Nhà Thơ Nổi Tiếng

Tuyển tập “Mười hai con mắt” (Di cảo thơ) của thi sĩ Bùi Giáng (Phần 2)

Mười hai con mắt –  Bùi Giáng là một tập thơ được viết rất nhanh nên cảm xúc của nó có phần dồn dập. Đây cũng chính là một minh chứng cho những sáng tác của ông. Lúc này tuy ông đã lớn tuổi và không cho phép ông đi rong chơi như trước. Và thời điểm này ông thường quanh quẩn trong nhà làm thơ, uống rượu và vui bầy bạn. Tiếp nối tập thơ Mười hai con mắt phần 1 chúng tôi sẽ giới thiệu đến bạn những bài thơ tiếp theo trong phần này.

Nội Dung

Em đi tháng rộng ngày dài
Em về tháng rộng năm dài hơn năm
Mỏi chân duỗi cẳng em nằm
Ngủ yên sao mắt lệ đầm đìa tuôn
Đau thương không có cỗi nguồn
Hoặc là rất có vui buồn gọi nhau
Em đi rất mực sang giàu
Em về rất mực càng giàu sang hơn
Em đi chồng chất oán hờn
Tưởng như triều biển đang lồng lộng dâng
Lồng lên lộn xuống muôn phần
Dặm đường dằng dặc mỏi chân em về
Chào nhau như suối chào khe
Như rừng chào biển như khe chào rừng
Đầm đìa mắt lệ rưng rưng
Trầm phù xóa trước vui mừng một hôm
(Một hôm tim máu hải hàm
Quên đi quá khứ nhớ nàng tương lai
Nàng về hiện thể thiên thai
Bước trong hiện tại bước ngoài thời gian)

Nước non mây trắng nắng vàng
Gió đưa đẩy lá vạn ngàn rung rinh
Người đi tiên nữ vô tình
Tuyết băng ngọc diện bất bình chuyện chi
Một hôm bất chợt người về
Giòng khe theo gót người về thăm tôi
Ro re suối ngọc núi đồi
Suối tuôn róc rách khắp nơi chốn nào
Nghìn phương một phút thao thao
Một giờ bất tuyệt chốn nào là nơi
Chốn em chốn chị bồi hồi
Chốn em mười sáu chốn ngồi thở ra
Môi cười răng nở ngọc ngà
Miệng cười môi nở ngàn hoa thắm hường
Hôn em một phút phi thường
Anh nằm chết ngất mùi hương muôn đời
Hôn em một phút pha phôi
Anh nằm chết giữa bầu trời dửng dưng
Tỉnh ra nửa sợ nửa mừng
Tận cùng gió núi trăng rừng tái sinh

Tiếc vì em vẫn quá xinh
Mà tôi lẩy bẩy rung rinh tuổi già
Chiêm bao toàn thể ngọc ngà
Tồn lưu mặt đất tiên nga thập thành
Đi về bước chậm bước nhanh
Nghe mùa động đậy nhịp chân lưu tồn
Giật mình giật mẩy bôn chôn
Nỗi niềm thổn thức làng thôn bấy chầy
Tiếc gì tháng rộng ngày dài
Vì em muôn thuở tháng ngày chào nhau
Em cầm giỏ đi hái dâu
Còn tôi xách giép theo hầu sau chân
Một giờ cũng thể muôn năm
Muôn năm cũng thể trăm năm một giờ
Một giờ tặng một bài thơ
Bình minh khuê nữ đợi chờ hoàng hoa
Bài thơ thái thậm dao ca
Bài thơ thượng thặng sơn hà hiến dâng
Tặng em từng đã bao lần
Mà không biết thật tử phần ở đâu
Tận cùng gió gác trăng lầu
Tái sinh rừng biển buồn rầu trăm năm

Đi về phố thị tìm em
Tìm em rừng biển chênh vênh thị thành
Trang đời em giữ quá xanh
Một chiều man dại nhìn anh đợi chờ
Thấy em như thể hững hờ
Thấy tôi như thể nửa chờ nửa không
Thị thành sắp bước vào đông
Thành thân băng tuyết phiêu bồng xuân xanh

Mặt trời mang chở đi đâu
Một trời băng tuyết trên đầu mang đi
Mặt trăng mỉm miệng thầm thì
Trăng mùa thu mọc cũng vì tình em
Mặt trời mang chở trăng đêm
Vào sương băng tuyết tùy em não nùng
Tình yêu có lẽ mông lung
Chết từ muôn một song trùng tái sinh

Bất ngờ em giết người anh
Vô tình bất ý ai đành biết đâu
Éo le có lẽ dài lâu
Khéo vô duyên bấy là đầu hay đuôi
Sự tình kể ngược kể xuôi
Khẩn trương vô cớ sụt sùi vô căn
Oái oăm rất mực thường hằng
Toi đâm đấm đá ôi chèng đét ôi
Ngẫm ra cho kỹ càng chơi
Kỹ càng kỳ cục ba rơi cũ càng
Đời xiêu đổ lộn đường đi đứng
Nguồn xưa đâu anh lững thững tìm về
Gặp em tưởng gặp tình quê
Nào ngờ cố quận chán chê anh rồi
Bờ khe anh trở lại ngồi
Nhìn chuồn chuồn múa bốn trời ba con
Một mai một cuốc lại còn
Cần câu cũng một méo tròn hử em
Tròn hay méo tùy em nhận định
Méo hay tròn đủng đỉnh đong đưa
Giờ trò ma quái thốt thưa
Quỷ thần số dzách thượng thừa một cây

Phi thường thánh nữ thở dài
Thần tiên thái thậm thiên thai bực mình
Đầy vơi đắm đuối tâm tình
Em xinh hơn cả thiên hình đã xinh
Dã man là cái giai nhân
Thuyền quyên mọi rợ tưởng gần tưởng xa
Em từ thiếu nữ bước ra
Thành thân thục nữ tên là thuyền quyên
Mang đêm mỹ nữ chênh vênh
Em làm đắm đuối dưới trên bao người
Mỹ nhân cách điệu tuyệt vời
Giai nhân từ đó càng vời tuyệt hơn
Phi thường thánh nữ thở than
Tiên nương gào thét giậy tràn tiếng kêu
Bực mình gió thổi qua đèo
Hỡi ôi nhan sắc bọt bèo thiên thu
Hỡi ôi mỹ nữ trầm phù
Hồng nhan bạc mệnh tuyệt trù cổ kim
Tôi về nghe vọng sơn xuyên
Cô em mọi nhỏ tự tiền kiếp qua
Mời em xơi một chén trà
Tòng lai giai mính giang hà giai nhân
Em đi bước với hai chân
Miệng em đầy đủ thành phần hai môi
Trăm năm dâu biển cõi đời
Em nằm duỗi dọc dưới trời ngủ yên

Áo vàng Hoàng Hậu nắng trưa
Một hôm về ngủ lúc vừa ra đi
Beo và Gấu thầm thì sau trước
“Brigitte ôi! cô bước hai chân”
Trần gian bất tuyệt một lần
Nghe triều Biển Lục xa dần Non Xanh

Lênh đênh lao khổ một mình
Cô đơn rất mực buồn tình một cây
Giữa đêm số dzách thở dài
Chàng đi mô mất bao ngày đợi mong
Làm sao khuây khoả nỗi lòng
Tìm đâu ra một một thằng chồng thứ hai

Em từ non nước Viễn Khơi
Trùng lai cố quận chịu chơi một lần
Em từ tỷ lệ thanh tân
Một muôn ra một thành phần tương lai
Em từ đọ mặt mốt mai
Từ em thánh nữ ra ngoài tiên nương
Em đi nhảy vọt phi thường
Tầm sương sái diện đoạn trường chào em

Hoàng hoa em ở lại nhà
Bên sông cố quận tên là Ngã Năm
Ngã Ba còn mất hội đàm
Ngã Tư khẳng định rất còn càng thêm
Hoàng hoa ngủ giấc êm đềm
Ngoài kia sương gió chênh vênh bụi đời
Hoàng hoa khuê nữ muôn nơi
Sơ khai đậu khấu đầy vơi khuynh thành
Ngày đi quốc sắc qua nhanh
Thiên hương thấp thoáng tân thanh tan rồi
Chào nhau dở khóc dở cười
Hôn nhau như mộng chôn vùi chiêm bao

Với cô thôn nữ dịu dàng
Tìm lời thích hợp nói năng thế nào
Với cô thôn nữ má đào
Tình trong thăm thẳm buổi đầu nín thinh
Cô e lệ trước mối tình
Trăm năm vàng đá một mình biết thôi
Làm sao thổ lộ bằng lời
Máu me hỗn độn mở môi hồ đồ
Tình yêu rất mực thưa cô
Mực yêu rất mỏi môi tô rất mềm
Một mai cô nghĩ lại xem
Mỏi mê da máu khôn đền thịt xương
Già nua xương máu não nường
Thịt da ủ dột rúm dường như co
Vào co ra rúm xô bồ
Nghìn thu co rúm thưa cô bây giờ
Nghìn thu một thuở nên thơ
Thuở nào thượng thặng tóc tơ thượng thừa
Thuở nào thắm thiết thốt thưa
Giờ đây lóng cóng còn thưa thốt gì
Già nua rất mực lâm ly
Tuổi già co rúm thuận tuỳ ý em

Em quen với núi với rừng
Từ sơ sinh tới nửa chừng xuân xanh
Giờ đây anh bảo theo anh
Về châu thổ sống với anh tới già
Thương anh, em nói thật thà
Thương anh rất mực mà ra phụ lòng
Nếu anh có thật thương em
Thì xin anh hãy về rừng với em
Rừng thiêng mơ mộng vạn nghìn
Nghìn non núi với nghìn nghìn suối khe
Tha hồ tắm suốt sơn khê
Tự do tuyệt đối tê mê ở truồng
Tắm từ đầu rú cuối truông
Từ đầu truông tới cuối truông tha hồ
Nếu về châu thổ… ồ! ồ!
Nhớ rừng mòn mỏi tha hồ em chết queo

Em xin chàng chớ lai rai
Con đường thôn lấm ngày dài chi mô
Mở môi ngôn ngữ hồ đồ
Vén xiêm em lội xuống hồ nước kia

Con đường quanh quẹo ngẩn ngơ
Chui vào khuất nẻo lơ thơ xóm làng
Tôi đi rất mực lộn đàng
Ngập ngừng trước bóng huy hoàng nữ nương
Nữ nương thôn nữ thôn nường
Thôn làng thâm tạ cô nương dậy thì
Khẩn trương tình thế lâm ly
Táo gan tôi đánh tiếng tuỳ thuận cô
Mở môi ngôn ngữ hồ đồ
Đánh liều ướm hỏi: thưa cô tên gì
– Chào ông! ông ở đâu nơi
Tôi đây thăm viếng riêng tôi một mình
Ấy là đặc biệt thịnh tình
Hay là ốc huệ bất thình lình ban?
– Thưa cô bao xiết bàng hoàng
Cô nêu câu hỏi ngỡ ngàng xiết bao
Ngỡ tới trước, ngàng tới sau
Sự tình xa biệt biết đâu mà mò
Chỗ lồi chỗ lõm quanh co
Chỗ nào thích hợp xin cô chỉ giùm
Niềm tương ứng, nỗi tuỳ tùng
Nỗi niềm bối rối vô cùng, cậy cô…
Cậy cô cô có thẹn thò?
Tình trong buổi mới hấp hô mai chiều…

Hùm thiêng một cặp nhu mỳ
Một đôi bốn mắt từ bi mơ màng
Từ phen đá biết tuổi vàng
Một lời vâng tạc muôn vàn mai sau
Ăn làm sao? nói làm sao?
Thủy chung muôn một? còn đau đớn nghìn?
Hùm thiêng chắp nối của tin
Cho người thổn thức cầu xin đá vàng
Ấy từ khởi tự dư vang
“Ngựa về Núi Đá điêu tàn đầu thai”
Em về trúc thạch mốt mai
Sẽ nhìn thấy mãi thiên tài chết điên
Từ Bi một cặp Hùm Thiêng
Sẽ từ đó nói liên miên một lời

Rụt rè nàng nói ngập ngừng:
“Tận cùng gió nội trăng rừng tái sinh
Phục hồi bất tận lung linh
Đầu rừng cuối biển rung rinh toàn cầu”
Mỉm cười trước mỉm cười sau
Miệng môi đỏ thắm má đào hây hây
Giật mình như dại như ngây
Hàm răng thế ấy phôi thai ngọc ngà
Giật mình chợt hiểu qua loa
Miệng người hai mảnh lời ra muôn trùng
Giật mình tôi hiểu mông lung
Người yêu muôn thuở ngại ngùng xiết bao

Ngập ngừng gái lội qua khe
Lội qua khe nước ướt khe tấm quần
Đăm chiêu nghĩ ngợi tần ngần:
Lội qua khe nước cởi quần trước tiên
Há rằng rất mực vô duyên
Ở truồng lội nước thuyền quyên ngượng ngùng
Tâm tư phím loạn tơ chùng
Phải chi có một thằng khùng chịu chơi
Song trùng hai đứa một nơi
Chung lưng đoàn kết một đôi ở truồng
Giai nhân đỡ bớt thẹn thuồng
Thuyền quyên đỡ bớt dơ tuồng lội khe

Người đi tới tận cuối đường
Còn nghe gió núi sương rừng phía sau
Thở than rằng giấc mộng đầu
Lầm than như mối tình đầu dở dang
Ồ em Gái Núi dịu dàng
Ngập ngừng em hỏi dở dang là gì
Lầm than ý nghĩa là chi
Phải chăng quá độ nhu mỳ lầm than
Ngại ngùng đến độ hoang mang
Từng đêm bối rối bàng hoàng từng đêm
Nhu mỳ ấy cái xui nên
Thuyền quyên rất mực lênh đênh thượng thừa

Trên đây là tuyển tập những bài thơ tiếp theo trong tập Mười hai con mắt của nhà thơ Bùi Giáng. Qua đó bạn có thể cảm nhận được cuộc sống của con người tài hoa cũng như khả năng văn chương vô tận của ông. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cập nhật những bài thơ hay và thú vị nhất bạn nhé!

Related posts

Nhà thơ hải thượng lãn ông cùng tập thơ thượng kinh ký sự nổi tiếng Phần 2

admin

Nhà thơ Đinh Hùng cùng tập thơ Đường Vào Tình Sử hấp dẫn nhất phần 5

admin

Tuyển tập thơ Lê Anh Xuân hay đặc sắc nhất mọi thời đại

admin

Leave a Comment