Thầm trách bản thân dại khờ, trao tình cảm không đúng người, đúng lúc “nên đành nức nở với bơ vơ”. Cùng đọc bài thơ Thầm trách của nhà thơ Dương Hoàng để cảm nhận.
Bài thơ THẦM TRÁCH
Tác giả: Dương Hoàng
Ân tình cũng chỉ thế thôi sao
Xóa hết niềm yêu lẫn ngọt ngào
Đông lạnh thu tàn nghe chới với
Trách thầm than vãn với trời cao
Cũng bởi vì yêu mới dại khờ
Nên đành nức nở với bơ vơ
Dặn lòng không trách làm chi nữa
Đừng để hồn ta phải thẩn thờ
Dẫu biết ân tình chỉ vậy thôi
Mà sao lòng vẫn cứ bồi hồi
Nhớ thương ngày ấy nhiều lưu luyến
Chấp nhận thương sầu chỉ mỗi tôi.
D H
“Dẫu biết ân tình chỉ vậy thôi” nhưng lòng vẫn “bồi hồi”, “nhớ thương ngày ấy nhiều lưu luyến” để rồi lại nghẹn ngào khi “thương sầu chỉ mình tôi”. Vậy nên lại thầm trách bản thân quá dại khờ.