Tôi vẫn luôn tự hỏi, sao nhà thơ Dương Hoàng lại nhạy cảm khi trời sang đông vậy? Cho tới khi đọc bài thơ Người ta đẹp mối duyên rồi của nhà thơ này thì tôi đã hiểu. “Sao người để lỡ tình duyên mất rồi” cũng chính vào “một sớm mùa đông”. Phải chăng bởi vậy, mùa đông càng lạnh lẽo hơn?
Bài thơ NGƯỜI TA ĐẸP MỐI DUYÊN RỒI
(CHỈ CÒN MÌNH VỚI ĐƠN CÔI MUỘN PHIỀN)
Tác giả: Dương Hoàng
Vào ngày một sớm mùa đông
Em qua cái tuổi xuân nồng trinh nguyên
Cùng ai nhẹ bước xuống thuyền
Sao người để lỡ tình duyên mất rồi
Bây giờ còn nỗi riêng tôi
Nhìn theo người ấy bồi hồi luyến thương
Đi qua khuất một con đường
Mà lòng vẫn thấy còn vương vấn nhiều
Quay về lòng thấy liêu xiêu
Từ đây khi mỗi buổi chiều nhói đau
Duyên xưa đành lỡ chuyến tàu
Chúc người vui vẻ bên nhau trọn đời
Mảnh tình tôi rách tả tơi
Nhớ thương thầm trách sao đời buồn tênh
Duyên ta trôi nổi bồng bềnh
Thôi đành chấp nhận nỗi mênh mông sầu
Người vừa rời bến sông sâu
Ta như chợt thấy nhịp cầu gãy đôi
Người ta đẹp mối duyên rồi
Chỉ còn mình với đơn côi muộn phiền.
D H