Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên cùng tập thơ Tâm Dung hấp dẫn

Tâm Dung là một tập thơ ấn tượng của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên. Với phong cách thơ độc đáo và đầy mới lạ những trang thơ của ông góp một phần không nhỏ cho sự phát triển văn học nước nhà. Thi phẩm của ông giàu cảm xúc khiến bạn đọc bị cuốn hút theo những vần thơ của ông. Nhiều bài thơ đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành những ca khúc đi cùng năm tháng. Nếu bạn là một người yêu thơ ca thì không thể bỏ lỡ được đúng không? Cùng theo dõi nhé!

Nội Dung

gian truân lắm mới hôn người
chiếc hôn tình lớn đem đời nhau theo…
hôn em phớt nụ hôn liều
bỗng nghe trật tự khá nhiều đổi thay!
(ví dù nội cỏ ngàn cây
cũng môi trường đúng mới khai lá cành
mới đơm bông, mới trái lành
như tôi hướng thiện bởi tình thăng hoa!)
hôn em thảng nụ bất ngờ
âm ba phản xạ đào sâu, tận cùng
như trời hoảng đất bàng hoàng
như không phải thế…
tim
ngừng
đó thôi!
hôn em
chấn động
đầu đời
chiếc hôn tình lớn kiếp người đôi giây!

1.
làm thơ là đùa giỡn
đùa giỡn một cách nghiêm chỉnh
thi sĩ
là kẻ phải biết thế nào là luật chơi
khi đùa giỡn với ngôn ngữ
là hiến đời cho thơ lúc
hiến thơ cho đời
2.
vợ đi sanh đã ba bữa nay
một mình ở nhà đấu võ rừng với
thằng con chưa đầy hai tuổi
chợt phát giác ra
một cây tài làm bố
nội trợ đảm đang
tắm rửa con kỹ lưỡng hơn tắm rửa mình
tốt lắm
nên phát triển
thứ nghệ thuật này chẳng khiến ai
xốn xang ganh tị
3.
luật chơi
thi sĩ
là kẻ
phải gục ngã thảm thiết
gục ngã tận bình sinh
trong trò đùa ngôn ngữ
ngã gục vì không tin
văn chương gian lận mình
bởi chế độ
bởi chính trị
bởi xã hội vật dục
bởi vận tốc văn minh xô sấp ngửa trắng trợn từng ngày

thành kính gửi anh Trần Văn Bá
1.
năm năm trước ở Maubert
bên ly rượu chát đỏ
trời đất đã vào xuân
ta ngồi nghe lá úa
lòng kẻ mới xa nhà
tơi bời từng mảng vữa
năm năm trước ở Maubert
ta lơ ngơ đất khách
ngồi rũ như áo nhầu
dính hờ trên giá móc
hồn còn bám quê hương
chưa hay thân trôi giạt
năm năm trước ở Maubert
bên ly rượu chát đỏ
một lũ trẻ thương nòi
dụm đầu nhau giữ lửa
trực diện với cộng loài
giữa thủ đô chính trị
ta từ đó nguôi ngoai
xác, hồn dần thoả hiệp
sống, chờ đợi một ngày
dâng đời cho tổ quốc
năm năm trước ở Maubert
người cùng ta đối ẩm
đầu đuôi chuyện nước non
nói hoài không biết chán
ta than nợ văn chương
kiếp này ta đeo nặng
chỉ mong về quê hương
làm thơ trước cổng trường
mắc cỡ người ta thương!
làm thơ bên hàng dậu
bên luống mạ bờ mương
cô giáo làng cảm động…
người nhẹ gật đầu, cười
bảo, đường về đã sẵn
ăn thua lòng bạn thôi!
ta nghe nghe ngờ ngợ
ta ngờ ngợ nghe nghe…
năm năm trước ở Paris
ta mơ làm chí sĩ!
2.
năm năm sau ở Orange county
giữa vô luân loạn lý
ta gần mực thì đen
càng ngày càng nhảm nhí
năm năm sau ở Orange county
ta bon chen như quỷ
làm thơ tán gái gung
cũng tự hào… thi sĩ!
năm năm sau ở Orange county
ta thở hoài không khí
tẩm xăng dầu tiêu pha
chẳng biết ai tri kỷ
nên phai dần hương cau
hương trầu, hương bông bưởi
hương lúa trổ đòng đòng
hương quỳnh hoa đêm nở
bên nhà cô láng giềng…
năm năm sau ở Orange county
ta đổ thừa xứ Mỹ
đổ thừa đời nhụt chí
tủi hổ anh linh người!
năm năm sau ở Cali
đâu đâu di ảnh người
cũng nhìn ta mà nói:
“ăn thua lòng bạn thôi!”

có những nụ cười rất dễ thương
như hoa cười sớm ngát hồng hương
rồi, theo dời buổi sang ngày, tháng
những nụ cười kia sẽ… thảm thương!
có những nụ cười không hé môi
gửi thầm đi một chút duyên thôi
rồi, theo mưa nắng vô chừng đỗi
những nụ cười kia sẽ tả tơi!
có người ngẫu hiện rất mong manh
gió nhẹ nhàng đau cuống lá xanh
tình nhẹ nhàng khơi từng nhựa sống
sầu tinh khôi trẩy nụ đầu cành!
có người thuỷ mạc bước ra tranh
tay măng dài ngón chép tâm kinh
có con chim hót trên sông tóc
hài điệu thiên nhiên với hữu tình…
hỡi người nhỏ nhẹ gót chân sen
cành nhánh hồn tôi rất yếu mềm
những nụ cười tôi sầu tản mạn
chỉ xin hài điệu với thiên nhiên…
hỡi người sông tóc một dòng thơ
những nụ cười tôi nở đoá sầu
những đoá sầu tôi xin trang điểm
cho dòng sông tóc chảy vào… tơ…

em có trăng rằm trong đáy mắt
hồn anh từ đó khảm muôn sao
tình anh là một trời trong vắt
chẳng gợn mây, không sợi vẩn nào…
em có mặt trời trong ánh mắt
tim anh ngàn phượng nở bâng khuâng
đường quê tình tự trong anh bỗng
trùng điệp ve ran dậy tiếng mừng…
em có sân trường trong mắt nắng
có trăng huyền thoại tết trung thu
có sông đời chợt reo vui thác
là có tình anh đấy – biết đâu!
em có xao lòng mi chớp chớp
cỏ cây linh động khúc quang sương
anh trách mình sao ren rén tới
chẳng tự nhiên lành ngọn gió ngoan!
em có thẹn thùng mi khép xuống
anh thương trời đất quá chừng thương
đất trời cũng dịu dàng như thể
nhu mì trong mắt dịu dàng trông…
em có mắt nhìn lên quang đãng
đất trời tám tiết cũng trong veo
bông lúa lòng anh thơm sữa quá
tâm xuân trời đất cũng xuân theo…

bạn thân ơi là bạn thân!
nhận chăng một đoá hồng?
nhưng ở đây hoa hồng bày ở quày trạm xăng
phe phẩy trên tay người bán dạo ngõ “entrance” xa lộ
có ai đời đem bụi bặm gởi lòng nhân?
bạn thân ơi là bạn thân!
nhận chăng một đoá hồng?
nhưng ở đây cửa hàng hoa nào cũng tiện đường xe qua lại
cứ cách vài ngã tư đã thấy
trưng sờ sờ ngay góc xanh tắt vàng đỏ đợi bật đèn xanh
ngay chỗ nhịp tim phản đối nhịp bàn chân
có ai lòng dạ máy móc nhịp tương lân?
bạn thân ơi là bạn thân!
nhận chăng một đoá hồng?
nhưng ở đây hoa hồng chung cười cùng hoa vải
hương nhân tạo chế tương đương cả thảy
biết ai còn tin tưởng nụ thơm lòng?
bạn thân ơi là bạn thương
vườn đông phương bát ngát quê hương
phong phú hạt tâm hồng
tuyệt vời nở đoá vòm từ lượng mẹ
đoá khung hồn xanh cửa sổ tình chân…
bạn thương ơi là thương!
dù ở đây đại tài tử cỡ nào thượng thặng
cũng không sao thể hiện nổi mắt anh nhìn!
bạn thương ơi là
mắt
em nhìn!

giữ cho nhau một chút tình
giữ cho nhau một ánh nhìn thiên thu
giữ long lanh, giữ sa mù
giữ phai nhạt, giữ đền bù nhạt phai
giữ hương cho thở ngây ngây
giữ hiu hiu gió đượm dài luyến lưu
giữ sương mai, giữ sương chiều
giữ sông trong giọt lệ sầu xưa, sau
giữ cho nhau một chút nào
giữ duyên đáp nghĩa đền câu phụ lòng
giữ thơm không khí phiêu bồng
giữ mây cho khói mang hồn sông theo…

phải em là giọt mưa thuần
cho hoa mai biết mùa xuân thế nào
phải em là giọt mưa rào
cho bông lúa biết ra sao đòng đòng
phải em là giọt mưa đông
cho cây thông biết phổ lòng mà reo
phải em là giọt mưa theo
cho ao yên đổ cá gieo vần bèo
cho thuyền con bé tẻo teo
nghe thu gợn tí tình nghèo mà vui
phải em giọt ngậm giọt ngùi
giọt đường vắng giọt ngừng trôi mây chiều
giọt mười thương nhớ hắt hiu
giọt ve tấu khúc anh theo ngọ về
giọt lan cắt tóc quên thề
giọt ngàn năm điệp tình quê não nùng
phải em là giọt chung thân
cây quanh năm học làm xanh sắc vàng
phải em giọt nước giọt non
giọt non nước giọt hãy còn thề xưa…

hôn em
mới nụ hôn hồng
sao
nghe trong nắng sớm hong vàng chiều?
hôn em
mới nụ yêu kiều
sao
nghe trong dấu yêu nhiều tiếc thương?
hôn em
mới nụ chưa từng
sao
nghe vô lý khi từng vẫn chưa?
hôn em
nụ thiệt thà mà!
sao
chân giả kệ cái là khổ đau?
hôn em
nào nấy hôn đầu
để
nghe
thiên cổ
ngàn sau
cũng ngần ấy thôi – một nụ ân cần ấy thôi – sương
khóc trên từng xác hoa…

hỡi người tóc mượt như sông
sao o chảy hết nguồn lòng của anh
mai kia ngoảnh mặt sao đành
bằng không gặp lại tình hành sao cam?
hỡi người tóc gió hương giang
sao o xua hết mây đan nắng hồng
chiều nao con sáo sang sông
hương đồng cỏ nội anh buồn với ai?
hỡi người tóc nội thành bay
sao o nhập một mười hai nhịp cầu
chừng nào o lấy chồng đâu
gặp anh ghé nón tựa sầu nơi mô?
hỡi người tóc ủ ca dao
sao o không biết môi nào môi anh
để cho sợi tóc… chẳng lành
ươm hương cau xuống chân quanh tìm trầu
bây giờ anh biết đường nao
bác ơi lòng “mạ” lối nào đi quanh?

cảm ơn em phục hồi chàng
dăm câu thơ nhỏ đôi hàng nhớ nhung
cảm ơn thở thở mừng mừng
im nghe tim đập qua dòng viễn liên
cảm ơn nhẹ nhẹ hiền hiền
thứ tha niên thiếu lỗi phiền đến nay
cảm ơn ai, cảm ơn đời
cảm ơn đau khổ vun bồi yêu thương
cảm ơn thôi đã nghìn trùng
nói thưa vẫn một không gian hai người
cảm ơn đời, cảm ơn ai
chim thân rỉa bạn rỉa vai… rỉa tình
cảm ơn tiếng nghịch không đành
tiếng nhu, tâm đất trời lành theo em
cảm ơn dịu dịu êm êm
hồ thu chút gió gợn mềm âm ba
cảm ơn trong vắt thiệt thà
ơn em nay vẫn như là hôm qua…

ngàn xa ơi… chim kêu từng tiếng lẻ
lạc trong chiều khô khốc tiếng thông rơi
ngàn xa ơi… tình đâu làm mới mẻ
gió vô hồn khua lá cỏ khan hơi
ngàn xa ơi… ngày hom hem tháng tận
bình minh đâu đôi mắt ướt sương hồng
ngàn xa ơi… tàn niên chi mà lạnh
mũi thon nào ấm tết cả thu đông
ngàn xa ơi… trời thôi đan nắng lược
chải cho mây thành tóc mượt vai mai
ngàn xa ơi… mây thôi buông nắng tóc
anh không còn tóc óng để yêu mây
ngàn xa ơi… tâm là tim tưởng nhớ
trẻ thơ buồn cho biết lớn
trẻ thơ ơi!

từ gót sen hài em hút dấu
sầu tôi như lá thẫn thờ bay
ví dù lá ngập đường em bước
lá cũng xin đừng bận gót ai…
từ mắt chia lòng sông cách núi
sầu tôi như bụi khắp không gian
ví dù bụi ố hoen màu trắng
bụi cũng xin đừng vương mắt xanh…
từ tóc bay xuôi dòng quá khứ
sầu tôi như bóng lặng lờ trôi
ví dù bóng đẳng đeo tròn kiếp
bóng cũng xin dòng tóc thảnh thơi…
từ hơi thở của không gian khác
sầu tôi như lịch nhẩn nha rơi
mỗi ngày thiên hạ hồn nhiên xé
lịch mới, như tờ-thương-nhớ-tôi!
từ hoa môi của bình minh khác
núi đồi vắng cả tiếng thông reo
chim thôi cười chúc mừng hoa lá
thành-phố-tôi già ho động cơ
từ vỡ, lành trăng lồng bóng nước
từ em là nguyệt lộng đời sông
từ tôi là một dòng tâm nguyệt
sông có trăng cười sông xoá trăng…

em ngây thơ như một vầng trăng
anh ngây thơ như một chú bé
chú bé ngẩn ngơ nhìn vầng trăng
vì tin có thật chuyện cung hằng!
em hiền lành như một dòng suối
anh hiền lành như một chú nai
nai tơ uống nước nguồn vi diệu
cho tranh hoạ sĩ hồn thoát thai…
em đơn sơ như đoá hoa mai
anh đơn sơ như chim se sẻ
chim sẻ tung tăng đùa cành mai
cho mắt người xuân bởi nắng lây…
em ra sao anh ra thế ấy
nguyễn du buồn cảnh có vui đâu
em thở dài chi thường quá vậy
sông vô thường khóc mướt trăng sầu!

cùng em cùng một khung trời
chung nghe sa mạc lòng người chuyển mưa
cùng em cùng một ngày mùa
chung nghe tình nước non chưa lỗi thề
cùng em ngàn dặm ra đi
chung nghe thiên lý đường về trong tim
cùng em sông Hậu sông Tiền
lia thia quen chậu tình hiền quen khăn
cùng em cửa mắt cài trăng
nhẹ tay phẩy bụi chung lòng như gương
vì em là lượng Cửu Long
bún khô vẫn gạo nanh chồn, nàng hương
vì em là ngọt sông đồng
vàng chua bưởi mễ vẫn bông Biên Hoà
vì em là một mái nhà
anh thân tứ cố vẫn ra người hiền
chim quyên ngồi đứng không yên
em xa cha mẹ buồn riêng một mình…

người đẹp cúc của mày đã đi
quân trường giòn tiếng súng
ôi tình yêu nổ giòn
nổ
giòn tan
người ấy… cúc của mày đã đi
quân trường giòn tiếng súng
mặt bia nào nát ruột tan lòng
mày nghiến răng
mày lãy cò điên loạn
mày lãy cò công phá tình yêu
mày lãy cò
tao nghe…
thôi mày
mình đã hết thời mơ em nón lá
học chung trường mai mốt sẽ chung đôi
dẫu chưa già… mình cũng hai mươi
cũng đủ sức mỉm cười nghe vài tin đám cưới!
nghe mày
mình đã hết thời mơ em nón lá
đời chông gai đau đớn tuyệt vời
hãy cởi bốt-đờ-sô ra mà mạnh dạn bước lên chơi
mày sẽ thấy máu tim tươi ràn rụa
mày sẽ nhớ sân trường chiều nắng lụa
nhớ người yêu nhí nhảnh băng qua đường
tóc thề lay nhè nhẹ gió đưa hương
mày sẽ nói ngập ngừng trong hơi thở
hà… không ngờ em ác quá cỡ!
thần tượng cúc của mày đã đi
quân trường giòn tiếng súng
mặt bia nào trong tầm bắn sĩ quan tương lai tên thằng thọ
đạn xuyên tâm
đạn rỗ tả tơi khuôn mặt em rạng rỡ trăng rằm
đạn xuyên tâm
rán nghe con
tự gắp đạn lấy tim mình!
hai năm sau cúc của mày
duyên của tao cũng đi
thảm hơn chuyện thảm của mày
tao không có bia nào để nhắm
hai năm sau cúc của mày
duyên của tao đi đảo guam
mười lăm năm sau cúc của mày
tao nhớ in tuồng mới hôm qua!

buồn ơi…
tôi bỏ tôi chìm đắm
trong tiếng làm thinh của ghế bàn
ghế bàn không sẻ chia sầu thảm
nhưng biết làm thinh lặng cảm thông
bàn ghế đâu như người vui nhảm
tọc mạch đời nhau để miệng mồm
buồn ơi, tôi muốn như bàn ghế
chịu đựng đời không biết thở than!
buồn ơi…
tôi bỏ tôi tàn tạ
lạy đời xin một bận ngó lơ
lần té nặng này tôi muốn giữ
cho tim đừng hối hận trèo cao
lần té nặng này tôi muốn sống
buồn ơi, đừng giết chết tình nhau
buồn ơi, tôi muốn hôn đời sống
dù môi nhầu nứt nẻ thương đau!
buồn ơi…
tôi bỏ tôi ngây dại
có phải thu-bồn chở tóc ai
có phải lần run tay vuốt đại
là lần đời biết thứ tha tôi
có phải lần xin tay nắm… đại
là lần té gập dưới bàn tay?
buồn ơi, tôi muốn dâng đời sống
một đoá hồng đau đớn tuyệt vời!
buồn ơi…
tôi bỏ tôi rời rã
bất lực làm sao trước cuộc đời
ừ nhỉ, trước giờ tôi chiến đấu
cho niềm bất lực buổi hôm nay!
ừ nhỉ, bây giờ tôi mới biết
ghế bàn nên kính trọng như thầy
bàn ghế dạy tôi điều nhẫn nhục
dạy tôi bình thản thứ tha đời
bàn ghế có bao giờ bất lực
có bao giờ biết đợi trông chi
buồn ơi, tôi muốn như bàn ghế
thương đời như thể bỉ khinh thôi!
buồn ơi…
tôi bỏ tôi gần chết
tay đời bít lối chẳng ngưng tay
u đầu sứt trán lao vào vách
tội tình tôi sao nặng thế này?
buồn ơi…
trong đám đông tàn nhẫn
một người chứng kiến đủ cho tôi
nhờ ai, tôi đã thành tâm nhẫn nhờ ai,
tôi phục dưới chân đời
buồn ơi, tôi muốn như dòng lệ
cay đời như kẻ thích ăn cay!
buồn ơi…
tôi có tôi-bàn-ghế
nguyện hiến cho đời một tấm lưng

1.
mùa hè anh lên núi
thấy tóc em lành nhiên
cười theo chiều, gió tối
trời đi vào giấc yên
cho sự sống duyên hiền
từng búp hoa huệ nhỏ
cho sự sống hương êm
từng thoảng hoa huệ thở
sự sống trắng tinh im
từng nụ quan-âm nở
im lặng là xin dâng
tặng đời bông hoa nữa…
mùa hạ anh ra đường
thấy mới tinh tất cả
thấy nắng nôi dịu dàng
đang vuốt ve cây cỏ
thấy cây cỏ dễ thương
đang làm duyên, tóc xoã
thấy lửa trời nung ngon
chín bòn bon sự sống
thấy sự sống nhịp nhàng
theo đỏ, vàng, xanh, đỏ…
thấy phố xá từ tâm
đèn cười hoa ba đoá
2.
mùa thu anh lang thang
thấy xe không cáu kỉnh
với đèn đỏ, đèn vàng
thấy đèn xanh đủng đỉnh
như một người ung dung
bắt người nôn nóng nhịn
thêm chút nữa chờ trông…
mùa thu anh ngồi mộng
thấy em yêu lần đầu
năm hai mươi bảy tuổi
thanh thoát bước đời nhau
thấy dòng thời gian chảy
dưới chân cầu tình yêu…
3.
mùa đông anh thức dậy
đất mở mắt phương phi
khi trời len lén gửi
từng nụ nắng nhu mì
đất giả vờ chưa biết
như em vờ không hay
điện chuyền tay… suýt chết
buông không nổi bàn tay
mùa đông anh cửa sổ
thấy trời đất tinh sương
như người lười thêm chút
bắt người đứng bấm chuông
nôn nao chờ thêm lúc
bắt người “long distance”
bồi hồi phôn ai nhấc?
trời đất cũng nghịch ngầm
tiếng chim cười rúc rích!
4.
mùa xuân nắng hoàng anh
sao trời thiêu chết vật
sao “police” mặt rằn
phạt ép người dị tộc
sao dương gian, địa ngục
là một cực hình thôi?
cực hình sầu chia phôi
em ơi!

1.
có thể nào trẻ thơ sống bên ngoài lòng mẹ? có thể nào anh sống ngoài tầm mắt em?
2.
anh phải bước ra ngoài tất cả để dọn mình kém hèn như cỏ dại, và sương lành sẽ đẫm rượi bàn chân em, lúc ấy cho dù em chỉ nhìn thu hút bởi những giọt sương lóng lánh ươm những tia nắng khiết dịu đầu ngày rực rỡ dù em chỉ xao hồn theo thoảng gió lay động tóc mai dù em chỉ lâng lâng thở tiết mùa xuân ban phát hương thơm cùng óng ả… dù em chẳng quan tâm đến thứ gì đã êm ái đệm lòng chân dù gì anh cũng cảm tạ một lần được rạp mình vô âm dưới gót một lần được nâng chở bước em qua…
3.
tình yêu sao mà, em ơi tình yêu sao mà… anh quằn quại dưới gót bước chân ngày sống vội, tình yêu sao mà tình yêu sao mà… em ơi thời gian chậm kéo ngày sống anh lê thê tù tội!
4.
vì người yêu thương trời đất cũng yêu thương, vì em đang ban phát yêu thương, vì anh cũng là thành phần muôn một của đất trời, nên cho dù em không hay không biết yêu thương vẫn thấm nhuần đều trên cuống đọt ngàn xanh dù em không biết không hay anh vẫn lan âm thầm khắp mặt địa cầu bất đồng khí hậu nhưng phải chăng em, nơi đá khô đất khó nào mà không diệp lục phải chăng em, đồng hoang man dã nào mà không có hoa chỉ tay em? vì em đang ban phát yêu thương nên anh khẩn xin là cọng cỏ được lần nào của chân em, tội nghiệp cho anh lòng còn ham muốn, tội nghiệp cho anh một thân đơn cỏ dại đòi chỉ riêng dành cho nhón ngón nhịp nhàng nhịp từng mỗi nhịp tim…
5.
tình yêu sao mà đau khổ với khổ đau, toại nguyện phải chăng là hạnh phúc? em lý lẽ gần nhau tình sẽ chết, vậy người ta sinh ra, sống, để làm chi?
6.
anh cô đơn ca hát vu vơ lời gì vô ý chỗ đám đông nơi con người dễ dàng phỉ báng kẻ điên khùng, ấy chết, anh chẳng thể viện lý do cuộc sống vắng em, dù em sẽ tin, nhưng thảm trải dưới chân có lời nào giải thích? dưới chân tình yêu, anh xin thành khẩn hứa chịu đựng ngang nhau hết thảy kẻ thân, thù.
7.
có thể nào môi mẹ không cần má con thơ? em từ tâm anh tin tưởng sống chẳng thể nào…
8.
anh vẫn ngây thơ trong sáng như thời mới lớn như thuở mười bốn mười lăm làm thơ yêu em mà ngủ phương phi trên nệm-gối-thơ mình, anh vẫn thắm tươi hy vọng như thời mới lớn như thuở mười sáu mười bảy làm thơ yêu em mà thức dậy trên thảm-cỏ-thơ

mình hướng mũi về gần một đoá hoa hàm tiếu hít ắp đầy hai cánh phổi lành tươi luôn được tinh lọc bởi những mỗi bình minh bầu hồng căng sữa nắng rồi sau cơn ngây ngất đê mê anh dồi dào năng lực sống suốt hai mươi bốn giờ, anh vẫn tin yêu thành tín như thời mới lớn như thuở mười tám mười chín làm thơ yêu em mà quỳ hôn lên bóng người yêu đổ dài vào công-viên-thơ

mình rồi trong cơn chiêm ngưỡng triền miên anh hoàn toàn chẳng còn bất cứ tiếng gì từ chung quanh đường phố chợ người điệp trùng xe cộ để, tiếng đều đều thạo việc ong đàn xây tổ, để, tiếng tung tăng lũ bướm rập rờn vẩy màu thành bài ngợi ca hoa ngàn hiền khoe mơn mởn sắc,

để, anh hoài hoài cặm cụi ngồi lựa từng cọng-rơm-sợi-lác-thơ mình những mong dệt thành chiếc-đệm-chất-phác-tình-yêu dài trải bằng suốt kiếp người này cho nhỏ nhẹ đôi bàn chân em đời còn mềm mại mãi…

9.
tình yêu sao mà thê thiết quá em ơi, anh chẳng thiết ai hay mình sống chết, anh chỉ thiết một bàn tay cần thiết vuốt má cho đêm không nhất thiết thuốc an thần!

10.
anh muốn dụi tóc vào những ngón tay em cho hiện ra vài điểm bạc, cho thời gian đẹp phôi phai, cho sen lòng anh ngày mỗi thêm một đoá, cho hoa huệ hoa trang em đong đưa ngần ấy búp nhỏ đơm hương cho gió tình thơm tho không phân biệt chiếm hữu, tự do.

11.
mặt đất kia phù sa đắp bồi cho lúa no hạt mởn mơ bông, ruộng lòng anh đòng đòng tươm mắn sữa vì em là mưa hạ nắng đông là suối sông nguồn lượng cho rễ ngon khoáng chất trẩy hoa cành, vườn lòng anh xanh ngát tận chân trời vì em là yêu thương không phân biệt hoa nào là hoa hạnh phúc quả nào là quả đau thương.

12.
buổi sáng tinh khôi bừng mắt dậy thấy hoa lá không tên bóng động hình bên cửa sổ đùa gió vui sương, môi cười theo hồn nhiên nụ, hoa cười hay anh cười? trưa trưa rực nắng chan vàng đồng hướng dương hực vàng một cánh ngút ngàn chân mây, những nụ cười hàm tiếu tròn đầy, anh cười hay hoa cười?

chiều chiều nghiêng nghiêng nắng dịu nghiêng nghiêng mình chào người và người chào đáp lại, người cười hay tim cười? buổi tối anh ngon lành êm ả ngủ, thở đều hoà nơi một kẽ ngón chân em, em thở hay anh thở…

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng đến quý độc giả những trang thơ hay và ấn tượng nhất của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên. Qua đó ta càng thêm yêu ngòi bút tài hoa và độc đáo của ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!

Related posts

Nguyễn Quang Thiều Cùng Những Tác Phẩm Dịch Nổi Tiếng Phần 1

admin

Lưu Quang Vũ với tập thơ Hương Cây ( 1968)

admin

Lý Bạch – Nhà thơ Đường nổi tiếng về Uống rượu ngâm thơ

admin

Leave a Comment