Bài thơ Gió trái mùa của Nguyễn Đình Huân viết về những mối tình mãi xa cách. Đó chính là khi anh đi bỏ lại bến sông một người con gái bao nhiêu năm không trở lại. Để rồi anh cũng quên đi cả bến đò xưa năm nào với nỗi nhớ đầy hanh hao.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Ngày ra đi anh vui vẻ nói cười
Bỏ lại bến sông một người con gái
Hẹn mùa sau anh sẽ quay trở lại
Bao năm qua anh đi mãi không về
Chốn đô thành anh quên hết tình quê
Cô gái nhỏ với lời thề ngày đó
Quên cỏ quên cây quên mây quên gió
Con sông quê mùa lũ có cáy cua
Anh ra đi quên cả bến đò xưa
Quên cô gái nơi đồng chua nước mặn
Em vẫn chờ trong tủi hờn cay đắng
Lá rụng mấy mùa anh chẳng về thăm
Cứ chiều chiều em ra bến chờ mong
Cầu quê ta đã xây xong hoành tráng
Con đò cũ nằm không bao ngày tháng
Em theo người vào một sáng mùa đông
Anh về đây xin đừng trách cải ngồng
Tự hỏi mình sao biển đông dậy sóng
Thôi anh ơi để cho cây yên lặng
Gió trái mùa chỉ thêm đắng lòng nhau
Trên đây là Bài thơ Gió trái mùa mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua đó ta có thể phần nào hiểu được tâm trạng của người ở lại. Đó là nỗi nhớ đầy sầu vương, da diết trong lòng mỗi con người. Bởi yêu mà không đến được với nhau là điều vô cùng xót xa.