Thơ Hay

Tuyển Chọn Những Bài Thơ Về Chữ Hiếu Thổn Thức Trong Con

Những bài thơ về chữ hiếu luôn khiến cho chúng ta những cảm xúc bồi hồi khi nhớ về những bậc sinh thành của chúng ta. Trong chúng ta ai cũng có cha mẹ những người luôn yêu thương ta vô điều kiện

” Đói lòng ăn bát cháo môn
Để cơm nuôi mẹ cho tròn hiếu trung”

Cha mẹ luôn là người sẵn sàng dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho chúng ta. Cả một đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời để ta có con chữ. Từ bao đời nay, lòng hiếu thảo đã là một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Những người con có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc cho cha mẹ. Những bài thơ về chữ hiếu luôn đi sâu vào tâm khảm của chúng ta, những kỉ niệm chợt ùa về. Thật buồn cho ai mất cha mất mẹ chưa kịp làm tròn đạo hiếu thì người đã ra đi

Nào! Chúng ta hãy cùng uct.edu.vn cảm nhận những bài thơ về chữ hiếu thật sâu sắc nhé! Hy vọng các bạn hãy dành một phút sống chậm lại nghĩ về cha mẹ của mình, đừng mãi vô tâm như thế nữa…

Nội Dung

Phật giáo là một tín ngưỡng cao đẹp của nhân dân Việt Nam. Trong đạo phật luôn hướng cho chúng ta đến chân – thiện – mĩ cao đẹp . Đặc biệt đề cao đến chữ hiếu trong mỗi người, những bài thơ về chữ hiếu trong đạo phật luôn được truyền bá rộng rãi dạy con người biết ” uống nước nhớ nguồn”. Đây chính là một nét đẹp của đạo phật

Bạn là người tôn thờ đạo phật? Bạn muốn cảm nhận rõ hơn về chữ hiếu trong đạo phật? Vậy hôm nay hãy cùng uct.edu.vn khám phá và cảm nhận những bài thơ về chữ hiếu sâu sắc dưới đây nha! 

Tác giả: Lãng Du Khách

Hôm nay phụ nghĩa mẹ cha
Ngày mai nghiệp chướng ắt là tạo ra
Ở đời bất hiếu mẹ cha
Ấy là nghịch tử xót xa thế trần

Luân hồi ấy kiếp trầm luân
Rồi ai cũng phải đất gần trời xa
Phước lộc để giữ đạo nhà
Không tu chẳng dưỡng đó là bất nhân

Bạc đãi với cả song thân
Thì sao có phúc có phần mai sau
Trước mắt có thể vẫn giàu
Nhưng để nghiệp chướng đời sau lãnh phần

Sinh ra được gọi là nhân
Đừng để ô uế tấm thân hồng trần
Công ơn sinh dưỡng song thân
Đâu cần phú quý chỉ cần thảo thơm

Về già manh áo bát cơm
Không cần sang trọng chỉ đơm tình đầy
Người ơi trả chút công dầy
Công cha nghĩa mẹ nuôi bầy con thơ.

Tác giả: Trần Giang

Thương con trăm mối âu lo
Cớ sao con nỡ như tro lụi tàn
Lòng cha chẳng quản cơ hàn
Dốc bao công sức bảo ban con rằng:

“Đời cha khốn khó tảo tần
Đời con hy vọng trăm lần an vui
Con ơi cha gắng ngược xuôi
Để con học chữ mài dùi tiếng thơm”

Cha nhịn đói để dành cơm
Cho con được ấm bếp rơm trở trời
Cớ sao con nỡ nặng lời
Mắng cha không tiếc khi đời dèm pha

Nghẹn lòng mặn đắng châu sa
Con ơi hiểu được lòng cha thì về
Quay đầu bỏ bớt u mê
Thương công dưỡng dục gắng thề tu thân!

Dưỡng cha bằng cả ân cần
Tấm lòng hiếu thảo thế nhân ai cười?!

Thơ: Nguyễn Hiếu

Ta còn sống mi không chăm sóc
Lúc tắt hơi hòm bọc kim cương
Tỏ ra hiểu rõ tình trường
Thật lòng mà nói có thương yêu gì

Con với cái như ri đáng trách
Vợ và chồng thì hạch sách nhau
Nghĩa nhân đâu phải sắc màu
Sao người chưa hiểu làm đau cái lòng

Nước trên suối khi trong lúc đục
Kiếp con người có nhục có vinh
Đôi khi tửu điếm trà đình
Cơ hàn lại phải ăn xin qua ngày

Đừng nên cứ chỉ tay thiên hạ
Chớ coi thường ai đã sanh ta
Hãy luôn chung sống thuận hoà
Mai đây có thác người ta không cười.

HIẾU ĐỂ ngày nay đã nhạt mòn
Lơ là bổn phận mỗi người con.
Nào hay nghĩa nặng… như trời biển
Chẳng rõ ân dày… tựa núi non.
Giật khổ năm dài cha góp trữ
Giành kham tháng trải mẹ gom bòn.
Vì yêu đám trẻ thân dầu dãi
Trách nhiệm chu toàn rũ tuổi son…!

Đạo HIẾU ngày nay đã bỏ mòn
Xem đời mượn chữ trát màu son
Tình Cha tựa núi đành trôi biển
Nghĩa Mẹ như nguồn đổ khuất non
Nói để bùi tai người mãi nhặt
Làm cho đẹp tiếng kẻ luôn bòn
Gieo nào gặt đó còn theo nữa
Chớ nghĩ oan là chuyện trẻ con.

Đạo TỬ còn không , HIẾU đã mòn ?
CHA già MẸ yếu phải gầy hon
SINH THÀNH nghĩa ấy đầy bao biển
DƯỠNG DỤC ơn này đủ mấy non
Bạc sẵn trai đàn vui tỉa rút
Tiền dư gái lũ thỏa xơi bòn
Đau lòng buổi xế chiều hiu quạnh
Ủ rũ tâm sầu khóc đợi con !!!

Luân lý ngày nay đã xói MÒN
Trăm người, may có một lòng SON
Con xua cha mẹ ra ngoài BIỂN
Cháu giết ông bà dấu tận NON
Nhà đất tiền nhân năm tháng DỤM
Mồ chôn hậu thế bốc thêm BÒN
Cái nền giáo dục ai đòi NỢ ?
Đạo đức luân thường đâu phân CON ?

Chữ hiếu ngày nay đã quá mòn
Thân làm phụ mẫu dạ hanh hon
Công cha nặng tựa ngang tày núi
Nghĩa mẹ cao dày sánh cùng non
Dưỡng dục lao tâm ba cố gắng
Sinh thành khổ tứ má lo bòn
Đời người mãi mãi mang duyên nợ
Cả kiếp đền ơn đúng phận con.

Rằm tháng bảy Vu Lan báo hiếu
Có vài lời giới thiệu lòng nhân
Bà con lối xóm xa gần
Hãy nghe chuyện kể mà phân tỏ tường.

Lúc còn sống liệt giường đau ốm
Thiếu gạo cơm phải lượm ve chai
Từng đêm trở giấc thở dài
Thân già lắm bệnh nào ai cho gì.

Con mấy đứa chẳng khi lo được
Nói nương nhờ sau trước rụt rè
Xin tiền than thuốc im re
Đẩy đùn lẩn tránh e dè thiệt hơn.

Cha mẹ thác kêu đờn kéo nhạc
Gọi hòm gương có dác mạ vàng
Tỏ lòng hiếu đạo khói nhang
Ma chay thật lớn rỡ ràng uy danh.

Rồi vỗ ngực ta thành việc cả
Bỏ nhiều tiền vất vả lo toan
Mồ yên mả đẹp chu toàn
Công mình trọn vẹn hân hoan với đời.

Nào ai biết những lời tạo dựng
Chỉ đầu môi có xứng sự tình
Cũng vì cái thói cầu vinh
Mà đem đạo đức của mình vùi chôn.

Đi khắp ngõ thổi đồn dối trá
Bởi người dưng họ chả biết gì
Buồn cười thế sự lâm li
Chuyện đen hóa trắng vỏ bì bọc che.

Ngày giỗ kỵ chia bè kết lũ
Cổ mâm đầy có đủ món ngon
Heo quay chả cuộn bánh giòn
Bạn bè ăn nhậu véo von hát hò.

Khi còn sống không lo cung phụng
Lúc chết rồi lại cúng nhiều mâm
Mẹ cha giờ đã yên nằm
Nào đâu hưởng được mà châm cổ đầy.

Câu chuyện kể đến đây chưa hết
Nói ra nhiều thấy mệt tâm can
Đầy ly giọt nước sẽ tràn
Thôi thì trút cạn cho tan nghiệp đời.

Thơ: Phượng Nguyễn

Tội bất hiếu Trời đâu tha thứ !!
Cha Mẹ già ráng giữ mà chăm
Nuôi con vất vã âm thầm
Giờ thì thành đạt đành tâm phụ lòng.

Có sanh đẻ biết công Cha Mẹ…
Đấng Sinh Thành lặng lẻ vì ta
Nay người tuổi tác đã già ..
Mau lo phụng dưỡng đó là phận con…

Lúc còn sống không tròn chữ hiếu
Khi chết rồi thuê kiệu mời Thầy
Khoe khoan ca hát mưa mây
Người đời chê trách chẳng hay chút nào !!

Vu Lan nhắc đời sau có báo
Sống ở đời giữ Đạo làm con …
Mừng vì Cha Mẹ vẫn còn ,,,
Cho ta hiếu thảo vuông tròn Nghĩa Ơn …

Mẹ Cha vất vả sinh mình
Công lao ví đặng…như tình Thái Sơn
Ân nào sâu nặng cho hơn
Tình Cha nghĩa Mẹ, tựa ơn biển trời
Thì đây chữ Hiếu ai ơi…
Làm người giữ trọn một đời chớ quên…

Cù Lao dưỡng dục nhớ đền
Nặng mang sinh đẻ, mới nên hình hài
Nuôi con không ngủ đêm dài
Mùi hôi Mẹ chịu, mùi khai Cha cùng…
Tanh dơ không ngại chẳng ngùng
Miệng nhai cơm trún, lưỡi dùng lìa xương …

Ba năm bồng bế yêu thương
Mẹ Cha vất vả, trăm đường cực thân
Rồi khi chập chững bước chân
Mẹ nâng Cha đỡ, những lần con đi…
Công Cha nghĩa Mẹ từ bi
Nợ sinh nợ dưỡng lấy gì đền ân…

Xưa kia Bồ Tát, hiện thân…
Mục Kiền Liên ấy, hiếu nhân ai bằng
Hi sinh cứu Mẹ mọi đằng
Trong Kinh báo hiếu đã hằng khắc ghi
Người con đức độ từ bi
Dù rằng Mẹ có làm chi… Lỗi lầm…

Chắp tay ta thắp hương trầm
Cầu cho Cha Mẹ thân tâm an nhàn
Con xin lo lắng mọi đàng
Hai vai con gánh, hai hàng Mẹ Cha
Thương Cha kính Mẹ tuổi già
Một lòng phụng dưỡng để mà đáp ân.

Xin người trong cõi hồng trần
Thương yêu Cha Mẹ đừng chần chừ thêm
Mẹ Cha như ngọn đèn đêm
Hắt hiu trước gió yếu mềm lung lay…
Công Cha nghĩa Mẹ cao dày…
Nhớ nên… Báo đáp… Những ngày… Còn đây…

Tác giả: Bách Tùng Vũ

Mẹ Cha nay đã già rồi
Không còn khỏe mạnh như hồi ba mươi…
Trải bao năm tháng đời người
Thăng trầm có đủ, khóc, cười có dư…
Tuổi già chịu cảnh con hư
Có con mà cũng kể như mất rồi…

Ầu ơ… Con ngủ trong nôi
Thay nhau Cha Mẹ đứng ngồi mà trông
Bát cơm ăn vội mau xong
Sợ con thức giấc, con không chịu nằm…
Đồng sâu, ruộng cạn Cha đằm
Mẹ thời vất vả, quanh năm cấy cày…

Nhà nghèo Cha phải đi vay
Chạy từng hạt gạo những ngày… Bão giông…
Đã nghèo thêm nỗi con đông…
Làm lụng sớm tối vẫn không no lòng…
Mẹ thì sinh đẻ, bế bồng…
Nuôi con thiếu sữa, ốm tong gầy gò…

Bây giờ con đã cao, to…
Con hư con hỏng…Làm cho đau lòng…
Nuôi con ăn học chỉ mong
Thuộc câu lễ giáo con không hỗn hào
Nay chưa chức trọng quyền cao
Quên chữ hiếu đạo hôm nào đã răn…

Một câu con cãi cho bằng
Hai câu con lại vùng vằng bỏ đi
Thời nay tân tiến những gì
Chê Cha Mẹ dốt… Con thì…Nói ra…
Ở ngoài con trọng người ta
Về nhà gắt gỏng Mẹ Cha nhiều lời…

Có thời gian để đi chơi
Mà cuộc điện thoại con thời không nghe
Con vui với bạn với bè
Mấy khi rảnh rỗi nhớ về Mẹ Cha…
Con ơi Cha Mẹ đã già
Đừng vô tâm nữa…con à… Con ơi…!

Tác giả: Bách Tùng Vũ

Mang con chín tháng mười ngày
Sinh con đau đớn mắt cay, lệ trào
Mới khi chập chững ngày nào…
Giờ con đã lớn đã cao, Mẹ mừng.
Nuôi con đói khổ đã từng
Nay Mẹ già yếu, con chừng… Bỏ rơi…

Đời Mẹ bạc quá con ơi
Chảy xuôi nước mắt đầy vơi… Đầm đìa
Bữa ăn, từng đứa… Con chia
Nay đứa này trả, đứa kia đóng tiền…
Nuôi Mẹ mỗi đứa thay phiên
Bữa no bữa đói thấy phiền không con ?

Các con hồi bé lon ton
Mẹ âu Mẹ yếm vẫn còn sợ đau
Giờ con tức giận càu nhàu
Giận cá chém thớt nói câu phũ phàng
Mẹ nghèo không có của mang
Nặng lòng mẹ sống nhờ đàn con lo.

Dẫu rằng lúc đói khi no
Miễn sao hòa thuận để cho vui nhà
Dạy con dạy cháu yêu bà
Mai này đạo đức cũng là cho con.
Mẹ nghèo chẳng có vàng son
Cũng vì Mẹ đã nuôi con tháng ngày.

Mẹ còn mỗi mảnh đất cày
Các con giành giật của mày, của tao…
Lòng Mẹ quặn thắt đớn đau
Nhìn từng khúc ruột…lại xâu xé mình
Con ơi giữ lấy chữ tình
Để Mẹ nhắm mắt yên bình ra đi.

Giàu sang có nghĩa lý gì ?
Khi tình máu mủ chia ly khác rày
Ai ơi… chữ hiếu cao dày
Trọng Cha kính Mẹ là đầy phước ân
Nuôi Mẹ đừng có đong, cân…
Đừng làm khổ Mẹ, ngàn lần… Tội mang…!

Cha mẹ luôn bên con, đồng hành cùng con trên con đường tương lai. Những bài thơ về chữ hiếu thảo luôn được những người làm con truyền tay nhau để nhắc nhở nhau luôn hướng về cha mẹ mình. Cuộc sống xô bồ khiến ta mải mê chạy theo những điều xa xôi mà quên mất những bậc sinh thành của mình.

” Đừng vô tâm nữa con ơi!” Đây chính là tiếng lòng của cha mẹ muốn gửi gắm đến những người con quá bận rộn, không có thời gian chuyện trò, tâm sự với cha mẹ. Ai ơi! biết không? Ngoài kia còn rất nhiều đứa con muốn đánh đổi tất cả chỉ để lấy lại nụ cười mẹ cha nhưng đã quá muộn. Hãy yêu thương họ khi còn có thể nhé!

Hôm nay phụ nghĩa mẹ cha
Ngày mai nghiệp chướng ắt là tạo ra
Ở đời bất hiếu mẹ cha
Ấy là nghịch tử xót xa thế trần

Luân hồi ấy kiếp trầm luân
Rồi ai cũng phải đất gần trời xa
Phước lộc để giữ đạo nhà
Không tu chẳng dưỡng đó là bất nhân

Bạc đãi với cả song thân
Thì sao có phúc có phần mai sau
Trước mắt có thể vẫn giàu
Nhưng để nghiệp chướng đời sau lãnh phần

Sinh ra được gọi là nhân
Đừng để ô uế tấm thân hồng trần
Công ơn sinh dưỡng song thân
Đâu cần phú quý chỉ cần thảo thơm

Về già manh áo bát cơm
Không cần sang trọng chỉ đơm tình đầy
Người ơi trả chút công dầy
Công cha nghĩa mẹ nuôi bầy con thơ.

Ta còn sống mi không chăm sóc
Lúc tắt hơi hòm bọc kim cương
Tỏ ra hiểu rõ tình trường
Thật lòng mà nói có thương yêu gì

Con với cái như ri đáng trách
Vợ và chồng thì hạch sách nhau
Nghĩa nhân đâu phải sắc màu
Sao người chưa hiểu làm đau cái lòng

Nước trên suối khi trong lúc đục
Kiếp con người có nhục có vinh
Đôi khi tửu điếm trà đình
Cơ hàn lại phải ăn xin qua ngày

Đừng nên cứ chỉ tay thiên hạ
Chớ coi thường ai đã sanh ta
Hãy luôn chung sống thuận hoà
Mai đây có thác người ta không cười.

HIẾU ĐỂ ngày nay đã nhạt mòn
Lơ là bổn phận mỗi người con.
Nào hay nghĩa nặng… như trời biển
Chẳng rõ ân dày… tựa núi non.
Giật khổ năm dài cha góp trữ
Giành kham tháng trải mẹ gom bòn.
Vì yêu đám trẻ thân dầu dãi
Trách nhiệm chu toàn rũ tuổi son…!

Đạo HIẾU ngày nay đã bỏ mòn
Xem đời mượn chữ trát màu son
Tình Cha tựa núi đành trôi biển
Nghĩa Mẹ như nguồn đổ khuất non

Nói để bùi tai người mãi nhặt
Làm cho đẹp tiếng kẻ luôn bòn
Gieo nào gặt đó còn theo nữa
Chớ nghĩ oan là chuyện trẻ con.

Đạo TỬ còn không , HIẾU đã mòn ?
CHA già MẸ yếu phải gầy hon
SINH THÀNH nghĩa ấy đầy bao biển
DƯỠNG DỤC ơn này đủ mấy non

Bạc sẵn trai đàn vui tỉa rút
Tiền dư gái lũ thỏa xơi bòn
Đau lòng buổi xế chiều hiu quạnh
Ủ rũ tâm sầu khóc đợi con !!!

Luân lý ngày nay đã xói MÒN
Trăm người, may có một lòng SON
Con xua cha mẹ ra ngoài BIỂN
Cháu giết ông bà dấu tận NON

Nhà đất tiền nhân năm tháng DỤM
Mồ chôn hậu thế bốc thêm BÒN
Cái nền giáo dục ai đòi NỢ ?
Đạo đức luân thường đâu phân CON ?

Chữ hiếu ngày nay đã quá mòn
Thân làm phụ mẫu dạ hanh hon
Công cha nặng tựa ngang tày núi
Nghĩa mẹ cao dày sánh cùng non

Dưỡng dục lao tâm ba cố gắng
Sinh thành khổ tứ má lo bòn
Đời người mãi mãi mang duyên nợ
Cả kiếp đền ơn đúng phận con.

Rằm tháng bảy Vu Lan báo hiếu
Có vài lời giới thiệu lòng nhân
Bà con lối xóm xa gần
Hãy nghe chuyện kể mà phân tỏ tường.

Lúc còn sống liệt giường đau ốm
Thiếu gạo cơm phải lượm ve chai
Từng đêm trở giấc thở dài
Thân già lắm bệnh nào ai cho gì.

Con mấy đứa chẳng khi lo được
Nói nương nhờ sau trước rụt rè
Xin tiền than thuốc im re
Đẩy đùn lẩn tránh e dè thiệt hơn.

Cha mẹ thác kêu đờn kéo nhạc
Gọi hòm gương có dác mạ vàng
Tỏ lòng hiếu đạo khói nhang
Ma chay thật lớn rỡ ràng uy danh.

Rồi vỗ ngực ta thành việc cả
Bỏ nhiều tiền vất vả lo toan
Mồ yên mả đẹp chu toàn
Công mình trọn vẹn hân hoan với đời.

Nào ai biết những lời tạo dựng
Chỉ đầu môi có xứng sự tình
Cũng vì cái thói cầu vinh
Mà đem đạo đức của mình vùi chôn.

Đi khắp ngõ thổi đồn dối trá
Bởi người dưng họ chả biết gì
Buồn cười thế sự lâm li
Chuyện đen hóa trắng vỏ bì bọc che.

Ngày giỗ kỵ chia bè kết lũ
Cổ mâm đầy có đủ món ngon
Heo quay chả cuộn bánh giòn
Bạn bè ăn nhậu véo von hát hò.

Khi còn sống không lo cung phụng
Lúc chết rồi lại cúng nhiều mâm
Mẹ cha giờ đã yên nằm
Nào đâu hưởng được mà châm cổ đầy.

Câu chuyện kể đến đây chưa hết
Nói ra nhiều thấy mệt tâm can
Đầy ly giọt nước sẽ tràn
Thôi thì trút cạn cho tan nghiệp đời

Tội bất hiếu Trời đâu tha thứ !!
Cha Mẹ già ráng giữ mà chăm
Nuôi con vất vã âm thầm
Giờ thì thành đạt đành tâm phụ lòng.

Có sanh đẻ biết công Cha Mẹ…
Đấng Sinh Thành lặng lẻ vì ta
Nay người tuổi tác đã già ..
Mau lo phụng dưỡng đó là phận con…

Lúc còn sống không tròn chữ hiếu
Khi chết rồi thuê kiệu mời Thầy
Khoe khoan ca hát mưa mây
Người đời chê trách chẳng hay chút nào !!

Vu Lan nhắc đời sau có báo
Sống ở đời giữ Đạo làm con …
Mừng vì Cha Mẹ vẫn còn ,,,
Cho ta hiếu thảo vuông tròn Nghĩa Ơn …

Hoa hồng một đóa xinh xinh
Gắn trên vành áo thắm tình mẫu thân
Còn Mẹ diễm phúc tuyệt trần
Một lòng hiếu thảo ân cần mến yêu
Hoa hồng một đóa nâng niu
Bước đi trỗi nhịp cầu kiều Mẹ thương
Mẹ hiền ngát tỏa mùi hương
Ươm tình dịu ngọt trên đường trần gian
Còn Mẹ hơn cả bạc vàng
Hơn muôn phú quý hơn ngàn minh châu
Mẹ là hằng hữu nhiệm mầu
Cháu con tận hưởng sắc màu yêu thương
Mẹ là vạn lý thiên hương
Trời cao biển rộng vấn vương nghĩa tình
Hoa hồng một đóa xinh xinh
Em còn có mẹ bên mình nghe em
Thắp nhang khấn nguyện hàng đêm
Đừng ai ập phủ bóng thềm hoang vu
Chập chờn vần vũ mây mù
Đừng ai mở cửa thiên thu vạn sầu
Dòng sông Ái Tử bên cầu
Vô thường im sóng chìm sâu xa bờ
Hoa hồng dâng Mẹ ươm mơ…

Thương Mẹ lắm một thời lam lũ
Đến bây giờ giấc ngủ chưa yên
Đã qua gạo thiếu không tiền
Nhưng hoài trăn trở chữ duyên con mình

Còn nợ đó biển tình mẫu tử
Đã bao ngày viễn xứ tha hương
Chưa tròn chữ hiếu lời thương
Nay về tóc Mẹ giọt sương phủ đầy

Lòng khấn nguyện tháng ngày còn lại
Mẹ bình an sống mãi bên con
Dẫu cho tuổi Hạc có mòn
Nụ cười Mẹ giữ tươi son má đào

Chút ân cần ngọt ngào con thiếu
Mẹ đâu buồn lại hiểu cảm thông
Âm thầm dõi mắt ngóng trông
Nhớ con mẹ nhớ cả lòng quặn đau

Chợ nhớ lại cuộc đời mưa lũ.
Và bây giờ đầy đủ bình yên.
Trải qua cơm áo gạo tiền.
Lại còn lo lắng tình riêng của mình.

Ôi!Người Mẹ bóng hình bất tử.
Dẫu muôn đời vẫn cứ đậm hương.
Mẹ là biểu tượng yêu thương.
Nuôi con khôn lớn nào vương đoạ đày.

Con những muốn những ngày trở lại.
Bõ bao thời tê tái đời con.
Dầu cho biển cạn non mòn.
Yêu thương Mẹ dẫu héo hon môi đào.

Những tình cảm dạt dào thốn thiếu.
Mẹ luôn cười hiền dịu hiểu thông.
Đêm ngày mỏi mắt đợi trông.
Nhớ con,con nhớ Mẹ lòng buốt đau!

Hỡi Mẹ thương yêu đầy tuyệt diệu
Này con hiếu thảo lắm vui vầy
Sáng ra là nhớ ngày sinh Mẹ
Chiều đến lại mong bánh trái cây
Hò hẹn chia nhau lần chuỗi hột
Rủ rê san sẻ nguyện Con Ngài
Kiếp này cố sống yêu đầy ắp
Mai mốt ra đi chẳng tiếc hoài.

Những bài thơ về chữ hiếu chữ tình đầy sâu sắc luôn khiến trái tim bạn đọc rung động mạnh mẽ. Với những ý nghĩa đặc sắc gửi gắm những thông điệp thiêng liêng nhất mà bạn nên đọc qua dù chỉ một lần. Cùng nhau theo dõi nhé!

Đạo HIẾU ngày nay đã bỏ mòn
Xem đời mượn chữ trát màu son
Tình Cha tựa núi đành trôi biển
Nghĩa Mẹ như nguồn đổ khuất non
Nói để bùi tai người mãi nhặt
Làm cho đẹp tiếng kẻ luôn bòn
Gieo nào gặt đó còn theo nữa
Chớ nghĩ oan là chuyện trẻ con.

Thơ: Hoài Thương
Mẹ ơi đêm đã khuya rồi
Ở bên hiên vắng con ngồi đếm sao
Nỗi niềm gửi tới trời cao
Lệ cay khoé mắt lẫn vào bóng đêm

Hiu hiu gió lạnh bên thềm
Tâm tư trĩu nặng càng thêm vỡ oà
Cuộc đời bao nỗi xót xa
Phủ lên mái tóc mẹ già của con

Trách mình chữ hiếu chưa tròn
Tuổi già chân yếu mẹ còn chuân chuyên
Hao gầy giấc ngủ chẳng yên
Biết bao lo lắng muộn phiền vì con

Thơ: Ho Nhu
Tôi về tìm lại lời ru
Mẹ ca thuở trước để bù tuổi thơ
Con cò, con vạc ngu ngơ
Cành mềm cũng đậu để mờ lộn ao

Lời ru êm dịu ngọt ngào
Vọng theo tôi mãi tiếng rao “bà còng”
“Bà đi qua quảng đường cong”…
“Cái tô, cái tép” thật lòng hảo tâm

Gặp người con gái xứng tầm
Chọn nơi tra hạt ươm mầm gieo cây
Thế rồi chờ đợi tháng ngày
Trúc mai hợp phận nắm tay lên thuyền

Phận em là gái thuyền quyên
Cầu mong thắm đượm hợp duyên anh hùng
Trúc mai muốn hợp tương phùng
Lời ru của mẹ muốn chung lối về

Nhưng rồi cách trở sơn khê
Đâu còn lời hẹn thóc thề đã trao
Đâu còn câu hát ngọt ngào
Chuyện tình hai ngã mãi vào giấc mơ.

Thơ: Phan Hạnh
Cả đời mẹ vẫn theo con
Nắng mưa sương gió mãi còn đeo mang
Muối dưa nghịch cảnh trái ngang
Thơm tho trong sạch đàng hoàng yên vui

Xua đi bao cảnh bùi ngùi
Vì ta có mẹ đậm mùi nghĩa nhân
Dũa mài rèn luyện bản thân
Giữ gìn khí phách bình an mạnh lành

Mẹ cười hoa nở tươi xanh
Con vui thấy mẹ hiền lành đáng yêu
Cho dù cuộc sống liêu xiêu
Nhờ Người con hiểu được điều thâm sâu

Vững tay vượt sóng bể dâu
Sẻ chia chung sức thương nhau thật lòng
Tuy chưa hoàn hảo thắm hồng
Nhưng ta vẫn thấy ấm nồng tình thân.

Con đang lớn trong vòng tay mẹ
Từng phút giây mạnh mẽ vươn mình
Con trong mắt mẹ lung linh
Gối mềm đón nhận ân tình mẹ trao

Đưa con tới ngọt ngào êm giấc
Giữa mưa phùn gió bấc nằm say
Mái nhà là một vòng tay
Là hời ru hỡi chan đầy tình thương

Mẹ hứng trọn phong sương bão vũ
Dành con phần bầu vú sữa ngon
Lớn trong dáng mẹ hao mòn
Gói tình ngụm sữa chở con vào đời

Tình mẹ lớn như trời biển rộng
Ban cho con sự sống hình hài
Cho con nhìn ánh nắng mai
Dắt dìu đưa lối tương lai diệu kỳ

Mỗi bước đi ngay mai chập chững
Ngã đau nhờ mẹ dựng con lên
Luôn luôn có mẹ kề bên

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng bạn chùm thơ về chữ hiếu đáng suy ngẫm. Những bài thơ đầy ý nghĩa sẽ giúp bạn cảm nhận về tình cảm gia đình thiêng liêng nhất. Hãy yêu thương những bậc sinh thành của mình, hãy làm trong chữ hiếu nhé! Cẩm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi! 

Related posts

Tháng Chạp Là Tháng Trồng Khoai – Bài ca lao động của người nông dân

admin

Bài thơ Faebook Và Em – Nhà thơ Phú Sĩ

admin

Qua Đèo Ngang ( Bà Huyện Thanh Quan) – Bức tranh thiên nhiên và tâm trạng con người hòa làm một

admin

Leave a Comment