Nhà Thơ Nổi Tiếng

Tuyển tập những bài thơ ấn tượng của Bình Nguyên Trang (Phần cuối)

Tiếp nối chùm thơ Bình Nguyên Trang phần 4, chúng tôi sẽ giới thiệu với bạn những bài thơ cuối cùng trong danh sách những bài thơ hay nhất của Bình Nguyên Trang. Những bài thơ cuối cùng vẫn được viết theo mạch cảm xúc tự tình trước những sự thay đổi của thời gian, và cảnh vật xung quanh. Và phần cuối của tuyển tập này, chúng tôi sẽ giới thiệu đến bạn những bài thơ nằm trong tập thơ “Người đàn bà trở về (2016)”.

Nội Dung

(Trích thư của một chàng ở phố X, bạn ấu thơ)

“Trang ạ, ngày mưa chiều tháng sáu
Anh lội đi tìm bắt cá rô
Ô hay, cá ở trên đường phố
Cười quá, thì ra anh nhớ quê!

Nôn nao anh tự đạp xe về
Thương mẹ đường xa không che nón
Bờ ao nhâm nhi vài tiếng dế
Như là Trang ngày bé khóc nhè.

Anh nhớ ao nhà hoa bèo tím
Chị lội ướt quần hái mớ rau
Mẹ gánh hàng đi đòn nặng trĩu
Ngày mưa bong bóng mải trốn tìm.

Hồi nhỏ chúng mình chơi ú tim
Trang thường doạ nạt để thắng anh
Bây giờ thiếu nữ không còn bé
Chắc hẳn là Trang rất hiền lành?

Thành phố nơi đây ngày rất xanh
Đi với trời mưa quên học hành
Xa nhà mới thấy lòng quạnh quẽ
Những buổi dưng không đổ mưa về.

Nhận ra mình có một miền quê
U ám chiều mây như cơn mê
Bọn trẻ chăn trâu giờ ướt hết
Sau mưa cò trắng rủ nhau về.

Ở đây, tạnh trời ầm ĩ ve
Lại nghĩ về Trang thuở khóc nhè
Lại nhớ quê mình chiều tháng sáu
Mưa đổ đường trơn thơm hương cau.

Nghe đâu giờ Trang biết làm thơ
Tuyệt quá (ngày xưa có ai ngờ).
Trang viết: “Có anh chàng ở phố
Trời mưa tìm bắt lũ cá rô”.

Trong tích tắc thời gian giấc mơ vỗ cánh
Bàn tay mẹ lướt qua chiếc gương bụi phủ mờ.
Con tuổi trẻ hay con là bóng mẹ
Hai mươi năm như một chớp mắt buồn.
Trên mái nhà thấm thía giọt mưa xuân
Ngày ngả gió hoa đào môi thắm
Mùa xanh lên niềm vui thì lắng xuống
Ồn ào chi một sáng quá trong lành.
Con lạc mẹ đã là bao nhiêu năm.
Mỗi thiếu thốn dài 365 ngày sống
Ôi hoa đào, rơm rạ, bờ đê
Ôi khói bếp của tháng ngày cay mắt
Con vong thân của thời internet
Nhấp chuột vào giấc mơ gặp nỗi nhớ quê nhà…

Yên bình một tiếng võng đưa
Dịu dàng cơn gió thổi trưa mùa hè
Bà ơi năm tháng nằm nghe
Con cò vỗ cánh đi về ca dao
Chênh vênh mấy bậc cầu ao
Cây tre xõa tóc cào cào đánh đu
Ngày xưa đối mặt quân thù
Giữa rừng tiếng võng lời ru giấc nồng
Bà vui giập miếng trầu không
Bao nhiêu năm vẫn dòng sông nghĩa tình
Chảy qua tiếng võng yên bình
Chảy qua năm tháng đời mình – tiếng ru
Cho con về lại tuổi thơ
Ngủ ngoan không một giấc mơ thị thành
Trời cao với cánh đồng xanh
Với dòng sông vỗ nhịp quanh bãi bờ.

Người đàn bà mỉm cười
Mắt nâu son đỏ
Viên mãn
Trên chiếc khung chật hẹp cuộc đời

Trong triển lãm có tên Hạnh Phúc
Họ đến và chiêm ngưỡng
Sự đủ đầy
Chị tồn tại như một ví dụ

Nhưng đêm đêm
Những sắc màu tan chảy
Chị bước ra ngoài bố cục Hạnh Phúc
Chị đập vỡ chiếc khung
Trượt khỏi giấc-mơ-treo-tường
Căn phòng lã chã
Vết bàn chân lội qua giông gió
Kiêu hãnh một mình
Vùi gương mặt khổ đau dưới bóng
Người đàn ông vừa khuất

Gỡ ra, gỡ ra
Những vòng tròn số phận
Đã tình nguyện buộc vào
Đã lặng-im-khốc-liệt

Ôi khuôn mặt nhìn nghiêng
Như không ngừng dấu hỏi
Người đàn bà đứng trong triển lãm
Phơi bày một niềm vui

Mà nỗi buồn đã bảo tàng
Vĩnh viễn.

Lại về nghe bầy chim ngói
Hót vô tư trên nóc phố nhà
Cây bàng đang mùa khoe quả
Thành Nam những ngày tôi xa

Nắng lên nồng nà mùa hạ
Vị Xuyên sóng sánh nước hồ
Con đường ngày xưa đi học
Đã già qua những nắng mưa

Im lặng mà nhìn ban trưa
Phố cổ nằm mơ màng ngủ
Rêu phong ngàn năm không cũ
Sao bóng tôi lại xa mờ.

Tôi đi qua một bài thơ
Cháy lên một nghìn mong nhớ
Nỗi buồn nhẹ như hơi thở
Mênh mang trên nóc phố nhà

Tôi không phải người hôm qua
Tôi không phải người sắp tới
Hình như không ai chờ đợi
Mà vẫn tôi-người-trở-về.

Chiều nghỉ học chị rời thành phố
Lang thang tìm cỏ dại của thời xưa
Bỗng day dứt gặp hình em trong cỏ
Cô bé tảo tần chân ngập dưới bùn nâu.

Chị nhớ về em – Nhớ và đau
Chân rớm máu, hoa cỏ may cào cấu.
Có thể giờ nay trong bùn phía ấy
Em đẩy nhọc nhằn vào giữa những ước mơ?

Chẳng nghĩa gì khi mặc áo khách thơ
Chị cố lãng quên điều mà tim cần thấy
Mặc cảm chị khi cuộc sống xuất hành từ nơi ấy
Em thân yêu hãy đón chị trở về.

Thì có sao khi người ta gọi chị “đứa nhà quê”
Hôn chị nhé em. Chị cần san sẻ
Đau khổ, buồn vui như lúc mình còn bé.
Khi xa nhà chị muốn được chở che.

Chiều nay chị im nghe lòng nhức buốt
Khi gặp dáng em ngập lút trong bùn.
Nếu chị trở về trong áo quần chải chuốt
Em có ngại ngần trước chị không em?

Hãy lại đây đi, và hãy hôn lên
Vòng tay chị biết làm mềm nỗi nhớ.

(Gửi về trường Lê Hồng Phong thân yêu)

Tháng sáu nắng dội vàng mặt lá
Chiều đi qua vòng trời tuổi thơ
Lòng nao nức tiếng ve ngày cũ
Từ thẳm sâu ký ức vọng về

Ôi xanh xao nỗi buồn nồng nàn sắc hoa
Hồn trẻ dại như ngày ta mười bảy
Mùa thi bắt đầu từ trong lời thày dạy
Ngày chất chồng thêm những âu lo

Dòng chữ muộn màng xin tạ lỗi thầy cô
Ta đã khóc bao ngày qua vùng trời đỏ lửa
Không ai hiểu có một nỗi buồn chẳng bao giờ cũ
Tháng năm dài ta treo trước cổng trường xưa

Mùa hè mang ta về những hoài niệm vu vơ
Mặt trời như vòng xe quay tròn nỗi nhớ
Trường xưa ở trong ta như một ngôi đền cổ
Ý nghĩ nào cũng thành kính, thiêng liêng…

Khi nghĩ suy của chúng ta chìm vào nhau
Em vẫn không thể hình dung về anh rõ rệt
Đôi tay khờ dại của em chạm vào ký ức
Mùa tình yêu trổ đóa hoa vàng

Có điều gì không rõ, miên man
Mang em tới cánh rừng trí nhớ
Anh tự ngàn xưa
Anh bây giờ
Em cũng không biết nữa
Ai buộc chúng mình bằng sợi chỉ
Mong manh

Trả lại cho em nỗi buồn đã thuộc về anh
Trả lại cho em ngày huy hoàng đã mất
Lá đã vàng
Chiều như lửa đã tan
Ôi sự thật
Xin muôn trung ta phục sinh nhau

Anh ở nơi nào có nghĩa gì đâu
Ý nghĩ về anh mạnh bằng ngàn năm ánh sáng
Em yêu anh không còn nhớ ra mình nữa
Ngay cả tiếng cười cũng vỡ vào anh.

Mùa xuân ơi
Người gieo hạt trên cánh đồng kỉ niệm
Tháng ba sương khói như lòng
Tôi thả tình tôi trên một dòng sông
Chiều đồng giao thức màu hoa bèo tím

Mặc năm tháng ngày đêm
Kí ức xanh một vùng bến bãi
Nôn nao nỗi niềm hoa cà hoa cải
Dáng con đò gầy như dáng chị tôi

Vàng đi nắng ơi
Cho nỗi buồn tôi rạng ngời hy vọng
Tôi mặc lòng tôi lang thang đầu con sóng
Nghe tiếng chuông nguồn cội nhắc tên mình

Xin được bắt đầu bằng hai chữ bình minh
Cho bài hát hoài niệm về quê cũ
Dẫu tháng năm chưa bao giờ yên ngủ
Và trong tôi hoa gạo vẫn nhọc nhằn

Tôi đi xa để gần gũi ngàn năm
Nỗi đau đáu của một người viễn xứ
Ngày đang mới trong một chiều đã cũ
Gọi tên mùa trong tiếng lá dần xanh.

Trong nỗi gì như thương nhớ
Tháng giêng trở về đúng hẹn
Em quàng khăn xuống phố
Mùa trên vai

Mùa về trên vai và xanh như mắt anh nhìn em
Trong như mắt anh nhìn em
Giọt mưa xuân tràn vào cây viết
Em vẽ tình anh lên trời

Chúng mình còn nhau trong câu hát người ơi
Bao duyên nợ buộc lòng sau mưa bão
Sau cách chia
Và ngậm ngùi cơm áo
Con tim đau chiều nay bật chồi

Tình em như vầng trăng con nước đầy vơi
Dâng câu hát phù sa bồi đắp
Giêng hai về tháng hai như ủ mật
Nghe lòng em tha thiết tiếng yêu người.

Về một cánh đồng tuôi thơ
Tháng năm đổ xuống từng vạt lúa
Những dải vàng

Về một dòng nước chảy miên man
Bờ cỏ úa oằn vai mẹ gánh
Sông hiền thế đời mẹ giông bão thế
Mỗi chiều mưa lật chớp cánh cò

Về một mái nhà dột ướt cơn mưa
Ngọn đèn sáng trên bàn – ô cửa mở
Những đứa tôi sinh ra, ngôi nhà tung cửa
Và giờ đây chỉ còn mẹ ngóng nhìn

Tôi nguyện cầu mà không một đức tin
Qua bao con đường mà không điểm tới
Tôi phố xá nhà cao
tôi chầm chậm hư ảo
Còn lại thật thà một góc quê xa

Tưởng nhớ về một bãi tha ma
Ám ảnh không cùng màu hoa ngái dại
Nhói lên màu cỏ non trên mồ vô chủ
Ai nhìn lên cao xanh nghĩ dằng dăc đời mình

Mặt trời trở về sau mỗi bình minh
Tôi náo nức nghe loài chim vô thường hót
Mây trên kia tuôn ra từ mái đầu của mẹ
Tuôn ra từ những nghĩ suy tôi

Sông chảy đâu đây quanh chỗ tôi ngồi
Đồng đã gặt những dải vàng trái vụ
Khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên tóc tôi thành cơn gió
Thời gian lạnh lùng chờ tôi chết để tái sinh

Tôi nườm nượp ra đi, tôi đợi chết một mình
Mẹ đã đến đằng sau mùa hạ
Sau niềm vui
Sau bát đĩa ruợu bia nghiêng ngả

Mẹ đã đến ôm tôi như trẻ nhỏ
Mẹ tóc trắng ngồi cho tôi bú
Tưởng nhớ dòng sông khô đã cạn bên trời.

Lại về nghe bầy chim ngói
Hót vô tư trên phố nhà
Cây bàng đang mùa khoe quả
Thành Nam những ngày đi xa

Nắng lên nồng nàn mùa hạ
Vị Xuyên sóng sánh nước hồ
Con đường ngày xưa đi học
Có già qua những nắng mưa

Im lặng mà nhìn ban trưa
Phố cổ nằm mơ màng ngủ
Rêu phong ngàn năm không cũ
Sao bóng tôi lại xa mờ

Tôi đi qua một bài thơ
Cháy lên một ngàn mong nhớ
Nỗi buồn nhẹ như hơi thở
Lan xa trên mái phố già

Tôi không phải người hôm qua
Tôi không phải người sắp tới
Hình như không ai chờ đợi
Mà vẫn tôi người trở về.

Đổ xuống hiên nhà bao nhiêu lá mùa thu
Đêm nghe gió thổi về nước mắt
Em cứ ngỡ ông trời vô tư nhất
Vậy mà mưa ủ dột bao ngày
Em thắp ngọn nến một mình nơi đây
Ngọn lửa mong manh
Có chút gì rơi trên thành phố nhỏ
Mà trong em buồn cứ rủ nhau về
Con tàu ngoài kia đi trong cơn mê
Quên đóng cửa những ô đầy ánh sáng
Trong giông bão mơ ngày có nắng
Nơi sân ga người ấy đứng đợi mình
Trên bàn em ngọn nến đợi bình minh
Trang giấy trắng đợi dòng chia sẻ
Em nghe thấy một loài hoa nhỏ bé
Gủi hương vào phòng em trú mưa
Có bước chân gõ nhịp đêm khuya
Gần gũi lắm rồi bất ngờ xa lắm

Em ra cửa gặp lại hình bóng cũ
Nhưng mà mưa đã xóa dấu chân rồi.

Và phía ấy sông trôi về biền biệt
Mưa mù sa hoa dại nở âm thầm
Ai tắt sáng xui chiều dâng bóng tối
Cho nhớ thương phủ ngập tâm hồn

Rằng đã vắng, anh giờ không đến nữa
Rằng đã tháng năm, bài hát đã mùa hè
Rằng gió lạnh đã nghiêng bờ vai lạnh
Tóc như rèm buông kín một chờ mong

Em chờ gì phía cuối dòng sông
Cỏ vẫn xanh như ngày anh đến
Trái tim hát dưới vòng tay ghì xiết
Rạng rỡ tháng hai trên gương mặt xuân thì

Em biết thế, đời là cuộc đi
Tình cũng vậy như sông đầy sông cạn
Và nước mắt phải đâu vì em khóc
Mưa đầu mùa trong đáy mắt em rơi

Dẫu biệt ly em vẫn biết ơn đời
Cho ta sống những tháng ngày khác lạ
Cho ta bay những chân trời tha thiết quá
Để vuột mất nào cũng trong nghĩa hồi sinh…

Vẫn để dành nụ hôn
thời thiếu nữ
cho một ngày anh đến cùng em

Anh
người của ngàn năm trước
người của ngàn năm sau
người của hôm nay
khi ta bắt đầu

Khi ta nhìn nhau
có tình yêu làm chứng

Em lại xỏ chân
vào đôi hài thiếu nữ
tuổi hai mươi chầm chậm quay về
những khổ nạn trên đời
mất dấu
lồng lộng chân trời
nhấp nháy ký tự Yêu

Tóc em bỗng là mây
xanh ngàn trùng sắc lá
mắt em bỗng là hồ
sâu thẳm đáy thời gian
tay em bỗng là hoa
dâng một mùa ân ái
và môi em
bỗng
nở đoá Thiên Đường

Em đã đợi
Dẫu mùa đi mùa tới
mặc tháng năm
trầm tích cuối con đường

Em đã đợi
bởi tin ngày anh đến
nụ hôn thời thiếu nữ
trao anh….

Trên đây là những bài thơ hay nhất của tác giả Bình Nguyên Trang mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Với một phong cách sáng tác gần gũi đã giúp cho người đọc dễ dàng cảm thụ. Cũng như tạo điều kiện thuận lợi để nó lan tỏa và được chia sẻ rộng rãi hơn. Hy vọng bạn đã có được những phút giây thư giãn với những vần thơ này nhé!

Related posts

Nhà thơ La Fontaine và trọn bộ trang thơ ấn tượng nhất phần 12

admin

Nhà thơ Ý Nhi cùng những trang thơ hấp dẫn được yêu thích nhất phần 1

admin

Nhà thơ Vũ Hoàng Chương và tập Cành mai trắng mộng phần Thi phẩm (3)

admin

Leave a Comment