Nhà Thơ Nổi Tiếng

Tuyển tập thơ Bích Khê (Lê Quang Lương) hay để đời (Phần 3)

Tiếp nối chùm thơ Bích Khê phần 2, chúng tôi xin giới thiệu đến bạn chùm thơ Bích Khê phần 3. Đây là những bài thơ nằm trong tập thơ Tình huyết (1939). Tình huyết là một tập thơ đầu tay của Bích Khê được xuất bản năm 1939. Đây là tác phẩm duy nhất và cũng chính là tác phẩm đồ sộ nhất của tác giả này được in lúc sinh thời. Đến năm 1995, NXB Hội nhà văn đã tái bản tập thơ này. Tập thơ gồm 5 phần đó chính là:

Trong phần này chúng tôi sẽ giới thiệu đến bạn các bài thơ trong tập “Nhạc và lệ” và tập thơ “Đẹp và dâm”

Nội Dung

Đây bát ngát và thơm như sữa lúa;
Nhựa đương lên: sức mạnh của lòng thương;
Mùi tô hợp quyện trong tơ trăng lụa;
Đây dạ lan hương, đây đỉnh trầm hương;
Đây bát ngát và thơm như sữa lúa;
– Hồn dạ hương phơ phất ở trong sương.

Không gian tơ – không gian tơ gợn sóng;
Âm thanh gì sắp sửa… Ngọc Kiều ơi!
Hay hơi thở của hoa hồng mơ mộng?
Hay buồn đêm rào rạt, – ứ muôn nơi?
Không gian tơ – không gian tơ gợn sóng;
Ngọc Kiều ơi! – Hồn đến bến xa khơi!…

Níu cho ta, cho ta muôn yến nguyệt,
Ngọc Kiều ơi! – này khúc Lạc Mai Hoa.
Suối tóc mát, nhúng trong vùng mộng tuyết:
Ta đê mê, ta gảy điệu Tỳ Bà;
Níu cho ta, cho ta muôn yến nguyệt
Còn đây em, nầy khúc Mộng Cầm Ca.

Đâu đôi mắt mùa thu xanh tợ ngọc?
Vú non non? Da dịu dịu, êm êm?
Đâu hang báu cho người ta phải khóc?
– Trên môi son, ta liếc lưỡi gươm mềm!
Đâu đôi mắt mùa thu xanh tợ ngọc?
– Lưới lông mi rờn rợn ánh tơ đêm!

Trăng gây vàng, vàng gây lên sắc trắng
Của gương hồ im lặng tợ bài thơ.
Chân nhịp nhàng, lòng nghe hương nằng nặng.
Đây bài thơ không tiếng của đêm tơ.
Trăng gây vàng, vàng gây lên sắc trắng
Của hồn thu đi lạc ở trong mơ…

Người cho ta một thanh gươm rất sắc?
Ô vung lên… cắt mạch nguyệt vàng xanh!
Xẻ mạch trời, – mây xô sao, răng rắc!
Phăng mạch đêm, – hương vỡ, ứa ngầm tinh!
Người cho ta một thanh gươm rất sắc?
– Ta điên rồ… múa giữa áng bình minh.

Nàng ơi! Tay đêm đang giăng mềm
Trăng đan qua cành muôn tay êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơi

Vàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi! Nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mê

Cây đàn yêu đương làm bằng thơ
Cây đàn yêu đương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi vơi

Tôi qua tìm nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông.

Anh ấy mơ màng trong ảnh ấy
Người em lãng mạn quá đi thôi
Anh nhìn trân trối, anh tơ tưởng
Anh ngỡ là em đứng đấy rồi.

Anh tính ôm chầm lấy mắt mơ
Lấy môi lấy má… lấy ngây thơ
Để anh nút ớn mùi hương ấm
Của một tình yêu giận hững hờ!

Anh tính – kề tay lên trái tim
Ta đòi nóng hổi với say im.
Nhưng chao! Sao chỉ không gian lạnh ?
Không bóng! Không hình! – không có em!

Anh ghi lấy ảnh. Những đau thuơng
Thấu tận lòng anh khổ chán chường.
Anh núp mắt vào đôi mắt ấy.
Rồi không ngăn được lệ anh tuôn…

Nước mắt tràn lên đôi mắt ấy.
Nào anh hay khóc! Phải em đâu ?
– Đời mô em khóc vì anh khóc
Cho lệ lòng anh bạc vẻ sầu!

Anh không rời nữa ảnh thơ ngây
Và trở nên người dễ khóc lây
Anh khóc mắt anh trong mắt ấy
Để rằng:
– Em khóc với anh đây!

Ô! nắng vàng thơm… rung rinh điệu ngọc,
Những cánh hồng đơm, – những cánh hồng đơm
Nhẹ nhàng, nhịp nhàng thở đều trong sương;
Màu trăng không gian như gờn gợn sóng.
Từ ở phương mô nhạn mang thơ về,
Đàn thơ cơ hồ lên cung âm điệu.
Đây giây trinh bạch khóc mướt trong mơ;
Đây hồn ngọc thạch xanh sao như tờ?
Ô cõi lầu mây ánh gì kim cương,
Áo nàng thơ ngây nao nao nghê thường.
Thơ bay! Thơ bay vô bàn tay ngà,
Thơ ngà ngà say! Thơ ngà ngà say!
Nàng ơi! Đừng động… có nhạc trong giây,
Nhạc gây hoa mộng, nhạc ngát trong mây;
Nhạc lên cung hường, nhạc vô đào động,
Ô nàng tiên nương! – Hớp nhạc đầy hương.

Ô lạ! Làm sao thương nhớ quá!
Đêm nay trăng ngủ ở bên đường
Hồn chiêm bao hốt mơ trăng lạnh
Để giả vờ như ấp bóng nường!

Họ tưởng tân hôn êm ấm lạ!
Không hay sao ốm lá hoa tàn!
Và đêm nay khóc cho nên mới
Lộ một sông trăng chảy lệ vàng!

Họ tưởng tân hôn êm ấm lạ!
Không hay xuân kín mở màn trinh!
Ngoài kia gió lá lòn qua cửa
Chứng kiến làm sao chuyển đến cành?

Một rớt đêm nay như chất ngọc:
Người ta say nghiến những men tình:
Tôi hoan hô – phút giây thần diệu!
Chết giả nhưng cười trắng thuỷ tinh.

Lá vàng rơi
(Tôi khóc anh ơi!)
Đàn rung tiếng:
Người yêu đương ngồi…

Trăng vàng rơi
(Tôi khóc anh ơi!)
Đàn nghẹn tiếng:
Người yêu giận rồi

Hoa vàng rơi
(Tôi khóc anh ơi!)
Đàn rụng tiếng:
Người yêu đi rồi

Sao vàng rơi
(Tôi khóc anh ơi!)
Đàn câm tiếng
Người yêu xa rồi

Đêm vàng rơi
(Thôi hết anh ơi!)
Đàn bẻ phím!
Người yêu chết rồi!

Gió thiệt đa tình hôn mặt hoa,
Thơm tho mùi thịt bắt say ngà!
Gió đi chới với trong khung trắng
Lộ nửa vần thơ, nửa điệu ca.

Tôi ráp lại xem. Ồ sự lạ!
Một người thiếu nữ hiện trong trăng.
Khăn hồng chùi lệ ngấn đôi mắt;
Da thịt phô bầy ý tuyết băng.

Nường hé môi ra. Bay điệu nhạc
Mắt như xuân mà ngọt tợ hương:
Ôi sao là khúc Ba sinh luỵ
Rào rạt như đầy nỗi cảm thương!

Tiếng ngọc, màu trăng quấn quít nường
Phút giây người bộ mỏng như sương.
– Nường tan ra nhạc? – Tan ra nhạc!
Khung trắng trời mây trắng lạ thường!

Trời ơi! Khóc đã đứt tươm hơi
Tiếng lệ thôi theo với nhịp đời
Tiếng lệ lìm đi như xác chết,
Trời ơi! Khóc đã đứt tươm hơi.

Ai bảo là tôi chửa chết rồi!
– Máu cuồng vẫn chảy điệu mê tơi,
Máu cuồng run khắp trong thân thể,
Ai bảo là tôi chửa chết rồi!

… Trời hỡi! Lạy ai cho ai thương
Để ai cho một ống hồi dương
Kéo dài mạch lạc trong im lặng
Níu vía vong gì để vấn vương?

Lam nhung ô! màu lưng chừng trời;
Xanh nhung ô! Màu phơi nơi nơi.
Vàng phai nằm im ôm non gầy;
Chim yên neo mình ôm xương cây.
Đây mùa Hoàng hoa, mùa Hoàng hoa:
Đông nam mây đùn nơi thành xa…

Oanh già theo quyên quên tin chàng!
Đào theo phù dung: thư không sang!
Ngàn khơi, ngàn khơi, ta, ngàn khơi:
Làn trăng theo chàng qua muôn nơi;
Theo chàng ta làm con chim uyên;
Làn mây theo chàng bên nhung yên.

Chàng ơi! hồn say trong mơ màng,
– Hồn ta? hay là hồn tình lang?
Non Yên tên bay ngang muôn đầu…
Thâm khuê oan gì giam xuân sâu?
– Ai xây bờ xanh trên xương người?!
Ai xây mồ hoa chôn đời tươi?!

Đêm nay hồn lặng làm sao
Cảnh thu ôm cả chiêm bao vào lòng
Sao xanh lợt tím tơ đồng
Gió ơi là gió, buồn đông thổi về
Không gian mưa lệ đầm đìa
Đầy sân trắng toát hoa lê đầu mùa
Trời lam ứ đặc tình thu
Ô kìa mây bạc nặng lùa về tây!
Hồn sao không động mà say!
Chà đôi chim khướu nó bay tung trời…
Nhạc đâu bỗng vót từng khơi
Hồn theo với nhạc, hồn ơi là hồn!
Buồn thôi như rượu thấm dồn
Lên men nồng khướt, xoay tròn trên khôn

Ô trời hôm nay sao mà xanh!
Ngọc trăng xây vàng trên muôn cành,
Nhung mây tê ngời sao kim cương,
Dạ lan tê ngời say men hương;

Lầu ai ánh gì như lưu ly?
Nụ cười ai trắng như hoa lê?
Thuỷ tinh ai để lòng gương hồ?
Không gian xa cừ hay san hô?

Đêm ôm hồn tôi chơi phiêu diêu
Bắt gặp nàng thơ diện yêu kiều;
Man mác cho nên nhớ chị Hằng:
Hai tôi nhịp nhàng lên cung trăng…

Là ngọc thạch hay trân châu?
Mã não hay là hổ phách đây?
– Cung thiềm vắt vẻo cài lên mây,
Tiên nữ ra chào, tình ngây ngây…

Nầy! muôn ngọc nữ ngớp y thường
Tóc quyện bay mùi tô hợp hương –
Uốn mình say lượn sóng xiêm nghê;
Khúc Phụng cầu hoàng sôi đê mê…

Diễm lệ, Hằng Nga bước xuống đền:
Điệu ca thần diệu vẳng đưa lên…
– Chúng tôi lạc giữa mộng như ngà
Ngỡ vướng vào muôn tơ lụa sa…

… Hai tôi vừa ghé bến sông Ngân:
Ô! nàng Xuân Hương ngực để trần
Ngâm bài “Vấn nguyệt” tiếng trong ngần
Nhìn xuống nhân gian cười như điên.

Dáng tầm xuân uốn trong tranh Tố Nữ,
Ô tiên nương! nàng lại ngự nơi nầy?

Nàng ở mô? Xiêm áo bỏ đâu đây?
Ðến triển lãm cả tấm thân kiều diễm.
Nàng là tuyết hay da nàng tuyết điểm?
Nàng là hương hay nhan sắc lên hương?
Mắt ngời châu rung ánh sóng nghê thường;
Lệ tích lại sắp tuôn hàng đũa ngọc.
Ðêm u huyền ngủ mơ trên mái tóc.
Vài chút trăng say đọng ở làn môi.
Hai vú nàng! hai vú nàng! chao ôi!
Cho tôi nút một dòng sâm ngọt lộng.
Ôi lồ lộ một toà hoa nghiêm động!
Tôi run run hãm lại cánh hồn si…
Ồ hai tay rơi chén ngọc lưu ly,
Ồ hai chân nở màu sen ẻo lả,
Cho tôi nàng! cho tôi nàng! tất cả.
Tôi miên man uống lại mộng quỳnh dao
Cho đê mê, chới với, hồn lên cao,
Một tinh cầu sẽ tan ra biển lệ.

Tiên nương hỡi! nàng sống trên thế hệ,
Bóng thời gian phải quỵ dưới chân nàng
Xuân muôn đời di dưỡng giữa vùng tang!
Gương phép tắc suốt soi ngàn mộng ảnh!
Cớ làm sao nâng niu bầu giá lạnh,
Ấp tranh người, lơ đãng ngắm thi nhân?
Hay nàng nhớ nhung các phượng đền lân?
Hay nàng ước mơ tình trong trắng ngọc?
Ôi! nàng ôi! Làm sao nàng chẳng khóc
Người thi nhân, vẻ đẹp của khiêu dâm
Trăng thanh tịnh còn lóng trong thơ câm,
Nhạc vô minh hằng sôi trên nét chữ?
Ôi! Nàng ôi! thốt lên, lời ngọc nữ,
Lời trân châu rúng cả phiếm lòng tôi…

Ngọc Kiều! Ngọc Kiều! Ðến cặp song đôi
Cho tôi đọ vẽ hương trời sắc nước,
Vẽ huyền diệu ứ men say lướt mướt,
Vẽ yêu tinh dồn giận thấu vô gan,
Ta thiếp đi – trong một phút mê loàn
Xuống muôn đợt rồi bay lên tột bực…

Ồ! Mộng đêm thu, mây vút xa,
Say sưa lộ sắc cạnh đào hoa:
A ta! Lý Bạch! Hồn ba lệ!
Rượu nốc vào: rung khúc đập ca…

Mộng trắng phau phau vót cung nga:
Xuân Hương! Người ngọc, máu say ngà!
Nhấn dây tơ loạn, – buồn lơi lả
Dường phất hương trăng nẩy điệu ra…

Muôn dặm sông Ngân, con mộng lớn,
Ô! là đài điện ánh trân châu…
Có người thi sĩ nhặt hoa rụng.
Những cánh đau thương sắp mặt lầu!


Cỏ thơm lay nguyệt thu như mướt
Đùa mộng mơ bên suối ngọc tuyền;
Trên bờ ai chết khô ra xác?
Đây Ngọc Kiều đây! Trinh tiết nguyên.

Mộng rất xanh, mộng rất xanh, rất xanh…
Choáng thời gian vây môn đầu thục nữ.
Hồn đê mê, trong khi lòng giận dữ,
Và tạo ra một thứ sáng hào quang:
Những mặt trời, nhan sắc đẹp như trăng
Và sắc lẻm như thanh gươm vấy máu;
Những đôi mắt, kho tàng muôn châu báu,
Có những hàng đũa ngọc gắp hương yêu;
Những môi son phản ánh một trời chiều,
Một trời chiều mà muôn hoa nín thở
Những vú nõn: đồi cong thon, nho nhỏ,
Với đôi dòng suối sửa trắng như tinh:
Ôi rất thanh! Rất thanh là rất thanh!
Ngát thinh khí vì thơm tho như xạ,
Và rùng rợn như một điểm quái lạ.
Hồn ngươi nặng bị riềng khoan sắt đỏ,
Hễ chiêm bao là thấy chuyện đau thương.
Hồn ngươi mê như sắc đẹp trên giường.

Hồn bay! Hồn bay! Hồn bay!
Ngửa nghiêng tắm mát vàng lay, nhạc hường;
Đêm nay no ớn nguồn hương,
Một trời thanh khí mười phương đa tình.

Hồn tôi mất cả đồng trinh
A ha! Mê luyến những hình tiên nga?
Bao giờ cho mộng nở hoa
Bao giờ xuân chín nõn nà trên môi?
Để tôi đi cướp mây trời
Vén ra cho thấy một vài nường tiên.
Ô coi! Hồn đương say nghiền
Đã nư khoái lạc trong miền chiêm bao

Nàng! Hở nàng hãy cắn vào hồn ta.
Hồn nguyệt bạch ran lên chiều háo hức!
Tôi uống trọn cặp môi hường thơm phức.

Ô cặp mắt đa tình ngời sắc kiếm!
… Một bàn chân ve vuốt một bàn chân!
Mát làm sao! Mát rợn cả châu thân
Máu ứ lại, máu dồn lên giữa ngực
Ôi! Thớ thịt có đàn lên cung bực
Hồn tôi ôm gót ngọc lắng âm thanh…

Lạ sao! Cả rạp không ai khóc
Chỉ có mình cô khóc với cô!
– Nước mắt li sầu hay giả dối?
Khúc ca như vọng tiếng trong mồ!

Dáng cô uốn éo đường tơ liễu!
Xiêm áo rung rinh tợ nắng vàng.
Có phải hồn cô buồn lảo đảo
Không hồn đồng điệu nhịp nhàng than?

Không đâu, Tư Đức! Không đâu cô…
Cô dẫn hồn tôi tự nãy giờ…
Lưỡn lượn vơi vơi trên sóng múa,
Rúng như ý nhạc phả đường tơ.

Tôi đi tìm đẹp trên sân khấu
– Đẹp bỏ cô khi bỏ lốt tuồng!
Để yêu cô với hồn thi sĩ;
Để thấy nguồn thơ rào rạt tuôn…

Mặt cô buồn quá! – Tôi yêu quá!
– Nghệ thuật tràn ra giữa bể đêm.
Tôi chợt ôm cô trong giấc mộng
Nút bao thanh khí, đã nư thèm…

Chất ngọt thơm da vào giữa mắt
A ha! Mùi sữa mớm vô răng…

Ôi khồi tình! Khối mộng!
Lộ sắc tưởng mùa thu,
Màu da huyền lên nước;
Sóng mặt nổi vân nu.

Môi ai làm hoa nở
Mời mọc khách qua đường!
Ôi bàn tay rạng mở
Cả một bầu thanh hương!

Múi trắng sao như ngọc!
Múi mát tợ thịt thơm!
Môi hoa ai mời mọc –
Ngọt lịm đến linh hồn.

Những hòn răng anh ánh
(Đây không phải hòn trăng!)
Hiện ra sau múi ngọc
Cười vỡ cả không gian!

“Rót chén này rồi chén nữa đi,
“Có hương trong ấy, uống li bì…
“Cho thơm cả miệng – hàm răng khớp
“Có chảy trong lòng suối biệt ly!

“Ngô Cơ! Nàng hãy rót cho mau
“Rượu mới kề môi đã nổi màu:
“Ta thấy hình nàng thu gọn lại
“Có đôi mắt biếc của mùa thu!

“Nốc chén này còn chén nữa đây
“Mộng bay ngàn dặm với thơ bay…
“Xưa tê một chuyến lên cung Quảng
“Mê luyến cho ai bạc tháng ngày!”

Người say uống bao dòng tinh huyết,
Mà đêm nhung nhẹ lướt giải đồi mây
Người muốn cho bao lời ca bi thiết
Chiếm muôn hồn như một khúc say ngây.

Đây bóng lá ánh trăng nhồm sấp ngã
– Một cô hồn có lẽ thoáng đi qua
Sao lốm đốm trên cây nằm lả tả.
Một chuỗi cười rồ rộ ở trong hoa.

Tiếng cười vừa mới ngắt.
Sóng vàng nối lao xao:
Có người đương đuổi bắt
Ma men bên suối đào…

Rạng mai có kẻ đi về đấy:
Ôi! Người say rượu chết nằm queo!
Ngọc sương nức nở tan thành lệ!
Hơi rượu say nồng vẫn quyện theo!

Trên đây là những vần thơ Bích Khê thuộc về tập thơ Nhạc và lệ, Đẹp và dâm mà chúng tôi muốn giới thiệu đến bạn. Qua đó bạn sẽ hiểu thêm về tài hoa của con người này. Bên cạnh đó cũng nắm được phong cách và khuynh hướng sáng tác của ông. Đừng quên theo dõi các bài thơ Bích Khê phần 4 hay nhất mà chúng tôi giới thiệu trong số tiếp theo bạn nhé!

Related posts

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Mohammad Rudaki

admin

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và những bài thơ hay, nổi tiếng nhất

admin

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Iakovlevich Marshak

admin

Leave a Comment