Nhà Thơ Nổi Tiếng

Tuyển tập những bài thơ ấn tượng của Bình Nguyên Trang (Phần 2)

Tiếp nối những bài thơ của nhà thơ Bình Nguyên Trang phần 1, tiếp theo đây chúng tôi sẽ giới thiệu tới bạn những bài thơ hay nhất của tác giả này. Tác giả này có rất nhiều bài thơ hay và cô cũng đã nhận được nhiều giải thưởng quan trọng trong cuộc đời của mình. Đó cũng chính là một cách ghi nhận những đóng góp của cô trên thi đàn thơ ca. Hãy cùng đọc những bài thơ này và cảm nhận được phong cách sáng tác của cô nhé!

Nội Dung

Khi tôi bóc vỏ mình đi
Tôi là một hạt mầm
Thắp lên một bình minh màu máu
Hạnh phúc ở đâu?
Tình yêu ở đâu?
Gió nâng đôi cánh bé xíu của tôi
và tôi bay về nơi bay về nơi bắt đầu sự sống
Người yêu tôi đứng đợi dưới mặt trời

Thế mà tôi có một cuộc đời
Từ ngày mặt đất bừng lên sau cơn đau nảy nở
Tôi lột vỏ
Và trở thành nguyên vẹn là tôi

Đừng bỏ em đi người yêu ơi
Tôi khản giọng
Tôi bóc vỏ mình rồi
Làm sao lừa dối được
Mùa thu làm mờ khung cửa đầy hơi nước
Người yêu tôi đứng lấp ở bóng mình

Có lẽ nào anh không đủ yêu tin
Khi em tự bóc vỏ mình đi
Vì một tình yêu chân thật?

Vì sao em lại đợi anh?
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát

Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga

Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô đơn

Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này

Sao em còn ngồi mãi đây?
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà

Anh quá gần và anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài

Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.

Rồi như vậy mình cứ đi ngang nhau
Im lặng nhé, cầu mong đừng ai nói
Hãy cứ để cho tâm hồn tự hỏi
Như thế nghĩa là mình giận dỗi nhau chăng ?

Ồ không đâu mình cùng yêu màu trắng
Không viễn vông và cũng chẳng xa vời
Có những điều mình chỉ hiểu thầm thôi
Xin đừng nói, mình xin nhau đừng nói ……

Em chính là cô gái đã trò chuyện với giấc mơ của mình về anh
Em nói
Anh là đại bàng
Còn sót lại từ khu rừng đã mất
Anh mang theo bao nhiêu là bí mật
Của sông suối, đại ngàn, muông thú
Của những vị thần núi
Đã rời bỏ ngôi nhà linh thiêng

Anh mang theo ngôn ngữ không biết nói
Là tiếng hân hoan tiếng thét gào
Cả tiếng dịu dàng ân ái

Anh mang em đi bằng đôi cánh rộng dài
Bằng gươngmặt vời vợi nỗi buồn
Bằng đôi mắt lấp lánh lân tinh của ngàn năm kết tủa
Chúng mình chạy trốn nỗi cô đơn trên mặt đất này

Em đã sống vì những cơn mơ như thế đấy
Sống vì những cơn mơ về anh
Đó là ngôi nhà của em.

Rùng rùng trên phố một dòng chảy
Người và xe chật kín buổi chiều
Tất bật gánh hàng rong
Chầm chậm vài cô son phấn
Phức hợp ngày dài

Tôi không thấy mùi hương gì để lại
Giữa nước hoa đắt tiền hay ngai ngái mồ hôi
Những tẩm ướp đều ít nhiều tính toán
Chúng ta hoá trang thành những miếng mồi

Chiều thản nhiên như ngàn mắt lưới
Chúng ta mắc vào đời nhau
Sập bẫy
Loay hoay những cuộc mưu cầu….

Và chúng ta đi
Ngào ngạt mùi hương dối trá
Gắng gượng chuyện trò
Đôi câu gặp người bạn cũ
Thèm một ly cà phê
Ngại đối mặt một vài kỷ niệm
Những mối tình đã chết, đã lìa xa….

Trong buổi chiều loanh quanh phố xá
Ước rằng
Nơi tôi đứng bỗng là miền đất lạ
Nơi chưa từng mất mát, khổ đau
Nơi chưa hề quá khứ
Chưa hề hiểm nguy
Và tôi nữa, chưa bao giờ muộn phiền đến thế
Đập cánh mù khơi trong náo loạn mặt người

Rất thật lòng tôi muốn ruồng bỏ tôi
Ruồng bỏ những vui buồn như trái táo.
Im lặng đợi Xanh trong góc một khu vườn…

Gọi những con đường may áo thu sang
Cỏ xanh sương mù
Còn một cuộc đời trong mỗi câu thơ

Gọi những con đường chảy rất vu vơ
Dòng ngược dòng xuôi lòng như bão lũ
khô héo mặt người
Còn một dấu chân buồn nỗi yêu đời

Gọi những con đường tôi không đến với tôi
Tôi đi mãi và tôi xa mãi
Ở sau lưng tôi giọt chiều đọng lại
Bóng tôi vỡ oà trên lá ngàn xưa

Gọi những con đường chợt nắng chợt mưa
Gọi những con đường không nắng không mưa
Cứ nhè nhẹ ru ta về phố cũ
Cứ nhè nhẹ ru đời, ru cây, ru buồn vui giấc ngủ
Ru cho xanh cỏ ven mình

Gọi những con đường treo trái nhục-vinh
Ai đã tới trồng cây
Ai đang về lượm hạt
Cứ lẫn lộn trò chơi
Cứ chập chờn sự thật
Méo mó gương mặt cười
Vằng vạc nỗi đau đớn

Gọi những con đường ta khắc khoải
Tìm nhau…

Chẳng bao giờ tháng ba buồn đến thế!
Khi ngày mưa em đưa chị sang đò
Hoa nhạt lắm lúc chiều trên bến nhớ
Đỏ âm thầm nỗi tiếc một trang thơ

Ôi dáng sông không cạn bao giờ
Phù sa ấm như vành nôi của mẹ
Có lẽ nào tháng ba buồn đến thế ?
Chiếc khăn ngày xưa cổ tích mất rồi

Con cỏ gà leo trên miệng hố vôi
Vôi thì trắng hơn một lời chờ đợi
Em đã đi những tháng ngày không mỏi
Về lại nơi này tắt tiếng gọi dòng sông

Tháng ba đàn bầu buông giọt có giọt không
Cả giọt nhớ giọt thương, giọt âm thầm nước mắt.
Đỏ chói màu hoa nhắc những điều còn mất
Chị đi rồi bỏ lại chiếc đò không.

Người đàn bà ấy đã ra đi
Chỉ còn biển ở lại
Chỉ còn thơ ở lại
Tôi đọc chị trên sân ga
Trên những toa tàu gió lùa qua cửa sổ
Tôi đọc chị lúc gánh cô đơn trên vai và đi qua phố
Cả những khi tôi một mình giữa chợ
Hát về đôi bàn tay – gia tài nhỏ
Chị Quỳnh ơi vẫn còn những người phụ nữ
Đêm đêm tự hát ru mình
Bằng trái tim không bằng gì ngoài nghĩa trái tim
(Mặc dù đã có quá nhiều trái tim màu kim loại)
Vẫn còn những người đàn bà thôi không khắc khoải
Những vần thơ giông bão táp lên mặt giấy nhàu
Vẫn còn những người đàn bà tự hỏi lòng em sẽ về đâu
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
Mỗi ngày đi qua đều mang màu của lửa
Phấp phỏng âu lo mưa gió cuộc đời

Vẫn còn những người đàn bà chị Quỳnh ơi
Lo sợ chia phôi ngay cả lúc người yêu chưa tới
Ngay cả lúc gần nhau đã lo sợ ngày mai xa vời vợi
Không đêm nào tiên cảm nỗi cô đơn

Tôi đọc chị đêm khuya mưa gió ngập hồn
Những chuyện cỏn con không còn nghĩa nữa
Thời tôi sống không có gì mới cũ
Không gì không thể bán mua

Tôi tự hỏi lòng số phận hay thơ,
thơ hay là số phận
Chị Quỳnh ơi vẫn còn những người đàn bà đang sống
Với mệt nhoài câu hỏi sẽ về đâu
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa

Tha thứ cho con, mẹ
Con đã quên lời mẹ ân cần
Con nhầm tưởng mình đã biết dại khôn
Con nhầm tưởng mình không là đứa trẻ
Trăm năm thèm tiếng vỗ về

Mẹ đừng im lặng thế
Mẹ đừng xa xót thế
Sao mẹ không mắng con
Con đã đánh mất quyền được làm đứa trẻ
Quyền được sợ chiếc roi tre mẹ giắt ở mái nhà

Con nào có gì sau năm tháng đi xa
Chỉ đôi tay đã bầm nhiều vết cứa
Chỉ đôi mắt dửng dưng tàn tro bếp lửa
Tiếng thở dài trong mỗi bước chân qua

Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà
Nước mắt cũng nghèo đi
Niềm tin cũng nghèo đi
Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh

Mẹ ơi, con thèm được khóc
Thèm được mẹ dỗ dành
Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ
May ra con còn nước mắt
Con chưa lớn đó chính là sự thật

Tha thứ cho con, mẹ
Con đã mang trái tim mẹ trong lồng ngực con đi
Và thương tổn
Con biết làm gì bây giờ
Khi máu chảy đã lạnh lùng sắc đỏ

Mẹ đừng im lặng thế
Mẹ đừng xa xót thế
Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ…

Em cứ hỏi chị hoài về Hà Nội
Thân yêu ơi chị mới đến lần đầu
Ừ thì đẹp là do mình cảm nhận
Nhưng đôi chân phải bước nhịp nhanh đầu

Thuở mười lăm Hà Nội lại rất gần
Có anh bạn làm thơ Hà Nội tặng
Hoa sữa nói chỉ một điều thầm lặng
Chị thường mơ một Hà Nội kiêu sa

Hà Nội bây giờ thân thuộc hơn em ạ
Ta nương đâu, mảnh đất đó là nhà
Hà Nội buồn vui tất thảy đều có cả
Chị cảm thức mỗi ngày nhịp sống ngân xa

Chị gặp trên đường người đàn bà goá chồng bán hoa
Những bông cúc hiền lành mà em thích
Chị gặp trên đường bước chân mải miết
Cậu bé đánh giầy không có giầy đi

Cũng mồ hôi đổ xuống những mùa thi
Chất chồng âu lo trong mắt bạn bè chị
Cũng đôi lần tập làm thi sĩ
Bởi mắc nợ mình một Hà Nội trong thơ

Em xa xôi, chị đã yêu đến giờ
Một Hà Nội những phố dài xưa cũ
Chị cầm tay em trong đêm không ngủ
Nói được không, Hà Nội của chúng mình.

Phố đã tàn phai những nhọc nhằn
Ơ hờ chân mỏi những tháng năm
Rồi đi chẳng biết nơi nào đến
Cho tôi một dòng suối khi nằm

Đá mòn tình nghĩa có mòn không
Yêu nhau đã cạn hết men nồng
Tôi đi sao mà hiu quạnh thế
Đời tôi hắt bóng xuống dòng sông

Đôi khi mệt mỏi quá tôi quỳ gối
Mơ dáng người xưa trên lá cành vàng
Đôi khi mệt mỏi quá tôi nhìn phố
Trôi những loài hoa sắc dở dang

Tôi thương đôi bàn chân lang thang
Mười năm không đến nơi cần đến
Người đi lối cũ thuyền đỗ bến
Trước mặt, đường ơi, ngút ngát dài…

Lũ sẻ đồng tíu tít giục nhau đi
Thắp nắng ngọt cho ngày vàng thêm mãi
Thăm thẳm trời xanh, ngút ngàn bến bãi
Con đò bình yên nghe sóng giữa dòng trôi.

Mùa chín dần trên trái bưởi xinh tươi
Nghe rộn rã bầy ong đi tìm mật
Vàng ở trên trời và vàng ở dưới đất
Cúc bồi hồi khép cánh tinh khôi.

Loài hoa khiêm nhường đã thắm lòng tôi
Thuở chân đất mùa thu đến lớp
Vương bâng quơ trên sắc áo hoa vàng
Mơ ngọt ngào dép mới, cặp xinh.

Ta không quên bài hát tuổi thơ mình
Có hoa cúc như mặt trời mới thức
Lũ sẻ đồng gọi mùa thu đi học
Ngơ ngẩn buồn như nước giữa dòng sông.

Có một con thuyền không kết hoa
Mang tôi đi qua thời thơ dại
Khi ấy tôi là bégái
Khóc suốt dọc đường mưa tháng ba.

An ủi tôi là dòng chảy hiền hòa
Vời những giấc mơ ngọt ngào phía trước
Mái chèo khua – tôi làm sao biết được
Có những xoáy tròn ở lại với dòng sông.

Tôi đi qua dần những khu rừng mênh mông
Những cô Tấm, Thạch Sanh, những cánh đồng cua cá
Những lời ru suốt đời người vất vả
Những ngọt ngào cây lá, những thơ ngây.

Con thuyền đưa tôi đi ngày nối ngày
Phía nguồn cội trời mây mẹ tôi đứng đợi
Những ru hời không đuổi kịp đến tôi
Nên ngân nga thành tiếng sáo giữa trời

Cập bến sông này đầy mưa và bão lũ
Tôi thay áo và tôi thành thiếu nữ
Rồi từ đó hàng đêm tôi ít ngủ
Ngoái nhìn lại dòng sông mất hút cuối chân trời
Chỉ con thuyền vẫn miệt mài trôi…

Khi anh đi
Căn phòng còn lại gì
Những rêu mốc của một thời quá vãng
Những mắc áo không treo
Những bàn ghế thênh thang
Trong không gian mùa dâng mọi úa tàn

Khi anh đi
Căn phòng mất ngủ
Đêm đêm đỏ đèn thao thức chờ trông
Em nhìn đâu cũng giống cánh đồng không
Gió tan hoang
Tấm rèm che rách toác
Kỷ niệm nhạt nhoà rơi rớt ướt xuống bình minh

Khi anh đi
Em còn lại một mình
Em thừa ra gấp đôi và thiếu đi một nửa
Hạnh phúc ơi lầm lạc đến bao giờ

Xin anh đừng về trong cơn mơ
Mắt em ướt suốt cả thời con gái
Khi anh đi em thành loài hoa dại
Nở kiệt cùng trong góc một phòng cô đơn.

Khi em ngồi bên hồ
Hàng liễu đổ dịu dàng xuống vai
Em thấy phố phường rất chật
Và lòng mình rất rộng
Khi em ngồi bên hồ
Khỏa bàn tay lạnh giá
Nghe nhịp nhịp mùa đi
Và đâu đây có tiếng thì thầm
Cây cỏ gọi tình yêu
Mà sương chiều đẫm thế
Khi em ngồi bên hồ gọi tên anh rất khẽ
Bỗng đâu kỷ niệm ùa về
Có ai đó hát ở đầu con phố
Rằng thời gian chìm ở đáy hồ
Rằng mùa xuân còn đọng một chút thu
Hoa cúc tím đã vàng trong nỗi nhớ
Thôi đừng tiếc những chiều muôn năm cũ
Bụi trường chinh đã gương phủ mờ

Khi em ngồi bên hồ
Niềm vui không ra đi
Nỗi buồn không trở lại
Và anh ngưng đọng
Một giọt chiều vương xuống, trôi qua…

Khi tôi sang sông
Mùa thu buồn ở lại
Con đò
Cái bến vào đêm

Khi tôi sang sông
Lục bình không tím
Lặng im
Con dế ngủ vùi trong cỏ
Gió
Hát bản tình ca không lời

Khi tôi sang sông
Sỏi đá trên bờ in bóng
Bến dằn lòng kể chuyện ngày xưa
Người thiếu phụ chờ chồng
Hoá đá

Buồn quá chiều ơi
Bản nhạc không lời
Ngàn năm của sóng
Muôn đời
Hát
Đưa người sang sông

Rất thật những buổi chiều
Khi nắng lướt chiếc lưỡi đa tình trên cỏ cây
Ngày trôi nhanh qua như chiếc lá vút qua mặt hồ
Và đêm như nỗi buồn thiếu nữ
Như không thật những mùa thu mất ngủ
Giăng heo may phong kín nỗi buồn
Lời yêu xưa theo ngày đi phai nhạt
Còn lại trong đời góc phố tuổi đôi mươi
Thôi đừng gió đừng nắng đừng mưa rơi
Xô về tôi những tình không tiếng nói
Hồn tượng đá có khi còn nông nổi
Tôi tựa vào tháng năm để bớt dại khờ
Và cuối cùng chỉ tồn tại giấc mơ
Tất cả qua đi…
Có ai đó quay về con đường cũ
Bỏ lại sau lưng ngơ ngác mặt người

Bỏ lại mặt hồ lặng lẽ lá rơi
Nghe thảng thốt một mùa con mắt đói
Nghe tắt lịm một vành môi chờ đợi
Một vòng tay che ngang bão đêm dài.

Chiều
lạnh lùng mưa
Thổi tới lòng em cơn gió không mùa
Sông ngày lũ ồn ào con nước
Đã mờ xa im lặng đôi bờ

Gạn chút tình phía sau câu thơ
Quả tim rét không nồng nàn đến thắp
Những hư thực còn vang nhịp đập
Mưa tràn lòng còn dấu hỏi sau-xưa

Lá đã vàng lá không mùa thu
Ngày đã tắt ngày không tờ lịch
Tình đã đi không hẹn trước
Chỉ còn đây hoang hoải ánh nhìn

Còn chút yêu nào người cho em xin
Chiều đã vắng chút giận hờn tiếc nuối
Gió không mùa thổi nỗi buồn không tuổi
Ôi bơ vơ chân bước dửng dưng người

Ôi dòng sông bề bộn đầy vơi
Đừng nghiệt ngã nhấn chìm cỏ ướt
Ngay cả phù sa cũng cần nhịp đập
Dẫu không mùa vẫn trái vẫn hoa thơm

Và trái tim em xin cho một khu vườn
Xoa bóng mát lên tháng ngày cằn cỗi.

Đêm nằm gác trọ nghe mưa
Buồn xâu tràng hạt vào chùa nghe kinh
Nghĩ mà thương những bình minh
Ta như chú tiểu một mình đánh chuông
Gian nan là những con đường
Đôi chân bấm ngón mưa luồn kẽ tay
Cô đơn gõ nhịp tháng ngày
Thành cơn mưa đổ cho đầy mùa Ngâu
Vời vợi câu hỏi về đâu
Đời ta nước chảy qua cầu đó thôi
Xin cho mưa tạnh, lạy trời
Ta như khách trọ giữa đời hoang vu.

Đã đi qua những năm tháng dại khờ
Giờ đã biết cất lời ca cuộc sống
Trời thì cao mà ô cửa thì rộng
Cả vầng trăng cũng khoác áo dậy thì

Ngôi nhà tồi tàn mẹ tựa cửa tôi đi
Năm giờ sáng không dám quay nhìn lại
Ôi tiếc nuối những ngày xa mãi
Dù tuổi thơ mình không có búp bê

Không có búp bê mẹ ơi con lớn lên với cỏ gà hoa dại
Với khói cay và mắt mẹ nhọc nhằn
Có thể về để khóc dưới bàn chân
Để hôn bàn chân đã mệt nhoài của mẹ

Năm giờ sáng mờ sương con chỉ là đứa trẻ
Đi lang thang trước mưa nắng cuộc đời
Nơi nào bình yên cho con vin bàn tay
Cho con tựa đôi vai mười chín tuổi

Trên đường xa giấc mơ nào cũng mỏi
Con chênh vênh trên đôi cánh con tàu
Mẹ cứ ngồi cho cạn những mùa ngâu
Và năm tháng phủ rêu lên thềm cũ

Suốt mùa trẻ trung trái tim con mất ngủ
Ám ảnh dáng ngồi cô độc lúc mờ sương.

Tôi đi tìm lại mình trên cánh đồng tuổi thơ
Con chuồn chuồn kim chết ngoi dưới cỏ
Ký ức lang thang đã thành ngàn mảnh vỡ
Dẫu rằng lại đến một mùa xuân

Trắng tuổi thơ tôi loài hoa cần dại
Năm đói nghèo người ta lấy về ăn
Tôi theo mùa đi trong nỗi nhọc nhằn
Cả háo hức của một thời trong trẻo

Ký ức bây giờ nằm trong ngăn kéo
Như phong thư cũ đã nhạt nhòa
Chỉ ám ảnh mình sắc trắng một loài hoa
Và chuồn chuồn kim đang hóa kiếp

Sông lặng chảy oằn mình trong đơn chiếc
Soi những vành mây như chiếc nhẫn đang cầu hôn
Người ta yêu nhau là cớ để sinh tồn
Nên quá khứ đâu chỉ là để ngắm

Dẫu có xa nẻo đường đời ngàn dặm
Trước mùa xuân nhớ thời trai trẻ mình.

Tôi là kẻ hụt hơi
Đi trên cánh đồng thơ của người
Mằn mặn tuổi đôi mươi
Trái tim nhiêt tình và tâm hồn bão nổi
Tập làm phì nhiêu những suy nghĩ cằn cỗi
Tập uống nước trong khu vườn nguồn cội
Tập xanh ước mơ từ tóc mẹ trắng đầu

Tôi nối nhịp thở mình dài đến tận ngày sau
Và những trở trăn nối ngược về quá khứ
Tôi nối gió dài đến khoảng trời mây phủ
Nối ban mai cho những ngày đang cũ

Tôi bình yên những đêm mất ngủ
Tôi đi ngang mùa thu bằng đôi chân bất ổn
Tôi trầm lặng trong cơn say nghiêng ngả
Tôi đùa vui trong giông bão điêu tàn

Dẫu thế nào vẫn cứ dở dang
Cứ hụt hẫng trên cánh đồng ám chữ
Tôi phải dii như một người cùng khổ
Chỉ nhỏ nhoi chút can đảm bên mình

Tôi chẳng mong gì tới được bến Quang Vính
Tôi muốn hát tự do như loài cỏ
Thơ chọn tôi và tôi mặc lòng tôi với gió
Gieo một mầm xanh trên vô hạn cánh đồng

Có còn trong màu mực tím ngày đầu
Trang giấy viết chữ mình sao nghiêng lạ
Cái thủa vô tư bây giờ xa xôi quá
Ta thảng thốt tìm bao khoảnh khắc thời gian…

Gói một thời thơ ấu mãi trong tay
Chợt để quên trong ngăn bàn người lạ
Ta muốn đòi nhưng sợ người không giả
Ta vô duyên còn người lại vô tình

Có gì chung ngoài lớp học con đường
Sao mắt nói những điều không hiểu nổi
Sao mắt trong đọng ánh nhìn bối rối
Nhắc âm thầm những kỉ niệm không tên

Một khoảng trời xanh, những giấc mơ trong
Một con đường mùa thu xao xác lá
Một sân trường bằng lăng rơi mùa hạ
Một dòng sông đêm lấp loá dòng trăng

Ai tham lam giữ tất cả riêng mình
Chiều tan học tiếng cười trao ngọn gió
Tiếng cười trong veo vỡ tan ngày đầu hạ
Ai giật mình lo cánh phượng hồng rơi

Mực tím thơ ngây trên áo suốt một thời
Nhuốm cánh lục bình trôi mãi vào kí ức
Vẫn mãi trong ta cả khoảng trời xanh biếc
Vẫn mãi còn đây những phút ban đầu.

Trên đây là những bài thơ hay của Bình Nguyên Trang phần 2 mà chúng tôi muốn giới thiệu tới bạn. Với số lượng tác phẩm khổng lồ, cô đã được độc giả và giới chuyên môn đánh giá cao. Trong bài viết tiếp theo chúng tôi sẽ gợi ý cho bạn những bài thơ hay nhất của Bình Nguyên Trang phần 3 để bạn tham khảo. Đừng quên đón đọc nhé!

Related posts

Nhà thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm và phần Bản Nôm Nguyễn Văn Sâm (Sấm ký)

admin

“Tượng Của Tôi”-Tiếng Lòng Của Nhà Thơ Chim Trắng – Hồ Văn Ba (P1)

admin

Thanh Tâm Tuyền Cùng Chùm Thơ Liên – Đêm – Mặt Trời Tìm Thấy

admin

Leave a Comment