Bài thơ Nỗi buồn mênh mông là tâm trạng của con người ta khi nhớ lại những dấu yêu một thời. Đó chính là khi anh nhớ về hình bóng năm nào của em với vẻ ngây thơ duyên dáng. Nhưng rồi ở trong tim em vẫn mãi nhớ nhung về một mối tình vốn đã trở thành dĩ vãng.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Ngày xưa anh hay nói
Em mắt biếc má hồng
Xinh như hoa đồng nội
Ngây thơ và sáng trong
Xưa anh chưa kịp nói
Cải kia đã ra ngồng
Con đò xa bến đợi
Sao em còn ngóng trông
Có một lần anh hỏi
Em ơi có buồn không
Khi ai kia lừa dối
Ai thay dạ đổi lòng
Lần sau anh cũng hỏi
Vạt cải đã tàn bông
Sao con đò mãi đợi
Cắm sào nằm bên sông
Có một lần anh hỏi
Đã qua rồi mùa đông
Xanh tươi mùa xuân tới
Còn gì nữa mà mong
Lần cuối cùng anh hỏi
Sao không đi lấy chồng
Mắt em nhìn bối rối
Mang nỗi buồn mênh mông
Trên đây là Bài thơ Nỗi buồn mênh mông mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Bởi trong tim của mỗi người luôn tồn tại những hình bóng mà con người ta mãi nhớ nhung. Để rồi khi anh hỏi sao em không đi lấy chồng làm em bối rối với nỗi buồn mênh mông.