Bài thơ Tuổi thơ về đâu của Nguyễn Đình Huân là những hoài niệm về năm tháng tuổi thơ. Đó là khi bao nhiêu năm cũng chỉ còn một ít tiếng ve. Những kỷ niệm ấy cũng đã không còn nữa. Để rồi mọi thứ cũng chỉ mãi là dĩ vãng xa xăm mà thôi.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Tuổi thơ tôi ngày ấy đã về đâu
Bến đò cũ giờ thành cầu kết nối
Sông chặn ngang không còn mùa nước nổi
Bãi rộng ngày nào còn mỗi bờ tre
Tháng năm về còn ít lắm tiếng ve
Trẻ con ngày nay không mê bắn ná
Không trèo cây trộm me khi vào hạ
Dĩ vãng xa rồi sỏi đá rêu phong
Tuổi thơ tôi cưỡi trâu chạy nhong nhong
Trưa nắng cháy lội ra đồng bắt cá
Tóc khét nắng còn thơm mùi rơm rạ
Tháng năm về nhớ mùa hạ phượng ơi
Giữa sân trường ai nhặt cánh hoa rơi
Bài thơ viết chưa mang lời thương nhớ
Lén trao cho ai ép trong cuốn vở
Dấu dưới gầm bàn ngày đó không quên
Tuổi thơ mang theo nỗi nhớ không tên
Chiều tháng năm tôi về bên sông vắng
Bước chân cô đơn ngắm đàn cò trắng
Chiều nhạt nhoà rơi giọt nắng trên sông
Trên đây là Bài thơ Tuổi thơ về đâu mà chúng tôi muốn chia sẻ tới bạn. Những dấu yêu, kỷ niệm của năm tháng tuổi thơ vẫn mãi trong trẻo trong lòng của mỗi người. Đó đã theo con người ta lớn lên trong bao nhiêu ngọt ngào. Nhưng rồi ngày nay thật khó tìm lại được những dấu ấn năm nào.