Thơ Hay

Tuyển chọn 201 bài thơ châm biếm về cuộc sống đặc sắc nhất

Những bài thơ châm biếm về cuộc sống được đông đảo bạn đọc yêu thích và săn đón mạnh mẽ. Cuộc sống này muôn màu muôn vẻ và với một xã hội hiện đại thì chúng ta có rất nhiều vấn đề cần nói đến. Bài thơ về cuộc sống là những lời châm biếm mạnh mẽ siêu cay đến những thói hư tật xấu của con người. Nếu các bạn quan tâm thì mình hãy cùng nhau đi khám phá nhé!

Nội Dung

Những bài thơ châm biếm về cuộc sống là những vần thơ hay và ý nghĩa. Chúng như là lời mỉa mai hiện thực cuộc sống phi lý bất công những người hiền lành luôn bị chèn ép và chà đạp. Cùng nhau theo dõi những bài thơ về cuộc sống này nhé!

# Đời trôi qua nỗi buồn còn lại đó
Chầm chậm dâng như con nước trở về
Biết bao chiều chân lạ bước lê thê
Bỗng chợt thấy đam mê không còn nữa
Cơn bão tuyết chiều đi ngang qua cửa
Trắng ngoài trời, sầu chất chứa trong tôi
Không ngày vui buồn cũng chỉ thế thôi
Thật muốn bước mau qua đời ngắn ngủi
Ước vọng mãi chỉ mang thêm buồn tủi
Ngày như đêm lủi thủi gót chân hoang
Những nơi qua toàn thấy cảnh điêu tàn
Người phụ rẫy kẻ quàng vai áo hận
Nếu đã biết đường tình luôn lận đận
Sao còn yêu còn chấp nhận đau thương?
Để đêm đêm trơ mắt suốt canh trường
Nhìn quanh quẩn ngàn phương tràn bóng tối!

# Dòng đời lúc nổi lúc chìm
Lúc phiêu dạt, lúc có mình không ta
Lúc đời ngoạn mục thăng hoa
Lúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gần
Lúc thắng, lúc bại, khổ thân!
Lại có lúc sang đúng chiều chiều sai
Ngày mai lại đúng
Có lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờ
Lại có lúc không biết sống đến mai
Mà dành củ khoai đến mốt
Khi vinh, khi nhục nên phải biết sống căn cơ
Như âm dương nghịch cảnh đợi chờ
Cho nên muốn trọn kiếp người
Phải tu thân tích đức, phải nuôi chí bền
Khổ công rèn luyện mới nên
Dòng đời hết đục trong liền mênh mông.
Trôi vào bất tận biển Đông
Dòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang!

# Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Là người, tôi sẽ chết cho quê hương
Là chim, tôi sẽ cất cao đôi cánh mềm
Từ nam ra ngoài bắc báo tin nối liền
Là hoa, tôi nở tình yêu ban sớm
Cùng muôn trái tim ngất ngây hoà bình
Là mây, theo làn gió tung bay khắp trời
Nghìn xưa oai hùng đó tôi xin tiếp lời
Là người, xin một lần khi nằm xuống
Nhìn anh em đứng lên phất cao ngọn cờ

# Hôm nay nắng ấm với trời xanh
Có tiếng chim kêu ở trên cành
Chỉ có tôi là không tất cả
Tất cả không ngoài cái lạnh tanh
Nhiều khi tôi muốn chết cho xong
Chết để nguôi ngoai mối hận lòng
Chết để chôn vùi theo tất cả
Cho hồn thanh thản với hư không
Sao trái tim tôi cứ đập hoài
Tôi nào luyến tiếc cõi trần ai
Sao tôi không chết cho xong chuyện
Tôi sợ quá rồi những đắng cay
Tôi cười lớn lắm có ai nghe
Chẳng có dư âm vọng vỉa hè
Chỉ có tan thương buồn réo gọi
Bên bờ vực thẳm gió mây che
Có phải hay là không có phải
Tôi vì tiền kiếp trả nợ đây
Kiếp nầy vướng phải đời ngang trái
Thì thoát sao ra cái nợ nầy
Mây trắng trôi đi có trở về
Tôi tìm dư lệ đắng bờ môi
Ðể nuốt trôi đi vào đáy mộ
Tôi đắp xong rồi, đắp cho tôi
Nắng ấm không sao ấm nỗi lòng
Tôi giờ hóa đá lạnh tàn đông
Rồi đây sẽ có linh hồn mới
Vụt cánh tung bay giữa nắng hồng

# Phải chăng tình đã hết
Anh quên câu mong chờ
Phải chăng tình đã chết
Thơ cạn dòng, thờ ơ…
Xa trông mùa thu nhớ
Lời yêu thương hôm nào
Dòng đời đôi bến lở
Con nước buồn lao xao
Anh xa, đời nghiêng ngả
Chiều loang gót chân buồn
Xanh rêu tình khép cửa
Thu vàng giọt tơ vương
Lạnh lùng đêm im lắng
Tiếng mưa hay tiếng lòng?
Trăng tàn trong khoé mắt
Vỡ rơi tình bên song
Tìm đâu trong kỷ niệm
Phai phôi dấu hẹn thề
Phải chăng tình đã chết?
Bóng đời buồn lê thê!

# Chừng một ngày kia đã đến rồi
Một ngày đất lạnh phủ thân tôi
Một ngày không có còn tôi nữa
Ngày ấy nhân gian có ngậm ngùi?
Một ngày không có nhiều mây trắng
Không có nắng vàng chiếu long lanh
Không có nghĩa là không có cả
Một người, khi xác đã lạnh tanh
Một ngày không có một người qua
Một xác thân khô liệm kính và
Một cỗ quan tài xơ xác lạnh
Một mãnh linh hồn bỗng xót xa
Một ngày nuối tiếc chuyện nhân gian
Ðể thấy bao nhiêu cái phũ phàng
Nhìn quanh chẳng có còn ai nữa
Ngoài cái quan tài lạnh khói nhang
Từ cõi nhân gian quá lạnh lùng
Thì hồn giữ lại cũng như không
Tôi còn lưu luyến làm chi nữa
Hồn hãy tiêu tan xuống mộ cùng

# Em vừa tặng nỗi buồn đêm vắng
Ta mang về buồn đắng đêm mưa
Đời buồn bỗng chốc lay đưa
Niềm đau vụt tới cày bừa lòng ta
Nhấp một ngụm trăng tà bóng nhạt
Cổ độ sầu cọ xát tim đau
Mơ trăm chỉ thấy một màu
Gom vào ghép lại tình đau muôn chiều
Cho tình khóc lệ ùa phần thảm
Em thiên thần ảm đạm chiều thu
Ngông cuồng chẳng sợ ngục tù
Ngu ngơ ta hái buồn thu vĩnh hằng
Đắng tình thật lòng băng dạ đá
Tím môi hồn mệt lã đau thương
Sầu gieo dày đặc dặm trường
Đời ta đắng chát trăm phương đợi chờ…

# Thời khắc đang đi nhịp thái bình
Dịu dàng gió nhạt thổi mây xanh
Hàng cây mở ngọn kêu chim đến
Hạnh phúc xem như chuyện đã đành
Lẩn cụm hoa trời rơi dáng bướm
Nỡ chen hoa lá tiếng vành khuyên
Ngoài đường buổi sáng thơm hương mới
Thú sống thơm mùi cỏ mới lên
Kia treo trái mộng trĩu cây đời
Ngang với tầm tay ngắn của người
Nhưng múa vu vơ tay đã mỏi
Ê chề đời thoảng vị cơm ôi…

Những bài thơ châm biếm thói đời thu hút sự chú ý mạnh mẽ từ độc giả bởi những vần thơ khiến cho bất cứ ai trong chúng ta cũng đều phải suy ngẫm mạnh mẽ về cuộc sống. Nào mình hãy cùng nhau cảm nhận và theo dõi nhé!

+ Đã là người bạn trăm năm
Tránh sao những lúc ăn nằm với nhau
Kim đâm vào thịt thì đau
Thịt đâm vào thịt, nhớ nhau suốt đời
Vậy nên cậu hãy nhớ lời
Xếp hình là chuyện muôn đời vẫn nên
Nó xua đi những muộn phiền
Nó là hành động gắn liền tình yêu
Thế nên không ít thì nhiều
Cũng lên lắp ghép thì yêu mới bền
Không nên phân biệt dưới trên
Lúc xuôi lúc ngược, lúc nên khoan, dồn
Yêu nhau bằng cả tâm hồn
Yêu nhau bằng lưỡi, bằng l.. bằng tay

+ Mưa đầu mùa bong bóng vỡ mặt sông
Sóng cuộn phù sa đổi màu con nước
Lũ xô dòng ai xuôi ai ngược
Mãi tha hương một kiếp lục bình
Cánh đồng xanh thao thức chuyển mình
Đàn ong mật bỏ cành dời tổ
Bầy kiến ngậm ngùi xa hang ổ
Bến sông chìm xuồng gác ngực bờ cao
Bên hiên nhà cá giỡn bóng trăng sao
U ẩn đêm trường ai buông câu hát
Bài vọng cổ gió đưa dìu dặt
Chợt bùi ngùi sông nước mênh mông
Như lũ bướm vàng chấp chới giữa đồng không
Chút hồn nhiên màu hoa điên điển
Chẳng ngỡ ngàng khi đồng xanh hoá biển
Người nông dân ôm câu lưới ra đồng
Không cỡi lưng trâu thì ngất nghểu trên xuồng
Vẫn ngang dọc cánh đồng quê ruột thịt
Dẫu lạc giữa gió mưa mù mịt
Vẫn quay về êm ấm mái nhà rơm
Hạt lúa này vượt lũ thành cơm
Bếp củi ướt bập bùng trên nước nổi
Tấm vạt nhỏ suốt mùa lụt lội
Là nơi ấm áp một gia đình

+ Họ thấy tôi cười tôi vui lắm
Lúc nào cũng nở nụ cười xinh
Nào ai biết được niềm đau khổ
Tôi phải hai vai gánh một mình
Tôi đã bao lần sống cho vui
Và ráng cho môi nở nụ cười
Nhưng đã bao lần tôi thất bại
Vì chẳng bao giờ thấy lệ vơi
Tôi muốn bình minh sẽ chẳng về
Ðêm ngày tăm tối phủ muôn nơi
Từ nay không có bình minh nữa
Ðừng để cho tôi thấy mặt trời
Tôi muốn cho tôi ngủ giấc dài
Không còn thức dậy đón ngày mai
Trần gian vẫn mãi không thay đổi
Vì bớt đi thêm một hình hài
Như trời đã định thì tôi chịu
Kiếp nầy trả hết nợ cho xong
Một mai đất lạnh vùi thân xác
Tôi cũng yên vui dẫu lạnh lùng

+ Em vừa tặng nỗi buồn đêm vắng
Ta mang về buồn đắng đêm mưa
Đời buồn bỗng chốc lay đưa
Niềm đau vụt tới cày bừa lòng ta
Nhấp một ngụm trăng tà bóng nhạt
Cổ độ sầu cọ xát tim đau
Mơ trăm chỉ thấy một màu
Gom vào ghép lại tình đau muôn chiều
Cho tình khóc lệ ùa phần thảm
Em thiên thần ảm đạm chiều thu
Ngông cuồng chẳng sợ ngục tù
Ngu ngơ ta hái buồn thu vĩnh hằng
Đắng tình thật lòng băng dạ đá
Tím môi hồn mệt lã đau thương
Sầu gieo dày đặc dặm trường
Đời ta đắng chát trăm phương đợi chờ…

+ Khổ một kiếp đời người trôi nổi
Đã làm người trăm mối gian truân
Dương gian đau khổ bao lần
Sương giăng mưa gió tảo tần ngược xuôi
Đời tuyệt hảo ngồi xơi sung rụng
Nằm lơ mơ ngã bụng ngoài hiên
Vần thơ bay bổng trăm miền
Há mồm chờ rớt sung liền mấy khi.
Tiếng chim hót ríu ri ríu rít
Dẹp sách đèn mỏi tít mắt ta
Ngân nga ta hát vang nhà
Nhẹ nhàng như đã bay ngàn mây xanh
Cùng thề thốt long lanh gió hát
Bậc thánh hiền biếng nhác nhất đời
Can qua thế sự chơi vơi
Sống quanh bữa tiệc của đời nhân sinh
Thôi thôi vậy thất kinh chí hướng
Ta xin làm ngang bướng vô vi
Giã làm như khẻ vô tri
Quên đi thế sự còn gì đời nay…

Những bài thơ châm biếm người nhiều chuyện ngay sau đây của chúng tôi chắc chắn sẽ khiến không ít người chột dạ đâu. Cuộc sống sẽ cho ta gặp được nhiều kiểu người và cho ta những bài học đắt giá. Những người nhiều chuyện thích soi mói cuộc sống của người khác luôn bị mọi người xa lánh. Hãy cùng nhau theo dõi ngay bây giờ nhé!

SỐNG
Sống dại mà chi sống chật đời!
Sống xem Âu Mỹ hổ chăng ai?
Sống làm nô lệ cho người khiến,
Sống chịu ngu si để bạn cười!
Sống tưởng công danh không tưởng nước,
Sống lo phú quí chẳng lo đời.
Sống mà như thế đừng nên sống,
Sống dại sinh chi đứng chật đời.
CHẾT
Chết mà vì nước, chết vì dân,
Chết đấng nam nhi trả nợ trần.
Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,
Chết như Tây Hán lúc tam phân.
Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
Chết mà vì nước, chết vì dân.

Dòng đời lúc nổi lúc chìm
Lúc phiêu dạt, lúc có mình không ta
Lúc đời ngoạn mục thăng hoa
Lúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gần
Lúc thắng, lúc bại, khổ thân!
Lại có lúc sang đúng chiều chiều sai
Ngày mai lại đúng
Có lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờ
Lại có lúc không biết sống đến mai
Mà dành củ khoai đến mốt
Khi vinh, khi nhục nên phải biết sống căn cơ
Như âm dương nghịch cảnh đợi chờ
Cho nên muốn trọn kiếp người
Phải tu thân tích đức, phải nuôi chí bền
Khổ công rèn luyện mới nên
Dòng đời hết đục trong liền mênh mông.
Trôi vào bất tận biển Đông
Dòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang!

Bạn ơi! biết cười luôn, biết yêu nhiều
Được người đời kính trọng
Được con trẻ yêu mến
Được phê bình là ” tạm được”
Chịu đựng được cái đau bị bạn bè phản bội
Biết thưởng thức cái đẹp
Biết tìm ra cái tốt nhất nơi người khác;
Biết cống hiến hết mình
Để lại cho đời một cái gì tốt hơn
Ví như nuôi con cái nên người
Hoặc vun xới một mảnh vườn tốt tươi
Hoặc xã hội được cái thiện;
Đã chơi say mê và cười thoải mái
Và ca hát vang lừng
Biết đã giúp một cuộc đời được dễ thở hơn
Vì mình đã làm đã sống…
Bạn ơi, như vậy là đã thành công!

Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Là người, tôi sẽ chết cho quê hương
Là chim, tôi sẽ cất cao đôi cánh mềm
Từ nam ra ngoài bắc báo tin nối liền
Là hoa, tôi nở tình yêu ban sớm
Cùng muôn trái tim ngất ngây hoà bình
Là mây, theo làn gió tung bay khắp trời
Nghìn xưa oai hùng đó tôi xin tiếp lời
Là người, xin một lần khi nằm xuống
Nhìn anh em đứng lên phất cao ngọn cờ

Là con người cần có một tấm lòng
Để trải rộng trao cuộc đời trước mặt
Để ý chí luôn lớn hơn vật chất
Để chúng ta sống chân thật bên nhau
Nếu chẳng may ai hoạn nạn nơi đâu
Đừng nghĩ rằng tiền sẽ mua được hết
Đừng mặc cả bán cuộc đời, cái chết
Hãy nhớ: đồng tiền bạc trắng hơn vôi
Vật chất nào đổi được tấm lòng người
Giữa đời thường bon chen và gấp vội
Cầm bát cháo, khắc lời ông cha nói
Bước lên bờ lưu luyến bến đò xưa
Được ai giúp xin đừng quên gửi thưa
Một lời đáp là ngàn vàng cao giá
Cùng ánh mắt sẽ thay cho tất cả
Trước một tấm lòng ta hãy nhớ: Cảm ơn!

Trên đây chúng tôi đã dành tặng đến các bạn những bài thơ châm biếm về cuộc sống hay và ý nghĩa mà không một ai nên bỏ qua. Hãy suy ngẫm và cảm nhận những giá trị cao cả của chúng. Đừng quên chia sẻ bài viết này đến những người thân yêu của mình nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Related posts

Bài thơ Ta mãi là ta – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Lính binh nhì – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Mùa thu tìm em – Nhà thơ Phú Sĩ

admin

Leave a Comment