Bài thơ Chiều đông thêm lạnh của Nguyễn Đình Huân gợi lại cảm giác buồn vời vợi. Bởi con đò năm xưa vẫn đang chờ đợi ai và rồi chiều đông như hiu hắt. Để rồi khi con đò năm xưa vẫn rì rào lao xao như tiếng thở dài. Bởi mối tình xưa nay cũng đã chỉ còn là dĩ vãng mà thôi.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Em ra đi bến sông buồn vời vợi
Con đò cắm sào vẫn đợi chờ ai
Sóng vỗ lao xao như tiếng thở dài
Chiều mùa đông tháng mười hai hiu hắt
Người ta nói tình đầu hay xa cách
Anh quay về gom nhặt mảnh tình rơi
Ngày ra đi em bỏ lại bên đời
Ngắm dòng sông lòng đầy vơi thương nhớ
Con sông quê vẫn bên bồi bên lở
Em đi rồi tình dang dở đắng cay
Chiều mùa đông xơ xác ngọn cỏ may
Một mình anh trở về đây tìm lại
Mối tình xưa vấn vương mùa hoa cải
Gió bấc bên sông tê tái cõi lòng
Thương cho phận mình còn mãi long đong
Như con thuyền trôi giữa dòng không bến
Ly rượu nồng mới nhắp môi nửa chén
Tình không tròn ước hẹn đã ly tan
Mối tình xưa vì ai lỡ cung đàn
Thiếu vắng em chiều đông càng thêm lạnh
Trên đây là Bài thơ Chiều đông thêm lạnh mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Để rồi sau bao nhiêu năm mối tình ngày ấy vẫn mãi hoang hoải và đầy vơi. Làm khi mùa đông thêm lạnh khi thiếu vắng em. Hy vọng bạn thấy thích bài thơ này.