Nhà Thơ Nổi Tiếng

BST Thơ Đậm Chất Trữ Tình Của Cao Vũ Huy Miên

Cao Vũ Huy Miên không chỉ được biết đến là một nhà thơ mà còn là một nhà báo tài ba. Ông thuộc thế hệ văn thi sĩ trưởng thành từ lực lượng thanh niên xung phong. Với một tâm hồn thi sĩ đầy lãng mạn tuy ông có khá ít tác phẩm nhưng để lại ấn tượng với nhiều nhạc sĩ phổ nhạc. Nào, hôm nay chúng ta cùng nhau tìm hiểu về nhà thơ kiệt xuất với những tác phẩm đậm chất trữ tình này nhé!

Nội Dung

Nhà thơ, nhà báo Cao Vũ Huy Miên tên thật là Đinh Đoan Hùng, sinh năm 1955 tại Duy Xuyên (Quảng Nam). Ông thuộc thế hệ các văn nghệ sĩ trưởng thành từ lực lượng TNXP. Thơ của Cao Vũ Huy Miên tuy chỉ mới có một tập được ấn hành mang tên “Thời kỷ niệm… và hoa tím ngày xưa” nhưng lại tạo được nhiều cảm xúc cho khá nhiều nhạc sĩ phổ nhạc.

Những bài thơ được phổ nhạc của Cao Vũ Huy Miên ngoài “Trăng treo đỉnh đầu” còn có: “Mùa mưa này em đi” (Nguyễn Công Liêm phổ nhạc), “Rừng cũ và em” (Phúc Tiến phổ nhạc), “Sài Gòn trong tôi” (Thế Hiển phổ nhạc). Đặc biệt “Hoa tím ngày xưa” do nhạc sĩ Hữu Xuân phổ nhạc được các bạn trẻ ưa thích.

Sau một thời gian dài chống chọi với căn bệnh tiểu đường, trái tim thơ của Cao Vũ Huy Miên đã ngừng đập lúc 17 giờ ngày 25-11-2008.

Những tác phẩm của Cao Vũ Huy Miên đậm chất trữ tình lãng mạn được rất nhiều vị độc giả mến mộ. Những sáng tác của ông còn được nhiều nhạc sĩ phổ nhạc thành bài hát nổi tiếng ở thời điểm đấy. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu và cảm nhận chất thơ chất trữ tình trong các bài thơ này nhé!

Ôi có đôi khi thèm như gió đi hoang
Sống kiếp lang thang, dạo chơi khắp núi rừng
Rủ lá rơi vàng về thăm biển mênh mông
Vượt ngọn sóng dâng tràn
Ta là gió trên ngàn.

Ôi phải chi ta là con suối sông kia
Sống kiếp giang hồ, dạo chơi hết bến bờ
Để có tiếng chim và em mãi ngây thơ
Ta đâu biết mong chờ
Ta thôi hết vật vờ.

Ôi có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ
Sáng sáng tung tăng, đùa vui hát vang lừng
Chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì
Rồi chiều tới mơ màng
Đợi chờ sáng tưng bừng.

Ôi có đôi khi nằm nghe những cơn mưa
Muốn sống cô đơn cùng chăn ấm trong phòng
Chỉ thấy mái hiên và ta đứng co ro
Buồn nhả khói lên trời
Lòng nhịp rối tơi bời.

Ôi có đôi khi thèm như những con chim
Cứ hót líu lo rồi tung cánh lên trời
Đến đến đảo hoang, tìm nơi vắng bóng người
Rồi cười nói một mình
Và lặng khóc một mình…

Con đường em về ban trưa
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chớm ngang vai

Con đường em về mưa bay
Ta đứng trông theo bao ngày
Từ bao giờ lòng cứ ngỡ
Yêu người mà nào có hay!

Con đường em về thơm hương
Ngọc lan khuya rụng trong vườn
Tiếng dương cầm đâu lặng lẽ
Đưa ta về phía cuối đường

Con đường em về năm xưa
Có biết hay chăng bây giờ
Hoa tím thôi không chờ nữa
Chỉ còn ta đứng dưới mưa…

Khi mình về nơi ấy mùa mưa
Lán dựng bên bìa rừng, lau cao quá đầu
Phất phơ theo gió

Khi mình về, đất còn chưa mở
Trái nổ im lìm nằm dưới cỏ tranh
Rừng chưa lành vết thương qua những trận bom
Để bây giờ vũng nước còn sót lại
Ba viên đá quây tròn, nồi cơm mình lên khói
Chiều vùng cao, sương kín lưng đồi

Khi mình về nơi ấy tuổi hai mươi
Trưa nao lòng nằm nghe chiền chiện hót
Thương bàn tay chưa rành tra cán cuốc
Hết rộp phồng rồi thành những nốt chai

Khi mình về, ai cũng như ai
Lên giồng đất trồng mì, như con rắn bò cong rồi thẳng
Đốn cây tre không biết đầu chặt mắt
Cắt bó tranh chẳng biết cách cầm liềm…

Khi mình về, thương những đồi sim
Đồng đội nữ hay hái cài lên tóc
Thương chiếc nón tai bèo đội lâu ngày đã bạc
Thương chiếc áo màu cỏ úa sờn vai
Thương đôi dép cao su đà mấy bận thay quai
Thương chiếc ba lô đêm gối đầu nằm ngủ
Thương những ngày gian khổ
Để nhớ hoài Thanh Niên Xung Phong

Khi mình giã từ nơi ấy màu xanh
Xanh suốt một cánh rừng lành lặn
Hố bom xưa chỉ còn là kỷ niệm
Khi mình về
Còn hơi ấm bàn chân…

Anh xa em thật rồi
bỏ lại sau lưng chuỗi ngày dài mùa hạ
bỏ lại phía sau cả những chùm hoa nở
trên con đường mà chúng ta vẫn thường qua

Anh không hiểu vì sao ta có buổi chiều này
gặp lại nhau và bỗng dưng em khóc
giọt nước mắt, anh làm sao ngăn đuợc
em bây giờ như xa một tầm tay

Em đi về giờ đã có người đưa
anh ngơ ngác để làm rơi cả nón
tháng mười sao trời còn mưa muộn
anh lang thang rồi đứng ở cuối đường

Chẳng có điều gì để trách cứ em
em đã sống cho anh nhiều quá
đốt làm chi những tờ thư cũ
để anh nghe êm ái đến nhường nào

Để mai này anh sẽ yêu ai
tình yêu ấy nghìn lần không đơn giản
tình yêu ấy là chút gì lãng mạn
là hy sinh, là chia sớt trong đời
…Là bây giờ..anh biết đơn côi …

Biết em không còn nơi ấy
Cuối năm vẫn muốn đi về
Bên sông vàng mùa hoa cải
Sương chiều giăng kín đường quê

Ta đi miền xa trọ học
Yêu em chỉ giữ bên lòng
Biết đâu quê nhà năm ấy
Cầm bằng em đã sang sông

Cuối năm trở về chốn cũ
Tìm dư hương Tết quê nhà
Nhớ ai đâu còn ai nữa
Mai rồi lại bước đi xa …

Chúng tôi đã chia sẻ đến quý vi độc giả thông tin cũng như những bài thơ đặc sắc của nhà thơ Cao Vũ Huy Miên. Hy vọng các bạn đã có thể phần nào cảm nhận được chất thơ chất trữ tình lãng mạn của bài thơ trên. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi! 

Related posts

Nguyễn Phi Khanh cùng tuyển tập những thi phẩm đặc sắc nhất phần 7

admin

Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Afanasievich Fet

admin

Nhà thơ Huy Cận và những bài thơ hay đặc sắc để đời phần 3

admin

Leave a Comment