Dù bạn là ai, bạn đang ở đâu, còn mẹ hay không thì hãy cùng đọc và cùng cảm nhận 30+ bài thơ 7 chữ về mẹ cha, về gia đình hay và lắng đọng nhất. Những câu thơ viết về mẹ ngắn gọn nhưng gửi gắm bao yêu thương của con, mong mẹ mãi mạnh khỏe và yên vui.
Những câu thơ về mẹ tự sáng tác, với những vần thơ trong trẻo đó là lời xin lỗi mẹ, đó là lời yêu thương, lời cảm ơn Mẹ. Cùng gửi tới mẹ, người phụ nữ tuyệt vời nhất trong cuộc đời của chúng ta những vần thơ lắng đọng cảm xúc này nhé.
Nội Dung
Top những bài thơ về mẹ 7 chữ hay và sâu sắc nhất là những bài thơ làm lay động hàng triệu trái tim. Những câu thơ về mẹ ngắn gọn, tự sáng tác miêu tả sự lo toan, nhọc nhằn, tần tảo sớm hôm của mẹ.
Tôi sống tha hương giữa xứ người
Vẫn dòng máu Việt chảy trong tôi
Tuổi thơ lặng lẽ trong vô cảm
Lầm lũi cô đơn ít nói cười.
Tôi hưởng hạnh phúc nhất trên đời
Từ vòng tay mẹ chẳng buông lơi
Mẹ ơi! Chỉ mẹ là duy nhất
Mẹ là niềm vui… ánh mặt trời.
Rồi một ngày kia u ám mây
Trời buồn than khóc với cỏ cây
Mẹ tôi đi mãi không về nữa
Đất lạnh hoang tàn.. mẹ nằm đây.
Mẹ đành lòng sao.. bỏ lại con
Ra đi trong lúc tuổi còn son
Chữ hiếu một ngày con chưa vẹn
Mẹ đành lòng sao… nỡ bỏ con?
Con giờ tang tóc một màu mây
Tiếng nhạc, lời thơ sống qua ngày
Bạn bè thân hữu dăm ba đứa
Ai hiểu được lòng con đắng cay?
(Dương Tuấn)
Lau nước mắt vì con lam lũ,
Thấm mồ hôi bởi số nhọc nhằn.
Hàng nghìn, hàng vạn gian truân
Quê nghèo vất vả, phong trần gió sương.
Dù khốn khổ luôn nhường hạnh phúc,
Dẫu gian lao vẫn chúc yên bình.
Đời bạc bẽo, kiếp lênh đênh,
Thơ nào viết đủ nghĩa tình mẹ tôi.
Thiên thu sống không rời tay mẹ,
Tuế nguyệt cười chẳng rẽ đường duyên.
Ân sâu, nghĩa nặng chưa đền,
Vần thơ dang dở con xin tặng người.
(Lộc Tịnh)
Giữa cuộc nỗi trôi nhớ Mẹ hiền
Mẹ là tất cả…là tay tiên
Là xôi nếp một, thơm bông lúa
Thoang thoảng hương cau, ngọt mía đường
Suốt cả đời người luôn yêu thương
Quê nghèo một nắng với hai sương
Thân cò lặn lội bên bờ vắng
Cuộc sống gian nan khổ dặm trường
Thân yêu sao hai tiếng mẫu từ
Tình thương chảy mãi vẫn còn dư
Biển Đông khó sánh được lòng mẹ
Non cao biết mấy kể cho vừa
Mấy chục năm trường sống nổi trôi
Hỏi sao không tóc bạc da mồi
Vết nhăn vết xếp thân còm cỏi
Thương quá là thương hỡi mẹ ơi.
(Lê Đình Vân)
Cơm nghèo Mẹ nấu vậy mà ngon
Giọng nói thân thương mãi chẳng còn
Ước được sum vầy như thuở trước
Nụ cười ấm áp cõi lòng con.
Không màng đánh mất tuổi thanh xuân
Vất vã đắng cay mẹ đã từng…
Tất cả cho con không hoàn lại
Thương người khóe mắt trẻ rưng rưng.
(Mami Vam)
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
(Đặng Minh Mai)
Công lao dưỡng dục lớn nhường nào
Hiếu tử cho rằng trả hết sao
Được mẹ chăm lo là diễm phúc
Ân tình có thể sánh trời cao
Muôn ngàn vất vả những chăm lo
Mỗi bước con đi duỗi mắt dò
Chẳng quản ngày đêm bao khó nhọc
Tình thương của mẹ thật vô bờ
Nặng gánh oằn vai đã bấy lâu
Dù cho nắng dãi với mưa dầu
Ba chìm bảy nổi thân rời rã
Một nắng hai sương bạc mái đầu
Lắm lúc âu sầu thức trắng đêm
Đau thương nặng gánh trĩu vai mềm
Bao năm khắc khoải thân tàn tạ
Bởi lẽ chưa từng giấc ngủ êm.
(Trần Hiếu)
Trải cuộc đời nặng những lo toan
Vầng trán rộng hằn sâu vất vả
Gió sương ngang bạc màu tóc mẹ
Tháng năm dài trăng khuyết lưng cong
Gió vô tình lay ngọn lửa hồng
Thân cò lả bay qua giông tố
Quãng đường xưa vượt ngàn gian khổ
Ghép vụn lành để ấp iu con
Ánh dương tà dần xuống đầu non
Lo đêm đông lạnh tràn ngõ vắng
Sợ bấc phủ nếp nhà trầm lặng
Sợ mây che khuất dạng trăng ngà
Mong an lành trên khắp gần xa
Chữ cù lao chưa tròn ân trả
Biển bao la tạc lòng ghi dạ
Nghĩa một đời nguyện khắc tim con.
(Hạnh Ngọc)
Con biết thời gian từng phút cứ trôi
Nhưng vẫn muốn một lần thôi níu lại
Trở về ngày xưa cạnh bên Mẹ mãi
Dù khó nghèo nhưng ta lại yêu thương
Đầy ắp trong mơ chân bước đến trường
Hàng cây ngã nghiêng bên đường xào xạc
Chim trên cành chuyền líu lo ca hót
Bờ đê trên đồng in bước con đi
Lúa mơn xanh như con gái dậy thì
Tiếng người cấy cày ruộng vừa mới gặt
Khói tỏa thơm mùi rạ ai vừa cắt
Gom lại đốt đồng cay mắt trẻ thơ
Nơi sân nhà con ngồi đó đợi chờ
Bóng Mẹ thoáng vừa về ngang đầu ngõ
Chân sáo chạy nhanh líu lo mừng rỡ
A Mẹ chợ về có bánh gì không
Tuổi thơ ơi sao đọng mãi trong lòng
Là dáng Mẹ tôi chợ chiều chợ sáng
Đêm từng đêm cùng Mẹ ngồi ca hát
Bắt con cua về cho Mẹ nấu canh
Mấy mươi năm rồi thắm thoắt trôi nhanh
Ký ức tuổi thơ con không quên được
Ngày Mẹ mất đi con thầm ao ước
Một lần trong đời quay ngược thời gian.
(Quý Phương)
Những bài thơ về mẹ đã khuất khiến không ít bạn đọc rung động mạnh mẽ mỗi khi đọc được. Mẹ luôn là người yêu thương và bảo vệ chúng ta vô điều kiện. Trên đời này chắc không gì đau đớn hơn khi chúng ta mất đi người mẹ kính yêu của mình. Hãy cùng nhau theo dõi và cảm nhận những bài thơ này của chúng tôi nhé!
Khi con chưa gọi sõi tiếng cha
Con đã chỉ còn có mẹ
Cha ra đi khi con còn quá bé
Trong trí nhớ con chỉ có bóng mẹ gầy.
Hai mươi năm rồi mẹ ơi từ ngày ấy
Mẹ bên con sớm tối nhọc nhằn.
Lo cho con từ miếng ăn giấc ngủ
Mẹ hiểu con hơn cả bản thân con.
Hai mươi năm qua mẹ ơi con vẫn nhớ
Những đêm con sốt cao mẹ thức trông con
Mẹ nắm chặt tay con mỗi lúc cựa mình
Con nào có thể quên được bàn tay mẹ.
Con lớn lên trong tình thương của mẹ
Mẹ là mẹ, là cha, là người bạn của con.
Hai mươi năm mẹ đã cùng con
Dõi theo con từng nhịp chân con bước.
Con giờ đây đã lớn khôn hơn trước
Nhưng vẫn là con bé bỏng thưở nào
Bàn tay mẹ vẫn ấm áp làm sao?
Vẫn là bàn tay con luôn ghi nhớ.
Con vẫn biết và con luôn nhớ
Con vẫn còn chưa nói một điều
Là câu nói con đã nâng niu
Dù giản đơn chỉ là: “Con yêu mẹ”…
Người ta có mẹ có cha
Con thì chỉ còn có mẹ
Bao năm qua dáng mẹ lặng lẽ
Sớm tối nhọc nhằn vất vả vì con
Bao yêu thương mẹ dành hết cho con
Và dành lấy những phần cay đắng nhất
Ngày giáp Tết ngoài trời mưa lất phất
Người với người rộn rã lễ tình nhân
Mẹ của con vẫn lặng lẽ âm thầm
Đón sinh nhật như bao ngày bình dị
Mẹ hạnh phúc, giọt nước mắt trên mi
Khi mẹ biết con ko quên sinh nhật mẹ
Con ngượng ngùng với lọ hoa cắm vụng
Mẹ nâng niu, mẹ đặt giữa nhà
Và bất kỳ ai hỏi đến lọ hoa
Mẹ hãnh diện khoe con trai đã tặng
Ôi bao năm với đôi vai chất nặng
Một ngày vui làm mẹ trẻ hơn
Và khi con ngày một lớn khôn
Con cũng bớt nhiều phần ích kỷ
Nhìn dáng mẹ, lòng con thầm nghĩ
Ước mong sao mẹ cứ mãi tươi cười
Không tất bật, ko vội vã lo toan
Mẹ hạnh phúc thì con vui biết mấy
Con yêu sao dáng mẹ con gầy
Con tự hào vì con là con mẹ
Con mong ước trở về ngày thơ bé
Được ngủ ngon trong tiếng mẹ ru
Ở ngoài kia trong tiếng gió vi vu
Con chợt nghe thấy lời ru của mẹ
Lại đưa con về những ngày thơ bé
Con cảm ơn mẹ đã là mẹ của con
Xa mẹ con thành bé bỏng
Giờ này mẹ ngủ ngon chưa?
Hà thành gió mùa đông bắc
Con ngồi đếm khắc giao mùa
Con đi chắc nhà vắng lắm
Bản nhạc con thích, ai nghe?
Chiếc xe con thường đi học
Chắc bụi đã bám còn gì
Tóc con đã dài rồi đấy
Vắng con mẹ gỡ tóc mình
Niềm vui xẹt qua tờ giấy
Nỗi buồn đứng lại, lặng thinh
Thơ con tặng cho người khác
Viết về mẹ chẳng là bao
Phố sâu gió mùa đông bắc
Trong con bóng mẹ ngọt ngào.
Mẹ chẳng sinh ra con
Trong con luôn có mẹ
Dẫu nay mẹ chẳng còn
Dẫu khi con biệt thế
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ, không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:
Nào là hoa bưởi, hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa…
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu tự những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em
U nằm dưới cỏ mười năm
Chợ quê quen tiếng, giường nằm bén hơi
Lạ chưa, mợ đã đấy rồi!
Bàn tay đũa cả đầu nồi xới cơm
Mợ gầy tong ruột cọng rơm
Sót từ vụ gặt đồng thơm nhặt về
Áo nâu, tóc vấn, nón mê
Bước qua ngưỡng cửa chẳng hề trầu cau
U đi để lại vườn dâu
Chuồng xiêu lợn đói, ao sâu kín bèo
Một con thơ dại gieo neo
Ba gian mái rạ thiếu kèo, mợ ơi!
Mợ về làm bạn thầy tôi
Tiếng gà trở dậy lúc trời canh ba
Gánh hàng mợ bán chợ xa
Thương con đứng ngóng bánh đa ngõ chiều
Những đêm trăng sáng, gió hiu
Mợ đưa cánh võng ngâm Kiều ru tôi
Ấp iu giọt máu mồ côi
Tưởng chừng u hát trong lời mợ ru
Mợ giờ cũng hoá mùa thu
Nghe heo may thổi lòng như trút vàng
Đêm qua tôi gọi đò sang
Mợ ngồi khâu nắng bên hàng cột thưa…
Những câu thơ 7 chữ về Mẹ cha sâu sắc và lắng đọng nhất được chúng tôi tổng hợp và chia sẻ từ nhiều nhiều nguồn khác nhau. Những câu thơ viết về Mẹ Cha vô cùng tình cảm và ý nghĩa nhất là món quà gửi tới Mẹ nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu này. Cùng chia sẻ cảm xúc của bạn khi đọc xong những câu thơ hay về Mẹ trên đây nhé.