Cùng đọc và cùng chia sẻ cảm nhận của mình về bài thơ Về Lối Hẹn Xưa của nhà thơ Dương Hoàng nhé. Có lẽ với những ai yêu thơ Dương Hoàng, đều đã quá quen với hình ảnh những lối hẹn, sự chờ đợi, sự chơi vơi trong tình yêu…
Thơ: Dương Hoàng
Mình cùng về lối hẹn xưa
Nắng thu đã nhạt trời vừa sang đông
Nhìn xem mây trắng bềnh bồng
Có làm tỉnh giấc tình không hỡi người
Có còn lại nét hồng tươi
Thơ ngây thuở ấy nụ cười hồn nhiên
Tình yêu chẳng chút ưu phiền
Mắt nhìn lưu luyến làm miên man lòng
Khi tình yêu đã hoài mong
Vẫn luôn chờ đợi những vòng ta đan
Để cho say đắm ngập tràn
Nụ cười mãi được chứa chan ấm nồng
Tiết trời đã sắp vào đông
Lối xưa mây nhạt nắng hồng nhẹ rơi
Đường quen lặng bước im lời
Nhìn về bến cũ tìm nơi hẹn thề
Hoa vàng nở khắp triền đê
Trèo lên thuyền nhỏ ta về bến mơ
Xa xa hình bóng mập mờ
Cho mình cảm giác ngẩn ngơ trong hồn
Trời chiều bóng ngả hoàng hôn
Nhìn nhau ánh mắt bồn chồn lâng lâng.
D H
Lối hẹn xưa trong thơ Dương Hoàng với hình ảnh bóng mờ xa xa, là sự ngẩn ngơ trong tâm hồn, là ánh mắt lướt vội qua nhau… sao vô tình, lỡ hẹn đến thế.