Nhà Thơ Nổi Tiếng

Uống Một Ngụm Nước Biển – Tập thơ đặc sắc nhất của Nguyễn Thế Hoàng Linh phần 1

Khi nhắc đến Nguyễn Thế Hoàng Linh chúng ta không quên nhắc tới tập thơ Uống Một Ngụm Nước Biển vang danh của anh. Đây là một nhà thơ được đông đảo nhà phê bình văn học và độc giả yêu thơ đánh giá cao và săn đón nồng nhiệt. Những vần thơ mang đậm cảm xúc lay động hàng triệu trái tim người đọc. Không để các bạn phải chờ lâu, ngay bây giờ mình cùng nhau cảm nhận nhé!

Nội Dung

ước gì giữa ngõ nhà em
mọc lên một cái hàng kem trái mùa
ước gì chả có tiền mua
để thòm thèm nếm gió lùa qua môi
ước gì mãi là ước thôi

dòng sông kẹp giữa đôi bờ
vừa rơm rớm chảy vừa mơ rộng dài
biển không biết mình là ai
vừa xoay theo gió vừa phai mặn mòi
tôi không biết mình là giòi
ngồi ăn xác biển còn vòi thịt sông
bóng trăng nằm cạnh bóng rồng
bóng rồng ôm bóng mùa đông nín buồn
thả em bắt bóng cội nguồn
dòng tôi lặng lẽ lách luồn lung lay
cầm tình bằng hai ngón tay
ném ra cho gió heo may chẹt vào
người người kẹp giữa chiêm bao
đời đời kẹp giữa những ao nước tù
sinh ra là để lãng du
lãng du là để nguôi thù sinh ra
lãng du như chính tôi là
(sinh linh kẹp giữa bao la và nàng)

tức thật hết hạt điều rồi
thế này lại phải suông ngồi nhá đêm
tâm hồn tôi chật như nêm
có em vào nữa càng thêm lởm đời
tôi đùa thôi đấy em ơi
mà em tưởng thật đành chơi một mình
một mình tôi hóng bình minh
nơi từng xó những mối tình nhân gian
điếu đêm chưa hút đã tàn
còn bâng quơ khói như làn môi mơ
tức thật mãi vẫn còn thơ

có lần
anh đã dạy nụ hồng nói dối
xù xì khi ma sát đoá môi em
một ngày kia thôi cần tán tụng
em sẽ thấy môi em bình thường

bình thường em ngân trong bình thường anh ngân trong bình thường em
em có hiểu hiệu ứng của chúng
ngọt như không khí dưới bầu trời cỏ
em làm anh nguôi nỗi sợ
hoặc thơ huỷ diệt mình hoặc mình huỷ diệt thơ

bông hồng trong tương lai anh tặng em rồi sẽ rụng cánh
hoặc em sẽ thả rơi trong nụ hôn dưới bầu trời sao
cho hoa sữa lần đầu được xem tình yêu
và sực thèm được toả thơm huyền bí hơn

và bông hồng mà màn đêm dẫm lên
mỉm cười khi làm anh tưởng bở
rằng nó nói dối vì anh đã dạy nó

bế đi em câu thơ vừa chào đời
anh nằm ngoan nhìn em vị tha
những nếp nhăn vỗ cánh khỏi trán
bay về dệt chiếc tổ tiềm thức
anh nằm ngoan mỉm cười kiệt sức
không căm thù loài người đâu em
họ sẽ phải cảm ơn em yêu anh
và nâng niu đứa thơ mồ côi
xõa tóc che sự mệt mỏi chờ đợi
rồi một ngày kia em nằm ngoan
đứa trẻ ấy khóc hay hơn thơ
hà sự sống của sinh thể mới
thổi tan những quầng thâm nơi mắt
anh có thể đái dầm vì vui
câu thơ anh thai nghén trong em
em thăng hoa niềm đau đớn sáng tạo
người đàn bà và một đứa trẻ
tạo nên anh đậm hơi đàn ông
và cùng yêu tiếng đứa trẻ khóc
không vì đói không vì khổ đau
tiếng khóc ấy dậy trái tim lần nữa
người biết làm vui tiếng khóc cho nhau

sự thật ngủ trong ngôn ngữ khác
nhưng đánh thức bằng ngôn ngữ này
em không có lỗi khi không hiểu
thời gian chảy xước kẽ ngón tay
khi em tỉnh dậy sau cơn bão
những toà tiềm thức khá hoang tàn
thì nhé đi êm trong đổ vỡ
thế nào cũng nhặt được nhân gian
tôi yêu em đấy không gian dối
bằng cái chạm tay đẫm tính người
dắt nhau qua phố về nguyên thủy
hái bông hồn hậu đã lại tươi
khi em về phố thơm tinh khiết
gieo nó vào trong hốc mắt đời
còn tôi ở lại do quên lãng
hoàn toàn không phải tại ham chơi

trong mọi khái niệm của em
anh đều thấy ngoại lệ
không hẳn là anh
không hẳn sự phi lí
anh không định bảo em còn non lắm
(chính khái niệm ấy có vô số lỗ thủng)
nhưng anh trót nói như một lời trìu mến
và em biết đường cảm thấu nó phải không
anh muốn trở thành những người đàn ông của em
nhưng anh sợ tất cả đều ngu dốt
và em là cô đàn bà dại dột
chỉ biết yêu những gã đã hại em
anh cũng muốn em trở thành những người đàn bà của anh
nhưng anh sợ cho những đàn bà khác
họ cũng cần tình yêu
họ cũng cần hoan lạc
từ những người như những em đã yêu
mà đàn ông tử tế vẫn chưa nhiều
trong mọi khái niệm của anh
anh đều thấy ngoại lệ
em có thấy điều đó lạ không
anh đã lẫn rất nhiều dù em không biết
nhưng em đã bền bỉ dọn ngăn nắp những lộn xộn không ngớt
bằng cách nai lưng làm bến đỗ non nớt

hai ngày không viết một câu
là hai ngày sống không đầu không đuôi
nỗi gì gì ấy khôn nguôi
dẫu thời gian đã chín muồi trên cao
ai cười như trận mưa rào
trẻ con ra tắm chiêm bao cảm xoàng
từng dòng thơ đã chảy hoang
tâm hồn em lặng lẽ loang mặt mùa
cai hai ngày chả ăn thua
tiếc là không đủ tiền mua hoà bình
dù đà nhịn chén bình minh
ngủ triền miên vẫn thấy mình đang đêm

em đừng để tớ cô đơn
cô đơn là chết mất hơn một đời
đôi khi muốn vẫn ngỏ lời
thương em sợ kiếp mây trời
à thôi

phố trong miệng anh đắng
em mỉm cười thời gian
yêu nhau đi như thể
ngày mai tất thảy tàn
đôi khi lừa cảm giác
viết rằng anh rất vui
kể cả em không đến
mặc thời tiết ngậm ngùi
anh đưa thơ đi tắm
xối nước tương lai mềm
ai mỉm cười nhiều thế
giăng tơ đầy trong đêm

mình anh hát và mình anh lắng nghe
căn phòng héo nụ cười em đi vắng
anh lọc tìm hơi ngọt sau vị đắng
từng tế bào đòi rung động
phố đu gẫy từng nhành mơ độ lượng
chỉ còn em nhân hậu những đàn bà
cái dịu dàng kích ứng vị tha
anh lại hát bằng âm thanh câm
những véo von dần âm ỉ trầm
anh không hát cho riêng ai cả
khi sinh ra anh chẳng thuộc về mình

tôi đã ngắm
lọn khói cuối cùng của điếu thuốc lá
và mỉm cười
khi nó tắt thở
tôi đã nghe
nhịp đập kết của nỗi nhớ
và chết cứng
khi nó rơi vào miệng quá khứ
tôi đã hôn
tia sáng sau rốt của tinh cầu
và mở mắt
khi nó vỡ vụn
tôi đã bắt tay
tôi hết cỡ
và từ chức tôi
đi bộ quanh mùa chia sớt
với một bóng dưới chân
đôi lúc sút vào bóng của nó
môi huýt sáo gọi tương lai
vừa tâng bóng vừa tâng nước mắt
tôi đã hát
một khúc nhỏ dịu đau những lá úa
cái cây không bao giờ bị chặt đã ghi âm rất cẩn thận
và được truyền qua các đời diệp lục
những cây trên đường rồi sẽ kể cho nhau
một ngày nào đó cậu nhóc tôi áp tai vào thân gỗ
nỗi buồn sẽ bay theo điệu nhạc:
tôi đã nếm tận cùng của mọi thứ
nhưng vẫn chưa từng ăn lòng tốt cuối cùng…

rơi vào đây đi một ý tưởng
cả bầu trời chờ chim lại bay
em ơi tôi gọi em lại mới
viết mùa xuân lên chiếc lá vàng
đôi mắt tôi sắp chết
đôi môi tôi cũng thế
sắp là sau nữa một tình yêu
dẫm lên vết chân sông đã đi
tôi chán tắm trên những dòng tôi
hãy chảy tràn sang những dòng em
ừ có lẽ cả thơ đã chết
tôi hồi sinh nổi không bằng em
này nhắm mắt ngắm con cá nhỏ
nhảy từ dòng em sang dòng tôi

dù cho kiếp sống không dài
cũng xin để trống một vài sát na
sát na là cái là là
và em là cái mà ta ngập ngừng

thế là sắp rõ ràng xuân
xôn xao chờ áo với quần đơm hoa
không hôn nhau thế là hoà
thả rơi nỗi nhớ làm quà chia tay
lấy mưa mà chải tóc ngày
lấy đêm mà gửi đắng cay lãi nhiều
thế là lại đã mùa yêu
thì đi theo những cành diều trốn em

nhớ là đã tạo bài thơ
mà không nhớ nó đơn sơ thế nào
quên đi cũng có là bao
ừ không gì cả nhưng sao lá là
bài thơ ấy khá bao la
nhưng thôi bay chán thì ta khóc nhè
có gì ta rất muốn nghe
và ta cũng muốn vuốt ve quá chừng
muốn coi lục bát người dưng
có điều cô ấy đã từng cứu ta

từng chiều chiếc phố trẻ ra
mỗi ngày quá khứ một già lơ ngơ
bắt chước thời gian giả vờ:
hoài trôi nên tớ chả chờ đợi ai
mà cô tiềm thức bắt bài:
chả chờ sao cứ thở dài đêm đêm
bây giờ da phố chợt mềm
tớ sờ chợt tiếc dịu êm của nàng
bao giờ mà phố để tang
đừng dừng khóc tớ lang thang là vừa
tớ sờ thế phố sướng chưa
hay còn mê muốn tớ đưa đời vào
thời ngây khờ có là bao
thế thôi phố ạ xin chào nhau đi
với em ta chả tiếc gì
nhưng ta muốn giữ nhu mì cho em
bởi rồi có lúc em thèm
soi gương chả thấy tẹp nhem đẫm mình
lúc nào tạo hoá tử hình
thì em nuôi nấng ân tình thay tôi
biết là phố rất trẻ rồi
thì anh cũng thế nhưng môi cứ cười

lần đầu tiên bị nàng hôn
xong xuôi chả thấy thêm khôn tí nào
thế mà cứ ước với ao
nụ hôn dẫn lối tim vào mênh mông
tỉnh dậy phòng ốc trống không
chắc là hôn thật phiêu bồng hơn cơ
may mà mới chỉ là mơ
may mà vẫn cứ bơ vơ như vầy
lần đầu tiên được giời đầy

chuyển sang đời sống khác đi
thức thao cũng ngấy li bì cũng no
nửa mơ nửa tỉnh chán mò
cưỡi trăng làm một chuyến đò qua đêm
sống trong đời sống êm đềm
là mơ ước để sống thêm từng ngày
êm đềm để nhớ đắng cay
để không muốn nó đoạ đày nhân gian
ôi thôi đời sống ngút ngàn
chuyển sang đời khác bất an vẫn còn
ái dà trái đất quá non
mà ai lỡ để héo hon như vầy
có người nằm dưới gốc cây
ngắm hoài trái đất đầy đầy vơi vơi
nhưng mà không phải để chơi
mà là để sống chân trời khác cơ

uống một ngụm nước biển
tràn âm thanh của loài thuỷ sinh
em yêu ơi anh muốn nói
một điều em chẳng muốn nghe
nói bằng những hơi thở
gấp gáp như gió xuân qua cánh đồng
nói bằng trái tim lạnh
toả hơi làm run rẩy mùa đông năm sau
mà em lại muốn cảm nhận một sinh thể khác
anh nhìn em bằng những lấm láp
con tàu thời gian đang hụ còi
em không gật đầu để anh nhảy xuống
mưa rơi đều trong toa
tàu thời gian đi qua nhân gian
đường ray bện từ kí ức sống
anh nhìn qua cửa sổ không tài nào dỗ cội nguồn nín khóc
nhoài cổ ra
và uống một hớp nước biển nữa
nghe đại dương nhoẻn cười giả vờ

Nguyễn Thế Hoàng Linh là một nhà thơ trẻ đầy tài năng và một phong cách thơ mới lạ hiếm có người nào sánh được. Những dòng cảm xúc mộc mạc đầy lôi cuốn chính là nét nổi bật trong những trang thơ của anh. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày gần nhất. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Related posts

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Abd ar-Rahman Jami phần cuối

admin

Trọn Bộ Tập Thơ ” Ta Gửi Cho Mình” Của Chế Lan Viên

admin

Nguyễn Nhật Ánh và những bài thơ hay nổi tiếng nhất phần cuối

admin

Leave a Comment