Bài thơ Lữ khách lãng du của Nguyễn Đình Huân gợi lại những năm tháng xưa. Đó cũng chính là khi ngày xưa em như cơn gió mong manh như hơi thở. Tất cả toát lên vẻ đài các vô cùng kiêu sa và lộng lẫy. Để rồi hình bóng ấy lỡ sa vào trái tim anh.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Ngày xưa em như cơn gió
Se se lạnh chiều cuối thu
Mong manh như là hơi thở
Cho anh say đắm tương tư
Em như hoa lan chớm nở
Nữ hoàng đài các tiểu thư
Sắc màu trắng vàng tím đỏ
Con tim anh bị cầm tù
Ngày xưa biết em còn nhớ
Hình như ngày đó hình như
Bài thơ giấu trong trang vở
Trao em trong tiết học bù
Em ra đi từ ngày đó
Bướm vàng bỏ nhánh mù u
Sang sông sáo rời bến lở
Cô đơn lẻ bóng chim gù
Em đi tình xưa dang dở
Bên đời anh mãi tự ru
Tình ta có duyên không nợ
Anh thành lữ khách lãng du
Trên đây là Bài thơ Lữ khách lãng du mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Qua các câu thơ này ta có thể như đang hoài niệm về những năm tháng xưa cũ. Bởi đó mãi là ký ức ngọt ngào trong lòng của mỗi người. Nên dẫu khi ấy tình mình dang dở thì anh vẫn luôn nhớ về em.