Thơ Hay

Trọn bộ những trang thơ Trần Dần được yêu thích nhất phần 2

Thơ Trần Dần luôn được đánh giá cao trên văn đàn bởi một phong cách thơ mới mẻ và độc đáo. Những trang thơ của ông luôn thu hút sự quan tâm mạnh mẽ từ độc giả cùng những nhà bình luận văn học. Chỉ khi đọc thơ ông, ta mới có thể cảm nhận được một hồn thơ tinh tế đến lạ kì mà ở những nhà thơ khác không có được. Hãy theo dõi bài viết này của chúng tôi và cảm nhận nhé!

Nội Dung

Những năm mới ra đời
Không oe oe
Mà đì đùng pháo đỏ.

Anh muốn rao lên cho làng nước biết
hôm nay em bạc đãi một người.
Nhưng em ơi! anh chỉ đến ngã tư xưa
anh đứng dưới môt ngôi đèn bỏ.

Ngày mặt phẳng – bão hoà phàm
Chẵn lẻ địa cầu không tham dự
Con số vô thức
Không gian chẳng thể
Những tác nghĩa không độ
Ở mỗi góc đường vẫn náu một cơn mơ.

1.
Tôi ở phố Sinh Từ:
Hai người
Một gian nhà chật.
Rất yêu nhau, sao cuộc sống không vui?
Tổ Quốc hôm nay
tuy gọi sống Hoà Bình
Nhưng mới chỉ là năm thứ nhất
Chúng ta còn muôn việc rối tinh…
Chúng ta
Ngày làm việc, đêm thì lo đẫy giấc
Vợ con đau thì rối ruột thuốc men
Khi mảng vui – khi chợt nhớ – chợt quên
Trăm cái bận hàng ngày nhay nhắt
Chúng ta vẫn làm ăn chiu chắt
Ta biết đâu bên Mỹ Miếc tít mù
Chúng còn đương bày kế hại đời ta?
Người ta nói thằng ngô con đĩ
Ở miền Nam có tên giặc họ Ngô
Tài của hắn là: Khuyển Ưng của Mỹ
Bửu bối gớm ghê là: một lưỡi đao cùn
Hắn nhay mãi cố xẻ đôi Tổ Quốc
Tôi đi giữa trời mưa đất Bắc
Đất hôm nay tầm tã mưa phùn
Bỗng nhói ngang lưng
máu rỏ xuống bùn
Lưng tôi có tên nào chém trộm?
A! Cái lưỡi đao cùn!
Không đứt được – mà đau!
Chúng định chém tôi làm hai mảnh
Ơi cả nước! Nếu mà lưng tê lạnh
Hãy nhìn xem: Có phải vết đao?
Không đứt được mà đau!
Lưng Tổ Quốc hôm ngày hôm nay rớm máu.
2.
Tôi đã sống rã rời cân não
Quãng thời gian nhưng nhức chuyện đi Nam
Những cơn mưa rơi mãi tối sầm
Họ lếch thếch ôm nhau đi từng mảng
Tôi đã trở nên người ôm giận
Tôi đem thân làm ụ cản đường đi
Đứng lại!
Đi đâu?
Làm gì?
Họ kêu những thiếu tiền thiếu gạo
Thiếu Cha, thiếu Chúa, thiếu vân vân
Có cả anh nam chị nữ kêu buồn
Ở đây
khát gió, thèm mây…
Ô hay!
Trời của chúng ta gặp ngày mây rủ
Nhưng trời ta sao bỏ nó mà đi?
Sau đám mây kia
là cả miền Nam
Sao nỡ tưởng là non bồng của Mỹ!
Tiệm nhảy, rượu nồng, gái tơ
Tha hồ những tự do tự diếc
Tưởng như ở đấy cứ chìa tay
là có đô-la
Có trâu ruộng, – Có ngày đêm hoan hỷ!
Mặc dầu sao nỡ đổi trời ta?
Tôi muốn khóc giữ từng em bé
Bỏ tôi ư? – Từng vạt áo – Gót chân
Tôi muốn kêu lên – những tiếng cộc cằn…
Không! Hãy ở lại
Mảnh đất ta hôm nay dù tối
Cũng còn hơn
non bồng Mỹ
triệu lần…
Mảnh đất dễ mà quên?
Hỡi bạn đi Nam
Thiếu gì ư? Sao chẳng nói thực thà?
Chỉ là:
thiếu quả tim, bộ óc! Những lời nói sắp thành nói cục Nhưng bỗng dưng tôi chỉ khóc mà thôi Tôi nức nở giữa trời mưa bão. Họ vẫn ra đi Nhưng sao bước rã rời?
Sao họ khóc?
Họ có gì thất vọng?
Đất níu chân đi,
gió cản áo bay về.
Xa đất Bắc tưởng như rời cõi sống
Tưởng như đây là phút cuối cùng
Giăng giối lại: – Mỗi lùm cây – hốc đá
– Mỗi căn vườn – gốc vả – cây sung
Không nói được, chỉ còn nức nở
Trắng con ngươi nhìn lại đất trời
Nhìn cơn nắng lụi, nhìn hạt mưa sa
Nhìn con đường cũ, nhìn ngôi sao mờ
Ôi đất ấy – quên làm sao được?
Quên sao nơi ấm lạnh ngọt bùi
Hôm nay đây mưa gió giập vùi
Mưa đổ mãi lên người xa đất Bắc…
Ai dẫn họ đi?
Ai?
Dẫn đi đâu? – mà họ khóc mãi thôi
Trời vẫn quật muôn vàn tảng gió
Bắc Nam ơi, đứt ruột chia đôi
Tôi cúi xuống – Quỳ xin mưa bão
Chớ đổ thêm lên đầu họ –
Khổ nhiều rồi!
Họ xấu số – Chớ hành thêm họ nữa
Vườn ruộng hoang sơ – Cửa nhà vắng chủ
Miền Nam muôn dặm, non nước buồn thương
Họ đã đi nhưng trút lại tâm hồn
Ơi đất Bắc! Hãy giữ gìn cho họ
3.
Tôi ở phố Sinh Từ
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
Không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ.
Gặp em trong mưa
Em đi tìm việc
Mỗi ngày đi lại cúi đầu về
Anh ạ.
Họ vẫn bảo chờ…
Tôi không gặng hỏi, nói gì ư?
Trời mưa, trời mưa
Ba tháng rồi
Em đợi
Sống bằng tương lai
Ngày và đêm như lũ trẻ mồ côi
Lũ lượt dắt nhau đi buồn bã…
Em đi
trong mưa
cúi đầu
nghiêng vai
Người con gái mới mười chín tuổi
Em ơi!
Em có biết đâu
Ta khổ thế này
Vì sao?
Em biết đâu
Mỹ Miếc, Ngô Nghê gì?
Khổ thân em mưa nắng đi về
lủi thủi
Bóng chúng
đè lên
số phận
từng người
Em cúi đầu đi, mưa rơi
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ
4.
Đất nước khó khăn này
sao không thấm được vào Thơ?
Những tủ kính tôi dừng chân dán mũi
Các thứ hàng ế ẩm đợi người mua
Nhưng mà sách – hình như khá chạy
À quyển kia của bạn này – bạn ấy
Quyển của tôi tư lự, nét đăm đăm
Nó đang mơ: – nếu thêm cả miền Nam
Số độc giả sẽ tăng dăm bảy triệu
Tôi đã biến thành người định kiến
Tôi ước ao tất cả mọi người ta
Đòi Thống Nhất phải đòi từ việc nhỏ
từ cái ăn
cái ngủ
chuyện riêng tư
từ suy nghĩ
nựng con
và tán vợ
Trời mưa mãi lây rây đường phố
Về Bắc Nam tôi chưa viết chút nào
Tôi vẫn quyết Thơ phải khua bão gió
Nhưng hôm nay
tôi bỗng cúi đầu
Thơ nó đi đâu?
Sao những vần thơ
Chúng không chuyển, không xoay trời đất
Sao chúng không chắp được cả cõi bờ?
Non nước sụt sùi mưa
Tôi muốn bỏ thơ
Làm việc khác
Nhưng hôm nay tôi mê mải giữa trời mưa
Chút tài mọn
tôi làm thơ chính trị
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ
5.
Em ơi! – ta ở phố Sinh Từ
Em đương có chuyện gì vui hử
À cái tin trên báo – Ừ em ạ
Hôm nay bọn Mỹ Miếc, lũ Ngô Nghê
Chúng đang phải giậm chân đấm ngực!
Vượt qua đầu chúng nó,
mọi thứ hàng
Những tấn gạo vẫn vượt đi
Những tấn thư, tài liệu
Vẫn xéo qua đầu chúng, giới ranh gì?
Ý muốn dân ta
là lực sĩ khổng lồ
Đè cổ chúng mà xoá nhoà giới tuyến
Dân ta muốn trời kia cũng chuyển
Nhưng
Trời mưa to lụt cả gian nhà
Em tất tả che mưa cản gió
Con chó Mực nghe mưa là rú
Tiếng nó lâu nay như khản em à
Thương nó nhỉ – nó gầy – lông xấu quá
Nó thiếu ăn – Hay là giết đi ư?
Nó đỡ khổ – Cả em đỡ khổ.
Em thương nó – Ừ thôi chuyện đó
Nhưng hôm nay anh mới nghĩ ra
Anh đã biến thành người định kiến
Mực ơi!
đừng oán chủ, Mực à!
Mày không hiểu những gần xa Mỹ Diệm
Chúng ở đâu – mà lại núp bên ta
Chính chúng cướp cả cơm của khuyển
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa.
trên màu cờ đỏ
6.
Hôm nay đài tiếng nói Việt Nam
Lại có chuyện tên Ngô Đình Diệm
Hắn sai con em là lũ du côn
Đi ném đá nhà Uỷ ban Quốc tế.
Hắn bảo hắn Giơ-ne không ký
Hắn bịt tai, không biết chuyện hiệp thương!
Ô hay! Cái lưỡi uốn càn
Cả thế giới vả vào mõm hắn
Hắn giậm chân khoa lưỡi đao cùn:
Mặc kệ! Giết ta chết hẳn thì thôi Ta chẳng giả miền Nam! Chứ giả miền Nam cho nước Việt Nam Thì ta chết thầy ta cũng chết
Hắn thét lên ộc máu mũi máu mồm
Hắn lồng lộn, ôm miền Nam mà cắn!
Thịt dân ta từng mảng nát bươm
Nhưng không!
Hôm nay
Cả thành phố Sài Gòn
Đóng cửa!
Không họp chợ!
Không ra đường!
Những mảng thịt
Những đọi máu đào
đang rầm rập kéo nhau
đi ngoài phố
Hôm nay
hàng triệu mối thù sâu
tới đập cửa lão già Ngô đòi mạng
Vung đao cùn chém phải quãng trời không!
Hắn đi ngủ,
muôn tiếng kêu xúm lại quanh giường
Hắn ngồi ăn
tiếng khóc nổi trong cơm
Hắn nhắm mắt
tiếng kêu vào giấc ngủ
Hắn rong chơi
tiếng rủa bước theo chân
Hắn hội họp
tiếng kêu ngồi cạnh
giơ bàn tay đòi mạng nghều ngào
Tên tội nhân kia!
Lịch sử vạch tên mày!
Tên đứa tay sai!
Chẳng có lâu đâu!
Hắn sẽ sống như tên mắc tội tử tù
Óc điên dại
chân lê vòng xích
Trốn đi đâu?
Đất trời sâu
đương vẩy máu
đuổi theo chân hắn.
Hắn run sợ – Quỳ xin đã muộn!
Dù đêm khuya, bóng tối đặc ngầu ngầu
Máu vẫn đỏ
trúng đầu trúng mặt
Tên tội nhân kia!
Lịch sử vang tên mày!
7.
Tôi đi giữa trời mưa đất Bắc
Tai bỗng nghe những tiếng thì thầm
Tiếng người nói xen tiếng đời ầm ã.
Chúng phá hiệp thương
Liệu có hiệp thương?
Liệu có tổng hay chẳng tổng?
Liệu đúng kỳ? Hay chậm vài năm?
Những câu hỏi đi giữa đời lỏng chỏng
Ôi! Xưa nay Người vẫn thiếu tin Người
Người vẫn thường kinh hoảng trước Tương Lai
Người quên mất Mỹ là sư tử giấy
Người vẫn vội – Người chưa kiên nhẫn mấy
Gan người ta chưa phải đúng công nông
Người chửa có dạ lim trí sắt
Người mở to đôi mắt mà trông!
A tiếng kèn vang
quân đội anh hùng
Biển súng
rừng lê
bạt ngàn con mắt
Quân ta đi tập trận về qua
Bóng cờ bay đỏ phố đỏ nhà…
Lá cờ ấy là cờ bách thắng
Đoàn quân kia muôn trận chẳng sờn gan
Bao tháng năm đói rét nhọc nhằn
Từ đất dấy lên
là quân vô sản
Mỗi bước đi lại một bước trưởng thành
Thắng được Chiến Tranh
Giữ được Hoà Bình
Giặc cũ chết – lại lo giặc mới
Đoàn quân ấy – kẻ thù sợ hãi
Chưa bao giờ làm mất bụng dân yêu
Dân ta ơi! Chiêm nghiệm đã nhiều
Ai có LÝ? và ai có LỰC?
Tôi biết rõ đoàn quân sung sức ấy
Biết nhân dân
Biết Tổ Quốc Việt Nam này
Những con người từ ức triệu năm nay
Không biết nhục
Không biết thua
Không biết sợ!
Hôm nay
Cả nước chỉ có một lời hô:
THỐNG NHẤT
Chúng ta tin khẩu hiệu ta đòi
Giả miền Nam!
Tôi ngửa mặt lên trời
Kêu một tiếng – bỗng máu trời rơi xuống
Vài ba tia máu đỏ rơi vào tôi
Dân ta ơi!
Những tiếng ta hô
có sức đâm trời chảy máu.
Không địch nào cưỡng nổi ý ta
Chúng ta đi – như quả đất khổng lồ
Hiền hậu lắm – nhưng mà quả quyết…
8.
Hôm nay
Những vần thơ tôi viết
Đã giống lưỡi lê: đâm
Giống viên đạn: xé
Giống bão mưa: gào
Giống tình yêu: thắm
Tôi thường tin ở cuộc đấu tranh đây
Cả nước đã bầu tôi toàn phiếu
Tôi là người vô địch của lòng tin.
Sao bỗng đêm nay,
tôi cúi mặt trước đèn?
Gian nhà vắng – chuột đêm nó rúc.
Biết bao nhiêu lo lắng hiện hình ra.
Hừ! Chúng đã biến thành tảng đá
chặn đường ta!
Em ơi thế ra
Người tin tưởng nhất như anh
vẫn có những phút giây ngờ vực
Ai có LÝ? Và ai có LỰC?
Ai người tin? Ai kẻ ngã lòng tin?
Em ơi
Cuộc đấu tranh đây
cả nước
cả hoàn cầu
Cả mỗi người đêm ngủ vẫn lo âu
Có lẫn máu, có xót thương, lao lực.
Anh gạch xoá trang thơ hằn nét mực
Bỗng mắt anh nhìn thấy! Lạ lùng thay!
Tảng đá chặn đường này!
Muôn triệu con người
Muôn triệu bàn tay
Bật cả máu ẩy đá lăn xuống vực!
Anh đã nghĩ: không có đường nào khác
Đem ngã lòng ra
mà thống nhất Bắc Nam ư?
Không không!
Đem sức gân ra!
Em ơi em!
Cái này đỏ lắm, gọi là TIM
Anh cho cuộc đấu tranh giành THỐNG NHẤT
9.
Hôm nay
Trời đã thôi mưa
Thôi gió
Nắng lên
đỏ phố
đỏ nhà
đỏ mọi buồng tim lá phổi
Em ơi đếm thử bao nhiêu ngày mưa!
Bây giờ
Em khuân đồ đạc ra phơi
Em nhé đừng quên
Em khuân tất cả tim gan chúng mình
phơi nắng hết.
Em nhìn
cao tít
trời xanh
Dưới phố bao nhiêu cờ đỏ!
Hôm nay em đã có việc làm
Lương ít – Sống còn khó khăn!
Cũng là may…
Chính phủ muôn lo nghìn lắng
Thực có tài đuổi bão xua mưa
Không thì còn khổ
Em treo cờ đỏ đầu nhà
Lá cờ trừ ma
Xua được bóng đen chúng nó!
Tiếng gì ầm phố em à?
A! Những người đi Nam trở ra
Phải rồi! Quên sao đất Bắc!
Khổ! Trong ấy loạn
Phải đi đồn điền cao su
Chúng tôi bị lừa
Bà con muốn ra không được.
Đồng bào vui muốn khóc
Ô này lạ chưa?
Mây ngoài này không đen
Mây đen vào trong ấy cả
Đúng rồi! Đó là công sức của nhân dân ta
lùa mây đuổi gió
Những vết thương kháng chiến đỏ lòm
Đã mím miệng, lên da lên thịt.
Tôi bỗng nhói ở nơi lồng ngực
Em ơi
Chúng đốt phố Ga-li-ê-ni
và nhiều phố khác.
Anh đã sống ở Sài gòn thuở trước
Cảnh miền Nam thành một góc tim anh
Chúng đốt tận đâu
mà lửa xém tim mình
Tim nó bị thui đen một nửa
Từ giạo ấy
mà em chẳng rõ.
Em hãy đỡ cho anh khỏi ngã
Đứng đây
Một lúc!
Cờ bay
đỏ phố
đỏ nhà
Màu cờ kia là thang thuốc chữa cho anh.
Em có thấy bay trên trời xanh
Hàng triệu tâm hồn?
Họ đã bỏ miền Nam
ra Bắc!
Chúng đem súng mà ngăn
Đem dây mà trói!
Giữ thân người
không giữ được nhân tâm
Người Nam gửi tâm hồn ra Bắc cả.
Bọn Mỹ Diệm ôm đầu sợ hãi
Đổ lên chúng nó
Mây đen
lửa loạn
bão thù
Ai thắng ai thua?
Ai có LÝ và ai có LỰC?
Em ơi
Hôm nay
trời xanh
xanh đúc
Nắng lên
đỏ phố
đỏ cờ
Cuồn cuộn mít tinh
Những ngày thương xót đã lùi xa
Hoà bình
thêm vững
Anh bước đi
đã thấy phố thấy nhà
Không thấy mưa sa
Chỉ thấy nắng lên
trên màu cờ đỏ
Ta ở phố Sinh Từ
Em này
Hôm nay
đóng cửa
Cả nhà ra phố
mít tinh
Chúng ta đi
nổi bão
biểu tình
Vung cờ đỏ
hát hò
vỡ phổi…
Hỡi những người
thành phố
thôn quê
Đói no lành rách
Người đang vui
Người sống đang buồn
Tất cả!
Ra đường!
Đi!
hàng đoàn
hàng đoàn
Đòi lấy tương lai:
HOÀ BÌNH
THỐNG NHẤT
ĐỘC LẬP
DÂN CHỦ
Đó là tim
là máu đời mình
Là cơm áo! Là ái tình
Nhất định thắng!

.tôi chẳng phải tù binh quả đất.
.tôi có nghèo đâu, trăng sao lủng liểng. mây phơi dằng dặc khắp chân trời. hương hoả của tôi, kho nào chứa xuể? ê hề vũ trụ sao bay. tôi di lại cho ai giờ? tầng tầng mây, lục địa lục địa của cải.
.ai lau muôn mắt lệ toàn cầu?
.tôi đã chót tìm con số của mưa. tôi không chọn con số của thành công – của tính toán.
.đã rụng bao vầng trăng cũ?
đã cầu nguyện bao kì nhật thực? Ôi những trang nghiêm nguyệt thực – những chòm sao áy náy.
.sao nào mọc – sao nào tàn? vì ai? vì gì sao tàn sao mọc?
.thời gian đầy túi, con mắt tò mò.
.Gặp một ngôi sao tư lự, một ngôi sao khác trầm ngâm. Ngôi sao thứ ba ảo não.
.với riêng tôi, tôi không chờ gì hết. tôi tội ở ngoài thời mình. tội tôi.
.Hãy ôm thế giới này, tha thứ cho nó. Hãy thắp sáng mọi chòm sao cũ! Cả những vì sao đã tắt lụi từ lâu.
. Ừz quả đấtz đắt. Địa cầu lặt vặt. Những chí tuyến lắt nhắt. Niềm vui và lạc thú ngặt. Ngôi sao sót. Cột đèn cao gót. Ngày ngót. Tiếng nói bọt…
.Người mộng du dạ khúc buổi chiều. Mỗi thức dậy buổi sáng, lại bỏ neo ta, ở một bến tầu tờ lịch khác. Thứ năm. Chủ nhật. Này, nọ…
.Sống tới hôm nay, bỗng nhớ quê. Sực nhớ. Day dứt nhớ bên kia. Nơi chẳng đồng hồ không số lượng.
.Đường phố ố mưa, những dấu chân úa. Héo hết tháng tuần. Và lấm kiếp.
.thua, sợ, vật nhau với con zêrô?
.Cho nên khóc! khóc bao nhiêu Juliét, ở bao ban công nước Ý?
.Chúa thương Ađam cô đơn, liền cho một Eva, để cô đơn thêm cho đủ liều lượng.
.vẫn một cái gì tiêng tiếc khi rời quả đất ư anh?
.Từ một thu không lặng gió. Tôi tái sinh trong nước một tia nhìn.
.sao còn bày biện mãi trời lam?
.Tết đã đi. Không để địa chỉ lại…nhợt nhạt mùi xoa…
.còn rất ít hoa, rất ít chim ca. tuy vậy nhiều chiều.
.ngủ bù một kiếp có là bao?
.ai buồn. liền buồn người khác.
.cả một bức tường gió trái.
.thằng LEO TRÈO – trèo qua vai bản thân? vượt qua bóng mình – leo lên chính đầu mày mà xem sự vật? khỏi bị chính mình che khuất mình nhìn.
.đóng cửa giữa chừng một câu.
.thi sĩ là gì? người chết hai tay buông vẫn ằm ặp đầy sao – người mắt – gió thổi – không tắt – cái CHẾT một THI NHÂN.
.thế giới hôm nay thịt rất buồn.
tôi kiếp trước tội gì thế nhỉ? sao có quê hương thịt rất buồn…sao có quê hương giết thi sĩ? Sao có quê hương bệnh nhất cuồng.
.sao lại cho tôi nhiều Pôpốt thế? từ Âu Đông qua Á viễn. sao lại cho tôi nhiều Pôpốt thế?
sao lại cho tôi buồn chí tuyến? tôi có tội gì kiếp trước. sao lại cho tôi buồn Á viễn?
.sao lại cho tôi quê cháo lú – quên cha quên mẹ – quên ngày hội – quên chạm ngõ – cưới xin – chôn cất – tang chồng không để – để tang xô
.từ buổi sa cơ quả đất – dạ tràng mộ dạ đèn chong.
.nhất quê tôi – buồn – nhất hoàn cầu
đất nước hôm nay sao buồn bã thế?
đã quá nửa đêm trong thế kỉ – mà gà chưa gáy – sang canh. trằn trọc quê anh sao vẫn sáng – cái đầu anh vẫn trong veo.
có cái đầu trong veo giữa sử cảnh đục ngàu. (nhân cảnh)
tôi mười bận chu du vòng quanh thế giới. chẳng đâu buồn bằng quê tôi. buồn Sahara còn có ốc đảo. buồn Ba Lan có nhạc Vác-sô-va. buồn Bá-linh có phố Bá-linh. buồn Hô-li-út là buồn xi nê. buồn Pa-ris buồn sóng mới. buồn Bắc Kinh bọn Đặng Tử Bình. buồn đâu cũng có nguồn buồn. có duyên do căn cữ. thế giới buồn. đã nửa đêm rồi trong thế kỉ. đó đây gà gáy điểm sang canh. buồn ở quê tôi gà chẳng gáy. canh hồ vĩnh viễn chẳng sang canh..
buồn chẳng buồn năm buồn tháng. buồn luôn cả nước một buồn đời.
ai đã phát động buồn này không buồn cơn buồn cữ. buồn đời ông qua đời cháu buồn dài.
.chán không đến từ ông A bà Z – từ tất tất chẳng trừ ai – không tha dù bông hoa. sợi cỏ.
ngồi buồn phóng bút thơ chơi. tôi đã đi quanh thế giới. buồn ơi nhân cảnh thế gian này.
buồn gạo. buồn không hào /nhiều hào – buồn hết mơ. buồn NêPi. buồn tháng 5. buồn năm qua Marin bad. buồn quần đảo Goulag. buồn – chào buồn! buồn không tưởng vì nhất định thắng. buồn bọt ngày. buồn vuông đen. buồn cửa sổ cổng kính – Hồng Sạch lịch. buồn giá cả – vọt- mũi tên – ra chợ – ngẩn ngơ. 10đ – 20đ – như người mất cắp. buồn bobo – mì ba que – mì sắn – cả tháng này – mới được đong một cân gạo đầu người. buồn phiếu thịt – đường – tiêu chuẩn – mì chính – xà phòng à quí hộ năm người / một bánh.
đừng kể ba sáu môd buồn. buồn tóc dài. buồn loe. buồn loét. buồn rách. cả nhà lộn – ngược – Bikini. cái sống cầm hơn chứ không buồn đến. người đi kẻ ở khôn xong. mắc kẹt khắp phía. ở / đi. chết / sống. làm / không làm. nhận / từ chối. chịu / bất phục. nói / im. Thuần những lưỡng nan khôn giải. đói – trị chưa từng. một cái buồn (ngàn năm có một)
ối trại tập trung thế giới. nhà. phố. trường. xưởng. cơ quan. dây thép gai khắp. trại khắp. cả vườn hoa. rạp. quán trà. hiệu ăn. ngày hội. trại và liên-trại. lúc nhúc. tôi khó ở thế jới. mìn đâu. đám cháy. cháy. ai cho mồi lửa trại này. ai dập tắt cho ta đám cháy thế giới. văn minh cháy. tình. bạn. người yêu. người thân. cháy tuốt. tất cháy. hằng hà cứu hoả khôn xong. nhu cầu trẻ già. choai lồng lộn xã hội. cho nên chi. BỤI NHÀ.
con BỤI NHÀ. thằng. ông. thậm ông già bụi nhà. không ai còn có chez soi. thế nào. thế nào. không ai còn ở nhà. ai cũng lang thang. con bò hem. cho nên chi BỤI NHÀ.
thế giới vắng tanh. ai hữu trách trại thế này. hoãn càn dây thép gai. những nhà nước cai ngục. quan chức ngục tối – ông quản trại ơi. ta thương ông lắm. ông còn khổ quá tù nhân.
.mi mắt lam lơ.
tôi mượn. tôi vay đôi môi tươi. đôi tay ngà. vai hở.
tất của em phải vào cả thơ tôi. kỉ niệm không cùng.
đừng khóc em ơi lệ cay đắng lắm. tôi muốn bể bơi cung nữ tắm truồng ngày. ôi những trẻ năm ngày trẻ tháng.
bao tiếng sớm đã nghe.
.ai xuất bản nhiều đêm thế nhỉ?
.la courbettérature. littérature à courbette. văn chương lom khom.
bao niên dạ lữ địa zư người. mắt kuồi kuồi. chữ ruồi. bộ hành canh cửi phía.
cho tôi về dưới TÍA. cả ngày trong bóng xế. cho tôi về quá Mễ. tào lao giấc TRẮNG phèo phèo.
những phân tử chỉ sống một phần giây – ấy – vĩnh cửu.
không vĩnh cửu mọi phù du sử ắt thành không-nghĩa-non sens.
tôi sử hiện làm gì. để thương khó cho ai.
sao lại cho tôi nhiều xương sống thế? trước QUYỀN không biết lom khom?
.tôi mở một con đường-không-dẫn-đến-đâu-hết.
tôi đạt tới một lục địa không người. một tinh cầu tắt. một thế giới chết. một nghĩa trang tầm cỡ thiên hà. một hành tinh vắng. tôi đậu tàu ở ông sao chổi. ở tua rua em xoã tóc cây du. tôi đạt tới một tuyền đài đã đổi địa chỉ. một chân trời đã hoá bình sa. một căn gác hạt đèn chong đã lụi.
.lời là không-lời. thơ-không-lời rất có lời. đôi khi nhiều…
.vào một miền mưa mãi mãi. mưa xoá địa zư ngày.
mây ám địa zư trời. mắt trắng địa zư đời. địa đồ trôi. trôi-trôi.
anh biết tại sao chưa? mãi mãi địa zư mưa. tuần tua rua lấm địa zư mùa. tiếng trắng khua khua.
lại một mùa thu tiếng trắng.
màn tuyn mưa tối thứ bảy. địa zư cháy. mi lơ chờ phố tối. kỉ hà quen.
.tôi đã leo nhiều ngõ cụt cổ điển.
trang bùi bụi bao trang…trang từ hậu động đất tâm thần. trang giấy trắng quá. trắng quá. đến nước chỉ có sữa mới đen hơn.
.Cây bàng thổ huyết một chậu đỏ lá… Phố bàng ho xù xụ heo may.
.Viết. Một cách chết tận hưởng.
.con TRẮNG. trắng đến nỗi chỉ máu mới đỏ hơn. Jó vẫn chưa về hở chị?
.không gió. không mưa. không bụi. trời tôi lam. lam đến lạ lùng đen.
.con trắng bước đi trắng. trắng đến nỗi chỉ bóng nó mới tím hơn.
.thời điểm nỏ hanh khô.
đốt cả một chân trời chỉ với một que diêm.
. ông mơ thao láo mắt trời thao láo sao. thành fố thao láo đèn. cột đèn mù. hiệu thuốc. ngã tư. nghìn niên trước tôi qua đây. nghìn sau dầu qua nữa. vẫn ngã tư. hiệu thuốc. cột đèn mù.
không gió. không-đổi-thay. địa lý bầy nhầy.
.sao lắm mắt-gió-thổi-không-tắt.
.trời Bình Định lam màu Bình Định. để gió về hôm sớm tím lam hơn.
.nhớ nhà. nhớ quê. còn nhớ nhất bên-kia.
jó bao giờ cũng nhớ đàng-xa.
đàng xa của đàng xa. ai biết lược thao của gió. bao giờ cũng tới được đàng xa. vượt mọi tù giam tất khoảng cách. jó chuyên vượt ngục. mọi biên thuỳ.
.tôi đứng tuổi mà không đứng jó. vô phúc tâm hồn nào đứng jó. mô mi ướp xác còn gì.
.54 kilômét hoa niên. 54 kilômét jó… tôi jó đàng xa quá mọi tuổi già.
.sao tôi nặng nợ nhỉ? đôi mắt gió-thổi-không-tắt.

Phố chăm chỉ.
Phố khoẻ có 2 cô còn yếu
Đi gánh vài gánh vui
Về đổ đầy nhà.

.hôm nay chuyển tù tôi qua ngày nào. tuần. niên hiệu?
.một nỗi buồn ngàn năm có một.
.khi khắp thế sống nhai nhau. thằng thơ nhai nhá chữ.
.anh cứ mó thử một dấu phảy văn phạm xã hội. vuốt râu hùm xám còn đỡ nguy hơn.
.tác phẩm như con tác nghĩa – chất vấn. đâu có câu hỏi, đấy có tác phẩm. con sphinx muôn thuở. không hơn không khác. anh có tác phẩm không? như anh có đặt nổi câu hỏi gì không? câu hỏi hỏi đến nước không cần trả lời.

.con CHỮ cổ truyền quan trọng á duy nhất NGHĨA. bây giờ. một hồi quan trọng hình âm/âm ngữ >nghĩa ngữ.
.sinh tôi làm gì / tôi không hợp grammaire nào cả / sinh tôi đã có grammaire cho tất cả / ắt là không zuýt cho tôi / tôi không thích mọi grammaire quần đùi may sẵn / ví dụ một ngày tôi lại đọc là / KHÔNG / ai cũng có ngày / ngày của mình / tôi không có ngày nào hết ? / bất công này. tôi kiện ai đây / không ai xử kiện cho ai / tất cả đều muốn đi kiện mà / không quan toà. không luật. cũng không pháp đình.
.ai cũng có những gì ai ai đều có.
.ai cũng có lúc ngọt lúc bùi / riêng tôi không có. cả ngày cả chén đắng mà thôi.
.tôi vẫn viết cái gì tôi chẳng-biết ?
.ở đây miếng za lừa ngày ngày teo nhỏ mãi
mọi người cũng teo theo. nhỏ bé lại. teo theo.
.tôi ở đây…tôi đang ở cả đằng kia. trên kia. dưới nọ… tôi ở mọi chỗ nào có một ải đầu thơ.
hai mắt đen ngàn lệ nhé…tôi vẫn thõng tay trong chợ bụi đông người…

Trên đây chúng tôi đã chọn lọc và dành tặng quý độc giả những trang thơ nổi tiếng của nhà thơ Trần Dần. Hy vọng qua bài viết này các bạn sẽ thích thú và yêu thích. Hãy lắng động cảm xúc để hiểu thêm về giá trị sâu sắc trong thơ ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm: Trọn bộ những trang thơ Trần Dần được yêu thích nhất phần 1

Related posts

Bài thơ Anh là biển – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Yêu mãi nhé – Nhà thơ Mạc Phương

admin

Bài Thơ Rừng Chiều – Tác giả Dương Hoàng

admin

Leave a Comment