đắng
Nỗi buồn ơi dường như đã xa rồi…

– Chiều nay mưa lại miên man !
Giọt thương, giọt nhớ vỡ tràn giọt mong
Giọt nào… nhỏ xuống má hồng ?
Giọt nào… nhỏ xuống giữa lòng người thương ?
Giọt nào… thành giọt lệ vương ?
Giọt mơ …nhỏ xuống thành nguồn tương tư ?
Giọt nào… là giọt thật hư ?
Giọt se …muối mặn rã nhừ bờ môi ?

– Tiếng mưa rơi hôm nay sao buồn quá
Như trách hờn tình đã vắng bao hôm
Có nhớ nhung,có nghe tiếng dỗi hờn
Hay che đậy nỗi buồn bao ngày tháng..
Em khát anh, như mùa đông khát nắng
Rất dịu dàng, sâu lắng và thiết tha
Nhìn mưa rơi mà mắt ướt lệ nhòa
Anh có hiểu ? nỗi lòng em không nhỉ ?

– Tiếng mưa rơi hôm nay sao buồn quá
Như trách hờn tình đã vắng bao hôm
Có nhớ nhung,có nghe tiếng dỗi hờn
Hay che đậy nỗi buồn bao ngày tháng..
Em khát anh, như mùa đông khát nắng
Rất dịu dàng, sâu lắng và thiết tha
Nhìn mưa rơi mà mắt ướt lệ nhòa
Anh có hiểu ? nỗi lòng em không nhỉ ?
Mưa bong bóng ngày xưa
Phập phồng bong bóng trời mưa
Chút chua xót của ngày xưa có còn
Cây mơ lá rũ chiều đông
Hồn tôi nhàu nát mênh mông nỗi buồn
Trời mưa bong bóng phập phồng
Nhớ người môi thắm má hồng năm xưa
Mái nhà gió bạt phên thưa
Trái tim tôi vẫn mấy mùa buồn đau
Nhớ người vọc nước tay đưa
Tuổi hồng mấy độ như vừa hôm qua
Con tàu vắng bóng sân ga
Phố buồn không nắng nhạt nhòa mưa rơi
Mưa chia mấy ngã cuộc đời
Màu thời gian có đợi chờ ai đâu
Lạc bàn tay đã ngoài nhau
Vết thương khốn khó ngọt ngào lời ru
Mưa sương ướt lạnh vai hờ
Em ngày xưa đó bây giờ nơi đâu
Hàng cây rũ áo thay màu
Hồn tôi gối chiếc nát nhàu gió mưa
Nhớ quên như đã bao mùa
Chiều qua phố vắng như vừa nhớ ai
Hạt mưa giọt ngắn giọt dài
Trăm con bóng nước vào tay phập phồng

– Chiều nay mưa đến bất ngờ.
Khiến cho lòng dạ thẫn thờ nhớ ai.
Hạt mưa thấm ướt mi dài.
Hay là lệ rớt miệt mài vì mong.
Lâu rồi chẳng có nắng trong.
Hôm nay mưa lại ghé hong nỗi sầu.
Người đi như nước qua cầu.
Bao giờ trở lại bến tàu năm xưa.
Nửa hồn tan tác theo mưa.
Nửa hồn còn lại vẫn chưa lối về.
Lạc vào trong cõi u mê.
Gọi tên ai đó mà tê tái lòng.

– Bởi mưa chiều lỗi hẹn phải không anh
Trách làm chi chẳng lành con tim vỡ
Cơn gió thoảng cũng đượm buồn than thở
Nhuốm ưu tư nên mây cũng giăng mờ
Có thương tình nơi quán nhỏ đợi chờ
Mưa ơi hãy thôi rơi từng giọt nhớ
Nơi xa ấy có người đang bước vội
Ướt lệ lòng lạnh lẽo giữa dòng trôi
Hãy chạnh lòng thương cho mảnh tình rơi
Còn hiu hắt giữa màn đêm mờ tối
Mưa có qua xin hãy đừng buồn thổi
Những nổi niềm ẩn khuất lối mưa sa
Người có buồn lỗi hẹn với người xa
Đừng trách mưa bởi đó là duyên phận
Mưa cũng thương cho cuộc đời lận đận
Mưa cũng buồn bâng khuâng mãi người ơi.

– Ngồi buồn tôi ngắm trời mưa
Mà sao thấy dáng người xưa dạt dào
Bây giờ..người ấy..ra sao
Có còn nhớ đến hôm nào..ngày xưa..
Cái thời..đi đón..về đưa
Nắm tay đi dưới trời mưa cùng cười
Bên nhau đôi mắt rạng ngời
Nắm tay thề thốt..trọn đời bên nhau
Bây giờ..người ở nơi đâu
Tôi..đơn côi..ngắm thật lâu..mưa buồn…

– Đêm cô đơn mưa buồn giăng trĩu nặng
Nhớ đến người thường gặng hỏi một câu
Ở nơi xa anh có thấy u sầu
Nhớ về em mà ngầu vương khắc khoải
Trong căn phòng hình như đang trống trải
Em nơi này đang mải miết nhớ anh
Phương xa ơi, hãy để đó trao dành
Gửi em chút mong manh tình mộng ảo
Con tim em giờ đây đang chao đảo
Nên bồng bềnh lảo đảo giữa cuồng quay
Trời mưa tuôn giá buốt suốt đêm ngày
Anh hãy gửi nơi này hương ấm nóng
Để cho em đây không còn trông ngóng
Để tình anh còn đọng chút hương nồng
Mưa lạnh lùng tàn phai sắc má hồng

– Mưa rơi buồn như lòng tôi tê cóng
Mưa lóng ngóng như tôi trước cuộc đời
Mưa nhút nhát như tôi thủa xưa ấy
Mãi âm thầm lặng lẽ chẳng một lời
Ơi cuộc đời có bao giờ khác được
Cơn mưa buồn mãi mãi chẳng ngừng rơi…
Chiều mưa buồn!!!

– Mưa lại về trên phố cũ ngày xưa
Nỗi nhớ em nói sao vừa đây nhỉ
Vẫn còn đó lời hẹn thề chung thủy
Nhưng bây giờ sao chỉ mỗi mình anh
Em đi rồi con phố cũ buồn tanh
Biết tìm đâu bóng hình ngày xưa đó
Đã bao mùa mưa về nơi phố nhỏ
Anh chạnh lòng mà mắt đỏ môi cay
Chắc bây giờ em hạnh phúc bên ai
Nên đâu còn nhớ những ngày mưa đổ
Mộng chung đôi giờ thay bằng đau khổ
Trái tim buồn cũng loan lỗ tái tê
Con phố này anh vẫn bước lê thê
Nhưng vắng em lối đi về lạnh giá
Vì giọt mưa não nề rơi vội vã
Hay lệ trào mà ướt lã bờ vai.

– Mưa tí tách mưa rơi tầm tã
Phải chăng Trời cũng nhả tơ vương
Khóc tình ta lắm đoạn trường
Yêu…sao chịu cảnh đau thương đôi đường
Mưa ơi hỡi má hồng đẫm lệ
Giọt đầy vơi như thể châu sa
Lối xưa giờ trãi nhiều hoa
Nhưng người nay đã đi xa thật rồi
Mưa hờ hững gợi khơi nỗi nhớ
Con đường đê bên lỡ bên bồi
Mênh mông một cõi mênh mông
Vẩn vơ…khắc khoải nặng lòng đa mang !
Mưa lạnh lẽo…mưa chan nước mắt
Mặn đôi môi… khao khát bờ vai
Men nồng ta mượn…tìm say
Ngẩn ngơ nếm phải men cay…tình sầu!

– Mưa chiều gió nhẹ mưa bay
Thổi vào nỗi nhớ người nay phương nào
Mưa buồn rắc giọt lao xao
Giọt thương giọt nhớ ngọt ngào tình ai
Mưa cho ướt đẫm gót hài
Cho dòng lệ thắm tóc mai ướt mềm
Mưa rơi từng hạt bên thềm
Bâng khuâng trong gió bướm tìm nhụy hoa
Mưa mùa rắc hạt xót xa
Mong manh kỷ niệm người qua không về
Đếm từng giọt lặng lê thê
Mưa trôi bóng xế não nề ánh trăng
Cuội nay thương nhớ chị Hằng
Như ta thương nhớ tình trăng năm nào
Mưa đừng gieo nỗi xuyến xao
Chim trời lẽ bóng nhớ nhau thêm sầu

Những bài thơ về cơn mưa đầu mùa mang nặng những tâm tư tình cảm sâu sắc. Nhìn những hạt mưa rơi tí tách gợi biết bao những suy tư về những chuyện đã qua khiến lòng ta thổn thức. Cùng nhau cảm nhận những bài thơ hay về mưa ngay bây giờ nhé các bạn!

– …Mưa rơi, mưa lại rơi rồi,
Mưa rơi như khóc như cười với ta.
…Khóc vì giọt lệ phôi pha,
Cười vì khờ dại, cười vì đắng cay.
…Ta như một kẻ đang say,
Say trong tình gió, tình mây vô bờ.
…Ta như một kẻ đang mơ,
Mơ trong giấc mộng ảo mờ, hư không.
….Mưa rơi từng giọt nhớ mong,
Rơi từng giọt đắng trong lòng sót xa.
…Mưa rơi cho những ngày qua,
Trách người phụ bạc bỏ ta đi rồi.
…Mưa rơi từng tiếng nỉ nôi,
Cứ như giận dỗi cảnh đời trái ngang.
…Mưa buồn miệng lưỡi thế gian,
Không dao, không búa mà tan cuộc tình.
…Để giờ hai kẻ vô hình,
Qua nhau ngoảnh mặt…vô tình thế sao?
…Mưa rơi, rơi giữa đêm thâu,
mưa nghe nức nở mối sầu đầy vơi..

– Ngoài trời lất phất hạt mưa
Giọt nghiêng giọt ngả giọt thưa giọt dầy
Mưa bay thấm ướt vai gầy
Cho anh thương nhớ mỗi ngày mưa bay.
Mời anh một chén rượu cay
Ngoài trời mưa lạnh rượu say ấm lòng
Chén trà ấm áp căn phòng
Đạo đàm tâm sự nỗi lòng ngày mưa.
Giữa trưa trời đổ cơn mưa
Sao mưa không đợi đêm mưa hãy tìm
Mưa đêm cho mắt lim dim
Trắng trời tối đất quên đêm sắp tàn.
Bàn tay anh siết muộn màng
Bờ môi tìm kiếm dịu dàng bờ môi
Em nghiêng ngã em lã lơi
Mưa ơi đừng tạnh em ơi đừng về.
Trong mưa có tiếng hẹn thề
Xin em ngoan ngoãn vọng về tim anh
Trong mưa dệt mộng ngày xanh
Trong em luôn có tình anh cận kề.

– Mưa trên phố nhỏ thân yêu
Cho người lữ khách một chiều nhớ em
Mưa ơi đừng ướt vai mềm
Để em đứng đợi bên thềm chiều nay
Anh về theo gió heo may
Đem theo nỗi nhớ đong đầy yêu thương
Chiều nay trên bến sông Tương
Có người lữ khách còn vương vấn tình
Mong cho nắng ấm lung linh
Chân trời mây trắng in hình chúng ta
Đường về có ánh trăng ngà
Soi đường anh bước về nhà bên em
Bên nhau tay nắm êm đềm
Dìu nhau đi hết mọi miền yêu đương
Anh về rũ áo phong sương
Cùng em xây mộng vấn vương ân tình.

– Mưa rơi nghiêng lối em về
Ướt bờ vai nhỏ tóc thề em tôi
Nắng thu chạy trốn đâu rồi?
Không còn vương vấn đứng ngồi theo em
Bầu trời phủ lớp mây đen
Vội vàng em bước qua thềm lá rơi
Thương em, thương quá em ơi!
Áo em ướt sũng trách trời mưa chi?
Để cho vội bước em đi
Gót hồng tất bật bởi vì mưa sa
Anh xin làm mái hiên nhà
Chở che em khỏi ướt nhoà vì mưa
Thương em biết mấy cho vừa
Bằng lòng em nhé anh đưa em về
Mưa tuôn xối xả tràn trề
Một mình em bước tái tê anh buồn.

– Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắt người
Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao tròn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai
Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu
Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu
Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ
Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ:
“Em đi về phố ấy chiều mưa”…

– Đường Sài Gòn đang đi mà chợt sốc.
Những con đường bỗng chốc biến thành sông.
Ôi còn đâu Hòn Ngọc của Viễn Đông?
Của một thời ta tự hào khi nhắc đến.
Đường Sài Gòn đang đi sao chết máy.
Ta nghẹn ngào ngụp lặn giữa dòng sông.
Dưới chân ta nước cuộn chảy thành dòng.
Lòng lo sợ phập phồng đâu là miệng cống?
Đường Sài Gòn ôi sao mà kinh thế.
Mùa mưa lần nào báo chí cũng lao xao.
Lòng tự hỏi lòng không hiểu vì sao.
Vẫn như vậy sao bao lần đào đường lắp cống?
Đường Sài Gòn giao thông luôn là tin nóng.
Hết tắc đường lại tai nạn giao thông.
Ta cứ phải đi bởi chẳng có đường vòng.
Ừ thì thẳng tiến đừng mong gì ngoảnh lại.
Đường Sài Gòn với bao nhiêu trở ngại.
Hẹn gặp ai kia nhưng chẳng đến kịp giờ.
Thì em ơi đời không phải như thơ.
Anh cứ hẹn nhưng anh không cần đến nhé!

– Em ngồi đợi cơn mưa mùa hạ
Góc quán quen nắng gắt trưa hè
Ký ức nào, cơn mưa rất lạ
Của một thời hai đứa chung che
Người thành phố thưa dần nắng cháy!
Gái cố đô đong đếm hạt sầu
Sông ngàn tuổi con sông còn chảy
Mây mười lăm bạc trắng mái đầu
Em tìm anh, dư tình thuở ấy
Anh nơi nào sao chẳng về đây
À đây rồi, cơn mưa đầu hạ
Mưa rì rào nghiêng ngả hàng cây
Ký ức cũ khô cằn bỏng rát
Ngột ngạt buồn, nắng đổ mồ hôi
Nắng hanh khô hương tình cũ nát
Mưa không về, nắng mãi người ơi…

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ về mưa sài gòn mang những ý nghĩa sâu sắc nhất. Những cơn mưa luôn gợi cho ta biết bao những nỗi niềm mà bản thân không thể nào xóa nhòa đi được. Hãy bày tỏ tâm tư của mình bằng những bài thơ hay về mưa biết đâu sẽ giúp các bạn cảm thấy thoải mái hơn. Đừng ngần ngại mà hãy chia sẻ bài viết này của chúng tôi nhé các bạn! Thân Ái!

Related posts

Bài thơ Ngày Em Ra Đi – Nhà thơ Phú Sĩ

admin

Bài thơ Hương tình – Nhà thơ Mạc Phương

admin

Bài thơ Ký ức Tây Đô – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Leave a Comment